Tâm Độc

Chương 25: Hồng nhan (24)

Trước Sau
Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

24.

"Hai cô ấy kết bạn weibo với nhau vì cùng chung sở thích du lịch." Liễu Chí Tần rảo bước quanh phòng. "Từ Ngọc Kiều cũng đăng rất nhiều ảnh chụp du lịch, trong và ngoài nước đều có, còn Đường Tô chỉ đăng ảnh chụp ở nước ngoài."

"Từ Ngọc Kiều 28, Đường Tô 31, tuổi xêm nhau, đều là con gái trong gia đình giàu có, không chịu bất kỳ cực khổ nào." Hoa Sùng nói: " Từ Cường Thịnh là người làm ăn, cưng chiều Từ Ngọc Kiều, có thể nói là cô ấy muốn gì được nấy, còn vợ chồng Đường Hồng Chu Anh làm trong ngành giáo dục, nhà bọn họ coi trọng người nối dõi, nên càng cưng chiều cô con gái rượu hơn. Chức vụ công việc của Từ Ngọc Kiều là của bố lo cho, lấy tiếng để đó, cũng không quan tâm lương bổng, thường xuyên xin nghỉ, đi du lịch bằng tiền của bố mẹ. Công việc của Đường Tô cũng là cha mẹ lo cho đến chức phó hiệu trưởng, cô ấy cũng không muốn chức cao, chỉ vì bị ép."

Hoa Sùng tạm dừng một lát, nhìn Liễu Chí Tần, "Giám đốc chăm sóc khách hàng và phó hiệu trưởng thường vụ là hai việc làm không liên quan, nhưng so với Đường Tô và Từ Ngọc Kiều thì đây là hai công việc nhàn hạ."

Liễu Chí Tần gật đầu: "Công việc là cái gì không quan trọng, tiền lương bao nhiêu cũng không quan tâm, chỉ biết công việc này cho hai cô ấy có chỗ đứng trong địa vị xã hội, không bị người ta nói ăn không ngồi rồi. Hai cô ấy xin nghỉ làm liên tục để đi du lịch, trên danh nghĩa vẫn là có việc làm. Cha mẹ hai cô chu cấp toàn bộ tiền tiêu xài nhưng đều không cho phép hai cô nghỉ việc, đúng là quan tâm ánh mắt người đời, sợ người ta lời ra tiếng vào."

"Đúng vậy. Hai cô ấy rất giống nhau."

"Giàu có từ bé, không hề bị áp lực cuộc sống, cũng không tìm áp lực cho mình, sống vô tư. Tổ trưởng, anh có để ý không, tính cách hai cô ấy cũng tương tự nhau."

"Đúng, vì được dạy dỗ kỹ càng nên rất ít lớn tiếng cãi cọ với ai, và không thích tranh giành quyền lợi vì cái gì hai cô muốn đều có được, nên không cần phải tranh với người khác."

Một lát sau, Liễu Chí Tần lại nói, "Hai cô ấy bị sát hại với cách thức giống nhau, đều là bị búa đánh vào đầu rất nhiều lần, có vẻ như hung thủ đập để hả giận. Mặt khác, trên cả hai hiện trường đều không để lại manh mối nào có thể truy ra giới tính hung thủ. "Hắn" rất cẩn thận, cũng rất may mắn. Điểm bất đồng duy nhất ở hai thi thể chính là mắt Từ Ngọc Kiều bị khoét, tai và chân bị cắt, còn Đường Tô là bị phá hủy mười ngón tay."

""Hắn" hủymười ngón tay Đường Tô là vì trong móng cô ấy có da của "hắn", có thể xét nghiệm DNA." Hoa Sùng nói: "Chi tiết này khác với Từ Ngọc Kiều, chặt chân khoét mắt mang tính hình thức nhiều hơn."

"Tổ trưởng Hoa, tôi cho rằng hai vụ án này là cùng một hung thủ."

Hoa Sùng nâng mắt.

"Thủ pháp giết người không thay đổi, nhưng "hắn" rõ ràng có tiến bộ." Liễu Chí Tần nói: "Giả thiết Đường Tô là người đầu tiên bị hại, "hắn" ra tay giết Đường Tô không thành thục, bị nạn nhân phản kháng xảy ra xô xát nên trên người Đường Tô mới có rất nhiều vết thương do chống cự. Sau đó, "hắn" phải hủy cả mười ngón tay của Đường Tô thì mới có thể tránh không bị bại lộ. Còn với Từ Ngọc Kiều, "hắn" đã có kinh nghiệm, nhiều thời gian chuẩn bị, không vội vã như lần đầu, tập kích từ phía sau nhanh chóng đánh hạ cô ấy."



Hoa Sùng im lặng gật đầu, bước xung quanh phòng vài bước rồi nói, "Hung thủ chôn thi thể Đường Tô ở khu rừng núi hoang vắng, cũng lấy đi giấy tờ tùy thân. Đây là để kéo dài thời gian xác định danh tính nạn nhân. Lúc "hắn" giết Đường Tô, đội khảo cổ vẫn chưa đến đấy khai quật, nên khả năng tìm được xác Đường Tô là rất thấp. Mà cho dù thi thể có bị phát hiện thì mặt đã bị đập nát, mười ngón tay bị hủy không lấy được vân tay, chỉ có thể kiểm tra DNA, rất mất thời gian. "Hắn" tính hết mọi khả năng cản trở chúng ta điều tra. Nhưng đến vụ Từ Ngọc Kiều, hắn không xử lý thi thể, mà còn để lại chứng minh thư ở hiện trường, chỉ lấy đi di động và túi xách. Lá gan "hắn" càng lúc càng lớn, biết đã che giấu tốt nên không sợ chúng ta điều tra."

""Hắn" thậm chí còn hành hạ thi thể." Liễu Chí Tần nói: "Có lẽ lúc giết Đường Tô, "hắn" đã muốn làm như thế, nhưng lại quá vội vàng, sợ bị người ta phát hiện phải đem chôn gấp xác cô ấy."

Hoa Sùng nhíu mày: "Khoét mắt, thọc tai và chặt chân, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

"Tạm thời tôi chưa đoán ra." Liễu Chí Tần lắc đầu: "Nhưng mà Tổ trưởng Hoa, theo giả thiết vừa rồi, nếu không bắt được hung thủ nhanh chóng, khả năng cao "hắn" sẽ tìm đến nạn nhân thứ ba. Giết người có thể gây nghiện, đặc biệt là những tên thích để lại những "nghi thức" hành hạ trên thi thể nạn nhân như thế này."

Ánh mắt Hoa Sùng trở nên lo sợ.

""Hắn" ganh ghét những người như Đường Tô và Từ Ngọc Kiều. Hai cô ấy sinh ra đã có được cuộc sống đầy đủ mà "hắn" phải trầy vi xước vảy mới có thể đạt được, hoặc dù cho có liều mạng cũng không thể có được." Giọng nói Liễu Chí Tần bỗng dưng rét lạnh: "Đường Tô và Từ Ngọc Kiều chỉ là bạn bè quen biết bình thường trên mạng, chưa từng gặp nhau ngoài đời, nhưng "hắn" lại nắm rõ được thông tin của hai cô ấy."

Hoa Sùng im lặng vài giây rồi tiếp: "Hung thủ nấp trong bóng tối, quen thuộc hai cô ấy. Nạn nhân mọi ngày đăng ảnh lên weibo, trong mắt mọi người chỉ là phong cảnh đẹp, nhưng đối với "hắn" lại mang ý nghĩa khoe khoang. "Hắn" điều tra, biết một người là giám đốc ngân hàng Tân Lạc, người còn lại là phó hiệu trưởng trường Âu Lai, rồi truy được gia thế, cách sống của họ..."

Liễu Chí Tần nói, "Sau đó, "hắn" đố kị đến không thể chịu nổi."

Hoa Sùng chống cằm, đi qua đi lại trong phòng lẩm bẩm, "Đúng.... đúng rồi, chính là vì vậy! Suy luận của chúng ta không sai, động cơ gây án chính xác là ghen ghét, nhưng đã điều tra sai hướng từ lúc bắt đầu rồi!"

Ánh mắt Liễu Chí Tần trầm lại, "Hung thủ không phải người quen ngoài đời."

Hoa Sùng lạnh lùng nói, "Đúng vậy, là trên mạng!"



Trong văn phòng Đội trưởng đội Điều tra tội phạm, Trần Tranh nghe Hoa Sùng nói xong, châm điếu thuốc, rít còn phân nửa mới bắt đầu nói, "Tôi đồng ý với giả thiết này của cậu, nhưng không đồng ý dời trọng điểm điều tra vào Internet."

Hoa Sùng dựa vào ghế sô pha: "Đường Tô thì không nói, nhưng vòng quan hệ của Từ Ngọc Kiều chúng ta đã tra đến không còn gì để tra rồi mà một người tình nghi cũng không có, giờ lại có manh mối mới, không thể làm lơ được."

"Nhưng mà chỉ cần nhìn người ta khoe giàu trên weibo đã ra tay sát hại, xác suất phát sinh quá thấp."

"Không phải khoe giàu." Hoa Sùng sửa lại: "Đường Tô đúng là có hay khoe túi xách hàng hiệu, nhưng Từ Ngọc Kiều không có. Hai cô ấy không phải do khoe giàu mà bị ghét, là do ở chi tiết "không làm mà hưởng, từ nhỏ đã có đầy đủ tiền bạc vật chất", thứ mà hung thủ mãi không có được."



"Câu này chỉ nói ở đây thôi." Trần Tranh nói, "Đừng để người khác nghe được cậu nói nạn nhân "không làm mà hưởng"."

"Không phải em nói hai cô ấy "không làm mà hưởng", mà là trong mắt hung thủ, cuộc sống có người lo cho, sống giàu có là "không làm mà hưởng"."

"Tôi hiểu, cậu chỉ đang đứng ở góc nhìn hung thù. Nhưng cái miệng hại cái thân, biết không? Cái "không làm mà hưởng" này nếu để người có chức quyền nghe được, cậu có biết cậu sẽ bị coi thành cái dạng gì không?" Trần Tranh nói: "Tổ trưởng Tổ trọng án điều tra vụ án lại nói nạn nhân "không làm mà hưởng", người ta có quan tâm cậu đang đứng ở góc nhìn hung thủ hay gì đâu. Nếu đã muốn cậu rớt chức thì trắng thành đen phải thành trái trong một cái chớp mắt."

Hoa Sùng biết Trần Tranh cũng là vì tốt cho mình nên không cãi lại, chỉ khoanh tay cười nói: "Đàn anh giáo huấn đàn em ạ, phận làm cấp dưới em không dám cãi."

"Ngoài miệng không nói, trong lòng thì tẩm ngẩm tầm ngầm chọc tức tôi, y như cái lão Đội trưởng cũ Hàn Cừ của cậu." (lại hinttttt)

Ngày nào cấp trên cũng thúc giục phá án, anh phải dạ dạ vâng vâng với mấy lão già cả ngày, mệt muốn chết, nhưng vẫn phải cố gồng với cấp dưới, tỏ vẻ không sao để đàn em không áp lực phá án, vậy mà còn nghe Hoa Sùng đòi thay đổi phương hướng điều tra sang trên internet, đầu anh đau như sắp nứt ra tới nơi.

Truy tìm trên internet so với điều tra ngoài đời phức tạp hơn nhiều. Chuyện dù to dù nhỏ nhưng động đến mạng mẽo một cái là phải ba bốn chi đội cùng nhau hợp tác, huống hồ động cơ gây án cũng chỉ là suy đoán, Hoa Sùng phân tích rất có lý, nhưng không đủ bằng chứng xác thực để báo lên cấp trên.

"Em sẽ không bỏ qua bên nào hết." Hoa Sùng nghiêm mặt nói, "Đội trưởng Trần yên tâm, em sẽ tiếp tục cho người điều tra vòng quan hệ của Đường Tô, và cho người đến đường Đạo Kiều thăm hỏi lần nữa. Còn về internet, em giao cho Liễu Chí Tần, cậu ấy là người trong nghề."

Trần Tranh lúc này mới thoải mái hơn một ít: "Suýt nữa quên mất cậu ta. Nghe nói hai cậu hợp rơ lắm hả? Cậu giỏi thật đó Hoa Nhi, đã đãi cậu ấy được bữa nào chưa?"

Hoa Sùng cười cười: "Tiệc mừng nhân viên mới chưa có làm, em có nói với họ rồi, khi nào xong vụ án sẽ mở tiệc, lúc đó..."

"Tôi trả tiền." Trần Tranh không nghĩ ngợi đáp ngay.



"Bạn chung của Đường Tô và Từ Ngọc Kiều trên weibo có 23 người, đều là nữ giới. Xem weibo thì đều thích đi du lịch giống nhau, trong đó có 6 người là beauty bloggers, nhưng người theo dõi không nhiều lắm, không phải là tài khoản bán hàng." Bàn ở phòng nghỉ quá nhỏ, chỉ có một cái bàn trà bé tí, Liễu Chí Tần ngồi trên sô pha đặt laptop lên đùi (vô sinh á anh.. à mà chắc ko cần...), "Tôi đã truy vị trí các chủ tài khoản này đang ở, tất cả đều không ở Lạc Thành."

"Là hiện tại không ở, hay vẫn luôn không ở?" Hoa Sùng hỏi.

"Hiện tại không ở, trước đây cũng chưa từng. Có 11 tài khoản đã định cư nước ngoài, 12 tài khoản còn lại nửa năm nay chưa đặt chân đến Lạc Thành, không liên quan đến vụ án." Liễu Chí Tần nói.

"Tôi cũng tìm được 74 tài khoản vừa theo dõi Đường Tô và Từ Ngọc Kiều, trước mắt thì còn chưa dò được hết địa chỉ hiện tại của những người theo dõi này nên không biết ai đang ở Lạc Thành. Một lát nữa tra xong tôi sẽ báo anh."

Hoa Sùng nhìn màn hình laptop dày đặc các số liệu, đột nhiên hỏi, "Hình như cậu không lấy dữ liệu này theo hướng chính quy phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau