Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta

Chương 37:

Trước Sau
Thiết bị sưởi ấm năng lượng mặt trời, thiết bị chiếu sáng năng lượng mặt trời, bếp năng lượng mặt trời, hộp khử trùng năng lượng mặt trời, kính nhìn đêm năng lượng mặt trời, và cả những chú rô bốt nhỏ trông chẳng có tác dụng gì...

Mỗi thứ lấy 10 cái, lại tiêu mất 20 vạn.

Trước đây cô còn tích trữ bật lửa và nến nhưng trong thời tiết giá lạnh, thiết bị sưởi ấm tất nhiên là càng nhiều càng tốt.

Bây giờ cả hội trường triển lãm đều biết có một vị khách xuất hầu bao hào phóng.

Không ít người phụ trách của các công ty vây quanh, tranh nhau chào hàng sản phẩm của công ty mình với Thẩm Tâm.

"Cô xem giường mát xa năng lượng mặt trời của công ty chúng tôi..."

"Xùy xùy tránh ra, đừng có chen lấn, trời nóng như thế này, ai lại đi mát xa dưới trời nắng chứ?"

"Cô xem chú chó máy năng lượng mặt trời này của tôi, có thể tự sạc, tự làm việc, rất dễ nuôi..."

"Cô có muốn xem Thương Không Khí năng lượng mặt trời của tôi không?"

Một giọng nói yếu ớt, kẹp giữa vô số giọng nói, nhỏ đến mức không nghe thấy.

Ừm?

Thẩm Tâm dừng lại, chính xác là kéo giọng nói yếu ớt này ra khỏi đám đông.

Một thanh niên gầy gò thư sinh, giơ một cây gậy dài bằng cánh tay, trên đó phân bố các tấm pin năng lượng mặt trời lồi lõm.

Thấy Thẩm Tâm chăm chú nhìn anh ta, những người khác cũng lần lượt nhìn lại.



Chàng trai trẻ co rúm vai, lắp bắp nói: "Cô... có muốn xem... xem không?"

"Ha ha ha, đây là thứ gì của anh vậy!"

"Xã hội bây giờ an toàn lắm, thứ này của anh dùng để làm gì? Để giết cá sao?"

"Hahaha, giết cá có khi lại hiệu quả thật!"

"Anh... anh đừng... đừng nói bừa, cái này của tôi... rất... rất lợi hại..."

Thẩm Tâm tiến lên, cầm lấy Thương Không Khí năng lượng mặt trời trong tay đối phương, cẩn thận quan sát.

Nếu cô nhớ không nhầm thì căn cứ mà cô đầu quân trong ngày tận thế, người phụ trách căn cứ sử dụng chính là thứ này.

Mặc dù hình dáng đen xì, không giống với thứ sáng bóng hiện tại.

Nhưng dài ngắn lớn nhỏ đều giống hệt nhau.

Trước sự công phá của cái Thương Không Khí này, thây ma giòn như giấy, hơn nữa thứ này không gây ra tiếng động lớn như súng, chỉ cần có năng lượng mặt trời thì sẽ có đạn vô hạn.

Thật sự là quá dễ sử dụng, lúc đó cô còn rất hâm mộ.

Hơn nữa nghe nói chỉ có một khẩu như vậy, được người phụ trách coi như bảo bối, ngủ cũng phải để trong chăn.

"Anh có bao nhiêu cái?" Thẩm Tâm vẫn muốn xác nhận lại xem có phải chỉ có một khẩu này không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau