[Tầm Tấn] Trả Lại Áo Hoa

Chương 5

Trước Sau
Sau khi thánh chỉ được truyền đạt xuống dưới, bộ Lễ đã bắt đầu bận bịu công việc, Từ Tấn thượng triều sớm nhìn thấy được gương mặt lạnh nhạt của Lục Vi Tầm, trong lòng nổi lên một vài cảm xúc không đúng lắm, y dời tầm mắt đi nơi khác. Lễ bộ Thượng thư tiến lên bẩm báo tương quan chuyện tuyển tú, không phát hiện ra sắc mặt của nhiếp chính vương đằng sau đã sớm biến thành màu đen, cho nên Từ Tấn thuận theo đáp ứng.

Vào lúc chuẩn bị bãi triều, Lục Vi Tầm bước lên phía trước nói, "Bệ hạ, thần có một chuyện muốn tương cầu."

Từ Tấn cau mày, "Chuyện gì?"

"Thần tâm duyệt thiên kim của tướng phủ đã lâu, hi vọng được bệ hạ ban hôn."

Lời này vời nói ra, tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ, sắc mặt thay đổi, Lưu thừa tướng đầy kinh ngạc, sau đó tức giận rống lên, "Hoang đường! Tiểu nữ nào có quen biết với nhiếp chính vương?"

Lục Vi Tầm thờ ơ đáp lại, "Là bổn vương vô lễ, mặc dù lệnh thiên kim không hề quen biết với bổn vương, nhưng bổn vương vừa nhìn thấy nàng đã đem lòng cảm mến."

"Vương gia tự biết mình vô lễ, sao còn ở đây hy vọng bệ hạ có thể ban hôn."

Quần thần bàn luận sôi nổi, Hoàng đế ngồi trên siết chặt tay vịn của long ỷ, trong lòng xuất hiện một nỗi bực bội khó hiểu xông thẳng lên não, huyên náo khiến cho y càng nhức đầu hơn, hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo trở lại, "Lưu thừa tướng nếu đã bất mãn với hôn sự này, vậy thì chuyện để sau hãy bàn lại đi."

Đôi chân mày của Lục Vi Tầm nhíu lại, sau khi bãi triều cũng không đếm xỉa đến Lưu thừa tướng đang chặn mình lại, trực tiếp ngồi lên xe ngựa trở về phủ.

Từ Tấn tâm phiền ý loạn, ngồi trong ngự thư phòng phê chữa tấu chương, một giờ sau cũng không thấy người kia tới như thường ngày, y giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn phân phó để Trịnh An đi thăm dò hướng giải quyết của nhiếp chính vương.

"Bẩm Hoàng thượng, sau khi bãi triều Vương gia trở về phủ, nghe nói... Nghe nói..."

"Nghe nói cái gì?"

"Nghe nói là do Hoàng thượng không đáp ứng ban hôn, nhiếp chính vương đi chuẩn bị sính lễ, chắc là muốn tự mình đếm tướng phủ đề thân*."

*đề thân: đề nghị kết thông gia.

"Sính lễ? Đề thân?" Hoàng đế tức giận đứng phắt dậy, thiếu chút nữa đã lật ngược cáo trác trong thư phòng lên, "Hắn dám?"

Trịnh An rụt rè sợ sệt cúi đầu, "Hoàng thượng, hôn sự này cũng là chủ ý của nhiếp chính vương."

Đúng vậy, hôn sự của nhiếp chính vương, có liên quan gì đến Hoàng đế y đâu chứ? Từ Tấn đỡ đầu, lại mơ hồ có chút đau, y cắn răng suy nghĩ, chính là vì không cam lòng, cảm thấy như đồ vật của mình bị người khác đoạt lấy, trái tim khó chịu căng trướng lên.

"Đi ra ngoài, cút!"

Đợi đến khi cung nhân đều kinh hoảng lui ra, Từ Tấn mới hoảng hốt ngồi xuống xoa trán, hiếm khi y mất hết chừng mực như vậy, nếu là trước đây lúc không có người khác, Lục Vi Tầm mới nhắc đến đạo lý này, nói không chừng y cũng chỉ nhíu mày một cái đáp ứng. Thời điểm hắn khăng khăng muốn được ban hôn sự cho, một ngọn lửa giận bắt đầu xuất hiện, không có tên, cũng không thê giải thích được, nhưng nó lại như một thứ thuốc nổ châm vào ngòi nổ, trực tiếp nổ tung trong tâm trí, vì sao lại như vậy?

Từ Tấn suy nghĩ, trước đây mỗi khi y đau đầu, Lục Vi Tầm sẽ đến đỡ mình, lại hồi tưởng đến hương trà nhàn nhạt trên người của hắn, rõ ràng ngày hôm qua người này vẫn còn thả diều trong ngự hoa viên, hôm trước nữa còn bồi mình uống rượu, sao hôm nay liền...

Càng nghĩ nhiều lòng càng ê ẩm, Từ Tấn hít sâu một hơi ngồi xuống phê tấu chương, muốn dùng những thứ này để làm cho nội tâm phiền não lắng xuống. Hoàng đế một mực phê tấu đến sau giờ ngọ, ngay cả bữa trưa cũng không dùng.

Cuối cùng bởi vì hơi buồn ngủ, cả người tựa vào ghế chống tay lên đầu, nhíu chặt chân mày nhắm hai mắt lại. Sau khi ý thức rơi vào bóng tối, Từ Tấn cảm giác mình đang gặp ác mông, có thứ gì đó đang chế trụ y rất chặt chẽ, tứ chi đau đớn tê dại như bị kim châm vào, cuối cùng sau lưng chợt lạnh ngắt, một mũi tên nhọn đâm xuyên qua tim y.

"Lục Vi Tầm!"

Từ Tấn giật mình tỉnh dậy, cắp mắt trừng thẳng phía trước, có chút đờ đẫn, Trịnh An nghe thấy âm thanh lật đật từ bên ngoài chạy vào, trên trán Hoàng đế đều là mồ hôi lạnh, ông lấy khăn tay ra lau mặt cho y, "Hoàng thượng có thể đã gặp ác mộng rồi, chắc là phải truyền thái y."

Từ Tấn lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn chút thất hồn lạc phách, y chậm rãi nhấp một hớp trà nguội để bên cạnh, phát hiện trà này vô cùng đắng, uống vào liền khiến cho y muốn nôn.

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, chống tay lên trán suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng, "Trịnh An, chuẩn bị xe ngựa, đến phủ nhiếp chính vương."

"Giờ này e là đã hơi muộn..." Trịnh An nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối dần, mà Hoàng đế cũng không trả lời lão, chỉ đành thu xếp, "Vâng."

13.

Đây là lần đầu tiên Từ Tấn đến phủ nhiếp chính vương, sau khi lên ngôi y rất ít khi xuất cung, lần này y mặc tư phục, ngồi một cỗ xe ngựa bình thường đi ra ngoài, không hề mang theo nhiều người, tin tức cũng không để lọt ra, cho nên thời điểm y đến cửa, thị vệ của phủ nhiếp chính vương không biết chuyện ngăn y lại bên ngoài phủ.

Trịnh An đang muốn tiến đến trách tội, Từ Tấn đã lạnh mặt trực tiếp động thủ, y gạt cánh tay của thị vệ xuống, cất bước huênh hoang đi vào Vương phủ, thị vệ ở cửa bất ngờ gặp sự cố, vừa bước vào bên trong đội ngũ trong góc tối đã lập tức đề phòng, nhấc cung tên hướng về người đang tiến đến từ phía cửa.

Từ Tấn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, Lục Vi Tầm bồi dưỡng ám vệ, thực lực quả nhiên không thể khinh thường, Hứa gia ở bên cạnh tiến lên bảo hộ trước mặt y, "Hoàng thượng cẩn thận."



Phương Dự từ nội phủ chạy đến, nhìn thấy sắc mặt của Từ Tấn, giơ tay ra lệnh cho ám vệ thu vũ khí lui ra, quỳ một chân xuống trước mặt Hoàng đế, "Không biết Hoàng thượng quang lâm, đã kinh động thánh giá, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."

"Đứng lên đi." Từ Tấn bước thẳng vào trong nội thất của phủ, trong lòng có chút thấp thỏm, nếu nói rằng y đến đây là để thương lượng về hôn sự của nhiếp chính vương, mọi người sẽ nghĩ rằng vị Hoàng đế này đang làm chuyện quá mất mặt rồi,

"Vương gia ở thư phòng, bên này thưa Hoàng thượng, mời." Phương Dự cũng vô cùng bất an lo sợ, vừa rồi hắn còn chưa kịp thông báo cho Vương gia một tiếng, Hoàng thượng võ công cao cường, nếu để cho ám vệ đi báo, bị phát hiện sẽ cho rằng họ phỏng đoán thánh ý, nhưng mà bây giờ Vương gia đang ở mật thất trong thư phòng xử lí chuyện bên dưới, Hoàng thượng tìm nhưng không thấy được người cũng chẳng biết giải thích làm sao mới tốt.

Phương Dự lo âu đẩy cửa ra, nhìn thấy Vương gia nhà mình không có chút hình tượng nào ngồi trên mặt đất thư phòng, chặt thanh trúc trong tay, thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Vương gia, Hoàng thượng giá lâm."

Lục Vi Tầm cũng không ngờ rằng Từ Tấn sẽ đến vào lúc này, đứng dậy phủi bụi bặm bặm và vụn trúc trên người, phát tay để cho người khác ra ngoài, "Hoàng thượng sao lại tới đây?"

Từ Tấn nhìn thanh trúc và dây lụa vương vãi đầy đất, trong mắt ánh lên kinh ngạc, y nhớ lần trước Lục Vi Tầm có nói hắn sẽ tự mình làm cho y một con diều, trong lòng đột nhiên có một chút cảm thụ không thể nói ra thành lời, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Lục Vi Tầm mím môi, "Đây không phải là vì thần chọc bệ hạ không vui nên mới làm để nhận lỗi đâu."

Từ Tấn quay mặt đi, bắt đầu thăm dò xung quanh thư phòng trưng vô số loại sách này, "Không phải là bồi thường? Nhưng vẫn muốn khiến cho tâm tình của trẫm tốt hơn, sau đó chấp nhận hôn sự của ngươi? Trẫm nghe nói, đến lễ vật cũng đã chuẩn bị xong cả rồi."

Lục Vi Tầm nghe vậy, nụ cười trên mặt càng biến hóa, thế nhưng hắn lại cố nhịn cười, nhướn mày nói, "Những năm gần đây thần cũng không có xử lí chuyện riêng của mình, mà nay Hoàng thượng đã đăng cơ, thiên hạ thái bình, thần trở thành nhiếp chính vương đã quá mãn nguyện. Hôm đó bệ hạ nhắc đến chuyện tuyển tú, thần mới chợt nhớ ra mình cũng nên cưới một Vương phi vào phủ rồi. Thần sớm thành gia lập thất, cũng có thể làm cái chuôi cho bệ hạ nắm mà phải không?"

Từ Tấn quác mắt trừng hắn, "Ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ trẫm là người sẽ lợi dụng thê tử và nhi tử của trọng thần làm điểm yếu để uy hiếp sao?"

Lục Vi Tầm khẽ cười, "Người thần muốn lấy, là nữ nhân của tướng phủ, Thừa tướng vẫn luôn đối nghịch với thần, hai nhà kết thông gia, có thể hóa giải hiềm khích trong lòng Thừa tướng không ít. Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ cực kì yêu thương nàng."

"Trẫm không đồng ý." Từ Tấn theo tiềm thức thốt ra khỏi miệng, ánh mắt lơ lửng đảo một vòng, "Ý của trẫm là, hai người các ngươi kết thông gia, quyền lực trong triều sẽ mất cân đối, cũng không phải là chuyện tốt. Huống chi Thừa tướng còm chưa đáp ứng, ngươi cố chấp đòi lấy vợ, còn muốn trẫm giúp ngươi sao? Nằm mơ."

Từ Tấn mở nắp chung trà, nhìn thấy bên trong không rót sẵn nước trà, có chút không vui cau mày, Lục Vi Tầm lấy một hũ lá trà, lệnh cho tỳ nữ đun nước mang tới, ngồi xuống pha trà cho tiểu Hoàng đế, "Bệ hạ có phải là nhớ nhung trà long tỉnh mà thần pha không?"

Từ Tấn không lên tiếng, Lục Vi Tầm rót cho y một chung trà, "Nếu như bệ hạ không vui, thần không lập gia đình cũng được."

Tiểu Hoàng đế ngồi uống trà, Phương Dự đến truyền lời cho Lục Vi Tầm, nói rằng bên dưới xảy ra chút chuyện cần xử lí, Lục Vi Tầm cũng không giấu giếm gì Từ Tấn, "Bệ hạ, thần còn cần phải xử lí công việc, cũng không còn sớm nữa, bệ hạ nên hồi cung đi."

Từ Tấn thầm nghĩ mình còn chưa ngồi nóng mông, "Ngươi đi làm việc của mình đi, ta đi lòng vòng ở đây một chút, dùng bữa tối xong rồi đi."

Phương Dự chợt nhớ đến mật thất nằm phía sau thư phòng, "Hoàng thượng, cái này..."

"Làm sao, thư phòng của nhiếp chính vương, trẫm nhìn một chút cũng không được."

Lục Vi Tầm chỉ cười một tiếng, "Có gì mà không thể nhìn, bệ hạ cứ đi lòng vòng xem đi, thần sẽ an bài người chiếu cố, có chuyện gì xin bệ hạ cứ việc phân phó."

"Ừ." . Truyện Đông Phương

Từ Tấn nhìn Lục Vi Tầm đi, buông chung trà xuống đi tới cửa sổ, rõ ràng nhìn thấy lớp ám vệ phòng bị nghiêm ngặt nhất đều rút lui ra, trong lòng y liền biết thư phòng này chính là trọng địa, khi y còn là vương gia, bên dưới thư phòng cũng sửa sang lại thành mật thất. Nhìn khắp bốn phía, lật một quyển sách, động vào một đồ vật, cuối cùng thấy được cơ quan, Từ Tấn phát hiện có một cánh cửa ngầm phía sau bức họa, mở cửa rồi đi vào.

Lục Vi Tầm không đề phòng y, cho nên Từ Tấn cũng muốn thăm dò lai lịch của hắn một chút. Đi vào sâu hơn, y ngửi được mùi máu tanh, đối với tình cảnh này y vô cùng nhạy cảm, vì để né tránh thị vệ canh gác, y chỉ nhìn một lần, thấy bên trong cũi nhốt mấy cỗ thi thể mất mạng sau khi bị hành hình còn chưa kịp xử lí, liền quay đầu trở về.

Những triều thần dưới tay này cũng chẳng mấy sạch sẽ, muốn diệt trừ dư đảng của Thái tử, thủ đoạn phải vô cùng tàn bạo, Từ Tấn lòng biết rõ, chẳng qua Lục Vi Tầm thay y trở thánh một ác nhân thôi, những thứ tốt để lại cho Hoàng đế, còn mình nhận lại tội nghiệt dơ bẩn, bao gồm cả những lời lên án mắng nhiếc trong lòng quần thần, gánh vác cái danh nhiếp chính vương hoành hành sinh sát trên người.

Từ Tấn ra khỏi mật thất, ngồi xuống uống chung trà long tỉnh vẫn còn ấm áp, làm sao cũng không tìm lại được hương vị giống như lúc nãy.

Sau khi trở lại, Lục Vi Tầm nhìn thấy bộ khung diều mà hắn làm ra bị người khác dày vò đến rời rạc, người này còn có tật giật mình đem thanh trúc chất vào một góc, mà hung thủ duy nhất lại đang ôn tập thơ vào lòng ngủ quên.

Hắn cất bước rất nhẹ tiến lại gần, ngồi xuống cạnh bên chân Từ Tấn, ngước đầu nhìn dáng vẻ chau mày ngủ của đối phương. Từ Tấn biết Lục Vi Tầm đã quay lại, vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt ôn nhu của hắn, trong chớp nhoáng, y lòng y không tự chủ được dâng lên một ý niệm... Ánh mắt mà Lục Vi Tầm nhìn y, phảng phất như đã nhìn như vậy rất nhiều năm. Nhưng mà rõ ràng, bọn họ chỉ mới vừa quen biết được vài tháng.

"Bệ hạ hình như ngủ không được an giấc, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?" Lục Vi Tầm đúng dậy, thu lại sắc mặt, mở lời hỏi.

Từ Tấn lắc đầu, cũng đứng lên theo hắn, liếc nhìn những thanh trúc tán loạn trên nền đất thì chột dạ dời mắt đi, "Bữa tối chuẩn bị xong chưa?"

Lục Vi Tầm không muốn tính toán với y, "Đã xong rồi, thần cố ý chuẩn bị vài món ăn Giang Nam, thay đổi khẩu vị so với trong cung một chút."

"Ừm."

14.

Bình thường, Lục Vi Tầm thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại Trường Minh cung để dùng bữa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Từ Tấn vô cùng thiếu hào hứng khi ăn, hắn nghĩ tới ám thất trong thư phòng, gắp thức ăn vào trong chén cho tiểu Hoàng đế, "Bệ hạ trông như không có khẩu vị, hay là do hương vị của những món này không vừa miệng?"



Từ Tấn lắc đầu, "Rất ngon."

"Hay bệ hạ đã nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của người."

Từ Tấn nhìn hắn một lúc, thầm nghĩ y là người đã từng là chiến thần giết vô số mạng người trên chiến trường, còn có thể sợ hãi những thứ này, Lục Vi Tầm nhận được ánh mắt ấy, cười rồi gắp thêm thức ăn cho y, "Được rồi, thần không trêu ghẹo người nữa, ăn nhiều một chút."

Từ Tấn đảo tròn mắt, hỏi hắn, "Ngươi thật sự đã chuẩn bị xong sính lễ đề thân rồi sao?"

"Hả?" Lục Vi Tầm nhíu mày rũ mắt, "Mấy ngày gần đây thần vì tổng điều tra sổ sách ghi chép lại số ngân lượng đã sử dụng trong nạn thiên tai của năm trước, vẫn luôn bận rộn suốt, làm sao có thời gian chuẩn bị sính lễ?"

"Vậy mà lại có thời gian thượng triều thỉnh chỉ ban hôn." Từ Tấn lầm bầm, Lục Vi Tầm chỉ nhướn mày nhìn y, y không thèm để ý hắn nữa, buồn bực ăn cho xong một bữa cơm, ăn đến mức hai má phồng lên tựa hồ đang giận dỗi. Sau khi ăn xong chén đũa để cạch lên bàn một cái, giống như đưa ra quyết định, "Hôn sự của ngươi và thiên kim tướng phủ, trẫm sẽ chấp nhận."

"Khụ khụ khụ..." Lục Vi tầm không nghĩ Từ Tấn sẽ đột nhiên nói ra câu này, canh cá vừa húp vào miệng liền bị sặc, ho một trận mới chậm chạp lấy lại tinh thần, hắn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu Hoàng đế, "Không phải trước đó bệ hạ không đáp ứng sao?"

Từ Tấn rũ mắt, "Bởi vì trẫm cảm thấy, ngươi vì trẫm làm nhiều thứ như vậy, trẫm lại hẹp hòi ngay cả hôn sự cũng không bằng lòng..."

"Bệ hạ." Lục Vi Tầm cắt đứt lời y, vẫy tay để cho nô tỳ thu thập chén đũa dọn xuống, "Người thật sự mong muốn thần sẽ kết hôn sinh con?"

Trong đầu Từ Tấn rõ ràng nghĩ mình không muốn, lại không nghĩ ra được lý do mình không muốn, chỉ là không vui. Y cảm thấy là Lục Vi Tầm trước mặt mình quá suồng sã, mà bản thân y cũng khó ở trước mặt người khác thỏa thích tự do phóng khoáng như vậy, cho nên ý nghĩ muốn chiếm người này làm của riêng quá mạnh mẽ. Nhưng mà Từ Tấn cũng không phải là một đứa con nít, nhiếp chính vương đúng là đã đến tuổi lập gia đình, người ngoài ở cái tuổi này con cái cũng đã mấy tuổi đầu rồi. Y không thích tiêu phí tình cảm lên người cung vi nữ quyến, nhưng đúng thật là cũng không nên khiến chuyện của người khác bị trì hoãn.

Từ sau cung biến đến nay, Lục Vi Tầm vì y mà xử lí nhiều công chuyện như vậy, y không thể giận dỗi chỉ vì những chuyện riêng tư thế này, dù sao đây cũng chỉ là chuyện tình cảm nam nữ vô cùng thường tình mà thôi, "Trẫm không muốn để cho người khác cảm thấy trẫm không thấu hiểu nhân tình, lại còn ấu trĩ."

Lục Vi Tầm trầm mặc một hồi lâu mới nói, "Vậy thần không thích bệ hạ tuyển tú, không thích những nữ nhân kia vây quanh bệ hạ, bệ hạ có cảm thấy thần ấu trĩ không?"

Từ Tấn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn, lúc đứng lên còn bị cái ghế vướng vào chân, lời này của Lục Vi Tầm, có phải chỉ là lời đùa giỡn hay không, "Ngươi, ngươi đối với trẫm..."

Lục Vi Tầm cũng đứng lên, bước hai bước đến gần y, "Đúng vậy, thần đối với bệ hạ có tư tâm."

"Ngươi! Hoang đường!" Từ Tấn lui về phía sau, mặt bắt đầu ửng hồng, cuối cùng lùi về ngã xuống tháp.

Lục Vi Tầm cũng nhích lại gần trên tháp chống lên, cả người bao phủ toàn bộ cơ thể tiểu Hoàng đế, "Hoang đường? Bệ hạ cũng chẳng lưu tâm thần lấy người khác làm vợ, vì lí do này, người hãy tự cảm nhận thử xem."

"Trẫm không có..." Ánh mắt của Từ Tấn bất định đảo quanh khắp nơi, chỉ không dám đặt lên gương mặt gần sát trong gang tấc này. Y vươn tay đẩy Lục Vi Tầm, lại bị hắn bắt lấy cổ tay, rõ ràng võ công của y cao cường hơn hắn, nhưng lúc này lại không thể giãy ra khỏi trói buộc. Từ Tấn buồn bực, tại sao khi bị đối phương đè xuống, thân thể lại trở nên mềm mại không còn chút sức lực nào.

Lục Vi Tầm cúi đầu xuống, Từ Tấn hoảng sợ nghiêng mặt đi, hắn nhẹ nhàng cười thấp một tiếng, hôn lên gò má của tiểu Hoàng đế, "Thần thất lễ rồi."

Biết thất lễ mà còn hôn mình, Từ Tấn thở hổn hển, nghĩ người này thật là không biết xấu hổ, vung một quả đấm đập vào bả vai của đối phương, "Tránh ra!"

Lục Vi Tầm cười hì hì buông tay, đứng thẳng người dậy, Từ Tấn thừ dịp đẩy hắn ra, hoảng hốt vội vàng chạy ra cửa, Trịnh An và Hứa gia không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đuổi theo. An vị trong xe ngựa, Từ Tấn cảm thấy nửa bên mặt bị hôn của mình dần nóng lên, lòng thẹn thùng không dứt.

Lục Vi Tầm chắp tay sau lưng nhìn Từ Tấn chạy ra ngoài, nghiêng đầu nhìn y lảo đảo mấy lần trên đường đi, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Đợi đên khi bóng người khuất khỏi tầm mắt, hắn mới thu lại biểu tình, từ phòng khách xoay người trả lại thư phòng, quả nhiên ám thất có dấu vết bị mở ra, Từ Tấn cũng chẳng hề tận lực che giấu, Phương Dự nhíu mày, "Vương gia, Hoàng thượng đã biết..."

"Không sao." Lục Vi Tầm đi vào ám thất, vào đến bên trong, mấy cỗ thi thể mà Từ Tấn nhìn thấy trước đó đã bị lôi đi, hắn ngồi lên ghế, nâng chung trà lên che khuất ngọn đèn, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như băng sương, "Bổn vương muốn tra xem chuyện là như thế nào?"

"Bẩm Vương gia, đã tìm kiếm những nơi gần nhau trong thành, nhưng không biết mục tiêu của những người này là gì, chúng cũng không thể tùy tiện hành động, chỉ là khó có thể tìm được hang ổ của chúng."

"Thục Thái phi không phải cố ý đưa Bát hoàng tử xuất cung sao? Ngươi phân phó người ở bộ lễ đến lo liệu chuyện ở vương phủ, chỗ bệ hạ đã có bổn vương, chú ý cả những người ra vào vương phủ, nhìn cho kĩ vào."

"Vâng." Phương Dự đáp, "Nhưng mà, trong kinh thành nước ngầm tán loạn, kia chính là thế lực của người nào?"

"Một vài cựu thần nghịch đảng của tiền triều, Thục Thái phi chính là nữ tử của thân vương tiền triều lưu lạc bên ngoài, sau Thái tử cung biến những người này đã bắt đầu rục rịch, Túc Vương trở thành Hoàng đế, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp kéo bệ hạ hạ vị, nâng đỡ Bát hoàng tử vi hoàng."

Phương Dự khiếp sợ, hiện tại Vương gia một lòng vì Hoàng thượng hắn có thể nhận ra được rồi, nhưng mà, "Vương gia vì sao biết được trong kinh thành có người của tiền triều ẩn núp?"

Lục Vi Tầm nhấp trà, vẻ mặt thâm sâu khó lường, thấp giọng nói, "Bởi vì đời trước đã từng nếm trải thua thiệt."

"Hả?"

Lục Vi Tầm không để ý tới hắn nữa, gọi người tới tiếp tục sửa chữa sổ sách, Phương Dự cũng im lặng không hỏi thêm nữa.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau