Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 44

Trước Sau
Sau khi ở trên xe hồi tưởng lại khoảng thời gian trẻ tuổi đó, Tần Liệt Dương phát hiện lão nhị của mình đang ngẩng đầu thẳng tắp. Trên đoạn đường đông đúc hắn câm nín nhìn lão nhị, rồi nhìn trái nhìn phải, phát hiện hai bên xe qua lại chen chúc không ai để ý đến hắn, sau đó mới giơ tay xoa nhẹ, thầm than: “Mày bớt tinh thần chút được không.”

Nhưng lão nhị của hắn không chịu nghe lời, có nhiều lúc, bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ, càng lâu nhớ lại càng rõ ràng. Lần này Tần Liệt Dương cũng vậy, giấc mộng đó quả thật quá rõ, đậu xe gần nửa tiếng, vừa rồi phân tâm không kiềm được mà nhớ lại chuyện cũ, cho nên đứng đó không đi nữa.

Gần đây hắn tan ca rất đúng giờ, tuy Lê Dạ hành động không tiện, đã dưỡng bệnh hơn hai tháng, không cầm được đồ nặng nhưng tự chăm sóc mình vẫn có thể, nên người giúp việc vì tránh né Tần Liệt Dương đã về sớm, trong nhà chỉ còn mình Lê Dạ. Mặc dù Lê Dạ rất nghe lời, chỉ cần hắn về nhà luôn cố gắng ở trong phòng không ra ngoài chạm mặt hắn, nhưng lỡ như gặp nhau thì có vẻ khá miễn cưỡng. Giống như muốn tìm bất mãn với hắn mà.

Khó khăn chạy tới giao lộ, Tần Liệt Dương dứt khoát chuyển hướng, nhớ tới quán bar ở gần đây do Ninh Trạch Huy giới thiệu, chạy thẳng tới. Khi xuống xe hắn còn kéo áo xuống che, để nhìn không quá rõ ràng.

So với hàng xe rồng rắn nhộn nhịp bên ngoài, bên trong này yên lặng đến mức khiến hắn muốn ngủ một giấc thoải mái. Hắn tùy tiện tìm một góc kín đáo ngồi xuống, kêu vài chai bia hạ hỏa. Chỉ là hắn quên một chuyện, quán bar Ninh Trạch Huy thường đi, khẳng định là gay bar. Ngoại hình của hắn vừa nhìn là biết số 1, hơn nữa tuyệt đối là số 1 chất lượng cao, đừng nói khách hàng, ngay cả nhân viên đưa rượu lên cũng ngắm một lượt từ đầu đến chân, ăn đậu hũ một chập.

Sau đó, Tần Liệt Dương đã hiểu được cái gì gọi là bắt chuyện, hắn uống xong một chai bia, đã hơn hai người hỏi hắn muốn chơi hay không, ba người hỏi hắn có thể mời họ một ly được không? Tần Liệt Dương chỉ thấy hỏa không đi mà nộ nổi lên.

Hắn đứng dậy muốn đi, không ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi trong góc.

Ninh Trạch Huy vẻ mặt buồn phiền đi vào quán bar, nhìn cậu nhóc đằng sau nói: “Tôi nói nha cậu mỗi ngày làm cái gì hả? Tôi đi đâu cũng bị cậu tìm được là sao?”

Cậu nhóc kia lại cười xán lạn: “Không có, trùng hợp thôi, anh xem chúng ta nhất định có duyên.”

“Cậu lừa người ngu à!” Ninh Trạch Huy thẳng thắn vạch trần, “Cho dù mỗi ngày cậu đi ngang cửa nhà tôi đều vô tình gặp tôi cũng không tính là có duyên, vậy cậu nói cho tôi biết, hôm nay tôi đi xe của đồng nghiệp về sớm, sao cũng gặp được cậu! 5036, nhớ không lầm thì đây là biển số xe, cậu lái xe theo dõi tôi!”

“Không… không có.” Cậu nhóc bị vạch trần hiển nhiên là ra vẻ xấu hổ, đành nói, “Em chỉ muốn quen với anh thôi, nhưng anh không thèm phản ứng em, em mới ra hạ sách này. Anh đừng hiểu lầm, em không phải cuồng theo đuôi, thật ra… em là đàn em của anh.”

Nghe xong Ninh Trạch Huy nhìn muốn lòi mắt: “Đàn em? Cậu làm cái quỷ gì?”

“Thật sự là đàn em, cùng học phổ thông và đại học, em có giấy tốt nghiệp làm chứng. Mỗi khi em vào trường thì anh đã tốt nghiệp.” Cậu nhóc vội vàng giải thích.

Loại đàn em này? Ninh Trạch Huy quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Có phải cậu gặp vấn đề gì không, muốn tìm tôi giúp? Có thì cứ nói, ít giả bộ.”

“Đều không phải,” cậu lập tức giải thích, “Em không gặp khó khăn gì hết, cũng không cần tiền, em tự kiếm tiền được, anh đừng thấy em ngày nào cũng rãnh rỗi như vậy, thật ra em là chuyên viên tài chính, nên có nhiều thời gian rãnh. Em không thiếu tiền, đàn anh, từ lúc phổ thông em đã thầm mến anh, em là thật sự thích anh. Em biết anh thích người xinh đẹp trắng trẻo biết nghe lời biết nấu ăn, những cái này em đều có, anh hiện giờ cũng không hẹn hò ai, hay là chúng ta thử xem.”

Cậu rõ ràng là quá kích động, càng nói càng lớn, nơi này còn yên lặng, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Có lẽ nói rõ ràng như vậy trong giới này hơi hiếm, lập tức có nhiều người vỗ tay, còn hò hét cổ vũ, “Cùng một chỗ cùng một chỗ cùng một chỗ!”

Ninh Trạch Huy chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện thế này, gã đứng tại chỗ thấy mình như bị ép, còn Phùng Lục trước mặt thì rõ ràng có ý thề đạt cho được quyết không từ bỏ, vẫn chân thành thâm tình nhìn gã: “Đàn anh, cho em một cơ hội đi, em thích anh đã nhiều năm, em nhất định sẽ trân trọng.”



Hắn là số một, con mẹ nó mới cần người quý trọng, rõ ràng là gã mới đi quý trọng người khác. “Tôi không có ý tứ gì với cậu hết, đừng lôi kéo nữa.” Nhưng giọng của Ninh Trạch Huy bị át trong tiếng vỗ tay la hét.

Gã thấy vô dụng, trực tiếp quay đầu bỏ đi, không ngờ bị Phùng Lục kéo lại, người này còn nhào về phía trước, nắm chặt cánh tay gã, một bộ không chịu từ bỏ. Mặt Ninh Trạch Huy muốn tái đi.

Tần Liệt Dương nhìn về phía bóng dáng quen thuộc thì không thấy người nữa, lại nhìn nhìn Ninh Trạch Huy, cảm thấy chuyện này nếu hắn không ra tay cứu, ngày mai tám phần mười là Ninh Trạch Huy sẽ xin nghỉ việc, liền đứng lên. Kết quả mới ra ngoài, thì nghe thấy một giọng nói lạnh vô cùng: “Cưới gấp đi!”

Tần Liệt Dương thu chân trở lại, người quen kia ―― Tất nhiên là Trác Á Minh.

Ninh Trạch Huy nhìn lên thấy Trác Á Minh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như là nhìn thấy người thương, vội vã đẩy Phùng Lục ra, đứng kế bên Trác Á Minh. Phùng Lục nhăn nhó hỏi: “Anh là ai?”

Trác Á Minh lúc này không hề có dáng vẻ nghiêm trang như ở bệnh viện, ngữ khí cũng tùy ý hơn nhiều, y hiển nhiên là không quen nhìn người khác ép người như thế: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… người ta không muốn, cậu nghe không hiểu à?”

Ninh Trạch Huy có bao nhiêu thông minh chứ, thấy Trác Á Minh đứng ra vì gã, gã nhớ người này đã nhiều ngày, lại không thể đi tìm người ta ―― Vấn đề của hai người bọn họ là, ai chịu thua trước sẽ làm người nằm dưới, hôm nay khó khăn mới có cơ hội gặp nhau, sao có thể không dùng. Vừa rồi còn đàn ông mạnh mẽ bao nhiêu, giờ lập tức mềm mỏng bấy nhiêu, ôm chặt eo của Trác Á Minh, vô cùng không biết xấu hổ nói với Phùng Lục, “Đây là bạn trai tôi.” Còn quay sang cáo trạng với Trác Á Minh, “Là cậu ta mơ ước tôi!”

Trác Á Minh bị gã làm muốn ói, vùng vẫy một chút, Ninh Trạch Huy không khác gì miếng cao dán chó, không chịu buông tay, lúc này Trác Á Minh cũng không tiện phanh phui đành nói, “Chuyện này tới đây thôi, hai người không có khả năng đâu. Tôi chỉ khuyên một câu, theo đuổi người ta không phải cách này đâu.”

Phùng Lục đã điều tra biết Ninh Trạch Huy không có bạn trai nên mới dám cả gan tấn công, tình thế này làm sao tin được, rõ ràng là ra tay nghĩa hiệp thôi, lập tức nói: “Ai tin chứ, Ninh Trạch Huy vốn không có bạn trai…”

Cậu còn chưa nói xong, thì thấy Ninh Trạch Huy kéo mặt Trác Á Minh qua hôn xuống. Trác Á Minh đẩy không ra, miếng cao dán chó quá lợi hại, y không thèm đẩy nữa, tùy ý để gã hôn, Trác Á Minh còn tiện tay ôm lưng Ninh Trạch Huy, ỷ vào chiều cao của mình hơn một chút, bắt được quyền chủ động.

Quán bar nhất thời huýt sáo um trời, các loại ủng hộ không dứt bên tai. Phùng Lục nhìn ngơ ngác, có lẽ bị kích thích quá độ, quay đầu chạy đi. Có điều trong quán quá ồn ào nên không ai chú ý tới.

Trông được trò hay như thế, lão nhị của Tần Liệt Dương cũng khôi phục bình thường, hắn liền lẫn qua đám người ra cửa đi về. Sau đó ngồi trong xe hút điếu thuốc, Ninh Trạch Huy gọi cho hắn: “Anh đang ở quán bar đúng không, hai ta đổi chỗ khác uống một ly đi.”

Tần Liệt Dương thấy có điểm kỳ lạ, đợi khoảng năm phút, Ninh Trạch Huy đi ra, vừa lên xe đã nghe Tần Liệt Dương hỏi: “Hai người xong chưa?” Ninh Trạch Huy hỏi lại, “Cái gì xong, Trác Á Minh vừa thối vừa cứng, vốn là không chịu thỏa hiệp.”

Tần Liệt Dương lại hỏi: “Vậy mà cậu còn…”

Ninh Trạch Huy cười ha ha: “Sờ không được, ăn chút lợi tức trước, anh đây là vẻ mặt gì, phải biết tự cấp cho mình chút lợi lộc chứ, tôi nhớ y muốn chết, khó có cơ hội thế này tại sao lại không tranh thủ.” Gã lên giọng dạy bảo, “Hai chúng tôi là do tư thế cơ thể không thể thỏa hiệp, chứ không phải hai bên không thích nhau, còn chuyện trên giường có thể từ từ điều hòa.”

Thấy Tần Liệt Dương vẻ mặt không đồng tình, “Xử nam tiên sinh, ngài phải thông suốt nha.” Tên này lại bắt đầu ra vẻ, “Được rồi, hôm nay tôi không chỉ thất tình lần nữa, còn phải làm người hướng dẫn nhân sinh cho anh, anh phải uống rượu đến khi tận hứng với tôi.”



Cho nên, lúc Tần Liệt Dương về nhà, thật ra đã say đến choáng váng, trong đầu nhồi đầy lý luận của Ninh Trạch Huy. Đương nhiên, thân là người thất tình Ninh Trạch Huy đã triệt để ngất luôn, phòng ngừa sự kiện lần trước của Phùng Lục, gã yêu cầu Tần Liệt Dương phải tự tay khóa cửa rồi mới được đi.

Khi về nhà đã hơn nữa đêm, hắn nghĩ Lê Dạ đã ngủ, không ngờ cửa nhà vẫn mở, đèn vừa sáng lên, Lê Dạ mơ màng mở mắt, nhìn hắn nói: “Cậu về rồi.”

Bình thường Tần Liệt Dương ít khi thấy Lê Dạ, hắn từng nói không muốn nhìn thấy anh, cho nên mỗi lần hắn về nhà Lê Dạ đều sẽ về phòng riêng, mà thực tế nếu hắn nhớ không lầm, đây là lần thứ hai anh chờ hắn về, đều là những đêm hắn không về, mặc dù hắn không muốn nghĩ đến những điểm tốt của Lê Dạ, nhưng hắn biết anh đang lo cho hắn.

Tần Liệt Dương gật đầu, “Uhm, anh đi ngủ đi.”

Hắn nói xong thì lắc lư đi tới chỗ sofa, đặt mông xuống, xoa đầu muốn nghỉ một lát rồi sau đó chuẩn bị ngủ. Không bao lâu sau nghe tiếng xe lăn lại gần, hắn híp mắt nhìn, Lê Dạ bê cái chén không biết chứa cái gì, thấy anh đến gần mình thì Tần Liệt Dương nhắm mắt lại, muốn giả bộ ngủ.

Lê Dạ cố sức sờ trán hắn, nhỏ giọng nói một câu: “Không nóng.” Sau đó vỗ vỗ hắn: “Liệt Dương, Liệt Dương, ngồi dậy uống ít trà mật ong rồi ngủ tiếp, nếu không mai sẽ đau đầu.” Hắn không muốn nhúc nhích, Lê Dạ cũng không có cách nào, chỉ có thể hống hắn, “Tiểu Lục, Tiểu Lục, ngồi dậy uống trà mật ong đi.”

Nghe được xưng hô quen thuộc khiến Tần Liệt Dương từ từ mở mắt, gương mặt quan tâm của Lê Dạ hiện lên trước mắt, hắn không thể không nói, Lê Dạ thật sự là người phơi nắng khó đen, cho dù dãi nắng dầm mưa đã nhiều năm, vậy mà mới dưỡng bệnh không tới hai tháng, đã khôi phục làn da trắng nõn. Bộ dáng Lê Dạ như vậy vô cùng giống năm đó.

Lê Dạ thấy hắn không động đậy, càng nhìn kỹ hắn, từ ánh mắt lo lắng kia, hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, hắn ngồi ở trên chiếu thở hổn hển, Lê Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn như vậy, còn nở nụ cười, anh cũng có ánh mắt như vậy, cái loại hiểu rất rõ, “A, thì ra Tiểu Lục trưởng thành rồi.”

Bởi vì mơ thấy giấc mộng đó, nên nhìn Lê Dạ đặc biệt ngượng ngùng, đứng dậy tính chạy, thì bị Lê Dạ kéo lại, Lê Dạ nói với hắn: “Xấu hổ cái gì, em đã mười bốn, cái này rất bình thường, em có đem theo quần áo để thay không? Nếu không mặc đồ của anh đi, cởi quần ra đi, anh giặt giúp em, bảo đảm không ai biết.”

Trước kia hắn với Lê Dạ ngủ chung một giường, tắm chung một chỗ, trần trụi nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, hắn chưa bao giờ thấy ngại ngùng, nhưng từ ngày đó, hắn luôn thấy thẹn thùng. Hắn lắp bắp nói: “Em… em tự làm.” Lê Dạ cũng đi theo hắn, lúc giặt quần lót, hắn còn hỏi: “Anh cũng từng vậy hả?”

Lê Dạ trả lời rất tự nhiên: “Ừ, cũng khoảng mười ba mười bốn gì đó.”

Đến bây giờ Tần Liệt Dương vẫn còn nhớ rõ phản ứng khi đó của hắn, hắn cúi đầu nghĩ, không biết khi đó trong mơ Lê Dạ đã mơ thấy ai? Nếu như… là mình thì tốt biết mấy.

Bây giờ thấy ánh mắt này, hắn thật sự hi vọng, thời gian có thể quay về mười lăm năm trước, ba mẹ hắn vĩnh viễn không tới, hắn vĩnh viễn đi theo sau lưng Lê Dạ, cho dù không đi học, cho dù không có tiền, cho dù hôm nay chỉ là ông chủ nhỏ, hắn đều thấy sẽ tốt hơn cuộc sống bây giờ.

Tay trái Lê Dạ không thể dùng sức, đã có chút bê không nổi, thấy Tần Liệt Dương chỉ nhìn minh chằm chằm, chỉ có thể gọi hắn lần nữa: “Tiểu Lục, uống miếng trà mật ong đi rồi ngủ.”

Tần Liệt Dương đột nhiên đứng lên, ngay lúc Lê Dạ không kịp né, đã bị hắn hôn.

Lê Dạ giật mình, chén rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy. Tần Liệt Dương nhân tiện càng ôm chặt hơn, tùy ý hôn anh, Ninh Trạch Huy nói đúng, sự yêu thích của hắn với Lê Dạ chưa từng thay đổi, hắn không nên đẩy người rời xa hắn, hắn không thể làm được lòng không khúc mắc, cũng không chịu nổi để Lê Dạ ở bên người khác.

Ninh Trạch Huy nằm trên giường trở mình, lầm bầm nói mớ: “Anh muốn theo đuổi ai cũng phải cố gắng hết sức, cái khác đều có thể dàn xếp được, đợi ngoảnh đầu nhìn lại không còn ai bên mình thì làm sao? Chờ người ta bỏ đi rồi khóc với ai. Anh đừng thấy Trác Á Minh luôn trưng bộ mặt thối ra, thật ra y cũng hiểu, nếu không y nhảy ra làm gì? Lo việc bao đồng à? Không phải là không muốn để tôi đi với người khác à, trước chiếm rồi tính! Trên đời này chuyện có lớn hơn nữa cũng không cản được yêu thích của tôi. Thích không dám tiến lên là sợ, không thích là tiến lên là tra… Sắp hơn ba mươi rồi mà còn xử nam, nói ra ngoài không sợ người ta chê anh…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau