Chương 145
Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
11.
Bị đầu ngón tay ôn nhu ấn huyệt thái dương, tim như “thình thịch” nhảy lên, Hoa Sùng sững người một lúc rồi khép mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt lại.
Có lẽ sau khi tầm mắt bị ngăn cản, cảm giác trở nên nhạy bén hơn, lúc này anh mới phát hiện Liễu Chí Tần không chỉ xoa huyệt thái dương mà lòng bàn tay còn khép hờ bên tai, ngón tay cái như có như không cọ vào tai anh.
Cái cảm giác này thật “gay go”.
Anh cố gắng thả lỏng bắp thịt đang căng thẳng, giả vờ như đang nhàn hạ tựa lưng vào ghế. Anh không ý thức được lông mi mình khẽ run mà chỉ lo lắng nhiệt độ bỏng rát nơi vành tai sẽ lặng lẽ truyền đến lòng bàn tay của Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần rất có kỹ thuật xoa bóp, vết chai mỏng trêи đầu ngón tay sinh ra do gõ bàn phím quanh năm khi ấn lên da sẽ gây ra cảm giác ngứa rất nhẹ, cảm giác ngứa dần dần biến thành tê dại.
Hoa Sùng lỡ đãng mím chặt môi, cũng không biết mình đang hưởng thụ hay đang tự dằn vặt nữa.
Một lúc sau, đụng chạm trêи huyệt thái dương đã hết nhưng cảm giác tê dại dường như vẫn còn đó. Hoa Sùng mở mắt ra, biết bản thân nên thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại không nỡ, anh đưa tay lên sờ trán mình, cơn đau khó chịu quấy nhiễu bộ não đã biến mất, đầu óc thanh tỉnh hơn hẳn.
“Cảm ơn.” Anh ngước mắt liếc nhìn Liễu Chí Tần một cái, đang muốn đứng lên thì thấy Liễu Chí Tần đột nhiên vòng lên trước mặt anh, cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn của ghế tựa.
Bản thân động tác này mang một cảm giác áp bức rõ ràng.
Bóng đen cao lớn đột nhiên bao phủ, đôi mắt Hoa Sùng hơi rũ mắt xuống, chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.
“Em…” Liễu Chí Tần vừa ɭϊếʍ môi vừa nói, đường cổ hơi thắt lại, hầu kết di chuyển lên xuống, như muốn nói gì đó nhưng nửa chừng dừng lại nuốt xuống lời sắp nói.
Hoa Sùng từ dưới nhìn cậu, nhìn rõ ràng hầu kết di chuyển của cậu, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy không đúng lúc.
Dường như trước đây chưa từng nhìn thấy Liễu Chí Tần từ góc độ này, lần đầu tiên phát hiện rằng, cổ của cậu vậy mà đặc biệt hợp với khẩu vị của mình, thon dài tràn đầy mạnh mẽ, hầu kết to nhỏ vừa phải, hình dáng nhô lên thật sự rất hấp dẫn và dụ hoặc.
Anh nhìn đến thất thần, thậm chí còn tưởng tượng mình đang sờ một cái.
Nhưng hầu kết của đàn ông đâu thể muốn sờ là sờ?
Hoa Sùng suy ngẫm ý định của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười – Nếu ai tiện tay chạm vào hầu kết của anh, không chừng anh sẽ đá hắn một cái.
Nghĩ như vậy, trong lòng thả lỏng hơn một chút, môi nở nụ cười tươi: “Làm sao? Muốn nói cái gì?”
Liễu Chí Tần khẽ nhíu mày, trong mắt vừa nghiêm túc lại hơi lo lắng.
Sự lo lắng đó dường như kỳ vọng điều gì.
Hoa Sùng đầy hứng thú mà phân tích biểu cảm của Liễu Chí Tần, không hiểu cậu đang chờ mong cái gì.
“Em…” Giọng Liễu Chí Tần trầm thấp ôn nhu, khàn khàn hơn lúc bình thường, nói một chữ thì ngưng làm cho người khác sốt ruột.
Hoa Sùng mất hết kiên nhẫn, nheo mắt hỏi: ” "Em" cái gì?”
Hầu kết Liễu Chí Tần lại tiếp tục di chuyển, qua vài giây, cậu nhẹ giọng nói: “Em bỗng nhiên muốn hôn anh một cái.”
Vai Hoa Sùng cứng đờ, tim như lỡ nhịp.
Anh yên lặng nhìn Liễu Chí Tần, ánh mắt sắc bén như băng.
Nhưng khối băng này trước khi có thể làm bị thương Liễu Chí Tần đã nhanh chóng tan chảy.
Nếp nhăn giữa mày Liễu Chí Tần trở nên sâu hơn một chút, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có được không?”
Hoa Sùng đột nhiên nhận ra, “quyết đoán” – Phẩm chất cốt yếu cần thiết của cảnh sát hình sự đã bị hút ra khỏi cơ thể anh, nếu không anh làm sao mà mãi anh không thể nói ra được lời cự tuyệt.
“Có được không?” Âm thanh Liễu Chí Tần nhẹ nhàng, tràn ngập mê hoặc. Hoa Sùng thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu đã áp dụng phương pháp đối phó với những kẻ tình nghi lên mình.
Cần phải từ chối, dù sao họ vẫn chưa thực sự ở bên nhau, cũng không hứa hẹn gì. Nhưng tay chân lại bỏ qua tín hiệu "từ chối" của đại não.
Lưng anh rời khỏi ghế, ngẩng mặt nhìn Liễu Chí Tần, ánh mắt ấm áp không phải nhiệt tình nhưng cũng không mời hờ hững.
Giây tiếp theo, cằm bị ngón tay bắt lấy.
Không thể nói là đôi môi mềm mại dán vào nhau, nụ hôn này mạnh mẽ nhưng cũng thức thời, có chút mùi thuốc lá cùng kẹo ngọt.
Hoa Sùng nghĩ rằng đó chỉ là một nụ hôn lướt qua thôi, nhưng khi đầu lưỡi của Liễu Chí Tần ngập ngừng thăm dò ɭϊếʍ môi anh, ngực anh liền tê dại, suy nghĩ rơi vào khoảng trống ngắn ngủi đầy màu sắc.
Anh chủ động ʍút̼ lấy đầu lưỡi Liễu Chí Tần, nhắm mắt lại, tùy ý để đối phương xâm phạm lãnh thổ của mình.
Môi lưỡi quấn quýt đem lại cảm giác kỳ diệu giây lát tràn đến toàn thân và mọi tế bào bắt đầu kϊƈɦ động.
Nụ hôn Liễu Chí Tần rất có tính xâm lược, Hoa Sùng sau một lúc tránh né, bỗng nhiên giơ hai tay vòng lấy cổ Liễu Chí Tần.
Từ một bên xâm lược trở thành cuộc đối đầu của cả 2 người.
Hoa Sùng gần như nhắm 2 mắt, trong lòng xuất hiện một tia sáng về thế giới.
Liễu Chí Tần ở trong thế giới của anh.
Liễu Chí Tần trước mặt từ lâu đã trở thành người đàn ông trưởng thành, một số lúc còn bình tĩnh hơn cả anh. Nhưng không hiểu lý do gì trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Liễu Chí Tần khi còn trong cuộc huấn luyện năm đó – Trêи mặt được sơn vài vệt, không nhận mặt mũi, cao lớn, dáng đứng như cây Tùng Bách (*), có tài nhưng lại lẻ loi. Dù mặc đồ rằn ri trông vẫn là một chàng trai ngây ngô.
(*) Cây tùng vững chãi tượng trưng cho người quân tử chính trực và dũng cảm.
Thấm thoắt đã nhiều năm như vậy, người con trai đơn bạc nay đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông tràn đầy khí phách ngang nhiên.
Cũng may mắn thay, phần lớn thời gian Liễu Chí Tần đều che giấu cẩn thận khí phách ấy, chỉ biểu lộ ra bên ngoài sự ôn hòa và kiên trì.
Thất thần một lúc, Hoa Sùng phát hiện mình "thất thế", nghĩ rằng nếu muốn lấy lại quyền chủ động tốn chắc tốn không ít thời gian nên không giãy giụa nữa. Tùy ý Liễu Chí Tần xâm lược, rộng lượng hùa theo, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh thỏa mãn.
Khi tách ra, Liễu Chí Tần miễn cưỡng hôn lên môi dưới của anh, trong ánh mắt chỉ có trầm mê.
Hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau, không ai nói nên lời.
Phá vỡ sự im lặng vẫn là Hoa Sùng – Chắc là vì lớn hơn vài tuổi nên càng thêm lý trí.
Anh chống tay vịn đứng lên, dùng ngón tay xoa xoa khóe môi ướt át, ho khan hai tiếng, vừa muốn đẩy Liễu Chí Tần sang một bên thì đột nhiên cảm thấy đầu gối hơi bủn rủn.
Lưu luyến trong mắt Liễu Chí Tần vẫn chưa phai nhạt, ánh mắt lại dán chặt vào anh không muốn thu về. Hoa Sùng bước đến máy nước nóng lạnh nước rót một cốc nước lạnh, uống hết một hơi, trong lòng anh như trút được gần hết lửa, đầu óc cũng dần trở nên thanh tỉnh.
Anh dựa vào bức tường bên cạnh máy nước, hất cằm nhìn Liễu Chí Tần, "tàn khốc" hỏi: “Vụ án Doãn Tử Kiều, em có suy nghĩ gì không?”
(readers tắt nuwngs =]]]])
Liễu Chí Tần lấy tay vuốt mặt một cái, khi lòng bàn tay che nửa trêи khuôn mặt, khóe môi cậu cong lên.
Hoa Sùng thấy vậy, hắng giọng nhắc nhở.
Lúc buông tay ra, ánh mắt Liễu Chí Tần đã trở lại bình thường, ngay cả giọng điệu cũng trầm tĩnh, giống như nụ hôn mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Bên cạnh Doãn Tử Kiều không một ai thương yêu hay quan tâm đến sống chết của hắn.” Liễu Chí Tần nói “Nhưng người hận anh ta đến mức muốn giết chết thì không có. Không có động cơ rõ ràng, không có logic gây án hợp lý, nhưng thi thể của Doãn Tử Kiều và các chi tiết nhỏ hung ác tại hiện trường cho thấy kẻ sát nhân là một người hoàn toàn bình tĩnh và cẩn thận. "Hắn" chắc chắn có động cơ từ trước. Nếu giờ vẫn không xác định được động cơ thì có lẽ vì hiểu biết của chúng ta về Doãn Tử Kiều chưa đủ sâu. Người thống hận hoặc e ngại anh ta đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy.”
“Điều tra hoàn cảnh lớn lên của Doãn Tử Kiều khá là khó khăn.” Hoa Sùng một tay đỡ trán, một tay quay bút: “Chu Lệ Quyên nói anh ta thô bạo, tàn ác và nhu nhược, nhưng loại tích cách này không phải từ lúc sinh ra đã như vậy mà nó có thể do chính gia đình tạo nên. Con người Doãn Tử Kiều rất dễ bị người khác xem thường, thậm chí là bắt nạt – Nhóm người Bằng Cốc Hữu xem anh ta là món đồ chơi, nơi trút giận, và anh ta cũng dễ dàng dẫm đạp những người yếu kém hơn mình, xem thân thể người đó là nơi giải tỏa.”
Liễu Chí Tầm đút hai tay vào túi quần: “Từ lúc điều tra đến giờ, em chưa phát hiện được người như vậy. Hành vi trêи mạng xã hội của Doãn Tử Kiều khá đứng đắn, thỉnh thoảng đăng tải video ca hát của bản thân, tuy dường như không một ai xem.”
Hoa Sùng thở dài, lau mặt: “Nói thật thì lúc trước anh nghĩ vụ án này không khó phá. Nhưng giờ tra tới tra lui, ngay cả động cơ gây án của hung thủ cũng không thể xác định được.”
“Hành động cắt cổ của hung thủ quá thành thạo, hay là kẻ đã có tiền án?” Liễu Chí Tần nói.
Hoa Sùng trầm tư, chậm rãi nói: “Nếu như mục tiêu của hung thủ không chỉ là Doãn Tử Kiều, vậy chắc chắn hắn sẽ còn gây án lần thứ hai. Hoặc đã gây án nhưng vì nhiều lý do mà vụ án vẫn chưa được báo lên với chúng ta.”
Liễu Chí Tần ngay tức khắc nghĩ đến Tiêu Triều Cương bị mất tích.
Hoa Sùng hiểu ánh mắt của cậu: “Nếu việc Tiêu Triều Cương mất tích và hung thủ sát hại Doãn Tử Kiều có liên quan với nhau thì Lý Lập Văn kia đóng vai trò gì? Người biết chuyện? Hay kẻ đồng lõa?”
Liễu Chí Tần đi tới đi lui vài bước “E rằng đây chỉ là hai vụ án độc lập.”
“Ừ.” Hoa Sùng bỏ bút xuống “Tạm thời cứ tách ra để điều tra. Manh mối quá nhiều lẫn vào nhau ngược lại sẽ không giúp gì cho vụ án.”
“Vụ án cắt cổ này có ảnh hưởng khá lớn.” Liễu Chí Tần nói: “Tốc độ lan truyền trêи Internet rất cao, huyên náo đến ai cũng bàng hoàng. Thực ra mọi người lo lắng cũng rất bình thường, bản chất việc cắt cổ quá tàn bạo. Hơn nữa trước khi tìm được hung thủ, chúng ta không thể nào đảm bảo "hắn" sẽ không tiếp tục gây án lần thứ hai. Tổ trưởng Hoa, có muốn nhắc nhở các phân cục chú ý nhiều hơn không?”
“Đội trưởng Trần đã báo cáo với phía trêи.” Hoa Sùng nói: “Stăng thêm xe cảnh sát cơ động vào ban đêm.”
Tin một nam thanh niên trẻ tuổi bị cắt cổ bên cạnh trạm Thiên Lạc đã truyền khắp Lạc Thành. Mặc dù những bức ảnh đẫm máu đã bị bôi mờ nhưng vẫn có rất nhiều những "bức ảnh chưa qua xử lý" lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Tại thành phố lớn, tin tức giết người cũng không quá đặc biệt, nhưng cắt cổ chắc chắn là đặc biệt.
Cắt cổ là phương thức giết người hiệu quả nhất cũng tiện lợi nhất, nó mang đến cho người bị sát hại nỗi đau rất lớn. Chỉ riêng hai chữ "cắt cổ" này dường như cũng đã làm người khác sợ vỡ mật.
Hầu như bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh hiện trường vụ án đều vô thức giơ tay lên sờ cổ mình một cái.
Lữ Khả là y tá khoa sản Bệnh viện Nhân Dân số 7 ở Lạc Thành, 29 tuổi, đi làm về khuya là chuyện bình thường. Vì đã nhiều năm làm việc tại bệnh viện nên không sợ hãi trước những bức ảnh máu me ấy. Nhưng khi biết được chàng trai bị sát hại khi đi một mình vào ban đêm ở hẻm nhỏ không người, theo bản năng vẫn khϊế͙p͙ sợ.
Lực lượng cảnh sát vẫn chưa công bố tin tức bắt được hung thủ, các y tá trực ca đêm nhỏ giọng thảo luận lát nữa khi ra tan ca làm sao về nhà.
Có người nói thời gian tới rất nguy hiểm, hung thủ cắt cổ một người, nói không chừng sẽ có người thứ hai, người thứ ba.
Có người lại nói bình thường về đều đi xe buýt đêm để về nhưng lúc xuống xe phải đi một đoạn đường tối rất dài, nghĩ thôi đã đáng sợ, sau này có nên bắt taxi hay không.
Người khác lại nói bắt xe thật ra cũng không an toàn, lỡ như gặp phải tài xế có ý định quấy rối thì sao? Không phải gần đây có vụ án tài xế sàm sỡ hành khách nữ sao? Vậy thì thật là kêu trời không thấu.
Có người cười nói mình được chồng đến đón, cũng không cần quan tâm lắm đến việc bảo vệ an toàn bản thân, đúng là nói không biết ngượng.
Lữ Khả đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói gì, cảm thấy hơi bất an.
“Tiểu Khả thì sao? Định về nhà bằng cách nào?” Một y tá bỗng nhiên hỏi: “Haiz, sao lại thừ người ra thế? Sợ sao?”
“Tiểu Khả nhát gan, không lẽ bị dọa sợ rồi?” Một người khác cười nói: “Tụi tôi chỉ bàn chuyện chơi chơi thôi. Giờ an ninh tốt mà, trêи đường còn có xe cảnh sát lưu động thay phiên nhau trực, đừng sợ đừng sợ, tụi mình chưa từng làm chuyện gì xấu cả, sao tụi mình bị cắt cổ được!”
Lữ Khả cười cười “Em không sợ nha, chỉ là hôm nay em hơi mệt, buồn ngủ quá. Mấy chị cứ tán gẫu, em nghe là được rồi.”
“Bị bệnh nhân giường 14 làm khó sao? Cô ấy nha, haiz, cũng thật đáng thương. Còn trẻ như vậy đã mắc loại bệnh này, chỉ có thể chữa trị bằng hóa chất, không nhận ra được dáng vẻ ban đầu. Lúc mới vào rất xinh đẹp, mái tóc dày, dài mềm mượt, thật là đáng tiếc.” Một y tá lâu năm nói: “Có lúc nhìn thấy cô ấy, tôi cũng nghĩ mọi việc đúng là đều do số mệnh. Cô ấy hay dằn vặt người khác nhưng cũng không thể sống bao nhiêu lâu nữa, tôi nghĩ, cũng nên đối xử tốt với cô ấy thêm một chút, ha?”
Vừa dứt lời, y tá phát hiện có gì không đúng, nhìn theo ánh mắt kỳ lạ của những người khác, mới thấy một cô gái gầy trơ xương, khuôn mặt trắng bệch như ma nữ bình tĩnh đứng phía sau mình. Đôi môi cô gái nứt nẻ không chút máu, trong đôi mắt khô khốc đều là cay nghiệt, rõ ràng chỉ mới vừa tròn 20 tuổi mà như người sắp chết.
Chính là bệnh nhân giường số 14, Lam Tĩnh!
Y tá rùng mình.
Cô gái sắc mặt tái nhợt phát ra tiếng hừ nhẹ trong cổ họng, sau đó xoay người đẩy giá truyền dịch, tập tễnh đi về phía hành lang uốn khúc hướng vào trong giếng trời
Bước chân cô rất nhẹ như không phát ra tiếng động, trêи sàn nhà chỉ có tiếng bánh xe giá truyền dịch vang lên.
Bóng lưng cô ấy không một chút sức sống, càng đi xa càng như ma nữ. Mà cái giếng trời hình dáng như nơi cô sắp an nghỉ.
Có lần một bệnh nhân đến bệnh viện nói đùa rằng bệnh viện các người không nên xây dựng khoa nội trú như thế này, tại sao lại để một khoảng hiên rộng như vậy ở giữa? Khoa điều trị nội trú nên xây lại, sửa chữa tầng 1. Tại sao lại phải xây một cái giếng trời như thế? Nhìn như một chiếc quan tài vô hình.
Bệnh viện giải thích là ở giữa để dễ quan sát, bốn phía đều là hành lang uốn khúc để các bệnh nhân có thể tản bộ, duy trì tâm trạng thoải mái, nhân văn hơn mấy kiến trúc nội trú cũ nhiều.
(*) Các bạn có thể tưởng tượng nó kiểu 4 dãy nhà vây kín ở giữa để một khoảng trống, bố cục giống bên trong mấy cái mall lớn.
Các y tá không nhìn theo nữa, mà đưa mắt nhìn nhau, dường như sợ hãi.
Một lát sau, Lữ Khả mới nhỏ giọng nói: “Sau này chúng ta đừng nói chuyện về bệnh nhân nữa, bị nghe thấy thì không tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Y tá nhỏ tuổi nhất phụ họa: “Không khéo còn bị trách phạt nữa!”
Bị đôi mắt âm u của Lam Tình nhìn chằm chằm vài giây, cô y tá kia vẫn còn sợ hãi, liên tục gật đầu: “Không bao giờ nói, không bao giờ nói nữa. Làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy cô ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.”
“Có thật không?” Mới vừa rồi còn nói không bao giờ tán gẫu về bệnh nhân, nhưng con người vẫn luôn là sinh vật có lòng hiếu kỳ rất mạnh, một cô y tá hỏi: “Chẳng lẽ vì sống không còn bao lâu nên mắt tự có âm khí? Cô…. cô ấy không lẽ chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đi?”
“Có lẽ vậy. Hôm qua tôi nghe thấy bác sĩ Khâu nói chuyện với ba cô ấy, nói gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước.”
“Haiz, thật đáng thương, chỉ mới 20 tuổi, cái tuổi như hoa như ngọc.”
Lữ Khả nhắc nhở: “Đừng nói nữa, chuyện của bệnh nhân không phải là chuyện chúng ta nên thảo luận.”
“Chúng ta cũng không có ác ý mà, nói vài câu có làm sao? Cũng không phải nói xấu cô ấy, đây không phải vì tiếc cho cô ấy sao?”
“Nhưng nói sau lưng người khác cũng không tốt.”
“Lúc này nên nghe Tiểu Khả.” Một y tá vỗ tay một cái: “Đừng nói nữa, làm việc thật tốt, nếu thật tiếc cho cô ấy thì nên để lại cho cô ấy một chút tôn nghiêm và thể diện…”
Lời còn chưa dứt, bên trong giếng trời đột nhiên vang ra âm thanh trầm thấp, sau đó như tiếng sấm sét nổ tung chói tai.
Các y tá nhìn nhau, Lữ Khả phản ứng đầu tiên: “Nguy rồi! Có chuyện xảy ra rồi!”
“Nhảy lầu! Có người nhảy lầu! A! Bác sĩ! Bác sĩ đâu!”
Tòa nội trú ngoại khoa trước giờ luôn yên tĩnh giờ vang đầy những tiếng bước chân hỗn độn, dày đặc xen lẫn tiếng kêu cứu. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, những người chăm sóc như thủy triều dâng lên tràn ra khu hành lang.
Ánh mặt họ đều tập trung trêи khoảng đất trống, nơi một bệnh nhân gầy yếu mặc quần áo bệnh viện đang co giật, phần đầu đã bị lõm một nửa, máu từ đó chảy ra khỏi cơ thể cô.
Cô không nhắm mắt, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn nhìn chằm chằm cái thế giới ồn ào và náo nhiệt này.
Nó từng thuộc về cô nhưng rồi lại không còn nữa.
Lữ Khả nắm chặt lan can hành lang, vai không ngừng run rẩy.
Tòa nhà nội trú tổng cộng có 9 tầng, mà khoa sản ở tầng thứ 6. Lam Tĩnh lẳng lặng không một lời từ nơi này nhảy xuống, đầu chạm đất, đã không còn khả năng sống tiếp.
Lữ Khả hít vào một hơi, cô y tá bị Lam Tĩnh nhìn chằm chằm nhũn cả chân, ngã khuỵu xuống đất.
Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nhảy lầu tự sát hay chết trong khoa nội trú không phải là chuyện hiếm có, nhưng mỗi lần xảy ra đều khiến bệnh viện rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn.
Thi thể Lam Tĩnh rất nhanh bị nâng đi, đồn cảnh sát nghe tin chạy tới. Mẹ Lam Tĩnh khóc đến hôn mê bất tỉnh, ba thì không ngừng tự trách – Là ba không chăm sóc con tốt.
Y tá và bác sĩ trực ban khoa sản tạm thời không thể rời đi, lần lượt được lấy lời khai, ai nấy đều rất lo lắng.
Lúc ghi xong lời khai, lòng bàn tay Lữ Khả mướt mồ hôi lạnh, chân cũng cóng đến mức như đi trêи băng.
Cô nói dối với cảnh sát, nói rằng không phát hiện Lam Tĩnh có điều gì bất thường – Các y tá khác cũng nói như vậy với lực lượng cảnh sát.
Bệnh nhân nhảy lầu, đương nhiên là trách nhiệm của bệnh viện nhưng khi là trách nhiệm của mọi người dù trách nhiệm có nặng đến đâu cũng xem như nhẹ.
Cảnh sát nói lấy lời khai xong mọi người có thể về. Lữ Khả nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng.
Bệnh viện không có "9 giờ đi 5 giờ về", Lữ Khả trở lại phòng ý tá, xem thời gian biểu. Xác định sáng lẫn chiều mình đều không có lịch trực, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Bệnh viện số 7 nằm tại phía Đông khu Phú Khang, nhà cô cách bệnh viện có một ngã tư, khi có ca đêm, cô đều đi đoạn đường này rồi đón xe buýt. Sau khi xuống xe đi bộ khoảng 500m là có thể về nhà.
Mấy ngày nay cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Vừa hay cô y tá được chồng chở về khai báo xong, thấy cô thì vẫy tay gọi “Tiểu Khả, tới đây, có thể đưa cô đi một đoạn.”
Lữ Khả không thích làm phiền người khác nhưng hôm nay quả thực sợ quá, ngồi xe đồng nghiệp vẫn an toàn hơn.
Về đến nhà, cô cho con mèo mướp vàng ăn rồi vội vàng co chân vào mền.
Nhưng một bóng đen như một bóng ma không ai chú ý từ ngõ tắt rời đi.
Mèo vàng như bị kinh hãi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Lữ Khả nhanh chóng mở đèn, ôm mèo vàng đang dựng đứng lông vào lòng, hoảng sợ nói: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Mèo vàng không biết nói chuyện, đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn chằm chằm vào cô cảnh giác, như thể lướt qua cô nhìn chằm chằm vào thứ khác.
Hai tay cô cứng đờ, thân thể lạnh ngắt, đột nhiên nghĩ đến Lam Tĩnh trước khi tự sát.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh vén rèm cửa tràn vào, cô sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh, lưng tê cóng.
Con ngươi mèo vàng chuyển động, lướt qua đỉnh đầu cô nhìn về phía sau.
Cô sợ đến mức không dám nhúc nhích, muốn quay đầu nhìn một chút nhưng cổ lại không có cách nào nhúc nhích được.
Trong đầu cô đều là hình ảnh Lam Tĩnh, thân thể gầy khô, ánh mắt sắc lạnh hận thù còn cả phần đầu lõm vào khi té xuống.
Trong phút chốc, cô cảm thấy dường như mình đang ở phân đoạn đáng sợ nhất trong bộ phim kinh dị, vừa quay đầu lại sẽ thấy khuôn mặt không mắt mũi đầy máu me.
Vào lúc cảm giác sợ hãi lên đến đỉnh điểm, mèo vàng đột nhiên kêu lên một tiếng “meo” không thê thảm hay quỷ dị, chỉ giống như bình thường hay làm nũng với cô. Lông trêи thân cũng mềm xuống, bắt đầu nằm lỳ trêи giường ɭϊếʍ láp móng vuốt.
Lữ Khả phập phồng thở gấp, mười mấy phút sau mới miễn cưỡng ổn định lại, lấy hết can đảm xoay người nhìn phía sau, nhưng không có thứ gì.
Cô vén chăn, bất an đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó khóa cửa sổ lại cũng kéo rèm cửa xuống.
Làm hết tất cả, mèo vàng cũng đã nằm trong ổ chăn, không hề động đậy mà giả bộ ngủ.
Nhưng cô không còn buồn ngủ nữa, cô mở hết đèn trong nhà, cầm máy tính xách tay bắt đầu xem phim truyền hình chiếu gần đây.
Cô vừa nhìn đã thấy trời sắp sáng, cô xem được vài tập phim nhưng ngay cả nội dung một tập cũng không nhớ nổi.
Trời còn chưa sáng hẳn đã có người ra khỏi nhà đi làm. Cô mệt mỏi khép quyển sổ lại, vừa mới kéo chăn lên đã nghe thấy phòng khách truyền đến âm thanh phá cửa.
Cô sợ hãi đến mức như ngừng thở, một lát sau, mới nghe một giọng năm ngoài cửa nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm tầng.”
Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ của phòng ngủ, không biết qua bao lâu mới lấy lại tinh thần. Nhưng sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên cô nhớ đến là: Bình thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ hãi.
Cô cong hai chân, gắng sức che lỗ tai, trong lòng như vang lên tiếng nói: Nhưng cô làm chuyện trái lương tâm.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng ngủ, Lữ Khả ngồi ngốc trêи giường hồi lâu không nhúc nhích.
Bỗng nhiên điện thoại trêи đầu giường reo lên, làm trái tim cô đập hỗn loạn.
Màn hình xuất hiện tên người y tá đêm qua chở cô về nhà.
Lúc này mà nhận được điện thoại đồng nghiệp thì có lẽ là tăng ca.
Bình thường cô ghét nhất là tăng ca, nhưng ngày hôm nay lại hy vọng được gọi đi làm việc. Bệnh viện đông người, việc vặt vãnh cũng nhiều, chỉ có bận rộn mới không suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, không phải là tin báo tăng ca.
Tốc độ nói của đồng nghiệp rất nhanh: “Tiểu Khả! Lại có người bị cắt cổ! Ngay tại tiểu khu của chúng ta!”
Vây quét
11.
Bị đầu ngón tay ôn nhu ấn huyệt thái dương, tim như “thình thịch” nhảy lên, Hoa Sùng sững người một lúc rồi khép mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt lại.
Có lẽ sau khi tầm mắt bị ngăn cản, cảm giác trở nên nhạy bén hơn, lúc này anh mới phát hiện Liễu Chí Tần không chỉ xoa huyệt thái dương mà lòng bàn tay còn khép hờ bên tai, ngón tay cái như có như không cọ vào tai anh.
Cái cảm giác này thật “gay go”.
Anh cố gắng thả lỏng bắp thịt đang căng thẳng, giả vờ như đang nhàn hạ tựa lưng vào ghế. Anh không ý thức được lông mi mình khẽ run mà chỉ lo lắng nhiệt độ bỏng rát nơi vành tai sẽ lặng lẽ truyền đến lòng bàn tay của Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần rất có kỹ thuật xoa bóp, vết chai mỏng trêи đầu ngón tay sinh ra do gõ bàn phím quanh năm khi ấn lên da sẽ gây ra cảm giác ngứa rất nhẹ, cảm giác ngứa dần dần biến thành tê dại.
Hoa Sùng lỡ đãng mím chặt môi, cũng không biết mình đang hưởng thụ hay đang tự dằn vặt nữa.
Một lúc sau, đụng chạm trêи huyệt thái dương đã hết nhưng cảm giác tê dại dường như vẫn còn đó. Hoa Sùng mở mắt ra, biết bản thân nên thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại không nỡ, anh đưa tay lên sờ trán mình, cơn đau khó chịu quấy nhiễu bộ não đã biến mất, đầu óc thanh tỉnh hơn hẳn.
“Cảm ơn.” Anh ngước mắt liếc nhìn Liễu Chí Tần một cái, đang muốn đứng lên thì thấy Liễu Chí Tần đột nhiên vòng lên trước mặt anh, cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn của ghế tựa.
Bản thân động tác này mang một cảm giác áp bức rõ ràng.
Bóng đen cao lớn đột nhiên bao phủ, đôi mắt Hoa Sùng hơi rũ mắt xuống, chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.
“Em…” Liễu Chí Tần vừa ɭϊếʍ môi vừa nói, đường cổ hơi thắt lại, hầu kết di chuyển lên xuống, như muốn nói gì đó nhưng nửa chừng dừng lại nuốt xuống lời sắp nói.
Hoa Sùng từ dưới nhìn cậu, nhìn rõ ràng hầu kết di chuyển của cậu, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy không đúng lúc.
Dường như trước đây chưa từng nhìn thấy Liễu Chí Tần từ góc độ này, lần đầu tiên phát hiện rằng, cổ của cậu vậy mà đặc biệt hợp với khẩu vị của mình, thon dài tràn đầy mạnh mẽ, hầu kết to nhỏ vừa phải, hình dáng nhô lên thật sự rất hấp dẫn và dụ hoặc.
Anh nhìn đến thất thần, thậm chí còn tưởng tượng mình đang sờ một cái.
Nhưng hầu kết của đàn ông đâu thể muốn sờ là sờ?
Hoa Sùng suy ngẫm ý định của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười – Nếu ai tiện tay chạm vào hầu kết của anh, không chừng anh sẽ đá hắn một cái.
Nghĩ như vậy, trong lòng thả lỏng hơn một chút, môi nở nụ cười tươi: “Làm sao? Muốn nói cái gì?”
Liễu Chí Tần khẽ nhíu mày, trong mắt vừa nghiêm túc lại hơi lo lắng.
Sự lo lắng đó dường như kỳ vọng điều gì.
Hoa Sùng đầy hứng thú mà phân tích biểu cảm của Liễu Chí Tần, không hiểu cậu đang chờ mong cái gì.
“Em…” Giọng Liễu Chí Tần trầm thấp ôn nhu, khàn khàn hơn lúc bình thường, nói một chữ thì ngưng làm cho người khác sốt ruột.
Hoa Sùng mất hết kiên nhẫn, nheo mắt hỏi: ” "Em" cái gì?”
Hầu kết Liễu Chí Tần lại tiếp tục di chuyển, qua vài giây, cậu nhẹ giọng nói: “Em bỗng nhiên muốn hôn anh một cái.”
Vai Hoa Sùng cứng đờ, tim như lỡ nhịp.
Anh yên lặng nhìn Liễu Chí Tần, ánh mắt sắc bén như băng.
Nhưng khối băng này trước khi có thể làm bị thương Liễu Chí Tần đã nhanh chóng tan chảy.
Nếp nhăn giữa mày Liễu Chí Tần trở nên sâu hơn một chút, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có được không?”
Hoa Sùng đột nhiên nhận ra, “quyết đoán” – Phẩm chất cốt yếu cần thiết của cảnh sát hình sự đã bị hút ra khỏi cơ thể anh, nếu không anh làm sao mà mãi anh không thể nói ra được lời cự tuyệt.
“Có được không?” Âm thanh Liễu Chí Tần nhẹ nhàng, tràn ngập mê hoặc. Hoa Sùng thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu đã áp dụng phương pháp đối phó với những kẻ tình nghi lên mình.
Cần phải từ chối, dù sao họ vẫn chưa thực sự ở bên nhau, cũng không hứa hẹn gì. Nhưng tay chân lại bỏ qua tín hiệu "từ chối" của đại não.
Lưng anh rời khỏi ghế, ngẩng mặt nhìn Liễu Chí Tần, ánh mắt ấm áp không phải nhiệt tình nhưng cũng không mời hờ hững.
Giây tiếp theo, cằm bị ngón tay bắt lấy.
Không thể nói là đôi môi mềm mại dán vào nhau, nụ hôn này mạnh mẽ nhưng cũng thức thời, có chút mùi thuốc lá cùng kẹo ngọt.
Hoa Sùng nghĩ rằng đó chỉ là một nụ hôn lướt qua thôi, nhưng khi đầu lưỡi của Liễu Chí Tần ngập ngừng thăm dò ɭϊếʍ môi anh, ngực anh liền tê dại, suy nghĩ rơi vào khoảng trống ngắn ngủi đầy màu sắc.
Anh chủ động ʍút̼ lấy đầu lưỡi Liễu Chí Tần, nhắm mắt lại, tùy ý để đối phương xâm phạm lãnh thổ của mình.
Môi lưỡi quấn quýt đem lại cảm giác kỳ diệu giây lát tràn đến toàn thân và mọi tế bào bắt đầu kϊƈɦ động.
Nụ hôn Liễu Chí Tần rất có tính xâm lược, Hoa Sùng sau một lúc tránh né, bỗng nhiên giơ hai tay vòng lấy cổ Liễu Chí Tần.
Từ một bên xâm lược trở thành cuộc đối đầu của cả 2 người.
Hoa Sùng gần như nhắm 2 mắt, trong lòng xuất hiện một tia sáng về thế giới.
Liễu Chí Tần ở trong thế giới của anh.
Liễu Chí Tần trước mặt từ lâu đã trở thành người đàn ông trưởng thành, một số lúc còn bình tĩnh hơn cả anh. Nhưng không hiểu lý do gì trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Liễu Chí Tần khi còn trong cuộc huấn luyện năm đó – Trêи mặt được sơn vài vệt, không nhận mặt mũi, cao lớn, dáng đứng như cây Tùng Bách (*), có tài nhưng lại lẻ loi. Dù mặc đồ rằn ri trông vẫn là một chàng trai ngây ngô.
(*) Cây tùng vững chãi tượng trưng cho người quân tử chính trực và dũng cảm.
Thấm thoắt đã nhiều năm như vậy, người con trai đơn bạc nay đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông tràn đầy khí phách ngang nhiên.
Cũng may mắn thay, phần lớn thời gian Liễu Chí Tần đều che giấu cẩn thận khí phách ấy, chỉ biểu lộ ra bên ngoài sự ôn hòa và kiên trì.
Thất thần một lúc, Hoa Sùng phát hiện mình "thất thế", nghĩ rằng nếu muốn lấy lại quyền chủ động tốn chắc tốn không ít thời gian nên không giãy giụa nữa. Tùy ý Liễu Chí Tần xâm lược, rộng lượng hùa theo, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh thỏa mãn.
Khi tách ra, Liễu Chí Tần miễn cưỡng hôn lên môi dưới của anh, trong ánh mắt chỉ có trầm mê.
Hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau, không ai nói nên lời.
Phá vỡ sự im lặng vẫn là Hoa Sùng – Chắc là vì lớn hơn vài tuổi nên càng thêm lý trí.
Anh chống tay vịn đứng lên, dùng ngón tay xoa xoa khóe môi ướt át, ho khan hai tiếng, vừa muốn đẩy Liễu Chí Tần sang một bên thì đột nhiên cảm thấy đầu gối hơi bủn rủn.
Lưu luyến trong mắt Liễu Chí Tần vẫn chưa phai nhạt, ánh mắt lại dán chặt vào anh không muốn thu về. Hoa Sùng bước đến máy nước nóng lạnh nước rót một cốc nước lạnh, uống hết một hơi, trong lòng anh như trút được gần hết lửa, đầu óc cũng dần trở nên thanh tỉnh.
Anh dựa vào bức tường bên cạnh máy nước, hất cằm nhìn Liễu Chí Tần, "tàn khốc" hỏi: “Vụ án Doãn Tử Kiều, em có suy nghĩ gì không?”
(readers tắt nuwngs =]]]])
Liễu Chí Tần lấy tay vuốt mặt một cái, khi lòng bàn tay che nửa trêи khuôn mặt, khóe môi cậu cong lên.
Hoa Sùng thấy vậy, hắng giọng nhắc nhở.
Lúc buông tay ra, ánh mắt Liễu Chí Tần đã trở lại bình thường, ngay cả giọng điệu cũng trầm tĩnh, giống như nụ hôn mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Bên cạnh Doãn Tử Kiều không một ai thương yêu hay quan tâm đến sống chết của hắn.” Liễu Chí Tần nói “Nhưng người hận anh ta đến mức muốn giết chết thì không có. Không có động cơ rõ ràng, không có logic gây án hợp lý, nhưng thi thể của Doãn Tử Kiều và các chi tiết nhỏ hung ác tại hiện trường cho thấy kẻ sát nhân là một người hoàn toàn bình tĩnh và cẩn thận. "Hắn" chắc chắn có động cơ từ trước. Nếu giờ vẫn không xác định được động cơ thì có lẽ vì hiểu biết của chúng ta về Doãn Tử Kiều chưa đủ sâu. Người thống hận hoặc e ngại anh ta đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy.”
“Điều tra hoàn cảnh lớn lên của Doãn Tử Kiều khá là khó khăn.” Hoa Sùng một tay đỡ trán, một tay quay bút: “Chu Lệ Quyên nói anh ta thô bạo, tàn ác và nhu nhược, nhưng loại tích cách này không phải từ lúc sinh ra đã như vậy mà nó có thể do chính gia đình tạo nên. Con người Doãn Tử Kiều rất dễ bị người khác xem thường, thậm chí là bắt nạt – Nhóm người Bằng Cốc Hữu xem anh ta là món đồ chơi, nơi trút giận, và anh ta cũng dễ dàng dẫm đạp những người yếu kém hơn mình, xem thân thể người đó là nơi giải tỏa.”
Liễu Chí Tầm đút hai tay vào túi quần: “Từ lúc điều tra đến giờ, em chưa phát hiện được người như vậy. Hành vi trêи mạng xã hội của Doãn Tử Kiều khá đứng đắn, thỉnh thoảng đăng tải video ca hát của bản thân, tuy dường như không một ai xem.”
Hoa Sùng thở dài, lau mặt: “Nói thật thì lúc trước anh nghĩ vụ án này không khó phá. Nhưng giờ tra tới tra lui, ngay cả động cơ gây án của hung thủ cũng không thể xác định được.”
“Hành động cắt cổ của hung thủ quá thành thạo, hay là kẻ đã có tiền án?” Liễu Chí Tần nói.
Hoa Sùng trầm tư, chậm rãi nói: “Nếu như mục tiêu của hung thủ không chỉ là Doãn Tử Kiều, vậy chắc chắn hắn sẽ còn gây án lần thứ hai. Hoặc đã gây án nhưng vì nhiều lý do mà vụ án vẫn chưa được báo lên với chúng ta.”
Liễu Chí Tần ngay tức khắc nghĩ đến Tiêu Triều Cương bị mất tích.
Hoa Sùng hiểu ánh mắt của cậu: “Nếu việc Tiêu Triều Cương mất tích và hung thủ sát hại Doãn Tử Kiều có liên quan với nhau thì Lý Lập Văn kia đóng vai trò gì? Người biết chuyện? Hay kẻ đồng lõa?”
Liễu Chí Tần đi tới đi lui vài bước “E rằng đây chỉ là hai vụ án độc lập.”
“Ừ.” Hoa Sùng bỏ bút xuống “Tạm thời cứ tách ra để điều tra. Manh mối quá nhiều lẫn vào nhau ngược lại sẽ không giúp gì cho vụ án.”
“Vụ án cắt cổ này có ảnh hưởng khá lớn.” Liễu Chí Tần nói: “Tốc độ lan truyền trêи Internet rất cao, huyên náo đến ai cũng bàng hoàng. Thực ra mọi người lo lắng cũng rất bình thường, bản chất việc cắt cổ quá tàn bạo. Hơn nữa trước khi tìm được hung thủ, chúng ta không thể nào đảm bảo "hắn" sẽ không tiếp tục gây án lần thứ hai. Tổ trưởng Hoa, có muốn nhắc nhở các phân cục chú ý nhiều hơn không?”
“Đội trưởng Trần đã báo cáo với phía trêи.” Hoa Sùng nói: “Stăng thêm xe cảnh sát cơ động vào ban đêm.”
Tin một nam thanh niên trẻ tuổi bị cắt cổ bên cạnh trạm Thiên Lạc đã truyền khắp Lạc Thành. Mặc dù những bức ảnh đẫm máu đã bị bôi mờ nhưng vẫn có rất nhiều những "bức ảnh chưa qua xử lý" lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Tại thành phố lớn, tin tức giết người cũng không quá đặc biệt, nhưng cắt cổ chắc chắn là đặc biệt.
Cắt cổ là phương thức giết người hiệu quả nhất cũng tiện lợi nhất, nó mang đến cho người bị sát hại nỗi đau rất lớn. Chỉ riêng hai chữ "cắt cổ" này dường như cũng đã làm người khác sợ vỡ mật.
Hầu như bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh hiện trường vụ án đều vô thức giơ tay lên sờ cổ mình một cái.
Lữ Khả là y tá khoa sản Bệnh viện Nhân Dân số 7 ở Lạc Thành, 29 tuổi, đi làm về khuya là chuyện bình thường. Vì đã nhiều năm làm việc tại bệnh viện nên không sợ hãi trước những bức ảnh máu me ấy. Nhưng khi biết được chàng trai bị sát hại khi đi một mình vào ban đêm ở hẻm nhỏ không người, theo bản năng vẫn khϊế͙p͙ sợ.
Lực lượng cảnh sát vẫn chưa công bố tin tức bắt được hung thủ, các y tá trực ca đêm nhỏ giọng thảo luận lát nữa khi ra tan ca làm sao về nhà.
Có người nói thời gian tới rất nguy hiểm, hung thủ cắt cổ một người, nói không chừng sẽ có người thứ hai, người thứ ba.
Có người lại nói bình thường về đều đi xe buýt đêm để về nhưng lúc xuống xe phải đi một đoạn đường tối rất dài, nghĩ thôi đã đáng sợ, sau này có nên bắt taxi hay không.
Người khác lại nói bắt xe thật ra cũng không an toàn, lỡ như gặp phải tài xế có ý định quấy rối thì sao? Không phải gần đây có vụ án tài xế sàm sỡ hành khách nữ sao? Vậy thì thật là kêu trời không thấu.
Có người cười nói mình được chồng đến đón, cũng không cần quan tâm lắm đến việc bảo vệ an toàn bản thân, đúng là nói không biết ngượng.
Lữ Khả đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói gì, cảm thấy hơi bất an.
“Tiểu Khả thì sao? Định về nhà bằng cách nào?” Một y tá bỗng nhiên hỏi: “Haiz, sao lại thừ người ra thế? Sợ sao?”
“Tiểu Khả nhát gan, không lẽ bị dọa sợ rồi?” Một người khác cười nói: “Tụi tôi chỉ bàn chuyện chơi chơi thôi. Giờ an ninh tốt mà, trêи đường còn có xe cảnh sát lưu động thay phiên nhau trực, đừng sợ đừng sợ, tụi mình chưa từng làm chuyện gì xấu cả, sao tụi mình bị cắt cổ được!”
Lữ Khả cười cười “Em không sợ nha, chỉ là hôm nay em hơi mệt, buồn ngủ quá. Mấy chị cứ tán gẫu, em nghe là được rồi.”
“Bị bệnh nhân giường 14 làm khó sao? Cô ấy nha, haiz, cũng thật đáng thương. Còn trẻ như vậy đã mắc loại bệnh này, chỉ có thể chữa trị bằng hóa chất, không nhận ra được dáng vẻ ban đầu. Lúc mới vào rất xinh đẹp, mái tóc dày, dài mềm mượt, thật là đáng tiếc.” Một y tá lâu năm nói: “Có lúc nhìn thấy cô ấy, tôi cũng nghĩ mọi việc đúng là đều do số mệnh. Cô ấy hay dằn vặt người khác nhưng cũng không thể sống bao nhiêu lâu nữa, tôi nghĩ, cũng nên đối xử tốt với cô ấy thêm một chút, ha?”
Vừa dứt lời, y tá phát hiện có gì không đúng, nhìn theo ánh mắt kỳ lạ của những người khác, mới thấy một cô gái gầy trơ xương, khuôn mặt trắng bệch như ma nữ bình tĩnh đứng phía sau mình. Đôi môi cô gái nứt nẻ không chút máu, trong đôi mắt khô khốc đều là cay nghiệt, rõ ràng chỉ mới vừa tròn 20 tuổi mà như người sắp chết.
Chính là bệnh nhân giường số 14, Lam Tĩnh!
Y tá rùng mình.
Cô gái sắc mặt tái nhợt phát ra tiếng hừ nhẹ trong cổ họng, sau đó xoay người đẩy giá truyền dịch, tập tễnh đi về phía hành lang uốn khúc hướng vào trong giếng trời
Bước chân cô rất nhẹ như không phát ra tiếng động, trêи sàn nhà chỉ có tiếng bánh xe giá truyền dịch vang lên.
Bóng lưng cô ấy không một chút sức sống, càng đi xa càng như ma nữ. Mà cái giếng trời hình dáng như nơi cô sắp an nghỉ.
Có lần một bệnh nhân đến bệnh viện nói đùa rằng bệnh viện các người không nên xây dựng khoa nội trú như thế này, tại sao lại để một khoảng hiên rộng như vậy ở giữa? Khoa điều trị nội trú nên xây lại, sửa chữa tầng 1. Tại sao lại phải xây một cái giếng trời như thế? Nhìn như một chiếc quan tài vô hình.
Bệnh viện giải thích là ở giữa để dễ quan sát, bốn phía đều là hành lang uốn khúc để các bệnh nhân có thể tản bộ, duy trì tâm trạng thoải mái, nhân văn hơn mấy kiến trúc nội trú cũ nhiều.
(*) Các bạn có thể tưởng tượng nó kiểu 4 dãy nhà vây kín ở giữa để một khoảng trống, bố cục giống bên trong mấy cái mall lớn.
Các y tá không nhìn theo nữa, mà đưa mắt nhìn nhau, dường như sợ hãi.
Một lát sau, Lữ Khả mới nhỏ giọng nói: “Sau này chúng ta đừng nói chuyện về bệnh nhân nữa, bị nghe thấy thì không tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Y tá nhỏ tuổi nhất phụ họa: “Không khéo còn bị trách phạt nữa!”
Bị đôi mắt âm u của Lam Tình nhìn chằm chằm vài giây, cô y tá kia vẫn còn sợ hãi, liên tục gật đầu: “Không bao giờ nói, không bao giờ nói nữa. Làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy cô ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.”
“Có thật không?” Mới vừa rồi còn nói không bao giờ tán gẫu về bệnh nhân, nhưng con người vẫn luôn là sinh vật có lòng hiếu kỳ rất mạnh, một cô y tá hỏi: “Chẳng lẽ vì sống không còn bao lâu nên mắt tự có âm khí? Cô…. cô ấy không lẽ chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đi?”
“Có lẽ vậy. Hôm qua tôi nghe thấy bác sĩ Khâu nói chuyện với ba cô ấy, nói gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước.”
“Haiz, thật đáng thương, chỉ mới 20 tuổi, cái tuổi như hoa như ngọc.”
Lữ Khả nhắc nhở: “Đừng nói nữa, chuyện của bệnh nhân không phải là chuyện chúng ta nên thảo luận.”
“Chúng ta cũng không có ác ý mà, nói vài câu có làm sao? Cũng không phải nói xấu cô ấy, đây không phải vì tiếc cho cô ấy sao?”
“Nhưng nói sau lưng người khác cũng không tốt.”
“Lúc này nên nghe Tiểu Khả.” Một y tá vỗ tay một cái: “Đừng nói nữa, làm việc thật tốt, nếu thật tiếc cho cô ấy thì nên để lại cho cô ấy một chút tôn nghiêm và thể diện…”
Lời còn chưa dứt, bên trong giếng trời đột nhiên vang ra âm thanh trầm thấp, sau đó như tiếng sấm sét nổ tung chói tai.
Các y tá nhìn nhau, Lữ Khả phản ứng đầu tiên: “Nguy rồi! Có chuyện xảy ra rồi!”
“Nhảy lầu! Có người nhảy lầu! A! Bác sĩ! Bác sĩ đâu!”
Tòa nội trú ngoại khoa trước giờ luôn yên tĩnh giờ vang đầy những tiếng bước chân hỗn độn, dày đặc xen lẫn tiếng kêu cứu. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, những người chăm sóc như thủy triều dâng lên tràn ra khu hành lang.
Ánh mặt họ đều tập trung trêи khoảng đất trống, nơi một bệnh nhân gầy yếu mặc quần áo bệnh viện đang co giật, phần đầu đã bị lõm một nửa, máu từ đó chảy ra khỏi cơ thể cô.
Cô không nhắm mắt, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn nhìn chằm chằm cái thế giới ồn ào và náo nhiệt này.
Nó từng thuộc về cô nhưng rồi lại không còn nữa.
Lữ Khả nắm chặt lan can hành lang, vai không ngừng run rẩy.
Tòa nhà nội trú tổng cộng có 9 tầng, mà khoa sản ở tầng thứ 6. Lam Tĩnh lẳng lặng không một lời từ nơi này nhảy xuống, đầu chạm đất, đã không còn khả năng sống tiếp.
Lữ Khả hít vào một hơi, cô y tá bị Lam Tĩnh nhìn chằm chằm nhũn cả chân, ngã khuỵu xuống đất.
Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nhảy lầu tự sát hay chết trong khoa nội trú không phải là chuyện hiếm có, nhưng mỗi lần xảy ra đều khiến bệnh viện rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn.
Thi thể Lam Tĩnh rất nhanh bị nâng đi, đồn cảnh sát nghe tin chạy tới. Mẹ Lam Tĩnh khóc đến hôn mê bất tỉnh, ba thì không ngừng tự trách – Là ba không chăm sóc con tốt.
Y tá và bác sĩ trực ban khoa sản tạm thời không thể rời đi, lần lượt được lấy lời khai, ai nấy đều rất lo lắng.
Lúc ghi xong lời khai, lòng bàn tay Lữ Khả mướt mồ hôi lạnh, chân cũng cóng đến mức như đi trêи băng.
Cô nói dối với cảnh sát, nói rằng không phát hiện Lam Tĩnh có điều gì bất thường – Các y tá khác cũng nói như vậy với lực lượng cảnh sát.
Bệnh nhân nhảy lầu, đương nhiên là trách nhiệm của bệnh viện nhưng khi là trách nhiệm của mọi người dù trách nhiệm có nặng đến đâu cũng xem như nhẹ.
Cảnh sát nói lấy lời khai xong mọi người có thể về. Lữ Khả nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng.
Bệnh viện không có "9 giờ đi 5 giờ về", Lữ Khả trở lại phòng ý tá, xem thời gian biểu. Xác định sáng lẫn chiều mình đều không có lịch trực, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Bệnh viện số 7 nằm tại phía Đông khu Phú Khang, nhà cô cách bệnh viện có một ngã tư, khi có ca đêm, cô đều đi đoạn đường này rồi đón xe buýt. Sau khi xuống xe đi bộ khoảng 500m là có thể về nhà.
Mấy ngày nay cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Vừa hay cô y tá được chồng chở về khai báo xong, thấy cô thì vẫy tay gọi “Tiểu Khả, tới đây, có thể đưa cô đi một đoạn.”
Lữ Khả không thích làm phiền người khác nhưng hôm nay quả thực sợ quá, ngồi xe đồng nghiệp vẫn an toàn hơn.
Về đến nhà, cô cho con mèo mướp vàng ăn rồi vội vàng co chân vào mền.
Nhưng một bóng đen như một bóng ma không ai chú ý từ ngõ tắt rời đi.
Mèo vàng như bị kinh hãi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Lữ Khả nhanh chóng mở đèn, ôm mèo vàng đang dựng đứng lông vào lòng, hoảng sợ nói: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Mèo vàng không biết nói chuyện, đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn chằm chằm vào cô cảnh giác, như thể lướt qua cô nhìn chằm chằm vào thứ khác.
Hai tay cô cứng đờ, thân thể lạnh ngắt, đột nhiên nghĩ đến Lam Tĩnh trước khi tự sát.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh vén rèm cửa tràn vào, cô sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh, lưng tê cóng.
Con ngươi mèo vàng chuyển động, lướt qua đỉnh đầu cô nhìn về phía sau.
Cô sợ đến mức không dám nhúc nhích, muốn quay đầu nhìn một chút nhưng cổ lại không có cách nào nhúc nhích được.
Trong đầu cô đều là hình ảnh Lam Tĩnh, thân thể gầy khô, ánh mắt sắc lạnh hận thù còn cả phần đầu lõm vào khi té xuống.
Trong phút chốc, cô cảm thấy dường như mình đang ở phân đoạn đáng sợ nhất trong bộ phim kinh dị, vừa quay đầu lại sẽ thấy khuôn mặt không mắt mũi đầy máu me.
Vào lúc cảm giác sợ hãi lên đến đỉnh điểm, mèo vàng đột nhiên kêu lên một tiếng “meo” không thê thảm hay quỷ dị, chỉ giống như bình thường hay làm nũng với cô. Lông trêи thân cũng mềm xuống, bắt đầu nằm lỳ trêи giường ɭϊếʍ láp móng vuốt.
Lữ Khả phập phồng thở gấp, mười mấy phút sau mới miễn cưỡng ổn định lại, lấy hết can đảm xoay người nhìn phía sau, nhưng không có thứ gì.
Cô vén chăn, bất an đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó khóa cửa sổ lại cũng kéo rèm cửa xuống.
Làm hết tất cả, mèo vàng cũng đã nằm trong ổ chăn, không hề động đậy mà giả bộ ngủ.
Nhưng cô không còn buồn ngủ nữa, cô mở hết đèn trong nhà, cầm máy tính xách tay bắt đầu xem phim truyền hình chiếu gần đây.
Cô vừa nhìn đã thấy trời sắp sáng, cô xem được vài tập phim nhưng ngay cả nội dung một tập cũng không nhớ nổi.
Trời còn chưa sáng hẳn đã có người ra khỏi nhà đi làm. Cô mệt mỏi khép quyển sổ lại, vừa mới kéo chăn lên đã nghe thấy phòng khách truyền đến âm thanh phá cửa.
Cô sợ hãi đến mức như ngừng thở, một lát sau, mới nghe một giọng năm ngoài cửa nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm tầng.”
Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ của phòng ngủ, không biết qua bao lâu mới lấy lại tinh thần. Nhưng sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên cô nhớ đến là: Bình thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ hãi.
Cô cong hai chân, gắng sức che lỗ tai, trong lòng như vang lên tiếng nói: Nhưng cô làm chuyện trái lương tâm.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng ngủ, Lữ Khả ngồi ngốc trêи giường hồi lâu không nhúc nhích.
Bỗng nhiên điện thoại trêи đầu giường reo lên, làm trái tim cô đập hỗn loạn.
Màn hình xuất hiện tên người y tá đêm qua chở cô về nhà.
Lúc này mà nhận được điện thoại đồng nghiệp thì có lẽ là tăng ca.
Bình thường cô ghét nhất là tăng ca, nhưng ngày hôm nay lại hy vọng được gọi đi làm việc. Bệnh viện đông người, việc vặt vãnh cũng nhiều, chỉ có bận rộn mới không suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, không phải là tin báo tăng ca.
Tốc độ nói của đồng nghiệp rất nhanh: “Tiểu Khả! Lại có người bị cắt cổ! Ngay tại tiểu khu của chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất