Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta

Chương 9:

Trước Sau
"Có chút chuyện, cần tiền gấp, tớ định bán bốn triệu."

"Rẻ thế sao?" Quách Vũ Du không nhịn được thốt lên, lập tức thu hút sự chú ý của những thực khách khác.

Tiếp đó là sự phấn khích không thể che giấu.

Căn nhà của Thẩm Tâm, cô ấy đã đến đó nhiều lần, vị trí và cách trang trí như vậy, ít nhất phải có giá sáu triệu, mà chưa chắc đã mua được.

Bây giờ là bốn triệu, nếu cô ấy có thể mua được, bán lại có thể kiếm lời được hai triệu.

Hai triệu tệ...

Thẩm Tâm lạnh lùng nhìn biểu cảm trên mặt đối phương thay đổi.

Rõ ràng Quách Vũ Du cũng không tốt đẹp gì, rõ ràng là có ý đồ, trước đây cô thật ngốc, sao lại không nhận ra chứ?

"Tâm Tâm à..."

"Cậu bán nhà cho ai cũng thế, hay là... bán cho tớ đi?"

Quách Vũ Du hai tay nâng mặt, mắt long lanh nhìn Thẩm Tâm, nhưng dù có giả vờ thế nào thì sự toan tính trong mắt cô ta cũng không che giấu được.

"Cậu sao?" Thẩm Tâm nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cô đoán không sai.

Tất cả tài sản của Quách Vũ Du, hẳn chỉ loanh quanh khoảng hai triệu, nếu gom góp khắp nơi thì bốn triệu cũng là giới hạn.

"Đúng vậy đúng vậy, Tâm Tâm, giảm giá cho tớ một chút, vì tình bạn của chúng ta..."

"Không, tớ không thể bớt một xu nào, bốn triệu chỉ vừa đủ để trả nợ của tớ, hơn nữa, tớ còn muốn chỉ thanh toán một lần."



Thái độ của Thẩm Tâm rất kiên quyết, không giống như đang nói đùa.

Thấy Quách Vũ Du vẫn còn do dự, Thẩm Tâm quyết định khiêu khích thêm một chút: "Mà cậu mua nhà tớ để mà làm gì, thôi tớ đi trước đây, tớ còn phải đến công ty môi giới."

Nếu cô rao bán căn nhà này qua công ty môi giới, nếu bán nhanh thì có thể bán được thêm năm mươi vạn.

Nhưng bây giờ, Thẩm Tâm thà mất năm mươi vạn chỉ để Quách Vũ Du phải nếm mùi đau khổ.

"Đợi đã, Tâm Tâm." Quách Vũ Du cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.

"Cậu không đùa chứ?"

"Tớ không bao giờ đùa."

"Vậy thì để tớ mua, cho tớ một chút thời gian để xoay tiền."

Tốt lắm, khóe miệng Thẩm Tâm cong lên: "Vậy thì cậu nhanh lên, tớ chỉ đợi cậu đến tối, muộn hơn thì không kịp nữa."

"Gấp vậy sao?... Ồ... được."

Thẩm Tâm nói xong, đứng dậy rời đi.

Cách cửa sổ kính sát đất, cô thấy Quách Vũ Du không kịp chờ cô đi khuất, bắt đầu gọi điện thoại, nhìn khẩu hình thì đầu tiên hẳn là ba chữ "Anh Văn Bân."

Thẩm Tâm cười quay người, ung dung rời đi.

Những người đã từng làm tổn thương cô, cô sẽ không tha cho một ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau