Tâm Duyệt Nguyệt Này

Chương 11: Không ai sống sót

Trước Sau
Quay lại hậu trường, các bạn học khác đã trang điểm xong, An Gia Nguyệt vội vàng sửa lại kiểu tóc của mình.

"Gia Nguyệt, cậu vừa đi cùng ai vậy?" Ngụy Võ đi qua hỏi.

An Gia Nguyệt giả bộ hồ đồ: "Người nào cơ?"

"Người mà đeo cái túi lớn đó, tớ vừa đi kiểm tra sân khấu nhìn thấy hai người."

"À, là một người bạn đến cổ vũ cho tớ."

"Bạn của cậu?"

"Ừ, đúng đấy, sao thế?"

Ngụy Võ gãi đầu: "Không có gì, không ngờ cậu lại quen biết một người bạn có tiền như vậy, máy ảnh Hasselblad trong tay anh ta có giá hai mươi mấy vạn*, thật muốn mượn dùng thử một chút."

*tính sơ sơ thì 200.000 x 3.600 = 720.000.000 rồi nhé:))

An Gia Nguyệt cũng rất kinh hãi, nhưng nhớ tới nghề nghiệp của Hạ Thần, mua camera mắc như vậy cũng không kì lạ lắm.

"Anh ấy cũng là nửa nhiếp ảnh gia, thường xuyên chụp ảnh cho mấy người nổi tiếng nên mua loại camera tốt như vậy cũng đúng thôi."

Ngụy Võ kinh ngạc: "Lợi hại như vậy, không hổ là Gia Nguyệt, cậu cũng quen biết rất nhiều nhỉ."

"Không phải đâu, tớ quen khi làm việc ở nhà hàng thôi."

"À, hóa ra là khách hàng." Bao Dung bên cạnh đột nhiên nói chen một câu, "Chẳng trách buổi tối không đến tham gia dàn dựng và luyện tập, hóa ra là vội vàng đi tiếp khách."

An Gia Nguyệt đang xịt keo vuốt tóc đình chỉ động tác.

Ngụy Võ cau mày: "Bao Dung, cậu nói linh tinh gì thế?"

Những bạn học khác vội hòa giải: "Được rồi, bình tĩnh đi, sắp lên sân khấu rồi."

Vạn nhất Bao Dung cáu kỉnh, hất tay không diễn, công sức luyện tập của bọn họ như đổ xuống sông xuống biển.

Ngụy Võ hít vào một hơi, phun không ra chỉ có thể nuốt trở về: "Gia Nguyệt, đừng chấp nhặt với cậu ta."

An Gia Nguyệt cũng định như vậy, nhưng lúc này Bao Dung lại lớn tiếng nói một tràng dài: "Tôi làm sao nào? Không phải tôi nói sự thực à? Huống hồ tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu nhé Gia Nguyệt, xã hội này nhiều người xấu lắm, cậu nói bạn cậu là nhiếp ảnh gia, ai biết cụ thể hắn chụp ngôi sao nội dung nào, cũng chẳng thiếu minh tinh phim cấp ba đâu."

Ngụy Võ nhịn không nổi: "Sao cậu nói chuyện khó nghe như vậy?"

Bao Dung: "Chuyện này có gì mà khó nghe chứ? Tôi suy đoán hợp lý thôi mà, nhiếp ảnh gia của mấy đại minh tinh cao cấp sao có thể để ý mấy đứa sinh viên như chúng ta? Cẩn thận bị lừa đi chụp ảnh khiêu dâm đó!"

"Cậu!" Nếu Bao Dung là nam, khả năng Ngụy Võ đã xông lên đánh nhau với ả.

"Hai ngươi đừng ồn ào nữa, chút chuyện nhỏ như vậy không cần phải cãi nhau đâu." An Gia Nguyệt dường như không để ý lắm, "Tôi sẽ cẩn thận, đi thay quần áo trước đi, mọi người đừng cãi nhau nữa, sắp lên sân khấu rồi, đừng để người khác chế giễu, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng để Cao lão sư biết thì chúng ta xong đời đó."

Uy danh của Cao lão sư quả nhiên có lực uy hiếp, nghe cậu nói vậy, Ngụy Võ đành phải coi như thôi.

Bao Dung thì lại hừ thềm mấy tiếng từ trong lỗ mũi. An Gia Nguyệt liếc nhìn ả, Bao Dung vênh váo đắc ý trừng lại cậu.

Hung thủ giết người có thể trắng trợn chẳng hề kiêng dè chính là bởi vì đối tượng bị hại không cảnh giác chút nào.

Nói cách khác, chính là quá ngu ngốc, không biết mình đang đối mặt với người như thế nào.

An Gia Nguyệt không nói gì, lấy trang phục biểu diễn trong túi chống bụi đi vào phòng riêng, bóng lưng gầy gò có chút cô đơn.

Có một nam sinh không nhịn được nói: "Bao Dung, cậu không cần phải nói cậu ấy như vậy, cậu ấy cũng đáng thương mà."

Bao Dung trợn trắng mắt: "Đáng thương cái rắm, giả bộ đáng thương mà thôi, chỉ đám người thẳng nam các cậu không nhìn ra được mấy chuyện mưu mô này."

Nam sinh bất đắc dĩ không muốn tranh luận với cô nữa, quay người định đi đổi diễn phục của mình, đột nhiên cánh cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra, ván cửa gỗ đập sầm vào tường. "Rầm" một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người trong hậu đài cả kinh nhìn sang.

An Gia Nguyệt đứng ở cửa phòng riêng, đôi mắt đỏ bừng, chứa đầy nước mắt.



Trong tay cầm theo diễn phục đã bị cắt tan tành.

"Tại sao phải như vậy..." Cậu buồn bã chất vấn, nước mắt như chuỗi hạt rơi xuống, nghẹn ngào không thôi, "Cậu thật sự chán ghét tôi thế à?"

Không chỉ mặt gọi tên, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Bao Dung.

Bao hàm khiếp sợ, xem thường, khiển trách, còn kém nói ra câu "Sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy."

Bao Dung cũng khiếp sợ, sững sờ ba giây mới nhớ tới phản bác: "Không phải là tôi!"

Vậy còn có thể là ai làm? Tất cả mọi người đều biết cô chán ghét An Gia Nguyệt như thế nào.

Bao Dung trăm miệng cũng không thể bào chữa, chửi ầm lên: "An Gia Nguyệt cậu có bệnh không vậy! Tự biên tự diễn cái gì! Có thấy xấu hổ hay không!"

An Gia Nguyệt mím môi không nói, trên mặt tràn đầy đau lòng và phẫn nộ, đôi mắt đỏ hồng trong sáng, ánh mắt quật cường bất bình nhìn chằm chằm cô. Ủy khuất nhưng vẫn kiên cường, xinh đẹp như vậy khiến mấy người trong phòng cũng cảm thấy lồng ngực đau thắt.

Quá đáng thương.

"Bao Dung, tôi không muốn nói cậu đâu, nhưng lần này cậu thật sự quá đáng đấy."

"Trừ cậu ra còn ai có thể bắt nạt Gia Nguyệt như vậy? Tưởng chúng tôi mù à?"

"Sao cậu có thể ích kỷ như thế, không cân nhắc vì mọi người một chút? Đã sắp phải lên sân khấu rồi, cậu muốn Gia Nguyệt mặc cái gì? Muốn chúng ta diễn cái gì đây?"

Hai mắt Bao Dung cũng đỏ, một nửa tức giận một nửa muốn khóc: "Sao các ngươi chỉ tin hắn thôi. Thật sự không phải là tôi làm mà!"

An Gia Nguyệt lau mắt, hít sâu một hơi, treo lại bộ diễn phục lên móc, hiểu rõ đạo lý nói: "Thôi, tớ đi mượn một bộ quần áo trước, không thể làm lỡ buổi diễn. Ngụy Võ, tôi sẽ đền tiền cho cậu, yên tâm nhé."

Thái độ như vậy, cao thấp rõ ràng khiến người ta tôn trọng.

Ngụy Võ vội hỏi: "Không cần không cần, cậu bồi thường gì chứ, có cũng phải do cậu ta bồi thường."

Bao Dung suýt giận điên lên, xông lên bắt người, những người khác vội vàng giữ cô lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ cầm đầu rời đi.

"An Gia Nguyệt! Mày sẽ gặp báo ứng!!"

Đây là lời kịch cũ rích gì đây?

An Gia Nguyệt khịt mũi coi thường, rời khỏi hậu trường đi dọc theo hành lang nhà hát đến phòng trang phục của trường, trên đường tiện tay vứt kéo trong túi vào thùng rác..

Trong phòng trang phục có rất nhiều diễn phục thông thường để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, từ trang phục ăn mày đến long bào của hoàng đế chẳng thiếu thứ gì, nhưng không phải lúc nào cũng mở cho sinh viên, trừ trường hợp đặc biệt.

Trước mắt tình huống của cậu không phải là đặc biệt sao.

An Gia Nguyệt gửi tin nhắn trong nhóm khoa Diễn xuất @ chủ nhiệm khoa, nói muốn mượn quần áo, bạn học cùng nhóm nhìn thấy, lập tức chứng minh giúp cậu, đúng là vạn bất đắc dĩ, tình huống khẩn cấp.

Cậu cơ hồ không gặp trắc trở, mượn được từ phòng trang phục một bộ âu phục tương tự.

Trở lại hậu đài, trang điểm lại và thay xong quần áo, trước giờ diễn chỉ còn năm phút đồng hồ, Bao Dung cho dù tức giận hay không cam lòng cũng chỉ có thể cắn răng kìm nén, không có cách nào bỏ lại buổi biểu diễn, bằng không sẽ trở thành tội nhân của cả nhóm, cũng sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho lão sư.

Buổi biểu diễn kéo dài một giờ, tỷ lệ khán giả là 3/4 hội trường, đối với vở kịch do sinh viên tự biên tự diễn lượng người xem như vậy là rất ổn rồi.

Vở kịch "Không ai sống sót" này độ khó cao, khá khiêu chiến với diễn xuất của sinh viên năm nhất, cảm xúc nhân vật thăng trầm thay đổi tương đối nhiều, nếu như diễn không đạt thì sẽ không làm nổi bật bầu không khí hoang mang ngờ vực, dễ dàng trở nên tẻ nhạt vô vị, khiến người buồn ngủ.

Cũng may không uổng công dàn dựng và luyện tập hàng chục buổi của cả nhóm, khán giả dưới đài là sinh viên và bà lão ông cụ không có yêu cầu cao như giáo viên, buổi diễn của họ cuối cùng cũng thành công tốt đẹp, mọi người vỗ tay nhiệt liệt sau khi kết thúc.

Trong lúc đó An Gia Nguyệt mấy lần nhìn xuống dưới đài, thấy Hạ Thần đứng cả buổi, nghiêm túc chuyên chú cầm camera chụp ảnh cho cậu.

Có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Nam nhân thành thật như thế, sao có thể là tên lừa đảo.

Buổi diễn kết thúc, trở lại hậu đài, bầu không khí không còn sung sướng hòa hài như thời điểm chào tạm biệt khán giả, mắt thấy Bao Dung thay đổi sắc mặt chuẩn bị phát tác, An Gia Nguyệt nhẹ giọng nói với Ngụy Võ: "Tớ không muốn cãi nhau với cậu ấy, đi về trước nhé, chuyển tiền trả cậu sau."

Ngụy Võ thấy oan ức thay cậu, ngăn cản Bao Dung, sau khi trợ giúp cậu thuận lợi thoát thân, quay người quát mắng Bao Dung: "Cậu nói xong chưa?! Đừng ức hiếp người quá đáng!"



Bóng đêm sâu thẳm, kết thúc vở kịch vẫn còn không ít sinh viên quanh quẩn ngoài cửa nhà hát.

An Gia Nguyệt trả diễn phục, xóa lớp trang điểm, đi ra ngoài tìm một vòng, không tìm được Hạ Thần.

Chẳng lẽ còn ở bên trong nhà hát?

Cậu định quay trở lại, bước đi từng bước, không nhịn được nhếch môi, cúi đầu cười thầm.

Nhìn lại những chuyện từ trước đến giờ, có vẻ Hạ Thần thật sự rất thích cậu.

Là kiểu yêu thích dụng tâm kia.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ.

Tâm trạng lúc này giống như đang quay một bộ phim cổ tích tình yêu vậy, lần đầu tiên cậu diễn vai nam chính, có chút sốt sắng, có chút sợ hãi, còn lại đều là sự phấn khích không kìm chế nổi.

Nếu như Hạ Thần bày tỏ với cậu, cậu có đồng ý không?

Đồng ý thì cũng chẳng có gì xấu.

Nhưng sau khi đồng ý, Hạ Thần phát hiện ra bản chất xấu xa của cậu, không thích cậu nữa thì phải làm sao bây giờ?

Dường như cũng không quan trọng lắm, từng sở hữu vẫn tốt hơn là không được chạm vào. Hơn nữa Hạ Thần là người đàng hoàng, cho dù chia tay cũng sẽ không khiến cậu phải xấu hổ, không có tâm lý biến thái giống như Từ Huy chuyện cưỡng bách ép buộc cũng có thể làm được...

An Gia Nguyệt đột nhiên dừng bước.

Dưới ánh đèn đường, kẻ tâm lý biến thái đã đứng cách cậu vài bước

"Cuối cùng cũng tóm được mày." Từ Huy hừ lạnh, vẻ mặt nham hiểm quỷ dị dưới ánh đèn đường giống như tử thần.

Xung quanh không giống như bãi đậu xe lần trước không một bóng người, khuôn viên trường học buổi tối tám, chín giờ vẫn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng vẫn có học sinh đi ngang qua, An Gia Nguyệt trong lòng coi như bình tĩnh, bất động thanh sắc hỏi: "Từ ca, sao anh lại ở đây?"

"Biết tối nay mày biểu diễn nên cố ý đứng ở chỗ này chờ mày đấy, tiểu kỹ nữ."

"Từ ca, anh hiểu lầm rồi." An Gia Nguyệt sốt sắng nói, "Em nghĩ chúng ta là bạn bè, anh làm người hào phóng, đưa lễ vật phát phong bao là chuyện vô cùng bình thường. Không nghĩ tới sẽ khiến anh không cao hứng, thậm chí hiểu lầm ý đồ của em... Nhưng mà cuối cùng vẫn là lỗi của em, em không nên nhận, xin lỗi, em sẽ trả hết tất cả cho anh."

Từ Huy đến gần, hai quầng thâm xanh nhạt dưới hốc mắt khiến hắn ta trông thật tiều tụy, trong mắt lại lấp loé tinh quang: "Hả, tao thiếu số tiền đó sao? Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, tao đã bỏ nhiều thời gian và tiền bạc cho mày, giờ mày tới ngủ với tao mấy lần để đền bù, không quá đáng chứ?"

Không quá đáng mẹ ngươi.

An Gia Nguyệt sắc mặt kinh hoảng lui về sau nửa bước: "Từ ca, em vẫn luôn coi anh là anh trai, sao anh có thể... sao có thể đưa ra yêu cầu kiểu này?"

Từ Huy thiếu kiên nhẫn: "Đừng giả bộ nữa, mày muốn kéo dài thời gian để chờ vị Hạ tiên sinh đang thượng vị kia đến đúng không? Nói cho mày biết, hắn đã bị tao làm cho phân tâm rồi, đêm nay mày trốn không thoát đâu."

Phân tâm? Làm thế nào để phân tâm? Chi viện đi đâu rồi? An Gia Nguyệt có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiển nhiên Từ Huy sẽ không nói cho cậu, chỉ có thể tự mình đi hỏi Hạ Thần.

Nhưng cậu vừa lấy điện thoại di động ra, Từ Huy đã nhanh tay đoạt lấy điện thoại di động của cậu, nắm lấy tay cậu, cưỡng ép tha cậu đi giống như kẻ cướp.

Có mấy sinh viên đi ngang qua nhìn thấy tình cảnh này, dừng bước đứng lại, do dự có nên tiến lên hỗ trợ hay không, An Gia Nguyệt khẩn thiết kêu gọi sự trợ giúp từ họ:

"Giúp —— "

"Ngậm miệng." Từ Huy hung hăng quát lớn, "Tao không đánh chết mày đã là khách khí với mày rồi, bằng không chỉ với số tiền mày nhận, chỉ cần tao tố cáo mày lừa gạt, đủ cho mày ngồi tù mọt gông."

An Gia Nguyệt sững sờ: "... Cái gì? Rõ ràng là —— "

"Có phải mày muốn nói là tao tự nguyên đưa tiền cho mày đúng không? Tiểu kỹ nữ, mày trẻ người non dạ lắm, ca gặp qua nhiều kiểu kỹ nữ rồi, nên lúc nào cũng phải lưu tâm. Mày suy nghĩ kỹ một chút đi, thời điểm tao cho tiền hay tặng lễ vật, có phải đều nói trong điện thoại đúng không?"

An Gia Nguyệt nhớ lại, đúng thế. Không để lại bất kỳ chứng cớ nào.

"Bên trong điện thoại di động của tao đều là bằng chứng mày nhận tiền, tao muốn nói thế nào chả được, bên phía tòa án có thân thích của gia đình ta, đừng để đến lúc tới tòa án mới hối hận vì không đồng ý yêu cầu của tao. Vào cục cảnh sát rồi mày cũng đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa, khẳng định bị đuổi học. Hỏi lại một lần nữa, có muốn đi cùng tao hay không?"

An Gia Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hắn.

Cuối cùng giống như nhận mệnh cúi đầu, không chống lại nữa, thậm chí chủ động dựa vào bên người hắn: "Từ ca, anh bỏ qua cho em đi, em đi với anh là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau