Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 114

Trước Sau
Tần Liệt Dương và Lê Dạ ở nhà cũ chơi rất lâu, còn nằm trên ghế dựa nhìn bầu trời mùa thu cao vời vợi nhắc lại chuyện cũ, lúc sau mới chậm rãi trở về nhà Tam Đại Gia.

Nhiệt độ không khí còn rất cao đó.

Thím Lý đã dọn dẹp xong bát đũa, một hồi lại bắt đầu vội vàng chuẩn bị bữa cơm chiều, đang gọt khoai tây. Lê Dạ vẫy tay với Tần Liệt Dương, bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn mình thì tiến vào phòng bếp sờ soạng cái muỗng, cũng bắt đầu làm việc.

Anh ngồi xổm xuống, thím Lý thẩm vụng trộm hỏi anh, “Nè, ba của Tiểu Lục hình như cảm thấy rất hứng thú với Tam Đại Gia và chú Lục, đã hỏi chuyện nửa ngày rồi đó.”

Lê Dạ lúc này hết hồn, nhỏ giọng hỏi, “Hỏi cái gì?”

Thím Lý nói, “Mới đầu hỏi sao chỉ có hai anh em bọn họ, có phải năm mới ngày lễ con cháu mới trở về thăm nhà hay không. Tam Đại Gia bọn họ liền nói mình là khế huynh đệ, không có con cái, chi hai người bọn họ sống với nhau. Cả đời. Sau đó ba Tiểu Lục liền rất tò mò đấy, hỏi lúc nào ở cùng một chỗ, vì sao, mấy năm nay sống thế nào, rất tỉ mỉ đó.”

Thím Lý ra vẻ khó hiểu, “Đúng là người trong thành phố có khác, đàn ông trong thôn cũng không thích nói về việc này, ba Tiểu Lục lại rất quan tâm, hỏi cái này cái kia cả buổi.”

Lê Dạ lập tức khẩn trương, vểnh tai nghe thì nghe được Tam Đại Gia nói về chuyện cũ, thở dài nói, “Mọi người nói bọn họ sao có thể ác như vậy chứ, tôi nuôi lớn bọn họ, kết quả lại rơi vào kết cục này, ngã bệnh cũng không cho chữa bệnh, ngay cả đằng sau phòng cũng bịt lại, ném vào căn phòng không có ánh sáng liền mặc kệ. Aiz, người trong thôn đều cảm thấy hai người đàn ông sao có thể ở cùng một chỗ, không có ông ấy tôi đã chết rồi, thanh danh cho dù tốt thì có tác dụng đéo gì đâu. Khi đó tôi đã nghĩ thông suốt, làm người mà, vẫn nên vì chính mình mà sống, cuộc đời dài như vậy, vì thanh danh mà thống khổ cả đời, không cần thanh danh tôi vẫn vui vẻ sống một đời, tôi vì sao lại không để cho mình vui vẻ chứ.”

Buổi trưa bọn họ uống khá nhiều rượu, chú Lý lấy ra hai bình năm mươi sáu độ đấy, Tam Đại Gia còn cầm một lọ rượu xái, tổng cộng bốn người, uống ba bình rượu đế, chắc là uống nhiều lắm rồi. Lê Dạ ngẩng đầu nhìn một cái, Tần Chấn kinh nghiệm sa trường, ánh mắt sáng ngời, xem ra không có say. Chú Lý đã sớm ngáy ngủ ở một bên rồi, chắc là xỉn. Tam Đại Gia và chú Lục mặt đều đỏ, nhìn có vẻ uống nhiều quá, nếu không cũng không thể nói chuyện không để ý như vậy được.

Tam Đại Gia nói tiếp, “Chú xem, không phải bây giờ rất tốt sao? Đời này của tôi, ba mươi năm trước sống rất nghẹn khuất, chỉ sống vì em trai, ba mươi năm sau mới là sống vì mình, tôi sống rất vui vẻ. Tôi làm nông sống lưng rất thẳng.”

Tam Đại Gia càng nói càng vui vẻ, chú Lục vẫn rất nghiêm túc như thường ngày, mỗi ngày nghiêm mặt, một hồi thì uống rượu say, nhưng không nói tiếng nào, chỉ nghe Tam Đại Gia nói. Lê Dạ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy bọn họ như vậy thật sự rất tốt. Anh chỉ là lo lắng về Tần Chấn, anh không biết này có phải mục đích Tần Liệt Dương đưa ba hắn tới đây hay không, anh rất sợ Tần Chấn sẽ không thích. truyện teen hay

Nhưng hình như cũng không nhìn được gì, Tần Liệt Dương người kia, lớn lên rất giống như xã hội đen cầm súng trong phim ảnh, nhưng Lê Dạ tám phần là quá quen thuộc với hắn, người khác không nhìn ra được cái gì, nhưng Lê Dạ lại có thể từ một ít biến hóa đã nhìn ra, tâm trạng của Tần Liệt Dương đang như thế nào. Nhưng Tần Chấn thì không được, Lê Dạ cảm thấy Tần Chấn so với Tần Liệt Dương cao thâm hơn nhiều, nhìn thế nào đều thấy là dáng vẻ bình tĩnh, cơ bản là không biết đang nghĩ cái gì.

Lê Dạ hoàn thành xong việc của mình, giúp bọn họ châm thêm trà, sau đó mới vào phòng.

Tần Liệt Dương uống bia, cũng có chút say, đang nằm nghỉ. Lê Dạ vừa đến gần, đã bị người kia kéo vào trong lòng, Lê Dạ lại càng hoảng sợ, hướng hắn nhỏ giọng nói, “Em cũng không sợ kéo nhầm người, nếu là người khác thì sao.” Hơi thở của Tần Liệt Dương có mùi rượu theo hô hấp phả vào mặt của anh, tên khốn này còn ý định tiến lại càng gần hơn, giống như hận không thể nuốt luôn Lê Dạ, “Sao có thể được? Nếu em không phân phân biệt được là anh tới, không phải là uống công hay sao.”

Lê Dạ chịu không nổi hắn như vậy, đá hắn một cước, Tần Liệt Dương cười lớn dứt khoát đè người xuống ván giường, cúi đầu vừa hôn vừa nói, “Anh nói chuyện, em làm việc.”



Lê Dạ: …

Lê Dạ thật muốn chụp lại bộ dáng bây giờ của người này, chờ lúc rảnh rổi đưa cho hắn nhìn, xem hắn có thấy xấu hổ không? Nhưng mà bên ngoài có người, tính anh lại mềm, không dám lớn tiếng chọc cho mấy người thím Lý tiến đến, chỉ có thể chịu đựng phản ứng của thân thể, vừa nói hắn vừa nãy ở phòng ở cũ không có ai sao không phản ứng, trái lại bây giờ lại hăng hái, sau đó nói chuyện này ra.

Tần Liệt Dương phản ứng lại một câu, “A, em đến xử lý, chuyện này anh không cần phải xen vào.” Nói xong lại bắt đầu động tay chân, Lê Dạ đã không thể đề phòng, chỉ có thể ghé vào lỗ tai hắn khiếu nại ranh giới cuối cùng, “Bên ngoài đều là người, hôn có thể, cái khác không được.” Tần Liệt Dương ừ ừ ừ đấy, cũng không biết là có đồng ý hay không, hay là không rảnh không để ý anh.

Bọn họ ở bên này hài hòa, hoàn cảnh ở Tần gia thì ngược lại rất rối ren.

Đường Đỉnh Hân ưỡn cái bụng đã hơi lớn của mình, nhìn Lã Bình và Phương Vĩ trước mặt mình nói, “Mợ anh họ, thân thích tới cửa, vốn nên đón tiếp nồng nhiệt, nhưng bây giờ người trong nhà đều đã ra ngoài, mợ cũng biết, cậu làm ra chuyện này khiến mẹ của cháu tái phát bệnh tim, ra nước ngoài dưỡng bệnh rồi, Tần Phù đi theo chăm sóc. Ba cháu cũng rất khó chịu trong lòng, nên anh hai đã vội vàng đưa ông đi chơi giải sầu rồi. Cả nhà của cháu đang êm đẹp, vậy mà bị người ta khiến cho mỗi người một nơi, chỉ còn lại một mình là phụ nữ mang thai tay trói gà không chặt ở chỗ này cũng không đi đâu được, cũng không tiện tiếp đón hai người, về trước đi!”

Lã Bình vào thời điểm này đến Tần gia, tất nhiên không phải là vì cảm ơn rồi.

Vui vẻ nhiệt tình vào ngày toà án thẩm vấn qua đi, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ có thể nói chuyện rồi, Phương Vĩ mới nói ra lo lắng bồn chồn trong lòng, “Mẹ, kết quả hôm nay không tệ. Ba bị phán tội quá nhẹ, không phải là không đáp ứng điều kiện sao? Con lúc ở tòa án có nhiều người nên không tiện nói ra, nhưng trong lòng không yên tâm.”

Phản ứng đầu tiên của Lã Bình là không thèm để ý vẫy vẫy tay, “Dù sao cũng là thân thích, dì cả cũng tới, dượng con làm sao có thể thật sự không tha cho ba con. Bọn họ chính là muốn lừa cổ phần công ty của chúng ta thôi!” Lời này cũng là ả vẫn luôn nói, cũng là người nhà họ Lã khuyên ả như vậy đấy, cho nên sau khi chị cả rời đi, ả mới có thể bình tĩnh cắn chặt cổ phần công việc không buông, cái này là nguyên nhân.

Trong mắt ả, kết quả bây giờ đã chứng minh ả đúng. Mà hôm nay, nghe xong mẹ gã vẫn là luận điệu này, Phương Vĩ liền nóng nảy, “Con thấy không đúng, vào thời điểm thế, ba cũng đã vào tù, anh con lúc này không phải nên để ở nhà để tranh giành gia sản với chúng ta sao? Anh ấy như thế nào vội vã dọn đi rồi? Nhà họ Phương nhiều sản nghiệp như vậy, anh ấy chẳng lẽ không cần sao? Hay là anh ấy đã biết được cái gì?” Nếu không phải Phương Dương dọn đi, Phương Vĩ sẽ không nghĩ nhiều.

Lã Bình lúc này mới hậu tri hậu giác mà hoàn toàn tỉnh ngộ, chuyện này không đúng thì phải. Mẹ con hai người vội vàng gọi điện thoại cho Phương Dương, nói rất nhiều lời dễ nghe, xong thì hỏi anh về phán quyết của Phương Hải Đông, có phải nhà họ Tần bỏ qua hay không. Dù sao cũng bất ngờ nhưng nhà của chúng ta nên cùng đi cám ơn.”

Không ngờ Phương Dương cũng không khách khí, chỉ nói một câu, “Thư chuyển nhượng cổ phần ba đã ký rồi.”

Lã Bình và Phương Vĩ sửng sờ, bọn họ vốn không nghĩ tới, Phương Hải Đông vậy mà biết được chuyện này, còn làm xong rồi. Bọn họ lúc trước vội vã đưa dì cả đi, lại cảnh cáo Phương Dương cả buổi, chính là vì không muốn nói ra chuyện này.

Chỉ là còn chưa kinh ngạc đủ, Phương Dương đã nói câu thứ hai, “Thật ra các người không không gọi cho tôi, ngày mai tôi cũng sẽ gọi điện cho các người. Ngày mai luật sư riêng của ba sẽ tìm các người.”

Câu nói đầu tiên của Lã Bình là, “Cổ phần ông ấy đã chuyển nhượng rồi, tìm dì thì có tác dụng gì nữa?”

“Bàn chuyện chia tài sản! Ba tôi…” Phương Dương thoáng dừng lại một chút, “Muốn bàn chuyện ly hôn với dì.”



Lã Bình lúc này đờ ra rồi, vẫn là Phương Vĩ phản ứng nhanh, vội vàng lấy điện thoại chất vấn Phương Dương, “Anh nói cái gì? Ba muốn ly hôn? Làm sao có thể? Tôi cho anh biết Phương Dương, bớt ở đây khiêu khích.” Vừa sốt ruột, sự vô lại kia liền lộ ra.

Có điều Phương Dương từ nhỏ đã thấy nhiều, không thèm để ý, chỉ nói lại, “Tôi chỉ là truyền lời, các người chờ điện thoại của luật sư là được.” Xong thì tắt.

Hai người ngày hôm nay có thể nói là họa vô đơn chí, vội vàng gọi điện thoại cho luật sư, đáng tiếc người ta thật sự nhận cuộc gọi, còn thừa nhận chuyện này, chỉ là muộn như vậy nên không tiện nói, muốn sáng ngày mai mới nói. Hai người không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng chờ đợi, kết quả đợi một đêm, luật sư lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn, trong đó liệt kê rõ ràng những tài sản trước hôn nhân, những thứ này đều thuộc quyền sở hữu của Phương Hải Đông, về phần tài sản sau khi kết hôn, Phương Hải Đông mới đồng ý chia đều.

Nhưng vấn đề là, sau khi kết hôn Thương Mại Viễn Dương ban đầu đã nói là cho Phương Vĩ, hiện tại cũng thành tài sản chung, muốn chia một phần. Quan trọng nhất là, Phương Hải Đông tên khốn kiếp này, không biết từ đâu làm ra một tờ giấy nợ, viết hắn nợ tiền tám mươi triệu đồng. Cái này là khoản nợ chung nên hai vợ chồng phải cùng trả, nếu tính như vậy, phần còn lại trong tay Lã Bình chẳng còn bao nhiêu.

Lã Bình và Phương Vĩ vô cùng ngỡ ngàng, ồn ào không đồng ý. Luật sư chỉ là truyền lời lại, hơn nữa nói cho bọn họ biết, coi như không đồng ý, ly thân hai năm là có thể ly hôn, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, dựa theo yêu cầu của Phương Hải Đông, tài sản trong nhà cần đăng ký từng hạng mục, để đề phòng Lã Bình chuyển đổi tài sản.

Một bụm máu nghẹn trong bụng không thể phun ra, Lã Bình thiếu chút nữa bất tỉnh.

Nhưng chuyện này ai có thể quản? Bọn họ gọi điện thoại cầu cứu Phương Bình, đáng tiếc lúc ấy Lã Bình một mực chắc chắn tình nguyện Phương Hải Đông ngồi tù cũng không chịu giao dịch, Phương Bình đã sớm tức giận với ả nên rời đi, ngay cả điện thoại cũng không nhận. Vào thời điểm này, Lã Bình và Phương Vĩ mới nghĩ đến, Tần Chấn coi như là thân thích. Đến bước đường cùng nên tới đây thử thời vận.

Ai mà ngờ, không có ai ở đây?

Đường Đỉnh Hân cười hỏi bọn họ, “Nhìn mợ hình như có việc khó xử, có phải cần chúng tôi giúp đỡ hay không. Tuy rằng nhà các người rất có lỗi với chúng tôi, lừa mẹ của tôi, lại khiến ba tôi bị liệt, nhưng dù sao cũng là thân thích nhiều năm như vậy, cho dù vừa nhìn thấy các người liền hận đến nghiến răng ngứa, nhưng chúng tôi cũng có tính người, mợ có việc cứ nói, có thể giúp tôi sẽ cố gắng giúp mợ.”

Lã Bình trước kia từng gặp Đường Đỉnh Hân rất nhiều lần, ả biết rõ Đường Đỉnh Hân không dễ chọc, nhưng bởi vì không qua lại trực tiếp, cộng thêm bề ngoài Đường Đỉnh Hân rất ngọt ngào đáng yêu, cho nên chưa từng để trong lòng. Hôm nay mới coi như lĩnh giáo, cô gái kia nói chuyện có bao nhiêu thẳng thắn.

Ả tức giận vô cùng, Phương Vĩ càng tức giận hơn, còn lập tức đập tay mạnh xuống bàn, chỉ là gã còn chưa kịp lên tiếng, Đường Đỉnh Hân liền trực tiếp ném mạnh cái gạt tàn thuốc nện xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn, sau đó nhìn thấy cô chống lưng nói, “Thế nào? Ý đồ mưu sát ba chồng của tôi, không xin lỗi nhà chúng tôi không nói, còn chạy đến nhà người bị hại là chúng tôi đập bàn. Không phải là thấy nhà chúng tôi không có ai sao, cảm thấy tôi một phụ nữ mang thai dễ bắt nạt, tôi nói cho các người biết, hay là các người thử làm trò gì nữa xem? Đường Đỉnh Hân tôi nếu không chơi chết được mấy người, tôi không mang họ Đường!”

Cô vừa nổi bão, Lã Bình liền sửng sốt, sau đó chỉ nghe thấy cô trực tiếp hướng về phía ngoài cửa nói, “Đều đứng làm gì đó? Lần trước đã đuổi người ra một lần, như thế nào còn để bọn họ vào cửa? Tôi nói cho các người biết, cầm tiền lương thì phải biết nhìn, sau này cứ thấy hai người kia, gặp một lần đánh một lần, nhanh đuổi đi. Lát nữa lấy nước sát trùng lau hết chỗ này, tránh cho xúi quẩy.”

Nói xong, người ta liếc cũng không thèm liếc hai người một cái, đi thẳng lên lầu. Để lại bảo mẫu đã làm việc cho cô rất nhiều năm, có chút bận tâm mà nói, “Dù sao cũng là thân thích, như vậy không sao chứ. Đợi ông chủ bà chủ trở về sẽ tức giận thì sao.”

Đường Đỉnh Hân sờ lên bụng, cười híp mắt nói, “Bọn họ ấy hả, may là không gặp đó, nếu gặp phải hả, với tính tình của anh chồng, hành xử chỉ sợ càng hung dữ hơn tôi. Xem như bọn họ hôm nay vận khí tốt đi. Chưa kể, có phải là thân thích hay không, còn khó nói à nha.”

Lã Bình cho rằng ả cái gì cũng không biết, làm sao lại biết được? Chuyện ly hôn này, Phương Dương sẽ không gạt Tần lộ. Tần lộ đã nói với Tần Liệt Dương, trước khi đi Tần Liệt Dương đã đề cập với cô. Hay là cô ta giận, người nhà họ Tần mà ở đây thì có ai không giận. Lúc giết người thì các người đã làm gì, bây giờ sắp bị ly hôn thì tới đây liếm mặt cầu cứu, cô là cố ý không cho Lã Bình có cơ hội nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau