Tân Lang Đào Hôn Sao? Ta Liền Thay Tân Lang Mới!
Chương 41:
Trong lúc nói chuyện, chiếc Panamera đã chạy vào bãi đỗ xe.
Quảng trường Long Hưng nằm trên phố đi bộ thương mại sầm uất nhất Lâm Kiều, được coi là một trung tâm mua sắm xa xỉ bậc nhất, các thương hiệu vào đây đều thuộc hàng cao cấp.
Nguyễn Chỉ Tâm dẫn Diệp Nghiên Sơ lên tầng năm, tầng này giá cả tiêu dùng khá cao nhưng ít người, dịch vụ cũng chu đáo.
Thấy thang máy dừng ở tầng năm, Diệp Nghiên Sơ vội vàng ngăn cản: "Chỉ Tâm, mặc dù tớ muốn tiêu hết tiền thưởng nhưng cho dù tớ có tiêu hết tiền thưởng thì cũng không thể tiêu ở tầng này được."
Nguyễn Chỉ Tâm nhìn vẻ mặt cẩn thận của cô, mỉm cười lắc đầu: "Trước đây tớ bận rộn suốt, định hôm nay đến mua quà mừng cậu đi làm. Cậu muốn gì cũng có thể nói, không cần phải tiết kiệm tiền cho tớ."
Sau khi về nước, cô rất ít khi đi mua sắm, đồ của mẹ Tần đều là nhân viên cửa hàng trực tiếp mang đến tận nhà, còn luôn gọi cô đến giúp chọn mẫu. Cô không có thời gian gặp gỡ bạn bè, trong lòng cũng thấy áy náy.
"Cậu nói thế này, tớ cảm thấy như mình đang được bao nuôi vậy." Diệp Nghiên Sơ bị cô nói cho lâng lâng.
Nguyễn Chỉ Tâm dẫn cô vào một cửa hàng, chọn vài bộ quần áo đưa cho cô, nhướng mày, hào phóng nói: "Yên tâm đi, tớ có tiền, cũng coi như Tần Quyết trả lại cho tớ. Tiêu tiền của anh ta, cậu còn đau lòng sao?"
Lúc Tần Quyết khởi nghiệp bị nhà họ Tần cắt đứt mọi mối quan hệ kinh tế, cô đã đưa hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho Tần Quyết, sau đó Tần Quyết trả lại cho cô 30% cổ phần B của T&D. Số tiền này, cô nhận không hề áy náy.
Bây giờ Tần Quyết đã về nước thừa kế gia nghiệp nhưng với tính cách của anh ta thì không thể nào đòi lại số cổ phần này. Cho dù có đòi thì chắc chắn cũng sẽ mua lại theo giá cổ phiếu.
Trước đây cô cũng mua không ít quà cho người nhà họ Tần nhưng tiêu tiền vào người Diệp Nghiên Sơ thì đương nhiên khiến cô vui hơn là tiêu vào người nhà họ Tần.
Bây giờ Diệp Nghiên Sơ rất căm ghét Tần Quyết, nghe xong thì thôi không từ chối nữa, đi vào phòng thử đồ.
Cô ấy có làn da trắng mịn, dáng người mảnh mai.
Thử liền mấy bộ, Nguyễn Chỉ Tâm đều thấy đẹp mắt, vẫy tay bảo nhân viên tính tiền.
Còn Diệp Nghiên Sơ lúc này chỉ vào một chiếc váy mà nhân viên đang cầm trên tay, nói với Nguyễn Chỉ Tâm: "Chiếc váy này đẹp quá, tớ không mặc được, Chỉ Tâm cậu thử đi."
Cô nói đến chiếc váy mà nhân viên vừa mới lấy ra, vải voan mỏng màu xanh lam và trắng xen kẽ, đính kim cương vụn, quả thực đẹp đến nao lòng.
Chỉ là lời của Diệp Nghiên Sơ vừa dứt, phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nữ khác: "Lấy chiếc váy này, size nhỏ nhất."
Nguyễn Chỉ Tâm ngẩng đầu nhìn, hai người đứng sau Diệp Nghiên Sơ không xa lạ gì, chính là Vương Hi Vi và Lâm Thanh Phi đeo kính râm.
Vương Hi Vi vừa nói chuyện với nhân viên, lúc này nhìn thấy Nguyễn Chỉ Tâm thì sắc mặt lạnh đi vài phần: "Cô Nguyễn đúng là ít khi gặp."
Nguyễn Chỉ Tâm không ngạc nhiên trước thái độ của đối phương.
Nhà họ Vương muốn dựa vào hôn nhân để xóa bỏ hiềm khích với Trình Việt Lâm, Vương Hi Vi và Lâm Thanh Phi không chỉ có quan hệ tốt mà còn thấy mình vô tình gả cho Trình Việt Lâm, sợ rằng sắp tức chết rồi.
"Chị họ, lâu rồi không gặp."
Quảng trường Long Hưng nằm trên phố đi bộ thương mại sầm uất nhất Lâm Kiều, được coi là một trung tâm mua sắm xa xỉ bậc nhất, các thương hiệu vào đây đều thuộc hàng cao cấp.
Nguyễn Chỉ Tâm dẫn Diệp Nghiên Sơ lên tầng năm, tầng này giá cả tiêu dùng khá cao nhưng ít người, dịch vụ cũng chu đáo.
Thấy thang máy dừng ở tầng năm, Diệp Nghiên Sơ vội vàng ngăn cản: "Chỉ Tâm, mặc dù tớ muốn tiêu hết tiền thưởng nhưng cho dù tớ có tiêu hết tiền thưởng thì cũng không thể tiêu ở tầng này được."
Nguyễn Chỉ Tâm nhìn vẻ mặt cẩn thận của cô, mỉm cười lắc đầu: "Trước đây tớ bận rộn suốt, định hôm nay đến mua quà mừng cậu đi làm. Cậu muốn gì cũng có thể nói, không cần phải tiết kiệm tiền cho tớ."
Sau khi về nước, cô rất ít khi đi mua sắm, đồ của mẹ Tần đều là nhân viên cửa hàng trực tiếp mang đến tận nhà, còn luôn gọi cô đến giúp chọn mẫu. Cô không có thời gian gặp gỡ bạn bè, trong lòng cũng thấy áy náy.
"Cậu nói thế này, tớ cảm thấy như mình đang được bao nuôi vậy." Diệp Nghiên Sơ bị cô nói cho lâng lâng.
Nguyễn Chỉ Tâm dẫn cô vào một cửa hàng, chọn vài bộ quần áo đưa cho cô, nhướng mày, hào phóng nói: "Yên tâm đi, tớ có tiền, cũng coi như Tần Quyết trả lại cho tớ. Tiêu tiền của anh ta, cậu còn đau lòng sao?"
Lúc Tần Quyết khởi nghiệp bị nhà họ Tần cắt đứt mọi mối quan hệ kinh tế, cô đã đưa hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho Tần Quyết, sau đó Tần Quyết trả lại cho cô 30% cổ phần B của T&D. Số tiền này, cô nhận không hề áy náy.
Bây giờ Tần Quyết đã về nước thừa kế gia nghiệp nhưng với tính cách của anh ta thì không thể nào đòi lại số cổ phần này. Cho dù có đòi thì chắc chắn cũng sẽ mua lại theo giá cổ phiếu.
Trước đây cô cũng mua không ít quà cho người nhà họ Tần nhưng tiêu tiền vào người Diệp Nghiên Sơ thì đương nhiên khiến cô vui hơn là tiêu vào người nhà họ Tần.
Bây giờ Diệp Nghiên Sơ rất căm ghét Tần Quyết, nghe xong thì thôi không từ chối nữa, đi vào phòng thử đồ.
Cô ấy có làn da trắng mịn, dáng người mảnh mai.
Thử liền mấy bộ, Nguyễn Chỉ Tâm đều thấy đẹp mắt, vẫy tay bảo nhân viên tính tiền.
Còn Diệp Nghiên Sơ lúc này chỉ vào một chiếc váy mà nhân viên đang cầm trên tay, nói với Nguyễn Chỉ Tâm: "Chiếc váy này đẹp quá, tớ không mặc được, Chỉ Tâm cậu thử đi."
Cô nói đến chiếc váy mà nhân viên vừa mới lấy ra, vải voan mỏng màu xanh lam và trắng xen kẽ, đính kim cương vụn, quả thực đẹp đến nao lòng.
Chỉ là lời của Diệp Nghiên Sơ vừa dứt, phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nữ khác: "Lấy chiếc váy này, size nhỏ nhất."
Nguyễn Chỉ Tâm ngẩng đầu nhìn, hai người đứng sau Diệp Nghiên Sơ không xa lạ gì, chính là Vương Hi Vi và Lâm Thanh Phi đeo kính râm.
Vương Hi Vi vừa nói chuyện với nhân viên, lúc này nhìn thấy Nguyễn Chỉ Tâm thì sắc mặt lạnh đi vài phần: "Cô Nguyễn đúng là ít khi gặp."
Nguyễn Chỉ Tâm không ngạc nhiên trước thái độ của đối phương.
Nhà họ Vương muốn dựa vào hôn nhân để xóa bỏ hiềm khích với Trình Việt Lâm, Vương Hi Vi và Lâm Thanh Phi không chỉ có quan hệ tốt mà còn thấy mình vô tình gả cho Trình Việt Lâm, sợ rằng sắp tức chết rồi.
"Chị họ, lâu rồi không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất