Chương 36: Phòng Lưu Trữ Hồ Sơ
"Không còn gì khác?"
"Đương nhiên là còn có, nhưng đến thời điểm cần dùng, ta sẽ lại nói. Mặt khác..." Ánh mắt của Bạch Vụ đảo qua mọi người, nói một cách nghiêm túc: "Một đội ngũ không có góc chết, chính là mỗi người có vị trí riêng và mọi người nên thực hiện nhiệm vụ của riêng mình. Vị trí của ta là mắt, cũng chính là người quan sát, cho nên đừng có thắc mắc những gì ta nói, thói quen phải có lời giải thích cho mọi thứ là tốt, nhưng không thích hợp ở trong đội ngũ mà mọi người phó thác tính mạng cho nhau. Hơn nữa không cần thắc mắc, có thể đề thăng hiệu suất của đoàn đội."
Đoạn văn này tự nhiên là nói cho Ngũ Cửu nghe. Ở kiếp trước của Bạch Vụ, đoàn đội bán hàng đa cấp cũng sẽ yêu cầu nhóm gà con phía dưới làm được "luôn nghe lời" .
Đương nhiên gà con là không cần đầu óc, Bạch Vụ cũng không có coi đội viên là gà con.
Nhưng vì về sau có thể thuận lợi sử dụng Phổ Lôi Nhãn hơn, hắn phải từ giờ trở đi, liền muốn để bọn họ xây dựng thành lập một loại suy nghĩ theo quán tính "Bạch Vụ phụ trách động não, ta phụ trách động thủ".
Thang máy mở ra ở tầng 3, mọi người liền cảm thấy một loại bầu không khí quỷ dị khó có thể dùng lời nói.
Những đường kẻ màu máu mà bọn họ nhìn thấy ở quầy đăng ký tòa nhà đầu tiên lại lan ra khắp các bức tường của tòa nhà thứ ba.
Không ai biết ý nghĩa của những ký hiệu uốn lượn này, ghi chú mà Bạch Vụ nhìn thấy, cũng chỉ là nhắc nhở đơn giản —— [một bộ phận của trận pháp.]
Tin tức mà Phổ Lôi Nhãn cung cấp là có hạn, nhưng cũng không có cảnh báo, Bạch Vụ liền bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Trên tầng 3 của tòa nhà thứ ba, đã từng là nơi lưu trữ hồ sơ bệnh án của bệnh viện.
Cấu tạo ở đây khác với các tầng khác, cũng không có quá nhiều phòng mà các phòng được ghép lại thành một phòng trưng bày hồ sơ.
Vào thời điểm ở bên ngoài phòng trưng bày, Doãn Sương bỗng nhiên dừng lại.
"Ngươi đến gặp ta sao..."
Thanh âm êm ái thổi qua bên tai Doãn Sương.
"Ta đang ở bên ngoài, ngươi đến gặp ta đi, tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi..."
Doãn Sương xoay người, âm thanh này như thể mang theo loại mê hoặc nào đó. Giống như một đứa em gái lâu ngày không gặp, đang hô hoán nàng.
Nhưng Doãn Sương không có em gái, thần sắc của nàng hoảng hốt, chuẩn bị đi ngược lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Những người còn lại vốn dĩ đang quan sát các ký hiệu xung quanh, Bạch Vụ bỗng nhiên lên tiếng, mọi người mới đột nhiên phản ứng kịp, Doãn Sương lại bất tri bất giác ở phía sau nhất đội ngũ, như thể sắp tụt lại phía sau.
"Ta nghe thấy một giọng nói." Doãn Sương tỉnh táo lại từ bên trong mờ mịt.
Ngũ Cửu đột nhiên co con mắt lại, đây là sơ suất của y với tư cách là đội trưởng, những đường kẻ trên tường khiến y cảm thấy thất thần trong giây lát.
"Không có giọng nói nào, hãy hít một hơi thật sâu và kìm nén tâm tình của ngươi."
29.
Doãn Sương rất ngạc nhiên khi thấy giá trị của chiếc đồng hồ đột ngột tăng vọt từ số lẻ lên 29...
Nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, hiệu quả biểu hiện của ba loại tâm tình tiêu cực không đồng nhất, Bạch Vụ rất nhanh liền suy đoán ra kết quả: "Kết luận mà chúng ta biết hiện tại, chính là nhân loại sẽ biến thành Ác Đọa khi trải qua những tâm tình tiêu cực tột độ. Bất kể là phẫn nộ hay là bi thương, quá khứ của bọn chúng, tất nhiên sẽ khơi dậy sự đồng cảm, nhưng chúng đã không còn là nhân loại nữa."
Doãn Sương nhìn Bạch Vụ, kinh ngạc về sự điềm tĩnh không tương xứng với tuổi của hắn.
"Tất cả mọi người, trong chớp mắt nghe được bất kỳ thanh âm gì, lập tức lên tiếng."
Lúc này Bạch Vụ mới tin tưởng suy đoán của mình là đúng, toà nhà thứ tư giam giữ cô bé đáng thương, nhưng toà nhà thứ ba và toà nhà thứ tư quá tiếp cận, thủ đoạn công kích của oán khí là vô cùng đa dạng.
Không chỉ là dùng cánh tay tập kích như ở tòa nhà đầu tiên, rất có thể những ảo giác sẽ thường xuyên xuất hiện ở tòa nhà thứ ba.
...
Kiến trúc bắt mắt nhất ở tòa nhà tầng ba là phòng trưng bày hồ sơ.
Khúc nhạc đệm Doãn Sương tụt lại phía sau trôi qua, đoàn người lại tiến đến phòng trưng bày hồ sơ.
Bảy trăm năm thời gian trôi qua, trong phòng trưng bày hồ sơ, cũng không có quá dơ dáy bẩn thỉu.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Cửu nhìn thấy nhiều tài liệu bên ngoài tháp như vậy.
Mặc dù trong đó chưa hẳn sẽ có chân tướng lịch sử mà y muốn tìm thấy, nhưng y cũng có thể tìm hiểu càng nhiều về các sự kiện trước thời kỳ Tòa Tháp.
Chỉ là vào thời điểm y chuẩn bị đụng vào hồ sơ, Bạch Vụ bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại: "Đội trưởng, không nên đụng."
"Làm sao vậy?"
"Những hồ sơ này...không quá bình thường, các ngươi tốt hơn hết là đừng đọc."
Bạch Vụ cũng không phải là nói chuyện giật gân, vào thời điểm tập trung ánh mắt nhìn hồ sơ, ghi chú cũng không có chỉ làm ra giải thích đối với một hồ sơ:
[ Nơi này trưng bày rất nhiều thí nghiệm về Ác Đọa, nhưng tốt nhất là đừng có tùy tiện mở chúng ra, bởi vì cô bé đáng thương đã đưa năng lực của mình vào những hồ sơ này ~ đọc qua hồ sơ, người đọc sẽ cảm nhận được nỗi đau mà các đối tượng thí nghiệm phải trải qua. Có phải hay không cảm thấy cô bé đáng thương đã sử dụng năng lực của mình sai chỗ?]
Nói ngắn gọn, hồ sơ không phải là dùng phương thức chữ viết hiện ra, mà là dùng phương thức ký ức, trực tiếp truyền vào tâm trí người đọc.
Đọc những hồ sơ này, sẽ khiến cho người đọc đồng cảm lây.
Bạch Vụ giải thích ngắn gọn tình huống, tiểu đội lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.
"Đương nhiên là còn có, nhưng đến thời điểm cần dùng, ta sẽ lại nói. Mặt khác..." Ánh mắt của Bạch Vụ đảo qua mọi người, nói một cách nghiêm túc: "Một đội ngũ không có góc chết, chính là mỗi người có vị trí riêng và mọi người nên thực hiện nhiệm vụ của riêng mình. Vị trí của ta là mắt, cũng chính là người quan sát, cho nên đừng có thắc mắc những gì ta nói, thói quen phải có lời giải thích cho mọi thứ là tốt, nhưng không thích hợp ở trong đội ngũ mà mọi người phó thác tính mạng cho nhau. Hơn nữa không cần thắc mắc, có thể đề thăng hiệu suất của đoàn đội."
Đoạn văn này tự nhiên là nói cho Ngũ Cửu nghe. Ở kiếp trước của Bạch Vụ, đoàn đội bán hàng đa cấp cũng sẽ yêu cầu nhóm gà con phía dưới làm được "luôn nghe lời" .
Đương nhiên gà con là không cần đầu óc, Bạch Vụ cũng không có coi đội viên là gà con.
Nhưng vì về sau có thể thuận lợi sử dụng Phổ Lôi Nhãn hơn, hắn phải từ giờ trở đi, liền muốn để bọn họ xây dựng thành lập một loại suy nghĩ theo quán tính "Bạch Vụ phụ trách động não, ta phụ trách động thủ".
Thang máy mở ra ở tầng 3, mọi người liền cảm thấy một loại bầu không khí quỷ dị khó có thể dùng lời nói.
Những đường kẻ màu máu mà bọn họ nhìn thấy ở quầy đăng ký tòa nhà đầu tiên lại lan ra khắp các bức tường của tòa nhà thứ ba.
Không ai biết ý nghĩa của những ký hiệu uốn lượn này, ghi chú mà Bạch Vụ nhìn thấy, cũng chỉ là nhắc nhở đơn giản —— [một bộ phận của trận pháp.]
Tin tức mà Phổ Lôi Nhãn cung cấp là có hạn, nhưng cũng không có cảnh báo, Bạch Vụ liền bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Trên tầng 3 của tòa nhà thứ ba, đã từng là nơi lưu trữ hồ sơ bệnh án của bệnh viện.
Cấu tạo ở đây khác với các tầng khác, cũng không có quá nhiều phòng mà các phòng được ghép lại thành một phòng trưng bày hồ sơ.
Vào thời điểm ở bên ngoài phòng trưng bày, Doãn Sương bỗng nhiên dừng lại.
"Ngươi đến gặp ta sao..."
Thanh âm êm ái thổi qua bên tai Doãn Sương.
"Ta đang ở bên ngoài, ngươi đến gặp ta đi, tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi..."
Doãn Sương xoay người, âm thanh này như thể mang theo loại mê hoặc nào đó. Giống như một đứa em gái lâu ngày không gặp, đang hô hoán nàng.
Nhưng Doãn Sương không có em gái, thần sắc của nàng hoảng hốt, chuẩn bị đi ngược lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Những người còn lại vốn dĩ đang quan sát các ký hiệu xung quanh, Bạch Vụ bỗng nhiên lên tiếng, mọi người mới đột nhiên phản ứng kịp, Doãn Sương lại bất tri bất giác ở phía sau nhất đội ngũ, như thể sắp tụt lại phía sau.
"Ta nghe thấy một giọng nói." Doãn Sương tỉnh táo lại từ bên trong mờ mịt.
Ngũ Cửu đột nhiên co con mắt lại, đây là sơ suất của y với tư cách là đội trưởng, những đường kẻ trên tường khiến y cảm thấy thất thần trong giây lát.
"Không có giọng nói nào, hãy hít một hơi thật sâu và kìm nén tâm tình của ngươi."
29.
Doãn Sương rất ngạc nhiên khi thấy giá trị của chiếc đồng hồ đột ngột tăng vọt từ số lẻ lên 29...
Nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, hiệu quả biểu hiện của ba loại tâm tình tiêu cực không đồng nhất, Bạch Vụ rất nhanh liền suy đoán ra kết quả: "Kết luận mà chúng ta biết hiện tại, chính là nhân loại sẽ biến thành Ác Đọa khi trải qua những tâm tình tiêu cực tột độ. Bất kể là phẫn nộ hay là bi thương, quá khứ của bọn chúng, tất nhiên sẽ khơi dậy sự đồng cảm, nhưng chúng đã không còn là nhân loại nữa."
Doãn Sương nhìn Bạch Vụ, kinh ngạc về sự điềm tĩnh không tương xứng với tuổi của hắn.
"Tất cả mọi người, trong chớp mắt nghe được bất kỳ thanh âm gì, lập tức lên tiếng."
Lúc này Bạch Vụ mới tin tưởng suy đoán của mình là đúng, toà nhà thứ tư giam giữ cô bé đáng thương, nhưng toà nhà thứ ba và toà nhà thứ tư quá tiếp cận, thủ đoạn công kích của oán khí là vô cùng đa dạng.
Không chỉ là dùng cánh tay tập kích như ở tòa nhà đầu tiên, rất có thể những ảo giác sẽ thường xuyên xuất hiện ở tòa nhà thứ ba.
...
Kiến trúc bắt mắt nhất ở tòa nhà tầng ba là phòng trưng bày hồ sơ.
Khúc nhạc đệm Doãn Sương tụt lại phía sau trôi qua, đoàn người lại tiến đến phòng trưng bày hồ sơ.
Bảy trăm năm thời gian trôi qua, trong phòng trưng bày hồ sơ, cũng không có quá dơ dáy bẩn thỉu.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Cửu nhìn thấy nhiều tài liệu bên ngoài tháp như vậy.
Mặc dù trong đó chưa hẳn sẽ có chân tướng lịch sử mà y muốn tìm thấy, nhưng y cũng có thể tìm hiểu càng nhiều về các sự kiện trước thời kỳ Tòa Tháp.
Chỉ là vào thời điểm y chuẩn bị đụng vào hồ sơ, Bạch Vụ bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại: "Đội trưởng, không nên đụng."
"Làm sao vậy?"
"Những hồ sơ này...không quá bình thường, các ngươi tốt hơn hết là đừng đọc."
Bạch Vụ cũng không phải là nói chuyện giật gân, vào thời điểm tập trung ánh mắt nhìn hồ sơ, ghi chú cũng không có chỉ làm ra giải thích đối với một hồ sơ:
[ Nơi này trưng bày rất nhiều thí nghiệm về Ác Đọa, nhưng tốt nhất là đừng có tùy tiện mở chúng ra, bởi vì cô bé đáng thương đã đưa năng lực của mình vào những hồ sơ này ~ đọc qua hồ sơ, người đọc sẽ cảm nhận được nỗi đau mà các đối tượng thí nghiệm phải trải qua. Có phải hay không cảm thấy cô bé đáng thương đã sử dụng năng lực của mình sai chỗ?]
Nói ngắn gọn, hồ sơ không phải là dùng phương thức chữ viết hiện ra, mà là dùng phương thức ký ức, trực tiếp truyền vào tâm trí người đọc.
Đọc những hồ sơ này, sẽ khiến cho người đọc đồng cảm lây.
Bạch Vụ giải thích ngắn gọn tình huống, tiểu đội lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất