Tâm Duyệt

Chương 2:Cơ Phát

Trước Sau
*Tâm Duyệt

*Au: Phanna

...

Đế Vương nhìn qua Hàn Diệp còn đứng ngây ngốc bên hiên, ánh mắt thâm trầm khẽ nhíu lại, giọng điệu trầm đục lẫn uy nghiêm vang lên

"Hỗn xược, đường đường là Thái Tử, lại đến thỉnh an với bộ dạng như vậy?"

Hàn Diệp vội vàng quỳ sụp xuống nhưng ánh mắt lại liếc nhìn qua Cơ Phát, y tuấn mỹ như họa nhưng mắt phượng nheo lại, mày kiếm lạnh thấu xương.

Tuy thân là tướng quân nơi biên ải xa xôi, lại là vẻ ngoài vô cùng nho nhã. Ánh mắt ẩn chứa sự khắc nghiệt.

Khi biết được người này vẫn còn sống, đứng trước mặt hắn. Là dáng vẻ tuy khó gần nhưng chính là một thân ảnh sinh động khiến Hàn Diệp không nhịn được toàn thân run rẩy, kích động không thôi.

"Đều đã run rẩy thành như vậy, còn không trở về khoác thêm y phục" - Hoàng Đế lớn giọng nói

Hàn Diệp đành trở về Thái Tử Điện, hai tay vô thức miết vào nhau. Hắn chính là mừng như điên.

Mừng rỡ đến muốn phát điên.

Hàn Diệp không biết tại sao bản thân lại có thể trùng sinh. Nhưng chắc chắn, đời này hắn nhất định sẽ nắm bắt người kia trong tay. Hy vọng sẽ không mắc sai lầm lần nữa.

Lúc hắn thay y phục xong xuôi thì tiểu thái giám hầu hạ bên hoàng đế đến báo không cần đến thỉnh an. Buổi tối lúc dự dạ tiệc nhất định phải ăn vận nghiêm chỉnh.

Đúng rồi.

Dạ tiệc ăn mừng thắng trận của Cơ Phát Hoàng Thúc.

Sao hắn lại quên chứ.

Cơ Phát nhiều lần lập công danh hiển hách, lần này lại đánh đuổi được đạo quân Lục Ngạn Quốc ở phía Bắc. Hiển nhiên trở thành em trai yêu quý của hoàng đế. Yêu đến mức ngôi vị cũng muốn truyền.



Hàn Diệp nghĩ đến đó, trong tâm lại đau nhói lên từng trận. Quyết định không nghĩ nữa.

Được sống lại một lần, Hắn nhìn cái gì cũng thấy tươi mới, vừa mắt hơn. Tỉ như cái vườn quýt trồng trong khuôn viên Thái Tử Điện, trái xum xuê trĩu cành. Hôm nay lại thơm hơn mọi ngày. Mùi thơm lãng đãng trong không khí, quấn quýt quanh mũi.

Tỉ như mấy tiểu thái giám cung nữ xung quanh, có vẻ sinh động và đáng yêu hơn mọi lần. Trời có vẻ cao hơn, xanh hơn. Những áng mây gờn gợn nọ cũng tạo cảm giác thoải mái trong lòng.

Còn mấy cây quýt kia. Lúc hì hục trồng chúng, nông phu bàn tán vô cùng sôi nổi. Cung Điện người ta trồng trúc trồng liễu, cao cấp hơn thì trồng hoa đào, mẫu đơn, hải đường này nọ. Thái Tử lại trồng quýt. Quả thật khó hiểu.

Chỉ có mỗi mình hắn biết. Người kia cực kì thích ăn quýt. Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ người nọ, đôi môi xinh đẹp hé mở đem mấy múi quýt mọng nước nuốt xuống. Hắn khao khát muốn nếm tư vị chiếc lưỡi của Cơ Phát lúc ấy, hẳn là thơm đến ngọt ngào.

Buổi tối, đường vào tử cấm thành đèn hoa giăng khắp chốn. Tiếng nhạc réo rắt từ xa cũng có thể nghe thấy.

Bình thường yến tiệc sẽ được tổ chức trong Dạ Cung. Lần này, chiếm dụng luôn cái sân rồng để tổ chức.

Lúc nhìn thấy đội quân diễn võ hoành tráng ở giữa sân rồng. Khách mời đông như trảy hội thì Hàn Diệp hiểu lí do vì sao tổ chức tiệc ngoài trời lần này. Riêng đội nhạc cụ đã lên đến mấy chục người. Chỉ sợ nếu là Dạ Cung sẽ không đủ chỗ đứng.

Hàn Diệp tiến đến ghế rồng phía trên cao thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu, lúc quay trở về chỗ ngồi thì giữa sân lớn đã là màn múa kiếm của Cơ Phát. Tiếng vỗ tay rào rào nổi lên từ tứ phía.

Hắn chôn chân tại chỗ, ngây ngốc nhìn người nọ bạch y như tuyết. Trường kiếm sáng loáng trên tay. Gương mặt thanh tú bất phàm, mắt phượng sắc bén lạnh lùng nhìn theo mũi kiếm, từng đường quyền phiêu dật tựa thiên tiên hạ phàm, khí chất lỗi lạc.

Mỹ nam tử nọ bình thường lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. giờ phút này lại đem theo một tia nhiệt huyết đối với từng chiêu thức sắc bén của mình, tựa như một thanh hàn quang rực rỡ chảy theo trường kiếm. Kiếm khí lúc thì hung hãn, khi thì ôn nhu trầm ổn.

Rõ ràng là đường kiếm cường hãn đến bá đạo, được biểu diễn bởi mỹ nam tử mềm mại như ngọc, ôn nhu trầm ổn. Mang lại cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

Hàn Diệp nhìn đến không rời nổi tầm mắt.

Mắt phượng như họa, mày kiếm sắc bén. Nếu bị hắn đè dưới thân mà chiếm đoạt, sẽ là cảm giác ngây ngất tiêu hồn ra sao. Hàn Diệp càng nghĩ, càng cảm thấy cổ họng khô khốc, máu trong người đều muốn bốc cháy thành tro than.

Trong đầu hình dung ra đôi môi ấy hướng đến hắn mà hé mở, vì hắn mà rên rỉ, nức nở khóc gọi tên hắn. Nghĩ thôi đã thấy toàn thân run rẩy đến lợi hại. Hít thở không thông.

Vội vàng ngồi xuống uống rượu, uống liên tục đến mấy ly. Muốn tắt đi dục hỏa như thiêu như đốt trong lòng, mà càng uống càng thấy cổ họng nóng rát, nóng đến cháy cả tâm can.

Hắn nhìn một vòng xung quanh, mấy nữ tử xem diễn đến mặt mày đều đỏ ửng. Xôn xao náo động

"Cơ Vương thật là đẹp"



"Mỹ nam tử hoàn mĩ a~"

"Thật muốn làm vợ chàng, tiểu thiếp thôi cũng nguyện ý"

"Vì chàng, đến Phương Bắc buốt giá cũng cam lòng"

"..."

Lúc Cơ Phát trình diễn xong, Hoàng Đế vui vui vẻ vẻ ban thưởng, ban vương phủ trong kinh thành cho y.

Còn muốn Y nhận chức vụ giảng quan tại "Tôn Học Đường" - Nơi học tập của các hoàng tử, hoàng thân quốc thích. Phụ trách về môn võ thuật và binh thư yếu lược.

Ly rượu trong tay Hàn Diệp siết càng chặt. Bởi vì hắn biết Cơ Phát sẽ thẳng thừng từ chối. Có nguyện vọng trở lại Biên Cương.

"Đa tạ hoàng thượng ân sủng. Thần đã quen giá rét của Phương Bắc. Thỉnh xin hoàng thượng cho phép thần được trở lại Biên Cương."

Hàn Diệp cũng biết phụ hoàng luôn chiều theo yêu cầu của Y.

"Rắc" một tiếng, Ly rượu vỡ nát trong tay hắn. Tiểu thái giám sợ đến xanh mặt đem khăn sạch đến lau vết máu trong tay.

"Thái Tử a~, người có sao không?"

Hàn Diệp không trả lời, chỉ xòe bàn tay đầy máu ra trước mặt. Chăm chú nhìn nhìn.

Mà hắn cũng biết lần đi Phương Bắc này của Cơ Phát, số lần y quay lại kinh thành đếm trên đầu ngón tay cho đến tận khi Đế Vương băng hà.

Hắn cũng biết, nỗi nhớ người kia da diết sẽ dằn vặt hắn đến âm ỉ.

Máu trên tay đỏ đến nhức mắt.

Tâm duyệt người, mà người có hay!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau