Tâm Độc

Chương 120

Trước Sau
Phản chiếu

31.

Lúc Liễu Chí Tần chạy nhanh hết sức có thể từ tỉnh Mính về thôn Lạc Quan, Hoa Sùng đã nói chuyện với Tiền Bảo Điền về chuyện xây dựng bưu điện khi ấy.

Ngôi nhà không nằm trong quy hoạch thống nhất của làng. Ban đầu nó là một "công trình bất hợp pháp". Trước đó, khi chính quyền thị trấn mở một mắt nhắm một mắt, Tiền Bảo Điền vui vẻ kiếm chác, bây giờ vừa nghe dưới bưu có thể có chôn thứ gì đó liên quan đến án mạng, ông ta sợ khiếp vía,trơ mắt nhìn cảnh sát lật tung cái bưu điện cần câu cơm của mình tìm chứng cứ.

Nhưng lật tung hết tất cả, cũng không tìm được thứ gì dưới lòng đất.

Tiền Bảo Điền ôm một cục tức trong bụng, nhưng ông ta "xây dựng bất hợp pháp" đã không thể nói lý, Huống chi chỗ đó đúng là nhà của một gia đình đã chết, dù lúc trước ông ta có gan, dám đến đây làm ăn buôn bán, nhưng xảy ra những chuyện thế này, thì có cho thêm một trăm lá gan nữa, ông ta cũng không dám tiếp tục bán đồ lưu niệm ở chỗ đó.

"Bán đồ lưu niệm là ý tưởng của con gái tôi. Nó hiện đang sống ở thành phố. Này, đừng làm phiền nó, nó không liên quan gì đến việc này cả."

Tiền Bảo Điền hút thuốc lá quấn (*), mặt mày nhăn nhó như đang hận thù ai sâu sắc lắm, "Xây phòng ở đây là chủ ý của tôi. Xung quanh khu vực này chẳng phải bị người khác giành hết chỗ rồi sao? Chỉ chỗ này là không ai dám xây nhà. Trưởng thôn cũng chưa nói gì."

(*) Thuốc lá quấn / (Diệp tử yên), là dạng nguyên phiến lá khi hút thì tự quấn lại, mùi rất khó chịu nếu không ngửi quen, giống thuốc lá Cẩm Lệ bên mình.



Liễu Chí Tần thật sự không quen ngửi mùi thuốc lá này, cậu lấy hộp thuốc rút ra hai điếu đưa cho Tiền Bảo Điền.

Tiền Bảo Điền nhận điếu thuốc, bật lửa châm thuốc lên, chỉ vào sàn nhà đả bị lật tung phía sau ông ta, "Ngôi nhà gỗ này chỉ có một tầng, và nó cũng không có người ở. Anh không cần xây dựng nền móng gì quá phức tạp, chỉ cần cắm vài cây cọc là được.Nhà chúng tôi tự thi công, lúc đó không đào thấy gì cả. Nhưng mà..."

Hoa Sùng thấy ông ta muốn nói lại thôi, hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Tiền Bảo Điền gãi cổ: "Ban đầu có một cái cây. Tôi không biết ai đã trồng nó. Chỉ là một cây non dở sống dở chết. Tôi định đào nó lên trước khi xây. Nếu nó còn chưa chết, thì sẽ trồng nó sang bên cạnh nhà, Nhưng mà, khi tôi qua đó xem lại, cây non đã biến mất. Kể ra cũng giúp tôi đỡ phí công tốn sức. "

Hoa Sùng ngay lập tức nghĩ rằng hũ tro cốt có thể được chôn dưới gốc cây. Nhưng trước khi Tiền Bảo Điền xây nhà, một người nào đó đã bí mật hũ tro lên khỏi mặt đất.

Người này là ai?

Không thể là Ngưu Minh.Nếu không cậu ta sẽ không cố tình đến bưu điện ngày hôm đó. Theo suy nghĩ của cậu ta, Lưu Húc Thần vẫn ở dưới Bưu điện, và Bưu điện là một bia mộ hoàn mỹ - nó rất xinh đẹp, có hơi người, ngày nào cũng có những người trẻ tuổi thích náo nhiệt chen chúc vây quanh. Những người này sẽ cùng làm bạn với Lưu Húc Thần, để cho Lưu Húc Thần, người trẻ tuổi như vậy, cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm tươi đẹp nhất đời người như vậy, không đến mức quá tịch mịch.

Suy nghĩ này khiến Hoa Sùng cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn cảm thấy lạnh đi trong lòng.

Người làm điều đó không phải là Ngưu Minh, mà chỉ có thể là Tiền Sấm Giang.

Hai năm trước, Tiền Bảo đột nhiên nảy ra sáng kiến mở một cửa hàng tại căn nhà của nhà họ Lưu để bán đồ lưu niệm, mà còn đã nói là làm. Tiền Sấm Giang biết Ngưu Minh đã chôn tro cốt của Lưu Húc Thần ở đó và thông báo cho Ngưu Minh bằng một cách nào đó. Ngưu Minh suy nghĩ một lúc, rồi xem bưu điện phía trên như một cái bia mộ. Dù sao, hũ tro cốt được chôn rất sâu và không có nguy cơ bị đào lên khi xây dựng. Nhưng trong lòng Tiền Sấm Giang lại nghĩ khác cậu ta. Trước khi Tiền Bảo Điền bắt đầu xây dựng, cậu ta đã bứng cây con lên, đào hũ tro cốt ra và giấu nó ở một nơi khác.

Hũ tro cốt ở đâu, chỉ có Tiền Sấm Giang biết.

Đến tận bây giờ, Ngưu Minh vẫn nghĩ rằng anh trai mình vẫn đang ngủ yên dưới căn bưu điện như một ngôi nhà cổ tích kia.

Nhờ Tiếu Thành Tâm đưa Tiền Bảo Điền về nhà, và Hoa Sùng nói với Liễu Chí Tần những gì anh vừa nghĩ. Liễu Chí Tần ngồi xổm trên mép hố đào, sau khi hút một điếu thuốc, cậu đứng dậy, "Đây là một bước đột phá."

Hoa Sùng ngầm hiểu, " Dẫn Ngưu Minh đến đây để cậu ta nhìn tận mắt – hũ tro cốt của anh trai cậu ta đã biến mất."

"Đối với cậu ta, hũ tro cốt của Lưu Húc Thần là thứ quan trọng nhất. Nếu hũ tro bị mất, cảm xúc của cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện sơ hở, hoặc có khi cậu ta bị kích động mạnh cũng không chừng." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng suy nghĩ một lúc, "Nhưng trước đó, tôi phải xác nhận một điều từ Tiền Sấm Giang, là hũ tro cốt thực sự được chôn ở đây."



" Nên như vậy." Liễu Chí Tần gật đầu, "Vụ án này hiện đang thiếu bằng chứng quan trọng. Chỉ riêng suy đoán của chúng ta thôi là không đủ để đưa kẻ giết người ra ngoài sáng."

"Hũ tro cốt? Tôi không biết." Tiền Sấm Giang cúi đầu, liên tục cạy móng tay của mình.

"Lúc nói dối cậu có thử nhìn vào gương chưa?" Hoa Sùng không chút mềm lòng chọc thủng lời nói dối đó.

"Bộ dạng này của anh sao mà giống như "không biết" được? Cậu ba nhà họ Tiền à, cậu làm gì và không làm gì, tôi biết, cậu cũng biết.

Cậu muốn gánh tội thay người khác, thì hãy hợp tác với chúng tôi. Cậu muốn bảo vệ ai đó, thì tôi mẹ nó cũng muốn sớm phá được vụ án này. Nếu cậu vẫn không chịu nói gì, thì cũng không sao, tôi sẽ tiếp tục điều tra, dù có mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng sẽ nhất định bắt được kẻ giết người. "

Đôi vai của Tiền Sấm Giang cứng lại, cậu ta nâng mắt lên nhìn Hoa Sùng.

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn ở lại đây sao?" Hoa Sùng bực bội mất kiên nhẫn chỉ ngón trỏ về phía trước, "Cấp trên đã giao nhệm vụ, khi nào bắt được hung thủ, thì khi đó mới được trở về."

Liễu Chí Tần nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Sấm Giang, dụ dỗ: "Lưu Húc Thần đã cứu cậu, anh ta là ân nhân của cậu. Anh ta bị giết ở Tiện Thành. Sau khi biết được sự thật năm ấy, anh mang hũ tro cốt của Lưu Húc Thần đi, cũng muốn báo thù cho anh ta. Vì trả thù cho Lưu Húc Thần cũng không xung đột với chuyện trả thù cả thôn. Cậu rất thông minh, thiêu cháy ba nạn nhân kia cho đến chết, đồng thời hủy hoại được cả tương lai của thôn Lạc Quan."

Tiền Sấm Giang lặp lại hành động mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn suy nghĩ.

Bài phát biểu của Liễu Chí Tần chậm lại, "Lần trước cậu nói cậu nghe thấy tiếng một cậu bé khóc trong căn nhà gỗ trong trường làng. Cậu bé đó là em trai của Lưu Húc Thần, Lưu Triển Phi, phải không?"

Tiền Sấm Giang đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy.

"Lúc đó cậu còn nhỏ, không đủ mạnh mẽ, cũng không có đủ can đảm. Cậu không dám chạy vào nhà gỗ để ngăn anh trai mình lại, cũng không có cách nào để cứu cậu bé còn nhỏ tuổi hơn cậu kia." Khi nói, Liễu Chí Tần khẽ nâng cằm lên. Cậu dừng lại vài giây, lại nhàn nhạt nói: "Sau đó, cậu bé đó chết, trong một mùa đông lạnh giá, cậu ta lẻ loi bị đông cứng trên sông.

Câu nói này như một nhát chùy gõ xuống, kết thúc tất cả.

Tiền Sấm Giang cuối cùng cũng mở miệng, phun ra một tiếng khàn khàn gian nan: "Tôi..."

"Cậu hãy suy nghĩ thật cẩn thận, nghĩ kĩ rồi hẵng nói. Chúng tôi sẽ đợi ở đây." Liễu Chí Tần mỉm cười không cảm xúc, "Hãy nhớ rằng, chúng tôi cũng như cậu, cũng hy vọng rằng vụ án này kết thúc sớm. Chúng tôi cần có một hung thủ. Hiểu chứ? Chúng tôi là "cần có hung thủ", chứ chúng tôi không cần thiết phải "bắt được hung thủ". Và anh vừa hay lại chính là hung thủ. Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác. "

Tiền Sấm Giang hít mạnh vài hơi, đôi mắt vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa thêm vài tia sáng.

"Bây giờ hãy nói cho tôi, Lưu Húc Thần có cứu cậu không?" Hoa Sùng hỏi.

Sau nửa phút, Tiền Sấm Giang gật đầu: "Có."

"Hũ tro cốt của anh ấy, cậu mang nó trở lại từ Nghĩa trang công cộng Chu Sơn đúng không?"

"Đúng."

"Cậu chôn hũ tro cốt trong nhà họ Lưu, tưởng rằng anh ấy sẽ an toàn, cho đến khi Tiền Bảo Điền xây dựng một ngôi nhà ở đó?"

Tiền Sấm Giang im lặng một lúc lâu: "Đúng."

"Còn hũ tro cốt thì sao?" Hoa Sùng cúi người xuống, "Hũ tro cốt bây giờ đang ở đâu?"

Bầu không khí trong phòng cảnh sát gần như đóng băng, nhịp tim của mọi người theo đó cũng đập nhanh lên.

"Tôi là kẻ giết người." Tiền Sấm Giang đột nhiên nói: "Tôi đã giết Chu Lương Giai, Trịnh Phi Tường và Phạm Miểu. Viên Phỉ Phỉ đã giúp tôi. Nhưng cô ta không biết tôi sẽ làm gì với họ."

Câu cậu ta vừa nói không hề dài, nhưng cách cậu ta nói lại như đang gằn giọng mà ra từng chữ từng chữ một.



Hoa Sùng hiểu ý - cậu ta đang xin một lời hứa!

"Đúng, cậu là hung thủ." Hoa Sùng nói, "Việc cậu giết người, không liên quan gì đến người khác."

Nghe thế, Tiền Sấm Giang thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta không biết rằng mình đang sa vào "cái bẫy" mà cảnh sát từng bước giăng ra.

"Tôi, tôi không biết nơi nào là an toàn nhất." Tiền Sấm Giang nói: "Thôn Lạc Quan chỗ nào cũng có khách, thậm chí trên núi Hư Lộc cũng không an toàn. Tôi..."

Hoa Sùng đột nhiên nghĩ đến một nơi: "Cậu đã chôn chiếc bình trong trường làng?"

Đuôi lông mày của Liễu Chí Tần khẽ động, dường như cũng nhất trí với câu nói của Hoa Sùng.

Tiền Sấm Giang gật đầu, "Đúng vậy, nó ở phía tây tòa nhà giảng dạy. Chỗ đó chắc hẳn sẽ không có ai đi qua."

Bên ngoài đồn cảnh sát, Lý Huấn nhận được tin, lập tức dẫn người đến trường làng cũ.

Bàn tay của Hoa Sùng dưới bàn đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, Liễu Chí Tần chú ý tới động tác nhỏ của anh, nụ cười giả dối cũng trở nên ấm áp hơn một chút.

"Tôi là kẻ giết người." Tiền Sấm Giang nhấn mạnh một lần nữa, "Chính tôi đã giết người. Tôi có động cơ, hai, hai động cơ. Các người có thể, có thể khép lại vụ án được rồi."

Hoa Sùng đứng dậy, không nói ngay cho cậu ta biết sự thật về cuộc trò chuyện vừa nãy. Liễu Chí Tần cũng đứng dậy theo, thấp giọng nói: "Đi thôi, đến trường làng nhìn xem."

Ở phía tây của trường làng, một hũ tro cốt cũ đã bị đào ra.

Một bên của hũ tro cốt được bịt kín có dán bức ảnh kích cỡ nhỏ khoảng bàn tay trẻ con. Bức ảnh đã bị ố vàng phai màu, trên hình là một người đàn ông còn rất trẻ.

"Lưu Húc Thần..." Hoa Sùng cẩn thận nhặt hũ tro cốt, đeo găng tay. Chất liệu hộp tro là một vật liệu dễ dàng lưu lại dấu vân tay, nhưng đã quá lâu, dấu vân tay bám trên đó có thể đã không còn lưu lại.

"Tôi sẽ mang nó đi kiểm nghiệm ngay bây giờ." Lý Huấn nói.

"Đợi đã." Liễu Chí Tần chỉ vào hũ tro, "Mở nó ra trước đã."

"Cái này, cái này..." Tiếu Thành Tâm hơi bối rối, "Ngoài đống tro thì chắc không còn thứ gì khác trong đó đâu, đúng không?"

"Khó nói lắm. Sau khi hỏa táng, giám đốc tang lễ tự mình đặt tro vào hộp. Nhưng loại hộp này..." Hoa Sùng nhìn vào sợi chỉ giữa thân hộp và nắp, nói: "Niêm phong như vậy, vẫn có thể mở ra."

Trong lúc nói chuyện, Lý Thần đã mở nắp hộp ra, vài giây sau, một hũ chứa tro và xương vụn hiện ra trước mặt mọi người.

Lý Huấn đưa bàn tay đang đeo găng vào đống tro tàn, tìm kiếm một lúc, lắc đầu nói: "Chỗ này không có dụng cụ để kiểm nghiệm."

Hoa Sùng nói: "Được rồi, anh cứ đưa hũ tro trở về trước đi."

Lý Huấn lưu loát thu dọn gọn gàng, sải bước về phía đồn cảnh sát cùng với hai thành viên khác của Phòng kiểm tra dấu vết. Họ vừa mới bước được vài bước, lại đột ngột quay đầu lại: "Tổ trưởng Hoa, tôi vừa nhớ một điều!"

"Là gì thế?"

"Lần đầu đến trường làng, tôi và Trương Mậu có tìm thấy một mặt dây chuyền đó, cậu nhớ không?" Lý Huấn nói, "Là tìm thấy ở gần đây!"

Hoa Sùng ngay lập tức nhìn về phía Liễu Chí Tần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau