Tâm Duyệt

Chương 52:Đại Hôn Của Hoàng Đế

Trước Sau
*Tâm Duyệt*

51

...

Hôm nay là ngày vui của Nam Vệ Quốc lẫn Lục Ngạn Quốc. Từ ba ngày trước người dân đã treo cờ hoa ngợp trời, trang trí vải hỉ và bày tiệc khắp các con đường lớn trong kinh thành. Để chúc mừng mối liên hôn giữa hai quốc gia lớn và lễ sắc phong Nam Hậu.

Cổng thành rộng mở đón đoàn người đem sính lễ từ Lục Ngạn. Hoàng Thượng ban lệnh ân xá khắp thiên hạ.

Cung Điện đãi tiệc linh đình. Còn có tiết mục thả đèn trời cầu cho mối hôn sự của đế vương hạnh phúc viên mãn. Nam Vệ Quốc phồn vinh trường tồn.

"Nghe nói cưới chạy bầu đúng không"

"Nè... nè phỉ phui cái mồm... đừng để bị nghe thấy nha"

"Vậy ngươi nói xem con của Hoàng Thượng và Vương Tử thì sẽ là người Nam Vệ hay người Lục Ngạn vậy?"

...

*Lễ sắc phong

Hàn Diệp mặc hỉ phuc bước trên thảm đỏ trải dài đến chính điện.

Cơ Phát đứng trên bậc cao đợi hắn.  Y Vận một thân hỉ phục đỏ rực rỡ tôn quý xuất trần, trong trẻo mà cao ngạo. Khiến cho vẻ tuấn mĩ càng tăng thêm bội phần. Không những Hàn Diệp nhìn đến say mê ngơ ngẩn mà đất trời cũng muốn đảo điên thất sắc.

Tựa như hoa lê trong tuyết, mê hoặc chúng sinh. Mọi thứ xung quanh bị y làm cho ảm đạm mờ nhạt. Đôi mắt phượng xinh đẹp mở to nhìn xuống, nhãn thần thanh tịnh như thiên tiên.

Phía sau y, tầng tầng lớp lớp mái cong của Hoàng Cung hiện lên ngạo nghễ trong ánh tà dương. tuy thâm trầm nhưng lộng lẫy. Nguy nga, tráng lệ và hùng vĩ.

Hàn Diệp đến gần, đứng đối diện y. Nụ cười của người vẫn như cũ. Đẹp đến xao động lòng người.



Gió thổi khiến mấy chiếc chuông gió treo dưới những mái vòm đing đang phát ra âm thanh trong trẻo thanh thúy.

Một trời lạc anh sáng hồng rực rỡ dưới ánh chiều tà. giữa những hoa bay phiêu tán. Hai tuyệt thế nam tử đối diện nhau, chăm chú. Một tuấn tú kiêu ngạo, tiêu sái bất phàm. Một thanh tú mỹ lệ, thuần khiết như bạch ngọc.

Một cao, một thấp giữa cơn mưa hoa bay đầy trời hôm ấy, tuyệt mỹ tựa hồ như khung cảnh thần tiên khiến thế gian đảo điên.

Bàn tay Cơ Phát đưa ra nắm lấy tay hắn, Tử sinh hứa hẹn, ước định nhân duyên.

Một đời, một kiếp, chỉ hai người.

Hàn Diệp nhìn qua.

Đào hoa vẫn như năm đó, lả tả rụng rơi, phiêu phiêu xoay tán quanh người Cơ Phát. Muôn nghìn cánh hoa như đang bay múa. Khoảng cách với người chỉ một bước chân. Mà phảng phất nhue tuế nguyệt đã trải trăm năm, thiên địa đã qua nghìn kiếp.

Trải qua một đời hỗn loạn, chỉ mong giây phút này thôi. Cơ Phát của ta. Từ giờ vĩnh viễn là của ta.

"Nghi thức đã xong, mời Hoàng Thượng bế Nam Hậu qua cửa" - Tiếng Thái giám vang lên.

Nhưng tay Cơ Phát vừa vươn ra, cả người đã bị Hàn Diệp nhấc bổng lên bằng tư thế bế công chúa đi về phòng Tân Hôn.

"Ngươi..." - Cơ Phát trợn mắt.

"Hoàng thượng à, người không thể động. Bảo bảo của ta còn ở trong bụng người đấy"

*

Tẩm Cung

Hàn Diệp đặt Cơ Phát trên giường. Cả người chồm đến

"Hoàng thượng... thần thiếp... đến phục vụ người... được không?" - Vừa nói vừa liếm mút yết hầu trên cổ Cơ Phát khiến y không nhịn được ngửa cổ. Phát ra âm thanh rên rỉ trong họng. Ngực áo bị lực đạo mạnh mẽ xé phanh. Xương quai xanh trắng mềm mịn tương phản với màu áo đỏ chói mắt khiến khung cảnh càng trở nên yêu mị, mê hoặc tâm can Hàn Diệp. Đánh đến xương cốt mềm nhũn.

Ngón tay hắn lướt trên ngực, trườn xuống cơ bụng rắn chắn. Tựa hồ như không tin được: "Trong này, có bảo bảo sao?".



Cơ Phát cắn cắn môi: "Tại sao Vương Tử tộc ngươi không tự mang thai đi, phiền chết được"

Một nụ hôn như mây rơi xuống môi y , sau đó lướt đến ngực. Lại nhè nhẹ chạm lên bụng.

"Ngươi... có thể nào... đừng... nhẹ nhàng như vậy được không... ưm?" - Cơ Phát rên rỉ đứt quãng - "Đột nhiên... nhẹ nhàng như vậy... không quen"

Hàn Diệp nghe xong, trong đầu ong lên một tiếng. Toàn bộ máu huyết đều xông lên não. Hạ Thân đã ngạnh lên. Hắn cười khẽ, thần sắc si mê nhìn đến. "Hoàng Thượng a~. Người ta xấu hổ mà. Không nghĩ người lại nôn nóng như vậy a~. Người đừng ăn hiếp ta a~. Hoàng thượng"

"Câm miệng" - Cơ Phát bịt miệng hắn lại - "Bên ngoài còn rất nhiều hạ nhân có thể nghe thấy"

Hàn Diệp xấu xa lè lưỡi ra liếm liếm tay khiến y giật mình muốn rút lại nhưng cổ tay bị bắt lấy. Đầu lưỡi điêu luyện đem từng ngón tay mút đến ẩm ướt.

"ưm... Diệp Nhi"

"Sai rồi Hoàng thượng... là Nam hậu của người mà... là phu quân của người" - Bàn tay lại nhanh nhẹn xé hết toàn bộ y phục. Dương vật vừa thô vừa dài lại nóng như lửa bên dưới đảo tới đảo lui ngoài cửa huyệt đã chảy đầy dâm dịch trơn trượt.

"Muốn... Mau đâm vào" - Cơ Phát nhướn mông lên cao, hai chân quấn chặt lấy hông hắn.

Hàn Diệp luồn tay xuống bóp lấy cái mông hư hỏng kia, nhiệt tình nhào nặn. Hỏi

"Muốn cái gì đâm vào?"

"Muốn... muốn côn thịt của ngươi" - Cơ Phát càng nức nở. Cứ vờn tới vờn lui ngoài cửa huyệt như vậy quả thực rất trêu người. Ngứa muốn chết. Bên trong ngứa muốn chết.

"Lai nói sai rồi. Hoàng thượng"

"Muốn... muốn gậy thịt của Phu Quân... đâm ta.. dùng sức đâm ta" - Mắt phượng đong đầy nước nhẫn nhịn nhìn tới, gò má phiếm hồng. Cánh môi bị nước miếng thấm ướt như màu thủy sắc. Cào tâm can Hàn Diệp ngứa ngáy không thôi, liền trực tiếp hôn xuống. Tách đôi môi mà luồn lưỡi đi vào trong khoang miệng y, xâm nhập càn quét thô bạo không chừa một ngóc ngách nào. Liếm hút mật dịch đến cạn kiệt. Hôn đến thần trí Cơ Phát chếnh choáng không thở được. Cánh môi đều sưng đỏ.

"Tiểu Cơ... người có biết người câu dẫn như thế nào... khiến ta muốn hóa điên dại"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau