Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng

Chương 19: Chiến tranh kết thúc

Trước Sau
Do không có đầu to Zombie chỉ huy, cuộc chiến rất nhanh kết thúc, tiêu tốn gần 3 h để quét dọn chiến trường và thu hoạch tinh thạch.

Cuộc chiến này đánh 5 h đồng hồ mới kết thúc, chiến trường kéo dài gần 3 cây số về phía Nam, xung quanh khu phố bị phá hủy không còn, tiêu diệt Zombie hơn 10.000 trong đó sơ cấp Zombie chiếm đa số, số lượng Zombie cấp 1 vượt quá 100 con, cấp 2 Zombie 3 con, số này đã vượt qua Thiên Minh quan sát được, mới đầu cậu chỉ thấy khoảng 20 con cấp 1 mà thôi.

Còn về thiệt hại, lần đầu tiên số lượng robot của cậu giảm quân số, trong trận chiến này 50 con t-800 và 20 con AXL bị phá hủy, đây là gần 1/3 tồn thất, tuy đau lòng nhưng mà cũng không có cách nào, trừ bỏ vũ khí ra thì T-800 và AXL chỉ có sức chiến đấu và phòng thủ ngang cấp 1 zombie tinh anh mà thôi

Sau lần chiến tranh này, Thiên Minh rút ra tổng kết, hiện tại T-800 và AXL nếu trang bị đầy đủ thì có thể chống lại 2 cấp zombie, còn tinh anh cấp 2 zombie thì có thể dựa vào vũ khí sát thương lớn chống lại hoặc tiêu diệt, nếu gặp càng cao cấp zombie thì phải lấy số lượng đi bù mới tiêu diệt được.

Thiên Minh cũng nghĩ mình có thể nâng cấp robot lên ngang sức chiến đấu của zombie cấp 2, nhưng mà với Gien năng và tinh thần lực hiện tại muốn nâng cấp lên cấp 2 thì chỉ có thể tạo được 10 con robot mà thôi, nếu là vũ khí thì có thể lên đến 100 loại khác nhau, còn tại sao có sự chênh lệnh như thế, chỉ có thể nói khác nhau ở chỗ trí tuệ nhân tạo. Giống như Jarvis thông minh như vậy có thể trò chuyện giống như người, thì trí tuệ của T-800 chỉ có thể như robot chỉ biết nghe lệnh và thực hiện, tuy có thể tiến hóa nhưng mà hiện tại chỉ có như vậy. Để điều khiển thân thể robot hoạt động tối đa thì cũng phải có trí tuệ nhân tạo tương ứng, vì vậy nâng cấp T-800 lên cấp 2 thì cũng phải có trí tuệ nhân tạo cấp 2 mới được, bởi vậy nếu nâng cấp lên thì phải tốn lượng gien năng và tinh thần lực rất lớn, nhưng mà nếu chỉ tạo vũ khí thì không cần phải tạo thêm hệ thống trí tuệ nhân tạo, vì vậy mới tạo được số lượng gấp 10 lần.

Nghĩ rõ ràng những chuyện này, Thiên Minh tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm, làm cậu hưng phấn chính là đã đủ số lượng tinh Thạch để cậu lên cấp 3, mà còn dư ra cậu sẽ để lại cho Minh Thư, sau khi bổ sung thêm số lượng t-800 và AXL tổn hại, cậu liền thỏa mãn mà quay về khu chung cư.



Thiên Minh hưng phấn mà đi, trong khi ở chỗ tụ tập lại nôm nớp lo sợ, cảm giác bất an bao trùm mọi người, số 1 và anh bảo vệ mới từ cửa đi vào thì mọi người đều ùa lên, Lê Thanh Tú liền mở miệng hỏi:" Đã xãy ra chuyện gì, làm sao tôi nghe được nhiều tiếng súng pháo bắn phá, còn có tiếng zombie gào thét nữa?", anh bảo vệ trả lời:" mọi người yên tâm, mọi chuyện đã dừng lại, không ảnh hưởng đến chúng ta, theo nãy giờ tôi quan sát, rất có khả năng là quân đội đang đánh nhau với zombie, nhìn tình hình chiến đấu mà nói có thể là quân đội đã chiến thắng nên tiếng súng pháo đã dừng lai", nghe anh bảo vệ nói như vậy, mọi người ở đây liền hoan hô, có người đề nghị ra ngoài nhìn xem, nhưng có người cản lại: "đã sắp đến buổi tối bên ngoài sẽ có rất nhiều biến dị thú xuất hiện, bây giờ mà ra bên ngoài rất nguy hiểm", mọi người nghe vậy cũng liền từ bỏ ý định, hẹn nhau ngày mai buổi sáng cùng ra xem.

Lê Thanh Tú nghe thấy quân đội chiến thắng zombie, suy nghĩ đầu tiên là không tin, nhưng ngẫm nghĩ lại nếu không phải là quân đội thì ai có được quy mô chiến đấu như thế, cách hàng km vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng súng pháo, cô suy nghĩ không ra, nên quyết định để trời tối liền lẽn ra xem. Buổi tối, nhân lúc mọi người đang ngủ say, cô bắt đầu mở cửa, lẻn ra nhà kho, cô không biết mọi hành vi của cô đều bị Số 1 thu vào mắt, số 1 sử dụng máy truyền tin thông báo cho số 2 đi theo cô.

Bên ngoài, trời tối đen như mực, tầng mây dày đặc che hết ánh sáng từ mặt trăng, Thanh Tú sử dụng kính coi đêm của quân đội cấp cho mình nhìn ngắm xung quanh, bên ngoài đã không có Zombie đi lại nên khá yên tĩnh, cô đi ra tường rào rồi hướng về phía bắc chạy đi, vì đó là hướng mà tiếng súng pháo phát ra, trong đêm tối chỉ có tiếng bước chân của cô vang lên làm không khí trở nên áp lực và kìm nén, chạy một lúc lâu cô phát hiện phía trước mình là một hố sâu, xung quanh hố là từng con tay chân bị nổ bay, hố sâu 10m,bán kính 20-30 m, nhìn ra xa xa có rất nhiều hố sâu kiểu này, mỗi hố cách nhau không đến 10 m, kéo dài 2 đến 3 km, có thể thấy buổi sáng chiến đấu khóc liệt cỡ nào, cô tiếp tục đi về phía trước, được đại khái 40 phút thì đến được chủ chiến trường, ánh vào mắt của cô là khắp khu phố hoan tàn, nhà cửa 2 bên phố sụp đổ, lỗ đạn khắp nơi, vết máu loang lỗ, trên đất còn có dấu bánh xích, Thanh Tú vừa nhìn liền biết đó là vết bánh của xe tank, trong lòng cô kinh hãi, nhưng rồi lại mừng như điên:" không sai được, chỉ có quân đội mới có xe tank"

Thanh Tú trong lòng vui vẻ, gấp gáp muốn tìm được quân đội che chở, sống bữa hôm lo bữa nay như thế này cô chịu đủ rồi, cô muốn được ăn ngon, muốn được an toàn mà ngủ, muốn được làm nghiên cứu....

Đang lúc Thanh Tú đang tưởng tượng sau khi tìm được quân đội mình sẽ sống tốt như thế nào, thì một tiếng bước chân vang lên ở sau cô, tiếng bước chân không lớn nhưng mà trong đêm yên tĩnh như thế này lại hết sức rõ ràng. Thanh Tú lập tức xoay người ra phía sau, cô liền nhìn thấy một con chó nhà đứng cách cô 10m, nó to như một một chiếc ô tô, miệng chảy nước dãi, ánh mắt đói khát nhìn cô, Thanh Tú thấy vậy liền toàn thân cứng đờ, đầu chảy đầy mồ hôi, cô nuốt nước miếng 1 cái, liền từ từ móc súng từ trong người ra nhắm về phía chó biến dị, đúng lúc này con chó bắt đầu động, tốc độ cực nhanh tiến về phía cô, Thanh Tú hoa mắt 1 cái nó đã còn cách cô 2 m, cô lập tức phóng qua một bên, chó biến dị vồ hụt căm tức nhìn cô, sau đó lại tiếp tục tấn công về phía cô, cô liền hốt hoảng né tránh, lần này may mắn không đến với cô, đang lúc né tránh đột nhiên biến dị cẩu tăng tốc, không kịp đề phòng cô bị nó hất văn ra xa gần 5 m, nội tạng đều bị chấn động, một bên vai phải đều bị gãy, hình dạng vặn vẹo, Thanh Tú cắn răng muốn đứng dậy nhưng mà hai chân tê rần không thể đứng lên, chó biến dị từ từ tiến lên, nó đến gần Thanh Tú, từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình, sau đó mở miệng ra chuẩn bị thưởng thức con mồi, mùi thối ập vào mặt, Thanh Tú không có giãy dụa, cô biết mình thoát không được, cô ngước nhìn chó biến dị trong ánh mắt bình tĩnh chỉ có không cam lòng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau