Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng
Chương 29: Dư ba của 2 cây Nấm
Khi hai tên lửa chiến thuật lấy tốc độ cực nhanh đâm vào mục tiêu, Thiên Minh cách bờ sông 6 km liền nhìn thấy một tia sáng rực lên giữa bầu trời đêm, như một mặt trời trong đêm đen, sau đó là một tiếng nổ khá lớn, và hai cây nấm khổng lồ chiều cao gần 700 m xuất hiện, dưới chân cũng có cảm giác mặt đất hơi run nhè nhẹ.
Minh Thư đứng ở bên cạnh Thiên Minh nhìn thấy như vậy đều trợn tròn mắt, đôi môi run rẩy, một lúc sao mới bình tĩnh lại nhìn vào Thiên Minh sau đó run rẩy nói:“đây là anh nói với em pháo hoa sao, nó không phải bom hạt nhân đấy chứ!”
Thiên Minh khuôn mặt trấn Định gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn 2 đám mây nấm nói: “không sai, đây là pháo hoa anh đã nói cho em, không phải rất đẹp sao”
Minh Thư nghe Thiên Minh nói như thế liền cũng nhìn về phía hai đám mây nấm, nhớ lại cảnh tượng 2 quả tên lửa phát nổ khi nãy đều không Kìm được gật đầu tán thành.
Thật ra Minh Thư không biết bây giờ trong lòng Thiên Minh cũng không bình tĩnh, thông qua tâm linh liên lạc,cậu nhìn thấy hình ảnh mà camera của máy bay không người lái truyền về, xung quanh bờ sông bán kính gần 2 km đã bị San phẳng Thành Bình địa, đại địa bị cháy nám phá hủy, bên trong có hai hố sâu 30 m bán kính gần 200 m, bên trong không tồn tại bất kỳ thứ gì, xung quanh hố là phần còn lại của cơ thể Zombie và biến dị thú bị đốt cháy và xé nát, không có một cái gì còn nguyên vẹn. Khi thấy thê thảm như vậy một màng cậu cảm thấy trái tim mình hơi thắt lại, một cảm giác hưng phấn bùng lên, trong lòng hô to:" Trời ơi! Đây là ta làm ra sao, thật là kinh khủng, thật là hoành tráng"
Thiên Minh biết bom hạt nhân rất kinh khủng, nó là vũ khí mạnh nhất mà con người từng chế tạo ra, các phim tài liệu và báo chí đều có miêu tả kỹ càng, nhưng mà thông qua phim ảnh tài liệu thấy là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác, Tuy là loại nhỏ bơm hạt nhân, nhưng mức độ tàn phá cũng đã rất khủng khiếp, gần 50.000 Zombie và biến dị thú bị hai trái tiểu đương lượng đầu đạn hạt nhân tiêu diệt hơn phần nữa, nữa còn lại cũng đã nửa tàn còn bị nhiễm phóng xa không biết là có thể sống tiếp được không.
Tuy rằng biết loại vũ khí này sức công phá mạnh như vậy, tiện như vậy nhanh như vậy, nhưng mà không thể sử dụng loại vũ khí này nhiều lần được, vì khi sử dụng nó sẽ gây ra phóng xạ trên diện rộng, Tuy là tiêu diệt được Zombie nhưng mà khu vực đó cũng phải rất lâu sau này mới có thể sử dụng lại được.
Đang lúc này trong biệt thự đám người đều hoảng sợ xong ra ngoài, vì khoảng cách cũng tương đối gần nên âm thanh và ánh sáng làm cho họ bị giật mình, tỉnh giấc hoảng sợ chạy ra nhìn xem là cái gì mà phát ra ánh sáng và âm thanh như thế, kết quả nhìn thấy hai cây nấm to bự đang từ từ tan biến trong màn đêm, cả đám liền trợn mắt, mất ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng, hét lên trong lòng:" đây là hạch bạo, tên nào điên cuồng như thế sử dụng cả bom hạt nhân ở gần chúng ta như vậy"
Một lúc lâu sau khi 2 cây nấm đã biến mất họ liền hồi thần lại, hỏi thăm t-800 đứng gác xem đã xảy ra chuyện gì, thì được cho biết đó là Thiên Minh làm ra để tiêu diệt biến dị chuột và Zombie, mọi người ở đây liền yên lặng, sau đó cảm thán Thiên Minh Cường đại, rồi tiếp tục an tâm đi ngủ.
Chỉ có Mai Quyên là sắc mặt nghiêm trọng, tâm trạng nặng nề, có chút tuyệt vọng và phẫn nộ, cô không nghĩ đến Thiên Minh còn có trang bị vũ khí như thế này, trong lòng cô Gào thét:" Đáng chết quân ăn trộm, dám sử dụng bom hạt nhân trong thành phố, ngươi không sợ sẽ liên lụy đến người sống sót vô tội sao, không được, không thể để cho hắn nắm giữ vũ khí nguy hiểm và tùy tiện sử dụng chúng như vậy, vũ khí như vậy nên được quân đội Thu về chỉ có quân đội mới có quyền sử dụng chúng", cô áp chế xúc động muốn tìm Thiên Minh lý lẽ, cô bắt đầu bình tĩnh lại tự hỏi
Suy nghĩ một lúc cô liền quyết định phải tìm cách báo cho khu tránh nạn càng sớm càng tốt để cho quân đội tiến đến khống chế lại Thiên Minh, nếu để hắn tiếp tục tiêu xài vũ khí của quân đội một cách phí phạm như vậy thì sẽ là tổn thất rất lớn đối với khu tránh nạn và người dân. Cô nhìn về Thiên Minh trong mắt kiên định, trong lòng la hét:" Tên trộm hãy chờ đó, ta sẽ bắt ngươi trả lại những gì ngươi đã trộm, và bồi thường nhưng tổn thất mà ngươi gây ra", cô lại liếc mắt Thiên Minh thêm 1 cái rồi trầm mặc đi vào trong biệt thự, Thiên Minh như cảm giác nhìn về của biệt thự, không phát hiện gì liền quay mặt chỗ khác.
Ông… Ông…
Lúc này Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ cánh quạt của máy bay không người lái vang lên, 2 chiếc máy bay không người lái từ từ hạ thấp độ cao dừng lại bên cạnh Thiên Minh, bụng của bọn chúng mở ra, từ trong đó có 2 cánh tay máy đưa ra, trên mỗi cánh tay đều có giữ một cái túi, Thiên Minh liền đưa tay đi lấy, cậu mở tất cả các túi ra thì có 20 viên tinh thạch cấp 2 và 2 viên tinh thạch cấp 3, hiện tại cậu chỉ còn cần thu thập thêm 30 viên cấp 2 nữa là có thể lên cấp 4, trong lòng cảm giác vui vẻ, cậu tính đi thêm 1 vòng sân rùi mới đi ngủ, nhưng mà nhìn Minh Thư sắc mặt mệt mỏi bên cạnh nên cậu từ bỏ ý định rồi dẫn Minh Thư trở lại biệt thự để nghỉ ngơi.
Khu tránh nạn Hồ Minh, dưới ánh đèn hơi nhấp nháy vì nguồn điện không đủ, Lý Gia Hân vẻ mặt mệt mỏi đang nghe thuộc hạ báo cáo công tác
" báo cáo cục trưởng, qua những ngày nay điều tra chúng ta đã phát hiện đội tìm kiếm vật tư của Mai Quyên rất có khả năng là bị hội thương nhân tấn công, Tuy rằng không có bằng chứng trực tiếp nhưng mà qua những vết tích trên hiện trường cho thấy là bị súng ống tấn công thay vì bị zombie tấn công, dựa theo suy luận chúng ta cho rằng thương hội rất có khả năng là chủ mưu, có thể Mai Quyên đã bị bắt và nhốt ở đâu đó, tôi đề nghị nên tiến hành lục soát điều tra tất cả khu vực xung quanh"
Lý Gia Hân nghe thế thì càng đau đầu, cô nói:" ta biết nên tiến hành lục soát điều tra, nhưng mà hiện tại zombie và biến dị thú có ở khắp nơi, cử nhiều người đi thì khác gì gia tăng tỉ lệ bị phát Hiện của binh lính, đó khác gì đi chịu chết đâu, còn phái ít người thì biết lúc nào mới xong, bởi vậy bây giờ chỉ có cách nhìn chằm chằm vào thương hội đợi bọn họ động thì chúng ta cũng động đi lên theo, xem xem ai có thể trụ lâu hơn. Ta không tin dưới áp lực của quân đội họ còn có thể chờ đợi lâu như vậy".
Nghe đội trưởng nói như vậy thì nhân viên tình báo cũng chỉ có thể gật đầu, cậu tiếp tục báo cáo những vấn đề khác, Lý Gia Hân một bên nghe một bên gật đầu đưa ra mệnh lệnh.
Đúng lúc này, một nhân viên tình báo khác vội vàng mở cửa phòng tiến vào, Lý Gia Hân đang muốn mở miệng trách mắng thì hắn liền mở miệng gấp gúc nói
" Báo cáo cục trưởng, vừa mới có tình báo đưa tin, phát hiện có 2 trái bom hạt nhân loại nhỏ phát nổ gần khu vực bờ sông La, cách khu tránh nạn 16 km về phía Đông Bắc, Đây là Miêu tả chi tiết được gửi về “, nói xong một hơi, hắn liền có chút kích động đưa một xấp tài liệu đến trước mặt cô, Lý gia Hân cũng mất bình tĩnh lớn tiếng hỏi " Cái gì? Là thật sau, cậu xác nhận đây là thông tin họ truyền về?”, nhìn thấy hắn gật đầu, cô liền nhận lấy tài liệu không chờ nổi mà mở ra nhìn.
Sau khi nhìn thấy báo cáo, Lý Gia Hân cũng đã tin chuyện đó là thật, cô kích động nắm chặt tay vì chỉ có quân đội mới có thể nắm giữ vũ khí hạt nhân nhưng mà cô cũng không có kích động lâu lắm liền bình tĩnh lại bắt đầu rơi vào trầm tư, dựa vào trực giác cô phát hiện có điểm không đúng, cô phát hiện trong báo cáo có nói họ không nhận được tín hiệu thông tin nào trước khi bom nổ, chúng nổ rồi họ mới biết, nếu là bình thường muốn sử dụng vũ khí hạt nhân thì quân đội phải gửi tín hiệu cảnh cáo trước, rồi mới bắt đầu cho nổ, quy trình như vậy là thiết luật, bất luận là ai, hoàn cảnh ra sau đều phải thực hiện điều này, nhưng mà họ nổ đến hai trái mà lại không thông báo một tiếng, có thể họ quên nhưng mà trên tình báo cũng có nói,bên ta từng gửi tín hiệu để xác nhận nhưng cũng không được đến hồi đáp, điều này chứng tỏ có hai khả năng một là họ ở rất xa không thể nhận tín hiệu, hai là họ không phải là quân đội.
Theo cô thấy điều thứ 2 khả thi nhất, vì nếu là quân đội của Thành phố Hồ Minh thì không có vũ khí hạt nhân, mà bây giờ nhiễu sóng nhiều như vậy mạnh như vậy thì không thể sử dụng bom hạt nhân từ xa được, còn nếu ở gần thì cũng nên trả lời tín hiệu của quân đội bạn chứ, từ những điều trên cô kết luận rằng không có khả năng là quân đội làm ra mà là một thế lực khác nắm giữ vũ khí hạt nhân làm đến.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lý Gia Hân liền biểu hiện ngưng trọng, việc một tổ chức ngoài chính phủ nắm giữ bom hạt nhân là một việc rất lớn, xử lý không tốt sẽ dẫn đến sự hủy diệt của thành phố Hồ Minh.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mà cô rất tin vào trực giác của mình, trực giác của cô nói cho cô biết tổ chức này rất là nguy hiểm, cần xử lý ngay. Không chần chờ cô đứng dậy liền ra lệnh cho hai cặp dưới
“lập tức phái người đến khu vực đó điều tra không được chậm trễ cho dù hi sinh tính mạng cũng phải xác nhận thông tin về tổ chức đang nắm giữ vũ khí hạt nhân”.
Hai thuộc hạ của cô khi nghe cô nói vậy thì liền sắc mặt ngưng trọng, họ giống như nghĩ đến điều gì liền không chần chờ đi ra khỏi phòng bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh cho nhân viên tình báo ở ngoài cục gần khu vực sông La.
Lý Gia Hân liền đem chuyện này giữ lại trong lòng không tính nói cho cấp trên biết, không có chứng cứ rõ ràng tình báo của cô cũng không được coi trọng, không bằng chờ đợi tiếp theo tình báo, cô biết sớm muộn gì tổ chức thần bí đó cũng sẽ đến khu tránh nạn Hồ Minh này vì đây là chỗ duy nhất có thể tồn tại đồ ăn và thức uống còn lại ở thành phố Hồ Minh này, Đi đâu tìm cũng không bằng đi đến nơi này lục soát một lần, cô cứ việc ôm cây đợi thỏ là được
Minh Thư đứng ở bên cạnh Thiên Minh nhìn thấy như vậy đều trợn tròn mắt, đôi môi run rẩy, một lúc sao mới bình tĩnh lại nhìn vào Thiên Minh sau đó run rẩy nói:“đây là anh nói với em pháo hoa sao, nó không phải bom hạt nhân đấy chứ!”
Thiên Minh khuôn mặt trấn Định gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn 2 đám mây nấm nói: “không sai, đây là pháo hoa anh đã nói cho em, không phải rất đẹp sao”
Minh Thư nghe Thiên Minh nói như thế liền cũng nhìn về phía hai đám mây nấm, nhớ lại cảnh tượng 2 quả tên lửa phát nổ khi nãy đều không Kìm được gật đầu tán thành.
Thật ra Minh Thư không biết bây giờ trong lòng Thiên Minh cũng không bình tĩnh, thông qua tâm linh liên lạc,cậu nhìn thấy hình ảnh mà camera của máy bay không người lái truyền về, xung quanh bờ sông bán kính gần 2 km đã bị San phẳng Thành Bình địa, đại địa bị cháy nám phá hủy, bên trong có hai hố sâu 30 m bán kính gần 200 m, bên trong không tồn tại bất kỳ thứ gì, xung quanh hố là phần còn lại của cơ thể Zombie và biến dị thú bị đốt cháy và xé nát, không có một cái gì còn nguyên vẹn. Khi thấy thê thảm như vậy một màng cậu cảm thấy trái tim mình hơi thắt lại, một cảm giác hưng phấn bùng lên, trong lòng hô to:" Trời ơi! Đây là ta làm ra sao, thật là kinh khủng, thật là hoành tráng"
Thiên Minh biết bom hạt nhân rất kinh khủng, nó là vũ khí mạnh nhất mà con người từng chế tạo ra, các phim tài liệu và báo chí đều có miêu tả kỹ càng, nhưng mà thông qua phim ảnh tài liệu thấy là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác, Tuy là loại nhỏ bơm hạt nhân, nhưng mức độ tàn phá cũng đã rất khủng khiếp, gần 50.000 Zombie và biến dị thú bị hai trái tiểu đương lượng đầu đạn hạt nhân tiêu diệt hơn phần nữa, nữa còn lại cũng đã nửa tàn còn bị nhiễm phóng xa không biết là có thể sống tiếp được không.
Tuy rằng biết loại vũ khí này sức công phá mạnh như vậy, tiện như vậy nhanh như vậy, nhưng mà không thể sử dụng loại vũ khí này nhiều lần được, vì khi sử dụng nó sẽ gây ra phóng xạ trên diện rộng, Tuy là tiêu diệt được Zombie nhưng mà khu vực đó cũng phải rất lâu sau này mới có thể sử dụng lại được.
Đang lúc này trong biệt thự đám người đều hoảng sợ xong ra ngoài, vì khoảng cách cũng tương đối gần nên âm thanh và ánh sáng làm cho họ bị giật mình, tỉnh giấc hoảng sợ chạy ra nhìn xem là cái gì mà phát ra ánh sáng và âm thanh như thế, kết quả nhìn thấy hai cây nấm to bự đang từ từ tan biến trong màn đêm, cả đám liền trợn mắt, mất ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng, hét lên trong lòng:" đây là hạch bạo, tên nào điên cuồng như thế sử dụng cả bom hạt nhân ở gần chúng ta như vậy"
Một lúc lâu sau khi 2 cây nấm đã biến mất họ liền hồi thần lại, hỏi thăm t-800 đứng gác xem đã xảy ra chuyện gì, thì được cho biết đó là Thiên Minh làm ra để tiêu diệt biến dị chuột và Zombie, mọi người ở đây liền yên lặng, sau đó cảm thán Thiên Minh Cường đại, rồi tiếp tục an tâm đi ngủ.
Chỉ có Mai Quyên là sắc mặt nghiêm trọng, tâm trạng nặng nề, có chút tuyệt vọng và phẫn nộ, cô không nghĩ đến Thiên Minh còn có trang bị vũ khí như thế này, trong lòng cô Gào thét:" Đáng chết quân ăn trộm, dám sử dụng bom hạt nhân trong thành phố, ngươi không sợ sẽ liên lụy đến người sống sót vô tội sao, không được, không thể để cho hắn nắm giữ vũ khí nguy hiểm và tùy tiện sử dụng chúng như vậy, vũ khí như vậy nên được quân đội Thu về chỉ có quân đội mới có quyền sử dụng chúng", cô áp chế xúc động muốn tìm Thiên Minh lý lẽ, cô bắt đầu bình tĩnh lại tự hỏi
Suy nghĩ một lúc cô liền quyết định phải tìm cách báo cho khu tránh nạn càng sớm càng tốt để cho quân đội tiến đến khống chế lại Thiên Minh, nếu để hắn tiếp tục tiêu xài vũ khí của quân đội một cách phí phạm như vậy thì sẽ là tổn thất rất lớn đối với khu tránh nạn và người dân. Cô nhìn về Thiên Minh trong mắt kiên định, trong lòng la hét:" Tên trộm hãy chờ đó, ta sẽ bắt ngươi trả lại những gì ngươi đã trộm, và bồi thường nhưng tổn thất mà ngươi gây ra", cô lại liếc mắt Thiên Minh thêm 1 cái rồi trầm mặc đi vào trong biệt thự, Thiên Minh như cảm giác nhìn về của biệt thự, không phát hiện gì liền quay mặt chỗ khác.
Ông… Ông…
Lúc này Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ cánh quạt của máy bay không người lái vang lên, 2 chiếc máy bay không người lái từ từ hạ thấp độ cao dừng lại bên cạnh Thiên Minh, bụng của bọn chúng mở ra, từ trong đó có 2 cánh tay máy đưa ra, trên mỗi cánh tay đều có giữ một cái túi, Thiên Minh liền đưa tay đi lấy, cậu mở tất cả các túi ra thì có 20 viên tinh thạch cấp 2 và 2 viên tinh thạch cấp 3, hiện tại cậu chỉ còn cần thu thập thêm 30 viên cấp 2 nữa là có thể lên cấp 4, trong lòng cảm giác vui vẻ, cậu tính đi thêm 1 vòng sân rùi mới đi ngủ, nhưng mà nhìn Minh Thư sắc mặt mệt mỏi bên cạnh nên cậu từ bỏ ý định rồi dẫn Minh Thư trở lại biệt thự để nghỉ ngơi.
Khu tránh nạn Hồ Minh, dưới ánh đèn hơi nhấp nháy vì nguồn điện không đủ, Lý Gia Hân vẻ mặt mệt mỏi đang nghe thuộc hạ báo cáo công tác
" báo cáo cục trưởng, qua những ngày nay điều tra chúng ta đã phát hiện đội tìm kiếm vật tư của Mai Quyên rất có khả năng là bị hội thương nhân tấn công, Tuy rằng không có bằng chứng trực tiếp nhưng mà qua những vết tích trên hiện trường cho thấy là bị súng ống tấn công thay vì bị zombie tấn công, dựa theo suy luận chúng ta cho rằng thương hội rất có khả năng là chủ mưu, có thể Mai Quyên đã bị bắt và nhốt ở đâu đó, tôi đề nghị nên tiến hành lục soát điều tra tất cả khu vực xung quanh"
Lý Gia Hân nghe thế thì càng đau đầu, cô nói:" ta biết nên tiến hành lục soát điều tra, nhưng mà hiện tại zombie và biến dị thú có ở khắp nơi, cử nhiều người đi thì khác gì gia tăng tỉ lệ bị phát Hiện của binh lính, đó khác gì đi chịu chết đâu, còn phái ít người thì biết lúc nào mới xong, bởi vậy bây giờ chỉ có cách nhìn chằm chằm vào thương hội đợi bọn họ động thì chúng ta cũng động đi lên theo, xem xem ai có thể trụ lâu hơn. Ta không tin dưới áp lực của quân đội họ còn có thể chờ đợi lâu như vậy".
Nghe đội trưởng nói như vậy thì nhân viên tình báo cũng chỉ có thể gật đầu, cậu tiếp tục báo cáo những vấn đề khác, Lý Gia Hân một bên nghe một bên gật đầu đưa ra mệnh lệnh.
Đúng lúc này, một nhân viên tình báo khác vội vàng mở cửa phòng tiến vào, Lý Gia Hân đang muốn mở miệng trách mắng thì hắn liền mở miệng gấp gúc nói
" Báo cáo cục trưởng, vừa mới có tình báo đưa tin, phát hiện có 2 trái bom hạt nhân loại nhỏ phát nổ gần khu vực bờ sông La, cách khu tránh nạn 16 km về phía Đông Bắc, Đây là Miêu tả chi tiết được gửi về “, nói xong một hơi, hắn liền có chút kích động đưa một xấp tài liệu đến trước mặt cô, Lý gia Hân cũng mất bình tĩnh lớn tiếng hỏi " Cái gì? Là thật sau, cậu xác nhận đây là thông tin họ truyền về?”, nhìn thấy hắn gật đầu, cô liền nhận lấy tài liệu không chờ nổi mà mở ra nhìn.
Sau khi nhìn thấy báo cáo, Lý Gia Hân cũng đã tin chuyện đó là thật, cô kích động nắm chặt tay vì chỉ có quân đội mới có thể nắm giữ vũ khí hạt nhân nhưng mà cô cũng không có kích động lâu lắm liền bình tĩnh lại bắt đầu rơi vào trầm tư, dựa vào trực giác cô phát hiện có điểm không đúng, cô phát hiện trong báo cáo có nói họ không nhận được tín hiệu thông tin nào trước khi bom nổ, chúng nổ rồi họ mới biết, nếu là bình thường muốn sử dụng vũ khí hạt nhân thì quân đội phải gửi tín hiệu cảnh cáo trước, rồi mới bắt đầu cho nổ, quy trình như vậy là thiết luật, bất luận là ai, hoàn cảnh ra sau đều phải thực hiện điều này, nhưng mà họ nổ đến hai trái mà lại không thông báo một tiếng, có thể họ quên nhưng mà trên tình báo cũng có nói,bên ta từng gửi tín hiệu để xác nhận nhưng cũng không được đến hồi đáp, điều này chứng tỏ có hai khả năng một là họ ở rất xa không thể nhận tín hiệu, hai là họ không phải là quân đội.
Theo cô thấy điều thứ 2 khả thi nhất, vì nếu là quân đội của Thành phố Hồ Minh thì không có vũ khí hạt nhân, mà bây giờ nhiễu sóng nhiều như vậy mạnh như vậy thì không thể sử dụng bom hạt nhân từ xa được, còn nếu ở gần thì cũng nên trả lời tín hiệu của quân đội bạn chứ, từ những điều trên cô kết luận rằng không có khả năng là quân đội làm ra mà là một thế lực khác nắm giữ vũ khí hạt nhân làm đến.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lý Gia Hân liền biểu hiện ngưng trọng, việc một tổ chức ngoài chính phủ nắm giữ bom hạt nhân là một việc rất lớn, xử lý không tốt sẽ dẫn đến sự hủy diệt của thành phố Hồ Minh.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mà cô rất tin vào trực giác của mình, trực giác của cô nói cho cô biết tổ chức này rất là nguy hiểm, cần xử lý ngay. Không chần chờ cô đứng dậy liền ra lệnh cho hai cặp dưới
“lập tức phái người đến khu vực đó điều tra không được chậm trễ cho dù hi sinh tính mạng cũng phải xác nhận thông tin về tổ chức đang nắm giữ vũ khí hạt nhân”.
Hai thuộc hạ của cô khi nghe cô nói vậy thì liền sắc mặt ngưng trọng, họ giống như nghĩ đến điều gì liền không chần chờ đi ra khỏi phòng bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh cho nhân viên tình báo ở ngoài cục gần khu vực sông La.
Lý Gia Hân liền đem chuyện này giữ lại trong lòng không tính nói cho cấp trên biết, không có chứng cứ rõ ràng tình báo của cô cũng không được coi trọng, không bằng chờ đợi tiếp theo tình báo, cô biết sớm muộn gì tổ chức thần bí đó cũng sẽ đến khu tránh nạn Hồ Minh này vì đây là chỗ duy nhất có thể tồn tại đồ ăn và thức uống còn lại ở thành phố Hồ Minh này, Đi đâu tìm cũng không bằng đi đến nơi này lục soát một lần, cô cứ việc ôm cây đợi thỏ là được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất