Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 48: Hành Vi Kỳ Quái

Trước Sau
Không thể nào là người Tòa Tháp lạc đàn nào đó, không có cao thủ như Ngũ Cửu, ai cũng sẽ không mạo muội tiến vào kiến trúc ngoài tháp.

"Người kia đã làm cái gì? Đối phương cho ngươi cảm giác như thế nào..."

"Không rõ ràng lắm, chỉ là vật kia, rất giống với trang bị ở trong tay các ngươi."

Dĩa quay?

Bạch Vụ biết trong bảy trăm năm, khẳng định cũng có người đi đến bệnh viện, Hồng Ân nhận biết dĩa quay cũng không kỳ quái.

Nhưng tại sao lại có người để lại dĩa quay ở bệnh viện này? Đây là hành vi kỳ quái gì?

Càng ngày càng thú vị, Bạch Vụ có chút chờ mong: "Có thể dẫn ta đi không?"

"Được."

Hồng Ân dứt lời, cảnh tượng trước mắt Bạch Vụ bỗng nhiên biến ảo.

Phòng lưu trữ đã thay đổi diện mạo, những giá sách đều bị lưỡi đao sắc bén chặt đứt, mất trật tự đổ trên mặt đất, nhưng một bản bệnh án cũng không có.

Giọng nói của Ngũ Cửu truyền đến, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: "Ngươi xem bệnh án hơi lâu đấy!"

"Bệnh án đột nhiên biến mất, chuyện gì đang xảy ra?" Doãn Sương theo trực giác cảm thấy những thứ này có liên quan đến Bạch Vụ.

Ngũ Cửu ngửa đầu, nhìn Bạch Vụ cao một mét bảy tám, cùng chờ đợi câu trả lời.

"Ta đã tìm được bệnh án của đối tượng thí nghiệm tại toà nhà thứ tư, quá trình hơi phức tạp, thời gian trì hoãn liền tương đối lâu. Toà nhà thứ tư tốt nhất không nên đi, bên trong rất nguy hiểm, có lẽ đội trưởng ngươi cũng không nhất định có thể đối phó với đối tượng thí nghiệm kia."



Ngũ Cửu không nói gì, thần sắc như cũ. Vương Thế liền không phục: "Đội trưởng và Lưu Đội đội 13, được xưng là kiếm và khiên của quân đoàn điều tra, ngươi cũng đừng khinh thường đội trưởng."

Bạch Vụ gật gật đầu, dù sao thì hắn đối với thực lực của Ngũ Cửu, cũng không có nhận thức xác thực, hắn quay trở lại chủ đề: "Ta chỉ muốn nói rằng tòa nhà thứ tư nguy hiểm hơn nhiều so với tòa nhà trước đó, toàn bộ bệnh viện tâm thần số 9, kỳ thật chính là một chỗ ấp trứng Ác Đọa, nơi này đã từng xuất hiện qua Ác Đọa rất cường đại, nhưng cho dù gộp toàn bộ bọn chúng vào một chỗ, cũng đều kém Ác Đọa tại toà nhà thứ tư."

"Vậy ngươi đến cùng đã trải qua điều gì ở trong bệnh án."

"Một đoạn ký ức, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Đúng rồi, Lâm Vô Nhu và Thương Tiểu Ất đâu rồi?" Bạch Vụ xoay người, đi ra ngoài cửa.

"Vận khí của bọn họ không tốt lắm, dính phải thuộc tính tiêu cực có ảnh hưởng quá lớn, đội trưởng bảo bọn họ về Tòa Tháp trước." Vương Thế nói.

Bạch Vụ cũng đã đoán được có lẽ là như vậy, Ngũ Cửu giải thích: "Mỗi người ở ngoài tháp, qua bốn tiếng đồng hồ sẽ phải thừa nhận một lần trở ngại ngoài tháp, ý thức sẽ nói rõ cho ngươi biết trở ngại là cái gì. Trở ngại của ngươi là cái gì?"

"Hỗn loạn. Xem ra vận khí của ta coi như không tệ."

Ngũ Cửu cảm thấy kinh ngạc.

Hỗn loạn chính là mất cảm giác phương hướng, ví dụ như sẽ coi bên trái là bên phải, bên trên coi như bên dưới.

Khi não đưa ra quyết định di chuyển tứ chi hoặc cơ thể sang phải, cơ thể sẽ đưa ra phản hồi ngược lại.

Nghiêm trọng sẽ có thể khiến người ta ngay cả đi đường bình thường cũng đều rất khó khăn, Ngũ Cửu ở trong 24 ngày sinh tồn ngoài tháp cũng đã từng gặp qua.

Lúc ấy phải bỏ ra trọn vẹn 30 phút mới thích ứng.

"Xem ra ngươi đã thích ứng, dùng bao lâu?"

"Thứ này còn cần thích ứng sao, cải biến một chút thói quen là được rồi." Lúc ấy thời gian cấp bách, Bạch Vụ xác thực là hoán đổi quy tắc phương hướng mới chỉ trong vài giây.

Ngũ Cửu lựa chọn trầm mặc.



"Hiện tại muốn đi đâu?" Doãn Sương hỏi.

"Đi lấy một đồ vật, ở trong bệnh án nhắc đến, nơi này đã có người từng tới, để lại một vật phẩm nghi ngờ là dĩa quay. Chúng ta đi đến đó nhìn, sau đó liền chuẩn bị trở về."

"Không đi toà nhà thứ tư?" Vương Thế hỏi.

"Không đi."

Ba người không muốn hỏi nhiều, Ngũ Cửu cũng có thể cảm giác được, trong toà nhà thứ tư cất giấu một con quái vật kinh khủng.

Nếu như chính mình hành động đơn độc thì còn tốt, mang theo mấy đội viên, ngược lại sẽ bị cản tay.

Bạch Vụ bắt đầu kể về những ký ức trải qua trong bệnh án, hắn không có giấu diếm, cũng biểu đạt ra ý nguyện chủ quan của chính mình đối với cô bé đáng thương.

Có lẽ ý chí của nhân loại, có thể chiến thắng bản tính Ác Đọa, có lẽ cũng có Ác Đọa không phải là tà ác như vậy.

Sau khi biết tao ngộ bi thảm mà cô bé đáng thương gặp phải, Doãn Sương hơi hơi động dung, Vương Thế thì rơi vào suy nghĩ.

Mà thái độ của Ngũ Cửu thì không có biến hóa: "Ác Đọa chính là Ác Đọa. Nhớ kỹ điểm này. Ác Đọa không thể nào là nhân loại, thiên tính của bọn nó chính là ăn thịt người, cho nên mặc kệ tao ngộ bao nhiêu đáng thương, nguyên bản có bao nhiêu thiện lương ngây thơ, chỉ cần ác ý trong nội tâm không thể trừ bỏ, liền vĩnh viễn là địch nhân của nhân loại."

Doãn Sương nhìn về phía Bạch Vụ, nàng đang suy nghĩ Bạch Vụ sẽ có bác bỏ đội trưởng hay không. Dù sao thì hắn cũng đã tự mình thay vào đoạn ký ức kia, cảm thụ hẳn là khắc sâu hơn nhiều so với người khác.

Nhưng ra ngoài ý định, Bạch Vụ tán đồng với Ngũ Cửu, thậm chí đánh giá đối với Ngũ Cửu còn thoáng đề thăng.

"Đội trưởng nói cũng đúng, ta sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở này."

Nếu như không có biện pháp từ trên căn nguyên khiến cho cô bé đáng thương cảm thấy chán ghét đối với loại chuyện thôn phệ người khác này, mặc dù nội tâm của hắn tán thành cô bé đáng thương, lại cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng cô bé đáng thương là nhân loại, nhất là không thể bỏ đi sự cảnh giác đối với bản thân Ác Đọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau