Chương 28:Sính lễ
*TÂM DUYỆT
*28
...
Huyền Minh hít một hơi sâu, ý loạn tình mê. Nhịp tim nhảy dồn trong lồng ngực, muốn vươn tay kéo lấy mỹ nhân xinh đẹp khuynh đảo nhân gian trước mắt.
Nhưng một tiếng gầm lớn tựa như mãnh thú xé toạc không gian.
Một con sói trắng lao đến, móng vuốt như gai sắc nhọn lướt một đường. Tất cả đều cả rạp
Máu tươi tung tóe!
Sói tuyết nhiễm một màu đỏ đến nhức mắt.
Nam nhân cưỡi trên lưng sói. Tóc bạch kim tung bay, gương mặt tuấn mĩ bức người. Hắn nghiêng người nắm lấy eo Cơ Phát, nhấc bổng y lên ôm vào lòng.
Từ phía sau hắn là hàng trăm ngàn binh lính của Lục Ngạn.
"Lục Ngạn"
"Là đại quân Lục Ngạn"
Tiếng la hét náo động. Nhưng khi thấy Lục Ngạn lao đến giao tranh với Đông Lệ thì ba quân tướng sĩ của Nam Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa như trút được một gánh nặng lớn. Họ không hiểu tại sao? Nhưng trước mắt đây chính là kì tích không có khả năng xảy ra.
Rốt cuộc, đoàn quân đông đảo tề chỉnh như tầng tầng lớp lớp sóng đen của Đông Lệ dần tan rã. Bị đánh đến tan nát manh giáp không còn một mảnh.
*
Huyền Minh nhắm thấy không còn chống đỡ nổi chỉ có thể ra hiệu rút lui. Nhưng ánh mắt vẫn kiên định không rời khỏi Cơ Phát.
"Hoàng Đế Nam Vệ Quốc, hẹn ngày tái ngộ"
"Hừ! Ai muốn tái ngộ với ngươi" – Hàn Diệp căm phẫn đáp trả. Nhưng hắn nhận ra ánh mắt thèm khát của Huyền Minh rơi trên người Cơ Phát.
Liền cảm thấy toàn thân khó chịu, máu nóng bốc lên, la lớn "Người là của ta". Sau đó cúi xuống gần hôn lên môi Cơ Phát, đầu lưỡi ẩm ướt không khách khí luồn vào trong miệng y, kéo lấy lưỡi mà đảo loạn, điên cuồng quấn quýt. Tựa như đói khát lâu ngày, chỉ hôn một lần này cho đủ.
Đây là tình huống gì?
Vân Hi cùng vạn binh đơ ra như phỗng. Nhất thời không tiếp thu được chuyện này.
Lục Ngạn viện trợ đã là chuyện khó tiếp thu. Nhưng Vương Tử Lục Ngạn cường hôn Hoàng Đế của bọn họ. Mà Hoàng đế của bọn họ không những không bài xích, mà mặt còn muốn đỏ mấy tầng. Này càng cực kì không dễ tiếp thu.
"Vậy ngươi tốt nhất giữ y kĩ một chút" – Huyền Minh cùng bại tướng rút lui. Nam Vệ không công lược được không miễn cưỡng. Nhưng mỹ nhân như hoa kia. Nhất định phải cướp về. Món ngon nhất, chẳng phải là món cướp từ tay người khác sao?
*
Thiên Cầm nhìn nam nhân cưỡi Sói trắng. Càng nhìn càng thấy quen mắt không thể nào quen hơn
"Hàn Diệp?"
"Thái Tử Hàn Diệp"
Mọi người bởi vì lời kinh hô của gã mà cũng đồng loạt soi kĩ một chút.
Nếu không phải màu tóc khác đi một chút
Màu mắt khác đi một chút.
Hay mấy kí tự màu xanh dương nổi một bên mặt xuống đến cổ. Hay cách ăn mặc phóng khoáng hở trần phơi ngực của Lục Ngạn.
Thì người đó chính là Thái Tử Hàn Diệp.
Vậy thì càng dọa người hơn rồi.
Thái Tử sao có thể hôn Vương Thúc của hắn. So với việc Vương Tử hôn Hoàng Đế của bọn họ. Thì Thái Tử hôn Vương Thúc khó tiếp thu hơn nhiều a~.
"Thái Tử... người... người là Vương Tử Lục Ngạn sao?"
Một câu hỏi này đem khúc mắc của ba quân tháo gỡ.
À... cuối cùng quanh đi quẩn lại, người kia đích thực vẫn là dòng dõi Vương Tử nhà người ta.
*
Buổi tối hôm ấy,
Tây Thành mở tiệc rượu lớn mừng thắng trận. Vân Hi đưa đến danh sách những gã phản bội nhưng hiện tại mấy người nọ đều đã máu chảy đầu rơi, xem như chuộc tội được phần nào.
Giữa lúc binh sĩ của Lục Ngạn và Nam Vệ đang mải mê uống rượu. Thái giám xinh đẹp hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lên tiếng
"Ta biết đánh đàn, có thể dùng tiếng đàn góp vui được không?"
"Được a~ Được a~" - Đám quân sĩ hò reo như mở hội.
Vân Hi nhìn hắn, chỉ cảm thấy người bên cạnh hoàng thượng quả nhiên khí chất cũng khác người, diễm lệ đến mê hoặc. Liền nói
"Ta thật mong chờ tiếng đàn của ngươi nha"
Cơ Phát nghe Lam Ngọc nói muốn đánh đàn liền kéo Hàn Diệp nhanh chóng rời đi, trốn sâu trong rừng. Để khỏi phải tâm phiền ý loạn.
Hàn Diệp lại nghĩ khác, cho rằng Vương Thúc hẳn là muốn ...ay za... hoà mình cùng thiên nhiên. Liền đẩy lưng y tựa vào gốc cây lớn, đè ép hôn xuống. Hùng hổ mạnh bạo đến mức lưng Cơ Phát bị chà sát vào thân cây đến trầy xước.
"Tiểu Cơ. Ta nhớ ngươi... rất nhớ a~"
"Ngươi vốn đã biết trước, nên mới về Lục Ngạn sao?" - Cơ Phát hỏi sau khi khó khăn thoát khỏi cái hôn nồng nhiệt của hắn
"Có thể là vậy, nhưng còn chuyện quan trọng hơn" - Hàn Diệp hôn xuống cổ y, liếm lấy yết hầu.
Đầu lưỡi hư hỏng nọ cách lớp áo hôn lên đầu ngực Cơ Phát khiến cho y phục bị nhiễm một tầng nước hóa thành trong suốt. Lộ ra điểm đỏ mê người.
"Ưm... đừng... ngươi nói chuyện bình thường được không?... đừng hôn nữa...ưm"
"Ta về lấy sính lễ nha"
"Sính lễ?"
"Sính lễ cầu hôn người... à không... gả ta cho người."
."Aaaâ.... tay ngươi... A Diệp... đừng chạm chỗ đó"
...
*28
...
Huyền Minh hít một hơi sâu, ý loạn tình mê. Nhịp tim nhảy dồn trong lồng ngực, muốn vươn tay kéo lấy mỹ nhân xinh đẹp khuynh đảo nhân gian trước mắt.
Nhưng một tiếng gầm lớn tựa như mãnh thú xé toạc không gian.
Một con sói trắng lao đến, móng vuốt như gai sắc nhọn lướt một đường. Tất cả đều cả rạp
Máu tươi tung tóe!
Sói tuyết nhiễm một màu đỏ đến nhức mắt.
Nam nhân cưỡi trên lưng sói. Tóc bạch kim tung bay, gương mặt tuấn mĩ bức người. Hắn nghiêng người nắm lấy eo Cơ Phát, nhấc bổng y lên ôm vào lòng.
Từ phía sau hắn là hàng trăm ngàn binh lính của Lục Ngạn.
"Lục Ngạn"
"Là đại quân Lục Ngạn"
Tiếng la hét náo động. Nhưng khi thấy Lục Ngạn lao đến giao tranh với Đông Lệ thì ba quân tướng sĩ của Nam Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa như trút được một gánh nặng lớn. Họ không hiểu tại sao? Nhưng trước mắt đây chính là kì tích không có khả năng xảy ra.
Rốt cuộc, đoàn quân đông đảo tề chỉnh như tầng tầng lớp lớp sóng đen của Đông Lệ dần tan rã. Bị đánh đến tan nát manh giáp không còn một mảnh.
*
Huyền Minh nhắm thấy không còn chống đỡ nổi chỉ có thể ra hiệu rút lui. Nhưng ánh mắt vẫn kiên định không rời khỏi Cơ Phát.
"Hoàng Đế Nam Vệ Quốc, hẹn ngày tái ngộ"
"Hừ! Ai muốn tái ngộ với ngươi" – Hàn Diệp căm phẫn đáp trả. Nhưng hắn nhận ra ánh mắt thèm khát của Huyền Minh rơi trên người Cơ Phát.
Liền cảm thấy toàn thân khó chịu, máu nóng bốc lên, la lớn "Người là của ta". Sau đó cúi xuống gần hôn lên môi Cơ Phát, đầu lưỡi ẩm ướt không khách khí luồn vào trong miệng y, kéo lấy lưỡi mà đảo loạn, điên cuồng quấn quýt. Tựa như đói khát lâu ngày, chỉ hôn một lần này cho đủ.
Đây là tình huống gì?
Vân Hi cùng vạn binh đơ ra như phỗng. Nhất thời không tiếp thu được chuyện này.
Lục Ngạn viện trợ đã là chuyện khó tiếp thu. Nhưng Vương Tử Lục Ngạn cường hôn Hoàng Đế của bọn họ. Mà Hoàng đế của bọn họ không những không bài xích, mà mặt còn muốn đỏ mấy tầng. Này càng cực kì không dễ tiếp thu.
"Vậy ngươi tốt nhất giữ y kĩ một chút" – Huyền Minh cùng bại tướng rút lui. Nam Vệ không công lược được không miễn cưỡng. Nhưng mỹ nhân như hoa kia. Nhất định phải cướp về. Món ngon nhất, chẳng phải là món cướp từ tay người khác sao?
*
Thiên Cầm nhìn nam nhân cưỡi Sói trắng. Càng nhìn càng thấy quen mắt không thể nào quen hơn
"Hàn Diệp?"
"Thái Tử Hàn Diệp"
Mọi người bởi vì lời kinh hô của gã mà cũng đồng loạt soi kĩ một chút.
Nếu không phải màu tóc khác đi một chút
Màu mắt khác đi một chút.
Hay mấy kí tự màu xanh dương nổi một bên mặt xuống đến cổ. Hay cách ăn mặc phóng khoáng hở trần phơi ngực của Lục Ngạn.
Thì người đó chính là Thái Tử Hàn Diệp.
Vậy thì càng dọa người hơn rồi.
Thái Tử sao có thể hôn Vương Thúc của hắn. So với việc Vương Tử hôn Hoàng Đế của bọn họ. Thì Thái Tử hôn Vương Thúc khó tiếp thu hơn nhiều a~.
"Thái Tử... người... người là Vương Tử Lục Ngạn sao?"
Một câu hỏi này đem khúc mắc của ba quân tháo gỡ.
À... cuối cùng quanh đi quẩn lại, người kia đích thực vẫn là dòng dõi Vương Tử nhà người ta.
*
Buổi tối hôm ấy,
Tây Thành mở tiệc rượu lớn mừng thắng trận. Vân Hi đưa đến danh sách những gã phản bội nhưng hiện tại mấy người nọ đều đã máu chảy đầu rơi, xem như chuộc tội được phần nào.
Giữa lúc binh sĩ của Lục Ngạn và Nam Vệ đang mải mê uống rượu. Thái giám xinh đẹp hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lên tiếng
"Ta biết đánh đàn, có thể dùng tiếng đàn góp vui được không?"
"Được a~ Được a~" - Đám quân sĩ hò reo như mở hội.
Vân Hi nhìn hắn, chỉ cảm thấy người bên cạnh hoàng thượng quả nhiên khí chất cũng khác người, diễm lệ đến mê hoặc. Liền nói
"Ta thật mong chờ tiếng đàn của ngươi nha"
Cơ Phát nghe Lam Ngọc nói muốn đánh đàn liền kéo Hàn Diệp nhanh chóng rời đi, trốn sâu trong rừng. Để khỏi phải tâm phiền ý loạn.
Hàn Diệp lại nghĩ khác, cho rằng Vương Thúc hẳn là muốn ...ay za... hoà mình cùng thiên nhiên. Liền đẩy lưng y tựa vào gốc cây lớn, đè ép hôn xuống. Hùng hổ mạnh bạo đến mức lưng Cơ Phát bị chà sát vào thân cây đến trầy xước.
"Tiểu Cơ. Ta nhớ ngươi... rất nhớ a~"
"Ngươi vốn đã biết trước, nên mới về Lục Ngạn sao?" - Cơ Phát hỏi sau khi khó khăn thoát khỏi cái hôn nồng nhiệt của hắn
"Có thể là vậy, nhưng còn chuyện quan trọng hơn" - Hàn Diệp hôn xuống cổ y, liếm lấy yết hầu.
Đầu lưỡi hư hỏng nọ cách lớp áo hôn lên đầu ngực Cơ Phát khiến cho y phục bị nhiễm một tầng nước hóa thành trong suốt. Lộ ra điểm đỏ mê người.
"Ưm... đừng... ngươi nói chuyện bình thường được không?... đừng hôn nữa...ưm"
"Ta về lấy sính lễ nha"
"Sính lễ?"
"Sính lễ cầu hôn người... à không... gả ta cho người."
."Aaaâ.... tay ngươi... A Diệp... đừng chạm chỗ đó"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất