Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 109: Em có một chút cảm giác hạnh phúc

Trước Sau
Edit: phuong_bchii

________________

“Vậy hay là...... đêm nay cho em áp? Điều kiện là, cho chị về nhà ngủ?”

Trong mắt Giang Thự chứa ánh sáng chờ mong, rất rõ ràng đang nói chị đã thỏa hiệp thành như vậy rồi em cũng nên đồng ý đi!

“Vậy tối mai thì sao?” Quý Liên Tinh cười ra tiếng.

Giang Thự do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Vậy tối mai cũng... cho em áp?”

Hoàn hảo thuyết minh cái gì gọi là vì yêu làm 0 (bot), sau khi Giang Thự nói ra khỏi miệng, ngay cả chính mình cũng thấy xấu hổ.

“Phụt!” Quý Liên Tinh thành công bị cô chọc cười, nhưng vẫn không muốn buông tha cô, nói: “Vậy... vậy ngày mốt thì sao?”

Nàng ngược lại muốn xem Giang Thự trả lời như thế nào.

“Lại còn có ngày mốt! Em có hơi được voi đòi tiên rồi!”

Quý Liên Tinh ôm lấy Giang Thự, dán lên người cô, lần nữa kéo gần khoảng cách, “Đến tấc của chị, tiến thước của chị, sao hả?”

Hơi nóng phả vào mặt Giang Thự, mang theo vài tia thanh ngọt, là mùi thuộc về Quý Liên Tinh.

Đột nhiên cảm thấy hơi nóng, Giang Thự chỉ có thể quay đầu đi, tránh cho Quý Liên Tinh thở ra đụng vào cổ.

Cô trả lời: “Vậy khi nào thì cho chị được voi đòi tiên?”

“Còn phải xem chị có bản lĩnh đó hay không.” Quý Liên Tinh một tay ôm eo Giang Thự, tay kia cởi cúc áo cô vừa mới cài xong, không quên nói:“ Cởi ra, em thích dáng vẻ chị cởi hai cúc áo, thật đẹp.”

Giang Thự: “......” Cô phát hiện Quý Liên Tinh càng lúc càng càn rỡ, “Còn ăn cơm không? Không ăn sẽ nguội mất.”

“Ăn.” Quý Liên Tinh hôn lên môi Giang Thự một cái, vẫn nói:“ Nhưng trở lại chuyện chính, đêm nay chị vẫn nên đến chỗ ba mẹ chị ngủ đi.”

Nội tâm Giang Thự kêu rên một trận, kế hoạch dụ dỗ của gối công chúa thất bại. Nhưng mà nghĩ lại, đã lâu không về nhà, đúng lúc trở về một chuyến.

Bữa trưa đã đặt trên bàn một lúc, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Giang Thự là đến nhà ăn nhân viên đóng gói đồ ăn, bên trong có thịt kho tàu Quý Liên Tinh trước kia thích ăn nhất.

“Ăn nhiều một chút, cho có nhiều thịt.”

Gắp miếng thịt kho tàu màu sắc bóng bẩy tới miệng Quý Liên Tinh, nàng há miệng ăn một miếng, nói: “Đừng chỉ lo đút cho em, chị cũng ăn đi.”

Giang Thự lại gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nói: “Nói đến lần đầu tiên chị ở nhà ăn nhìn thấy em ăn thịt kho tàu rất ngoan, nhai giống như một bé chuột hamster.”

“Bé chuột hamster? Khi nào?” Quý Liên Tinh chẳng có chút ấn tượng nào.

“Với Lý Hướng Ngạn, lúc đó anh ấy còn nói có thể em là kẻ lừa đảo muốn lừa tiền chị.”

“Phụt......” Quý Liên Tinh cẩn thận cân nhắc, “Nếu tôi thật sự muốn lừa tiền chị, cũng không phải là không thể.”

“Không cần lừa, đều là của em hết.” Giang Thự gắp vài miếng thịt kho tàu vào trong bát Quý Liên Tinh, “Tiền là của em, thịt kho tàu cũng là của em.”

Quý Liên Tinh bị hành vi ngốc nghếch của cô chọc cười, “Được rồi được rồi, đủ rồi đủ rồi, tôi ăn không hết đâu!!”

Một bữa trưa rất vui vẻ, Giang Thự có thói quen sau khi ăn cơm xong sẽ ngủ trưa, nhưng phòng làm việc của Quý Liên Tinh không có giường.

Vì thế cô nói: “Lát nữa chị sẽ lên mạng mua một cái giường xếp, dù sao văn phòng của em cũng lớn, sau này mỗi buổi trưa chị đều tới tìm em ngủ.”

Quý Liên Tinh dở khóc dở cười, nàng phát hiện sau khi Giang Thự yêu thật sự rất dính người, trước kia còn lo lắng sẽ bị cô lạnh nhạt, bây giờ mới phát hiện lo lắng này là dư thừa.



“Có thể.”

“Vậy trưa nay có muốn đến phòng chị tạm không?” Giang Thự sợ Quý Liên Tinh không đồng ý, lại nói thêm một câu: “Em nằm gục trên bàn ngủ cũng không thoải mái, giường trên lầu êm ái, ngủ rất thoải mái, em nói có phải hay không?”

Có cảm giác như một người chị lớn đang quyến rũ một em gái nhỏ. Thật lòng mà nói, Quý Liên Tinh có rung động, “Nhưng em cũng không ngủ bao lâu.”

“Không sao, nửa giờ cũng là ngủ, đi thôi đi thôi.” Giang Thự nghĩ thầm buổi tối ngủ không được buổi trưa dù sao cũng phải ngủ một chút, có thể ngủ một lát là một lát.

Hai người ra khỏi văn phòng, các đồng nghiệp còn vây quanh cùng nhau ăn trưa, trong đó có Mạnh Tiêu và Tôn Khiết, các cô đang ăn đồ ăn bên ngoài đang trò chuyện gì đó.

Nhìn thấy Giang Thự đi ra, Tôn Khiết cúi đầu ăn cơm, tránh đối diện với cô, trải qua chuyện ngày hôm qua, khiến Tôn Khiết xấu hổ.

“Mạnh Tiêu Mạnh Tiêu......” Tôn Khiết hạ giọng, nháy mắt ra hiệu với Mạnh Tiêu, “Làm sao đây làm sao đây......”

“Cô tự nhiên một chút.”

“Tôi đương nhiên không được.” Tôn Khiết cực kỳ căng thẳng, đến bây giờ cô nàng vẫn chưa nói câu nào với Quý Liên Tinh, luôn cảm thấy chột dạ, sợ Quý Liên Tinh giận cô nàng, cũng lo lắng sau này ở chung không nổi.

Ngược lại Quý Liên Tinh không để ý chuyện này, lúc đi ngang qua các cô chủ động chào hỏi: “Tôi ăn xong rồi, ra ngoài một chuyến, mọi người cứ từ từ ăn.”

“Ừm.” Mạnh Tiêu gật gật đầu.

“Được.” Tôn Khiết nhỏ giọng trả lời, âm thầm nhìn Quý Liên Tinh một cái, phát hiện vẻ mặt của nàng vẫn bình thường.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, về những lời ngày hôm qua nói với Giang Thự, bị Quý Liên Tinh nghe được cô nàng thật sự rất thấy có lỗi, vốn chỉ là muốn chọc giận Giang Thự, sau đó suy nghĩ lại một chút, cảm thấy mình có chút không biết giữ mồm giữ miệng.

Cô nàng đã định tìm thời gian giải thích chuyện này với Quý Liên Tinh.

Rất nhanh Quý Liên Tinh và Giang Thự đã rời đi, Mạnh Tiêu cười nói: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi, cô ấy sẽ không để ở trong lòng.”

*

Tầng 28, Quý Liên Tinh đã rất lâu không tới nơi này. Khoảnh khắc thang máy mở cửa, điều khiến nàng không ngờ là chị gái lễ tân vẫn là người kia.

Lúc nhìn thấy Quý Liên Tinh, đối phương rõ ràng sửng sốt một chút, từ vẻ mặt của cô ấy có thể thấy được là thật sự kinh ngạc.

Tuy hai người không nói chuyện, nhưng ánh mắt giao nhau trong nháy mắt dường như đã có đối thoại.

Rất nhiều hồi ức nảy lên trong lòng Quý Liên Tinh, lần đầu tiên tới nơi này, là cô gái đó dẫn Quý Liên Tinh đi gõ cửa phòng làm việc của Giang Thự. Khi đó vừa tốt nghiệp đại học, còn rất ngây ngô, khi đó còn có rất nhiều chuyện cũng rất rối rắm, không giống bây giờ, nàng có đầy đủ năng lực kinh tế, tư tưởng trưởng thành hơn, chuyện về mình cũng có thể quyết định.

Trong nháy mắt này, Quý Liên Tinh đột nhiên ý thức được mình thật sự đã trưởng thành, lặng lẽ không một tiếng động, thời gian không cho bất kỳ dự báo nào.

Nàng và Giang Thự đi vào văn phòng, vẫn là cảm giác quen thuộc.

“Vẫn không thay đổi.” Quý Liên Tinh nhìn xung quanh bốn phía cảm thán nói.

“Hả?” Giang Thự thử hiểu ý tứ của những lời này, sau đó lại nói:“ Đúng vậy, rất nhiều thứ cũng không thay đổi. Có điều trên bàn có thêm chút đồ.

Giang Thự chỉ chỉ một chậu cây trên bàn, là lúc trước từ chỗ Chu Tuyết Lan hái tới gốc cây nhiều thịt kia.

Bởi vì Quý Liên Tinh thích, cho nên tặng cho nàng. Sau đó hai người cãi nhau, Quý Liên Tinh không mang đi, cái cây này đặt ở trên bàn làm việc của Quý Liên Tinh, Giang Thự lấy đi vẫn tự mình nuôi.

Cây này mấy năm nay vẫn luôn sinh trưởng rất tốt, rễ cây trở nên thô, cánh lá trở nên dày dặn không ít, phiến lá màu tím nhạt rất có vẻ rất đáng yêu.

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm cây kia ngẩn người, đó là Giang Thự tặng cho nàng, lúc trước còn cố ý để lại, không ngờ tới giờ cô vẫn chăm sóc nó.

Mà loại cây nhiều thịt này làm cho nàng nhớ tới rất nhiều, kỳ thật loại cây này trước kia người trong thôn gọi là “hoa đá quý”, trong sân ở quê có rất nhiều, nhìn thấy nó Quý Liên Tinh sẽ nhớ tới đại bá.

“Có chút nhớ đại bá của em rồi.” Quý Liên Tinh đột nhiên nói.

Giang Thự sửng sốt một chút, chợt rất nhanh hiểu được là có ý gì.

“Tìm thời gian trở về thăm ông ấy?”



“Tuần sau đi.” Quý Liên Tinh ngồi xuống ghế của Giang Thự, cầm lấy gốc hoa đá quý kia nhìn, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào, phiến lá căng đầy đến mức có cảm giác cứng rắn, tuy rằng chỉ là một gốc cây, nhưng làm cho người ta có một cảm giác tràn ngập sức sống.

Nàng đặt nó trở lại bàn, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại thở dài và nói, “Thực ra đôi khi em nhớ về Quý Tư Vũ, chị biết đấy, mấy năm qua em cũng không liên lạc gì với bọn họ, nhưng thật kỳ lạ, thỉnh thoảng em vẫn sẽ nhớ đến.”

Nói ra thì rất dài, lúc trước sau khi lấy được khoản tiền phá dỡ, Quý Liên Tinh không cho Uông Hiếu Lệ một đồng nào, cuối cùng biến mất ở nơi đó, sau đó cũng không trở về nữa.

Quý Tư Vũ sau đó sống hay chết, thả ra hay không, thật sự nàng cũng không rõ.

Giang Thự nghe xong, tỏ vẻ có thể hiểu được, nghĩ thầm dù sao cũng là người đã từng sống cùng nhau, không thể nào hoàn toàn loại bỏ khỏi cuộc sống.

Đây cũng là lần đầu tiên Quý Liên Tinh nói với cô chuyện trong nhà, trước kia nàng đều ngậm miệng không nói, trong mắt Giang Thự, đây là thật tâm thổ lộ, nói rõ Quý Liên Tinh càng tín nhiệm cô.

“Nhớ tới bọn họ là rất bình thường, em không cần có gánh nặng tâm lý quá lớn.”

Nhớ tới Quý Tư Vũ liền đau đầu, Quý Liên Tinh ném hắn ra khỏi đầu.

“Quên đi, không muốn chuyện này nữa.” Nàng nhìn đồng hồ, cách giờ làm buổi chiều còn bốn mươi phút, “Chúng ta ngủ trưa thôi.”

Nói đến ngủ trưa, khóe môi Giang Thự nở nụ cười, “Ngủ, được thôi.”

Hai người cũng hơi buồn ngủ, trong phòng làm việc cái giường kia vẫn rất êm, nằm lên cả người đều chìm xuống.

Chỉ có một cái gối, để có thể ngủ thẳng, hai người nằm rất gần nhau.

“Chị ôm em.” Giang Thự nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Quý Liên Tinh thuận theo chui vào lòng cô, đầu tựa vào xương quai xanh của Giang Thự.

Giang Thự rất gầy, nhưng vòng tay của cô lại rất có cảm giác an toàn.

Quý Liên Tinh hỏi cô: “Chị có thể vỗ em ngủ không? Khi còn bé lúc em ngủ trưa, mẹ em thích vỗ lưng em, em sẽ ngủ rất nhanh.”

“Được chứ.” Giang Thự một tay không tiện, chỉ có thể dùng tay gối lên vai Quý Liên Tinh vỗ vai nàng, tiết tấu nhẹ nhàng chậm rãi.

Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận được tiết tấu vỗ nhẹ của cô. Giang Thự hình như thật sự hiểu nàng, tiết tấu trong tay không khác mấy so với lúc trước mẹ vỗ.

Trong nháy mắt đó Quý Liên Tinh đột nhiên rất muốn khóc, nàng cảm thấy ở chỗ Giang Thự vô cùng an toàn, giống như chỗ trống nào đó trong lòng được lấp đầy, là cảm giác an toàn đến sâu trong tâm hồn.

“Sao chị lại tốt như vậy......” Quý Liên Tinh lại chui vào lòng cô, giọng nói yếu ớt.

“Em là bạn gái chị mà, chút điều tốt này có tính là gì.”

Giang Thự thở dài một hơi, đột nhiên hiểu, tại sao trước kia Quý Liên Tinh lại giống một con nhím nhỏ như vậy. Có lẽ là thiếu cảm giác an toàn, cho nên luôn muốn thu người chính mình lại, không dễ dàng để cho người ngoài đụng vào, một chút nhận ra được ai tới gần phản ứng đầu tiên chính là cảnh giác.

“Sau này em không còn cô đơn nữa, nếu em thích, mỗi ngày chị đều ôm em ngủ như vậy, được không?” Giọng nói càng lúc càng dịu dàng, thấm vào trong lòng, cảm giác ấm áp.

Quý Liên Tinh ở trong lòng cô điên cuồng gật đầu, “Được.”

Giang Thự hôn lên trán nàng một cái, “Vậy chúng ta ngủ trưa thôi.”

Quý Liên Tinh chủ động bĩu môi: “Hôn môi lần nữa được không?”

“Được được được ~” Giang Thự rất thích dáng vẻ làm nũng của nàng, lúc như vậy không thấy nhiều, nên cô phải nắm lấy cơ hội này, cúi đầu hôn lên môi Quý Liên Tinh, hôn một cái nhẹ nhàng.

Nụ hôn rất ngắn ngủi, nhưng trái tim hai người đều tràn đầy.

Một cảm giác kỳ diệu lại xa lạ quấn quanh trong lòng, Quý Liên Tinh nói không rõ là cái gì, cũng rất thích.

“Em có một chút cảm giác hạnh phúc.” Quý Liên Tinh nhỏ giọng nói, cằm vùi trong chăn, cả khuôn mặt không hoàn toàn lộ ra, hình như đang xấu hổ.

Giang Thự bị nàng đáng yêu đến, lại hôn lên trán nàng một cái, “Sau này em sẽ càng hạnh phúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau