Chương 92
Tâm Độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel Beta: Ooctopuss
Phản chiếu
7.
Hiệu trưởng trường làng năm đó là Tiền Trị Quốc, nhưng thật ra cũng không được đào tạo bài bản gì, ông ta chỉ học cao hơn các giáo viên khác một chút, phụ trách dạy môn ngữ văn, vì lớn tuổi nhất, nên được các giáo viên khác đề cử thành hiệu trưởng. Thôn Lạc Quan quá nhỏ nên con nít cũng không nhiều lắm, mỗi khối chỉ có một lớp, Tiền Trị Quốc dạy tổng cộng bốn lớp, còn kiêm luôn giáo viên thể dục, nên học sinh cả trường cơ bản ông đều quen mặt.
Lúc xảy ra trận hỏa hoạn đó, ông hơn năm mươi tuổi, giờ đã hơn sáu mươi. Từ khi trường làng mới xây xong, một nhóm trí thức trẻ đến làm giáo viên, ông cũng bỏ nghề giáo, hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, cùng mọi người làm Nông Gia Nhạc. Lúc Tiền Lỗ gọi ông phối hợp điều tra, mới đầu thực sự ông không muốn lắm. Đại đa số dân trong thôn Lạc Quan ai cũng không muốn chủ động nói chuyện án mạng năm đó, nhưng Tiền Lỗ năn nỉ ỉ ôi, ông cũng đành phải đồng ý.
Đồn công an thôn Lạc Quan mới xây cách đây hai năm nên phong cách kiến trúc giống với mấy tòa nhà trong thôn, thêm không ít các kiểu thiết kế phục vụ du lịch, nhìn xa xa giống một resort nghỉ mát. Tiền Trị Quốc lần đầu bị đưa tới đồn công an mới thẩm vấn, rất lo lắng ngồi đối diện hai "gã ngoại lai".
Trước khi Tiền Lỗ đến, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đã biết sơ về lai lịch của ông nên không cần ông tự giới thiệu. Lúc Hoa Sùng cười gọi một tiếng "Hiệu trưởng Tiền", gương mặt ông đầu tiên là cứng lại, sau đó chợt cười rộ lên, phảng phất rất vừa ý cách xưng hô này, đứng dậy nói: "Chào hai cậu."
Hoa Sùng chào hỏi khách sáo thêm vài câu rồi nhanh chóng vào vấn đề chính: "Hiệu trưởng Tiền, mục đích chúng tôi đến đây, Tiền Lỗ chắc là cũng nói qua với ngài phải không ạ. Hôm nay phiền ngài chạy đến đây, chủ yếu là nhờ ngài chia sẻ một chút hiểu biết về năm học sinh bị hại ạ."
Nói tới đây, giọng Hoa Sùng chậm lại, "Ngài hiệu trưởng, vừa vặn ngài lại dạy ngữ văn và thể dục của năm em học sinh ấy. Tôi nghĩ trường mình hẳn là không có vị giáo viên nào biết nhiều hơn ngài"
Tiền Trị Quốc vốn dĩ không muốn đến đồn công an. Mười năm trước, tổ chuyên án thành phố tới điều tra, tất cả những người có liên quan một chút là bị gọi đến thẩm vấn hết, ông thân là hiệu trưởng, dĩ nhiên là bị hỏi. Nhưng vì số cảnh sát quá ít, trước ông cũng có rất nhiều người thẩm vấn,ông phải ở lại đồn chờ. Cho đến phiên ông thì trời đã khuya, ông bị dẫn đến một căn phòng sáng choang, hỏi suốt một suốt đêm. Ông thì mệt mỏi, người thẩm vấn thì thái độ ác liệt, cứ gằn giọng lặp đi lặp lại câu hỏi, ông thậm chí cảm thấy chính ông bị trở thành nghi phạm luôn vậy......
Trải nghiệm không mấy tốt đẹp, thế cho nên lúc ông nghe cảnh sát thành phố tới điều tra, ông không hề hảo cảm. Nhiều năm trôi qua rồi, vừa nghe thành phố lại tới nữa một tổ điều tra, theo bản năng ông cảm thấy thật mâu thuẫn và phản cảm.
Nhưng người lần này tới lại khác biệt hoàn toàn với các cảnh sát trước kia, không chỉ rất lịch sự mà còn gọi ông là "Hiệu trưởng Tiền", lúc nói chuyện với nhau cũng rất nhẹ nhàng.
Duỗi tay không thể đánh người cười trước mặt, ông suy nghĩ một lát, bắt đầu kể chuyện năm học sinh bị nạn trong trí nhớ.
Cũng giống như những gì Hoa Sùng ở "Sơn Vị Đường" nghe được, trong mắt Tiền Trị Quốc, Tiền Mao Giang cũng là một học sinh hư hỏng đến cực điểm, không thể dạy dỗ được.
Bố Tiền Mao Giang - Tiền Dũng kinh doanh thổ sản vùng núi, thu nhập rất cao, là nhà giàu nhất trong thôn, Tiền Mao Giang khoảng từ đầu cấp hai, đã trở thành một "Ông trời con", bắt nạt bạn học rất "lành nghề". Lúc ban đầu, mấy giáo viên lớn tuổi còn quản được,sau đó lúc cậu ta lên 12 tuổi thì giáo viên nữ cậu ta cũng đánh luôn. Tiền Dũng có ba người con, đứa nhỏ này là đứa lớn nhất, tuy rằng cũng ký đơn đồng ý "dùng cách xử phạt về thể xác", nhưng sau lưng vẫn mời các giáo viên ăn cơm, còn dấm dúi thêm ít tiền, nhờ các cô các thầy "giơ cao đánh khẽ" với Tiền Mao Giang.
Bởi vậy, Tiền Mao Giang cho dù mỗi ngày đánh nhau gây chuyện, bắt nạt bạn bè cũng chưa từng phải vào nhà gỗ.
Nhà La Hạo thì rất nghèo, dù là kinh tế thôn Lạc Quan năm đó, nhà cũng coi như là hộ nghèo nhất thôn. Tiền Mao Giang có rất nhiều đàn em, La Hạo là người "năng nổ" nhất. Ngày thường Tiền Mao Giang ở nơi nào, La Hạo sẽ ở đó, Tiền Mao Giang bắt nạt ai, La Hạo sẽ là người hăng hái tích cực hưởng ứng.
Còn Tiền Hiếu Tử và Tiền Nguyên Bảo, hai học sinh này cũng coi như là ổn, thành tích học tạm được, nhưng điều kiện gia đình cũng kém, chỉ khá hơn nhà La Hạo một chút. Hai học sinh này có khi ỷ mình to xác, thỉnh thoảng cũng chặn đường các học sinh lớp dưới lấy tiền và đồ ăn.
Tiền Khánh là học sinh ngoan nhất. Lúc Tiền Trị Quốc nói đến cậu ta, ông cứ không ngừng thở dài, "Thằng bé này thật sự đáng thương, yểu mệnh quá, từ nhỏ đã là một con ma ốm, không khỏe mạnh được như chị nó. Nếu nói bốn học sinh kia bị người ta trả thù, tôi còn thấy có lý, nhưng Tiền Khánh thì có thể chọc đến ai chứ?"
"Trả thù......" Hoa Sùng lặp lại từ này, hỏi: "Hiệu trưởng Tiền, ngài nói như vậy, là đã có suy đoán về hung thủ rồi phải không ạ?"
Tiền Trị Quốc cười khổ, "Tôi thì có suy đoán gì, đoán mò đoán bậy thôi."
Liễu Chí Tần nói: "Ngài cứ nói thử xem sao ạ? Giúp chúng cháu có cách nhìn khác cũng tốt."
Từ "giúp" làm Tiền Trị Quốc rất vừa lòng, ông ngừng vài giây rồi nói: "Tiền Mao Giang hay dẫn theo La Hạo và một số đàn em khác hoành hành ngang ngược trong trường học, không chỉ bắt nạt nam sinh, nữ sinh bọn nó cũng đánh, rất nhiều học sinh chán ghét chúng. Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi nghe nói, Tiền Mao Giang ở nhà còn đánh hai đứa em của nó. Cho nên danh sách người hận thằng bé này, tôi nghĩ còn có thêm hai đứa em của nó nữa."
"Ai bị bắt nạt nhiều nhất, ngài còn nhớ rõ không ạ?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Các cậu chờ tôi nhớ lại một chút." Tiền Trị Quốc ôm trán ngẫm nghĩ, lâu thật lâu sau mới nói ra mấy cái tên, rồi lại nói: "Nhưng lúc mới xảy ra án mạng, cảnh sát cũng đã điều tra qua mấy đứa nhỏ này với cha mẹ chúng nó, nói là tất cả đều có...có cái gì mà chứng minh không có..."
Hoa Sùng sửa đúng: "Có chứng cứ ngoại phạm."
"Đúng đúng, chính là cái này." Tiền Trị Quốc xua xua tay, "Tiền Mao Giang đánh gãy chân Lư Kiều Kiều, Tiền Dũng bồi thường một số tiền giải quyết riêng; Tiền Mãnh Hổ có lần bị Tiền Mao Giang cưỡi lên lưng như ngựa, bắt bò rất lâu, lúc đó là tôi phải chạy tới ngăn cản; Trương Mễ bị La Hạo đập một gạch bể đầu, cũng là Tiền Dũng ra tiền giải quyết...... Đây là ba đứa học sinh tôi ấn tượng bị bắt nạt thảm nhất, nhưng cảnh sát nói, tất cả chúng đều không liên quan đến vụ án."
"Hơn nữa nếu là mấy đứa nhỏ bị bắt nạt hoặc bố mẹ chúng trả thù, tại sao lại có Tiền Khánh?" Hoa Sùng chống cằm, lẩm bẩm.
"Lúc đó cảnh sát cũng nói như vậy." Tiền Trị Quốc nói: "Còn có, Tiền Hiếu Tử và Tiền Nguyên Bảo chỉ là thỉnh thoảng chặn đường đòi tiền, dù bị ghét, cũng không hận không đến mức phải giết chết chứ."
Hoa Sùng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Liễu Chí Tần nói: "Lát nữa hỏi Tiền Lỗ mấy địa chỉ, ngày mai chúng ta ghé nhà Lư Kiều Kiều, Tiền Mãnh Hổ và nhà Trương Mễ luôn."
Liễu Chí Tần còn chưa kịp gật đầu, Tiền Trị Quốc đã ngắt lời, nói: "Nhà họ không còn trong thôn nữa."
Hoa Sùng nhướng mày, "Dọn hết ra khỏi thôn rồi ạ?"
"Ừm, do không chịu nổi nữa." Tiền Trị Quốc thở dài, "Dù cho cảnh sát bài trừ khả năng gây án của họ, nhưng Tiền Dũng không tin, người nhà La Hạo, Tiền Nguyên Bảo, Tiền Hiếu Tử cũng vậy, cứ dăm ba bữa lại đến gây sự, công an trưởng của thôn ra hòa giải cũng vô dụng. Thật ra với loại sự tình này, có hòa giải cũng vô dụng. Tiền Dũng nói,dù không phải bọn họ tự mình gây án, thì cũng là mướn người làm."
"Tôi nghe nói năm đó người bên ngoài rất khó đi vào trong thôn." Hoa Sùng nói.
"Đúng vậy, do giao thông không tiện, cảnh sát cũng không phát hiện dấu vết của người ngoài."
Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần, "Vẫn là đến điều tra ba nhà này."
"Vâng." Liễu Chí Tần gật đầu, "Tôi sẽ làm."
"Ta không nghĩ xa đến như vậy." Tiền Trị Quốc đầy mặt nếp nhăn "Vụ án này, thật sự khó điều tra."
"Đúng vậy, nếu không hung thủ cũng sẽ không nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt mười năm." Hoa Sùng nói.
"Người trong thôn nói năm đứa trẻ là bị tế thần, cho nên qua hai ba năm, thôn chúng tôi mới phát đạt lên." Tiền Trị Quốc cảm thán nói.
"Hiệu trưởng Tiền, ngài tin điều này ư?" Liễu Chí Tần nhẹ nhàng như đang tán gẫu.
"Tôi là giáo viên, đương nhiên không tin mê tín dị đoan. Nhưng mà......" Tiền Trị Quốc tạm dừng một lát, "Người nhà năm học sinh đều nói, tối hôm xảy ra chuyện ấy, chúng nó trở về nhà. Nhưng nửa đêm tại sao lại vô thanh vô tức mà ra cửa? Là chúng tự đi, hay là bị cái gì bắt đi? Tôi vẫn không cách nào giải thích được."
"Chẳng có ma quỷ gì cả." Hoa Sùng lạnh giọng, "Ma quỷ đơn thần hơn lòng dạ con người nhiều lắm."
Liễu Chí Tần lại nghiêng về phía trước, hỏi: "Hiệu trưởng Tiền, ngài vừa nói các nạn nhân là bị bắt đi tế trời, nhưng chưa từng có "trời" nào tự tay bắt người đi cả? Từ xưa đến nay, những hoạt động tế trời đều là người bắt người " cung phụng" cho thần linh."
Hoa Sùng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
"Chuyện này......" Tiền Trị Quốc gục đầu xuống, chẳng nói ra được lời nào.
"Hiệu trưởng Tiền." Liễu Chí Tần vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Ngài có nghĩ ai sẽ là người chủ trì hoạt động tế trời này không."
"Không có!" Tiền Trị Quốc đột nhiên ngẩng đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt trốn tránh, "Tôi, tôi không nghĩ sâu đến mức ấy."
Liễu Chí Tần không hỏi ép, chỉ nói: "Vâng ạ. Là do tôi đa nghi. Hiệu trưởng Tiền, cảm ơn ngài hôm nay tới giúp đỡ điều tra."
Nghe vậy, sắc mặt Tiền Trị Quốc tốt lên một chút. Ông đứng dậy, "Vậy tôi về được rồi phải không?"
"Đương nhiên là được ạ." Hoa Sùng đứng lên theo ra mở cửa, "Hiệu trưởng Tiền, nếu nhớ tới cái gì, xin hãy liên lạc với chúng tôi. Sau này có thể chúng tôi còn phải gặp ngài nhiều."
Cửa còn chưa mở ra, Tiền Trị Quốc đứng ở cạnh cửa, ánh mắt do dự.
Hoa Sùng nhận ra ông tựa hồ còn có chuyện muốn nói, liền không lập tức bắt tay.
"Nếu đã đến đây rồi, thì tôi cũng muốn nói luôn." Tiền Trị Quốc bị câu cuối của Hoa Sùng hù dọa. Hai người tuy rằng thái độ dễ chịu hơn mấy cảnh sát trước kia nhiều, không bị cảm giác bức ép, nhưng cảnh sát vẫn là cảnh sát, ngẫu nhiên nói một câu cũng toát lên vẻ hùng hổ doạ người, ông không muốn lại nói chuyện với cảnh sát nữa, nên định có bao nhiêu suy nghĩ nói ra hết một lần.
"Tốt quá ạ" Hoa Sùng lui một bước, chừa không gian rộng cho ông, "Ngài cứ nói."
"La Hạo là đàn em "hăng hái" nhất của Tiền Mao Giang,nhưng không phải là đứa kiêu ngạo và tàn nhẫn nhất. Tiền Mao Giang còn có mấy đàn em hung dữ hơn nhiều, chúng nó còn lớn tuổi hơn Tiền Mao Giang. Lúc Tiền Mao Giang lên lớp 6, chúng nó đã lên cấp ba. Tôi cảm thấy nếu là có người trả thù, thì sao chỉ có La Hạo xảy ra chuyện, mà các đàn em khác không xảy ra việc gì."
Liễu Chí Tần hỏi: "Bọn họ tên là gì ạ?"
"Này tôi thật sự không nhớ được, phiền các cậu tự điều tra." Tiền Trị Quốc tiếp tục nói: "Còn có, vừa rồi tôi nói Tiền Khánh không ai ghét, nhưng thật ra có một người có khả năng hận cậu ấy."
Hoa Sùng: "Ai thế ạ?"
"Chị cậu bé, Tiền Phán Tử." Tiền Trị Quốc cau mày, giống như đang tự trách vì mình nói quá nhiều, nhưng trong lòng lại minh bạch, nếu bây giờ không nói, sau này nói không chừng còn phải gặp lại cảnh sát, đến lúc đó tới tìm hắn nói không chừng không phải hai vị trước mặt này mà là vài cảnh sát thô lỗ khác, ông sẽ không chịu nổi mất.
"Tiền Phán Tử?" Hoa Sùng quay sang Liễu Chí Tần, "Chị Tiền Khánh gọi là Tiền Phán Tử?"
"Vâng, cô ấy đã được gả lên một nhà trong trấn." Liễu Chí Tần sờ sờ mũi, "Tên này có ý tứ, vậy mà tôi lại bỏ qua."
"Mấy cậu cũng nhìn ra à? Phán Tử nghĩa là mong muốn có con trai, Cha mẹ Tiền Khánh cực kỳ trọng nam khinh nữ, sinh con gái đầu lòng thì đặt tên là "Phán Tử"." Tiền Trị Quốc nói: "Tiền Phán Tử quan hệ không tốt với Tiền Khánh. Tiền Khánh thật ra rất thương chị, nhưng cô ấy rất không thích đứa em trai bệnh yếu lại được bố mẹ cưng chiều này."
Hoa Sùng hỏi: "Lúc Tiền Khánh bị ngộ hại, Tiền Phán Tử bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Khoảng 15 tuổi, không lớn." Gương mặt đầy nếp nhăn của Tiền Trị Quốc khẽ run rẩy, "Tôi chỉ nói thế thôi, không có ý suy đoán Tiền Phán Tử là hung thủ, cô ấy chỉ là một thiếu nữ, không thể làm ra loại việc này được."
Liễu Chí Tần nói tiếp nói: "Chắc cô ấy cũng không ngờ rằng, mất đi một em trai yếu ớt, lại có thêm một em trai khỏe mạnh."
Tiền Trị Quốc hoang mang chớp chớp mắt, Hoa Sùng rốt cuộc cũng bắt tay, cười nói: "Hiệu trưởng Tiền, hôm nay vất vả cho ngài quá rồi ạ."
Vừa đến thôn Lạc Quan đã phải lao đầu vào điều tra, sau khi tiễn Tiền Trị Quốc, Hoa Sùng vươn vai xoay cổ, thuận miệng nói: "Thật mệt."
Trời đã tối rồi, trong thôn chuẩn bị đãi tiệc, thức ăn chế biến từ thổ sản vùng núi bày tràn đầy một bàn, Hoa Sùng lại không đi.
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel Beta: Ooctopuss
Phản chiếu
7.
Hiệu trưởng trường làng năm đó là Tiền Trị Quốc, nhưng thật ra cũng không được đào tạo bài bản gì, ông ta chỉ học cao hơn các giáo viên khác một chút, phụ trách dạy môn ngữ văn, vì lớn tuổi nhất, nên được các giáo viên khác đề cử thành hiệu trưởng. Thôn Lạc Quan quá nhỏ nên con nít cũng không nhiều lắm, mỗi khối chỉ có một lớp, Tiền Trị Quốc dạy tổng cộng bốn lớp, còn kiêm luôn giáo viên thể dục, nên học sinh cả trường cơ bản ông đều quen mặt.
Lúc xảy ra trận hỏa hoạn đó, ông hơn năm mươi tuổi, giờ đã hơn sáu mươi. Từ khi trường làng mới xây xong, một nhóm trí thức trẻ đến làm giáo viên, ông cũng bỏ nghề giáo, hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, cùng mọi người làm Nông Gia Nhạc. Lúc Tiền Lỗ gọi ông phối hợp điều tra, mới đầu thực sự ông không muốn lắm. Đại đa số dân trong thôn Lạc Quan ai cũng không muốn chủ động nói chuyện án mạng năm đó, nhưng Tiền Lỗ năn nỉ ỉ ôi, ông cũng đành phải đồng ý.
Đồn công an thôn Lạc Quan mới xây cách đây hai năm nên phong cách kiến trúc giống với mấy tòa nhà trong thôn, thêm không ít các kiểu thiết kế phục vụ du lịch, nhìn xa xa giống một resort nghỉ mát. Tiền Trị Quốc lần đầu bị đưa tới đồn công an mới thẩm vấn, rất lo lắng ngồi đối diện hai "gã ngoại lai".
Trước khi Tiền Lỗ đến, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đã biết sơ về lai lịch của ông nên không cần ông tự giới thiệu. Lúc Hoa Sùng cười gọi một tiếng "Hiệu trưởng Tiền", gương mặt ông đầu tiên là cứng lại, sau đó chợt cười rộ lên, phảng phất rất vừa ý cách xưng hô này, đứng dậy nói: "Chào hai cậu."
Hoa Sùng chào hỏi khách sáo thêm vài câu rồi nhanh chóng vào vấn đề chính: "Hiệu trưởng Tiền, mục đích chúng tôi đến đây, Tiền Lỗ chắc là cũng nói qua với ngài phải không ạ. Hôm nay phiền ngài chạy đến đây, chủ yếu là nhờ ngài chia sẻ một chút hiểu biết về năm học sinh bị hại ạ."
Nói tới đây, giọng Hoa Sùng chậm lại, "Ngài hiệu trưởng, vừa vặn ngài lại dạy ngữ văn và thể dục của năm em học sinh ấy. Tôi nghĩ trường mình hẳn là không có vị giáo viên nào biết nhiều hơn ngài"
Tiền Trị Quốc vốn dĩ không muốn đến đồn công an. Mười năm trước, tổ chuyên án thành phố tới điều tra, tất cả những người có liên quan một chút là bị gọi đến thẩm vấn hết, ông thân là hiệu trưởng, dĩ nhiên là bị hỏi. Nhưng vì số cảnh sát quá ít, trước ông cũng có rất nhiều người thẩm vấn,ông phải ở lại đồn chờ. Cho đến phiên ông thì trời đã khuya, ông bị dẫn đến một căn phòng sáng choang, hỏi suốt một suốt đêm. Ông thì mệt mỏi, người thẩm vấn thì thái độ ác liệt, cứ gằn giọng lặp đi lặp lại câu hỏi, ông thậm chí cảm thấy chính ông bị trở thành nghi phạm luôn vậy......
Trải nghiệm không mấy tốt đẹp, thế cho nên lúc ông nghe cảnh sát thành phố tới điều tra, ông không hề hảo cảm. Nhiều năm trôi qua rồi, vừa nghe thành phố lại tới nữa một tổ điều tra, theo bản năng ông cảm thấy thật mâu thuẫn và phản cảm.
Nhưng người lần này tới lại khác biệt hoàn toàn với các cảnh sát trước kia, không chỉ rất lịch sự mà còn gọi ông là "Hiệu trưởng Tiền", lúc nói chuyện với nhau cũng rất nhẹ nhàng.
Duỗi tay không thể đánh người cười trước mặt, ông suy nghĩ một lát, bắt đầu kể chuyện năm học sinh bị nạn trong trí nhớ.
Cũng giống như những gì Hoa Sùng ở "Sơn Vị Đường" nghe được, trong mắt Tiền Trị Quốc, Tiền Mao Giang cũng là một học sinh hư hỏng đến cực điểm, không thể dạy dỗ được.
Bố Tiền Mao Giang - Tiền Dũng kinh doanh thổ sản vùng núi, thu nhập rất cao, là nhà giàu nhất trong thôn, Tiền Mao Giang khoảng từ đầu cấp hai, đã trở thành một "Ông trời con", bắt nạt bạn học rất "lành nghề". Lúc ban đầu, mấy giáo viên lớn tuổi còn quản được,sau đó lúc cậu ta lên 12 tuổi thì giáo viên nữ cậu ta cũng đánh luôn. Tiền Dũng có ba người con, đứa nhỏ này là đứa lớn nhất, tuy rằng cũng ký đơn đồng ý "dùng cách xử phạt về thể xác", nhưng sau lưng vẫn mời các giáo viên ăn cơm, còn dấm dúi thêm ít tiền, nhờ các cô các thầy "giơ cao đánh khẽ" với Tiền Mao Giang.
Bởi vậy, Tiền Mao Giang cho dù mỗi ngày đánh nhau gây chuyện, bắt nạt bạn bè cũng chưa từng phải vào nhà gỗ.
Nhà La Hạo thì rất nghèo, dù là kinh tế thôn Lạc Quan năm đó, nhà cũng coi như là hộ nghèo nhất thôn. Tiền Mao Giang có rất nhiều đàn em, La Hạo là người "năng nổ" nhất. Ngày thường Tiền Mao Giang ở nơi nào, La Hạo sẽ ở đó, Tiền Mao Giang bắt nạt ai, La Hạo sẽ là người hăng hái tích cực hưởng ứng.
Còn Tiền Hiếu Tử và Tiền Nguyên Bảo, hai học sinh này cũng coi như là ổn, thành tích học tạm được, nhưng điều kiện gia đình cũng kém, chỉ khá hơn nhà La Hạo một chút. Hai học sinh này có khi ỷ mình to xác, thỉnh thoảng cũng chặn đường các học sinh lớp dưới lấy tiền và đồ ăn.
Tiền Khánh là học sinh ngoan nhất. Lúc Tiền Trị Quốc nói đến cậu ta, ông cứ không ngừng thở dài, "Thằng bé này thật sự đáng thương, yểu mệnh quá, từ nhỏ đã là một con ma ốm, không khỏe mạnh được như chị nó. Nếu nói bốn học sinh kia bị người ta trả thù, tôi còn thấy có lý, nhưng Tiền Khánh thì có thể chọc đến ai chứ?"
"Trả thù......" Hoa Sùng lặp lại từ này, hỏi: "Hiệu trưởng Tiền, ngài nói như vậy, là đã có suy đoán về hung thủ rồi phải không ạ?"
Tiền Trị Quốc cười khổ, "Tôi thì có suy đoán gì, đoán mò đoán bậy thôi."
Liễu Chí Tần nói: "Ngài cứ nói thử xem sao ạ? Giúp chúng cháu có cách nhìn khác cũng tốt."
Từ "giúp" làm Tiền Trị Quốc rất vừa lòng, ông ngừng vài giây rồi nói: "Tiền Mao Giang hay dẫn theo La Hạo và một số đàn em khác hoành hành ngang ngược trong trường học, không chỉ bắt nạt nam sinh, nữ sinh bọn nó cũng đánh, rất nhiều học sinh chán ghét chúng. Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi nghe nói, Tiền Mao Giang ở nhà còn đánh hai đứa em của nó. Cho nên danh sách người hận thằng bé này, tôi nghĩ còn có thêm hai đứa em của nó nữa."
"Ai bị bắt nạt nhiều nhất, ngài còn nhớ rõ không ạ?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Các cậu chờ tôi nhớ lại một chút." Tiền Trị Quốc ôm trán ngẫm nghĩ, lâu thật lâu sau mới nói ra mấy cái tên, rồi lại nói: "Nhưng lúc mới xảy ra án mạng, cảnh sát cũng đã điều tra qua mấy đứa nhỏ này với cha mẹ chúng nó, nói là tất cả đều có...có cái gì mà chứng minh không có..."
Hoa Sùng sửa đúng: "Có chứng cứ ngoại phạm."
"Đúng đúng, chính là cái này." Tiền Trị Quốc xua xua tay, "Tiền Mao Giang đánh gãy chân Lư Kiều Kiều, Tiền Dũng bồi thường một số tiền giải quyết riêng; Tiền Mãnh Hổ có lần bị Tiền Mao Giang cưỡi lên lưng như ngựa, bắt bò rất lâu, lúc đó là tôi phải chạy tới ngăn cản; Trương Mễ bị La Hạo đập một gạch bể đầu, cũng là Tiền Dũng ra tiền giải quyết...... Đây là ba đứa học sinh tôi ấn tượng bị bắt nạt thảm nhất, nhưng cảnh sát nói, tất cả chúng đều không liên quan đến vụ án."
"Hơn nữa nếu là mấy đứa nhỏ bị bắt nạt hoặc bố mẹ chúng trả thù, tại sao lại có Tiền Khánh?" Hoa Sùng chống cằm, lẩm bẩm.
"Lúc đó cảnh sát cũng nói như vậy." Tiền Trị Quốc nói: "Còn có, Tiền Hiếu Tử và Tiền Nguyên Bảo chỉ là thỉnh thoảng chặn đường đòi tiền, dù bị ghét, cũng không hận không đến mức phải giết chết chứ."
Hoa Sùng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Liễu Chí Tần nói: "Lát nữa hỏi Tiền Lỗ mấy địa chỉ, ngày mai chúng ta ghé nhà Lư Kiều Kiều, Tiền Mãnh Hổ và nhà Trương Mễ luôn."
Liễu Chí Tần còn chưa kịp gật đầu, Tiền Trị Quốc đã ngắt lời, nói: "Nhà họ không còn trong thôn nữa."
Hoa Sùng nhướng mày, "Dọn hết ra khỏi thôn rồi ạ?"
"Ừm, do không chịu nổi nữa." Tiền Trị Quốc thở dài, "Dù cho cảnh sát bài trừ khả năng gây án của họ, nhưng Tiền Dũng không tin, người nhà La Hạo, Tiền Nguyên Bảo, Tiền Hiếu Tử cũng vậy, cứ dăm ba bữa lại đến gây sự, công an trưởng của thôn ra hòa giải cũng vô dụng. Thật ra với loại sự tình này, có hòa giải cũng vô dụng. Tiền Dũng nói,dù không phải bọn họ tự mình gây án, thì cũng là mướn người làm."
"Tôi nghe nói năm đó người bên ngoài rất khó đi vào trong thôn." Hoa Sùng nói.
"Đúng vậy, do giao thông không tiện, cảnh sát cũng không phát hiện dấu vết của người ngoài."
Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần, "Vẫn là đến điều tra ba nhà này."
"Vâng." Liễu Chí Tần gật đầu, "Tôi sẽ làm."
"Ta không nghĩ xa đến như vậy." Tiền Trị Quốc đầy mặt nếp nhăn "Vụ án này, thật sự khó điều tra."
"Đúng vậy, nếu không hung thủ cũng sẽ không nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt mười năm." Hoa Sùng nói.
"Người trong thôn nói năm đứa trẻ là bị tế thần, cho nên qua hai ba năm, thôn chúng tôi mới phát đạt lên." Tiền Trị Quốc cảm thán nói.
"Hiệu trưởng Tiền, ngài tin điều này ư?" Liễu Chí Tần nhẹ nhàng như đang tán gẫu.
"Tôi là giáo viên, đương nhiên không tin mê tín dị đoan. Nhưng mà......" Tiền Trị Quốc tạm dừng một lát, "Người nhà năm học sinh đều nói, tối hôm xảy ra chuyện ấy, chúng nó trở về nhà. Nhưng nửa đêm tại sao lại vô thanh vô tức mà ra cửa? Là chúng tự đi, hay là bị cái gì bắt đi? Tôi vẫn không cách nào giải thích được."
"Chẳng có ma quỷ gì cả." Hoa Sùng lạnh giọng, "Ma quỷ đơn thần hơn lòng dạ con người nhiều lắm."
Liễu Chí Tần lại nghiêng về phía trước, hỏi: "Hiệu trưởng Tiền, ngài vừa nói các nạn nhân là bị bắt đi tế trời, nhưng chưa từng có "trời" nào tự tay bắt người đi cả? Từ xưa đến nay, những hoạt động tế trời đều là người bắt người " cung phụng" cho thần linh."
Hoa Sùng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
"Chuyện này......" Tiền Trị Quốc gục đầu xuống, chẳng nói ra được lời nào.
"Hiệu trưởng Tiền." Liễu Chí Tần vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Ngài có nghĩ ai sẽ là người chủ trì hoạt động tế trời này không."
"Không có!" Tiền Trị Quốc đột nhiên ngẩng đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt trốn tránh, "Tôi, tôi không nghĩ sâu đến mức ấy."
Liễu Chí Tần không hỏi ép, chỉ nói: "Vâng ạ. Là do tôi đa nghi. Hiệu trưởng Tiền, cảm ơn ngài hôm nay tới giúp đỡ điều tra."
Nghe vậy, sắc mặt Tiền Trị Quốc tốt lên một chút. Ông đứng dậy, "Vậy tôi về được rồi phải không?"
"Đương nhiên là được ạ." Hoa Sùng đứng lên theo ra mở cửa, "Hiệu trưởng Tiền, nếu nhớ tới cái gì, xin hãy liên lạc với chúng tôi. Sau này có thể chúng tôi còn phải gặp ngài nhiều."
Cửa còn chưa mở ra, Tiền Trị Quốc đứng ở cạnh cửa, ánh mắt do dự.
Hoa Sùng nhận ra ông tựa hồ còn có chuyện muốn nói, liền không lập tức bắt tay.
"Nếu đã đến đây rồi, thì tôi cũng muốn nói luôn." Tiền Trị Quốc bị câu cuối của Hoa Sùng hù dọa. Hai người tuy rằng thái độ dễ chịu hơn mấy cảnh sát trước kia nhiều, không bị cảm giác bức ép, nhưng cảnh sát vẫn là cảnh sát, ngẫu nhiên nói một câu cũng toát lên vẻ hùng hổ doạ người, ông không muốn lại nói chuyện với cảnh sát nữa, nên định có bao nhiêu suy nghĩ nói ra hết một lần.
"Tốt quá ạ" Hoa Sùng lui một bước, chừa không gian rộng cho ông, "Ngài cứ nói."
"La Hạo là đàn em "hăng hái" nhất của Tiền Mao Giang,nhưng không phải là đứa kiêu ngạo và tàn nhẫn nhất. Tiền Mao Giang còn có mấy đàn em hung dữ hơn nhiều, chúng nó còn lớn tuổi hơn Tiền Mao Giang. Lúc Tiền Mao Giang lên lớp 6, chúng nó đã lên cấp ba. Tôi cảm thấy nếu là có người trả thù, thì sao chỉ có La Hạo xảy ra chuyện, mà các đàn em khác không xảy ra việc gì."
Liễu Chí Tần hỏi: "Bọn họ tên là gì ạ?"
"Này tôi thật sự không nhớ được, phiền các cậu tự điều tra." Tiền Trị Quốc tiếp tục nói: "Còn có, vừa rồi tôi nói Tiền Khánh không ai ghét, nhưng thật ra có một người có khả năng hận cậu ấy."
Hoa Sùng: "Ai thế ạ?"
"Chị cậu bé, Tiền Phán Tử." Tiền Trị Quốc cau mày, giống như đang tự trách vì mình nói quá nhiều, nhưng trong lòng lại minh bạch, nếu bây giờ không nói, sau này nói không chừng còn phải gặp lại cảnh sát, đến lúc đó tới tìm hắn nói không chừng không phải hai vị trước mặt này mà là vài cảnh sát thô lỗ khác, ông sẽ không chịu nổi mất.
"Tiền Phán Tử?" Hoa Sùng quay sang Liễu Chí Tần, "Chị Tiền Khánh gọi là Tiền Phán Tử?"
"Vâng, cô ấy đã được gả lên một nhà trong trấn." Liễu Chí Tần sờ sờ mũi, "Tên này có ý tứ, vậy mà tôi lại bỏ qua."
"Mấy cậu cũng nhìn ra à? Phán Tử nghĩa là mong muốn có con trai, Cha mẹ Tiền Khánh cực kỳ trọng nam khinh nữ, sinh con gái đầu lòng thì đặt tên là "Phán Tử"." Tiền Trị Quốc nói: "Tiền Phán Tử quan hệ không tốt với Tiền Khánh. Tiền Khánh thật ra rất thương chị, nhưng cô ấy rất không thích đứa em trai bệnh yếu lại được bố mẹ cưng chiều này."
Hoa Sùng hỏi: "Lúc Tiền Khánh bị ngộ hại, Tiền Phán Tử bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Khoảng 15 tuổi, không lớn." Gương mặt đầy nếp nhăn của Tiền Trị Quốc khẽ run rẩy, "Tôi chỉ nói thế thôi, không có ý suy đoán Tiền Phán Tử là hung thủ, cô ấy chỉ là một thiếu nữ, không thể làm ra loại việc này được."
Liễu Chí Tần nói tiếp nói: "Chắc cô ấy cũng không ngờ rằng, mất đi một em trai yếu ớt, lại có thêm một em trai khỏe mạnh."
Tiền Trị Quốc hoang mang chớp chớp mắt, Hoa Sùng rốt cuộc cũng bắt tay, cười nói: "Hiệu trưởng Tiền, hôm nay vất vả cho ngài quá rồi ạ."
Vừa đến thôn Lạc Quan đã phải lao đầu vào điều tra, sau khi tiễn Tiền Trị Quốc, Hoa Sùng vươn vai xoay cổ, thuận miệng nói: "Thật mệt."
Trời đã tối rồi, trong thôn chuẩn bị đãi tiệc, thức ăn chế biến từ thổ sản vùng núi bày tràn đầy một bàn, Hoa Sùng lại không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất