Tận Thế Vui Vẻ

Chương 16: Bông tai trí mạng

Trước Sau
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Nguyễn Nhàn không nhìn vẻ mặt của Đường Diệc Bộ.

Đường Diệc Bộ cũng không làm ra phản ứng gì, phía sau Nguyễn Nhàn chỉ còn sự yên tĩnh đáng sợ. Nếu như không phải tiếng tim đập ổn định hữu lực của đối phương vẫn còn, anh gần như cho rằng Đường Diệc Bộ bỗng nhiên biến mất khỏi phòng. Không phản đối, không có động tác, vậy chắc là một sự đồng ý trầm mặc.

Có lẽ robot hình người kia đã bắt đầu tính giờ.

Nguyễn Nhàn tập trung hết sức lực vào đống linh kiện trước mặt, mười ngón bay tán loạn. Đa số linh kiện anh đều không nhận ra, nhưng không sao cả, tóm lại bọn chúng sẽ có một vị trí thích hợp. Chỉ cần hiểu được nguyên lý trong đó, toàn bộ quá trình sẽ từ lắp ráp máy móc đơn thuần biến thành một sự sáng tạo có hô hấp và nhịp điệu-

Trước tiên nắn ra xương cốt, sau đó là cơ bắp sắt thép và nội tạng kim loại. Năng lực nhận biết của máy sơ cấp loại S quả thực rất mạnh, Nguyễn Nhàn không cần phải mượn công cụ tinh vi để quan sát và lắng nghe nữa. Chỉ cần nhìn chằm chằm vào bán thành phẩm trong lòng bàn tay, anh sẽ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vận chuyển bình thường của nó.

Anh dùng 29 phút 40 giây để hoàn thành nó, hoặc có thể nói là chúng nó.

Nguyễn Nhàn dùng hai tay nắm hai khẩu súng vừa mới ra lò.

Nhìn vẻ bề ngoài, bọn chúng không khác cái mới bị phá giải lúc trước lắm. Thân súng màu đen, ánh sáng màu lam yếu ớt trên nòng súng, sát khí không hề ít đi.

Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp đến bình tĩnh, cuối cùng cũng xoay người.

Đường Diệc Bộ vẫn còn duy trì tư thế khoanh hai tay, vết thương khép lại trên cánh tay phải vẫn còn rướm máu. Trên mặt robot hình người kia không hề có biểu cảm - không có chờ mong, không có khẩn trương, hắn chỉ chăm chú nhìn sang bên này.

Ngoài cửa sổ giả là bầu trời chiều, ánh nắng nhân tạo màu chanh hồng chiếu vào phòng. Giữa hai người là một cái bàn dài bày đầy linh kiện và cùng công cụ, đống thiết bị kim loại trên bàn phản xạ ra ánh nắng vỡ vụn, tạo thành cái bóng màu đen trên bàn.

Đường Diệc Bộ nhìn súng trong tay Nguyễn Nhàn, sau đó chậm rãi đưa ánh mắt lên mặt anh.

Loại cảm giác xa cách khó hiểu kia lại xuất hiện lần nữa.

Có chút giống giằng co với dã thú trên cánh đồng hoang ban đêm. Nguyễn Nhàn nghĩ thầm. Mạng sống như treo trên sợi tóc mang tới sợ hãi không có cách nào kiềm chế. Sợ hãi nhói nhói dưới lòng bàn chân anh, bụi gai quấn lên theo làn da, cuối cùng luồn vào phổi anh khiến anh không nhịn được mà tăng nhanh hô hấp. Nguyễn Nhàn phải dùng hết toàn lực mới khiến bàn tay cầm súng của mình được ổn định.

Không có vấn đề gì. Anh lặp đi lặp lại ở trong lòng.

Máy sơ cấp loại S được giấu trong phế tích phòng thí nghiệm, mà nhìn cách cất giấu, chắc người giấu nó là Nguyễn giáo sư trên xe lăn kia.

Tạm thời không nói đến động cơ hành động của một "mình" khác. Vì để đảm bảo máy sơ cấp loại S không bị người ngoài cướp đi, để đề phòng nhỡ may, có robot hình người kiểu cũ là đạo cụ thích hợp nhất - chỉ cần thành công làm ô nhiễm máy nguyên hình, chuyện còn lại đều dễ xử lý.

Chắc chắn Đường Diệc Bộ sẽ dùng mình làm robot hình người kiểu cũ để tiêu hủy máy sơ cấp.

Thật ra suy nghĩ này cũng không khác mấy. Mình có cơ thể sắp sụp đổ, trời xui đất khiến chặn ngang một chân, gặp được máy sơ cấp loại S. Cơ thể bên trong đã rách nát không chịu nổi được chữa trị một lần từ đầu đến chân. Theo một ý nghĩa nào đó, máy sơ cấp loại S đã bị anh "tiêu hủy".

[Não tự nhiên chính là người, não điện tử không phải.]

Không nói đến cơ thể bị trộn lẫn máy sơ cấp loại S. Bị chữa trị toàn diện, xen lẫn tế bào não nhân tạo có được tính là "não tự nhiên" nữa không? Dựa theo định nghĩa của vị Nguyễn giáo sư kia, anh đã không tính là "người" nữa rồi.

Mình không cần tiếp tục ngụy trang, cho dù Đường Diệc Bộ kiểm tra như thế nào, anh đều là "robot hình người" trên ý nghĩa vật lý.

Chỉ cần điểm ấy, là "đồng loại" - Đường Diệc Bộ không nhất định phải ra tay với mình.

Không có vấn đề gì.

"Cậu không đứng ở bên MUL-01." Nguyễn Nhàn hắng giọng, bắt đầu đàm phán câu đầu tiên.

Đường Diệc Bộ không cho ra bất kỳ phản ứng nào, vẫn chỉ nhìn anh.

"Thứ nhất, nếu như MUL-01 cần lợi dụng tôi, tôi sẽ bị trực tiếp mang đi, mà không phải ở bên con người để tăng thêm phiền phức. Lấy kỹ thuật của não chủ, thay cho tôi một não điện tử nghe lời cũng không khó lắm." Nguyễn Nhàn nắm chặt cán súng trong tay, đầu ngón tay lạnh như nòng súng: "Thứ hai, cho dù nó có mục đích khác thì cũng không sẽ phái một 'mô hình cũ' khác tới. Cậu cũng không vì nhân loại bề ngoài đạt được ưu đãi, sử dụng năng lực dẫn đến bại lộ phong hiểm lại cao hơn nhiều."

Cuối cùng Đường Diệc Bộ đã chịu nhúc nhích. Hắn buông hai tay đang khoanh chặt ra, để xuôi ở bên người.

"Chắc cậu không có cách khống chế não điện tử, hoặc vì một ít nguyên nhân nên càng có khuynh hướng để tôi tự nguyện hợp tác. Cân nhắc đến năng lực và nhu cầu của cậu, tôi cho rằng - cậu thuộc phe thứ ba ngoài MUL-01 và khu tránh nạn, được hoặc đã từng được kỹ thuật khá mạnh ủng hộ, nhưng mà tài nguyên có hạn."



Nguyễn Nhàn cố gắng bình tĩnh tiếp tục.

Đường Diệc Bộ khẽ nhíu mày, không phủ nhận.

"Phía dưới là tôi suy đoán. Ngoại trừ điều tra máy sơ cấp loại S ra, cậu ở chỗ này chờ đợi hai năm ròng rã... bây giờ xem ra còn có hai loại khả năng. Che giấu mình, hoặc quan sát loài người với mục đích nào đó, hoặc là cả hai."

Tiếng linh kiện kim loại va chạm ầm ầm, góc bàn cọ qua sàn nhà phát ra tạp âm bén nhọn.

Đống linh kiện bị gạt xuống sàn nhà. Đường Diệc Bộ nằm nhoài trên bàn, bắp thịt cả người căng cứng. Mái tóc đen hơi dài còn ướt mồ hôi, dán chặt lấy cổ, có mấy sợi rũ xuống xương quai xanh. Ngón tay xinh đẹp duỗi thẳng ra, ngón cái đặt ở động mạch cổ của Nguyễn Nhàn, những ngón tay còn lại thì bóp lấy cổ anh.

Đôi mắt vàng óng sắc bén như dã thú nhìn chằm chằm tới, con ngươi hơi co lại.

Toàn bộ quá trình không quá nửa giây - Nguyễn Nhàn vừa phun từ "cả hai" ra, còn chưa kịp khép lại bờ môi.

Anh hơi giật giật hầu kết, có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy ra ngoài lỗ chân lông. Anh không dám thở mạnh, cũng không nháy mắt mà đối mặt với Đường Diệc Bộ, không tránh né ánh mắt giống như cái dùi của đối phương.

"Lý do." Cuối cùng Đường Diệc Bộ cũng mở miệng, nghe có vẻ không quá vui sướng. Tay trái cầm súng của Nguyễn Nhàn giật giật.

"Bây giờ xem ra Nguyễn Nhàn chuẩn bị cho anh trí tuệ và cá tính không hề bình thường. Nếu như anh đã thấy được một bước này, như vậy anh nên biết rõ..." Giọng nói của robot hình người vẫn nghe không ra giận vui như trước đây.

"Tiếp tục giả ngu ở trước mặt cậu, yên lặng thu thập tình báo mới là lựa chọn tốt hơn." Nguyễn Nhàn nuốt nước bọt, nói tiếp câu của đối phương.

"Cho nên tôi cần lý do." Đường Diệc Bộ lặp lại.

"Tôi không muốn nhiều lắm. Chỉ cần cậu giúp một chút." Nguyễn Nhàn co lại bả vai, lặng lẽ dịch về sau: "Nhưng việc này nói rất dài dòng -"

Tư thế của Đường Diệc Bộ không có kẽ hở. Hắn cong người lên, che lại tất cả điểm yếu trên người. Mà cổ tay trái đặt trên cổ Nguyễn Nhàn cũng bảo đảm an toàn cho đầu mình - nếu Nguyễn Nhàn muốn bắn vào đầu hắn, hắn sẽ bóp nát cổ anh trước khi anh thành công nâng cánh tay lên.

Nhưng mà Nguyễn Nhàn lại không tấn công vào điểm yếu.

Đối mặt với Đường Diệc Bộ toàn thân căng cứng, Nguyễn Nhàn tập trung toàn bộ tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất đâm họng súng ra. Họng súng đã được cải tạo đâm vào vai phải của robot hình người kia. Anh quả quyết bóp cò súng, không cho đối phương bất kỳ thời gian phản ứng nào.

Tiếng súng vang lên cũng không lớn, giống như đầu ngón tay đánh vào tấm vải mềm mại vang lên một tiếng "phịch" nhẹ.

Không có bất kỳ âm thanh nổ tung hay tiếng cơ thể xé rách nào vang lên, vết thương trên cánh tay phải của Đường Diệc Bộ khép lại với tốc độ mắt trần có thể thấy được, sau đó hoàn toàn khôi phục. Bị bắn bả vai ngoại trừ trên quần áo thêm ra mấy cái huyết điểm, không có bất kỳ cái gì dị thường.

Lông mày đang nhíu của Đường Diệc Bộ giãn ra, trên mặt có chút kinh ngạc.

Hắn buông cổ Nguyễn Nhàn ra, trở tay chế trụ cổ tay giơ súng của Nguyễn Nhàn, dùng đầu lưỡi liếm liếm họng súng.

Một giây sau, hai khẩu súng của Nguyễn Nhàn chạy tới trong tay hắn. Đường Diệc Bộ nửa cảnh giác nửa tò mò loay hoay bọn chúng, rất giống con mèo vừa lấy được đồ chơi mới.

"Mùi vị của họng súng... Khẩu súng này là máu mới." Không đến mười giây, hắn cho ra kết luận: "Đạn máu anh bắn ra bị nhiệt độ cao phá hủy một chút, nhưng năng lực trị liệu vẫn còn. Không có một chút cảm giác đau nào, tôi chưa từng thấy thiết kế như vậy. Tầm bắn có, ừm, khoảng một ngàn mét?"

"Nếu có linh kiện thích hợp, phạm vi này còn có thể mở rộng. Như thế có thể chữa trị cho cậu từ xa." Đương nhiên, bỏ vấn đề hiệu suất qua một bên, anh hoàn toàn không muốn hôn đến hôn đi với một con robot nam.

Nguyễn Nhàn vừa dứt lời liền giơ hai tay trống không lên, ra hiệu mình không có ý định nguy hiểm nào khác.

"Mà đạn máu của khẩu súng này bị dòng điện kích thích ngưng kết, không có hiệu quả trị liệu, nhưng có thể sử dụng như súng ống bình thường." Đường Diệc Bộ tung khẩu súng khác lên trên không trung một vòng: "Tác phẩm xinh đẹp. Nếu như để anh dùng..."

"Chỉ cần năng lực khôi phục của máy sơ cấp loại S không mất đi hiệu lực, tôi vĩnh viễn sẽ không thiếu đạn dược." Nguyễn Nhàn tiếp lời: "Sau này tôi có thể cung cấp càng nhiều thiết kế như vậy - giết tôi có lẽ có thể đảm bảo cậu tạm thời an toàn, nhưng nếu như chúng ta hợp tác, xác suất sống sót của cậu có thể đề cao."

Đây là giới hạn bại lộ bây giờ của mình, tin tức về Đường Diệc Bộ trong tay anh thực sự có hạn. Là thế lực phe thứ ba, Đường Diệc Bộ còn chưa tỏ rõ thái độ với con người và não chủ. Nguyễn Nhàn tự nhận đã đưa ra tất cả thẻ đánh bạc trong phạm vi an toàn, nếu như tiếp tục mù quáng khai ra, anh không xác định mình có thể dẫm sợi dây đỏ nào đó hay không.

"Đây chính là bảng giá của anh." Giọng nói của Đường Diệc Bộ rất nhẹ nhàng, nhưng dường như không có ý định trả lại súng.

"...Có điều tôi không tin anh." Hắn nói.

"Tôi hiểu." Cuối cùng Nguyễn Nhàn cũng nở một nụ cười, "Tôi cũng vậy."



Hai người đối mặt mấy giây. Ngay lúc nụ cười của Nguyễn Nhàn sắp không nhịn được, Đường Diệc Bộ mới đưa tay vạch lên trên không một cái, trong không khí trồi lên một cái màn hình thao tác nho nhỏ. Hắn dùng tay trái nắm hai khẩu súng, tay phải gõ màn hình cực nhanh.

Bông tai trên tai trái của Nguyễn Nhàn đột nhiên nóng rực, anh hít mạnh một hơi, sợ run cả người.

"Đừng lấy xuống, cắt tai đi cũng vô dụng." Đường Diệc Bộ ngừng động tác, xụ mặt giải thích: "Nếu như tôi phát hiện anh làm ra bất kỳ hành động nào gây bất lợi cho tôi, nó sẽ thả ra dòng điện có thể phá hỏng não của anh trong nháy mắt. Vốn dĩ tôi không muốn cho thêm trói buộc nguy hiểm như thế trong hợp tác, nhưng bây giờ anh đã chủ động để lộ thực lực, chắc phải chuẩn bị tâm lý."

"Đúng vậy, chó nhỏ có thể ôm vào trong lòng vuốt ve, sói thì phải nhốt vào lồng." Nguyễn Nhàn không ngạc nhiên chút nào. Trước đó anh cùng lắm chỉ tính là túi chữa bệnh di động và máy phụ trợ chiến đấu của Đường Diệc Bộ. Bây giờ để lộ một phần năng lực, nếu như đối phương không đề phòng mà đồng ý hợp tác thì mới là đáng nghi.

Giữa bọn họ còn lâu mới đến mức độ "tin tưởng".

"Không, tôi còn chưa kích hoạt nó. Anh còn kịp từ chối."

Nằm ngoài dự đoán của anh, Đường Diệc Bộ lắc đầu. Robot hình người kia nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Nhàn, ngón tay dừng trên màn hình thao tác.

"Ngược lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp xóa đi một đoạn ký ức này của anh. Trong khu tránh nạn có phục vụ trị liệu tiêu trừ ký ức, chắc anh cũng biết."

Nguyễn Nhàn sờ lên vành tai còn đang nóng: "Nếu như tôi đồng ý đeo cái... ừm, bông tai này. Cậu đồng ý giúp tôi sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần không nguy hiểm với bản thân tôi." Đường Diệc Bộ gật đầu, "Nhưng tuyên bố trước, điều này không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn thẳng thắng với anh."

"Tôi cũng vậy." Nguyễn Nhàn vươn tay, "Trả súng của tôi lại cho tôi đi."

"...Anh đồng ý?"

"Tôi đồng ý."

Đường Diệc Bộ ném hai khẩu súng lại cho Nguyễn Nhàn, sau đó ngồi xếp bằng trên bàn, vẫn còn có chút hoang mang: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Nguyễn Nhàn lấy cái nhãn dán đồ hộp từ trong túi ra, đặt nó lên bàn trượt đến trong tay Đường Diệc Bộ.

"Giao nó cho Điền Hạc. Cứ nói là cậu nhặt được đồ hộp từ chỗ phế tích, nhãn hiệu thuộc về Trương Á Triết, xung đột với báo cáo của Trương Á Triết. Điền Hạc sẽ không nghi ngờ robot hình người bị phá hỏng não điện tử."

"Làm nửa ngày vẫn là vì mấy người kia." Đường Diệc Bộ lắc đầu, "Tôi chỉ cần giúp anh làm cái này?"

"Tôi còn cần tiếp xúc với kho số liệu vũ khí ở nơi này."

"Còn gì nữa không?"

"Lúc chiến đấu phải cân nhắc đến mục đích chủ quan của tôi, không được tự tiện bác bỏ, hai người cùng nhau thương lượng."

"Còn gì nữa không?"

"...Không được tùy tiện hôn tôi."

"...Nếu như anh kiên trì." Đường Diệc Bộ vân vê nhãn hiệu đồ hộp, "Đi thôi, tôi nghĩ anh muốn ở ngoài cửa nghe phản ứng của Điền Hạc."

"Ừm. Tôi cần thu dọn một chút, cậu ra ngoài chờ tôi trước đi." Nguyễn Nhàn kéo một túi súng từ trong đống bừa bộn ra kẹp dưới nách, buộc lên trên bả vai.

Đường Diệc Bộ gật đầu: "Được, tôi đi làm sạch vết máu trên quần áo."

Robot hình người kia vừa rời khỏi phòng, hai chân Nguyễn Nhàn đã mềm nhũn, đặt mông ngồi lên sàn nhà. Căng cứng trong thời gian dài khiến anh hận không thể nằm xuống ngay tại chỗ, trái tim gần như sắp nhô ra khỏi xương sườn. Nếu còn có thể chất trước kia thì bây giờ anh đã có thể sảng khoái ngất đi, thưởng cho mình một cơn hôn mê rồi.

Nguyễn Nhàn nhét hai khẩu súng vào bao, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Sau đó đấm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà thở hắt ra.

Mấy phút sau, Nguyễn tiên sinh gặp nạn không chết cuối cùng cũng nở một nụ cười -

Anh đã thành công. Anh đã tranh thủ cho mình một chút đường sống, một khe hở nhỏ hẹp.

Mà anh đã dùng nó để chống thành một lối ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau