Tâm Độc

Chương 103

Trước Sau
Phản chiếu

15.

Lý Huấn lắc đầu, "Riêng ở Lạc Thành đã có tới mười mấy đại lý của hãng này rồi, toàn bộ tỉnh Hàm thì không biết có bao nhiêu. Mà hiện giờ còn chưa thể xác định hung thủ có mua chiếc đầm này ở tỉnh Hàm không nữa."

"Nếu mua bên ngoài tỉnh thì chẳng khác gì mò kim đáy bể." Liễu Chí Tần nói: "Quần áo này không phải hàng limited có đánh số, cùng lắm chỉ có số lô hàng thôi."

Lý Huấn nói: "Cái này tôi cũng đã điều tra qua rồi, chiếc đầm này trong lô sản xuất đầu tiên. Nhưng cũng không chắc là được mua ngay khi vừa tung ra thị trường hay là bị tồn trong kho rồi hắn mua giảm giá nữa."

"Hung thủ không nhất thiết phải mua mới có được đúng không?" Hoa Sùng hỏi.

Lý Huấn phản ứng không kịp, "Sao cơ?"

"Có thể hung thủ đang làm việc trong hãng quần áo này?" Liễu Chí Tần nói: "Ý anh là vậy phải không?"

"Ừm, một suy luận khác mà thôi." Hoa Sùng gật đầu, "Quần áo này là hàng hãng tầm trung, quản lý khá lỏng lẻo, trưởng cửa hàng hay công nhân nào đó muốn lấy đi một cái váy cũng khá đơn giản."

"Nhưng nếu vậy thì hung thủ là phụ nữ à?" Lý Huấn nhíu mày, "Không hợp lý lắm."

"Phụ nữ?" Hoa Sùng hỏi: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Thì nhân viên bán quần áo lúc nào cũng là nữ mà, anh có thấy nhân viên cửa hàng quần áo nào là nam chưa?" Lý Huấn hỏi.

Liễu Chí Tần nói: "Cậu bị định kiến rồi. Giờ nhân viên bán quần áo là nam nhiều lắm. Cậu đi shopping thử là biết. Hơn nữa Tổ trưởng Hoa không phải khẳng định là nhân viên bán hàng lấy mà là toàn bộ các ban ngành, phòng tiêu thụ, phòng gia công...."

"Vậy......" Lý Huấn sốt ruột, "Vậy càng khó điều tra."

"Cả hai đều là mò kim đáy bể, chẳng cái nào khó hơn cái nào đâu." Hoa Sùng cười cười, nhìn Lý Huấn, "Nhưng mà nhờ cậu nhắc tôi mới thấy, đúng là hung thủ cũng có khả năng cao là phụ nữ."

Liễu Chí Tần nhướng mày, "Nhưng mà trước đó cũng có khẳng định hung thủ là đàn ông đâu?"

"Nhưng mà ai cũng mặc định hung thủ là đàn ông còn gì?" Hoa Sùng phản bác.

Lý Huấn nhìn nhìn hai người, rụt rè giơ tay, "Tôi... trước đó tôi mặc định hung thủ là đàn ông nè."

"Vì bé gái bị hại mọi người luôn nghĩ hung thủ là đàn ông. Mà quả là tỉ lệ đàn ông gây ra án mạng như thế này cao hơn hẳn phụ nữ." Hoa Sùng nói: "Nhưng mà vụ án này thì có rất nhiều điểm kì lạ, khả nghi nhất ở ba chỗ: một, Vương Tương Mỹ không bị xâm hại; hai, hung thủ mặc cho cô bé cái đầm hồng cô bé ao ước; ba, thuốc gây mê Sevoflurane. Theo tôi, tỉ lệ nam nữ của hung thủ vụ án này, cùng lắm là chia đôi 50 50."

Lý Huấn gật gù, "Vậy anh còn muốn nhờ bên Khoa kiểm nghiệm giúp gì nữa không?"

"Đương nhiên là có." Hoa Sùng nói: "Tuy mò kim đáy biển nhưng cũng phải khoanh vùng là biển nào. Không thể bỏ qua manh mối từ chiếc váy này được đâu, cậu chịu khó vất vả một chút điều tra lai lịch của nó được không. Sau này có khi nó lại là chứng cứ quan trọng."

Vụ án chưa được phá nên thi thể Vương Tương Mỹ vẫn chưa thể mang đi chôn cất. Đêm đến, Vương Giai Muội một mình vào cục cảnh sát, lẻ loi ngồi trên ghế dài bên ngoài Tổ Trọng án.

Cô mặc một cái đầm dài màu đen, tóc buộc qua loa, không trang điểm. Đôi mắt cô trống rỗng, thất thần nhìn vào đâu đó, không nói chuyện với cảnh sát, cũng không khóc, chỉ cứ ngồi như thế như một pho tượng điêu khắc.

Trương Mậu từ Tổ Điều Tra Kỹ Thuật chạy về Tổ Trọng án, nhìn thấy Vương Giai Muội, cậu định lấy thân phận cảnh sát an ủi cô vài câu, hứa sẽ bắt được hung thủ, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện Vương Tương Mỹ bị sát hại, người làm mẹ như cô cũng có trách nhiệm trong đó.

Đương nhiên trách nhiệm lớn hơn nữa là của Cừu Hãn.

Trương Mậu thở dài, nuốt lời nói vừa định nói ra về, vào đến văn phòng mới rầm rì hỏi Khúc Trị: "Sao cô Vương Giai Muội cứ ngồi im không nhúc nhích ngoài kia vậy anh?"

"Tổ trưởng Hoa nói cô ấy muốn chúng ta nhanh chóng tìm được hung thủ." Khúc Trị nhìn nhìn ra bên ngoài, "Ôi, lúc nãy anh đi ngang qua cô ấy cũng ngồi như thế. Chẳng lẽ cả ngày chúng ta không phá được án cô ấy cũng ngồi như thế suốt một ngày?"

"Nếu muốn chúng ta phá án nhanh sao không thúc giục vài ba câu? Vừa nãy em đi ngang qua, cô ấy rõ ràng nhìn thấy em, cũng biết em là cảnh sát phụ trách vụ này, nhưng giống như cô ấy chẳng quan tâm nữa, còn không buồn liếc mắt một cái. Sao cô ấy không hỏi em tiến độ điều tra? Hay trách móc mấy câu cũng được mà." Trương Mậu khó hiểu, "Lúc trước còn khóc lên khóc xuống, cổ với chồng vừa đến đã nháo nhào cái cục lên như tụi mình là hung thủ ấy, vậy mà giờ lại im lặng như thế."

Khúc Trị nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu, "Anh không phải cô ấy sao anh biết."

"Cô ấy đang tự hối hận." Liễu Chí Tần không biết đến từ khi nào.

Trương Mậu ngẩng đầu, "A, anh Tiểu Liễu!"

"Cô ấy biết vì mình không chăm sóc tốt Vương Tương Mỹ, nên cô bé mới xảy ra chuyện. Cô ấy cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ, nên mới không thể mở miệng thúc giục chúng ta." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi. Dù ăn năn hối hận đến mức nào, con gái cô ấy cũng sẽ không thể sống lại."

Trương Mậu chùng giọng, "Cô ấy thật đáng thương. Nếu có điều kiện một chút, cô ấy hẳn là cũng muốn cho Vương Tương Mỹ một cuộc sống đầy đủ."

Khúc Trị "hừm" một tiếng, "Sao hôm nay lại cảm thán ghê thế?"

"Không phải Tổ trưởng Hoa có nhắc đến sao, Vương Giai Muội chỉ mua quần áo rẻ tiền cho Vương Tương Mỹ thôi. Toàn là quần áo mua giá sỉ từ người quen, không phải hàng hãng, có khi là hàng sản xuất từ các nhà máy chui, vải lẫn mấy loại độc chì nguy hiểm nữa." Trương Mậu nhìn nhìn người phụ nữ qua lớp cửa kính, "Nhưng quần áo của cô ấy cũng vậy. Như cái đầm cô ấy đang mặc, cũng là hàng chợ rẻ tiền. Còn đôi giày nữa, lúc trước khi em chưa đến Tổ Trọng án, có đi qua mấy chợ hàng giả hàng nhái, đôi đó chỉ có mấy chục tệ thôi, toàn là mùi da nhựa PU rẻ tiền gay mũi."

Khúc Trị bất đắc dĩ nói: "Em quan sát cũng cẩn thận nhỉ."

"Này không phải cẩn thận." Trương Mậu gãi gãi đầu: "Cô ấy là phụ nữ, thật sự rất khó khăn."

"Ai cũng khó khăn mà." Khúc Trị nói.

Trương Mậu vỗ vỗ má mình, thở hắt ra, "Thôi không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Vụ án còn chưa được phá, thời gian đâu lo chuyện nhà người khác!"

"Biết thế là tốt." Liễu Chí Tần cười cười rồi xoay người ra ngoài.

"Anh Tiểu Liễu, anh đi đâu đó?" Trương Mậu gọi với theo.

Liễu Chí Tần giơ mấy chai sữa bò trong tay lên, "Tổ trưởng Hoa nhờ tôi nói chuyện với Vương Giai Muội mấy câu."

Nhìn Liễu Chí Tần và Vương Giai Muội trên ghế dài, Trương Mậu nói: "Thật ra Tổ trưởng Hoa là người rất mềm lòng."

"Giờ em mới biết à?" Khúc Trị cuộn một xấp giấy thành ống, gõ lên đầu Trương Mậu một cái, "Đi làm việc nhanh đi, vụ án Vương Tương Mỹ chưa được phá, trộm vía Trần Vận lại xảy ra chuyện nữa."

"Cô ấy sao rồi?" Thấy Liễu Chí Tần trở lại phòng nghỉ, Hoa Sùng hỏi.

"Giống như chúng ta đã đoán." Liễu Chí Tần ngồi trên sô pha, mở laptop đặt một bên, "Mâu thuẫn với Cừu Hãn. Chuyện Vương Tương Mỹ làm cô ấy quá đau khổ, nên khó đối mặt Cừu Hãn, cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện hôn nhân nữa. Còn Cừu Hãn, chỉ vừa qua một ngày ông ta đã hết kiên nhẫn với cô ấy, tháo mặt nạ giả dối ra rồi."

"Họ vốn dĩ đã là "hoa phu thê nhựa"." Hoa Sùng nói: "Không có tình cảm thật sự, chỉ là hai bên có tuổi, cũng có nhu cầu lập gia đình, cảm thấy tương đối thích hợp thì chắp vá sống chung. Quan hệ thế này dĩ nhiên không bền chắc, không có biến cố thì thôi, có thì sẽ tan đàn xẻ nghé ngay. Chỉ là tôi không ngờ Cừu Hãn nhanh như vậy đã trở mặt. Mới hôm qua còn đang làm "người chồng tốt"."

"Nếu xác định không thể tiếp tục nữa thì ngừng lại ngay, để tránh "tổn thất" thêm về sau." Liễu Chí Tần gõ bàn phím, "Ông ta "thực tế" hơn chúng ta nghĩ nhiều."

Hoa Sùng đến bên cạnh cửa sổ, "Quyết định sống cùng nhau, nhưng vừa gặp chông gai thì buông tay ngay, chia tay để "ngăn tổn hại". Dạo này càng ngày càng nhiều mấy cặp vợ chồng, người yêu có tư tưởng như thế này."

Liễu Chí Tần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Hoa Sùng nhẹ nhàng hất hất đầu, dựa vào bệ cửa sổ, lúng túng nói: "Suy nghĩ linh tinh quá, vẫn là tập trung vào vụ án đi."

Liễu Chí Tần lại gập laptop lại, nói: "Tổ trưởng Hoa."

"Sao?"

"Sau này nếu như anh đã quyết định cùng sống chung với ai đó, nhưng lại gặp biến cố, anh sẽ làm thế nào?"



Hoa Sùng lơ đãng mở to mắt.

Liễu Chí Tần hỏi: "Anh sẽ lập tức chia tay để "ngăn tổn hại", hay cố gắng chắp vá tiếp?"

"Tôi......" Hoa Sùng khựng lại vài giây, rồi ấp úng nói, "Tôi chắc là sẽ "ngăn tổn hại", nhưng không ngay lập tức."

Liễu Chí Tần nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn tình.

Anh tiếp tục nói: "Nếu đã quyết định sống chung với nhau, dù là "chắp vá", thì cũng là đã suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định, cho nên nếu muốn "ngăn tổn hại", cũng không thể quyết định chia tay ngay. Hơn nữa "chắp vá" có nghĩa là thỏa hiệp, nhường nhịn nhau, cũng có trao cho nhau một chút cảm tình, nên ngay lập tức "ngăn tổn hại" tôi thấy khá khó khăn."

Liễu Chí Tần lại hỏi: "Vậy tình huống như thế nào mới khiến anh lựa chọn "ngăn tổn hại"."

Hoa Sùng rảo bước qua lại trước cửa sổ, thẳng thắn nói: "Tôi không biết."

Cả hai không nói gì nữa. Hoa Sùng quay mặt đi, không biết Liễu Chí Tần vẫn còn chăm chú nhìn anh.

Lát sau, Hoa Sùng hít vào một hơi, cười nói, "Đừng lạc đề nữa, tập trung vụ án nào."

Liễu Chí Tần gật gật đầu, "Ừm, vụ án quan trọng hơn."

Hoa Sùng lấy cớ đi xem thẩm tra Chân Cần, vì lũ trẻ chưa đến 18 nên thẩm tra phải rất ngắn, anh đòi đi ngay.

Liễu Chí Tần mở lại laptop, nói nhanh: "Vương Giai Muội có nhắc tới Bạch Lâm Mậu và cha ruột Vương Tương Mỹ, tôi đã điều tra qua. Bạch Lâm Mậu đã rời Lạc Thành ba năm trước, định cư ở thành phố khác, chưa bao giờ trở về nên không có khả năng gây án. Còn cha ruột Vương Tương Mỹ đã chết vì tai nạn giao thông rồi."

Hoa Sùng "ừm" một tiếng, rồi vội vàng ra khỏi phòng nghỉ. Đến hành lang, anh mới vỗ vỗ trán mình mấy cái.

Vừa rồi chẳng hiểu sao anh lại đi tưởng tượng người mình "chắp vá" sống chung là Liễu Chí Tần, càng nghĩ tim càng đập nhanh đến không chịu được.

Nhưng giờ không phải lúc lo chuyện tình cảm.

Lần trước ở thôn Lạc Quan là phá án tồn đọng, lơ đãng vài phút cũng không sao. Nhưng giờ đây là vụ án cấp bách, cứ lơ đãng vì việc tư thì thật thiếu trách nhiệm.

Không thể ở trong phòng nghỉ nữa, nếu cứ ở chung một phòng với Liễu Chí Tần, tim anh sẽ đập dồn rồi đầu óc lại nghĩ linh tinh.

Hoa Sùng lôi hộp thuốc ra, hút hết hai điếu, mới đẩy cửa phòng thẩm vấn vào.

Chân Cần vừa thấy anh vào thì xù lông như nhím, trợn trừng mắt quát: "Mấy người còn muốn nhốt tôi đến khi nào? Rảnh rang sao không đi tìm Tiểu Vận? Sao không đi điều tra Trần Quảng Hiếu đi?"

"Chúng tôi làm gì cũng phải đi báo cáo với cậu sao?" Hoa Sùng ghế dựa ra, liếc Chân Cần một cái.

Thiếu niên tóc đỏ giận dữ hung hăng, nhưng trong đôi mắt vẫn còn sự ngây ngô đơn thuần của một đứa trẻ.

Hoa Sùng vừa nhìn đã nhận ra, thằng nhóc lo lắng thật sự cho Tiểu Vận.

Nhưng mà không thể vì cảm giác cá nhân mà thả Chân Cần. Và cả nếu thả nó đi, thằng lỏi này dĩ nhiên lại đi tìm Trần Vận, đi gây sự với Trần Quảng Hiếu, lại rối chuyện thêm.

Xét về tình hay về lý cũng không thể thả Chân Cần.

"Nếu mấy người không đi tìm Tiểu Vận, lỡ đâu nó......nó...." Chân Cần gục đầu xuống, siết tay nắm chặt.

Hoa Sùng đứng lên, xoa xoa cái đầu đỏ chót của nó, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nhưng mà hừng đông hôm sau, tin dữ lại gào thét bay về.

Trương Đan Đan mất tích đã chết, còn cậu bé cùng đi trốn thì hoảng sợ chạy về nhà, bị chấn động tâm lý, người nhà nôn nóng hỏi hay cảnh sát hỏi cũng run rẩy không thể nói ra tiếng.

Thi thể Trương Đan Đan trần trụi, bị ném trong một bãi rác tanh tưởi ở khu Phú Khang, bộ phận sinh dục còn chưa dậy thì đầy những máu. Sáng sớm hôm đó, công nhân vệ sinh đến dọn rác phát hiện ra cô bé, gương mặt thanh tú và cánh tay mảnh khảnh đã bị chó hoang cắn nát, xương cốt đứt gãy chọc ra giữa da thịt, như một đoạn cành non chưa kịp trưởng thành đã bị bẻ gãy.

Công nhân sợ trắng mặt, la hét thất thanh trong bãi rác, dọa mấy con chó hoang đang cắn xé thi thể chạy mất.

Mất tích biến thành án mạng, thi thể nạn nhân lại còn không nguyên vẹn, đồn cảnh sát địa phương ngay lập tức bàn giao vụ án cho cục thành phố. Trần Tranh nổi trận lôi đình, lôi hết cục địa phương ra mắng chửi đến không kịp vuốt mặt.

Không khí toàn bộ Tổ Trọng án như cô đặc lại không thở nổi. Ảnh chụp cô bé cả tổ đã thấy qua, cha mẹ cô bé trước một ngày còn đến cục thăm hỏi. Đôi vợ chồng sốt sắng, luôn ôm ấp một tia hy vọng con mình bình an. Nhưng hôm nay, hy vọng giống như ánh nến le lói trong cơn bão, bị gió thổi tắt đến chẳng còn một chút khói vương.

Từ Kham từ phòng giải phẫu công tác ra, mặt sa sầm đến đáng sợ, bàn tay vừa được rửa kỹ càng run lên bần bật.

Hoa Sùng lạnh giọng nói: "Nói cho tôi kết quả."

"Không phải cùng một hung thủ." Từ Kham ném báo cáo kiểm nghiệm thi thể lên bàn, "Rất có thể cô bé chết ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Hoa Sùng cầm lấy báo cáo, nhíu chặt chân mày.

"Cô bé tử vong ngày 28, sau Vương Tương Mỹ một ngày, thi thể bị ném ở bãi rác." Từ Kham cắn chặt răng, "Hung thủ đã cưỡng hiếp cô bé rất tàn bạo, tôi không nói kỹ, ông tự xem báo cáo và ảnh chụp đi."

Hoa Sùng nhanh chóng lật xem báo cáo, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Vương Tương Mỹ khi chết còn có tôn nghiêm, nhưng Trương Đan Đan thì lại là đau đớn và sỉ nhục tột cùng, chết đi không còn một chút tôn nghiêm nào.

Mà cô bé chỉ mới 10 tuổi, không hề có khả năng kháng cự!

"Trên cổ Trương Đan Đan có vết siết, là bị hung thủ bóp đến tắt thở. Từ Kham trầm giọng nói: "Tôi lấy ra được rất nhiều tinh dịch trong âm hộ và khoang miệng cô bé, trong móng tay cũng có da hung thủ, đã đem đi kiểm tra DNA. Hai vụ án này không thể là cùng hung thủ. Kẻ giết Vương Tương Mỹ rất biết che giấu bản thân, còn hung thủ này thì lại xâm phạm Trương Đan Đan sau đó giết hại, khả năng cao là do lỡ tay giết chết."

Hoa Sùng ném mạnh báo cáo lên bàn, sắc mặt xanh mét, "Tên súc sinh!"

Cha mẹ Trương Đan Đan đã chạy đến cục cảnh sát, bà Trương khóc đến ngất lên ngất xuống, còn ông Trương như hồn lìa khỏi xác, thất thần đứng ở hành lang.

Vương Giai Muội một đêm chưa về mờ mịt nhìn nhìn bọn họ, tựa hồ như không biết đã xảy ra chuyện gì, một lát sau cô ta nhìn đi chỗ khác, miệng nở nụ cười quỷ dị.

Cậu bé Tùy Kiến Vũ cùng Trương Đan Đan bỏ trốn cũng bị đưa tới cục cảnh sát. Cậu bé đầu vẫn cúi gằm im lặng, không có phản ứng nào trước cảnh nhốn nháo xung quanh.

Bà Trương thấy Tùy Kiến Vũ thì nổi điên xông lên tát cậu bé một bạt tai thật mạnh, khóc lóc mắng: "Tại mày, là tại mày hết! Sao mày không chết! Sao mày còn sống! Mày trả Đan Đan lại cho tao! Trả Đan Đan lại cho tao!"

Bà Tùy tuy cũng day dứt nhưng cũng không thể chấp nhận được chuyện con mình bị tát, bà vội vàng đẩy Tùy Kiến Vũ ra sau lưng che chở rồi chỉ thẳng vào mặt bà Trương chửi ầm lên, "Bà làm gì vậy? Sao bà dám đánh con tôi? Con bà không phải thằng bé giết mắc gì bà đánh nó?"

Ông Tùy cũng xông lên bảo vệ vợ con, đẩy bà Trương một cái.

Bà Trương lảo đảo ngồi ngã bò ra mặt đất không đứng dậy, vừa gào khóc lớn vừa đau đớn ôm bụng.

Ông Trương giờ mới sực tỉnh, rít gào xông vào đá văng bà Tùy ra, hoảng loạn đỡ vợ mình dậy.

Trên mặt đất, là một vũng máu.

Trôi theo vũng máu là thai nhi ba tháng tuổi của bà Trương.

Bà Tùy rít lên the thé, vội vàng che kín mắt Tùy Kiến Vũ.

Một cặp vợ chồng mất con gái đánh nhau cùng một cặp vợ chồng may mắn có con trai sống sót ngay trong cục cảnh sát, tiếng thét tiếng la mắng và tiếng khóc ngập tràn trên hành lang. Nhóm cảnh sát vội chạy đến kéo họ ra. Tùy Kiến Vũ thấy cảnh trước mắt, mặt cậu bé tái nhợt, tuyệt vọng giăng đầy trong đáy mắt. Cậu bé bước lui từng bước, không biết rằng mình đang bước gần đến cầu thang.



Lúc chỉ còn một bước nữa là té nhào xuống cầu thang, sau lưng đột nhiên có một bàn tay rắn rỏi đỡ lấy Tùy Kiến Vũ. Cậu bé còn hãy sợ quay phắt đầu về phía sau.

Liễu Chí Tần ấn vai Tùy Kiến Vũ, cúi đầu nhìn cậu bé. Ngay lập tức hốc mắt Tùy Kiến Vũ bắt đầu hồng lên, nước mắt trào ra như đê vỡ.

Nhưng cậu bé khóc không ra tiếng, chỉ có nước mắt giàn giụa trên mặt và bả vai run lẩy bẩy từng cơn.

"Đi theo chú." Liễu Chí Tần nói: "Nếu cháu cảm thấy có lỗi với Trương Đan Đan, thì kể hết cho chú nghe mọi chuyện."

Tùy Kiến Vũ cúi gằm mặt, co ro ngồi trong phòng thẩm vấn trông rất đáng thương.

Nhưng nếu nếu bàn về đáng thương, ai có thể so với cô bé Đan Đan đã chết thảm đây?

Liễu Chí Tần không an ủi quá nhiều. Cái cậu bé này cần lúc này không phải an ủi, mà là một người lắng nghe đáng tin cậy.

Cậu bé thấp thỏm không dám nhìn Liễu Chí Tần, cứ cúi gằm mặt nhìn ngón tay mình, nói lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng sụt sùi. Lúc kể đến đoạn Trương Đan Đan bị xâm hại, cậu bé hoảng loạn đến phát điên.

Nhưng Liễu Chí Tần vẫn luôn lạnh lùng nhìn cậu bé, trừ câu hỏi thẩm tra thì không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào khác.

Một giờ sau, Liễu Chí Tần nhờ một cảnh sát dẫn Tùy Kiến Vũ đang khóc rống về nhà, còn mình đến Khoa Pháp Y.

Đến bây giờ, vụ án Trương Đan Đan đã quá rõ ràng.

Trương Đan Đan và Tùy Kiến Vũ là một đôi "tình nhân" yêu sớm 10 tuổi, lén lút "hẹn hò" hơn phân nửa học kỳ. Nửa tháng trước, cả hai công khai tình cảm, mới đến tai chủ nhiệm lớp. Cô giáo mời hai bên gia đình đến mắng vốn. Sau đó, chuyện tình cảm bị ngăn cấm, về nhà có cha mẹ quản lý sát sao, lên lớp cũng bị thầy cô giám sát chặt chẽ, cả hai thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện.

Mấy ngày trước, Trương Đan Đan cãi nhau với cha mẹ về chuyện này, ngày hôm sau lên lớp viết cho Tùy Kiến Vũ tờ giấy, nói muốn bỏ nhà đi.

Tùy Kiến Vũ đồng ý.

Hai đứa trẻ lén lút bỏ nhà đi, chạy về phía tây thành phố.

Tùy Kiến Vũ nói, cả hai không đi xe, chỉ đi bộ vì xe bus có camera, rất dễ bị phát hiện. Nếu bị cha mẹ bắt được, kế hoạch "đưa nhau đi trốn" này sẽ tan tành mây khói.

Lúc vừa trốn đi hai đứa trẻ phấn khởi lắm, đến mọi nơi vui chơi, ăn mọi món ăn vặt mà chúng thèm thuồng, mệt mỏi liền thì đến gầm cầu, ở đó cũng có mấy người vô gia cư. Những người đó tuy dơ dáy bẩn thỉu, nhưng rất hay kể chuyện xưa, Trương Đan Đan thích nghe, Tùy Kiến Vũ cũng chiều cô bé.

Nhưng không bao lâu, tiền trộm từ nhà đã tiêu hết. Nhóm vô gia cư rủ Trương Đan Đan cùng đi ăn xin, nhưng cô bé không muốn, nói Tùy Kiến Vũ muốn về nhà.

Tùy Kiến Vũ không có chủ kiến gì, Trương Đan Đan muốn bỏ nhà đi bụi, cậu bé cũng bỏ đi theo. Giờ Trương Đan Đan muốn về nhà, cậu bé cũng vỗ vỗ quần, cười nói "được thôi".

Ban đêm, hai đứa trẻ chui ra khỏi gầm cầu, định lặng lẽ về nhà, giả vờ như chưa từng trốn đi. Nhưng từ khu Phú Khang phía tây đến quận Minh Lạc đường xá xa xôi, mà lũ trẻ đã không còn tiền ngồi xe.

Trị an ở khu Phú Khang rất kém, hai đứa trẻ đi một mình trong đêm tối, không hề biết mình đã bị theo đuôi.

Lúc bị ai đó túm lấy từ phía sau, Trương Đan Đan muốn hét lên nhưng miệng bị bịt kín. Tùy Kiến Vũ nhìn tên đàn ông có vết sẹo dài dữ tợn tên mặt, cũng hoảng sợ ôm kín miệng mình.

Hai đứa trẻ bị bịt mắt, đem về chỗ ở của tên đó. Chỗ đó vừa tối vừa nhỏ, lại còn bốc mùi ẩm ướt mốc meo.

Tùy Kiến Vũ bị tiếng khóc ré thảm thiết đánh thức, cậu bé run rẩy bò đến cạnh cửa, ghé mắt vào khe cửa nhìn ra, thấy Trương Đan Đan đang trần truồng nằm dưới sàn nhà, còn tên đàn ông mặt sẹo đang ra vào cơ thể cô bé.

Tùy Kiến Vũ chưa bao giờ thấy hình ảnh như thế, cũng chưa bao giờ nghe qua tiếng khóc thảm thiết như vậy. Cậu bé sợ đến mức ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, đã không còn thấy Trương Đan Đan trong phòng, mà tên mặt sẹo cũng không thấy. Cậu bé cuống cuồng chạy trốn, biết Trương Đan Đan bị giết đã chết rồi, cho nên vừa không dám về nhà, cũng không dám tìm cảnh sát.

Tùy Kiến Vũ trốn dưới gầm cầu vài ngày, sau đó mới ngộ ra tên mặt sẹo sẽ vẫn tìm mình giết chết nên mới vội vàng chạy về nhà.

Mà khi đó, thi thể Trương Đan Đan đã bị vứt bỏ ở bãi rác, bị chó hoang cắn xé đến chẳng còn vẹn nguyên.

"Cháu sợ...cháu sợ lắm..." Cậu bé òa khóc nức nở khi kể đến câu cuối cùng.

Công đoạn đối chiếu DNA đã hoàn thành, hung thủ là Mạnh Thành Cương, 17 tuổi, học sinh lớp mười hai ở trường THPT Thị Cửu.

Cả đội cảnh sát địa phương và cục cảnh sát thành phố nhanh chóng xuất phát, bắt khẩn cấp đối tượng Mạnh Thành Cương ở Phú Khang.

Nó là một tên "tội phạm thiếu niên", 13 tuổi đã cầm dao chém bạn học bị thương nặng, nhưng vì chưa đủ tuổi nên chẳng bị truy cứu hình sự, chỉ vào trại cải tạo.

Dĩ nhiên là trại cải tạo cũng chẳng giúp ích gì nhiều cho đạo đức của nó.Vụ án này không thuộc phụ trách trực tiếp của Tổ Trọng án nhưng Hoa Sùng vẫn ở lại theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn.

Mạnh Thành Cương tỉnh rụi, như cũng biết trước nó sẽ bị bắt. Mặt nó vẫn câng câng trơ tráo, nói cô bé tự đưa đầu vào rọ, nên chết thì tự chịu.

"Ai bảo nó ra ngoài một mình đêm hôm khuya khoắt?"

"Ai bảo nó bỏ nhà đi hoang?"

"Thằng nhóc lùn tịt nhát gan kia là ghệ nó hả? Biết thế tôi cũng hành cho nó chết luôn......"

"Hả, tại sao làm thế hả? Muốn chịch gái thôi, chứ còn lý do gì nữa?"

"Tôi không sợ đâu, tôi chỉ mới 17 tuổi, mấy người làm gì được tôi?"

Trương Mậu nhảy dựng lên, "Ôi đệch! Thằng nhóc này còn thua cả động vật! Giờ trong đầu tụi nó nghĩ cái gì vậy? Trương Đan Đan mới 10 tuổi! Một cô bé 10 tuổi mà cũng xuống tay được như vậy sao!"

"Không chỉ thua cả động vật mà còn ngu xuẩn nữa." Hoa Sùng nói: "17 tuổi đã đủ tuổi nhận trách nhiệm hình sự rồi, nó còn tưởng trên 18, nên mới chẳng e dè gì phạm tội."

Trương Mậu đấm ngực, "Em tức đến đau cả tim!"

Hoa Sùng thở dài, trong mắt xẹt qua một tia mỏi mệt và bực bội.

Ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của Trương Đan Đan đây? Là thầy cô và cha mẹ không hiểu tâm lý con bé? Hay do sự bồng bột của bản thân con bé và Tùy Kiến Vũ? Hay là do đồn cảnh sát địa phương không ráo riết tìm kiếm, hay do an ninh quá kém?

Đầu sỏ gây tội là Mạnh Thành Cương, nhưng bi kịch như thế, vốn vẫn có thể tránh được.

Nếu Mạnh Thành Cương chém bị thương bạn học lúc 13 tuổi đã bị xử phạt hình sự thì...

Đúng lúc này ngoài hành lang lại vang lên những tiếng ồn ào, một cảnh sát đi vào nói, Chân Cần đang làm loạn, muốn đi tìm Trần Vận.

Bóng đêm dày đặc bao trùm lên quận Minh Lạc. Trong khu biệt thự sang trọng nhất quận, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang sửa sang lại rương hành lý trước cửa, rồi xuống phòng bếp hâm nóng một ly sữa bò. Cậu cầm ly sữa lên lầu, đến trước một căn phòng gõ nhẹ lên cửa.

"Mama." Cậu ta dịu dàng gọi.

Bên trong vang lên tiếng bước chân đều đặn, lát sau, cửa mở.

Một người phụ nữ trung niên rất sang trọng đứng bên cửa, nhận ly sữa trong tay cậu.

"Cảm ơn cơn." Người phụ nữ nói, "Con đi ngủ sớm đi."

"Mai con phải ra ngoài mấy ngày, " Cậu thanh niên nói: "Mama giữ sức khỏe nha."

Người phụ nữ nhẹ gật đầu, "Ừm, con đi cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau