Chương 23: Trước lúc bình minh
Buổi tối, An Gia Nguyệt về nhà thu dọn đồ đạc.
Phần lớn đồ đều mang từ nhà Hạ Thần về, giờ lại đóng gói mang tới đó. Cậu chuẩn bị ở đó một thời gian dài, dù sao mấy tháng tới ba cậu cũng sẽ không về nhà, một người cô đơn, không bằng đến ở nhà bạn trai.
Xe Hạ Thần dừng ở con đường nhỏ trước khu dân cư chờ cậu, cậu tuỳ tiện thu vài cái áo phông và quần sóoc, lại bốc thêm một nắm kẹo trên bàn trà, mùi vị nào cũng có, tiện tay ăn một viên, còn lại nhét hết vào túi quần áo căng phồng.
Lúc xuống lầu gặp Chu Hưng Lỗi đang trêu đùa con mèo hoang ở cổng chính.
"Lỗi tử, đừng cho nó ăn nữa." An Gia Nguyệt cầm túi lớn đi tới, "Sắp thành heo rồi, nhìn nó mập chưa kìa."
Con mèo hoang dường như nghe hiểu tiếng người, bất mãn kêu "meo" một tiếng, tha miếng thịt trên đất vội vàng bỏ trốn.
"Ai nha, ông đừng doạ nó chứ." Chu Hưng Lỗi oán giận.
"Chạy thì chạy thôi, nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Đúng là vô lương tâm."
"Ông như vậy không phải làm khó nó à."
Hai người nói xong đều nở nụ cười, trong nhà cũ ngõ nhỏ, tiếng cười vang lên át đi tiếng côn trùng râm ran không biết từ nơi nào truyền đến trong đêm khuya thanh tĩnh.
Chu Hưng Lỗi thấy cậu cầm túi theo, hỏi: "Gia Nguyệt, ông qua nhà bạn ở à?"
"Ừm."
Chu Hưng Lỗi muốn nói lại thôi, vẻ mặt hơi lo lắng.
An Gia Nguyệt biết đại khái hắn đang nghĩ gì: "Ông đừng lo lắng, anh ấy là người tốt."
"Là người đàn ông ngồi trong Mescedes-Benz ngoài kia đúng không? Tôi thấy ba lô của ông ở ghế phó lái, trông hắn không giống người tốt lắm..." Chu Hưng Lỗi khoa tay múa chân miêu tả, "Gương mặt kia, giống như có người nợ tiền hắn vậy? Tôi mới chỉ đi ngang qua nhìn vào một chút thôi mà hắn đã nhìn chằm chằm tôi rồi, ánh mắt như dao găm ấy."
An Gia Nguyệt cười ra tiếng: "Anh ấy là vậy đó, trong nóng ngoài lạnh, nhưng đẹp trai mà, đúng không?"
"Đẹp trai thì có lợi gì, đàn ông càng đẹp càng khó tin." Chu Hưng Lỗi nói, "Gia Nguyệt, ông đừng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Chờ sau này ông nổi tiếng, có tiền rồi, đối tượng nào mà không có chứ?"
Quả nhiên bị nhìn ra rồi, An Gia Nguyệt cũng không gạt nữa: "Tôi nói thật với ông nhé, đó là đối tượng của tôi đó. Ông tin tưởng ánh mắt tôi đi, tôi gặp qua nhiều gã đàn ông xấu xa rồi, chẳng lẽ còn không thể nhìn ra người ta tốt hay xấu sao? Tôi sống trong nhà anh ấy một thời gian rồi nhưng anh có làm gì tôi đâu. Điều đó chứng tỏ anh ấy thật lòng thích tôi đó, ông yên tâm đi."
Chu Hưng Lỗi vẫn không tin lắm, đứng lên xắn tay áo: "Thôi, mấy lời này nói ngoài miệng vô dụng, tôi đi gặp hắn với ông, Tiện nhắc nhở hắn vài câu."
An Gia Nguyệt vội ngăn cản: "Ôi chao! Ông đừng làm loạn chứ! Hù doạ bạn trai tôi chạy mất thì phải làm sao, không được đi!"
Chu Hưng Lỗi ủy khuất: "Trọng sắc khinh bạn!"
An Gia Nguyệt trấn an hắn một hồi, đồng ý có chuyện nhất định sẽ tới tìm hắn, không để bản thân chịu thiệt, Chu Hưng Lỗi mới miễn cưỡng thả cậu đi.
Không khí trong xe vô cùng mát mẻ, An Gia Nguyệt đặt gọn hành lý, thở ra một hơi, kể lại chuyện nói chuyện cùng Chu Hưng Lỗi cho Hạ Thần nghe.
Hạ Thần lái xe vẫn không nói gì, nghe xong mới bảo: "Em có một người bạn rất quan tâm mình."
An Gia Nguyệt nói: "Phải ạ, Lỗi tử như anh của em vậy, từ nhỏ em bị bắt nạt đều do cậu ấy báo thù cho đó. Cho nên anh đừng bắt nạt em, nếu không... Hừ." Cậu giơ lên nắm đấm, làm bộ uy hiếp.
Hạ Thần nhẹ nở nụ cười, nhìn thẳng phía trước, trong mắt chỉ có ánh sáng đèn xe phía trước, không nhìn ra tâm tình.
An Gia Nguyệt thu hồi nắm đấm, thuận miệng đổi đề tài: "Nói qua về bạn bè của anh đi, em còn chưa từng thấy bạn anh đâu. Hôm nào dẫn em đi gặp họ nhé?"
"Em sẽ không muốn gặp đâu." Hạ Thần trả lời, "Đều không ra sao."
An Gia Nguyệt kinh ngạc: "Không nghĩ tới anh lại nói xấu bạn bè sau lưng như vậy nhé."
Hạ Thần: "Không phải nói xấu, sự thực thôi. Anh có bạn bè ở nước ngoài thôi. Sau khi học nghiên cứu xong về nước thì không liên lạc nữa, hiện tại bạn bè đều là mấy người cùng tuổi con em trong nhà, bọn họ thích chơi đùa nhiều hơn."
An Gia Nguyệt hỏi: "Anh chơi đùa với họ luôn à?"
Hạ Thần trầm ngâm chốc lát, thẳng thắn nói: "Thời gian mới về nước, trong nhànáo loạn không vui lắm, nguyên nhân anh đã nói với em rồi đó, cho nên cũng có tức giận, cùng tụ tập với mấy người họ chơi bời một khoảng thời gian, anh cũng quen biết Đinh Phức khi đó. Cảm giác phóng túng bản thân cũng rất sung sướng, nhưng sau xa hoa cũng chỉ còn lại hư không. Gần đây anh suy nghĩ lại, hy vọng có thể bù đắp những chuyện ngu xuẩn mà anh đã làm cùng họ khoảng thời gian đó."
An Gia Nguyệt nghiêng người, thôi thúc anh kể chuyện xưa: "Chuyện gì vậy? Nói em nghe với."
Hạ Thần lắc đầu: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nói với em."
Còn phải chuẩn bị tốt tâm lý, nhất định là lịch sử đen tối, lòng hiếu kỳ của An Gia Nguyệt bị khơi gợi, trong lòng ngứa ngáy nhưng Hạ Thần không chịu nói, cậu cũng không còn cách nào: "Vậy được, sau này nhớ nói với em."
Đến nhà Hạ Thần, An Gia Nguyệt mang túi lớn túi nhỏ vào trong căn nhà vắng lặng. Khăn mặt và bàn chải trong phòng tắm thành đôi thành cặp, quần áo treo chiếm nửa bên tủ, trên giường có hai cái gối đặt song song... những thứ đó khiến căn nhà có thêm vài phần sức sống.
Trong nhà có hai phòng tắm, không cần tranh cướp. Hạ Thần không nói gì nên An Gia Nguyệt tự mình tắm rửa trên lầu, khi đi ra đã thấy Hạ Thần tắm xong ngồi ở trên gường. Anh đeo kính không gọng nhìn điện thoại di động, sắc mặt lạnh lùng, giống như đang xử lý công chuyện vướng tay vướng chân.
An Gia Nguyệt mặc pyjamas vải bông, nhào lên giường lăn nửa vòng tới bên cạnh Hạ Thần, kéo cánh tay anh, như một chú cún ngoan ngoãn lúc nào cũng muốn dựa sát bên người chủ nhân.
Hạ Thần nhìn về phía cậu, mắt kính sáng lên, ánh mắt bỗng nhu hòa hơn, xoa đầu cậu: "Gần đây bận học lắm à?"
"Không ạ, chỉ luyện diễn thôi, anh thì sao? Công việc thuận lợi không? Thấy vẻ mặt anh không tốt lắm."
"Ba đưa anh một hạng mục lớn, để anh toàn quyền phụ trách." Hạ Thần thở dài, "Lần trước đi New Zealand cũng vì hạng mục này. Anh vốn tưởng như vậy là xong việc rồi, ai biết ông ấy lại muốn anh phụ trách từ đầu đến cuối, sắp tới có thể anh sẽ rất bận, phải thường xuyên báo cáo tiến triển với ba, cho nên ông muốn anh về nhà ở."
An Gia Nguyệt tự biết lúc này mình cần phải biểu hiện thông tình đạt lý một chút, nhưng cậu vừa mới chuyển tới, không nỡ để Hạ Thần đi, vậy nên cậu quyết định tự tranh thủ cho mình một chút: "Vậy mỗi tuần một hai ngày tới đây bồi em được không?"
Hạ Thần lắc đầu.
"À... Vậy thì thôi." An Gia Nguyệt thất vọng nhưng cố gắng không thể hiện ra mặt.
"Anh không về đâu." Hạ Thần nói tiếp, "Tiến triển công việc báo cáo ở công ty là được, không cần phải về nhà mỗi ngày. Có khi về nhà nhiều lại cãi nhau với ba."
Ánh mắt An Gia Nguyệt sáng lên: "Thật ạ?"
"Thật."
"Vậy thì tốt!" An Gia Nguyệt cao hứng, suy nghĩ một chút, lại nói, "Anh thỉnh thoảng về nhà một lần, đừng để ba anh tức giận."
"Được." Hạ Thần đặt điện thoại di động xuống, tầm mắt rơi xuống trên môi cậu, "Hình như anh ngửi thấy mùi ngọt, ăn kẹo à?"
"Vâng!"
"Vị gì vậy?"
"Không nói với anh, tự nếm thử đi." An Gia Nguyệt mở to mắt nhìn anh.
Hạ Thần chậm rãi cúi đầu, chóp mũi cọ lên mặt cậu, đôi môi gần như sắp đụng tới, bỗng nhiên lùi ra phía sau, trong mắt đong đầy ý cười: "Anh đi đánh răng đây."
An Gia Nguyệt sững sờ, phản ứng lại mới nhận ra mình bị trêu đùa, cậu không cam lòng vươn mình ngồi trên eo anh, chống tay lên lồng ngực anh, cưỡng ép để anh "nếm thử". Chờ Hạ Thần nếm thử xong rồi lại tự mình công bố đáp án: "Vị dâu tây."
Sau đó nhẹ giọng hỏi: " Hạ tiên sinh, có thể cho lại cho em một ít vị dâu tây được không?"
Ngón tay cậu khiêu khích cởi ra từng chiếc cúc trên áo ngủ, cởi đến ngang hông thì ống tay áo bị mắc lại trên khuỷu tay.
Hạ Thần lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, nửa ngày sau cầm điện thoại lên chụp cậu.
An Gia Nguyệt dở khóc dở cười, vỗ lên lồng ngực anh: "Giờ là lúc chụp ảnh à?"
"Đừng động." Hạ Thần sửa lại áo ngủ cho cậu, tìm góc độ khác chụp thêm vài tấm, "Em xem đi."
An Gia Nguyệt nằm úp sấp trên người anh, quay đầu cùng anh xem những bức ảnh vừa chụp.
Ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ chiếu trên cơ thể cậu, giống như muốn bày ra tư thế mê hoặc nhưng kinh nghiệm không đủ, lại càng giống như đang ngây ngô câu dẫn người trong lòng, trên mặt không giấu nổi căng thẳng, dục vọng và tình yêu trong chớp mắt bị nắm giữ, hình ảnh được chụp lại đầy sắc tình nhưng lại không nhuốm màu tình dục, giống như đã được thiết kế tỉ mỉ mà không phải hạ bút thành văn.
"Đẹp mắt không?" Hạ Thần hỏi.
"Dạ, rất đẹp." An Gia Nguyệt hôn lên xương quai xanh của anh, "Anh sẽ cho người khác xem sao?"
"Đương nhiên không rồi, sao em lại hỏi như vậy?"
Cũng không thể nói trước đây cậu từng bị cưỡng ép chụp ảnh bán khoả thân trong phòng ngủ nam, cho dù sau đó cậu đã dùng mọi cách tiêu huỷ hết, nhưng bây giờ nói chuyện này không khỏi quá phá hủy bầu không khí.
"Không phải mấy người làm nghệ thuật đều thích chia sẻ tác phẩm của mình với người khác sao, có khi anh còn mang đi triển lãm đó chứ."
"Không đâu, đây là tác phẩm cá nhân của anh, chỉ có em và anh thưởng thức thôi."
An Gia Nguyệt gật đầu, nói qua chủ đề khác: "Không cho em dâu tây thật à?"
Hạ Thần để điện thoại di động xuống, ôm eo cậu: "Em chỉ muốn dâu tây thôi à? Hay còn muốn thứ khác?"
Tay An Gia Nguyệt nhẹ nhàng mò xuống dưới: "Biết vậy sao còn không cho em? Anh cũng kiên nhẫn thật đấy, đến bây giờ còn không ra tay với em."
Hạ Thần bắt được tay cậu: "Anh còn muốn hưởng thụ thêm khoảng thời gian đơn thuần yêu đương cùng em. Gia Nguyệt, nếu có thêm tình dục xen vào thì tình cảm sẽ không còn thuần tuý nữa đâu."
An Gia Nguyệt ngơ ngác, bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên một chút ghen tuông: "Anh thật khó hiểu, chưa từng có người đàn ông nào muốn duy trì mối quan hệ trong sáng với em cả, họ chỉ muốn dẫn em lên giường. Em nghĩ mục đích cuối cùng của anh cũng là điều đó."
Hạ Thần ôm cậu: "Đương nhiên anh cũng khao khát em, em cũng vậy, đó là một phần bản chất con người. Nhưng trong cuộc đời khó lắm mới gặp một người yêu mình hiểu mình, nếu quá tuỳ tiện sẽ có cảm giác không đủ quý trọng em. Anh muốn hiểu rõ hơn về em, càng ngày càng gần gũi thân mật hơn, cùng em nói về những chuyện vụn vặt hàng ngày, nói về tương lai, cùng em phát triển một cách tự nhiên mà không phải chiếm lấy em vào lúc em chưa sẵn sàng, ngón tay run rẩy cởi từng nút áo."
An Gia Nguyệt nghe xong không nói ra lời.
Bất kỳ từ ngữ nào vào thời khắc này cũng đều trở nên vô nghĩa, trong đầu cậu hiện ra một trích đoạn phim đã từng xem qua: "Có người tầm thường, có người viển vông, nhưng một ngày nào đó, em sẽ gặp được một người rực rỡ như cầu vồng. Anh ấy sẽ khiến em cảm thấy những người đã từng gặp trước đây chẳng đáng nhắc tới."
Đâu chỉ là rực rỡ như cầu vồng, đâu chỉ là chẳng đáng nhắc tới.
Nếu biết trước rằng mình sẽ gặp được một người như vậy, bạn sẽ tràn đầy hy vọng mà đi qua những ngày đen tối.
Hạ Thần lấy kính mắt xuống, đặt trên tủ đầu giường, tiến vào trong chăn với cậu: "Tuy mấy lời đó anh nói quang minh lỗi lạc, nhưng em chớ nghĩ anh kiên nhẫn hay dịu dàng. Đó không phải tính cách của anh, chỉ là anh muốn thành thục hơn trước mặt em thôi."
An Gia Nguyệt ôm lấy anh: "Anh cũng đừng nghĩ em ngây thơ đơn thuần, sớm muộn có ngày em sẽ bắt gọn anh trong tay."
"Bớt nghĩ về mấy chuyện này và chuyên tâm học tập đi." Hạ Thần búng trán cậu.
An Gia Nguyệt kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng ôm trán: "Đau quá..."
Hạ Thần xoa xoa cho cậu: "Như vậy đã muốn khóc, vậy em bắt được anh cũng không ăn được."
An Gia Nguyệt ngây người nửa giây, lỗ tai đỏ bừng: "Anh nói gì vậy hả, thô tục quá."
Hạ Thần cười nhẹ, tắt đèn trong phòng ngủ rồi ôm cậu nhìn ánh trăng ngoài khung cửa sổ, giọng anh như gió đêm tháng sáu thổi qua tai cậu: "Vậy thì nói gì tao nhã nhé —— đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Phần lớn đồ đều mang từ nhà Hạ Thần về, giờ lại đóng gói mang tới đó. Cậu chuẩn bị ở đó một thời gian dài, dù sao mấy tháng tới ba cậu cũng sẽ không về nhà, một người cô đơn, không bằng đến ở nhà bạn trai.
Xe Hạ Thần dừng ở con đường nhỏ trước khu dân cư chờ cậu, cậu tuỳ tiện thu vài cái áo phông và quần sóoc, lại bốc thêm một nắm kẹo trên bàn trà, mùi vị nào cũng có, tiện tay ăn một viên, còn lại nhét hết vào túi quần áo căng phồng.
Lúc xuống lầu gặp Chu Hưng Lỗi đang trêu đùa con mèo hoang ở cổng chính.
"Lỗi tử, đừng cho nó ăn nữa." An Gia Nguyệt cầm túi lớn đi tới, "Sắp thành heo rồi, nhìn nó mập chưa kìa."
Con mèo hoang dường như nghe hiểu tiếng người, bất mãn kêu "meo" một tiếng, tha miếng thịt trên đất vội vàng bỏ trốn.
"Ai nha, ông đừng doạ nó chứ." Chu Hưng Lỗi oán giận.
"Chạy thì chạy thôi, nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Đúng là vô lương tâm."
"Ông như vậy không phải làm khó nó à."
Hai người nói xong đều nở nụ cười, trong nhà cũ ngõ nhỏ, tiếng cười vang lên át đi tiếng côn trùng râm ran không biết từ nơi nào truyền đến trong đêm khuya thanh tĩnh.
Chu Hưng Lỗi thấy cậu cầm túi theo, hỏi: "Gia Nguyệt, ông qua nhà bạn ở à?"
"Ừm."
Chu Hưng Lỗi muốn nói lại thôi, vẻ mặt hơi lo lắng.
An Gia Nguyệt biết đại khái hắn đang nghĩ gì: "Ông đừng lo lắng, anh ấy là người tốt."
"Là người đàn ông ngồi trong Mescedes-Benz ngoài kia đúng không? Tôi thấy ba lô của ông ở ghế phó lái, trông hắn không giống người tốt lắm..." Chu Hưng Lỗi khoa tay múa chân miêu tả, "Gương mặt kia, giống như có người nợ tiền hắn vậy? Tôi mới chỉ đi ngang qua nhìn vào một chút thôi mà hắn đã nhìn chằm chằm tôi rồi, ánh mắt như dao găm ấy."
An Gia Nguyệt cười ra tiếng: "Anh ấy là vậy đó, trong nóng ngoài lạnh, nhưng đẹp trai mà, đúng không?"
"Đẹp trai thì có lợi gì, đàn ông càng đẹp càng khó tin." Chu Hưng Lỗi nói, "Gia Nguyệt, ông đừng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Chờ sau này ông nổi tiếng, có tiền rồi, đối tượng nào mà không có chứ?"
Quả nhiên bị nhìn ra rồi, An Gia Nguyệt cũng không gạt nữa: "Tôi nói thật với ông nhé, đó là đối tượng của tôi đó. Ông tin tưởng ánh mắt tôi đi, tôi gặp qua nhiều gã đàn ông xấu xa rồi, chẳng lẽ còn không thể nhìn ra người ta tốt hay xấu sao? Tôi sống trong nhà anh ấy một thời gian rồi nhưng anh có làm gì tôi đâu. Điều đó chứng tỏ anh ấy thật lòng thích tôi đó, ông yên tâm đi."
Chu Hưng Lỗi vẫn không tin lắm, đứng lên xắn tay áo: "Thôi, mấy lời này nói ngoài miệng vô dụng, tôi đi gặp hắn với ông, Tiện nhắc nhở hắn vài câu."
An Gia Nguyệt vội ngăn cản: "Ôi chao! Ông đừng làm loạn chứ! Hù doạ bạn trai tôi chạy mất thì phải làm sao, không được đi!"
Chu Hưng Lỗi ủy khuất: "Trọng sắc khinh bạn!"
An Gia Nguyệt trấn an hắn một hồi, đồng ý có chuyện nhất định sẽ tới tìm hắn, không để bản thân chịu thiệt, Chu Hưng Lỗi mới miễn cưỡng thả cậu đi.
Không khí trong xe vô cùng mát mẻ, An Gia Nguyệt đặt gọn hành lý, thở ra một hơi, kể lại chuyện nói chuyện cùng Chu Hưng Lỗi cho Hạ Thần nghe.
Hạ Thần lái xe vẫn không nói gì, nghe xong mới bảo: "Em có một người bạn rất quan tâm mình."
An Gia Nguyệt nói: "Phải ạ, Lỗi tử như anh của em vậy, từ nhỏ em bị bắt nạt đều do cậu ấy báo thù cho đó. Cho nên anh đừng bắt nạt em, nếu không... Hừ." Cậu giơ lên nắm đấm, làm bộ uy hiếp.
Hạ Thần nhẹ nở nụ cười, nhìn thẳng phía trước, trong mắt chỉ có ánh sáng đèn xe phía trước, không nhìn ra tâm tình.
An Gia Nguyệt thu hồi nắm đấm, thuận miệng đổi đề tài: "Nói qua về bạn bè của anh đi, em còn chưa từng thấy bạn anh đâu. Hôm nào dẫn em đi gặp họ nhé?"
"Em sẽ không muốn gặp đâu." Hạ Thần trả lời, "Đều không ra sao."
An Gia Nguyệt kinh ngạc: "Không nghĩ tới anh lại nói xấu bạn bè sau lưng như vậy nhé."
Hạ Thần: "Không phải nói xấu, sự thực thôi. Anh có bạn bè ở nước ngoài thôi. Sau khi học nghiên cứu xong về nước thì không liên lạc nữa, hiện tại bạn bè đều là mấy người cùng tuổi con em trong nhà, bọn họ thích chơi đùa nhiều hơn."
An Gia Nguyệt hỏi: "Anh chơi đùa với họ luôn à?"
Hạ Thần trầm ngâm chốc lát, thẳng thắn nói: "Thời gian mới về nước, trong nhànáo loạn không vui lắm, nguyên nhân anh đã nói với em rồi đó, cho nên cũng có tức giận, cùng tụ tập với mấy người họ chơi bời một khoảng thời gian, anh cũng quen biết Đinh Phức khi đó. Cảm giác phóng túng bản thân cũng rất sung sướng, nhưng sau xa hoa cũng chỉ còn lại hư không. Gần đây anh suy nghĩ lại, hy vọng có thể bù đắp những chuyện ngu xuẩn mà anh đã làm cùng họ khoảng thời gian đó."
An Gia Nguyệt nghiêng người, thôi thúc anh kể chuyện xưa: "Chuyện gì vậy? Nói em nghe với."
Hạ Thần lắc đầu: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nói với em."
Còn phải chuẩn bị tốt tâm lý, nhất định là lịch sử đen tối, lòng hiếu kỳ của An Gia Nguyệt bị khơi gợi, trong lòng ngứa ngáy nhưng Hạ Thần không chịu nói, cậu cũng không còn cách nào: "Vậy được, sau này nhớ nói với em."
Đến nhà Hạ Thần, An Gia Nguyệt mang túi lớn túi nhỏ vào trong căn nhà vắng lặng. Khăn mặt và bàn chải trong phòng tắm thành đôi thành cặp, quần áo treo chiếm nửa bên tủ, trên giường có hai cái gối đặt song song... những thứ đó khiến căn nhà có thêm vài phần sức sống.
Trong nhà có hai phòng tắm, không cần tranh cướp. Hạ Thần không nói gì nên An Gia Nguyệt tự mình tắm rửa trên lầu, khi đi ra đã thấy Hạ Thần tắm xong ngồi ở trên gường. Anh đeo kính không gọng nhìn điện thoại di động, sắc mặt lạnh lùng, giống như đang xử lý công chuyện vướng tay vướng chân.
An Gia Nguyệt mặc pyjamas vải bông, nhào lên giường lăn nửa vòng tới bên cạnh Hạ Thần, kéo cánh tay anh, như một chú cún ngoan ngoãn lúc nào cũng muốn dựa sát bên người chủ nhân.
Hạ Thần nhìn về phía cậu, mắt kính sáng lên, ánh mắt bỗng nhu hòa hơn, xoa đầu cậu: "Gần đây bận học lắm à?"
"Không ạ, chỉ luyện diễn thôi, anh thì sao? Công việc thuận lợi không? Thấy vẻ mặt anh không tốt lắm."
"Ba đưa anh một hạng mục lớn, để anh toàn quyền phụ trách." Hạ Thần thở dài, "Lần trước đi New Zealand cũng vì hạng mục này. Anh vốn tưởng như vậy là xong việc rồi, ai biết ông ấy lại muốn anh phụ trách từ đầu đến cuối, sắp tới có thể anh sẽ rất bận, phải thường xuyên báo cáo tiến triển với ba, cho nên ông muốn anh về nhà ở."
An Gia Nguyệt tự biết lúc này mình cần phải biểu hiện thông tình đạt lý một chút, nhưng cậu vừa mới chuyển tới, không nỡ để Hạ Thần đi, vậy nên cậu quyết định tự tranh thủ cho mình một chút: "Vậy mỗi tuần một hai ngày tới đây bồi em được không?"
Hạ Thần lắc đầu.
"À... Vậy thì thôi." An Gia Nguyệt thất vọng nhưng cố gắng không thể hiện ra mặt.
"Anh không về đâu." Hạ Thần nói tiếp, "Tiến triển công việc báo cáo ở công ty là được, không cần phải về nhà mỗi ngày. Có khi về nhà nhiều lại cãi nhau với ba."
Ánh mắt An Gia Nguyệt sáng lên: "Thật ạ?"
"Thật."
"Vậy thì tốt!" An Gia Nguyệt cao hứng, suy nghĩ một chút, lại nói, "Anh thỉnh thoảng về nhà một lần, đừng để ba anh tức giận."
"Được." Hạ Thần đặt điện thoại di động xuống, tầm mắt rơi xuống trên môi cậu, "Hình như anh ngửi thấy mùi ngọt, ăn kẹo à?"
"Vâng!"
"Vị gì vậy?"
"Không nói với anh, tự nếm thử đi." An Gia Nguyệt mở to mắt nhìn anh.
Hạ Thần chậm rãi cúi đầu, chóp mũi cọ lên mặt cậu, đôi môi gần như sắp đụng tới, bỗng nhiên lùi ra phía sau, trong mắt đong đầy ý cười: "Anh đi đánh răng đây."
An Gia Nguyệt sững sờ, phản ứng lại mới nhận ra mình bị trêu đùa, cậu không cam lòng vươn mình ngồi trên eo anh, chống tay lên lồng ngực anh, cưỡng ép để anh "nếm thử". Chờ Hạ Thần nếm thử xong rồi lại tự mình công bố đáp án: "Vị dâu tây."
Sau đó nhẹ giọng hỏi: " Hạ tiên sinh, có thể cho lại cho em một ít vị dâu tây được không?"
Ngón tay cậu khiêu khích cởi ra từng chiếc cúc trên áo ngủ, cởi đến ngang hông thì ống tay áo bị mắc lại trên khuỷu tay.
Hạ Thần lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, nửa ngày sau cầm điện thoại lên chụp cậu.
An Gia Nguyệt dở khóc dở cười, vỗ lên lồng ngực anh: "Giờ là lúc chụp ảnh à?"
"Đừng động." Hạ Thần sửa lại áo ngủ cho cậu, tìm góc độ khác chụp thêm vài tấm, "Em xem đi."
An Gia Nguyệt nằm úp sấp trên người anh, quay đầu cùng anh xem những bức ảnh vừa chụp.
Ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ chiếu trên cơ thể cậu, giống như muốn bày ra tư thế mê hoặc nhưng kinh nghiệm không đủ, lại càng giống như đang ngây ngô câu dẫn người trong lòng, trên mặt không giấu nổi căng thẳng, dục vọng và tình yêu trong chớp mắt bị nắm giữ, hình ảnh được chụp lại đầy sắc tình nhưng lại không nhuốm màu tình dục, giống như đã được thiết kế tỉ mỉ mà không phải hạ bút thành văn.
"Đẹp mắt không?" Hạ Thần hỏi.
"Dạ, rất đẹp." An Gia Nguyệt hôn lên xương quai xanh của anh, "Anh sẽ cho người khác xem sao?"
"Đương nhiên không rồi, sao em lại hỏi như vậy?"
Cũng không thể nói trước đây cậu từng bị cưỡng ép chụp ảnh bán khoả thân trong phòng ngủ nam, cho dù sau đó cậu đã dùng mọi cách tiêu huỷ hết, nhưng bây giờ nói chuyện này không khỏi quá phá hủy bầu không khí.
"Không phải mấy người làm nghệ thuật đều thích chia sẻ tác phẩm của mình với người khác sao, có khi anh còn mang đi triển lãm đó chứ."
"Không đâu, đây là tác phẩm cá nhân của anh, chỉ có em và anh thưởng thức thôi."
An Gia Nguyệt gật đầu, nói qua chủ đề khác: "Không cho em dâu tây thật à?"
Hạ Thần để điện thoại di động xuống, ôm eo cậu: "Em chỉ muốn dâu tây thôi à? Hay còn muốn thứ khác?"
Tay An Gia Nguyệt nhẹ nhàng mò xuống dưới: "Biết vậy sao còn không cho em? Anh cũng kiên nhẫn thật đấy, đến bây giờ còn không ra tay với em."
Hạ Thần bắt được tay cậu: "Anh còn muốn hưởng thụ thêm khoảng thời gian đơn thuần yêu đương cùng em. Gia Nguyệt, nếu có thêm tình dục xen vào thì tình cảm sẽ không còn thuần tuý nữa đâu."
An Gia Nguyệt ngơ ngác, bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên một chút ghen tuông: "Anh thật khó hiểu, chưa từng có người đàn ông nào muốn duy trì mối quan hệ trong sáng với em cả, họ chỉ muốn dẫn em lên giường. Em nghĩ mục đích cuối cùng của anh cũng là điều đó."
Hạ Thần ôm cậu: "Đương nhiên anh cũng khao khát em, em cũng vậy, đó là một phần bản chất con người. Nhưng trong cuộc đời khó lắm mới gặp một người yêu mình hiểu mình, nếu quá tuỳ tiện sẽ có cảm giác không đủ quý trọng em. Anh muốn hiểu rõ hơn về em, càng ngày càng gần gũi thân mật hơn, cùng em nói về những chuyện vụn vặt hàng ngày, nói về tương lai, cùng em phát triển một cách tự nhiên mà không phải chiếm lấy em vào lúc em chưa sẵn sàng, ngón tay run rẩy cởi từng nút áo."
An Gia Nguyệt nghe xong không nói ra lời.
Bất kỳ từ ngữ nào vào thời khắc này cũng đều trở nên vô nghĩa, trong đầu cậu hiện ra một trích đoạn phim đã từng xem qua: "Có người tầm thường, có người viển vông, nhưng một ngày nào đó, em sẽ gặp được một người rực rỡ như cầu vồng. Anh ấy sẽ khiến em cảm thấy những người đã từng gặp trước đây chẳng đáng nhắc tới."
Đâu chỉ là rực rỡ như cầu vồng, đâu chỉ là chẳng đáng nhắc tới.
Nếu biết trước rằng mình sẽ gặp được một người như vậy, bạn sẽ tràn đầy hy vọng mà đi qua những ngày đen tối.
Hạ Thần lấy kính mắt xuống, đặt trên tủ đầu giường, tiến vào trong chăn với cậu: "Tuy mấy lời đó anh nói quang minh lỗi lạc, nhưng em chớ nghĩ anh kiên nhẫn hay dịu dàng. Đó không phải tính cách của anh, chỉ là anh muốn thành thục hơn trước mặt em thôi."
An Gia Nguyệt ôm lấy anh: "Anh cũng đừng nghĩ em ngây thơ đơn thuần, sớm muộn có ngày em sẽ bắt gọn anh trong tay."
"Bớt nghĩ về mấy chuyện này và chuyên tâm học tập đi." Hạ Thần búng trán cậu.
An Gia Nguyệt kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng ôm trán: "Đau quá..."
Hạ Thần xoa xoa cho cậu: "Như vậy đã muốn khóc, vậy em bắt được anh cũng không ăn được."
An Gia Nguyệt ngây người nửa giây, lỗ tai đỏ bừng: "Anh nói gì vậy hả, thô tục quá."
Hạ Thần cười nhẹ, tắt đèn trong phòng ngủ rồi ôm cậu nhìn ánh trăng ngoài khung cửa sổ, giọng anh như gió đêm tháng sáu thổi qua tai cậu: "Vậy thì nói gì tao nhã nhé —— đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất