Chương 10: Trái tim rung động
Sau nhóm họ còn có thêm hai nhóm biểu diễn, bốn nhóm biểu diễn xong, giáo viên đánh giá cho điểm.
Lần này nhóm họ gặp may, những tổ khác còn có nhiều vấn đề hơn, cuối cùng cả nhóm thật sự vượt lên dẫn đầu dành tư cách biểu diễn trong nhà hát của trường.
Đêm đó, các bạn học ăn mừng trong nhóm nhỏ, nói muốn đến quán bar mở một chai Át chủ bài*, An Gia Nguyệt thấy mọi người nhắc đến mình, đáp lại: "Ca làm tối nay của tớ không điều chỉnh được, mọi người chơi đi, chú ý về sớm một chút nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày hôm nay vất vả rồi."
Vừa cất điện thoại đi thì bị đầu bếp trong nhà hàng nhìn thấy, trêu đùa hỏi: "Gửi tin nhắn cho ai vậy? Bạn gái à?"
"Sao có khả năng ạ, em làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương." An Gia Nguyệt cười nói, bưng canh tôm hùm tới bàn số bảy.
Trang phục của khách ngồi bàn này vẫn chẳng có gì tiến bộ.
"Hạ tiên sinh, canh tôm hùm ngài chọn."
Hạ Thần đang ăn bít tết, động tác cầm dao nĩa rất tiêu chuẩn, tao nhã: "Được, đặt ở đây đi."
An Gia Nguyệt đặt canh xuống, khoanh tay đứng bên người anh, nhẹ giọng hỏi: "Hạ tiên sinh, gần đây anh rất bận à?"
"Ừm, trên tay có thêm một hạng mục, nhưng cũng không bận lắm, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy anh đến, còn tưởng anh sẽ không trở lại nữa."
Tay cầm muôi của Hạ Thần khẽ động một cái, vẩy vài giọt canh ra ngoài.
An Gia Nguyệt cầm khăn, cúi người lau những giọt canh bắn trên bàn, cách anh gần hơn một chút.
Hạ Thần lại ngửa ra sau, dựa vào trên ghế, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu lau bàn, bỗng nhiên nói: "Tôi cảm thấy cứ đến tìm cậu... Không thích hợp lăm."
An Gia Nguyệt cất khăn đi, nghi hoặc hỏi lại: "Có gì không ổn chứ?"
Hạ Thần đưa tay đẩy kính mắt, lại quên mất nay mình không đeo, đẩy vào khoảng không nên trên mặt có chút lúng túng.
An Gia Nguyệt lần đầu tiên thấy anh thiếu ổn trọng như vậy, càng hiếu kỳ hơn: "Sao vậy? Tôi làm sai chuyện gì sao?"
"Không phải." Hạ Thần nhanh chóng phủ nhận, nhưng cũng không nói tiếp, im lặng gần nửa phút, An Gia Nguyệt kiên trì chờ anh mở miệng rốt cục chờ được: "Là lỗi của tôi, tôi không nên tới tìm cậu, nhưng tôi không nhịn được."
"Tại sao không nên tới tìm tôi nữa..." An Gia Nguyệt đang nói thì dừng lại, bỗng nhiên ý thức được mình đang quá chấp nhất với vấn đề này, hai người bọn họ giao tình không sâu, cậu rất cảm kích Hạ Thần cứu cậu, nhưng trong mắt Hạ Thần chỉ là tiện tay làm việc tốt.
Về bản chất, giữa họ chỉ là quan hệ khách hàng và nhân viên phục vụ.
"Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy." Trong lòng An Gia Nguyệt khó giải thích được có chút chua xót, như ngâm mình trong nước chanh, cảm giác nụ cười trên mặt có lẽ không được ngọt ngào lắm, nhưng cũng chỉ có thể lễ phép mỉm cười, "Ngài không muốn tới cũng không sao, cứ mãi ăn ở một nhà hàng chắc sẽ chán, chờ ngài muốn ăn lại đến."
Hạ Thần khẽ lắc đầu, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Tôi vẫn muốn đến, làm sao bây giờ."
Câu nói không có tân ngữ dễ khiến người ta mơ tưởng viển vông, An Gia Nguyệt không dám đa tình, không thể dễ dàng đáp lời.
Hạ Thần nhanh chóng thu lại tâm tình, lần nữa cầm dao nĩa, áy náy nói: "Thật ngại quá, làm lỡ việc của cậu, không cần để ý tới tôi, tôi chỉ muốn tới thăm cậu một chút, sau hôm đó cũng chưa gặp lại cậu."
Nhắc tới ngày ấy, An Gia Nguyệt lại nhớ miếng bánh mỳ ngâm mật ong ngọt tới ngấy, trong lòng đột nhiên không thấy chua xót nữa, mím môi mỉm cười: "Không phiền gì đâu, tôi tình nguyện nói chuyện với ngài mà."
"Đừng dùng 'ngài', nghe như kiểu tôi rất già vậy." Hạ Thần nói, "Cũng không cần nói lời trái lương tâm, tôi biết không có nhiều người tình nguyện nói chuyện với tôi."
"Sao lại vậy chứ?"
"Bởi vì mọi người thường thấy tôi khó gần."
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy anh rất thân thiện mà." An Gia Nguyệt hạ thấp eo, chống hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt mấy cái, "Ngược lại có rất nhiều người muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ muốn trò chuyện cùng anh thôi."
Hạ Thần mỉm cười, vẫn là nụ cười khó nhận ra: "Có phải cậu nói như vậy với tất cả mọi người không?"
"Nào có, đây là lần đầu tiên."
Hạ Thần giơ tay xoa tóc cậu: "Vậy sau này không được nói với ai nữa nhé."
An Gia Nguyệt ngơ ngác, đột nhiên hoảng loạn không biết vì sao, có thứ gì đó va chạm mạnh vào lồng ngực cậu.
Dường như là nhịp tim đập quá nhanh.
Người đàn ông nhìn thành thật này hóa ra cũng sẽ biết nói mấy lời trêu ghẹo, bất cẩn rồi.
Hạ Thần không gọi nhiều món cho bữa tối, nói là còn việc phải làm, ăn xong là đi.
An Gia Nguyệt tan làm về nhà mới nhớ quên chưa mời anh đến xem biểu diễn, vì vậy gửi một tin nhắn qua.
[ Hạ tiên sinh, bảy giờ tối thứ sáu tuần sau tôi sẽ biểu diễn ở nhà hát của trường, anh có rảnh không? ]
Hạ Thần trả lời rất nhanh, lời ít ý nhiều: [ Có, đến lúc đó liên hệ nhé. ]
An Gia Nguyệt cắn đũa đọc tin nhắn trả lời, cũng không biết mình có vấn đề ở đâu, vô cùng vui vẻ, mỉm cười không tắt.
Chu Hưng Lỗi bên cạnh mê man nhìn cậu: "Gia Nguyệt, cười ngây ngô gì vậy hả?"
Chu ba ba đưa đĩa rau cho hắn, thuận tiện gõ lên đầu con trai mình một cái: "Con quản nhiều như vậy làm gì, chắc chắn Gia Nguyệt đang nói chuyện với bạn học, ăn nhanh lên, cha còn phải dọn bàn. Gia Nguyệt, con cứ ăn từ từ nhé, làm việc vất vả lắm nhỉ?"
Chu Hưng Lỗi ôm đầu: "Cha, sao cha lại bất công như thế, con bán bánh vừng cả một ngày cũng không thấy cha đau lòng vì con nhé..."
"Mày chỉ tốn có chút khí lực, khổ cái gì? Gia Nguyệt người ta còn phải vừa đi học vừa đi làm, muộn như vậy mới được ăn cơm, mày còn tới ăn ké, không thấy ngại à... kiếm ra tiền chỉ để lấp đầy cái miệng này thôi."
An Gia Nguyệt cười ra tiếng: "Nghe thấy không, ông ăn ít đi, cẩn thận ăn mập không tìm được bạn gái."
Chu ba ba: "Đúng thế, mày xem lại mày đi, bao nhiêu tuổi rồi còn chưa đưa người yêu về nhà."
Chu Hưng Lỗi: "Cha! Con mới hai mươi thôi!"
Chu ba ba: "Lúc cha mày hai mươi tuổi đã theo đuổi được mẹ mày rồi!"
Chu Hưng Lỗi khóc không ra nước mắt: "Sao cha không nói Gia Nguyệt đi, cậu ta còn nhỏ hơn con một tuổi kìa."
Chu ba ba: "Gia Nguyệt hiện tại còn phải chuyên tâm đọc sách, với lại cậu ấy đẹp như vậy, thiếu gì đối tượng? Mày tự lo cho chính mình trước đi con ơi."
Chu Hưng Lỗi không nói lại, kêu gọi viện trợ bên ngoài: "Mẹ —— "
An Gia Nguyệt nâng bát inox ăn thức ăn thừa, cười nhìn Chu Hưng Lỗi bị vợ chồng Chu gia đoàn kết một lòng mắng mỏ, thiếu chút nữa sặc gạo vào trong khí quản.
Tương lai cậu có thể tìm một người như vậy sao? Bình bình đạm đạm sống qua ngày, thỉnh thoảng gà bay chó sủa một chút. Có tiền hay không cũng không quan trọng, thật lòng yêu nhau là được, cậu cũng không cần phải trở thành một ngôi sao lớn.
Thật kỳ lạ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện yêu đương.
Buổi tối thứ sáu.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ, một tuần trước trên sân trường đã dán đầy poster quảng cáo, những khán giả thấy được poster cảm thấy có hứng thú lúc này đã tiến vào nhà hát.
Đa số là sinh viên đến quan sát học tập hoặc xem náo nhiệt, không có nhiều giáo viên, cũng không thiếu những ông lão bà cụ đi dạo qua vào xem, dù sao cũng không cần vé vào cửa, đối với người cao tuổi trong khu dân cư này, Học viện Điện ảnh là nơi thích hợp để thư giãn tản bộ sau bữa tối.
Với kiểu bài tập nhỏ sinh viên tự dàn dựng như vậy, thông thường cũng không nhiều khán giả, nhưng bởi vì nghe nói tối nay buổi biểu diễn này có sinh viên đứng đầu khoa Diễn Xuất năm nay, vậy nên sinh viên đến xem so với dịp thường đông hơn một chút.
Trước buổi biểu diễn một tiếng, tất cả diễn viên đang trang điểm trong hậu trường. Trường học không trợ giúp, mọi việc đều phải tự là nên bận đến tối mắt tối mũi.
An Gia Nguyệt đóng vai bác sĩ được mời đến tham gia tiệc tối trên đảo, trang phục là lễ phục xa hoa trang trọng, cậu không có đồ như vậy nên phải mượn từ bạn học Ngụy Võ cùng nhóm, là âu phục đặt riêng, giá hơn một vạn.
Mặc dù Ngụy Võ hào phóng, nói không quan trọng bị bẩn hay nhăn, nhưng mỗi lần hắn mặc đều cẩn thận cất lễ phục vào túi chống bụi, mang về nhà treo trong tủ quần áo, cậu tính đêm nay mặc xong sẽ mang ra tiệm giặt khô sạch sẽ rồi đem trả lại.
Thời điểm Hạ Thần gọi điện nói đã đến, An Gia Nguyệt vừa mới trang điểm xong còn chưa thay quần áo, ra khỏi hậu đài đi tìm anh ở bên ngoài, vừa ra tới cửa đã nhìn thấy.
Hạ Thần đứng dưới gốc cây bạch quả bên đường, vài chồi non đang nảy mầm trên cành cây khẳng khiu, nhìn hơi tiêu điều, chẳng khác người đang đứng dưới gốc cây.
Hạ Thần vẫn ăn mặc giản dị như trước, quần đen và áo sơ mi lam, bên ngoài mặc thêm áo khoác quân đội dày nặng, cúi đầu không thấy rõ mặt, lý do khiến người khác chú ý là bởi vì anh đang đeo một cái ba lô to đùng trên vai, trong tay còn cầm một cái túi hình trụ.
Rất giống với công nhân đến sửa chữa thiết bị.
An Gia Nguyệt đỡ trán thở dài, than thở xong tiến lên nghênh đón: "Hạ tiên sinh!"
Hạ Thần quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng lên: "Gia Nguyệt, hôm nay cậu đẹp hơn nhiều."
"Trang điểm chút thôi." An Gia Nguyệt khiêm tốn nói, vươn tay muốn xách túi giúp anh, "Trong này là gì vậy? Tôi cầm giúp anh."
Hạ Thần rụt tay về: "Không cần, trong này là camera với giá ba chân, rất nặng, tôi tự cầm được rồi."
An Gia Nguyệt không giấu được vui vẻ: "Anh định chụp ảnh tôi sao?"
"Tất nhiên rồi." Hạ Thần dường như bất ngờ khi nghe cậu hỏi như vậy, "Tôi nghĩ cậu muốn chụp ảnh nên mới mời tôi đến."
"Không phải, chẳng qua tôi nghĩ anh nhất định sẽ hứng thú với biểu diễn kiểu này nên muốn nhờ con mắt chuyên nghiệp cho một số lời bình thôi, đại đạo diễn Hạ." An Gia Nguyệt trêu ghẹo nói.
Hạ Thần nghe cậu gọi như vậy lại không cao hứng như cậu nghĩ, trái lại khá bất đắc dĩ: "Đừng gọi như vậy, tôi không đủ tư cách đâu."
An Gia Nguyệt thấy cậu không giống đang khiêm tốn, nên khéo léo đẩy qua chuyện khác: "Vậy thì nhiếp ảnh gia Hạ chụp ảnh trước đi, tôi vô cùng vinh hạnh, có thể được anh chụp ảnh cho cũng coi như hưởng thụ đãi ngộ của đại minh tinh rồi."
"Quá khen rồi." Hạ Thần cười nhẹ.
Khách sáo vài câu, An Gia Nguyệt đưa anh vào trong nhà hát, đi đến vị trí hàng đầu đã đặt trước. Hạ Thần ngồi xuống liền lấy giá đỡ ba chân trong túi ra lắp ghép, sau đó chạy thử thiết bị, nhìn qua vô cùng phức tạp, An Gia Nguyệt không hiểu nhiếp ảnh, thấy anh cũng không cần hỗ trợ nên dự đình quay lại hậu đài, Hạ Thần đột nhiên gọi cậu lại.
"Sao vậy?"
"Học trưởng của cậu có đến xem không?"
An Gia Nguyệt suy nghĩ một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến Từ Huy: "Chắc không đến đâu, gần đây cũng không thấy anh ta ở trường học, chắc là sau khi bị anh cảnh cáo cũng không dám tìm tôi gây phiền phức."
"Vậy thì tốt..." Hạ Thần dường như còn muốn nói gì, nhưng lại dừng lại.
An Gia Nguyệt hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Hạ Thần lẳng lặng nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Đừng đi tìm anh ta nữa, Gia Nguyệt, nếu như thiếu tiền có thể tìm tôi, tôi có nhiều tiền hơn anh ta."
An Gia Nguyệt ngẩn người, cười khúc khích: "Ha ha ha... Anh đang nói gì vậy, tôi có ngốc mới lại đi tìm anh ta, tự chuốc bực sao? Tôi cũng không xin tiền anh đâu, tôi chưa bao giờ hỏi xin tiền ai cả, à, ngoại trừ cha tôi."
Tiếng cười thu hút ánh mắt của những người đi qua, An Gia Nguyệt chợt nhận ra đây là nhà hát, sân khấu công cộng, vội vã thu hồi nụ cười, hắng giọng nói: "Hạ tiên sinh, nói thật với anh nhé, tôi và Từ Huy... chính là học trưởng kia, cũng có chút liên quan, nhưng đều là hắn đơn phương theo đuổi mãi không buông thôi, tôi chưa bao giờ đáp lại hắn. Thu tiền và lễ vật chắc cũng không quá đáng đâu, hắn so với tôi còn muốn làm những chuyện quá phận hơn nhiều."
"Nhận tiền là một cách đáp lại, cậu thông minh như vậy, hẳn phải hiểu điều này." Hạ Thần nói trúng tim đen.
An Gia Nguyệt không còn cách nào che giấu, đơn giản thừa nhận: "Đúng vậy, là tôi xấu, là tôi treo hắn, nhưng hắn đáng bị như vậy, tôi đùa giỡn một chút có sao?"
"Có vẻ cậu rất ghét đàn ông."
"Không phải chán ghét đàn ông, là chán ghét loại đàn ông như hắn thôi."
"Trước đây gặp chuyện gì sao?" Những câu hỏi của Hạ Thần luôn rất sắc bén.
An Gia Nguyệt thở dài: "Một lời khó nói."
Hạ Thần không nói gì nữa, khi An Gia Nguyệt còn tưởng đề tài này đã kết thúc, Hạ Thần đột nhiên hỏi: "Vậy cậu có người mình thích không?"
Vấn đề này quá trực tiếp, như ánh mắt long lanh sáng ngời của Hạ Thần, khiến người ta không phản ứng kịp.
An Gia Nguyệt trong lòng bỗng dưng cảm thấy căng thẳng vô cớ: "Tôi không biết... khả năng là có."
"Cậu thích kiểu người như thế nào?" Hạ Thần từng bước ép sát.
Cậu nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia, trong đầu hỗn loạn, bật thốt lên: "Thích người có đôi mắt đẹp."
Hạ Thần cười khẽ, ý cười so với lúc thường sâu đậm hơn: "Như Julie yêu thích đôi mắt xanh của Bryce à?"
"Ừm..." An Gia Nguyệt giờ khắc này kỳ thực còn không nhớ nổi Julie và Bryce là ai, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chủ đề này, kiếm cớ thoát thân, "Hạ tiên sinh, tôi phải đi thay quần áo, anh mau ngồi đi, lát nữa diễn xong tôi đến tìm anh."
"Được, tôi chờ cậu." Hạ Thần đạo, "Hi vọng cậu sẽ thích những bức ảnh tôi chụp."
"Nhất định sẽ thích."
An Gia Nguyệt phất tay tạm biệt, quay người đi vào hậu đài, tim ầm ầm đập loạn, và trong nháy mắt đó, bộ phim điện ảnh có hai cái tên quen thuộc đó hiện lên trong đầu cậu.
Cậu đã xem qua, lúc còn rất nhỏ.
Tên phim là "Trái tim rung động".
Lần này nhóm họ gặp may, những tổ khác còn có nhiều vấn đề hơn, cuối cùng cả nhóm thật sự vượt lên dẫn đầu dành tư cách biểu diễn trong nhà hát của trường.
Đêm đó, các bạn học ăn mừng trong nhóm nhỏ, nói muốn đến quán bar mở một chai Át chủ bài*, An Gia Nguyệt thấy mọi người nhắc đến mình, đáp lại: "Ca làm tối nay của tớ không điều chỉnh được, mọi người chơi đi, chú ý về sớm một chút nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày hôm nay vất vả rồi."
Vừa cất điện thoại đi thì bị đầu bếp trong nhà hàng nhìn thấy, trêu đùa hỏi: "Gửi tin nhắn cho ai vậy? Bạn gái à?"
"Sao có khả năng ạ, em làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương." An Gia Nguyệt cười nói, bưng canh tôm hùm tới bàn số bảy.
Trang phục của khách ngồi bàn này vẫn chẳng có gì tiến bộ.
"Hạ tiên sinh, canh tôm hùm ngài chọn."
Hạ Thần đang ăn bít tết, động tác cầm dao nĩa rất tiêu chuẩn, tao nhã: "Được, đặt ở đây đi."
An Gia Nguyệt đặt canh xuống, khoanh tay đứng bên người anh, nhẹ giọng hỏi: "Hạ tiên sinh, gần đây anh rất bận à?"
"Ừm, trên tay có thêm một hạng mục, nhưng cũng không bận lắm, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy anh đến, còn tưởng anh sẽ không trở lại nữa."
Tay cầm muôi của Hạ Thần khẽ động một cái, vẩy vài giọt canh ra ngoài.
An Gia Nguyệt cầm khăn, cúi người lau những giọt canh bắn trên bàn, cách anh gần hơn một chút.
Hạ Thần lại ngửa ra sau, dựa vào trên ghế, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu lau bàn, bỗng nhiên nói: "Tôi cảm thấy cứ đến tìm cậu... Không thích hợp lăm."
An Gia Nguyệt cất khăn đi, nghi hoặc hỏi lại: "Có gì không ổn chứ?"
Hạ Thần đưa tay đẩy kính mắt, lại quên mất nay mình không đeo, đẩy vào khoảng không nên trên mặt có chút lúng túng.
An Gia Nguyệt lần đầu tiên thấy anh thiếu ổn trọng như vậy, càng hiếu kỳ hơn: "Sao vậy? Tôi làm sai chuyện gì sao?"
"Không phải." Hạ Thần nhanh chóng phủ nhận, nhưng cũng không nói tiếp, im lặng gần nửa phút, An Gia Nguyệt kiên trì chờ anh mở miệng rốt cục chờ được: "Là lỗi của tôi, tôi không nên tới tìm cậu, nhưng tôi không nhịn được."
"Tại sao không nên tới tìm tôi nữa..." An Gia Nguyệt đang nói thì dừng lại, bỗng nhiên ý thức được mình đang quá chấp nhất với vấn đề này, hai người bọn họ giao tình không sâu, cậu rất cảm kích Hạ Thần cứu cậu, nhưng trong mắt Hạ Thần chỉ là tiện tay làm việc tốt.
Về bản chất, giữa họ chỉ là quan hệ khách hàng và nhân viên phục vụ.
"Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy." Trong lòng An Gia Nguyệt khó giải thích được có chút chua xót, như ngâm mình trong nước chanh, cảm giác nụ cười trên mặt có lẽ không được ngọt ngào lắm, nhưng cũng chỉ có thể lễ phép mỉm cười, "Ngài không muốn tới cũng không sao, cứ mãi ăn ở một nhà hàng chắc sẽ chán, chờ ngài muốn ăn lại đến."
Hạ Thần khẽ lắc đầu, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Tôi vẫn muốn đến, làm sao bây giờ."
Câu nói không có tân ngữ dễ khiến người ta mơ tưởng viển vông, An Gia Nguyệt không dám đa tình, không thể dễ dàng đáp lời.
Hạ Thần nhanh chóng thu lại tâm tình, lần nữa cầm dao nĩa, áy náy nói: "Thật ngại quá, làm lỡ việc của cậu, không cần để ý tới tôi, tôi chỉ muốn tới thăm cậu một chút, sau hôm đó cũng chưa gặp lại cậu."
Nhắc tới ngày ấy, An Gia Nguyệt lại nhớ miếng bánh mỳ ngâm mật ong ngọt tới ngấy, trong lòng đột nhiên không thấy chua xót nữa, mím môi mỉm cười: "Không phiền gì đâu, tôi tình nguyện nói chuyện với ngài mà."
"Đừng dùng 'ngài', nghe như kiểu tôi rất già vậy." Hạ Thần nói, "Cũng không cần nói lời trái lương tâm, tôi biết không có nhiều người tình nguyện nói chuyện với tôi."
"Sao lại vậy chứ?"
"Bởi vì mọi người thường thấy tôi khó gần."
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy anh rất thân thiện mà." An Gia Nguyệt hạ thấp eo, chống hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt mấy cái, "Ngược lại có rất nhiều người muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ muốn trò chuyện cùng anh thôi."
Hạ Thần mỉm cười, vẫn là nụ cười khó nhận ra: "Có phải cậu nói như vậy với tất cả mọi người không?"
"Nào có, đây là lần đầu tiên."
Hạ Thần giơ tay xoa tóc cậu: "Vậy sau này không được nói với ai nữa nhé."
An Gia Nguyệt ngơ ngác, đột nhiên hoảng loạn không biết vì sao, có thứ gì đó va chạm mạnh vào lồng ngực cậu.
Dường như là nhịp tim đập quá nhanh.
Người đàn ông nhìn thành thật này hóa ra cũng sẽ biết nói mấy lời trêu ghẹo, bất cẩn rồi.
Hạ Thần không gọi nhiều món cho bữa tối, nói là còn việc phải làm, ăn xong là đi.
An Gia Nguyệt tan làm về nhà mới nhớ quên chưa mời anh đến xem biểu diễn, vì vậy gửi một tin nhắn qua.
[ Hạ tiên sinh, bảy giờ tối thứ sáu tuần sau tôi sẽ biểu diễn ở nhà hát của trường, anh có rảnh không? ]
Hạ Thần trả lời rất nhanh, lời ít ý nhiều: [ Có, đến lúc đó liên hệ nhé. ]
An Gia Nguyệt cắn đũa đọc tin nhắn trả lời, cũng không biết mình có vấn đề ở đâu, vô cùng vui vẻ, mỉm cười không tắt.
Chu Hưng Lỗi bên cạnh mê man nhìn cậu: "Gia Nguyệt, cười ngây ngô gì vậy hả?"
Chu ba ba đưa đĩa rau cho hắn, thuận tiện gõ lên đầu con trai mình một cái: "Con quản nhiều như vậy làm gì, chắc chắn Gia Nguyệt đang nói chuyện với bạn học, ăn nhanh lên, cha còn phải dọn bàn. Gia Nguyệt, con cứ ăn từ từ nhé, làm việc vất vả lắm nhỉ?"
Chu Hưng Lỗi ôm đầu: "Cha, sao cha lại bất công như thế, con bán bánh vừng cả một ngày cũng không thấy cha đau lòng vì con nhé..."
"Mày chỉ tốn có chút khí lực, khổ cái gì? Gia Nguyệt người ta còn phải vừa đi học vừa đi làm, muộn như vậy mới được ăn cơm, mày còn tới ăn ké, không thấy ngại à... kiếm ra tiền chỉ để lấp đầy cái miệng này thôi."
An Gia Nguyệt cười ra tiếng: "Nghe thấy không, ông ăn ít đi, cẩn thận ăn mập không tìm được bạn gái."
Chu ba ba: "Đúng thế, mày xem lại mày đi, bao nhiêu tuổi rồi còn chưa đưa người yêu về nhà."
Chu Hưng Lỗi: "Cha! Con mới hai mươi thôi!"
Chu ba ba: "Lúc cha mày hai mươi tuổi đã theo đuổi được mẹ mày rồi!"
Chu Hưng Lỗi khóc không ra nước mắt: "Sao cha không nói Gia Nguyệt đi, cậu ta còn nhỏ hơn con một tuổi kìa."
Chu ba ba: "Gia Nguyệt hiện tại còn phải chuyên tâm đọc sách, với lại cậu ấy đẹp như vậy, thiếu gì đối tượng? Mày tự lo cho chính mình trước đi con ơi."
Chu Hưng Lỗi không nói lại, kêu gọi viện trợ bên ngoài: "Mẹ —— "
An Gia Nguyệt nâng bát inox ăn thức ăn thừa, cười nhìn Chu Hưng Lỗi bị vợ chồng Chu gia đoàn kết một lòng mắng mỏ, thiếu chút nữa sặc gạo vào trong khí quản.
Tương lai cậu có thể tìm một người như vậy sao? Bình bình đạm đạm sống qua ngày, thỉnh thoảng gà bay chó sủa một chút. Có tiền hay không cũng không quan trọng, thật lòng yêu nhau là được, cậu cũng không cần phải trở thành một ngôi sao lớn.
Thật kỳ lạ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện yêu đương.
Buổi tối thứ sáu.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ, một tuần trước trên sân trường đã dán đầy poster quảng cáo, những khán giả thấy được poster cảm thấy có hứng thú lúc này đã tiến vào nhà hát.
Đa số là sinh viên đến quan sát học tập hoặc xem náo nhiệt, không có nhiều giáo viên, cũng không thiếu những ông lão bà cụ đi dạo qua vào xem, dù sao cũng không cần vé vào cửa, đối với người cao tuổi trong khu dân cư này, Học viện Điện ảnh là nơi thích hợp để thư giãn tản bộ sau bữa tối.
Với kiểu bài tập nhỏ sinh viên tự dàn dựng như vậy, thông thường cũng không nhiều khán giả, nhưng bởi vì nghe nói tối nay buổi biểu diễn này có sinh viên đứng đầu khoa Diễn Xuất năm nay, vậy nên sinh viên đến xem so với dịp thường đông hơn một chút.
Trước buổi biểu diễn một tiếng, tất cả diễn viên đang trang điểm trong hậu trường. Trường học không trợ giúp, mọi việc đều phải tự là nên bận đến tối mắt tối mũi.
An Gia Nguyệt đóng vai bác sĩ được mời đến tham gia tiệc tối trên đảo, trang phục là lễ phục xa hoa trang trọng, cậu không có đồ như vậy nên phải mượn từ bạn học Ngụy Võ cùng nhóm, là âu phục đặt riêng, giá hơn một vạn.
Mặc dù Ngụy Võ hào phóng, nói không quan trọng bị bẩn hay nhăn, nhưng mỗi lần hắn mặc đều cẩn thận cất lễ phục vào túi chống bụi, mang về nhà treo trong tủ quần áo, cậu tính đêm nay mặc xong sẽ mang ra tiệm giặt khô sạch sẽ rồi đem trả lại.
Thời điểm Hạ Thần gọi điện nói đã đến, An Gia Nguyệt vừa mới trang điểm xong còn chưa thay quần áo, ra khỏi hậu đài đi tìm anh ở bên ngoài, vừa ra tới cửa đã nhìn thấy.
Hạ Thần đứng dưới gốc cây bạch quả bên đường, vài chồi non đang nảy mầm trên cành cây khẳng khiu, nhìn hơi tiêu điều, chẳng khác người đang đứng dưới gốc cây.
Hạ Thần vẫn ăn mặc giản dị như trước, quần đen và áo sơ mi lam, bên ngoài mặc thêm áo khoác quân đội dày nặng, cúi đầu không thấy rõ mặt, lý do khiến người khác chú ý là bởi vì anh đang đeo một cái ba lô to đùng trên vai, trong tay còn cầm một cái túi hình trụ.
Rất giống với công nhân đến sửa chữa thiết bị.
An Gia Nguyệt đỡ trán thở dài, than thở xong tiến lên nghênh đón: "Hạ tiên sinh!"
Hạ Thần quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng lên: "Gia Nguyệt, hôm nay cậu đẹp hơn nhiều."
"Trang điểm chút thôi." An Gia Nguyệt khiêm tốn nói, vươn tay muốn xách túi giúp anh, "Trong này là gì vậy? Tôi cầm giúp anh."
Hạ Thần rụt tay về: "Không cần, trong này là camera với giá ba chân, rất nặng, tôi tự cầm được rồi."
An Gia Nguyệt không giấu được vui vẻ: "Anh định chụp ảnh tôi sao?"
"Tất nhiên rồi." Hạ Thần dường như bất ngờ khi nghe cậu hỏi như vậy, "Tôi nghĩ cậu muốn chụp ảnh nên mới mời tôi đến."
"Không phải, chẳng qua tôi nghĩ anh nhất định sẽ hứng thú với biểu diễn kiểu này nên muốn nhờ con mắt chuyên nghiệp cho một số lời bình thôi, đại đạo diễn Hạ." An Gia Nguyệt trêu ghẹo nói.
Hạ Thần nghe cậu gọi như vậy lại không cao hứng như cậu nghĩ, trái lại khá bất đắc dĩ: "Đừng gọi như vậy, tôi không đủ tư cách đâu."
An Gia Nguyệt thấy cậu không giống đang khiêm tốn, nên khéo léo đẩy qua chuyện khác: "Vậy thì nhiếp ảnh gia Hạ chụp ảnh trước đi, tôi vô cùng vinh hạnh, có thể được anh chụp ảnh cho cũng coi như hưởng thụ đãi ngộ của đại minh tinh rồi."
"Quá khen rồi." Hạ Thần cười nhẹ.
Khách sáo vài câu, An Gia Nguyệt đưa anh vào trong nhà hát, đi đến vị trí hàng đầu đã đặt trước. Hạ Thần ngồi xuống liền lấy giá đỡ ba chân trong túi ra lắp ghép, sau đó chạy thử thiết bị, nhìn qua vô cùng phức tạp, An Gia Nguyệt không hiểu nhiếp ảnh, thấy anh cũng không cần hỗ trợ nên dự đình quay lại hậu đài, Hạ Thần đột nhiên gọi cậu lại.
"Sao vậy?"
"Học trưởng của cậu có đến xem không?"
An Gia Nguyệt suy nghĩ một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến Từ Huy: "Chắc không đến đâu, gần đây cũng không thấy anh ta ở trường học, chắc là sau khi bị anh cảnh cáo cũng không dám tìm tôi gây phiền phức."
"Vậy thì tốt..." Hạ Thần dường như còn muốn nói gì, nhưng lại dừng lại.
An Gia Nguyệt hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Hạ Thần lẳng lặng nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Đừng đi tìm anh ta nữa, Gia Nguyệt, nếu như thiếu tiền có thể tìm tôi, tôi có nhiều tiền hơn anh ta."
An Gia Nguyệt ngẩn người, cười khúc khích: "Ha ha ha... Anh đang nói gì vậy, tôi có ngốc mới lại đi tìm anh ta, tự chuốc bực sao? Tôi cũng không xin tiền anh đâu, tôi chưa bao giờ hỏi xin tiền ai cả, à, ngoại trừ cha tôi."
Tiếng cười thu hút ánh mắt của những người đi qua, An Gia Nguyệt chợt nhận ra đây là nhà hát, sân khấu công cộng, vội vã thu hồi nụ cười, hắng giọng nói: "Hạ tiên sinh, nói thật với anh nhé, tôi và Từ Huy... chính là học trưởng kia, cũng có chút liên quan, nhưng đều là hắn đơn phương theo đuổi mãi không buông thôi, tôi chưa bao giờ đáp lại hắn. Thu tiền và lễ vật chắc cũng không quá đáng đâu, hắn so với tôi còn muốn làm những chuyện quá phận hơn nhiều."
"Nhận tiền là một cách đáp lại, cậu thông minh như vậy, hẳn phải hiểu điều này." Hạ Thần nói trúng tim đen.
An Gia Nguyệt không còn cách nào che giấu, đơn giản thừa nhận: "Đúng vậy, là tôi xấu, là tôi treo hắn, nhưng hắn đáng bị như vậy, tôi đùa giỡn một chút có sao?"
"Có vẻ cậu rất ghét đàn ông."
"Không phải chán ghét đàn ông, là chán ghét loại đàn ông như hắn thôi."
"Trước đây gặp chuyện gì sao?" Những câu hỏi của Hạ Thần luôn rất sắc bén.
An Gia Nguyệt thở dài: "Một lời khó nói."
Hạ Thần không nói gì nữa, khi An Gia Nguyệt còn tưởng đề tài này đã kết thúc, Hạ Thần đột nhiên hỏi: "Vậy cậu có người mình thích không?"
Vấn đề này quá trực tiếp, như ánh mắt long lanh sáng ngời của Hạ Thần, khiến người ta không phản ứng kịp.
An Gia Nguyệt trong lòng bỗng dưng cảm thấy căng thẳng vô cớ: "Tôi không biết... khả năng là có."
"Cậu thích kiểu người như thế nào?" Hạ Thần từng bước ép sát.
Cậu nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia, trong đầu hỗn loạn, bật thốt lên: "Thích người có đôi mắt đẹp."
Hạ Thần cười khẽ, ý cười so với lúc thường sâu đậm hơn: "Như Julie yêu thích đôi mắt xanh của Bryce à?"
"Ừm..." An Gia Nguyệt giờ khắc này kỳ thực còn không nhớ nổi Julie và Bryce là ai, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chủ đề này, kiếm cớ thoát thân, "Hạ tiên sinh, tôi phải đi thay quần áo, anh mau ngồi đi, lát nữa diễn xong tôi đến tìm anh."
"Được, tôi chờ cậu." Hạ Thần đạo, "Hi vọng cậu sẽ thích những bức ảnh tôi chụp."
"Nhất định sẽ thích."
An Gia Nguyệt phất tay tạm biệt, quay người đi vào hậu đài, tim ầm ầm đập loạn, và trong nháy mắt đó, bộ phim điện ảnh có hai cái tên quen thuộc đó hiện lên trong đầu cậu.
Cậu đã xem qua, lúc còn rất nhỏ.
Tên phim là "Trái tim rung động".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất