Chương 209
Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
39.
Cảnh sát bắn tỉa và chuyên gia phá bom đã vào vị trí, xe cứu hỏa gầm rú đi tới, còi cảnh sát náo loạn. Hoa Sùng nắm di động, nhìn con hẻm nhỏ rách nát chật chội, tim đập thình thịch.
Tiến thoái lưỡng nan!
Phần tử khủng bố điên cuồng hung tàn như nào, ở Toa Thành anh đã được khắc cốt ghi tâm rồi. Để cho oanh động, bọn chúng có thể làm bất kì thủ đoạn nào. Táng tận lương tâm, không tài nào thuyết phục nổi. Trong trí nhớ chảy xuôi cùng dòng nước mắt đó, có biển máu trào dâng, hình ảnh ố vàng lôi cuốn người nhìn, trời đất trước mắt nghiêng lệch đi.
Hẻm nhỏ vang đến tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, kèm theo đó là một tràng cười cổ quái, dữ tợn.
Âm thanh không giống như con người có thể phát ra đó, chính là tiếng cười của Tiếu Thành Tâm!
Hoa Sùng chỉ cảm thấy giữa lưng như bị người để một thanh súng trường, bất kì lúc nào cũng có thể bắn đạn ra. Trong tai nghe, tiếng chuyên gia đang tính toán uy lực của vụ nổ, Liên Phong không hề nói dối, một khi Tiếu Thành Tâm bị đánh gục, bom trêи người anh ta sẽ phá hủy toàn bộ con đường này, người ở đây sẽ không thể sống sót. Đúng lúc đó, tay súng bắn tỉa cũng xin chỉ thị: “Đã chuẩn bị ổn thỏa, có bắn gục hay không?” tổ trưởng tiểu đội cảnh sát đột kϊƈɦ quát: “Tổ trưởng Hoa, không chờ được nữa! Anh ta vẫn đang chém người!”
Liên Phong cười ha hả không ngừng: “Suy xét tốt vào nhé? Thế nào, không cứu được đồng đội của mình mà cũng chẳng cứu được người nghèo, trong lòng cũng không dễ chịu đâu nhỉ? Biết cảm giác của tôi năm đó chưa?”
Đang nói, Liên Phong đột nhiên cắn răng: “Tôi phải trơ mắt nhìn cậu san nhà mình thành đất phẳng, đánh gục cha tôi, anh em tôi, mà tôi, con mẹ nó! Tôi lại chẳng thể làm gì được!”
Nắm tay Hoa Sùng nổi gân xanh, ngón tay hơi lộ ra màu trắng của khớp xương.
“Không, không, tôi mạnh mẽ hơn cậu.” Tạm dừng một lúc, Liên phong lại cười rộ lên: “Ít nhất thì tôi còn có thể cho các cậu chôn cùng một chỗ! Cậu đau lòng hả? Sáu người kia đều là anh em tốt của cậu đúng không? Nhưng cậu biết vì sao họ nhất định phải chết không? Bởi vì trong đó có một người là "quân cờ" của tôi. Bọn họ đáng chết! Cậu nghe rõ chưa! Bọn họ đều đáng chết!”
Thái dương Hoa Sùng như muốn nứt ra, trong cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt.
Liên Phong muốn nói cái gì, đã không cần hỏi nhiều nữa rồi. Năm đó An Trạch dẫn đầu mai phục, tất cả đều chết, quả nhiên là, là…
Nhưng "quân cờ" là có ý gì? Tiểu tổ sáu người, thế nhưng lại có một người của Liên Phong?
“Đâu rồi?” Liên Phong hài hước nói: “Cậu mới đúng là kiểu không thể làm gì được! Ra lệnh đi, cho các tay súng bắn tỉa ưu tú hạ gục Tiếu Thành Tâm đi! Các cậu dũng cảm đột kϊƈɦ vọt vào cứu người đi! Đi đi, thế nào, sao lại không dám nữa rồi? Hừ, tôi quên mất, chính cậu là tay súng bắn tỉa giỏi nhất cơ mà. Nếu không thì tự mình cho Tiếu Thành Tâm chết một cách thống kɧօáϊ đi xem nào? Sau đó để cho những người nghèo kia chết cùng Tiếu Thành Tâm nhỉ? Dù sao bọn họ cũng sẽ chết thôi! Cậu nói xem, chém chết sẽ khổ hơn, hay bị nổ chết khổ hơn?”
Trong hẻm nhỏ lại vọng đến tiếng gầm rú của Tiếu Thành Tâm, giống như dã thú, quỷ mị, chỉ mỗi không giống người.
Tiểu đội đột kϊƈɦ không thể vọt vào, bởi vì ngoài tay Tiếu Thành Tâm cầm dao thì còn quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Mà Liên Phong đang theo dõi trộm, hắn cũng có thể kϊƈɦ hoạt bom từ xa.
Tiếu Thành Tâm đã hết đường sống.
Hoa Sùng đột nhiên nhớ tới buổi tối một ngày nào đó, Tiếu Thành Tâm thấp thỏm nhưng hưng phấn nói
“Tôi lãng phí nhiều năm trong cục hình sự không cầu tiến gì, giờ tôi lại muốn cống hiến…… Tổ trưởng Hoa, nếu có cơ hội, tôi muốn được phá án cùng anh!”
Hốc mắt đột nhiên cay cay, cảm xúc vô lực giống như dao nhọn bị rỉ đâm xuyên qua bụng.
Vận mệnh Tiếu Thành Tâm dữ dội tàn nhẫn, anh ta lấy hết can đảm, muốn đi ra khỏi vòng thoải mái trước giờ, thay đổi chính mình, nhưng lại vì cuộc sống hoang đường ấy mà thất bại thảm hại.
Bên cạnh vang đến tiếng nức nở, Hoa Sùng lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Trương Mậu khóc.
Trương mậu quỳ trêи mặt đất, hướng về phía hẻm nhỏ, nức nở lẩm bẩm: “Tổ trưởng Tiếu, tổ trưởng Tiếu, anh tỉnh lại đi!”
Hoa Sùng mở to mắt, ngửa cổ nhìn về phía bầu trời âm u.
Trong di động, Liên Phong cười cực kì thoải mái, phảng phất như đang ở đâu đó mà nghe hồi thảm kịch của nhân gian.
Trong tai nghe, âm thanh trầm ổn của tay súng bắn tỉa như giọng nói Tử Thần truyền đến: “Đã chuẩn bị xong, có bóp cò không?”
Đột nhiên, tiếng cười trong hẻm dừng lại, Tiếu Thành Tâm cố gắng đi từ chỗ ẩn nấp ra nơi mọi người có thể nhìn thấy. Rõ ràng, đại não của anh đã bị phá hủy nghiêm trọng, không thể khống chế biểu cảm trêи khuôn mặt.
Nhưng mà Hoa Sùng nhìn thấy rõ ràng, có dòng nước mắt chảy xuống trêи mặt anh ta!
Anh ta nắm con dao, cố hết sức đi trong con hẻm nhỏ hẹp ấy, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, dường như đang đấu tranh với một lực lượng vô hình nào đó.
Anh ta như cố gắng ngăn cản sự tàn sát.
“Tổ trưởng Tiếu, anh.. anh ấy…” Trương Mậu lắp bắp đứng lên, cơ hồ muốn tiến lại.
Hành động quái dị của Tiếu Thành Tâm làm mọi người thấy khó hiểu, đột nhiên, tổ trưởng đội đột kϊƈɦ chần chờ nói: “Tổ trưởng Hoa, bây giờ có đi vào khống chế anh ta không?”
“Không được!” Hoa quả quyết. Bom trêи người Tiếu Thành Tâm không phải chỉ có mình anh ta khống chế, Liên Phong bất cứ lúc nào cũng có thể kϊƈɦ nổ. Nếu bây giờ tổ đột kϊƈɦ hành động, sợ là thành viên trong đội sẽ phải đánh cược cả tính mạng.
“Tổ trưởng Hoa” Tiếu Thành Tâm dừng chân, đôi mắt mở cực to, tròng mắt gần như muốn rớt ra. Tiếng nói anh ta khàn khàn như là từ trong than lửa mà ra, nước mắt chảy dài trêи mặt, từng giọt từng giọt thấm ướt bộ đồ rằn ri không vừa với thân mình.
Trước ngực và sau lưng anh ta treo đầy thuốc nổ, con dao trêи tay đã tẩm đỏ máu tươi của những người vô tội.
Anh ta cũng đã là một đao phủ rồi.
Người bị khống chế không thể có ý thức của chính mình được, giống như tài xế Hoàng Tài Hoa, nhưng không biết nguyên nhân là gì mà Tiếu Thành Tâm lại có thể giãy giụa mà phát ra chút âm thanh, đôi mắt phiếm hồng dại ra mà nhìn đồng đội ngoài hẻm nhỏ, miệng muốn mở nhưng lại không nói lên lời.
Trái tim Hoa Sùng giống như bị một đôi tay nắm lấy, đọc được trong mắt Tiếu Thành Tâm là sự tuyệt vọng cùng đau đớn bất lực.
Vừa rồi Tiếu Thành Tâm biết mình làm gì!
Sau khi ý thức bị phá hủy hoàn toàn, vì sao anh ta lại có thể liều mạng mà tỉnh táo lại?
“Tôi…” Tiếu Thành Tâm khó khăn thốt lên lời, cả người đều phát run. Liên Phong hoàn toàn không ngờ được tình huống này, Tiếu Thành tâm có lẽ chính là "quân cờ" duy nhất không nghe hắn sai sử.
“Em có cách” Trong tai nghe truyền đến tiếng Liễu Chí Tần, Hoa Sùng rùng mình: “Em nói gì cơ?”
“Em có cách nhưng cần thời gian” Liễu Chí Tần khẩn trương nói: “Quấy nhiễu tín hiệu, có thể..”
Còn chưa dứt lời, Tiếu Thành Tâm đột nhiên xoay người, phát ra tiếng gầm rũ nghẹn ngào, sau đó kéo bước chân quái dị, chạy hướng ngược lại.
Âm thanh gầm rú đó, vừa thê lương vừa đau khổ.
Người trong hẻm ồn ào tránh né, sợ hãi hét chói tai, tay súng bắn tỉa chĩa họng súng theo Tiếu Thành Tâm, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng cho anh một đòn chí mạng.
Hoa Sùng gọi: “Tiếu Thành Tâm”
Tiếu Thành Tâm không quay lại, đã không thể biết anh có nghe thấy không. Thân thể anh ta càng ngày càng không phối hợp, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, giống như dồn hết sức lực mà chạy.
Mà ở một chỗ khác của hẻm nhỏ, là một nhà trệt đã được quét sạch.
Tất cả mọi người đều hiểu được. Tiếu Thành tâm dùng chút lý trí sót lại, làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát.
Thế giới giống như im ắng lại, chỉ có anh ra sức mà chạy.
Nhưng nói là chạy vội, chứ thật ra cũng chỉ như con rối gỗ vặn vẹo giãy giụa.
Vài giây ngắn ngủi, cố chạy cho xa, nhưng cũng chỉ là phí công vọng tưởng.
Vài giây không đủ cho Tiếu Thành tâm chạy xa hơn chút nữa, cũng không đủ để Liễu Chí tần hoàn toàn chặn được tín hiệu nổ từ xa, nhưng lại đủ cho Liên Phong cướp đi một sinh mệnh người.
Không gian như vỡ vụn, ánh lửa tận trời, tiếng nổ mạnh trêи nền đất bẩn, nhà trệt cũ nát rào rào vỡ vụn, mà khoảnh khắc nổ mạnh ấy, Tiếu Thành Tâm vẫn đang cố gắng chạy,
Hoa Sùng phảng phất nghe được, ở trong lửa lớn Tiếu Thành Tâm thấp thỏm cẩn thận như mọi khi nói:
“Tổ trưởng Hoa, nếu có cơ hội, tôi muốn được cùng anh phá án. Tôi… tôi muốn trở thành một thành viên của tổ Trọng Án!”
Đội đột kϊƈɦ vọt vào trong hẻm, cứu người dân bị dọa đến ngất. Rất nhiều người bị thương, máu chảy không ngừng, nhưng không có người nào bị chết vì nổ mạnh.
“Vốn dĩ những quả bom đó có thể phá hủy toàn bộ hẻm nhỏ.” Chuyên gia phá bom nói: “Nhưng đội trưởng Tiếu chạy… chạy….”
Còn chưa nói hết câu, chuyên gia phá bom quay mặt đi, tay phải che lại hai mắt.
“Thực sự xin lỗi.” Giọng Liễu Chí Tần mệt mỏi khàn khàn. “Xin lỗi vì đã không thể ngăn được vụ nổ.”
Yết hầu Hoa Sùng khẽ động, không ngăn được đôi môi run rẩy.
Trận nổ này vốn dĩ sẽ tạo thành thương vong khó có thể đánh giá được, nhưng cuối cùng lại vì Tiếu Thành Tâm đã mất đi ý thức lại tận lực chạy như điên, mà mấy chục mạng người trong hẻm cụt tránh được một kiếp nạn.
Nhưng người cảnh sát đến giây cuối cùng cũng không ngã xuống ấy, bây giờ thi cốt chẳng còn.
Mà người sống sót, đến thời gian để tiếc thương cũng không có.
Hoa Sùng quay người, ngồi xổm xuống, một tay che mặt, nước mắt thấm ướt bàn tay.
Hành động của Tiếu Thành Tâm hiển nhiên vẫn đã nằm ngoài dự kiến của Liên Phong, khi Hoa Sùng lần nữa cầm lấy di động, cuộc trò chuyện đã sớm kết thúc.
Liễu Chí Tần thở dài một hơi: “Vị trí của Liên Phong đã được xác định, ở khu Phú Khang đường Cốc Phong, em cùng đội trưởng Thẩm lập tức qua đó.”
Hoa Sùng đứng lên, lòng u ám.
Xe cứu thương và xe cứu hỏa đều phải đỗ ở xa chỗ hẻm nhỏ, khó có thể vào đến khu nhà trệt nhỏ bé này, các cảnh sát cõng người bị thương chạy ra bên ngoài, cột nước cao áp phóng lên, hơi nước ʍôиɠ lung, chảy xuống đống lửa cháy hừng hực.
Trương Mậu cắn chặt hàm răng, hai vai run rẩy kịch liệt. Hoa Sùng đi qua người cậu, thấy cậu nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Tiếu chết thảm quá! Tại sao lại như vậy? Tại sao chứ?!”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Tại sao lại là Tiếu Thành Tâm?
Tiếu Thành Tâm đã làm ra chuyện gì sai trái sao?
Không có
Chẳng qua chỉ là một cảnh sát không tích cực thôi, ở tổ Án Tồn Đọng hỗn độn, gặp án khó thì chùn bước, sợ trước sợ sau, kém xa so với hình tượng cảnh sát trong lòng mọi người.
Anh ta chưa bao giờ là một cảnh sát ưu tú, thậm chí có thể đặt dấu chấm hỏi xem anh có đủ tư cách làm cảnh sát hay không.
Nhưng anh vẫn đang nỗ lực thay đổi chính mình, biết rõ kinh nghiệm không đủ, năng lực có hạn, vẫn muốnbước ra vùng an toàn, trở thành thành viên của tổ Trọng Án.
Nhưng dù giãy giụa đến thế nào, cuối cùng chũng chỉ còn lại một bi kịch thổn thức lòng người.
Nếu Tiếu Thành tâm vẫn là tổ trưởng tầm thường trước kia của Tổ Án Tồn Đọng, thì sẽ không có cả ngày chạy đến Tổ Trọng Án, đương nhiên cũng sẽ khong bị đôi mắt trong bóng tối theo dõi, rồi sau đó bị tẩy não, trở thành một con rối bị thao túng, sau đó bị vứt bỏ như "quân cờ".
Đội Trinh Sát lại bận rộn, Tổ Án Tồn Đọng cũng là một cái nơi tránh gió bão, chẳng ai lại đi tìm một “nhân viên quản lý hồ sơ” phiền toái cả.
Anh có thể sống an toàn
Tầm thường, nhưng an toàn.
Vì sao anh lại khóc, vì sao lại chạy theo hướng ngược lại, là bản năng sao?
Vận mệnh hung tàn, thậm chí còn có thể thắng được lòng người ngoan độc.
Có người bước ra một bước, nghên đón vạn ánh hào quang. Có người bước ra một đường, từ đây vạn kiếp bất phục.
Số mệnh, ai có thể nói trước được?
Hoa Sùng nắm chặt tay thành quyền, cố nén lại cơn phẫn nộ cùng không cam lòng, bước nhanh ra hướng xe cảnh sát.
Liên Phong ở phố Cốc Phong. Liên Phong kia chính là người đã nằm vùng trong đội ngũ chống khủng bố năm xưa. 5 năm trước ân oán, nợ máu các đồng đội, hôm nay đến lúc thanh toán rồi.
Xe cảnh sát chen chúc đi ra khỏi con đường nhỏ, kính chiếu hậu phản chiếu một khu dân nghèo ngập trong ánh lửa.
Thông tin truyền tới âm thanh của Chiêu Phàm hòa với tiếng chói tai ồn ào: “Ở phụ cận Châu Thịnh phát hiện người mang bom, đang sơ tán khẩn cấp, đang sơ tán khẩn cấp!”
Tâm độc
39.
Cảnh sát bắn tỉa và chuyên gia phá bom đã vào vị trí, xe cứu hỏa gầm rú đi tới, còi cảnh sát náo loạn. Hoa Sùng nắm di động, nhìn con hẻm nhỏ rách nát chật chội, tim đập thình thịch.
Tiến thoái lưỡng nan!
Phần tử khủng bố điên cuồng hung tàn như nào, ở Toa Thành anh đã được khắc cốt ghi tâm rồi. Để cho oanh động, bọn chúng có thể làm bất kì thủ đoạn nào. Táng tận lương tâm, không tài nào thuyết phục nổi. Trong trí nhớ chảy xuôi cùng dòng nước mắt đó, có biển máu trào dâng, hình ảnh ố vàng lôi cuốn người nhìn, trời đất trước mắt nghiêng lệch đi.
Hẻm nhỏ vang đến tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, kèm theo đó là một tràng cười cổ quái, dữ tợn.
Âm thanh không giống như con người có thể phát ra đó, chính là tiếng cười của Tiếu Thành Tâm!
Hoa Sùng chỉ cảm thấy giữa lưng như bị người để một thanh súng trường, bất kì lúc nào cũng có thể bắn đạn ra. Trong tai nghe, tiếng chuyên gia đang tính toán uy lực của vụ nổ, Liên Phong không hề nói dối, một khi Tiếu Thành Tâm bị đánh gục, bom trêи người anh ta sẽ phá hủy toàn bộ con đường này, người ở đây sẽ không thể sống sót. Đúng lúc đó, tay súng bắn tỉa cũng xin chỉ thị: “Đã chuẩn bị ổn thỏa, có bắn gục hay không?” tổ trưởng tiểu đội cảnh sát đột kϊƈɦ quát: “Tổ trưởng Hoa, không chờ được nữa! Anh ta vẫn đang chém người!”
Liên Phong cười ha hả không ngừng: “Suy xét tốt vào nhé? Thế nào, không cứu được đồng đội của mình mà cũng chẳng cứu được người nghèo, trong lòng cũng không dễ chịu đâu nhỉ? Biết cảm giác của tôi năm đó chưa?”
Đang nói, Liên Phong đột nhiên cắn răng: “Tôi phải trơ mắt nhìn cậu san nhà mình thành đất phẳng, đánh gục cha tôi, anh em tôi, mà tôi, con mẹ nó! Tôi lại chẳng thể làm gì được!”
Nắm tay Hoa Sùng nổi gân xanh, ngón tay hơi lộ ra màu trắng của khớp xương.
“Không, không, tôi mạnh mẽ hơn cậu.” Tạm dừng một lúc, Liên phong lại cười rộ lên: “Ít nhất thì tôi còn có thể cho các cậu chôn cùng một chỗ! Cậu đau lòng hả? Sáu người kia đều là anh em tốt của cậu đúng không? Nhưng cậu biết vì sao họ nhất định phải chết không? Bởi vì trong đó có một người là "quân cờ" của tôi. Bọn họ đáng chết! Cậu nghe rõ chưa! Bọn họ đều đáng chết!”
Thái dương Hoa Sùng như muốn nứt ra, trong cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt.
Liên Phong muốn nói cái gì, đã không cần hỏi nhiều nữa rồi. Năm đó An Trạch dẫn đầu mai phục, tất cả đều chết, quả nhiên là, là…
Nhưng "quân cờ" là có ý gì? Tiểu tổ sáu người, thế nhưng lại có một người của Liên Phong?
“Đâu rồi?” Liên Phong hài hước nói: “Cậu mới đúng là kiểu không thể làm gì được! Ra lệnh đi, cho các tay súng bắn tỉa ưu tú hạ gục Tiếu Thành Tâm đi! Các cậu dũng cảm đột kϊƈɦ vọt vào cứu người đi! Đi đi, thế nào, sao lại không dám nữa rồi? Hừ, tôi quên mất, chính cậu là tay súng bắn tỉa giỏi nhất cơ mà. Nếu không thì tự mình cho Tiếu Thành Tâm chết một cách thống kɧօáϊ đi xem nào? Sau đó để cho những người nghèo kia chết cùng Tiếu Thành Tâm nhỉ? Dù sao bọn họ cũng sẽ chết thôi! Cậu nói xem, chém chết sẽ khổ hơn, hay bị nổ chết khổ hơn?”
Trong hẻm nhỏ lại vọng đến tiếng gầm rú của Tiếu Thành Tâm, giống như dã thú, quỷ mị, chỉ mỗi không giống người.
Tiểu đội đột kϊƈɦ không thể vọt vào, bởi vì ngoài tay Tiếu Thành Tâm cầm dao thì còn quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Mà Liên Phong đang theo dõi trộm, hắn cũng có thể kϊƈɦ hoạt bom từ xa.
Tiếu Thành Tâm đã hết đường sống.
Hoa Sùng đột nhiên nhớ tới buổi tối một ngày nào đó, Tiếu Thành Tâm thấp thỏm nhưng hưng phấn nói
“Tôi lãng phí nhiều năm trong cục hình sự không cầu tiến gì, giờ tôi lại muốn cống hiến…… Tổ trưởng Hoa, nếu có cơ hội, tôi muốn được phá án cùng anh!”
Hốc mắt đột nhiên cay cay, cảm xúc vô lực giống như dao nhọn bị rỉ đâm xuyên qua bụng.
Vận mệnh Tiếu Thành Tâm dữ dội tàn nhẫn, anh ta lấy hết can đảm, muốn đi ra khỏi vòng thoải mái trước giờ, thay đổi chính mình, nhưng lại vì cuộc sống hoang đường ấy mà thất bại thảm hại.
Bên cạnh vang đến tiếng nức nở, Hoa Sùng lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Trương Mậu khóc.
Trương mậu quỳ trêи mặt đất, hướng về phía hẻm nhỏ, nức nở lẩm bẩm: “Tổ trưởng Tiếu, tổ trưởng Tiếu, anh tỉnh lại đi!”
Hoa Sùng mở to mắt, ngửa cổ nhìn về phía bầu trời âm u.
Trong di động, Liên Phong cười cực kì thoải mái, phảng phất như đang ở đâu đó mà nghe hồi thảm kịch của nhân gian.
Trong tai nghe, âm thanh trầm ổn của tay súng bắn tỉa như giọng nói Tử Thần truyền đến: “Đã chuẩn bị xong, có bóp cò không?”
Đột nhiên, tiếng cười trong hẻm dừng lại, Tiếu Thành Tâm cố gắng đi từ chỗ ẩn nấp ra nơi mọi người có thể nhìn thấy. Rõ ràng, đại não của anh đã bị phá hủy nghiêm trọng, không thể khống chế biểu cảm trêи khuôn mặt.
Nhưng mà Hoa Sùng nhìn thấy rõ ràng, có dòng nước mắt chảy xuống trêи mặt anh ta!
Anh ta nắm con dao, cố hết sức đi trong con hẻm nhỏ hẹp ấy, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, dường như đang đấu tranh với một lực lượng vô hình nào đó.
Anh ta như cố gắng ngăn cản sự tàn sát.
“Tổ trưởng Tiếu, anh.. anh ấy…” Trương Mậu lắp bắp đứng lên, cơ hồ muốn tiến lại.
Hành động quái dị của Tiếu Thành Tâm làm mọi người thấy khó hiểu, đột nhiên, tổ trưởng đội đột kϊƈɦ chần chờ nói: “Tổ trưởng Hoa, bây giờ có đi vào khống chế anh ta không?”
“Không được!” Hoa quả quyết. Bom trêи người Tiếu Thành Tâm không phải chỉ có mình anh ta khống chế, Liên Phong bất cứ lúc nào cũng có thể kϊƈɦ nổ. Nếu bây giờ tổ đột kϊƈɦ hành động, sợ là thành viên trong đội sẽ phải đánh cược cả tính mạng.
“Tổ trưởng Hoa” Tiếu Thành Tâm dừng chân, đôi mắt mở cực to, tròng mắt gần như muốn rớt ra. Tiếng nói anh ta khàn khàn như là từ trong than lửa mà ra, nước mắt chảy dài trêи mặt, từng giọt từng giọt thấm ướt bộ đồ rằn ri không vừa với thân mình.
Trước ngực và sau lưng anh ta treo đầy thuốc nổ, con dao trêи tay đã tẩm đỏ máu tươi của những người vô tội.
Anh ta cũng đã là một đao phủ rồi.
Người bị khống chế không thể có ý thức của chính mình được, giống như tài xế Hoàng Tài Hoa, nhưng không biết nguyên nhân là gì mà Tiếu Thành Tâm lại có thể giãy giụa mà phát ra chút âm thanh, đôi mắt phiếm hồng dại ra mà nhìn đồng đội ngoài hẻm nhỏ, miệng muốn mở nhưng lại không nói lên lời.
Trái tim Hoa Sùng giống như bị một đôi tay nắm lấy, đọc được trong mắt Tiếu Thành Tâm là sự tuyệt vọng cùng đau đớn bất lực.
Vừa rồi Tiếu Thành Tâm biết mình làm gì!
Sau khi ý thức bị phá hủy hoàn toàn, vì sao anh ta lại có thể liều mạng mà tỉnh táo lại?
“Tôi…” Tiếu Thành Tâm khó khăn thốt lên lời, cả người đều phát run. Liên Phong hoàn toàn không ngờ được tình huống này, Tiếu Thành tâm có lẽ chính là "quân cờ" duy nhất không nghe hắn sai sử.
“Em có cách” Trong tai nghe truyền đến tiếng Liễu Chí Tần, Hoa Sùng rùng mình: “Em nói gì cơ?”
“Em có cách nhưng cần thời gian” Liễu Chí Tần khẩn trương nói: “Quấy nhiễu tín hiệu, có thể..”
Còn chưa dứt lời, Tiếu Thành Tâm đột nhiên xoay người, phát ra tiếng gầm rũ nghẹn ngào, sau đó kéo bước chân quái dị, chạy hướng ngược lại.
Âm thanh gầm rú đó, vừa thê lương vừa đau khổ.
Người trong hẻm ồn ào tránh né, sợ hãi hét chói tai, tay súng bắn tỉa chĩa họng súng theo Tiếu Thành Tâm, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng cho anh một đòn chí mạng.
Hoa Sùng gọi: “Tiếu Thành Tâm”
Tiếu Thành Tâm không quay lại, đã không thể biết anh có nghe thấy không. Thân thể anh ta càng ngày càng không phối hợp, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, giống như dồn hết sức lực mà chạy.
Mà ở một chỗ khác của hẻm nhỏ, là một nhà trệt đã được quét sạch.
Tất cả mọi người đều hiểu được. Tiếu Thành tâm dùng chút lý trí sót lại, làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát.
Thế giới giống như im ắng lại, chỉ có anh ra sức mà chạy.
Nhưng nói là chạy vội, chứ thật ra cũng chỉ như con rối gỗ vặn vẹo giãy giụa.
Vài giây ngắn ngủi, cố chạy cho xa, nhưng cũng chỉ là phí công vọng tưởng.
Vài giây không đủ cho Tiếu Thành tâm chạy xa hơn chút nữa, cũng không đủ để Liễu Chí tần hoàn toàn chặn được tín hiệu nổ từ xa, nhưng lại đủ cho Liên Phong cướp đi một sinh mệnh người.
Không gian như vỡ vụn, ánh lửa tận trời, tiếng nổ mạnh trêи nền đất bẩn, nhà trệt cũ nát rào rào vỡ vụn, mà khoảnh khắc nổ mạnh ấy, Tiếu Thành Tâm vẫn đang cố gắng chạy,
Hoa Sùng phảng phất nghe được, ở trong lửa lớn Tiếu Thành Tâm thấp thỏm cẩn thận như mọi khi nói:
“Tổ trưởng Hoa, nếu có cơ hội, tôi muốn được cùng anh phá án. Tôi… tôi muốn trở thành một thành viên của tổ Trọng Án!”
Đội đột kϊƈɦ vọt vào trong hẻm, cứu người dân bị dọa đến ngất. Rất nhiều người bị thương, máu chảy không ngừng, nhưng không có người nào bị chết vì nổ mạnh.
“Vốn dĩ những quả bom đó có thể phá hủy toàn bộ hẻm nhỏ.” Chuyên gia phá bom nói: “Nhưng đội trưởng Tiếu chạy… chạy….”
Còn chưa nói hết câu, chuyên gia phá bom quay mặt đi, tay phải che lại hai mắt.
“Thực sự xin lỗi.” Giọng Liễu Chí Tần mệt mỏi khàn khàn. “Xin lỗi vì đã không thể ngăn được vụ nổ.”
Yết hầu Hoa Sùng khẽ động, không ngăn được đôi môi run rẩy.
Trận nổ này vốn dĩ sẽ tạo thành thương vong khó có thể đánh giá được, nhưng cuối cùng lại vì Tiếu Thành Tâm đã mất đi ý thức lại tận lực chạy như điên, mà mấy chục mạng người trong hẻm cụt tránh được một kiếp nạn.
Nhưng người cảnh sát đến giây cuối cùng cũng không ngã xuống ấy, bây giờ thi cốt chẳng còn.
Mà người sống sót, đến thời gian để tiếc thương cũng không có.
Hoa Sùng quay người, ngồi xổm xuống, một tay che mặt, nước mắt thấm ướt bàn tay.
Hành động của Tiếu Thành Tâm hiển nhiên vẫn đã nằm ngoài dự kiến của Liên Phong, khi Hoa Sùng lần nữa cầm lấy di động, cuộc trò chuyện đã sớm kết thúc.
Liễu Chí Tần thở dài một hơi: “Vị trí của Liên Phong đã được xác định, ở khu Phú Khang đường Cốc Phong, em cùng đội trưởng Thẩm lập tức qua đó.”
Hoa Sùng đứng lên, lòng u ám.
Xe cứu thương và xe cứu hỏa đều phải đỗ ở xa chỗ hẻm nhỏ, khó có thể vào đến khu nhà trệt nhỏ bé này, các cảnh sát cõng người bị thương chạy ra bên ngoài, cột nước cao áp phóng lên, hơi nước ʍôиɠ lung, chảy xuống đống lửa cháy hừng hực.
Trương Mậu cắn chặt hàm răng, hai vai run rẩy kịch liệt. Hoa Sùng đi qua người cậu, thấy cậu nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Tiếu chết thảm quá! Tại sao lại như vậy? Tại sao chứ?!”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Tại sao lại là Tiếu Thành Tâm?
Tiếu Thành Tâm đã làm ra chuyện gì sai trái sao?
Không có
Chẳng qua chỉ là một cảnh sát không tích cực thôi, ở tổ Án Tồn Đọng hỗn độn, gặp án khó thì chùn bước, sợ trước sợ sau, kém xa so với hình tượng cảnh sát trong lòng mọi người.
Anh ta chưa bao giờ là một cảnh sát ưu tú, thậm chí có thể đặt dấu chấm hỏi xem anh có đủ tư cách làm cảnh sát hay không.
Nhưng anh vẫn đang nỗ lực thay đổi chính mình, biết rõ kinh nghiệm không đủ, năng lực có hạn, vẫn muốnbước ra vùng an toàn, trở thành thành viên của tổ Trọng Án.
Nhưng dù giãy giụa đến thế nào, cuối cùng chũng chỉ còn lại một bi kịch thổn thức lòng người.
Nếu Tiếu Thành tâm vẫn là tổ trưởng tầm thường trước kia của Tổ Án Tồn Đọng, thì sẽ không có cả ngày chạy đến Tổ Trọng Án, đương nhiên cũng sẽ khong bị đôi mắt trong bóng tối theo dõi, rồi sau đó bị tẩy não, trở thành một con rối bị thao túng, sau đó bị vứt bỏ như "quân cờ".
Đội Trinh Sát lại bận rộn, Tổ Án Tồn Đọng cũng là một cái nơi tránh gió bão, chẳng ai lại đi tìm một “nhân viên quản lý hồ sơ” phiền toái cả.
Anh có thể sống an toàn
Tầm thường, nhưng an toàn.
Vì sao anh lại khóc, vì sao lại chạy theo hướng ngược lại, là bản năng sao?
Vận mệnh hung tàn, thậm chí còn có thể thắng được lòng người ngoan độc.
Có người bước ra một bước, nghên đón vạn ánh hào quang. Có người bước ra một đường, từ đây vạn kiếp bất phục.
Số mệnh, ai có thể nói trước được?
Hoa Sùng nắm chặt tay thành quyền, cố nén lại cơn phẫn nộ cùng không cam lòng, bước nhanh ra hướng xe cảnh sát.
Liên Phong ở phố Cốc Phong. Liên Phong kia chính là người đã nằm vùng trong đội ngũ chống khủng bố năm xưa. 5 năm trước ân oán, nợ máu các đồng đội, hôm nay đến lúc thanh toán rồi.
Xe cảnh sát chen chúc đi ra khỏi con đường nhỏ, kính chiếu hậu phản chiếu một khu dân nghèo ngập trong ánh lửa.
Thông tin truyền tới âm thanh của Chiêu Phàm hòa với tiếng chói tai ồn ào: “Ở phụ cận Châu Thịnh phát hiện người mang bom, đang sơ tán khẩn cấp, đang sơ tán khẩn cấp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất