Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta
Chương 32:
Không còn cách nào khác, Thẩm Tâm đành cúi xuống, kéo chú chó nhỏ bằng bàn tay đặt xuống đất.
"Từ bây giờ, mày phải học cách tự kiếm ăn, nếu không thì sau này sống thế nào?"
Cây dâu tây suýt bị thùng nước đè chết, qua một đêm dường như đã hồi xuân.
Thẩm Tâm tiện tay hái vài quả dâu tây, không rửa mà trực tiếp ném vào miệng.
"Trái cây cũng phải tích trữ!"
Liếc nhìn đồng hồ, ước chừng hàng hóa của siêu thị cũng sắp đến.
Đang nghĩ thì bên tai truyền đến tiếng động cơ ô tô, chú chó nhỏ lắc mông chạy ra cửa ngồi canh.
"Thính lực của mày tốt như tao vậy! Tốt lắm tốt lắm!"
Thẩm Tâm giơ tay đeo kính râm, che ánh nắng chói chang.
"Xin chào, xin chào, hàng hóa cô cần đã đến, đây là hóa đơn, mời cô kiểm tra lại."
Quản lý siêu thị mồ hôi đầm đìa, bộ vest trước ngực đã ướt đẫm.
"Làm phiền anh cho người chuyển hết hàng vào nhà kính, lát nữa sẽ có xe chuyên dụng chở đến vùng thiên tai."
Thẩm Tâm đã dùng lý do này đến mức thuần thục.
Quản lý chỉ huy mọi người bắt đầu chuyển hàng, nhìn thấy chú chó nhỏ bên chân Thẩm Tâm: "Ha ha, chú chó nhỏ này của cô thật đáng yêu."
Gâu gâu gâu!
Chú chó nhỏ dường như hiểu được đây là lời khen ngợi.
Vẫy đuôi đi theo sau công nhân giám sát.
Thẩm Tâm sợ nó vô tình bị giẫm chết, dứt khoát bế lên đặt lên vai.
Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, lập tức xuất hiện thêm vài vết chân đen.
Không lâu sau, hàng hóa đã được sắp xếp ổn thỏa, bên trên còn dán tên siêu thị.
"Những loại thịt này, chúng tôi đã cho đá lạnh nhưng với thời tiết như thế này thì cũng không để được lâu."
Quản lý không ngừng lau mồ hôi: "Thời tiết năm nay thực sự là... hạn hán thì hạn hán đến chết, mưa thì mưa đến chết..."
"Phía Nam đã liên tiếp mưa mười mấy ngày rồi, ôi..."
Quản lý mang vẻ mặt lo lắng cho quốc gia cho dân tộc.
Đáng tiếc, Thẩm Tâm đã từng trải qua ngày tận thế, đối với những điều này đã không còn cảm giác gì.
Đợi mọi người đi hết, chú chó nhỏ ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào đống thịt chất thành núi, nước miếng chảy ròng ròng.
"Sao mày vô dụng thế?"
Gâu gâu!
"Quay đầu đi! Chờ chút tao sẽ lấy đồ ăn cho mày."
Dường như hiểu được lời Thẩm Tâm nói, chú chó nhỏ cong mông quay người đi, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích.
Ngoan ngoãn vậy sao?
Thẩm Tâm cười khẽ điều động ý niệm, không lâu sau đã thu hết hàng hóa vào không gian, tiện thể đi một vòng trong không gian.
"Từ bây giờ, mày phải học cách tự kiếm ăn, nếu không thì sau này sống thế nào?"
Cây dâu tây suýt bị thùng nước đè chết, qua một đêm dường như đã hồi xuân.
Thẩm Tâm tiện tay hái vài quả dâu tây, không rửa mà trực tiếp ném vào miệng.
"Trái cây cũng phải tích trữ!"
Liếc nhìn đồng hồ, ước chừng hàng hóa của siêu thị cũng sắp đến.
Đang nghĩ thì bên tai truyền đến tiếng động cơ ô tô, chú chó nhỏ lắc mông chạy ra cửa ngồi canh.
"Thính lực của mày tốt như tao vậy! Tốt lắm tốt lắm!"
Thẩm Tâm giơ tay đeo kính râm, che ánh nắng chói chang.
"Xin chào, xin chào, hàng hóa cô cần đã đến, đây là hóa đơn, mời cô kiểm tra lại."
Quản lý siêu thị mồ hôi đầm đìa, bộ vest trước ngực đã ướt đẫm.
"Làm phiền anh cho người chuyển hết hàng vào nhà kính, lát nữa sẽ có xe chuyên dụng chở đến vùng thiên tai."
Thẩm Tâm đã dùng lý do này đến mức thuần thục.
Quản lý chỉ huy mọi người bắt đầu chuyển hàng, nhìn thấy chú chó nhỏ bên chân Thẩm Tâm: "Ha ha, chú chó nhỏ này của cô thật đáng yêu."
Gâu gâu gâu!
Chú chó nhỏ dường như hiểu được đây là lời khen ngợi.
Vẫy đuôi đi theo sau công nhân giám sát.
Thẩm Tâm sợ nó vô tình bị giẫm chết, dứt khoát bế lên đặt lên vai.
Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, lập tức xuất hiện thêm vài vết chân đen.
Không lâu sau, hàng hóa đã được sắp xếp ổn thỏa, bên trên còn dán tên siêu thị.
"Những loại thịt này, chúng tôi đã cho đá lạnh nhưng với thời tiết như thế này thì cũng không để được lâu."
Quản lý không ngừng lau mồ hôi: "Thời tiết năm nay thực sự là... hạn hán thì hạn hán đến chết, mưa thì mưa đến chết..."
"Phía Nam đã liên tiếp mưa mười mấy ngày rồi, ôi..."
Quản lý mang vẻ mặt lo lắng cho quốc gia cho dân tộc.
Đáng tiếc, Thẩm Tâm đã từng trải qua ngày tận thế, đối với những điều này đã không còn cảm giác gì.
Đợi mọi người đi hết, chú chó nhỏ ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào đống thịt chất thành núi, nước miếng chảy ròng ròng.
"Sao mày vô dụng thế?"
Gâu gâu!
"Quay đầu đi! Chờ chút tao sẽ lấy đồ ăn cho mày."
Dường như hiểu được lời Thẩm Tâm nói, chú chó nhỏ cong mông quay người đi, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích.
Ngoan ngoãn vậy sao?
Thẩm Tâm cười khẽ điều động ý niệm, không lâu sau đã thu hết hàng hóa vào không gian, tiện thể đi một vòng trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất