Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)
Chương 21: Gương mặt thứ ba
Tốc độ tiến hành bộ phim mới của Tần Phù khá nhanh, có những loại kịch bản không cần viết cũng có thể quay phim. Tần Liệt Dương sẵn tiện kiểm tra nhân viên công ty của Tần Phù, cùng với Khải Thụy Tân Truyền Thông nhà sản xuất của ‘Liệt hỏa tình thiên’ hoàn toàn là một, từ đó hắn có thể suy ra, cái gọi là đội ngũ chế tác hoành tráng chẳng qua là làm màu cho Tần Chấn xem mà thôi, ‘Liệt hỏa tình thiên’ hết tám phần chính là do Tần Phù đầu tư, là nước cờ đầu để thuyết phục ông già xì tiền ra.
Phương Mai vì muốn giúp Tần Phù có thể diện trước mặt Tần Chấn, thật đúng là không tiếc tiền vốn.
Thật sự thì biểu hiện vừa qua của Tần Phù cũng không tệ. Gần đây hành vi của hai cậu chủ nhà họ Tần hoàn toàn đảo ngược, người vốn là ma đầu cuồng tăng ca tuy rằng vẫn đi làm sớm hơn một giờ như cũ, nhưng lại tan làm đúng giờ hệt như mọi người, mà người không bình thường là nhị thiếu Tần Phù, lại bắt đầu thường trú ở tầng mười hai, để phối hợp với công ty bọn họ thường xuyên tăng ca, nhà ăn phải giữ lại hai đầu bếp bắt đầu làm ca đêm, quả thật là thay một ma đầu cuồng tăng ca khác.
Mọi người: (⊙v⊙), sắp có bão sao?
Hôm nay khi còn mười phút nữa hết giờ làm, Tần Liệt Dương thu dọn đồ đạc gọn gàng nhanh chóng, trong đầu Ninh Trạch Huy nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ. Không biết gần đây Trác Á Minh bị làm sao, trước kia thì không chịu thêm WeChat, điện thoại không liên lạc được, hiện giờ thì triệt để không thèm trả lời điện thoại gã luôn. Thậm chí vì bịt miệng gã, còn để một y tá mỗi ngày gọi điện thoại báo tình hình Lê Dạ cho gã, khiến gã không còn chỗ nào để bắt bẻ.
Còn tiếp tục như vậy, đừng nói theo đuổi, ngay cả bóng lưng cũng sờ không tới. Đã nhiều năm lăn lộn tình trường, lần đầu tiên gã gặp phải trở ngại lớn như vậy, Ninh Trạch Huy nhức đầu, thầm nghĩ cần phải nhờ giúp đỡ thôi.
Gã còn chuẩn bị tâm lý cho mình sẵn sàng, tuy Tần Liệt Dương từng nói muốn bao dưỡng, nhưng nếu như thật sự coi trọng người ta, sao có thể bỏ mặc người ta ở bệnh viện cả tháng trời không quan tâm, cho dù có nhắn WeChat đi nữa, cũng không có giống bao dưỡng. Có lẽ là chỉ nói mà thôi. Chuyện này khiến gã dễ chịu hơn nhiều.
Gã thử thăm dò: “Tan ca có việc sao? Hôm qua bên bệnh viện có nói, Lê Dạ hồi phục rất tốt, hiện giờ đã có thể ngồi thời gian dài. Tuy xương trên người gãy còn tương đối nghiêm trọng, nhưng đã không còn trở ngại, có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi. Tôi… muốn… đi…” Gã vừa nói vừa chờ Tần Liệt Dương phản ứng.
Tần Liệt Dương hình như có chút do dự, sau đó hừ một tiếng: “Thật là phiền phức.” Ninh Trạch Huy còn tưởng rằng không có phim coi, ai ngờ Tần Liệt Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: “Quên đi, đi xem thử thôi. Đã lâu vậy rồi.” Một bộ ta không muốn đi, nhưng không thể không đi.
Ninh Trạch Huy thấy tin tức của gã có hạn, nhưng có lẽ mọi việc như gã suy đoán, Tần Liệt Dương thật sự không muốn tiếp xúc với Lê Dạ.
Hai người tới bệnh viện rất nhanh. Lên lầu vừa vặn gặp Trác Á Minh từ phòng bệnh đi ra, ngay lúc người nọ nhìn thấy hai người song song xuất hiện, gương mặt đang thân thiết vui vẻ lập tức biến thành vô cảm, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ninh Trạch Huy vừa thấy y liền muốn trêu chọc, tiến lên chào hỏi: “Bác sĩ Trác, đã lâu…”
Trác Á Minh chỉ lạnh mặt nói một câu: “Tình tự của bệnh nhân không thể chịu kích động quá lớn, hi vọng ngài Tần biết chừng mực.” Giống như không nhìn thấy Ninh Trạch Huy, quay đầu đi luôn. Ninh Trạch Huy đứng ở hành lang thở dài, biết ngay cái mặt này không làm ăn được gì, nhưng bỏ cuộc lại không cam tâm, quyết định đuổi theo Trác Á Minh.
Tần Liệt Dương đẩy cửa vào phòng Lê Dạ. Hắn từng nghĩ qua vô số tình cảnh khi gặp lại Lê Dạ, như khi hắn còn trẻ cực kỳ hận Lê Dạ, hoặc lúc Lê Dạ vừa gọi điện tới, còn có gần đây thường nghe tin nhắn WeChat, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh.
Lê Dạ an vị trên giường, anh đã có thể ngồi, mặt nhìn trắng hơn lúc trước nhiều, dường như đúng với câu nói khi xưa của anh, “Anh phơi nắng không đen, cho dù đen dưỡng vài ngày là trắng lại thôi.” Trên mặt cũng có chút thịt hơn, so với lúc vừa mới gặp lại anh thì khá hơn nhiều lắm.
Điều này khiến hắn yên tâm hơn, cũng khiến hắn buồn bực. Tần Liệt Dương không thể nói rõ cảm giác hiện tại của hắn là gì, lúc đầu khi biết Lê Dạ bị thương nặng, trong lòng hắn đang tràn ngập căm hận, cảm thấy thật tốt, cái này không phải là báo ứng sao.
Nhưng còn bây giờ thì sao! Hắn phải thừa nhận những chăm sóc này có tác dụng với hắn. Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều nghe Lê Dạ liên miên kể lại sinh hoạt hằng ngày của anh, hắn nhờ đó mà có những giấc ngủ ngon, cũng dường như nhớ lại những ký ức mười lăm năm về trước.
Ngày đó hắn với Lê Dạ ngủ chung một giường, mỗi buổi tối khi nằm xuống, tắt đèn xong, Lê Dạ thường hay lải nhải không dứt bên tai hắn hôm nay bán được bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, lời lãi thế nào, chúng ta có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng. Hoặc là hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta có thể nghèo một chút, gần đây mãi không mua nổi thịt để ăn. Hai năm đó của hắn là như vậy mà trôi qua! Giọng nói của Lê Dạ giống như là bài hát ru ngủ đẹp nhất giúp hắn đi vào giấc ngủ, hắn mới có thể ngủ an ổn.
Nếu nói hắn rất hận Lê Dạ thì hình như không đến nỗi ấy, nhưng nếu nói tha thứ thì lại không làm được.
Một người ngồi, một người đứng, nhìn thoáng qua nhau lại càng thêm im lặng. Lê Dạ là người phá vỡ sự im lặng trước: “À… Liệt…” Anh đột nhiên thấy nói chuyện trực tiếp mà xưng hô như vậy thì thân mật quá, nên thay đổi xưng hô, “Ngài Tần, mời ngồi!”
Xưng hô này khiến Tần Liệt Dương nhất thời cảm thấy mình còn không bằng người xa lạ như Trác Á Minh, giữa bọn họ là loại quan hệ nào? Hắn trưng ra bộ mặt kiểu ai cũng có lỗi với hắn ngồi xuống ghế của hộ lý, bắt đầu bới móc: “Sao hả, giờ mới bắt đầu nói chuyện xa lạ với tôi? Ngài Tần? Thật sự chưa từng nghe qua cái xưng hô này lần nào! Lúc bán tôi, lúc nhờ Trác Á Minh gọi điện đến nhà tôi, lúc xin tôi trả tiền thuốc men, sao không gọi ngài Tần nhỉ. Tự nhận thức thân phận của mình đi, anh là đang bị tôi bao, xưng hô với tôi thế nào?”
Cái mặt bí xị của hắn thật sự là dọa người, ít nhất ở Tần thị, cho dù hắn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng khi hắn lộ ra biểu tình đó, không có người nào dám nói thêm nửa chữ. Huống hồ lời của hắn lại cay nghiệt như vậy, chưa kể hai lần trước gặp Lê Dạ cũng y như vậy, nơi nơi tràn ngập ác ý phỏng đoán với Lê Dạ.
Hắn cho rằng nụ cười trên mặt Lê Dạ sẽ tắt ngay lập tức. Mà thực tế thì nụ cười của Lê Dạ trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt anh hiện lên chút khó xử, nhưng rất nhanh anh lại cười rộ lên, trả lời hắn: “Tôi hiểu rồi, Liệt Dương.”
Biểu tình này quả thật khơi gợi lên những hồi ức Tần Liệt Dương không muốn nhớ lại nhất, cũng chính là loại biểu tình này, mỗi lần gặp phải vấn đề gian nan thế nào đi nữa, Lê Diệu không hiểu chuyện đi đánh bể đầu người ta phải bồi thường, khi chạy xe bị người ta bắt nạt sống mệt mỏi nặng nề nhất vẫn dũng cảm đương đầu, làm ăn nhỏ thì bị chủ tiệm ăn bớt ăn xén, anh đều như vậy, vẫn khoác lên nụ cười.
Hắn không hiểu, vì sao không nói ra? Hắn muốn đi phá, muốn đi tranh, nhưng lúc đó Lê Dạ nói cái gì mà, “Sinh tồn không dễ, nhẫn nhịn một chút, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết sao?” Đúng vậy, là giải quyết được, cười làm lành có thể khiến người ta thấy mình có thành ý, ít đi chút tiền; làm thêm nhiều chút cuộc sống cũng sẽ không thiếu tiền, nhưng không phải lại mệt hơn sao? Về phần sạp hàng kia, nhẫn nhịn chút thì có thể làm ăn được, là có thể sống được. Đều là tiền.
Như vậy, biểu tình như hiện tại, cũng là vì tiền sao?
Tần Liệt Dương chỉ thấy trong lòng có một ngọn lửa chợt thổi bùng lên: “Vì sao gửi WeChat cho tôi?” Cũng là vì tiền chứ gì! Hắn xấu xa phỏng đoán.
Nghe Tần Liệt Dương hỏi Lê Dạ có chút sững sờ một chút, xong mới trả lời: “Tôi thấy cậu gần đây có vẻ không được vui.” Anh sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích, “Ba lần tôi gặp cậu, đều thấy cậu nhăn mày. Tay cậu thỉnh thoảng lại xoa xoa chân mày, trước kia chỉ có những lúc mệt mỏi cậu mới vô thức làm như vậy.”
Lúc này Tần Liệt Dương mới phát hiện, không biết từ lúc nào hắn đã hình thành thói quen này, e là thói quen này cũng khó bỏ. Hắn ho khan hai tiếng, bỏ tay xuống.
Lê Dạ nói từ từ: “Tôi đã nghe người ta kể chuyện của cậu, tôi không biết tập đoàn Tần thị lớn cỡ nào, nhưng người ta nói với tôi, công ty có rất nhiều chi nhánh, nhân viên nhiều hơn mười ngàn người. Vậy thì chắc là vô cùng lớn nhỉ. Tôi chưa từng quản lý ai, nhưng từng làm trong đoàn xe nên đã thấy qua, chỉ là một nơi nhỏ hơn mười người, mỗi lần đổi ông chủ cũng phải lộn xộn cả ba tháng, huống chi là công ty lớn như thế?”
“Tôi còn thấy tạp chí nói cái gì mà tiết lộ những chuyện bí mật. Tôi… tôi lo lắng cho cậu.” Anh có phần do dự, tuy biết Tần Liệt Dương có thể sẽ chế giễu anh, thậm chí có thể vặn vẹo anh quan tâm hắn có phải vì tiền không? Nhưng vẫn nói ra. “Cũng không phải tôi lo cậu không có năng lực xử lí, chỉ là lo cậu bận rộn quá thôi. Cậu bây giờ tính khí có vẻ khó chịu hơn lúc trước, ngày xưa mỗi khi tức giận cậu chỉ im lặng, nhưng bây giờ lại rất gắt gỏng. Đương nhiên, tôi biết, cậu như vậy có thể là vì nhìn thấy tôi.”
“Tư thương tỳ, nộ thương can, ưu thương phế,* đều không tốt cho sức khỏe của cậu.” trên mặt Lê Dạ tràn đầy quan tâm, “Tôi gửi WeChat mỗi ngày là muốn trò chuyện với cậu, trước kia có hiệu quả, mỗi khi cậu thấy không vui, tôi nói chuyện với cậu thì cậu đều thấy khá hơn. Tôi không biết hiện tại có tác dụng gì không? Nếu cậu thấy phiền thì tôi không gửi nữa.”
* Có nghĩa là tư lự suy nghĩ quá độ dễ gây tổn thương đối với tạng Tỳ (lá lách); tức giận dễ gây tổn thương đối với tạng Can (gan); bi thương, âu sầu quá độ dễ gây tổn thương đối với tạng Phế (phổi). Theo quan điểm “Hình thần hợp nhất” của Đông y, hệ thống Tạng phủ trong nhân thể không chỉ đảm nhiệm các chức năng sinh lý, mà còn chi phối các hoạt động tình chí. (theo Baomoi.com)
Biểu tình lúc này của Tần Liệt Dương thật sự rất khủng bố, hắn hung tợn trừng Lê Dạ, nhìn có vẻ rất giận dữ, nhưng không một ai biết, nội tâm phía sau bộ dạng này của hắn là gì. Một năm nay, không có ai nói lo lắng cho hắn, bọn họ chỉ lo lắng công ty vận hành ra sao. Bọn họ cũng không sợ hắn chịu không nổi, bởi vì đó là miếng bánh lớn, nếu như hắn làm không xong thì là hắn bất tài, bọn họ chỉ lo lắng công ty kinh doanh không tốt, công ty là tổ nghiệp. Lần duy nhất mẹ hắn lo lắng thay hắn là muốn hắn chia bớt công việc cho Tần Phù, mới có thể nói hắn là con bà, đừng để bản thân kiệt sức.
Không ai biết hắn đã chịu áp lực lớn thế nào, trước khi tiếp quản công ty, tuy cũng không ngủ ngon, nhưng mỗi ngày còn có thể mơ màng được bốn năm tiếng, còn bây giờ thì sao, mẹ hắn và Tần Phù liên tục áp sát, mỗi đêm có ba tiếng để ngủ là may lắm rồi. Ninh Trạch Huy quanh năm chỉ biết nói hắn cứ như vậy sẽ đột quỵ mất, nhưng hắn có thể làm khác được sao! Cùng sống dưới một mái hiên, dù là hắn thất lạc hai năm, nhưng những người thân chung sống với hắn hai mươi lăm năm, không một ai hiểu hắn. Hoặc là, cho dù hiểu, cũng chỉ mong hắn gục ngã thôi.
Còn Lê Dạ chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra.
Hắn trừng người hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, người này bây giờ đang có chút sợ sệt, có lẽ là sợ hắn chê cười. Người này sao lại làm cho người ta mâu thuẫn đến vậy chứ! Nếu như… nếu như lúc đầu người này không bán hắn đi thì tốt biết mấy.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, không muốn phải đối mặt vấn đề này. Lê Dạ thấy vậy cấp thiết gọi một tiếng: “Liệt Dương?” Hắn đứng lại ở cửa, quay đầu nhìn anh, thấy anh có vẻ sốt ruột, dáng vẻ quan tâm không phải giả, cho dù hắn luôn miệng nói anh là tên đại lừa bịp, lừa hắn hai năm, thật ra hắn biết không phải vậy, vì trước khi hắn kể thân phận của hắn cho Lê Dạ, đã sống với nhau gần hai năm, hắn lúc đó hai bàn tay trắng, nhưng Lê Dạ chưa hề chê bai hắn.
Gương mặt này, trong hai năm sớm tối bên nhau ấy đã từng xuất hiện rất nhiều lần, khi hắn về trễ, khi hắn đánh nhau, khi hắn bị bệnh, khi hắn gây chuyện. Thật tình thật ý ấy hắn đều biết.
Tần Liệt Dương nhíu nhíu mày, hừ một tiếng: “Gửi đi, người ta bao dưỡng còn được ấm giường, còn anh chỉ có thể nằm trên giường, ngoại trừ trò chuyện còn có thể làm gì để chứng tỏ giá trị của anh đâu.”
Hai chữ ấm giường khiến Lê Dạ có chút xấu hổ, nhưng lại giúp anh yên lòng, gật đầu, “Được, cậu không chê phiền là được.”
Tần Liệt Dương thấy Lê Dạ nghe lời, không hề phản bác, không hiểu sao thấy trong lòng vui vẻ, thật là gặp quỷ mà! Xoay người đi luôn.
Ninh Trạch Huy từ sớm không biết đã chạy đi đâu, Tần Liệt Dương cũng không có tâm tình chờ gã, một mình về nhà. Không ngờ vừa xuống xe, đã thấy má Lưu ở nhà xe chờ hắn, hắn khá ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì? Sao lại tới chỗ này chờ con?”
Má Lưu nhỏ giọng nói cho hắn: “Hôm nay bà chủ về nhà sắc mặt rất xấu, còn hỏi chừng nào cậu về.”
Má Lưu chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, tình cảm dành cho hắn không thua gì con ruột, cho nên lòng cũng hướng về hắn. Còn Tần Liệt Dương thì không thèm để ý đến vấn đề bà nói, vỗ vỗ vai xoa dịu bà rồi nói: “Yên tâm đi, con biết cân nhắc! Đi, chúng ta vào xem sao.”
Phương Mai vì muốn giúp Tần Phù có thể diện trước mặt Tần Chấn, thật đúng là không tiếc tiền vốn.
Thật sự thì biểu hiện vừa qua của Tần Phù cũng không tệ. Gần đây hành vi của hai cậu chủ nhà họ Tần hoàn toàn đảo ngược, người vốn là ma đầu cuồng tăng ca tuy rằng vẫn đi làm sớm hơn một giờ như cũ, nhưng lại tan làm đúng giờ hệt như mọi người, mà người không bình thường là nhị thiếu Tần Phù, lại bắt đầu thường trú ở tầng mười hai, để phối hợp với công ty bọn họ thường xuyên tăng ca, nhà ăn phải giữ lại hai đầu bếp bắt đầu làm ca đêm, quả thật là thay một ma đầu cuồng tăng ca khác.
Mọi người: (⊙v⊙), sắp có bão sao?
Hôm nay khi còn mười phút nữa hết giờ làm, Tần Liệt Dương thu dọn đồ đạc gọn gàng nhanh chóng, trong đầu Ninh Trạch Huy nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ. Không biết gần đây Trác Á Minh bị làm sao, trước kia thì không chịu thêm WeChat, điện thoại không liên lạc được, hiện giờ thì triệt để không thèm trả lời điện thoại gã luôn. Thậm chí vì bịt miệng gã, còn để một y tá mỗi ngày gọi điện thoại báo tình hình Lê Dạ cho gã, khiến gã không còn chỗ nào để bắt bẻ.
Còn tiếp tục như vậy, đừng nói theo đuổi, ngay cả bóng lưng cũng sờ không tới. Đã nhiều năm lăn lộn tình trường, lần đầu tiên gã gặp phải trở ngại lớn như vậy, Ninh Trạch Huy nhức đầu, thầm nghĩ cần phải nhờ giúp đỡ thôi.
Gã còn chuẩn bị tâm lý cho mình sẵn sàng, tuy Tần Liệt Dương từng nói muốn bao dưỡng, nhưng nếu như thật sự coi trọng người ta, sao có thể bỏ mặc người ta ở bệnh viện cả tháng trời không quan tâm, cho dù có nhắn WeChat đi nữa, cũng không có giống bao dưỡng. Có lẽ là chỉ nói mà thôi. Chuyện này khiến gã dễ chịu hơn nhiều.
Gã thử thăm dò: “Tan ca có việc sao? Hôm qua bên bệnh viện có nói, Lê Dạ hồi phục rất tốt, hiện giờ đã có thể ngồi thời gian dài. Tuy xương trên người gãy còn tương đối nghiêm trọng, nhưng đã không còn trở ngại, có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi. Tôi… muốn… đi…” Gã vừa nói vừa chờ Tần Liệt Dương phản ứng.
Tần Liệt Dương hình như có chút do dự, sau đó hừ một tiếng: “Thật là phiền phức.” Ninh Trạch Huy còn tưởng rằng không có phim coi, ai ngờ Tần Liệt Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: “Quên đi, đi xem thử thôi. Đã lâu vậy rồi.” Một bộ ta không muốn đi, nhưng không thể không đi.
Ninh Trạch Huy thấy tin tức của gã có hạn, nhưng có lẽ mọi việc như gã suy đoán, Tần Liệt Dương thật sự không muốn tiếp xúc với Lê Dạ.
Hai người tới bệnh viện rất nhanh. Lên lầu vừa vặn gặp Trác Á Minh từ phòng bệnh đi ra, ngay lúc người nọ nhìn thấy hai người song song xuất hiện, gương mặt đang thân thiết vui vẻ lập tức biến thành vô cảm, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ninh Trạch Huy vừa thấy y liền muốn trêu chọc, tiến lên chào hỏi: “Bác sĩ Trác, đã lâu…”
Trác Á Minh chỉ lạnh mặt nói một câu: “Tình tự của bệnh nhân không thể chịu kích động quá lớn, hi vọng ngài Tần biết chừng mực.” Giống như không nhìn thấy Ninh Trạch Huy, quay đầu đi luôn. Ninh Trạch Huy đứng ở hành lang thở dài, biết ngay cái mặt này không làm ăn được gì, nhưng bỏ cuộc lại không cam tâm, quyết định đuổi theo Trác Á Minh.
Tần Liệt Dương đẩy cửa vào phòng Lê Dạ. Hắn từng nghĩ qua vô số tình cảnh khi gặp lại Lê Dạ, như khi hắn còn trẻ cực kỳ hận Lê Dạ, hoặc lúc Lê Dạ vừa gọi điện tới, còn có gần đây thường nghe tin nhắn WeChat, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh.
Lê Dạ an vị trên giường, anh đã có thể ngồi, mặt nhìn trắng hơn lúc trước nhiều, dường như đúng với câu nói khi xưa của anh, “Anh phơi nắng không đen, cho dù đen dưỡng vài ngày là trắng lại thôi.” Trên mặt cũng có chút thịt hơn, so với lúc vừa mới gặp lại anh thì khá hơn nhiều lắm.
Điều này khiến hắn yên tâm hơn, cũng khiến hắn buồn bực. Tần Liệt Dương không thể nói rõ cảm giác hiện tại của hắn là gì, lúc đầu khi biết Lê Dạ bị thương nặng, trong lòng hắn đang tràn ngập căm hận, cảm thấy thật tốt, cái này không phải là báo ứng sao.
Nhưng còn bây giờ thì sao! Hắn phải thừa nhận những chăm sóc này có tác dụng với hắn. Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều nghe Lê Dạ liên miên kể lại sinh hoạt hằng ngày của anh, hắn nhờ đó mà có những giấc ngủ ngon, cũng dường như nhớ lại những ký ức mười lăm năm về trước.
Ngày đó hắn với Lê Dạ ngủ chung một giường, mỗi buổi tối khi nằm xuống, tắt đèn xong, Lê Dạ thường hay lải nhải không dứt bên tai hắn hôm nay bán được bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, lời lãi thế nào, chúng ta có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng. Hoặc là hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta có thể nghèo một chút, gần đây mãi không mua nổi thịt để ăn. Hai năm đó của hắn là như vậy mà trôi qua! Giọng nói của Lê Dạ giống như là bài hát ru ngủ đẹp nhất giúp hắn đi vào giấc ngủ, hắn mới có thể ngủ an ổn.
Nếu nói hắn rất hận Lê Dạ thì hình như không đến nỗi ấy, nhưng nếu nói tha thứ thì lại không làm được.
Một người ngồi, một người đứng, nhìn thoáng qua nhau lại càng thêm im lặng. Lê Dạ là người phá vỡ sự im lặng trước: “À… Liệt…” Anh đột nhiên thấy nói chuyện trực tiếp mà xưng hô như vậy thì thân mật quá, nên thay đổi xưng hô, “Ngài Tần, mời ngồi!”
Xưng hô này khiến Tần Liệt Dương nhất thời cảm thấy mình còn không bằng người xa lạ như Trác Á Minh, giữa bọn họ là loại quan hệ nào? Hắn trưng ra bộ mặt kiểu ai cũng có lỗi với hắn ngồi xuống ghế của hộ lý, bắt đầu bới móc: “Sao hả, giờ mới bắt đầu nói chuyện xa lạ với tôi? Ngài Tần? Thật sự chưa từng nghe qua cái xưng hô này lần nào! Lúc bán tôi, lúc nhờ Trác Á Minh gọi điện đến nhà tôi, lúc xin tôi trả tiền thuốc men, sao không gọi ngài Tần nhỉ. Tự nhận thức thân phận của mình đi, anh là đang bị tôi bao, xưng hô với tôi thế nào?”
Cái mặt bí xị của hắn thật sự là dọa người, ít nhất ở Tần thị, cho dù hắn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng khi hắn lộ ra biểu tình đó, không có người nào dám nói thêm nửa chữ. Huống hồ lời của hắn lại cay nghiệt như vậy, chưa kể hai lần trước gặp Lê Dạ cũng y như vậy, nơi nơi tràn ngập ác ý phỏng đoán với Lê Dạ.
Hắn cho rằng nụ cười trên mặt Lê Dạ sẽ tắt ngay lập tức. Mà thực tế thì nụ cười của Lê Dạ trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt anh hiện lên chút khó xử, nhưng rất nhanh anh lại cười rộ lên, trả lời hắn: “Tôi hiểu rồi, Liệt Dương.”
Biểu tình này quả thật khơi gợi lên những hồi ức Tần Liệt Dương không muốn nhớ lại nhất, cũng chính là loại biểu tình này, mỗi lần gặp phải vấn đề gian nan thế nào đi nữa, Lê Diệu không hiểu chuyện đi đánh bể đầu người ta phải bồi thường, khi chạy xe bị người ta bắt nạt sống mệt mỏi nặng nề nhất vẫn dũng cảm đương đầu, làm ăn nhỏ thì bị chủ tiệm ăn bớt ăn xén, anh đều như vậy, vẫn khoác lên nụ cười.
Hắn không hiểu, vì sao không nói ra? Hắn muốn đi phá, muốn đi tranh, nhưng lúc đó Lê Dạ nói cái gì mà, “Sinh tồn không dễ, nhẫn nhịn một chút, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết sao?” Đúng vậy, là giải quyết được, cười làm lành có thể khiến người ta thấy mình có thành ý, ít đi chút tiền; làm thêm nhiều chút cuộc sống cũng sẽ không thiếu tiền, nhưng không phải lại mệt hơn sao? Về phần sạp hàng kia, nhẫn nhịn chút thì có thể làm ăn được, là có thể sống được. Đều là tiền.
Như vậy, biểu tình như hiện tại, cũng là vì tiền sao?
Tần Liệt Dương chỉ thấy trong lòng có một ngọn lửa chợt thổi bùng lên: “Vì sao gửi WeChat cho tôi?” Cũng là vì tiền chứ gì! Hắn xấu xa phỏng đoán.
Nghe Tần Liệt Dương hỏi Lê Dạ có chút sững sờ một chút, xong mới trả lời: “Tôi thấy cậu gần đây có vẻ không được vui.” Anh sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích, “Ba lần tôi gặp cậu, đều thấy cậu nhăn mày. Tay cậu thỉnh thoảng lại xoa xoa chân mày, trước kia chỉ có những lúc mệt mỏi cậu mới vô thức làm như vậy.”
Lúc này Tần Liệt Dương mới phát hiện, không biết từ lúc nào hắn đã hình thành thói quen này, e là thói quen này cũng khó bỏ. Hắn ho khan hai tiếng, bỏ tay xuống.
Lê Dạ nói từ từ: “Tôi đã nghe người ta kể chuyện của cậu, tôi không biết tập đoàn Tần thị lớn cỡ nào, nhưng người ta nói với tôi, công ty có rất nhiều chi nhánh, nhân viên nhiều hơn mười ngàn người. Vậy thì chắc là vô cùng lớn nhỉ. Tôi chưa từng quản lý ai, nhưng từng làm trong đoàn xe nên đã thấy qua, chỉ là một nơi nhỏ hơn mười người, mỗi lần đổi ông chủ cũng phải lộn xộn cả ba tháng, huống chi là công ty lớn như thế?”
“Tôi còn thấy tạp chí nói cái gì mà tiết lộ những chuyện bí mật. Tôi… tôi lo lắng cho cậu.” Anh có phần do dự, tuy biết Tần Liệt Dương có thể sẽ chế giễu anh, thậm chí có thể vặn vẹo anh quan tâm hắn có phải vì tiền không? Nhưng vẫn nói ra. “Cũng không phải tôi lo cậu không có năng lực xử lí, chỉ là lo cậu bận rộn quá thôi. Cậu bây giờ tính khí có vẻ khó chịu hơn lúc trước, ngày xưa mỗi khi tức giận cậu chỉ im lặng, nhưng bây giờ lại rất gắt gỏng. Đương nhiên, tôi biết, cậu như vậy có thể là vì nhìn thấy tôi.”
“Tư thương tỳ, nộ thương can, ưu thương phế,* đều không tốt cho sức khỏe của cậu.” trên mặt Lê Dạ tràn đầy quan tâm, “Tôi gửi WeChat mỗi ngày là muốn trò chuyện với cậu, trước kia có hiệu quả, mỗi khi cậu thấy không vui, tôi nói chuyện với cậu thì cậu đều thấy khá hơn. Tôi không biết hiện tại có tác dụng gì không? Nếu cậu thấy phiền thì tôi không gửi nữa.”
* Có nghĩa là tư lự suy nghĩ quá độ dễ gây tổn thương đối với tạng Tỳ (lá lách); tức giận dễ gây tổn thương đối với tạng Can (gan); bi thương, âu sầu quá độ dễ gây tổn thương đối với tạng Phế (phổi). Theo quan điểm “Hình thần hợp nhất” của Đông y, hệ thống Tạng phủ trong nhân thể không chỉ đảm nhiệm các chức năng sinh lý, mà còn chi phối các hoạt động tình chí. (theo Baomoi.com)
Biểu tình lúc này của Tần Liệt Dương thật sự rất khủng bố, hắn hung tợn trừng Lê Dạ, nhìn có vẻ rất giận dữ, nhưng không một ai biết, nội tâm phía sau bộ dạng này của hắn là gì. Một năm nay, không có ai nói lo lắng cho hắn, bọn họ chỉ lo lắng công ty vận hành ra sao. Bọn họ cũng không sợ hắn chịu không nổi, bởi vì đó là miếng bánh lớn, nếu như hắn làm không xong thì là hắn bất tài, bọn họ chỉ lo lắng công ty kinh doanh không tốt, công ty là tổ nghiệp. Lần duy nhất mẹ hắn lo lắng thay hắn là muốn hắn chia bớt công việc cho Tần Phù, mới có thể nói hắn là con bà, đừng để bản thân kiệt sức.
Không ai biết hắn đã chịu áp lực lớn thế nào, trước khi tiếp quản công ty, tuy cũng không ngủ ngon, nhưng mỗi ngày còn có thể mơ màng được bốn năm tiếng, còn bây giờ thì sao, mẹ hắn và Tần Phù liên tục áp sát, mỗi đêm có ba tiếng để ngủ là may lắm rồi. Ninh Trạch Huy quanh năm chỉ biết nói hắn cứ như vậy sẽ đột quỵ mất, nhưng hắn có thể làm khác được sao! Cùng sống dưới một mái hiên, dù là hắn thất lạc hai năm, nhưng những người thân chung sống với hắn hai mươi lăm năm, không một ai hiểu hắn. Hoặc là, cho dù hiểu, cũng chỉ mong hắn gục ngã thôi.
Còn Lê Dạ chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra.
Hắn trừng người hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, người này bây giờ đang có chút sợ sệt, có lẽ là sợ hắn chê cười. Người này sao lại làm cho người ta mâu thuẫn đến vậy chứ! Nếu như… nếu như lúc đầu người này không bán hắn đi thì tốt biết mấy.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, không muốn phải đối mặt vấn đề này. Lê Dạ thấy vậy cấp thiết gọi một tiếng: “Liệt Dương?” Hắn đứng lại ở cửa, quay đầu nhìn anh, thấy anh có vẻ sốt ruột, dáng vẻ quan tâm không phải giả, cho dù hắn luôn miệng nói anh là tên đại lừa bịp, lừa hắn hai năm, thật ra hắn biết không phải vậy, vì trước khi hắn kể thân phận của hắn cho Lê Dạ, đã sống với nhau gần hai năm, hắn lúc đó hai bàn tay trắng, nhưng Lê Dạ chưa hề chê bai hắn.
Gương mặt này, trong hai năm sớm tối bên nhau ấy đã từng xuất hiện rất nhiều lần, khi hắn về trễ, khi hắn đánh nhau, khi hắn bị bệnh, khi hắn gây chuyện. Thật tình thật ý ấy hắn đều biết.
Tần Liệt Dương nhíu nhíu mày, hừ một tiếng: “Gửi đi, người ta bao dưỡng còn được ấm giường, còn anh chỉ có thể nằm trên giường, ngoại trừ trò chuyện còn có thể làm gì để chứng tỏ giá trị của anh đâu.”
Hai chữ ấm giường khiến Lê Dạ có chút xấu hổ, nhưng lại giúp anh yên lòng, gật đầu, “Được, cậu không chê phiền là được.”
Tần Liệt Dương thấy Lê Dạ nghe lời, không hề phản bác, không hiểu sao thấy trong lòng vui vẻ, thật là gặp quỷ mà! Xoay người đi luôn.
Ninh Trạch Huy từ sớm không biết đã chạy đi đâu, Tần Liệt Dương cũng không có tâm tình chờ gã, một mình về nhà. Không ngờ vừa xuống xe, đã thấy má Lưu ở nhà xe chờ hắn, hắn khá ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì? Sao lại tới chỗ này chờ con?”
Má Lưu nhỏ giọng nói cho hắn: “Hôm nay bà chủ về nhà sắc mặt rất xấu, còn hỏi chừng nào cậu về.”
Má Lưu chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, tình cảm dành cho hắn không thua gì con ruột, cho nên lòng cũng hướng về hắn. Còn Tần Liệt Dương thì không thèm để ý đến vấn đề bà nói, vỗ vỗ vai xoa dịu bà rồi nói: “Yên tâm đi, con biết cân nhắc! Đi, chúng ta vào xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất