Tâm Duyệt Nguyệt Này

Chương 6: Khi hạnh phúc gõ cửa

Trước Sau
Hạ Thần thực sự không hay uống rượu, chai rượu vang ba nghìn chín mang qua đó, anh chỉ rót một ly nhỏ, nhấp một ngụm, sau đó không uống nữa, chuyên tâm dùng bữa.

An Gia Nguyệt đang phục vụ những bàn khách khác thỉnh thoảng liếc nhìn về phía anh vài lần, phát hiện Hạ Thần tuy không nói nhiều nhưng khả năng quan sát vô cùng nhạy bén.

Chỉ cần cậu nhìn sang, Hạ Thần lập tức có thể ngẩng đầu đối diện với tầm mắt cậu, gật đầu ra hiệu.

Giống như thật sự quan tâm cậu vậy.

Nhưng cậu và Hạ Thần mới quen biết nhau từ hôm qua.

Cậu không phải là nam sinh ngốc bạch ngọt, tự tác đa tình* mà nghĩ mình gặp được tình yêu đích thực.

*tưởng ai cũng yêu mình

Hạ Thần là người tốt, nhưng cũng chỉ nhìn trúng bề ngoài của cậu, muốn ngủ cùng cậu mà thôi, về bản chất không khác gì Từ Huy và những người kia, không thể nói là yêu thương sâu đậm. Nếu không chẳng lẽ không hề đau buồn vì chuyện thất tình ngày hôm qua, hôm nay đã chuyển qua theo đuổi cậu sao.

Nhưng so với Từ Huy, cách Hạ Thần lấy lòng sẽ không làm người ta chán ghét, có thể là bởi vì anh không thể hiện rõ ý đồ, có tiến có lùi, ăn nói nhã nhặn lịch sự cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.

Huống hồ Hạ Thần có tiền lại hào phóng, nguyện ý chi tiền cho cậu, tại sao lại phải từ chối?

Nửa giờ sau, Hạ Thần ăn xong cố ý đến chào tạm biệt cậu: "Tôi đi trước nhé."

"Vâng, Hạ tiên sinh đi thong thả, mong ngài lần sau ghé thăm." An Gia Nguyệt vẫn như thường ngày nói vài lời khách sáo.

Hạ Thần tưởng thật: "Lần sau có thể phải sang tuần, cuối tuần tôi phải đi công tác."

An Gia Nguyệt nhịn cười, thầm nghĩ nam nhân này có lúc thực sự thành thật đến đáng yêu, ngoài miệng quan tâm đáp lại: "Vất vả quá vậy? Không vấn đề gì, từ tối thứ hai đến tối thứ sáu tôi đều ở đây, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể gọi tôi phục vụ."

"Được, vậy lần sau gặp nhé!"

Tiễn Hạ Thần đi, An Gia Nguyệt phục vụ thêm một bàn nữa, khách ngồi bàn này là một đôi tình nhân, không lịch sự như Hạ Thần, còn coi người phục vụ như người hầu, hét đến hét đi, một lúc thấy nước trà không đậm vị, một phút lại nói khúc dương cầm nghe không êm tai.

Ngành dịch vụ thường xuyên gặp phải những khách hàng như vậy. Hoặc là nói như vậy mới là thái độ bình thường, có lúc càng có tiền lại càng vênh mặt hất hàm sai khiến, người như Hạ Thần mới thành khác biệt.

An Gia Nguyệt cúi đầu khom lưng tiễn bàn tình nhân này đi, tâm tình mới vừa tốt lên đã bị phá hỏng, đầu càng choáng váng hơn, thực sự không chịu đựng nổi, suy nghĩ một lúc đi tới phòng nhân viên, rót nước nóng vào cốc giấy dùng một lần, không uống chỉ kề sát trên trán, lẳng lặng đứng ba, năm phút đồng hồ, sau đó đi tới đại sảnh tìm Tôn Đình Đình.

"Đình tỷ, hôm nay em bị cảm, không thoải mái lắm..." Giọng cậu rất yếu, âm mũi nghèn ngẹn, mí mắt có vẻ nặng trịu đến mức không mở ra được, nửa đóng nửa mở.

"Ôi! Nhìn nghiêm trọng quá." Nhưng động tác kế tiếp của Tôn Đình Đình lại là nhìn đồng hồ, "Đêm nay nhiều khách, có thể kiên trì thì kiên trì thêm một lúc nữa, hiện tại mới hơn tám giờ, qua hai, ba tiếng nữa là nghỉ làm rồi."

Hai ba tiếng nữa nào có được "nghỉ làm" như chị nói? Thời điểm tư bản bóc lột nhân viên thì cái quái gì cũng nói được.

"Em cũng muốn cố gắng kiên trì, cho nên trước khi tới đã uống thuốc rồi, nhưng mà không hiệu quả lắm, hiện tại hình như hơi sốt, đầu còn choáng nữa, sợ lát nữa té xỉu trước mặt khách hàng..."

Tôn Đình Đình nghe đến hai chữ "khách hàng" quả nhiên lập tức sốt sắng hơn, đưa tay chạm vào trán cậu, xác thực nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều. Cô ta do dự một chút, không dám mạo hiểm, vạn nhất khách hàng thật sự nhìn thấy nhân viên nhà hàng ngất xỉu sẽ truy cứu trách nhiệm từ cô.

"Được, vậy em mau về nghỉ đi."

An Gia Nguyệt lúc này lại lắc đầu: "Đình tỷ, em có thể ra sau bếp rửa bát đĩa, chị đừng trừ lương của em được không?"

Tôn Đình Đình mỉm cười: "Xem em chuyên nghiệp chưa kìa, không trừ lương, cũng không cần ra sau bếp, về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai nếu vẫn không thoải mái thì nói với chị, chị sẽ chuyển người khác làm ca của em rồi em đổi trả sau, không tính là em xin nghỉ."

An Gia Nguyệt vui vẻ nói: "Thật sự ạ? Cảm ơn Đình tỷ!"

Vì vậy trong ánh mắt ao ước ghen tị của những nhân viên khác, cậu được nghỉ sớm.

Tôn Đình Đình quay đầu chống nạnh, nhân cơ hội dạy dỗ: "Các em nhìn gì? Người ta bị ốm còn muốn đi làm, các em thì sao?"



9 giờ tối, đêm dài lạnh lẽo.

An Gia Nguyệt quấn khăn quàng cổ và mặc áo khoác lông vũ ra khỏi nhà hàng, đi tới bãi đậu xe lấy xe đạp, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Sau vài tiếng chuông, đầu kia truyền tới thanh âm có chút mệt mỏi: "Alo, Gia Nguyệt à con."

"Cha, tối nay cha không phải làm ạ?"

"Cha đang ăn tối, lát nữa làm tiếp." Có vẻ như cha cậu đang ở trong phòng, tiếng huyên náo bên ngoài công trường nghe cũng không rõ lắm.

"Vâng, chú ý an toàn nhé ạ."

Cậu không thể như con trai người khác nói "Đừng làm việc quá sức", cha cậu làm ra đồng tiền cũng rất khó khăn.

Từ hơn mười năm trước khi ba mẹ cậu ly hôn, chuyện ăn, mặc, nhà ở, đi lại đều dựa vào việc cha cậu chuyển gạch vất vả ở công trường. Hai năm trước ông trở thành nhà thầu nhỏ, có thể nhận về một số hạng mục, cuộc sống mới cải thiện hơn một chút.

Công việc này khiến hai cha con bọn họ ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, một năm số ngày gặp nhau cũng không vượt quá hai tháng.

Có lẽ xuất phát từ việc không thể thường xuyên bầu bạn với cậu mà sinh ra mặc cảm, cho dù cậu muốn làm chuyện gì, cha cậu đều sẽ hết lòng đồng ý. Ngay cả khi cậu nói sẽ từ bỏ chuyện thi vào trường đại học mà ghi danh vào Học viện Điện ảnh với học phí đắt đỏ, cha cậu cũng chỉ im lặng hút một điếu thuốc, sang ngày hôm sau đưa thẻ tiết kiệm cả đời cho cậu, hỏi: "Ba chỉ có mười mấy vạn, có đủ không?"

Đương nhiên không đủ.

Một người bình thường nếu muốn trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh, giai đoạn đầu đã cần đầu tư hơn mười mấy vạn, huống hồ trăm người nộp đơn đều là tuấn nam mỹ nữ, cậu lấy cái gì để đọ sức với những đứa trẻ ưu tú được đào tạo chuyện nghiệp ngay từ nhỏ? Bạn học, lão sư cũng không ngừng cười nhạo cậu.

Nhưng An Gia Nguyệt tự nhận mình không phải người bình thường, cuối cùng cậu cũng chứng minh được điều này. Dùng thành tích đáng kinh ngạc để người khác phải ngả mũ kính phục, khiến tất cả những tiếng cười đùa châm chọc quay trở lại với miệng của họ.

Người không làm được gì, mới có thể nói người khác không làm nên chuyện lớn.

Lý do cậu chọn con đường diễn viên rất đơn giản cũng rất tầm thường —— muốn kiếm tiền, muốn có địa vị, còn muốn người người yêu thích. Ngành giải trí là nơi thích hợp để cậu có thể bộc lộ bản thân.

Không phải vật trong ao, tại sao cứ phải an ổn ở một góc này?

An Cương Vĩ nói trong điện thoại: "Sinh hoạt phí tháng sau cha gửi vào thẻ Chu thúc, con muốn mua gì thì mua đi, đừng ủy khuất chính mình."

An Gia Nguyệt đá viên đá nhỏ trên đường, cúi đầu đi về phía trước: "Cha, con có thể tự kiếm tiền, cha không cần phải đưa cho con đâu."

"Cha biết, nhưng con kiếm tiền cũng không thể tiêu lung tung như thế được." An Cương Vĩ lo lắng về quan điểm tiêu dùng xa hoa của con trai nhà mình, "Hai ngày nay cha nhận được mười mấy đơn chuyển phát nhanh, khiến nhân viên tạp vụ cũng phải mở to mắt, luôn miệng khen ngợi con trai cha hiếu thuận, nhưng trong lòng cha buồn.. Chúng ta cũng không phải gia đình giàu có, một lần mua tiêu cả nghìn nhân dân tệ như vậy thì sao có thể tiết kiệm được tiền, sau này con lấy gì mà cưới vợ..."

An Gia Nguyệt vừa đi vừa nghe cha cậu càm ràm nửa ngày, mắt thấy xe đạp của mình, cười nói: "Con biết rồi, cha, lần sau trước khi mua gì con sẽ hỏi cha, được chưa ạ? Con phải đạp xe về rồi, hôm khác gọi lại cho cha nhé."

An Cương Vĩ cúp điện thoại còn không quên gửi tin nhắn qua nhắc nhở cậu, nói mình không thiếu thứ gì, không cần phải lo lắng cho ông, chăm chỉ học giỏi tự chăm sóc bản thân mình là được.

An Gia Nguyệt xác nhận lại một lượt những đơn hàng An Cương Vĩ đã nhận, suy nghĩ một chút, lại nạp cho ông hai trăm tiền điện thoại. Việc này không tính là tốn tiền bậy bạ, điện thoại ngày nào cũng phải gọi mà.

Chiếc xe đạp địa hình màu đỏ bắt mắt dựng ở trong bãi xe, xung quanh cũng không còn chiếc xe nào, chỉ lẻ loi đứng nghiêng ở đó trong gió rét, đầu xe đối diện với một hàng xe ô tô.

Mức tiêu thụ bình quân của những cửa hàng trên con phố này không hề thấp, cho nên bãi đỗ xe phụ cận không thiếu siêu xe.

An Gia Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện phải đạp xe về nhà trong thời tiết gió lạnh này lại thấy đau đầu, tăng nhanh tốc độ.

Khi đi qua một chiếc xe BMW, đèn pha đột nhiên lóe lên, chùm sáng cao chói mắt đến mức suýt làm mù mắt, cậu lập tức cảm thấy lửa giận bốc lên nghi ngút.

Điên à?

Cậu đưa tay lên che mắt, chờ đèn xe tắt, nhíu lông mày nhìn sang.



Cửa xe mở, một người bước xuống.

"Để anh đợi lâu nha."

An Gia Nguyệt dựa vào đèn chiếu ở bãi đậu xe nhìn rõ mặt đối phương, mí mắt nhảy lên hai lần, trên mặt không lộ ra vẻ gì, mỉm cười nói: "Từ ca, sao anh vẫn còn ở đây?"

Từ Huy vẫn giữ biểu cảm tựa tiếu phi tiếu như lúc ở trong nhà hàng, đôi mắt một mí của hắn nhếch lên, tròng mắt trắng con ngươi nhỏ, nhìn giống như đang tính kế ai, khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Ánh đèn trong bãi đậu xe chiếu lên khiến hắn càng thêm thâm trầm, tay xỏ túi quần từng bước từng bước đi đến gần, như ma quỷ đòi mệnh: "Chờ em tan tầm chứ sao, đi thôi, đến nhà anh hay đến khách sạn?"

An Gia Nguyệt trong lòng thở dài, đại ý là, cậu đã đánh giá thấp trình độ khiến người ta ghét bỏ của Từ Huy.

Nhưng loại chuyện buồn nôn này cậu tập mãi thành quen, trong lòng coi như trấn định, đứng tại chỗ không nhúc nhích, một tay lặng lẽ vòng ra sau lưng, dùng vân tay mở điện thoại di động, dựa vào ký ức tìm kiếm mục ấn số khẩn cấp, số này là gọi cho Chu Hưng Lỗi. Tuy rằng Chu Hưng Lỗi không kịp chạy tới, nhưng vạn nhất phát sinh bất trắc, ít nhất có người có thể làm chứng. Cậu cố gắng kéo dài thời gian: "Từ ca, không phải nói hẹn lại ngày khác sao? Tối nay em có chút chuyện nên phải về sớm."

Từ Huy nheo lại đôi mắt nhỏ dài, lộ ra vẻ nham hiểm: "Ngày khác? Những lời này em nói nửa năm rồi, coi anh là thằng ngốc à?"

An Gia Nguyệt cảm giác đã tới giao diện quay số khẩn cấp, chớp mắt nhìn Từ Huy, vô tội nói: "Từ ca, có phải anh hiểu lầm không, em..."

"Ba!"

Từ Huy giơ tay tát vào mặt cậu!

Lực tay rất mạnh, đau đớn kinh khủng.

An Gia Nguyệt tự nhiên bị tát một cái, phút chốc cảm thấy ngũ quan đảo lộn, hai tai ù đi, mắt nổ đom đóm, đầu càng thêm choáng váng, lão đảo bước sang bên cạnh mấy bước nhưng vẫn không thể ổn định, ngã rầm! Cậu ngã trên nền xi măng, xương cốt đau đớn khắp người, gắng gượng mở miệng hít thở, hơi lạnh tràn vào khí quản, lạnh đến run người.

Từ Huy đi tới trước mặt cậu, giày da sáng bóng, ngồi xổm xuống, siết chặt khăn quàng cổ kéo cậu lên: "Tiền lão tử tiêu cho mày đủ ngủ với bốn, năm người, mày còn không biết cân nhắc, không phải thật sự nghĩ rằng có vài nam nhân theo đuổi mà mình đã trở thành phượng hoàng chứ?"

Khăn quàng cổ mềm mại giờ khắc này như biến thành hình cụ hung tàn, như một con trăn xoắn chặt cái cổ, khí quản An Gia Nguyệt bị thít chặt, gần như ngạt thở, cả khuôn mặt nhanh chóng sung huyết, ngửa mặt mở to mắt, trong mắt trào ra nước mắt thống khổ, hai tay liều mạng túm lấy khăn quàng cổ, móng tay cào ra sợi lông cừu trên chiếc khăn rẻ tiền.

"Chờ sau này mày muốn được quay phim mà cầu xin lão tử làm mày, mày sẽ biết mày chẳng qua chỉ là một con chim trĩ mà thôi."

Từ Huy thả tay ra trước khi cậu ngất đi, cậu đổ cả người xuống đất, nhưng một giây sau đã bị nắm cổ áo nhấc lên.

Từ Huy kéo cậu lên xe.

An Gia Nguyệt mở miệng mạnh mẽ hít không khí vào, bên trong phổi như dời sông lấp biển, đại não thiếu dưỡng khí hỗn loạn mê man, cảm thấy buồn nôn, khó chịu muốn nôn ra, không còn sức để phản kháng, nhìn thấy điện thoại di động của mình rơi trên mặt đất, màn hình còn đang ở giao diện cuộc gọi khẩn cấp. Cậu đưa tay với lấy nó trong vô vọng, không thể lấy được, càng lúc càng bị kéo xa hơn.

"Đừng... em, em sai rồi..." Cổ họng cậu cuối cùng cũng thông khí, nhưng giọng vẫn khàn khàn, cố gắng nói lớn cũng chỉ có thể phát ra âm thanh suy yếu, "Từ ca... Anh làm em đau... Tha cho em đi..."

Từ Huy mở cửa ghế sau, cưỡng ép nhét cậu vào bên trong: "Mày câm miệng lại."

An Gia Nguyệt vồ tới ôm lấy cánh tay hắn, níu chặt không buông, bi thương khẩn cầu: "Từ ca, em có lỗi với anh, em sai rồi, em đi với anh... Anh nhẹ tay được không, em sợ đau..."

Từ Huy dừng lại động tác: "Cuối cùng cũng không muốn đấu trí nữa à? Được, tự mày vào trong."

An Gia Nguyệt nhận mệnh nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó mở mắt ra, buông tay ngồi vào ghế sau.

***********

Tác giả có lời:

(( Khi hạnh phúc gõ cửa), bộ phim truyền cảm hứng kinh điển.

Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Người không làm được gì, mới có thể nói người khác không làm nên chuyện lớn.)

*********

Truyện này có trên Netflix với tên là Mưu cầu hạnh phúc nhé cả nhà ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau