Tận Thế Tông Sư

Quyển 1 Chương 9: Tới tay

Trước Sau
Sống hay chết căn bản không cần chọn.

Có thể sống thì ai lại nguyện ý đi tìm chết? Hơn nữa còn chết trong tay cái tên Lâm Ẩm Vô tiếng tăm lừng lẫy này!

Sự tồn tại của Lâm Ẩm Vô cũng là một tồn tại khác biệt trong tập thể Dương Tuyển giả, hắn thường dùng bài tây làm vũ khí, uy lực của những lá bài đó còn lợi hại hơn cả súng ống, làm cho lòng người run sợ. Chẳng qua danh tiếng của Lâm Ẩm Vô càng tăng thì tần suất hắn dùng bài tây tấn công càng ít, mà tần suất sử dụng đá vụn và lá cây lại ngày càng nhiều thêm.

Đặt lá cây ngọn cỏ đều có thể đả thương con người trong tiểu thuyết lên người Lâm Ẩm Vô là hoàn toàn chính xác.

Đừng nhìn Dương Tuyển giả chỉ có một vạn người, đấy chỉ là tạm thời mà thôi, trong lòng mỗi Dương Tuyển giả đều biết số lượng của chúng sẽ ngày càng tăng thêm, chỉ có con người lừa mình dối người mà thôi. Tuy Dương Tuyển giả có biến hóa rất lớn lúc trước và sau khi thức tỉnh, nhưng thất tình lục dục thuộc về con người thì vẫn có. Có nhiều người ở chung một nơi thì sẽ diễn ra tranh chấp, chủ yếu là phân chia theo chủng tộc. Thủ lĩnh của chúng là một người châu Á lai, thực lực mạnh mẽ không nói, cũng sẽ không thiên vị người của nước này nước kia.

*Thất tình lục dục: là bảy tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu ham muốn của con người.

Đa số tên của Dương Tuyển giả là do họ tự đặt, chúng tin tưởng bản thân mình nhất nên đặt tên sẽ biểu lộ một phần năng lực nào đó. Như Tuyết Yêu có thể tạo ra băng tuyết, Hỏa Quỷ có thể nổi lửa, Vô Trọng có thể khống chế trọng lực trong một phạm vi nhỏ. Thế nhưng Lâm Ẩm Vô vẫn giữ cái tên trước kia của hắn, độc lai độc vãng. Căn cứ vào suy tính của thủ lĩnh, năng lực của Lâm Ẩm Vô thuộc phong hệ, chỉ có phong hệ mới có thể đạt tới trình độ của hắn.

Dương Tuyển giả chết trong tay Lâm Ẩm Vô không nhiều, nhưng cách chết của mỗi người đều khiến cho nhóm Dương Tuyển giả tự xưng kiến thức rộng rãi phải mở mang tầm mắt.

Đám Tuyết Yêu bọn chúng cho là có thể kiếm được đồ tốt trên người Lâm Ẩm Vô, hiện giờ nghĩ lại quả thực là do chúng quá mức tự cao tự đại. Như thiếu niên kia vừa nói, ngay cả cậu ta mà còn đánh không lại thì sao có thể làm đối thủ của Lâm Ẩm Vô?

Lại nói Yến Thừa Cựu bên kia đã được Lâm Ẩm Vô cho phép quang minh chính đại tiến vào trại chăn nuôi.

Nhìn hình thể của hai con gà bên ngoài thì cậu cũng đã có thể tưởng tượng được quả trứng lớn nhỏ ra sao.

Chẳng qua lúc Yến Thừa Cựu nhìn thấy quả trứng vẫn không khỏi cảm thán một câu, "Lớn thật đó!"

Quả trứng này lớn bằng một nửa người trưởng thành, rất là không dễ lấy, hơn nữa con gà mái này sinh đẻ không có kế hoạch, nơi nơi đều là trứng gà, ít nhất phải mười quả, muốn lựa hai quả từ trong đó cũng rất phiền phức. Thế nhưng nhớ tới lời ba người Tuyết Yêu từng nói, có thể những quả trứng gà này sẽ sinh ra một con vật mới, cậu liền lâm vào suy nghĩ đánh giá một phen.

Chắc thứ mà người của viện Khoa Học muốn nghiên cứu là một quả trứng có trống.

Yến Thừa Cựu áp tay lên mặt trứng, nhắm mắt lại, nỗ lực tìm kiếm dấu hiệu của sinh mệnh. Trứng gà lớn thế, hẳn dấu hiệu sinh mệnh sẽ không yếu, cậu liên tục dò xét hơn mười quả, hơn phân nửa đều có dấu hiệu sinh mệnh, sau này có thể ấp ra gà con.

Chỉ là ngẫm lại hình thể của cha mẹ tụi nó, chẳng biết viện Khoa Học bên kia có trứng rồi thì sẽ nuôi dưỡng thế nào? Thế nhưng đây không phải là chuyện mà Yến Thừa Cựu muốn quan tâm, cậu chỉ biết là nếu mình có thể đem hai quả trứng gà này về thì vấn đề phòng ở sẽ được giải quyết ngay.

Sau khi nhìn thấy Lâm Ẩm Vô và đám người Tuyết Yêu, hứng thú của Yến Thừa Cựu đối với Dương Tuyển giả ngày càng lớn, cậu lại có thể đảm bảo an toàn của bản thân, có cơ hội sống cách vách với Dương Tuyển giả, nhất định có thể biết được nhiều việc hơn!

"Được rồi." Hỏa Quỷ và Vô Trọng gian nan bò dậy từ mặt đất rồi nói, thấy hai người này thức thời thế, Tuyết Yêu cũng không phân vân nữa, cô gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lâm Ẩm Vô. Bây giờ bọn chúng thương thương tàn tàn, không có khả năng trở thành đối thủ của Lâm Ẩm Vô.

"Tôi thích người thông minh." Lâm Ẩm Vô lộ ra một nụ cười tươi rói, nói với Vô Trọng, "Chắc trọng lượng của hai con gà chả là gì với cậu đâu nhỉ."



Vô Trọng liếc nhìn hai con gà rồi gật đầu, y có thể điều khiển chúng trôi nổi trên không trung.

"Còn hai người thì đi bê trứng gà." Lâm Ẩm Vô nói.

"Được." Hỏa Quỷ cùng Tuyết Yêu đành phải chấp thuận, chúng vừa đi tới cửa trại chăn nuôi là thấy Yến Thừa Cựu ôm một quả khiêng một quả đi ra.

Hai quả trứng này thật sự quá lớn, Yến Thừa Cựu bị ép ở trong rất không đáng chú ý, nhìn từ xa như là hai quả trứng đang trôi nổi trên không trung. Ôm hai quả trứng lớn thế, tự nhiên tư thế của Yến Thừa Cựu cũng không đẹp nổi, như một chú hề ở rạp xiếc đang cố ý chọc cười người khác.

"Tôi đi đây." Yến Thừa Cựu nhìn thấy đám người Lâm Ẩm Vô từ rất xa, cậu cũng không có ý định lại gần.

"Được, đi đi." Trên mặt Lâm Ẩm Vô không có bao nhiêu cảm xúc, nhẹ nhàng trả lời một câu bâng quơ.

Dù hắn có không trả lời thì Yến Thừa Cựu cũng không có ý định tiếp tục ở đây. Trước kia chỉ có một mình cậu làm cu li, giờ đã có tới ba người, tiếp tục ở lại chính là thuần túy tìm chết.

Yến Thừa Cựu ôm trứng gà nhanh chóng biến mất khỏi trại chăn nuôi, còn rất lâu mới tới thời gian mặt trời đen xuất hiện, ban đêm thành phố cũng không có bao nhiêu người, cứ giữ tốc độ thế này thì không chừng có thể trở lại nhà an toàn sớm hơn một chút. Ở bên ngoài càng lâu thì nguy hiểm càng lớn.

Tuyết Yêu nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của Lâm Ẩm Vô, căng da đầu nói, "Thiếu niên kia đúng là kỳ lạ, không phải Dương Tuyển giả nhưng lại có năng lực vượt mức bình thường như thế, vậy mà anh lại dễ dàng thả cậu ta đi..."

"Không ai lấy được đồ của tôi mà còn có thể an ổn rời đi." Lâm Ẩm Vô mỉm cười nhìn Tuyết Yêu, "Đi vào trong lấy đồ đi."

- -----------

Rạng sáng 4 giờ, Tạ Tư Hàm còn đang say sưa mộng đẹp trên giường thì đột nhiên bị ai đó đẩy tỉnh.

"Anh Tạ, anh Tạ!"

"Ây da, đừng có đụng." Tạ Tư Hàm không kiên nhẫn đẩy người nọ sang một bên, rồi trở mình ngủ tiếp.

Khoan đã?

Giọng nói này hơi quen tai?

Tạ Tư Hàm lập tức tỉnh dậy từ trên giường, thấy ngay Yến Thừa Cựu đang mỉm cười nhìn anh, "Anh Tạ, xin lỗi, phá hỏng giấc ngủ của anh rồi. Chẳng qua bây giờ tôi đang gấp, nên muốn hỏi anh mấy giờ thì viện Khoa Học mở cửa?"

"Cậu về nhanh thật đấy." Tạ Tư Hàm lau mặt một lần, nghi hoặc nói, "Viện Khoa Học mở cửa lúc 6 giờ, có chuyện gì sao?"

Yến Thừa Cựu lắc lắc đầu, rồi chỉ hai quả trứng gà, "Tôi nghe được một ít âm thanh, hình như có quả muốn phá vỏ ra ngoài."

Tạ Tư Hàm nhìn theo ngón tay chỉ chỉ cạnh cửa của Yến Thừa Cựu, nháy mắt hoảng loạn.



"Cái này... Cái này... Cũng lớn quá đi mất!" Tạ Tư Hàm âm thầm nuốt nước miếng, lâu lắm rồi anh không được ăn trứng, đột nhiên xuất hiện hai quả trứng gà lớn như thế, phản ứng đầu tiên của anh không phải là kinh ngạc, mà là nhớ lại cách nấu trứng.

Cà chua xào trứng gà gì gì đó, hình như anh cũng có một loại cà chua giống thế.

Quả trứng to thế này, ít nhất có thể ăn được một tháng!

Trứng chiên, canh tảo tía thịt heo trứng gà, thịt kho tàu, trứng luộc nước trà, bánh tart trứng gà...

Không, bây giờ không phải lúc để nhớ tới mấy cái này.

Tạ Tư Hàm lắc đầu, vội vàng xua tan mấy món ngon trong đầu đi, "Đây là thành quả mà cậu tìm được à? Tôi nhớ quả trứng lần trước người kia đem về cũng chẳng lớn như thế, hơn nữa cậu nói nó còn muốn phá vỏ à?"

"Có thể, tôi cảm thấy nếu ấp ra được gà con thì giá sẽ tương đối cao." Yến Thừa Cựu thành thật trả lời.

Ông trời ơi, giàu to rồi!

Tạ Tư Hàm vội vàng gật đầu, bò dậy từ trên giường thay quần áo, "Đúng rồi đúng rồi, tôi có mấy cái túi, có thể bỏ trứng gà vào trong đó. Từ chỗ chúng ta đến viện Khoa Học không xa lắm, có thể canh lúc bọn họ mở cửa rồi đến."

"Hả?" Yến Thừa Cựu còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Tư Hàm đã đẩy cậu đi thay quần áo, "Trên người cậu có cái mùi gì thế, đi thay quần áo đi, nhanh lên."

Yến Thừa Cựu cúi đầu ngửi ngửi người mình, sắc mặt không tốt lắm, cậu khiêng con gà trống kia đi mất một đoạn, rồi lại ôm hai quả trứng trở về, trên người ám biết bao nhiêu là mùi. Yến Thừa Cựu lập tức đi thay bộ đồ được Tạ Tư Hàm mua cho.

"Nhanh lên nhanh lên!" Tạ Tư Hàm nhìn thoáng qua cơ bụng của Yến Thừa Cựu, hâm mộ không thôi.

Chờ Yến Thừa Cựu thay đồ xong, Tạ Tư Hàm đã lấy ra hai cái túi. Anh duỗi tay muốn bê trứng gà, kết quả tay đặt lên quả trứng, mà dùng sức đến đỏ mặt cũng không thể bê lên.

Sao lại nặng thế?

Không có khả năng, sao anh có thể không cầm nổi hai quả trứng này chứ?

Tạ Tư Hàm nhớ tới chút ít võ thuật Yến Thừa Cựu đã dạy mình, nỗ lực đè trọng tâm xuống, thành công nâng lên được tí tẹo....

"Anh Tạ anh buông ra đi, để tôi khiêng là được rồi." Yến Thừa Cựu mặc đồ xong rồi cười nói, "Tụi nó nặng lắm" Nói xong, Yến Thừa Cựu lưu loát nâng hai quả trứng gà lên một ôm một khiêng, "Anh Tạ, anh mở cửa giúp tôi được không?"

Tạ Tư Hàm yên lặng nhìn Yến Thừa Cựu hồi lâu, ngoan ngoãn đi mở cửa.

Thừa Cựu nói đúng, anh cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau