Chương 30: Con Ngoan
Nhưng điều tra ngoài tháp, loại đồng đội này là đáng tin cậy nhất nếu được bồi dưỡng, nhất là Bạch Vụ có năng lực phân tích rất mạnh.
Nhưng làm thế nào để một tân binh chuỗi sức mạnh cấp một đối mặt với Ác Đọa ít nhất là cấp bốn?
Cuối hành lang xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Hình dáng bên ngoài trông giống như một con nhện to lớn, nhưng khi đến gần hơn, Ngũ Cửu phát hiện ra đó không phải là một con nhện to lớn, mà là phần lưng của đối phương, mọc ra bốn cặp cánh tay đỏ như máu.
Những cánh tay này tráng kiện hơn nhiều so với cánh tay chân chính của nó.
Mặc dù so với thiếu niên trong bức ảnh gần như không phải là cùng một giống loài, nhưng Ngũ Cửu vẫn nhận ra được gương mặt đó.
Mái tóc xoăn đen chuyển sang màu đỏ sẫm, con ngươi màu tím, trên mặt vẫn còn có chú văn, nhưng bắt đầu từ chỗ cổ, liền bị vảy đỏ như máu bao phủ, giống như một chiếc áo giáp làm từ tinh thạch.
"Xì xì..."
Thanh âm độc xà phun ra nuốt vào cũng không phải phát ra từ trong miệng Ác Đọa, mà là cặp tay thứ hai trong bốn cặp cánh tay phía sau nó. Thay vì nói là cánh tay, chẳng bằng nói là hai con trăn lớn màu đỏ thẫm.
Loại Ác Đọa đẳng cấp này, Ngũ Cửu đã từng gặp ba lần, cơ thể giống như các mảnh ghép của những con quái vật khác nhau.
Thần sắc của y như thường, bốn giờ đầu tiên bên ngoài tòa tháp là lúc y ở trạng thái mạnh nhất.
Những người còn lại cũng khá bình tĩnh, học hỏi bộ dáng của Ngũ Cửu.
Bạch Vụ thì khác với lúc trước, hắn không hề có một chút lạnh lùng nào, mà là tràn đầy lực tương tác.
Số liệu biến thái bên trong ghi chú, không làm cho hắn cảm thấy áp lực một chút nào, trái lại là cười càng thêm sáng lạn.
[ Ác Đọa cấp sáu, biến dạng bề ngoài: Trảm Thiết, dịch axit ăn mòn, tơ nhện quấn quanh, kịch độc thẩm thấu, tứ chi kéo duỗi, phản ứng nhanh.
Biến dạng hiếm: Quái lực, tái tạo chi, đón đỡ.
Biến dạng hoàn mỹ: cảm ứng sinh tử.
Lợi Á ăn thành bực đức hạnh này, ta là thật sự không có nghĩ đến, nếu mang gã đến cho đoàn phim Tây Du Ký, có thể lấy được tiền cát xê của mấy vai yêu quái, quá đã. Một lời nhắc nhở cuối cùng, lợi dụng thủ đoạn ngoại trừ người lùn giết chết gã, có thể làm cho quỷ nhỏ tinh nghịch tự đại lại tự ti, đánh rơi một trình tự thiên phú mà ngươi không thích lắm.]
Số liệu không rõ ràng, thông tin hữu ích vẫn là cực độ tự đại và cực độ tự ti, điểm này ăn khớp cùng với nội dung ghi chú nhìn thấy lúc trước.
Mà kiểu chết đặc thù này, hiển nhiên không phải là bị Ngũ Cửu giết chết...lúc trước ta đoán không lầm, chính là có liên quan đến chiếc lược này. Về phần trình tự thiên phú ta chán ghét, được rồi, không phải là trọng điểm.
Gã tên là Lợi Á...đây là một điểm khởi đầu tốt.
Những cánh tay như rắn phía sau Lợi Á bắt đầu chậm rãi ngọ nguậy.
"Đồ ăn đến từ...trong Tòa Tháp...ta muốn, ăn các ngươi..." Sự hưng phấn nổi lên từ đôi con ngươi màu tím lờ mờ của Lợi Á.
Ngôn ngữ của gã cứng ngắc, Bạch Vụ không cho rằng đây là tư duy không linh hoạt, nguyên nhân hẳn là bởi vì đã lâu không nói chuyện.
"Lợi Á, con ngoan của ta, ta cũng không phải là đến từ trong Tòa Tháp." Bạch Vụ thản nhiên nói.
Ba cặp cánh tay vốn chuẩn bị xé nát Bạch Vụ bỗng nhiên dừng lại, Lợi Á đột nhiên trợn to hai mắt.
"Không nhớ rõ sao, ngươi là cơ thể hoàn chỉnh quý giá nhất của ta, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, và là người ngoan ngoãn nhất trong số các con của ta."
Trong đôi con ngươi màu tím của Lợi Á hiện lên vẻ hoang mang và kinh nghi, gã cũng không có tiến lên, cũng không có bởi vì Bạch Vụ tới gần mà lui về phía sau.
Nụ cười của Bạch Vụ rất ôn hòa, nhưng ánh mắt thì dần dần trở nên lãnh đạm.
"Đùa thôi, đừng coi là thật, ngươi chỉ là một kiện phế phẩm, ta vốn cũng không có kỳ vọng đối với ngươi. Thậm chí ta đều sắp muốn quên sự hiện hữu của ngươi."
Con mắt giống như là tinh hà, vô số tinh thần đồng thời nổ bể ra, Lợi Á kinh hãi nhìn Bạch Vụ.
Bạch Vụ đã đi tới trước người Lợi Á, thậm chí vươn một tay, nhẹ nhàng đụng vào chú ấn trên mặt tiểu nam hài.
Lợi Á gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vụ, muốn từ trong ánh mắt đối phương tìm được tâm tình mà đồ ăn nên có.
Với tư cách là Ác Đọa đỉnh cấp, gã thậm chí có thể cảm nhận được trên người mấy người sau lưng phát tán ra sợ hãi nhàn nhạt, dù cho bọn họ ẩn giấu rất sâu, Lợi Á cũng có thể ngửi được.
Nhưng đối mặt với Bạch Vụ, gã không hề cảm thấy một chút sợ hãi nào, ở sâu trong ánh mắt của Bạch Vụ, chỉ có nghiền ngẫm và thất vọng.
"Lão...lão sư? Không, không thể nào, điều này sao có thể..."
"Có vẻ qua nhiều năm cũng không có khiến cho ngươi trở nên càng ngốc, xem như là một trong những ưu điểm không nhiều lắm của ngươi."
Lợi Á không rõ, vì cái gì lão sư sẽ xuất hiện ở chỗ này? Mỗi một Ác Đọa đều không có cách nào rời khỏi phạm vi đặc biệt, đây là luật thép của thế giới này.
Thế giới ngoài tháp bị chia cắt thành vô số khu vực, từng khu vực kỳ thật đều có biên giới, Ác Đọa sẽ không có cách nào rời khỏi biên giới kia, chỉ có những nhân loại đến từ trong tháp mới có thể vượt qua biên giới.
Trên thực tế trong lần điều tra này, nhóm người Ngũ Cửu liền vừa vặn ở vào biên giới hai khu vực, bệnh viện chính là một khu vực khác.
Lợi Á cũng không phải là người hoang mang nhất, Ngũ Cửu và bọn người Lâm Vô Nhu mới là không hiểu ra sao, Bạch Vụ đến cùng nắm giữ được thông tin gì ở trong căn phòng đó?
Cỗ cảm giác hắc thủ phía sau màn nồng đậm này là có chuyện gì?
Nhưng làm thế nào để một tân binh chuỗi sức mạnh cấp một đối mặt với Ác Đọa ít nhất là cấp bốn?
Cuối hành lang xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Hình dáng bên ngoài trông giống như một con nhện to lớn, nhưng khi đến gần hơn, Ngũ Cửu phát hiện ra đó không phải là một con nhện to lớn, mà là phần lưng của đối phương, mọc ra bốn cặp cánh tay đỏ như máu.
Những cánh tay này tráng kiện hơn nhiều so với cánh tay chân chính của nó.
Mặc dù so với thiếu niên trong bức ảnh gần như không phải là cùng một giống loài, nhưng Ngũ Cửu vẫn nhận ra được gương mặt đó.
Mái tóc xoăn đen chuyển sang màu đỏ sẫm, con ngươi màu tím, trên mặt vẫn còn có chú văn, nhưng bắt đầu từ chỗ cổ, liền bị vảy đỏ như máu bao phủ, giống như một chiếc áo giáp làm từ tinh thạch.
"Xì xì..."
Thanh âm độc xà phun ra nuốt vào cũng không phải phát ra từ trong miệng Ác Đọa, mà là cặp tay thứ hai trong bốn cặp cánh tay phía sau nó. Thay vì nói là cánh tay, chẳng bằng nói là hai con trăn lớn màu đỏ thẫm.
Loại Ác Đọa đẳng cấp này, Ngũ Cửu đã từng gặp ba lần, cơ thể giống như các mảnh ghép của những con quái vật khác nhau.
Thần sắc của y như thường, bốn giờ đầu tiên bên ngoài tòa tháp là lúc y ở trạng thái mạnh nhất.
Những người còn lại cũng khá bình tĩnh, học hỏi bộ dáng của Ngũ Cửu.
Bạch Vụ thì khác với lúc trước, hắn không hề có một chút lạnh lùng nào, mà là tràn đầy lực tương tác.
Số liệu biến thái bên trong ghi chú, không làm cho hắn cảm thấy áp lực một chút nào, trái lại là cười càng thêm sáng lạn.
[ Ác Đọa cấp sáu, biến dạng bề ngoài: Trảm Thiết, dịch axit ăn mòn, tơ nhện quấn quanh, kịch độc thẩm thấu, tứ chi kéo duỗi, phản ứng nhanh.
Biến dạng hiếm: Quái lực, tái tạo chi, đón đỡ.
Biến dạng hoàn mỹ: cảm ứng sinh tử.
Lợi Á ăn thành bực đức hạnh này, ta là thật sự không có nghĩ đến, nếu mang gã đến cho đoàn phim Tây Du Ký, có thể lấy được tiền cát xê của mấy vai yêu quái, quá đã. Một lời nhắc nhở cuối cùng, lợi dụng thủ đoạn ngoại trừ người lùn giết chết gã, có thể làm cho quỷ nhỏ tinh nghịch tự đại lại tự ti, đánh rơi một trình tự thiên phú mà ngươi không thích lắm.]
Số liệu không rõ ràng, thông tin hữu ích vẫn là cực độ tự đại và cực độ tự ti, điểm này ăn khớp cùng với nội dung ghi chú nhìn thấy lúc trước.
Mà kiểu chết đặc thù này, hiển nhiên không phải là bị Ngũ Cửu giết chết...lúc trước ta đoán không lầm, chính là có liên quan đến chiếc lược này. Về phần trình tự thiên phú ta chán ghét, được rồi, không phải là trọng điểm.
Gã tên là Lợi Á...đây là một điểm khởi đầu tốt.
Những cánh tay như rắn phía sau Lợi Á bắt đầu chậm rãi ngọ nguậy.
"Đồ ăn đến từ...trong Tòa Tháp...ta muốn, ăn các ngươi..." Sự hưng phấn nổi lên từ đôi con ngươi màu tím lờ mờ của Lợi Á.
Ngôn ngữ của gã cứng ngắc, Bạch Vụ không cho rằng đây là tư duy không linh hoạt, nguyên nhân hẳn là bởi vì đã lâu không nói chuyện.
"Lợi Á, con ngoan của ta, ta cũng không phải là đến từ trong Tòa Tháp." Bạch Vụ thản nhiên nói.
Ba cặp cánh tay vốn chuẩn bị xé nát Bạch Vụ bỗng nhiên dừng lại, Lợi Á đột nhiên trợn to hai mắt.
"Không nhớ rõ sao, ngươi là cơ thể hoàn chỉnh quý giá nhất của ta, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, và là người ngoan ngoãn nhất trong số các con của ta."
Trong đôi con ngươi màu tím của Lợi Á hiện lên vẻ hoang mang và kinh nghi, gã cũng không có tiến lên, cũng không có bởi vì Bạch Vụ tới gần mà lui về phía sau.
Nụ cười của Bạch Vụ rất ôn hòa, nhưng ánh mắt thì dần dần trở nên lãnh đạm.
"Đùa thôi, đừng coi là thật, ngươi chỉ là một kiện phế phẩm, ta vốn cũng không có kỳ vọng đối với ngươi. Thậm chí ta đều sắp muốn quên sự hiện hữu của ngươi."
Con mắt giống như là tinh hà, vô số tinh thần đồng thời nổ bể ra, Lợi Á kinh hãi nhìn Bạch Vụ.
Bạch Vụ đã đi tới trước người Lợi Á, thậm chí vươn một tay, nhẹ nhàng đụng vào chú ấn trên mặt tiểu nam hài.
Lợi Á gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vụ, muốn từ trong ánh mắt đối phương tìm được tâm tình mà đồ ăn nên có.
Với tư cách là Ác Đọa đỉnh cấp, gã thậm chí có thể cảm nhận được trên người mấy người sau lưng phát tán ra sợ hãi nhàn nhạt, dù cho bọn họ ẩn giấu rất sâu, Lợi Á cũng có thể ngửi được.
Nhưng đối mặt với Bạch Vụ, gã không hề cảm thấy một chút sợ hãi nào, ở sâu trong ánh mắt của Bạch Vụ, chỉ có nghiền ngẫm và thất vọng.
"Lão...lão sư? Không, không thể nào, điều này sao có thể..."
"Có vẻ qua nhiều năm cũng không có khiến cho ngươi trở nên càng ngốc, xem như là một trong những ưu điểm không nhiều lắm của ngươi."
Lợi Á không rõ, vì cái gì lão sư sẽ xuất hiện ở chỗ này? Mỗi một Ác Đọa đều không có cách nào rời khỏi phạm vi đặc biệt, đây là luật thép của thế giới này.
Thế giới ngoài tháp bị chia cắt thành vô số khu vực, từng khu vực kỳ thật đều có biên giới, Ác Đọa sẽ không có cách nào rời khỏi biên giới kia, chỉ có những nhân loại đến từ trong tháp mới có thể vượt qua biên giới.
Trên thực tế trong lần điều tra này, nhóm người Ngũ Cửu liền vừa vặn ở vào biên giới hai khu vực, bệnh viện chính là một khu vực khác.
Lợi Á cũng không phải là người hoang mang nhất, Ngũ Cửu và bọn người Lâm Vô Nhu mới là không hiểu ra sao, Bạch Vụ đến cùng nắm giữ được thông tin gì ở trong căn phòng đó?
Cỗ cảm giác hắc thủ phía sau màn nồng đậm này là có chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất