Chương 12: Cộng sự
Ánh nắng nhân tạo chiếu ra từ cửa sổ giả đúng giờ. Nguyễn Nhàn mở to mắt, Đường Diệc Bộ đã không còn ở bên cạnh...
Bảy ngày sinh hoạt gần đây chỉ lặp lại một cách đơn giản. Không có thẻ căn cước chính thức của khu tránh nạn, những khu vực Nguyễn Nhàn có thể đến vô cùng có hạn. Từ khi rời khỏi khu trị liệu, anh không thể quay lại đại sảnh náo nhiệt nữa, gần như chỉ ở trong phòng suốt 24 giờ. Cứ đến 8 giờ Đường Diệc Bộ sẽ đến chỗ Quan Hải Minh chỉnh sửa lại số liệu, sau đó về lấy đồ ăn đúng giờ cơm...
Thời gian còn lại, Đường Diệc Bộ sẽ an tĩnh ở trong phòng quét dọn, hoặc là vừa ngâm nga vừa đứng ngoài quan sát Nguyễn Nhàn phục hồi chức năng một ngày một đêm, rảnh đến mức đáng giận. Hai ngày trước Đinh Trạch Bằng thỉnh thoảng sẽ đến một chuyến, hình như về sau phải chuẩn bị cho nhiệm vụ nên rất ít lộ diện...
Sau đêm đầu tiên đó, Nguyễn Nhàn không còn hỏi Đường Diệc Bộ bất cứ vấn đề gì. Anh dồn hết tâm trí lên việc phục hồi và thu thập thông tin — chỉ cần còn tỉnh táo, tám chín phần mười Nguyễn Nhàn đều sẽ luyện tập thăng bằng trên thiết bị, đồng thời xem đi xem lại "Sổ tay giới thiệu khu tránh nạn Thụ Âm"...
Hôm nay anh đang hô hấp, ngày mai cũng sẽ tiếp tục hô hấp, như thế là đủ rồi. So với khoảng thời gian triền miên trên giường bệnh kia, tình trạng bây giờ còn xa cái chết lắm...
Nguyễn Nhàn thành công đè sợ hãi và bất an xuống đáy lòng...
Nhưnh việc anh đã bình tĩnh lại không thể đuổi Đường Diệc Bộ xuống giường được. Robot hình người kỳ quái kia cứ chấp nhất với việc ôm ấp mỗi đêm, cứ như mình là một quả trứng cần ấp bằng nhiệt độ cơ thể vậy...
Nể mặt chất lượng giấc ngủ tăng lên, Nguyễn Nhàn cũng không kháng nghị...
Mà hôm nay kỳ quan sát trong vòng một tuần sẽ kết thúc. Chờ Đường Diệc Bộ trở về, anh sẽ phải tạm biệt căn phòng nhỏ đã ở bảy ngày này, sau đó lấy được một thẻ căn cước chính thức...
Nguyễn Nhàn ngồi dậy trên giường...
Đồng phục khu tránh nạn, nội y và bít tất của anh đều được xếp gọn gàng trên giá thấp bên giường. Một đĩa bánh mì khoai tây mềm xốp và đậu luộc còn bốc khói được đặt trên bàn gỗ cách đó không xa...
Anh thành thạo mặc quần áo tử tế, rồi nhảy xuống đất. Lúc này anh không dựa vào quải trượng đặt bên giường nữa, mà trực tiếp đến gần phòng tắm, cởi hết băng vài ngụy trang trên cổ ra...
Ném băng vải vào sọt rác nghiền nát, anh nhìn thẳng khuôn mặt không còn xa lạ trong gương, nở một nụ cười xã giao thích hợp...
...Mọi chuyện đã sẵn sàng...
Nhưng trở lại đưa thẻ không phải Đường Diệc Bộ, mà là một người phụ nữ — hoặc có thể nói là nữ robot hình người...
Người tới mặc đồng phục màu đen chuyên dụng của robot hình người, trên mặt là nụ cười xán lạn không khác Đường Diệc Bộ lắm. Cô ta thấp hơn Nguyễn Nhàn một cái đầu, chóp mũi hơi vểnh lên, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu: "STR - Version X 152d085 xin phục vụ ngài."
085 hơi nghiêng người về phía trước, hai tay nâng thẻ căn cước khu tránh nạn lên: "Nguyễn Lập Kiệt tiên sinh, mời đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đến sân kiểm tra năng lực."
"231 đâu?"
Nữ robot hình người nghiêng đầu, vẻ mặt không hề dao động: "231 đã kết thúc nhiệm vụ giám thị ngài, trước mắt đang nghe lệnh chờ ở phòng thanh lý linh kiện."
"Tại sao phải thay đổi robot hình người cho tôi?"
"Báo cáo, không có thay đổi. Dựa theo quy định, sau khi kỳ giám thị kết thúc, ngài không cần máy móc phụ trợ đi kèm nữa."
Nguyễn Nhàn cẩn thận quan sát nữ robot hình người trước mặt. Cô ta có khuôn mặt như giả như thật giống Đường Diệc Bộ, đôi mắt màu vàng champagne giống kim loại...
Nhưng có chút khác biệt vi diệu, Nguyễn Nhàn luôn cảm thấy robot hình người trước mặt có một cảm giác trống rỗng không nói ra được. Anh lặng lẽ tiến lên theo cô ta, xuyên qua máy móc và người sống sót muôn hình muôn vẻ, thỉnh thoảng sẽ tự nhiên hỏi hai câu...
Vấn đề mang tính thường thức còn tốt, nhưng khi đối mặt với loại vấn đề nào đó, cô ta chỉ cho anh một đáp án...
"Khu tránh nạn này vốn dùng để làm gì?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh."
"Cô có cho rằng nơi này an toàn không?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh."
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh." Cho dù hỏi mấy lần, kiểu gì cô ta cũng sẽ lặp lại như thế này, nụ cười trên mặt cứng ngắc như được khắc lên vậy...
"Đừng hỏi nữa anh Nguyễn, cô ấy chỉ có thể chấp hành chỉ lệnh đã được thiết lập. Đây là robot hình người bị phá hỏng não điện tử, giống 231 vậy."
Đinh Trạch Bằng ngậm bánh mì khoai tây đi tới, hàm hồ khoa tay, trên đùi đã không còn lớp bọc trợ bước kia nữa. "Tôi vừa gặp được 231 ở phòng thanh lý linh kiện, hắn nói anh tới tham gia kiểm tra... Anh Nguyễn à, trưa nay có muốn ăn cùng không? Anh Trì xuất viện, lão Trương cũng không có việc gì, coi như cùng nhau ăn mừng đi."
"Đương nhiên." Nguyễn Nhàn cười vỗ vỗ bả vai Đinh Trạch Bằng...
"Được, tôi sẽ đi chuẩn bị." Cậu nhóc nuốt miếng bánh mì trong miệng, mặt mày hớn hở: "Kiểm tra một lát là xong, rất đơn giản, khỏi phải lo lắng!"
Đúng là kiểm tra không phức tạp như Nguyễn Nhàn tưởng tượng...
Nội dung cơ bản đều là kiểm tra thể lực. Trong phòng kiểm tra không có một ai, 085 dán mấy chục máy truyền vô tuyến ở trên người anh, lại đeo cho anh một cái tai nghe. Không ít máy móc cổ dài vòng quanh người anh như những con rắn săn mồi...
Nguyễn Nhàn không để ý đến bọn chúng, chỉ thực hiện các động tác được chỉ đạo trong tai nghe — vặn khớp nối, quay mặt về hướng đặc biệt, kéo vật nặng được chỉ định trong lượng theo góc độ đặc biệt hoặc là chạy trên máy chạy bộ lúc nhanh lúc chậm dưới chân...
"Sức lực 87/100, sức chịu đựng 92/100, tốc độ phản ứng 100/100. Thị lực, thính lực, tính dẻo dai của cơ thể đều rất tốt. Nội tạng không có mầm mống bệnh tật. Vô cùng ưu tú."
Giọng nói truyền đến trong tai nghe giống như Điền Hạc: "...Nhưng cách vận động của cậu không được lưu loát lắm, tư thế động tác và cách hô hấp đều có sai lầm rõ ràng, mức độ cân đối chỉ ở mức trung hạ. Bây giờ cậu không có cách nào phát huy được toàn bộ tố chất thân thể, cần được hướng dẫn chuyên nghiệp và siêng năng rèn luyện."
Nguyễn Nhàn dùng khăn mặt vắt trên cái máy gần nhất lau mồ hôi. Anh gật đầu, tâm phục khẩu phục. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, anh có thể chạy được ra dáng đã vượt qua mong muốn rồi, đương nhiên sẽ không có chút kỹ xảo vận động nào...
"Có khá nhiều công việc để cậu lựa chọn. Với tố chất cơ thể thế này, nếu muốn làm việc bên ngoài có thể chọn nhân viên thăm dò. Nếu không muốn đi ra ngoài thì thù lao sẽ thấp hơn. Công nhân sửa chữa máy móc hay nhân viên quản lý thủy điện ngầm cũng không tệ. Cân nhắc đến tình huống của cậu, cá nhân tôi đề cử cậu bắt đầu làm từ công việc trong nhà, điều chỉnh trạng thái tâm lý trước đã."
"Điền tiên sinh —"
"Tiếp theo chúng tôi sẽ đưa ra một phần báo cáo chi tiết. Cậu có thể xem kỹ nội dung công việc, nửa tháng sau trả lời là được." Cho dù giọng nói của Điền Hạc rất suy yếu, nhưng vẫn có vẻ vô cùng chắc chắn...
Xem ra thành tích bình thường của "Nguyễn Lập Kiệt" trong tư liệu thật sự có ảnh hưởng, đối phương đã sớm loại mình ra khỏi công việc lao động trí óc. Làm việc trong phòng nghe có vẻ an toàn, nhưng lại khá bế tắc. Nếu như muốn thu hoạch được nhiều tin tức.....
"Tôi muốn làm nhân viên thăm dò, đi cứu người giống bọn anh Trì." Nguyễn Nhàn đặt khăn mặt hút đầy mồ hôi xuống, quả quyết nói...
"Đừng vội vã quyết định." Điền Hạc lạnh nhạt đáp, trong giọng nói không hề có ý tán dương...
Tiếp theo vị lãnh đạo của khu lánh nạn này dừng lại mấy giây để ho khan rồi mới mở miệng lần nữa: "Như vậy đi, gần đây đội của Trương Á Triết không có nhiệm vụ gì lớn... Cậu có thể mang theo một thiết bị phụ trợ dự bị, bắt đầu hành động với bọn họ từ hôm nay để cảm nhận công việc của nhân viên thăm dò. Cũng để bọn họ giúp cậu cân đối năng lực vận động luôn. Nếu không kiên trì được thì có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào, được không?"
"Được." Nguyễn Nhàn không hề do dự...
Nửa giờ sau...
"...Anh đồng ý sao?!"
Lúc bắt đầu ăn cơm trưa, Đinh Trạch Bằng nghe được tin tức trợn tròn con mắt, suýt nữa ném thìa trong tay xuống đất. "Ôi trời anh Nguyễn, nửa tháng này là kỳ nghỉ dài hạn duy nhất của anh, sao anh lại phải nghĩ quẩn thế chứ?"
Phòng ăn rất náo nhiệt. Trương Á Triết và Trì Lỗi ngồi đối diện cái bàn, không nói một lời...
Một cái máy màu xám xa lạ đứng ở phía sau hai người. Nó to bằng một con chó Great Dane(*) không đầu, bốn cái chân cơ giới bắt chước động vật dài mà rắn chắc, trên đỉnh là một thứ xoắn xuýt lại rất giống hai bàn tay lớn đang nắm chặt lấy nhau để cầu nguyện. Kim loại và dây dợ quấn lấy nhau, ở vị trí nên là "ngón cái" lại được thay bằng một vòng sáng xanh biếc. Bộ phận tái nhợt hơi rung động lộ ra ở khe hở giữa sắt thép và nhựa giống làn da của động vật...
Nó yên lặng đứng đấy. Những bộ phận kia chập trùng theo quy luật cứ như đang hô hấp thật...
(*) Chó Great Dane: giống chó to nhất thế giới
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn nhìn kỹ máy móc ở đây. Không thể không nói cho dù anh hay thấy những vật thí nghiệm kỳ quái đủ kiểu, nhưng thứ trước mặt vẫn khiến anh rùng mình...
Cho dù tập trung ánh mắt vào thịt gà nướng trước mặt, anh cũng đã mất đi gânf hết khẩu vị rồi...
"...Hơn nữa cậu ta còn đưa thứ này về." Trì Lỗi chống hai tay lên thái dương...
Đường Diệc Bộ chắp tay đứng sau lưng Nguyễn Nhàn, nở nụ cười xán lạn: "STR-Y loại 307a231 xin phục vụ ngài."
"Dù sao anh Nguyễn được 231 chăm sóc lâu như vậy, anh ấy cũng không hiểu rõ những máy móc phụ trợ khác mà. Bắt đầu từ robot hình người rất tốt." Tiểu Đinh lập tức giảng hòa...
"Vừa rồi 085 mới tiếp nhận cậu ta." Trì Lỗi hừ một tiếng...
"Căn cứ vào sự thật, tôi cho rằng Nguyễn Lập Kiệt tiên sinh thích tôi hơn." Giọng điệu của Đường Diệc Bộ tiêu chuẩn mà nhẹ nhàng...
Nguyễn Nhàn hít sâu một hơi, suýt nữa không duy trì được nụ cười trên mặt: "Vẫn là Tiểu Đinh hiểu tôi, tôi chỉ muốn chọn một cái nhìn quen mắt. Tiểu Đinh, sau lưng anh Trì là...?"
"À à, cái đó là loại hình cảnh giới, thiên về tấn công hơn." Đinh Trạch Bằng nhét một miếng khoai tây vào trong miệng, "Nói thật, nó dùng tốt hơn robot hình người nhiều. 231 là loại hình rất cũ rồi, anh Trương, em nhớ anh từng nói với em—"
"Nói rồi, 231 là một nhóm robot hình người ra đời đầu tiên."
Trương Á Triết miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt đảo qua Nguyễn Nhàn, trên mặt ẩn giấu cảm xúc khổ não...
"Trong não của bọn họ là não điện tử thật, nhưng phần lớn bộ phận trên người đều được cấu tạo như người. Không dễ dàng phân biệt, cũng có không ít vấn đề, đã ngừng sản xuất trước cuộc phản loạn rồi. Về sau toàn bộ sinh kỹ thuật(*) đều được sử dụng tế bào nhân tạo do máy sơ cấp tạo ra... Haiz, nói đi cũng phải nói lại, loại A và loại S bị phá hủy quá sớm, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạo ra sản phẩm loại D."
(*) Sinh kỹ thuật là áp dụng những cơ chế vận động sinh học trong tự nhiên vào công nghệ kỹ thuật. Với công nghệ sinh học như vậy, người ta có thể tạo ra những sản phẩm có tính ứng dụng cao như chế tạo robot có những cử chỉ và hoạt động giống người hay tạo các bộ phận cơ thể thay thế cho người khuyết tật.
Hắn ta dứt khoát chuyển hướng sang Nguyễn Nhàn, dùng đũa chỉ chỉ máy móc kỳ quái sau lưng mình: "Tiểu Nguyễn, đừng sợ. Cái này cũng không tính là vật sống, cùng lắm chỉ là sinh kỹ thuật, trên bản chất tế bào của nó cũng là máy móc vi hình."
Nguyễn Nhàn gật đầu, xiết chặt đũa...
Đây là lần thứ hai anh nghe được tin tức về "máy sơ cấp loại S"...
"Bây giờ thay đổi còn kịp, trước đó không đủ máy phụ trợ loại tấn công nên chúng tôi phải nhường cho đội mới. Bây giờ chắc còn mấy máy loại cảnh giới nữa, cậu có thể xin Quan Hải Minh." Trì Lỗi tận dụng mọi thứ để bổ sung: "Nếu như cậu thật sự muốn làm nghề này, tốt nhất nên chọn một cộng sự tốt ngay từ đầu."
"Cảm ơn anh Trì, nhưng mà không cần." Nguyễn Nhàn có chút mệt mỏi duy trì nụ cười, nói từng chữ từ trong hàm răng: "Tôi... tôi vẫn rất thích nó, cho mình thêm chút khiêu chiến cũng tốt."
Trì Lỗi xùy một tiếng vang dội: "Đừng mang thêm phiền phức cho người ta là được."
"Lão Trì!" Trương Á Triết dùng sức hắng giọng...
"Còn không cho phép người ta nói hai câu thật lòng sao?" Trì Lỗi không nể mặt, đặt mạnh đũa xuống bàn: "Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã xem tư liệu về cậu ta do Quan Hải Minh cung cấp rồi, trong đó có chỗ nào có thể dạy cậu ta dùng súng không? Sinh ra một khuôn mặt thế này, cho mô hình tốt hơn thì không cần, tôi cũng không muốn hành động cùng người không rõ lai lịch. Lần trước Khâu Nguyệt đi ra ngoài làm việc, thứ mà mấy người lão Hình tìm tới suýt nữa giết chết cô ấy, quên rồi sao?"
"Thế nhưng lần này Hải Minh không nói gì." Đinh Trạch Bằng nhỏ giọng nói...
"Đó là bởi vì Quan Hải Minh rất ít khi tỉnh táo, suốt ngày trốn trong phòng nghe nhạc, cũng chỉ có mỗi cậu chịu được hắn ta."
"Lão Trì, ông qua đây, tôi nói với ông mấy câu." Trương Á Triết trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trì Lỗi. Sau đó kéo hắn ra đi vào góc phòng ăn cách mấy cái bàn. Cái máy cảnh giới đáng sợ kia khéo léo đi sau hai người...
"Anh Trì chỉ là... hơi đa nghi. Từ đầu có rất nhiều người mới dùng robot hình người phụ trợ. Anh Nguyễn, anh rộng lòng chút nhé." Đinh Trạch Bằng gắp hai miếng thịt gà vào trong bát Nguyễn Nhàn...
"Không có việc gì, vốn dĩ mang thêm phiền phức cho mọi người mà." Nguyễn Nhàn ôn hòa đáp lại, hững hờ nhét thịt vào trong miệng...
Sự chú ý của anh lại không ở trên bàn cơm...
Đại sảnh ồn ào vốn nên hoàn toàn che mất cuộc trò chuyện của Trương Á Triết và Trì Lỗi. Nhưng sau khi Nguyễn Nhàn tập trung sự chú ý qua, những tạp âm kia như chìm vào đáy nước, giọng nói của hai người trở nên rõ ràng hơn...
Thính giác tăng cường giống như lúc anh mới tỉnh lại trong đống phế tích kia vậy...
"Lão Trì, tôi hiểu suy nghĩ của ông, nhưng ông phải chú ý chú ý cách nói chuyện." Trương Á Triết thở dài, "Thanh niên người ta cũng không làm sai cái gì, huống chi vừa được đưa về, chắc chắn tinh thần sẽ không ổn định."
"Tức mà chạy không phải tốt hơn sao? Hơn nữa một nửa lời tôi nói là thật. Đúng là tôi không thích tên nhóc kia, trực giác." Cơn tức giận của Trì Lỗi đã biến mất, nhưng có vẻ tâm trạng vẫn không tốt...
"Dẫn cậu ta đi làm nhiệm vụ đơn giản hai lần, làm vài chuyện để cậu ta biết khó mà lui là được, cũng không chậm trễ được mấy ngày."
"Không chậm trễ được mấy ngày? Khâu Nguyệt không nói với ông về tình trạng cơ thể Điền Hạc sao? Tên khốn Điền Hạc kia căn bản đang chờ chết, bệnh như thế rồi cũng không phái người vào trong thành!...Khâu Nguyệt đã giúp chúng ta lấy được số liệu cơ thể hắn ta, chúng ta càng lấy được nội tạng thay thế từ trong thành sớm thì hắn ta sẽ càng sớm khỏi hẳn."
"Tôi cảm thấy lúc này lão Điền đưa người mới đến có lẽ cũng vì đã phát hiện được chút ít. Lão Trì, ông còn không biết trong thành nguy hiểm thế nào sao? Tự mình hành động sẽ không có cứu viện. Không bằng nhân cơ hội huấn luyện Tiểu Nguyễn, tôi cũng có thể điều tra nhiều hơn."
"Mẹ nó chứ —"
"Hãy ngẫm lại vì Tiểu Đinh đi! Gấp gáp có ích gì không? Người trẻ tuổi như vậy giao mạng sống vào tay hai ta, đây là thứ có thể đùa giỡn được sao?"
"...Xin lỗi. Tôi chỉ không nuốt trôi cơn tức này thôi. Đã có mấy nhóm người vào thành mang tài nguyên về rồi, không phải không thể kiếm được một bộ nội tạng cho hắn ta. Để người vợ làm bác sĩ nhìn mình tắt thở, mẹ anh Điền Hạc đúng là điên rồi, sao Khâu Nguyệt không mắng chết hắn ta chứ?"
"Tôi cũng không nghĩ thông. Haiz không nói nữa, cứ để tôi ứng phó với Tiểu Nguyễn trước, ông tiếp tục tra đường."
"Ừm."
"Còn nữa, lát nữa phải xin lỗi người ta đấy."
"Chậc."
Nguyễn Nhàn ổn định tâm trạng, càng tập trung sức lực hơn. Kết quả anh đã làm quá mức — âm thanh quanh mình tràn hết vào trong tai giống như đập lớn vỡ đê. Hai tai lập tức đau đớn, khuôn mặt Nguyễn Nhàn tái nhợt hẳn đi...
Một đôi tay ấm áp che kín tai anh từ phía sau, tiếng vang ù ù gần như lập tức biến mất không thấy gì nữa. Mấy giây sau, Đường Diệc Bộ mới thu hai tay về...
"Làm gì thế?" Tiểu Đinh gặm thịt gà, tò mò hỏi. Nguyễn Nhàn lắc đầu, phát hiện âm lượng bốn phía đã khôi phục bình thường...
"Không có gì, chắc là tóc rối. Tôi nhờ 231 để ý dáng vẻ giúp tôi." Nguyễn Nhàn cố tỏ ra tự nhiên xoa tai, nhìn về phía Trương Á Triết và Trì Lỗi đang trở về...
"Vừa rồi thái độ của tôi có vấn đề." Trì Lỗi kiên quyết bỏ đi một câu, ngồi lại chỗ cũ cắm đầu ăn...
"Tôi đã nói chuyện với lão Trì rồi. Tiểu Nguyễn, đừng để trong lòng. Ngày mai anh Trương sẽ dẫn cậu đi nhặt ốc vít rồi đi dạo xung quanh. Gần đây mấy người chúng tôi đều rảnh rỗi, cậu cũng không cần gánh vác quá nhiều chuyện."
Lão Trương cười vô cùng chất phác chân thành, nhưng Nguyễn Nhàn lại bắt được vẻ mặt không cân đối của hắn ta —
Lần này, Trương Á Triết nói dối...
"Làm một cốc đi, về sau mọi người sẽ không có gì không vui nữa." Lão Trương giơ cái cốc kim loại đựng nước muối lên: "Nào nào nào, chúc mừng đồng chí Nguyễn Lập Kiệt gia nhập, 231 về đơn vị!"
"Cảm ơn anh Trương." Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt lão Trương, cầm cốc lên uống một hơi cạn sạch...
"...Về sau còn làm phiền mọi người quan tâm nhiều hơn."
Bảy ngày sinh hoạt gần đây chỉ lặp lại một cách đơn giản. Không có thẻ căn cước chính thức của khu tránh nạn, những khu vực Nguyễn Nhàn có thể đến vô cùng có hạn. Từ khi rời khỏi khu trị liệu, anh không thể quay lại đại sảnh náo nhiệt nữa, gần như chỉ ở trong phòng suốt 24 giờ. Cứ đến 8 giờ Đường Diệc Bộ sẽ đến chỗ Quan Hải Minh chỉnh sửa lại số liệu, sau đó về lấy đồ ăn đúng giờ cơm...
Thời gian còn lại, Đường Diệc Bộ sẽ an tĩnh ở trong phòng quét dọn, hoặc là vừa ngâm nga vừa đứng ngoài quan sát Nguyễn Nhàn phục hồi chức năng một ngày một đêm, rảnh đến mức đáng giận. Hai ngày trước Đinh Trạch Bằng thỉnh thoảng sẽ đến một chuyến, hình như về sau phải chuẩn bị cho nhiệm vụ nên rất ít lộ diện...
Sau đêm đầu tiên đó, Nguyễn Nhàn không còn hỏi Đường Diệc Bộ bất cứ vấn đề gì. Anh dồn hết tâm trí lên việc phục hồi và thu thập thông tin — chỉ cần còn tỉnh táo, tám chín phần mười Nguyễn Nhàn đều sẽ luyện tập thăng bằng trên thiết bị, đồng thời xem đi xem lại "Sổ tay giới thiệu khu tránh nạn Thụ Âm"...
Hôm nay anh đang hô hấp, ngày mai cũng sẽ tiếp tục hô hấp, như thế là đủ rồi. So với khoảng thời gian triền miên trên giường bệnh kia, tình trạng bây giờ còn xa cái chết lắm...
Nguyễn Nhàn thành công đè sợ hãi và bất an xuống đáy lòng...
Nhưnh việc anh đã bình tĩnh lại không thể đuổi Đường Diệc Bộ xuống giường được. Robot hình người kỳ quái kia cứ chấp nhất với việc ôm ấp mỗi đêm, cứ như mình là một quả trứng cần ấp bằng nhiệt độ cơ thể vậy...
Nể mặt chất lượng giấc ngủ tăng lên, Nguyễn Nhàn cũng không kháng nghị...
Mà hôm nay kỳ quan sát trong vòng một tuần sẽ kết thúc. Chờ Đường Diệc Bộ trở về, anh sẽ phải tạm biệt căn phòng nhỏ đã ở bảy ngày này, sau đó lấy được một thẻ căn cước chính thức...
Nguyễn Nhàn ngồi dậy trên giường...
Đồng phục khu tránh nạn, nội y và bít tất của anh đều được xếp gọn gàng trên giá thấp bên giường. Một đĩa bánh mì khoai tây mềm xốp và đậu luộc còn bốc khói được đặt trên bàn gỗ cách đó không xa...
Anh thành thạo mặc quần áo tử tế, rồi nhảy xuống đất. Lúc này anh không dựa vào quải trượng đặt bên giường nữa, mà trực tiếp đến gần phòng tắm, cởi hết băng vài ngụy trang trên cổ ra...
Ném băng vải vào sọt rác nghiền nát, anh nhìn thẳng khuôn mặt không còn xa lạ trong gương, nở một nụ cười xã giao thích hợp...
...Mọi chuyện đã sẵn sàng...
Nhưng trở lại đưa thẻ không phải Đường Diệc Bộ, mà là một người phụ nữ — hoặc có thể nói là nữ robot hình người...
Người tới mặc đồng phục màu đen chuyên dụng của robot hình người, trên mặt là nụ cười xán lạn không khác Đường Diệc Bộ lắm. Cô ta thấp hơn Nguyễn Nhàn một cái đầu, chóp mũi hơi vểnh lên, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu: "STR - Version X 152d085 xin phục vụ ngài."
085 hơi nghiêng người về phía trước, hai tay nâng thẻ căn cước khu tránh nạn lên: "Nguyễn Lập Kiệt tiên sinh, mời đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đến sân kiểm tra năng lực."
"231 đâu?"
Nữ robot hình người nghiêng đầu, vẻ mặt không hề dao động: "231 đã kết thúc nhiệm vụ giám thị ngài, trước mắt đang nghe lệnh chờ ở phòng thanh lý linh kiện."
"Tại sao phải thay đổi robot hình người cho tôi?"
"Báo cáo, không có thay đổi. Dựa theo quy định, sau khi kỳ giám thị kết thúc, ngài không cần máy móc phụ trợ đi kèm nữa."
Nguyễn Nhàn cẩn thận quan sát nữ robot hình người trước mặt. Cô ta có khuôn mặt như giả như thật giống Đường Diệc Bộ, đôi mắt màu vàng champagne giống kim loại...
Nhưng có chút khác biệt vi diệu, Nguyễn Nhàn luôn cảm thấy robot hình người trước mặt có một cảm giác trống rỗng không nói ra được. Anh lặng lẽ tiến lên theo cô ta, xuyên qua máy móc và người sống sót muôn hình muôn vẻ, thỉnh thoảng sẽ tự nhiên hỏi hai câu...
Vấn đề mang tính thường thức còn tốt, nhưng khi đối mặt với loại vấn đề nào đó, cô ta chỉ cho anh một đáp án...
"Khu tránh nạn này vốn dùng để làm gì?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh."
"Cô có cho rằng nơi này an toàn không?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh."
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Vượt qua phạm vi được hỏi, mời lựa chọn vấn đề khác. STR - Version X 152d085 xin được phục vụ anh." Cho dù hỏi mấy lần, kiểu gì cô ta cũng sẽ lặp lại như thế này, nụ cười trên mặt cứng ngắc như được khắc lên vậy...
"Đừng hỏi nữa anh Nguyễn, cô ấy chỉ có thể chấp hành chỉ lệnh đã được thiết lập. Đây là robot hình người bị phá hỏng não điện tử, giống 231 vậy."
Đinh Trạch Bằng ngậm bánh mì khoai tây đi tới, hàm hồ khoa tay, trên đùi đã không còn lớp bọc trợ bước kia nữa. "Tôi vừa gặp được 231 ở phòng thanh lý linh kiện, hắn nói anh tới tham gia kiểm tra... Anh Nguyễn à, trưa nay có muốn ăn cùng không? Anh Trì xuất viện, lão Trương cũng không có việc gì, coi như cùng nhau ăn mừng đi."
"Đương nhiên." Nguyễn Nhàn cười vỗ vỗ bả vai Đinh Trạch Bằng...
"Được, tôi sẽ đi chuẩn bị." Cậu nhóc nuốt miếng bánh mì trong miệng, mặt mày hớn hở: "Kiểm tra một lát là xong, rất đơn giản, khỏi phải lo lắng!"
Đúng là kiểm tra không phức tạp như Nguyễn Nhàn tưởng tượng...
Nội dung cơ bản đều là kiểm tra thể lực. Trong phòng kiểm tra không có một ai, 085 dán mấy chục máy truyền vô tuyến ở trên người anh, lại đeo cho anh một cái tai nghe. Không ít máy móc cổ dài vòng quanh người anh như những con rắn săn mồi...
Nguyễn Nhàn không để ý đến bọn chúng, chỉ thực hiện các động tác được chỉ đạo trong tai nghe — vặn khớp nối, quay mặt về hướng đặc biệt, kéo vật nặng được chỉ định trong lượng theo góc độ đặc biệt hoặc là chạy trên máy chạy bộ lúc nhanh lúc chậm dưới chân...
"Sức lực 87/100, sức chịu đựng 92/100, tốc độ phản ứng 100/100. Thị lực, thính lực, tính dẻo dai của cơ thể đều rất tốt. Nội tạng không có mầm mống bệnh tật. Vô cùng ưu tú."
Giọng nói truyền đến trong tai nghe giống như Điền Hạc: "...Nhưng cách vận động của cậu không được lưu loát lắm, tư thế động tác và cách hô hấp đều có sai lầm rõ ràng, mức độ cân đối chỉ ở mức trung hạ. Bây giờ cậu không có cách nào phát huy được toàn bộ tố chất thân thể, cần được hướng dẫn chuyên nghiệp và siêng năng rèn luyện."
Nguyễn Nhàn dùng khăn mặt vắt trên cái máy gần nhất lau mồ hôi. Anh gật đầu, tâm phục khẩu phục. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, anh có thể chạy được ra dáng đã vượt qua mong muốn rồi, đương nhiên sẽ không có chút kỹ xảo vận động nào...
"Có khá nhiều công việc để cậu lựa chọn. Với tố chất cơ thể thế này, nếu muốn làm việc bên ngoài có thể chọn nhân viên thăm dò. Nếu không muốn đi ra ngoài thì thù lao sẽ thấp hơn. Công nhân sửa chữa máy móc hay nhân viên quản lý thủy điện ngầm cũng không tệ. Cân nhắc đến tình huống của cậu, cá nhân tôi đề cử cậu bắt đầu làm từ công việc trong nhà, điều chỉnh trạng thái tâm lý trước đã."
"Điền tiên sinh —"
"Tiếp theo chúng tôi sẽ đưa ra một phần báo cáo chi tiết. Cậu có thể xem kỹ nội dung công việc, nửa tháng sau trả lời là được." Cho dù giọng nói của Điền Hạc rất suy yếu, nhưng vẫn có vẻ vô cùng chắc chắn...
Xem ra thành tích bình thường của "Nguyễn Lập Kiệt" trong tư liệu thật sự có ảnh hưởng, đối phương đã sớm loại mình ra khỏi công việc lao động trí óc. Làm việc trong phòng nghe có vẻ an toàn, nhưng lại khá bế tắc. Nếu như muốn thu hoạch được nhiều tin tức.....
"Tôi muốn làm nhân viên thăm dò, đi cứu người giống bọn anh Trì." Nguyễn Nhàn đặt khăn mặt hút đầy mồ hôi xuống, quả quyết nói...
"Đừng vội vã quyết định." Điền Hạc lạnh nhạt đáp, trong giọng nói không hề có ý tán dương...
Tiếp theo vị lãnh đạo của khu lánh nạn này dừng lại mấy giây để ho khan rồi mới mở miệng lần nữa: "Như vậy đi, gần đây đội của Trương Á Triết không có nhiệm vụ gì lớn... Cậu có thể mang theo một thiết bị phụ trợ dự bị, bắt đầu hành động với bọn họ từ hôm nay để cảm nhận công việc của nhân viên thăm dò. Cũng để bọn họ giúp cậu cân đối năng lực vận động luôn. Nếu không kiên trì được thì có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào, được không?"
"Được." Nguyễn Nhàn không hề do dự...
Nửa giờ sau...
"...Anh đồng ý sao?!"
Lúc bắt đầu ăn cơm trưa, Đinh Trạch Bằng nghe được tin tức trợn tròn con mắt, suýt nữa ném thìa trong tay xuống đất. "Ôi trời anh Nguyễn, nửa tháng này là kỳ nghỉ dài hạn duy nhất của anh, sao anh lại phải nghĩ quẩn thế chứ?"
Phòng ăn rất náo nhiệt. Trương Á Triết và Trì Lỗi ngồi đối diện cái bàn, không nói một lời...
Một cái máy màu xám xa lạ đứng ở phía sau hai người. Nó to bằng một con chó Great Dane(*) không đầu, bốn cái chân cơ giới bắt chước động vật dài mà rắn chắc, trên đỉnh là một thứ xoắn xuýt lại rất giống hai bàn tay lớn đang nắm chặt lấy nhau để cầu nguyện. Kim loại và dây dợ quấn lấy nhau, ở vị trí nên là "ngón cái" lại được thay bằng một vòng sáng xanh biếc. Bộ phận tái nhợt hơi rung động lộ ra ở khe hở giữa sắt thép và nhựa giống làn da của động vật...
Nó yên lặng đứng đấy. Những bộ phận kia chập trùng theo quy luật cứ như đang hô hấp thật...
(*) Chó Great Dane: giống chó to nhất thế giới
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn nhìn kỹ máy móc ở đây. Không thể không nói cho dù anh hay thấy những vật thí nghiệm kỳ quái đủ kiểu, nhưng thứ trước mặt vẫn khiến anh rùng mình...
Cho dù tập trung ánh mắt vào thịt gà nướng trước mặt, anh cũng đã mất đi gânf hết khẩu vị rồi...
"...Hơn nữa cậu ta còn đưa thứ này về." Trì Lỗi chống hai tay lên thái dương...
Đường Diệc Bộ chắp tay đứng sau lưng Nguyễn Nhàn, nở nụ cười xán lạn: "STR-Y loại 307a231 xin phục vụ ngài."
"Dù sao anh Nguyễn được 231 chăm sóc lâu như vậy, anh ấy cũng không hiểu rõ những máy móc phụ trợ khác mà. Bắt đầu từ robot hình người rất tốt." Tiểu Đinh lập tức giảng hòa...
"Vừa rồi 085 mới tiếp nhận cậu ta." Trì Lỗi hừ một tiếng...
"Căn cứ vào sự thật, tôi cho rằng Nguyễn Lập Kiệt tiên sinh thích tôi hơn." Giọng điệu của Đường Diệc Bộ tiêu chuẩn mà nhẹ nhàng...
Nguyễn Nhàn hít sâu một hơi, suýt nữa không duy trì được nụ cười trên mặt: "Vẫn là Tiểu Đinh hiểu tôi, tôi chỉ muốn chọn một cái nhìn quen mắt. Tiểu Đinh, sau lưng anh Trì là...?"
"À à, cái đó là loại hình cảnh giới, thiên về tấn công hơn." Đinh Trạch Bằng nhét một miếng khoai tây vào trong miệng, "Nói thật, nó dùng tốt hơn robot hình người nhiều. 231 là loại hình rất cũ rồi, anh Trương, em nhớ anh từng nói với em—"
"Nói rồi, 231 là một nhóm robot hình người ra đời đầu tiên."
Trương Á Triết miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt đảo qua Nguyễn Nhàn, trên mặt ẩn giấu cảm xúc khổ não...
"Trong não của bọn họ là não điện tử thật, nhưng phần lớn bộ phận trên người đều được cấu tạo như người. Không dễ dàng phân biệt, cũng có không ít vấn đề, đã ngừng sản xuất trước cuộc phản loạn rồi. Về sau toàn bộ sinh kỹ thuật(*) đều được sử dụng tế bào nhân tạo do máy sơ cấp tạo ra... Haiz, nói đi cũng phải nói lại, loại A và loại S bị phá hủy quá sớm, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạo ra sản phẩm loại D."
(*) Sinh kỹ thuật là áp dụng những cơ chế vận động sinh học trong tự nhiên vào công nghệ kỹ thuật. Với công nghệ sinh học như vậy, người ta có thể tạo ra những sản phẩm có tính ứng dụng cao như chế tạo robot có những cử chỉ và hoạt động giống người hay tạo các bộ phận cơ thể thay thế cho người khuyết tật.
Hắn ta dứt khoát chuyển hướng sang Nguyễn Nhàn, dùng đũa chỉ chỉ máy móc kỳ quái sau lưng mình: "Tiểu Nguyễn, đừng sợ. Cái này cũng không tính là vật sống, cùng lắm chỉ là sinh kỹ thuật, trên bản chất tế bào của nó cũng là máy móc vi hình."
Nguyễn Nhàn gật đầu, xiết chặt đũa...
Đây là lần thứ hai anh nghe được tin tức về "máy sơ cấp loại S"...
"Bây giờ thay đổi còn kịp, trước đó không đủ máy phụ trợ loại tấn công nên chúng tôi phải nhường cho đội mới. Bây giờ chắc còn mấy máy loại cảnh giới nữa, cậu có thể xin Quan Hải Minh." Trì Lỗi tận dụng mọi thứ để bổ sung: "Nếu như cậu thật sự muốn làm nghề này, tốt nhất nên chọn một cộng sự tốt ngay từ đầu."
"Cảm ơn anh Trì, nhưng mà không cần." Nguyễn Nhàn có chút mệt mỏi duy trì nụ cười, nói từng chữ từ trong hàm răng: "Tôi... tôi vẫn rất thích nó, cho mình thêm chút khiêu chiến cũng tốt."
Trì Lỗi xùy một tiếng vang dội: "Đừng mang thêm phiền phức cho người ta là được."
"Lão Trì!" Trương Á Triết dùng sức hắng giọng...
"Còn không cho phép người ta nói hai câu thật lòng sao?" Trì Lỗi không nể mặt, đặt mạnh đũa xuống bàn: "Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã xem tư liệu về cậu ta do Quan Hải Minh cung cấp rồi, trong đó có chỗ nào có thể dạy cậu ta dùng súng không? Sinh ra một khuôn mặt thế này, cho mô hình tốt hơn thì không cần, tôi cũng không muốn hành động cùng người không rõ lai lịch. Lần trước Khâu Nguyệt đi ra ngoài làm việc, thứ mà mấy người lão Hình tìm tới suýt nữa giết chết cô ấy, quên rồi sao?"
"Thế nhưng lần này Hải Minh không nói gì." Đinh Trạch Bằng nhỏ giọng nói...
"Đó là bởi vì Quan Hải Minh rất ít khi tỉnh táo, suốt ngày trốn trong phòng nghe nhạc, cũng chỉ có mỗi cậu chịu được hắn ta."
"Lão Trì, ông qua đây, tôi nói với ông mấy câu." Trương Á Triết trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trì Lỗi. Sau đó kéo hắn ra đi vào góc phòng ăn cách mấy cái bàn. Cái máy cảnh giới đáng sợ kia khéo léo đi sau hai người...
"Anh Trì chỉ là... hơi đa nghi. Từ đầu có rất nhiều người mới dùng robot hình người phụ trợ. Anh Nguyễn, anh rộng lòng chút nhé." Đinh Trạch Bằng gắp hai miếng thịt gà vào trong bát Nguyễn Nhàn...
"Không có việc gì, vốn dĩ mang thêm phiền phức cho mọi người mà." Nguyễn Nhàn ôn hòa đáp lại, hững hờ nhét thịt vào trong miệng...
Sự chú ý của anh lại không ở trên bàn cơm...
Đại sảnh ồn ào vốn nên hoàn toàn che mất cuộc trò chuyện của Trương Á Triết và Trì Lỗi. Nhưng sau khi Nguyễn Nhàn tập trung sự chú ý qua, những tạp âm kia như chìm vào đáy nước, giọng nói của hai người trở nên rõ ràng hơn...
Thính giác tăng cường giống như lúc anh mới tỉnh lại trong đống phế tích kia vậy...
"Lão Trì, tôi hiểu suy nghĩ của ông, nhưng ông phải chú ý chú ý cách nói chuyện." Trương Á Triết thở dài, "Thanh niên người ta cũng không làm sai cái gì, huống chi vừa được đưa về, chắc chắn tinh thần sẽ không ổn định."
"Tức mà chạy không phải tốt hơn sao? Hơn nữa một nửa lời tôi nói là thật. Đúng là tôi không thích tên nhóc kia, trực giác." Cơn tức giận của Trì Lỗi đã biến mất, nhưng có vẻ tâm trạng vẫn không tốt...
"Dẫn cậu ta đi làm nhiệm vụ đơn giản hai lần, làm vài chuyện để cậu ta biết khó mà lui là được, cũng không chậm trễ được mấy ngày."
"Không chậm trễ được mấy ngày? Khâu Nguyệt không nói với ông về tình trạng cơ thể Điền Hạc sao? Tên khốn Điền Hạc kia căn bản đang chờ chết, bệnh như thế rồi cũng không phái người vào trong thành!...Khâu Nguyệt đã giúp chúng ta lấy được số liệu cơ thể hắn ta, chúng ta càng lấy được nội tạng thay thế từ trong thành sớm thì hắn ta sẽ càng sớm khỏi hẳn."
"Tôi cảm thấy lúc này lão Điền đưa người mới đến có lẽ cũng vì đã phát hiện được chút ít. Lão Trì, ông còn không biết trong thành nguy hiểm thế nào sao? Tự mình hành động sẽ không có cứu viện. Không bằng nhân cơ hội huấn luyện Tiểu Nguyễn, tôi cũng có thể điều tra nhiều hơn."
"Mẹ nó chứ —"
"Hãy ngẫm lại vì Tiểu Đinh đi! Gấp gáp có ích gì không? Người trẻ tuổi như vậy giao mạng sống vào tay hai ta, đây là thứ có thể đùa giỡn được sao?"
"...Xin lỗi. Tôi chỉ không nuốt trôi cơn tức này thôi. Đã có mấy nhóm người vào thành mang tài nguyên về rồi, không phải không thể kiếm được một bộ nội tạng cho hắn ta. Để người vợ làm bác sĩ nhìn mình tắt thở, mẹ anh Điền Hạc đúng là điên rồi, sao Khâu Nguyệt không mắng chết hắn ta chứ?"
"Tôi cũng không nghĩ thông. Haiz không nói nữa, cứ để tôi ứng phó với Tiểu Nguyễn trước, ông tiếp tục tra đường."
"Ừm."
"Còn nữa, lát nữa phải xin lỗi người ta đấy."
"Chậc."
Nguyễn Nhàn ổn định tâm trạng, càng tập trung sức lực hơn. Kết quả anh đã làm quá mức — âm thanh quanh mình tràn hết vào trong tai giống như đập lớn vỡ đê. Hai tai lập tức đau đớn, khuôn mặt Nguyễn Nhàn tái nhợt hẳn đi...
Một đôi tay ấm áp che kín tai anh từ phía sau, tiếng vang ù ù gần như lập tức biến mất không thấy gì nữa. Mấy giây sau, Đường Diệc Bộ mới thu hai tay về...
"Làm gì thế?" Tiểu Đinh gặm thịt gà, tò mò hỏi. Nguyễn Nhàn lắc đầu, phát hiện âm lượng bốn phía đã khôi phục bình thường...
"Không có gì, chắc là tóc rối. Tôi nhờ 231 để ý dáng vẻ giúp tôi." Nguyễn Nhàn cố tỏ ra tự nhiên xoa tai, nhìn về phía Trương Á Triết và Trì Lỗi đang trở về...
"Vừa rồi thái độ của tôi có vấn đề." Trì Lỗi kiên quyết bỏ đi một câu, ngồi lại chỗ cũ cắm đầu ăn...
"Tôi đã nói chuyện với lão Trì rồi. Tiểu Nguyễn, đừng để trong lòng. Ngày mai anh Trương sẽ dẫn cậu đi nhặt ốc vít rồi đi dạo xung quanh. Gần đây mấy người chúng tôi đều rảnh rỗi, cậu cũng không cần gánh vác quá nhiều chuyện."
Lão Trương cười vô cùng chất phác chân thành, nhưng Nguyễn Nhàn lại bắt được vẻ mặt không cân đối của hắn ta —
Lần này, Trương Á Triết nói dối...
"Làm một cốc đi, về sau mọi người sẽ không có gì không vui nữa." Lão Trương giơ cái cốc kim loại đựng nước muối lên: "Nào nào nào, chúc mừng đồng chí Nguyễn Lập Kiệt gia nhập, 231 về đơn vị!"
"Cảm ơn anh Trương." Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt lão Trương, cầm cốc lên uống một hơi cạn sạch...
"...Về sau còn làm phiền mọi người quan tâm nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất