Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 4: Giao chiến tại Hội đồng quản trị

Trước Sau
Hai chữ Tần Phù vừa ra khỏi miệng, Hội đồng quản trị lập tức ồn ào, hội trường yên tĩnh biến thành náo nhiệt, chỉ là lần này, ngoại trừ người họ Tần và Phương Hải Đông, đại bộ phận đều là thái độ xem hài kịch ―― Hai vị thiếu gia Tần gia bất hòa với nhau không ai không biết, Tần Phù không ngừng có hành động mờ ám, nhưng Tần Liệt Dương đã nhịn một năm chưa có hành động gì, bọn họ đều cho rằng có Tần Chấn bao che, Tần Liệt Dương cũng phải cố kỵ một chút, không ngờ hắn chỉ là chưa ra tay mà thôi.

Tần Phù tốt xấu cũng gì là Tần gia nhị thiếu, cho dù lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nhẹ: “Anh hai, anh nói làm em rất khó hiểu, chuyện này thì có liên quan gì với em? “Gia Phù” là ở tầng mười một, em chưa đi ngang qua dù chỉ một lần.”

Tần Liệt Dương căn bản không thèm trả lời hắn, chỉ liếc nhìn Ninh Trạch Huy, Ninh Trạch Huy lại hướng về phía bí thư gật đầu một cái, cửa lớn lập tức mở ra, Diêu Thiên Thiên có chút uể oải đi vào. Không ai hạn chế tự do của cô, sau khi vào trong cô có chút băn khoăn, đầu tiên nhìn thấy Tần Phù ngồi ở một bên, cô nhìn thẳng vào mắt Tần Phù, nhưng Tần Phù lại quay đầu đi.

Phản ứng này khiến Diêu Thiên Thiên cực kỳ tức giận, rất nhanh, cô lần thứ hai ngẩng đầu, nhưng lần này lại nhìn Tần Liệt Dương. Tần Liệt Dương hỏi cô: “Phó chủ biên Diêu, những gì cần nói thì cô nói đi, đây là cơ hội duy nhất của cô, nếu như không tìm được thủ phạm, như vậy tôi chỉ có thể đem cô giao cho cảnh sát.”

Diêu Thiên Thiên gần như lập tức gật đầu, cô không chút do dự nói: “Là nhị thiếu Tần Phù xúi giục tôi làm, còn muốn tôi sau chuyện này tố cáo do chủ biên “Gia Phù” làm.”

Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt quay qua nhìn Tần Phù. Trước mặt nhiều người, Tần Phù hiển nhiên có chút mất bình tĩnh, nhưng vẫn ngoan cố: “Nói láo, Tần thị là nhà của tôi, trộm đồ nhà mình đưa người khác, thuận tiện giúp cô lên chủ biên, cô nằm mơ đi! Anh hai, cô ấy rõ ràng ngậm máu phun người.”

Lúc này mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, nhưng cũng liên quan đến đường sống, Diêu Thiên Thiên tự nhiên không nhượng bộ: “Cậu nói cậu không phục anh hai mình nắm quyền, còn nói nếu thành công sẽ thuyết phục ông chủ Tần đem toàn bộ sự nghiệp giao cho cậu quản lý, đến lúc đó cậu sẽ đem chuyện “Gia Phù” cho qua, cậu nói không thể cái gì tốt cũng để cho anh cậu.”

Có một số việc có thể làm không thể nói, loại phản bác này thật sự khiến Tần Phù không quen đối phó người khác muốn gần như muốn bại lộ hoàn toàn. Cậu vốn quen được nuông chiều, trước nay Phương Mai luôn nuông chiều cậu thành quen, tính tình trước nay thiếu nhất là nhẫn, lúc này làm sao có thể nhịn được? Cậu muốn lập tức đứng dậy phản bác, lại bị Phương Hải Đông ở bên đè xuống.

Vẫn là gừng càng già càng cay. Phương Hải Đông căn bản không thèm liếc nhìn Diêu Thiên Thiên một cái, ông luôn luôn nhìn Tần Liệt Dương. Ông chất vấn Tần Liệt Dương: “Liệt Dương, A Phù là em trai của cháu, cho dù cháu có bất mãn với nó thế nào, cũng đừng dùng người khác đến để vu khống nó. Tần thị giao cho cháu quản lý, sau này cháu chính là gia trưởng của Tần gia, cháu phải có lòng khoan dung, cháu tùy tiện làm bậy như vậy chỉ khiến người khác chỉ trích, cháu cho đây là nơi chuyên quyền độc đoán? Hơn nữa, Tần thị không phải là Tần thị của một mình cháu, là của một vạn hai ngàn nhân viên Tần thị, ba cháu đem Tần thị giao cho cháu, là để cho cháu quản lý việc làm ăn, không phải để cháu bài trừ dị kỷ.”

A! Vậy mà trực tiếp chụp mũ hắn, những người khác ngồi xem kịch ngày càng kịch tính ―― Ai cũng biết Phương Mai không thích Tần Liệt Dương, đây là bằng chứng xác thực.

Chỉ là Tần Liệt Dương đối với sự bất công của Phương Hải Đông đã quen thuộc, hắn ngồi tại đó, một bộ dáng ngồi xem kịch, thậm chí còn ra hiệu cho thư ký ở bên cạnh thay ly cà phê khác cho hắn, căn bản lười đáp trả.

Một đao của Phương Hải Đông giống như chém vào bông, buồn bực muốn phun máu.

Nhưng Tần Dũng lúc nào cũng im lặng đột nhiên lên tiếng nói câu công bằng: “Là Diêu Thiên Thiên chỉ chứng, Tần Liệt Dương chưa nói tiếng nào, Hải Đông, anh như vậy là quá thiên vị rồi.”

Những người này đều lăn lộn trong thương trường nhiều năm, đã sớm thuần thục bản lĩnh gặp chuyện mặt không đổi sắc, Tần Phù còn cần người chú này ủng hộ, Phương Hải Đông không thể không nể mặt Tần Dũng, nhịn xuống đập bàn nói: “Vậy lấy chứng cứ ra đây, chỉ trích Tần Phù, cũng phải cần chứng cứ, bằng không dù ở đâu đại ca cũng sẽ không bỏ qua.”

Theo lý mà nói, Tần Liệt Dương và Tần Phù cùng một ba mẹ sinh ra, Phương Hải Đông cũng là cậu của Tần Liệt Dương. Chỉ là Tần Liệt Dương và Phương Mai có khúc mắc, Phương Hải Đông và em gái cùng một chiến tuyến, giữa hai người tình cảm cũng chỉ là thể hiện cho người khác thấy.



Nhìn ông che chở Tần Phù như vậy, Tần Liệt Dương cũng không thấy có gì đau lòng, chỉ xem ông như chó điên đang sủa bậy mà thôi, ngay cả trả lời một chữ cũng không có, chỉ hướng về phía Diêu Thiên Thiên gật đầu, làm đủ hành động ngạo mạn vô lễ.

Điều này làm Phương Hải Đông tức giận đến râu mép cũng giật giật, nhưng cũng không thể làm gì Tần Liệt Dương, lần trước lúc ông che chở Tần Phù, Tần Liệt Dương chỉ cười mỉm trả lời ông một câu: “Nga~~~ Thì ra cậu cũng biết cậu là cậu của cháu à?” Giọng điệu bừng tỉnh kinh ngạc đó! Tuy sau đó hắn nói chỉ là đùa thôi, nhưng mặt mũi Phương Hải Đông cũng mất hết, còn bị Tần Chấn chửi một hồi.

Ông vẫn còn ngại đùa giỡn điên khùng của Tần Liệt Dương.

Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, làm sao không quý trọng? Cô vội vã nói: “Tôi có ghi âm, tôi có ghi âm. Lúc nhị thiếu sai tôi làm việc, tôi đã lưu lại.”

Gương mặt của Tần Phù không giữ bình tĩnh nỗi nữa. Cậu có chút khẩn trương vươn tay nắm áo của Phương Hải Đông ở dưới bàn, chân mày của Phương Hải Đông cũng nhíu lại, nhưng còn giữ được khí thế, tiếp tục nghe xem Diêu Thiên Thiên có thể lấy ra được cái gì. Tần Phù lại rất khẩn trương thấp giọng nói gì đó, chỉ là tiếng cậu quá nhỏ, cũng không nghe ra đang nói gì.

Diêu Thiên Thiên hành động rất nhanh, cô lấy điện thoại di động ra, cuối đầu nhấn vài cái, mở mục ghi âm ra.

Địa phương nói chuyện hẳn là quán cà phê, còn có nhạc nền, nghe loáng thoáng có tiếng đàn piano, tiếng của Tần Phù có vẻ vô cùng mờ ảo, “Chuyện muốn cô làm không nhiều lắm, cô là bạn học cũ của Trương Hân Điềm ở “Danh Viện” đúng không, nghe nói hai người là bạn rất thân, “Danh Viện” luôn ra sức phá hoại “Gia Phù”, đây không phải cơ hội tốt sao. Đến lúc đó, cô đem bản thảo kỳ này đưa cho cô ta, “Gia Phù” in không được, “Danh Viện” nhất định là vui mừng.”

“Nhưng… chuyện này thì có lợi gì cho ngài?” Diêu Thiên Thiên vẫn có chút khó hiểu, “Ngài đừng hại tôi.”

“Tôi sao!” Nghe tiếng Tần Phù phát ra có vẻ đang ở trạng thái cực kỳ thả lỏng, giọng nói có chút lười biếng: “Tôi cũng không ngại nói với cô…”

Vừa nói đến đây, Phương Hải Đông lập tức lên tiếng: “Liệt Dương, chuyện này tới đây thôi, về nhà giải quyết.”

Thanh âm ồn ào im bặt, tất nhiên Diêu Thiên Thiên cũng không muốn đắc tội với ai, đại thiếu là thiếu gia, nhị thiếu cũng là thiếu gia, cô quyết định thật nhanh bấm nút tạm ngừng.

Nhưng thái độ Tần Liệt Dương so với lúc nãy không có gì khác, căn bản không để Phương Hải Đông vào mắt, nực cười? Về nhà giải quyết? Đó không phải thả hổ về rừng sao?

Hắn không vui liếc Diêu Thiên Thiên, Diêu Thiên Thiên lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, ngoại hình của Tần Liệt Dương thật sự là rất hung hãn. Cô liền không dám dừng lại, tiếp tục mở thu âm trên điện thoại, giọng của Tần Phù tiếp tục vang lên trong phòng họp, “Cậu đây không phục hắn. Hắn họ Tần, tôi cũng họ Tần, tôi ngoại trừ nhỏ hơn hắn ba tuổi, có cái gì không bằng hắn. Tôi cũng không sợ nói với cô, cậu đây muốn nhìn xem bộ dạng phạm sai lầm của hắn, cậu đây sẽ vui vẻ…”

Phía sau vẫn còn, nhưng hiển nhiên không cần nghe hết.

Tần Liệt Dương nhận ly cà phê mới, tiện tay ném thẳng vào Tần Phù. Tần Phù bị dọa, vội vàng nhảy qua một bên, ly cà phê nện vào ghế vỡ tan tành, cà phê văng tứ tung, bắn cả lên người Phương Hải Đông và Tần Phù.



Không đợi hai người nổi giận, Tần Liệt Dương đứng lên đi tới trước mặt hai người, một chân đạp lên ghế, chỉ vào mặt Tần Phù mắng: “Cậu đây sẽ vui vẻ? Con mẹ nó mày muốn vui vẻ thì trộm đồ của Tần thị cho người khác, con mẹ mày mày coi như là thiếu gia của Tần thị, mày còn không bằng chó giữ cửa, nó còn biết giữ nhà!”

“Anh mày cực khổ, quanh năm suốt tháng không có được một đêm ngon giấc, hận không thể hai mươi bốn giờ đều ở Tần thị làm việc, vừa xúc tiến lối đi mới, mẹ mày chỉ vì lợi ích cá nhân, lấy đem tặng cho người ta. Con mẹ mày nếu có bản lĩnh thì tự mình tới, mày có bản lĩnh ai không dùng tới mày? Cho mày quản lý một dòng mỹ phẩm tầm trung, mẹ nó mày biến nó thành cái giống gì? Nếu không phải mày họ Tần, anh mày đã sớm lột da mày ba mươi lần rồi!”

Hắn nổi giận đùng đùng, Tần Phù sợ đến choáng váng. Tần Liệt Dương thật sự hung hãn, chỉ là trước giờ đối xử với cậu cũng coi được, tuy trong lòng tự biết hai người bất hòa, nhưng ngoài mặt luôn cười vui vẻ. Chưa từng nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy lại chửi cậu như tát nước, một chút thể diện cũng không chừa cho cậu.

Phương Hải Đông nhào tới ôm lấy Tần Liệt Dương, cố gắng khuyên hắn, ai dè bị Tần Liệt Dương trực tiếp đẩy ra, Tần Liệt Dương còn chỉ vào mặt ông chửi: “Cậu cũng bớt nhiều chuyện đi! Cậu không phải là cậu nó sao? Cậu suốt ngày dạy nó cái này? Trong đầu cậu toàn chứa mỡ à.”

Phương Hải Đông tức không để đâu cho hết, nhưng Tần Liệt Dương đâu thèm để ý đến ông. Tần Dũng cũng sợ hắn quá trớn, nói một câu: “Cháu cũng bớt lại.”

Tần Liệt Dương xoay đầu qua, nhìn Tần Phù đang cố gắng đứng dậy từ trên đất, cũng không mắng tiếp mà đổi qua khinh miệt nói: “Đúng, là tao đã đánh giá mày quá cao, loại ăn chơi trác táng như mày, thi trường cao đẳng cũng không kiếm nổi 3%, ra nước ngoài học một trường đại học hạng ba tạp nham, tốt nghiệp về nước một câu tiếng Anh hoàn chỉnh cũng không nói được, chơi chứng khoáng cũng phải kiếm phiên dịch viên, ngoại trừ thành thạo đua xe tán gái mở party, mày còn biết làm cái gì? Tao thật sự đã đánh giá mày quá cao, tao còn nghĩ mày có khả năng theo giúp tao, ai ngờ mày ở điểm ấy thật có bản lĩnh. Quên đi!”

Hắn giống như vô cùng đau đớn, qua một hồi mới đứng thẳng dậy, nhìn tất cả thành viên Hội đồng quản trị đều đã đứng dậy, vẻ mặt choáng váng, tuyên bố: “Lần đầu tiên họp Hội đồng quản trị tôi đã từng nói, tôi là người chỉ nói lý không nói tình, Tần Phù tổn hại lợi ích của Tần thị là chuyện không còn gì tranh cãi, thân là Chủ tịch, tôi tuyệt đối không khoan nhượng. Từ giờ trở đi, giải trừ chức vụ giám đốc phòng kinh doanh mỹ phẩm của Tần Phù, Tần Phù không được đảm nhiệm bất luận chức vụ gì ở Tần thị nữa. Trạch Huy, nói phòng nhân sự hủy bỏ thẻ của Tần Phù. Tần thị từ nay không đón tiếp nó.”. đam mỹ hài

Nếu nói lúc đầu Tần Phù bị dọa đến hoảng sợ không chút phản ứng, giờ mới hoàn hồn, ngay cả thẻ cũng bị thu, này không phải là trục xuất cậu ra khỏi Tần thị sao? Cậu vội vã đứng lên: “Tôi là người Tần gia, vì sao không thể vào?”

Tần Liệt Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Bởi vì ở đây tao có quyền quyết định, lời của mày không có giá trị.”

Lời này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Tần Phù lúc này muốn lập tức nhào qua choảng nhau, nhưng Phương Hải Đông kịp thời ngăn lại, có điều Phương Hải Đông cũng không phải là người chịu nhân nhượng, chỉ là không muốn quá cương, ông muốn nói đạo lý với Tần Liệt Dương: “Liệt Dương, Tần Phù là em trai cháu, cháu có chút quá đáng rồi đó, lời đó của cháu là có ý gì?”

Tần Phù sau khi hồi phục tinh thần thấy không phục, rống vào mặt Tần Liệt Dương: “Anh quyết định cái rắm, ba mới là Chủ tịch, anh cùng lắm là đại diện thôi, anh có tin tôi…”

Tần Liệt Dương đi nhanh về phía trước, vừa lúc đi tới trước mặt cậu, trực tiếp đưa một ngón tay lên chặn ngay miệng cậu, khiến cậu nhất thời không thể lên tiếng. Sau đó, Tần Liệt Dương tùy tiện rút một tờ khăn giấy lau lau tay, rồi lại ném nó vào thùng rác. Tuy hắn không nói tiếng nào, nhưng tất cả mọi người nhìn tờ khăn giấy đó, đều liên tưởng nó chính là Tần Phù.

Tần Phù cũng không muốn yếu thế, cậu muốn phản kích, nhưng lúc này đâu còn chỗ cho cậu lên tiếng. Anh hai Tần Liệt Dương của cậu đã cúi đầu, nhìn cậu và Phương Hải Đông nhếch môi, khinh miệt nói: “Được, mày tìm ba đi. Tao cung kính chờ đợi. Đúng rồi, CẬU! HAI!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ này: “Mới vừa nãy cậu dạy cháu, Tần thị là của một vạn hai ngàn nhân viên Tần thị, không phải là nơi chuyên quyền độc đoán, khó được cậu nói lời có lương tâm như vậy, cháu nhớ kỹ, cậu đừng quên đấy.”

Dứt lời, hắn trực tiếp nghênh ngang rời đi, lưu lại Ninh Trạch Huy tới trước mặt Tần Phù giơ tay: “Nhị thiếu, làm phiền cậu đưa thẻ vào cửa cho tôi.”

Tần Phù nhìn trái nhìn phải, các chú bác đều mắt to mắt nhỏ trừng cậu, cậu đời này chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy, mặt cũng nóng lên, chỉ cảm thấy ở chỗ này mất mặt thêm một phút cũng chịu không nổi, trực tiếp lấy thẻ ra ném, quay đầu bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau