Chương 18: Bể cá
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Cho dù đang nằm nghiêng trên tấm phảng cứng, Nguyễn Nhàn cũng có thể cảm nhận được gian phòng nhỏ này tối tăm chật chội. Tấm phản cứng dưới người anh tản ra mùi gỗ mục nát, không khí lạnh băng sền sệt và tràn đầy mùi gỉ tanh giống vụn sắt ngâm nước. Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ giả, ngoại trừ thiết bị cung cấp oxi còn đang chạy ầm ầm trong góc phòng, nó rất giống một cái quan tài bị chôn sâu dưới đất.
Mùi bùn đất và rễ cây tràn đến từ bốn phương tám hướng. Mà vật còn sống ở gần anh nhất đang dùng giọng điệu không hề tán đồng để đánh giá "Nguyễn Nhàn".
Nguyễn Nhàn cảm giác vô cùng kỳ diệu. Nhìn chăm chú cặp mắt vàng kim kia, trong thoáng chốc anh chỉ cảm thấy mình đang sống chung phòng với một con thú dữ. Lúc này nó không đói khát, thậm chí còn nguyện ý xoay người để lộ ra cái bụng lông xù mềm mại.
Nhưng anh không có cách nào đọc được suy nghĩ của con thú "Đường Diệc Bộ" này giống như con người. Một giây trước nó còn rất ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng Nguyễn Nhàn chắc chắn - một khi để con dã thú này cảm giác được nguy hiểm, một giây sau nó sẽ nâng móng vuốt lên, dùng đầu ngón tay xé rách cổ họng của mình.
"Trì Lỗi và Quan Hải Minh đều đánh giá hắn rất cao." Nguyễn Nhàn cẩn thận tiếp tục chủ đề nguy hiểm này.
"Trì Lỗi là kỹ sư, Quan Hải Minh là nhân viên nghiên cứu khoa học. Những người này đánh giá hắn cao cũng không kỳ quái. Dù sao Nguyễn Nhàn có trí tuệ sánh ngang với MUL-01, ở trong mắt bọn họ, hắn giống như 'Thần' ở một ý nghĩa nào đó. Mà với lập trường đó, Nguyễn Nhàn cũng luôn cố gắng giúp đỡ loài người đối phó với MUL-01." Đường Diệc Bộ di chuyển đầu ngón tay từ mi tâm xẹt qua gương mặt, cuối cùng dừng ở cổ Nguyễn Nhàn: "... Anh đang khẩn trương."
"Phải. Dựa theo lời cậu nói, tôi là đạo cụ được Nguyễn Nhàn chuẩn bị sẵn. Mà dường như cậu không thích Nguyễn Nhàn." Nguyễn Nhàn không nhúc nhích. Anh chọn câu để nói, đề phòng mình trực tiếp nói dối.
"Không tính. Tôi không thèm để ý đến cách làm người của hắn, chỉ đưa ra đánh giá gần với sự thật nhất thôi." Đường Diệc Bộ lắc đầu, "Hợp tác chính là hợp tác. Ít nhất Nguyễn Nhàn sẽ không thiết lập cho anh nhiệm vụ "giúp đỡ não chủ", chúng ta không có xung đột lợi ích căn bản."
Nguyễn Nhàn lặng lẽ thở ra.
Một chuỗi thanh âm tích tích lạnh lẽo đột nhiên phá tan bóng tối, Đường Diệc Bộ xắn ống tay áo để lộ vòng kim loại trên cổ tay. Một cái màn hình nho nhỏ bắn ra trong không khí, thông tin ký hiệu đơn giản xoay tròn chính giữa màn hình.
"231, đến phòng làm việc của tôi một chút. Chỉnh sửa số liệu đột xuất." Giọng nói của Quan Hải Minh truyền đến từ trên màn hình, không đợi Đường Diệc Bộ trả lời hắn ta đã tắt cuộc gọi.
"Vừa vặn có thể tìm chút linh kiện ở bên kia. Thiết bị hacker mà anh yêu cầu sẽ có thể hoàn thành." Đường Diệc Bộ đứng lên. "...Nhưng có không ít số liệu bị hạn chế ở trong văn phòng của Quan Hải Minh, nếu như anh muốn xâm nhập vào kho số liệu hoàn chỉnh thì tốt nhất nên ra tay ở gần văn phòng của hắn ta."
"...Cậu biết nơi này đang xảy ra cái gì." Nguyễn Nhàn dùng hết sức bình tĩnh nói.
Đường Diệc Bộ dừng lại ở cửa.
"Dù sao cậu chắc chắn có thể bảo vệ tôi an toàn, cũng không lo lắng tôi sẽ phát hiện ra điều gì kỳ quặc trong kho số liệu."
"Đúng là tôi biết chân tướng." Đường Diệc Bộ kéo cửa ra một cái khe nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào nửa bên mặt hắn: "Tôi nghĩ anh cũng đã phát hiện ra nơi này không phải thế ngoại đào nguyên mà con người hướng đến. Tới đây tôi sẽ dẫn anh rời khỏi khu tránh nạn này."
"Nếu như tôi không muốn đi thì sao?" Nguyễn Nhàn xiết chặt chăn trong tay, ngồi dậy.
"Anh sẽ rời đi với tôi. Cho dù anh muốn cứu giúp con người hay muốn cứu giúp chính mình."
Đường Diệc Bộ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đây không phải nụ cười xán lạn mà hắn vẫn luôn sử dụng, nhưng trong đó cũng không có bao nhiêu cảm xúc. "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không muốn trở thành người truyền đạt tin tức xấu. Huống hồ chúng ta đều hiểu lẫn nhau, anh không có khả năng làm hết theo lời tôi nói."
"..." Đúng là như thế. Nguyễn Nhàn chuyển ánh mắt đi.
"Anh hãy đưa ra bảng giá của anh, tôi cũng sẽ biểu hiện ra thành ý của tôi. Nếu anh cứ khăng khăng muốn hiểu rõ chuyện về Trương Á Triết, tiếp theo cho dù kế hoạch của anh là gì, tôi đều sẽ phối hợp với anh - lấy tài năng của anh, sẽ không tốn quá lâu để phát hiện ra chân tướng."
Robot hình người kia đi vào từ cửa, hai tay đặt lên hai vai Nguyễn Nhàn, đôi mắt màu vàng óng mang theo một cảm giác thuần túy đáng sợ.
"Để chúng ta ở chung thật tốt đi, Nguyễn tiên sinh."
Cả đêm Đường Diệc Bộ không trở về, Nguyễn Nhàn cũng không chợp mắt. Lúc tiếng chuông báo trời sáng vang lên, anh mới mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Cưỡng ép kéo mình xuống giường, bật đèn trong phòng lên, trên gương đã sớm hiện ra công việc ngày hôm nay. vặn ra trong phòng đèn, trên gương sớm đã cho thấy an bài của hôm nay. Điểm này lại giống lúc còn ở phòng quan sát trước kia.
[Trong 24 giờ Nguyễn Lập Kiệt phải thức giấc trong khu tránh nạn, đội viên còn lại chấp hành nhiệm vụ bình thường. Tập hợp tại đồi Răng Nanh gần Mồ Hoang vào 13:00 hôm nay, dự tính 19:00 tập hợp trở về. Mỗi người thu về ít nhất 4 tấm giáp lục giác. Mồ Hoang là điểm mù tín hiệu, mong các thành viên đề cao nồng độ của chip phụ trợ trong cơ thể, giúp khu tránh nạn thu nhỏ phạm vi định vị, đảm bảo thu được ký ức hoàn chỉnh.]
Những chữ cái màu lam sáng lấp lóe trên mặt kính, sau chỉ lệnh là chữ ký như rồng bay phượng múa của Trương Á Triết.
Mình đang bị giam giữ. Nguyễn Nhàn tắt chỉ thị trên gương đi, mở vòi nước ra dội nước lạnh lên hai gò má.
[Tiểu Nguyễn, mời cậu đến chỗ Quan Hải Minh nhận "Điều lệ cơ bản của nhân viên thăm dò và phân tích ví dụ điển hình", xem hết trong hôm nay. Lúc về tôi sẽ kiểm tra. Trương Á Triết nhắn lại.] Sau khi tắt chỉ thị công khai kia đi, một tin nhắn riêng tư chậm rãi nổi lên mặt kính.
Nguyễn Nhàn nhổ nước súc miệng ra, đầu ngón tay dừng lại trên tên Trương Á Triết mấy giây rồi mới tắt khung thông báo đi lần nữa.
[Nguyễn tiên sinh, mời đến phòng ăn trước 9:00, tôi chờ anh ở đó.] Ngay sau đó lại hiện ra một tin nhắn đỏ tươi, nó bá đạo bao trùm hết giao diện thao tác, không có kí tên, chỉ để một ký hiệu mặt cười to đùng dưới cuối.
Tin nhắn của Đường Diệc Bộ.
Nguyễn Nhàn liếc qua rồi mặt đồng phục khu tránh nạn, bước ra khỏi phòng nhỏ. Trong đại sảnh còn chất đống máy móc lộn xộn, ba gian phòng còn lại đều trống không. Chắc hẳn những người khác trong đội của Trương Á Triết đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ, quen cửa quen nẻo đi đến phòng ăn.
Đường Diệc Bộ đang chờ anh trước một cái bàn, trên bàn để bữa sáng nóng hổi.
Robot hình người kia đưa một cái vòng tay kim loại qua, đôi mắt lập loè tỏa sáng: "Đây là tôi lấy danh nghĩa của anh để nhận, đã cải tiến hạn chế thông tin. Theo lý thuyết chỉ cần tìm được sóng ngắn và sơ hở là nó có thể kết nối với bất cứ thiết bị nào - Nhưng dù sao tính năng của nó vẫn có hạn chế, xin chú ý nhiều hơn."
"Cảm ơn."
"Hơn nữa nó không có bất kỳ chương trình hacker nào cả." Robot hình người gian xảo kia nháy mắt mấy cái, "Anh có cần không? Hay anh thích tự mình làm một cái hơn?"
"Không cần thăm dò, tôi có thể tự mình làm được." Nguyễn Nhàn bỏ trứng luộc trong tay xuống, lại đeo vòng kim loại lên tay, mở màn hình giống những người khác.
Đường Diệc Bộ gật đầu: "Thuận tiện nhắc luôn, xin nó đã tiêu hết tất cả điểm cống hiến của anh rồi, đây là bữa sáng bình thường cuối cùng của anh. Tiếp theo chỉ có dung dịch dinh dưỡng miễn phí."
"...Hy vọng lần sau cậu có thể thương lượng với tôi sớm hơn."
"Điều này sẽ không thay đổi quyết định của anh."
"Nhưng nó lại thay đổi cách ở chung giữa chúng ta." Nguyễn Nhàn hít sâu, nụ cười trên mặt co quắp hơn mấy phần. Giấc ngủ không đủ khiến anh không thể mạnh mẽ đưa ra kháng nghị - cuối cùng Nguyễn tiên sinh cầm lấy khoai lang sót lại trên bàn còn, nhìn chằm chằm hai mắt Đường Diệc Bộ rồi kiên định chậm rãi ăn hết nó.
Đường Diệc Bộ có vẻ rất đau lòng: "Tôi đã biết."
"Rất tốt." Nguyễn Nhàn lấy quả trứng luộc kia từ trong túi ra như làm ảo thuật, "Cầm đi."
"Tôi thích khoai lang hơn." Đường Diệc Bộ cẩn thận bóc vỏ trứng.
"...Đừng kén chọn."
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Nguyễn Nhàn mượn lý do đi lấy "Điều lệ cơ bản của nhân viên thăm dò và phân tích ví dụ điển hình" để chạy tới chỗ Quan Hải Minh, đáng tiếc không thể tìm được cơ hội tiếp cận kho số liệu.
Trong phòng Quan Hải Minh có khách, hành lang lại quá mức đáng chú ý - anh vừa đến đã đụng phải Trương Á Triết và Trì Lỗi.
"Đến mượn sách?" Giọng điệu của Trương Á Triết vẫn có chút cứng nhắc.
"Ừm." Nguyễn Nhàn ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm, chờ Tiểu Đinh tiêm chip phụ trợ xong, Quan Hải Minh sẽ rảnh." Trong mắt Trương Á Triết có mấy phần vui mừng. "Bây giờ đừng đi vào, Tiểu Quan không thích trong phòng có quá nhiều người."
Trì Lỗi ngậm thuốc lá xùy một tiếng. Thuốc của hắn ta không châm lửa, cũng không có ý định trò chuyện gì.
"Gần đây chỗ tôi thiếu một vị trí trợ lý." Giọng nói của Quan Hải Minh truyền ra từ trong cửa cách âm, rõ ràng như ở ngay bên tai. "Tiểu Đinh, đừng làm nhân viên thăm dò nữa, tôi cho cậu thù lao cao hơn."
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn thích làm nhân viên thăm dò hơn." Giọng nói của Đinh Trạch Bằng vẫn hoàn toàn như trước đây, lộ ra ý cười như ánh nắng.
"Nếu cậu đã không có hứng thú với mấy chuyện này, ngày nào cũng chạy đến chỗ tôi làm gì?" Nghe Quan Hải Minh nói có vẻ không vui.
"Bởi vì Hải Minh anh chỉ toàn trốn tránh, nhưng tôi cảm thấy anh vẫn rất muốn nói chuyện với người khác... Ôi nhẹ thôi, đừng siết cánh tay tôi-"
"Mỗi lần làm nhiệm vụ trở về đều bị thương, còn bảo tôi nhẹ? Muốn làm một nhân viên thăm dò hợp cách, cậu còn non lắm." Giọng nói của Quan Hải Minh lạnh lùng hơn mấy phần. "Tố chất cơ thể của Nguyễn Lập Kiệt kia không tệ, người ta lớn hơn cậu tám tuổi, cũng muốn làm nhân viên thăm dò. Có anh ta ở đó, cậu có thể cân nhắc lui về chuẩn bị thêm mấy năm."
"Sao có thể chứ, anh Nguyễn vẫn là người mới mà... Á, Hải Minh! Đau thật đấy! Dù sao tôi chỉ muốn làm nhân viên thăm dò, anh có thể làm gì được tôi chứ?"
"Làm gì được cậu ư? Tôi có thể tẩy hết ký ức gần đây của cậu. Dù sao chip phụ trợ của cậu chưa bao giờ đứt đoạn, trong hộp đen có toàn bộ ký ức của cậu. Cậu có thể bắt đầu làm trợ lý từ con số 0 mấy tháng, đến một lúc nào đó tôi sẽ khôi phục cho cậu... Cân nhắc đến tuổi của cậu, tôi nghĩ Trương Á Triết sẽ không có ý kiến gì."
"Quan Hải Minh, tôi sắp tức giận đấy!" Ý cười trong giọng nói của Tiểu Đinh biến mất. "Tôi cũng không phải vì thù lao, anh biết rất rõ tôi thích hợp làm nghề này. Nhân viên thăm dò có thể giúp mọi người ở mức độ lớn nhất, hơn nữa mỗi lần tôi đều mang về nhiều linh kiện nhất, sao anh có thể -"
"...Xin lỗi. Chip tiêm xong rồi, cậu đi đi."
"Ừm. Haiz, tôi cũng không tức giận thật đâu... Hải Minh, anh đừng tỏ ra như vậy."
"Cậu đi đi." Quan Hải Minh lạnh lùng nhắc lại.
Cửa mở, Đinh Trạch Bằng có chút tủi thân chui ra. Cậu ta vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nguyễn Nhàn, liền chua xót cười."Anh Nguyễn, anh tới tìm Hải Minh sao... Ặc, tốt nhất tối nay hẵng đến."
Cậu ta nói đúng. Nguyễn Nhàn vừa nghe Quan Hải Minh đập đồ đạc trong phòng vừa lặng lẽ gật đầu.
Sau khi tạm biệt Nguyễn Nhàn, đám người Trương Á Triết biến mất ở cuối hành lang. Nguyễn Nhàn thì dừng một lát ở cửa. Một tiếng rống đè nén thống khổ truyền đến từ trong cửa, rất giống một loại động vật nào đó đang bị thương.
Mà ngoài cửa cách âm người đến người đi, đám người đang mải trò chuyện hoàn toàn không biết gì cả.
Cuối cùng anh cũng không vào cửa mượn quyển sách kia.
"Không phá nổi tường lửa của Quan Hải Minh?" Thấy Nguyễn Nhàn trở lại phòng sớm, Đường Diệc Bộ có chút bất ngờ: "Đương nhiên, nếu như anh nhờ tôi giúp đỡ -"
"Tôi tạm thời không cần số liệu sâu như vậy." Nguyễn Nhàn ngồi trên giường, mở màn hình ra.
Tuy nói đều có tường lửa, nhưng số tầng thấp ở trong khu tránh nạn cũng không khó thu hoạch. Nguyễn Nhàn bỏ ra tầm mười phút để viết chương trình giải tường lửa, sau đó nhẹ nhàng phá giải nó đi.
"Ai nha." Thấy từng chuỗi số lượng nhảy ra, Đường Diệc Bộ xích lại gần chút.
"Đầu năm ngoái, tổng số lượng nhân viên thăm dò là 96 người, trong một năm mới tăng 8 người, chết 14 người. Tỉ lệ tử vong là cao nhất trong tất cả nghề nghiệp ở khu tránh nạn. Nhưng mà..."
Nguyễn Nhàn vung tay lên, tất cả hình ảnh báo cáo tử vong bay ra khỏi màn hình, bày ra trên không trung gần đó.
"...Những cái chết này có hai đặc điểm phổ biến. Thứ nhất, đa số người chết đều có "người chứng kiến". Thứ hai, năng lực của người chết cũng không cao."
Nguyễn Nhàn cắn môi, dường như anh đã tìm được biên giới chân tướng. Nó lạnh băng mà sắc bén, đã làm đau nhói ngón tay anh.
Anh phất tay lần nữa, càng nhiều báo cáo tử vong bay ra, lít nha lít nhít chật ních gian phòng không lớn này.
"Đây là tòan bộ ghi chép tử vong trong khu tránh nạn, tổng cộng 127 người, người chết cơ bản đều là người tầm thường. Chỉ có 1 ghi chép tử vong về một người có năng lực xuất sắc - lúc dùng cơm chết bởi vì nhồi máu cơ tim, chết trước mắt bao người."
Cho dù công việc nguy hiểm như thế nào, những tinh anh xuất sắc kia đã đi qua vô số nguy hiểm giống như được vận mệnh chúc phúc vậy.
Nhưng đây thật sự là chúc phúc sao? Khu tránh nạn này hoàn hảo vận hành nhiều năm, thật sự chỉ có mỗi mình Trương Á Triết bị thế lực không biết tác động, còn vừa vặn để mình bắt gặp?
Rốt cuộc có bao nhiêu người yên lặng chết đi, lại bị "mình" không biết đến từ nơi nào thay thế?
Nguyễn Nhàn để những báo cáo tử vong kia treo giữa không trung. Anh lại mở một phần số liệu ra cứ như kiên quyết muốn xé rách một vết thương vô cùng đau đớn.
"Những người chết này vốn nên khiến sức lao động trong khu tránh nạn giảm xuống." Giọng nói của anh run nhè nhẹ. "Nhưng chắc chắn sẽ có thêm người sống sót được phát hiện, hoặc là di chuyển từ khu tránh nạn khác tới. Số người ở đây vẫn luôn duy trì ở một con số tương đối ổn định... Ổn định đến mức quá đáng."
Chẳng biết tại sao, anh đột nhiên nhớ tới cái bể cá ở nhà mẹ nuôi.
Bể cá xinh đẹp chứa rất nhiều loại cá xinh đẹp. Anh đã từng rất thích một con cá màu vàng biết hút vách bể, nó trông rất xinh đẹp, cũng biết giúp đỡ xử lý rêu và tảo trong bể.
Một ngày nó chết đi.
"Lại mua một con khác là được." Trong trí nhớ, mẹ nuôi có chút cao tuổi sờ lên đầu anh. "Bà đảm bảo con mới sẽ giống con cũ, có được không?"
Nguyễn Nhàn duỗi một cái tay ra vuốt ve vách tường thô ráp của khu tránh nạn. Sau đó chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía báo cáo tử vong bay đầy không gian.
[Anh sẽ rời đi với tôi. Cho dù anh muốn cứu giúp con người hay muốn cứu giúp chính mình.] Robot hình người kia tối hôm qua đã từng nói như vậy.
Bây giờ anh chỉ thiếu một chứng cứ.
"Đường Diệc Bộ... tôi cần sự phối hợp của cậu." Nguyễn Nhàn mở miệng lần nữa, tuy lòng bàn chân đang dẫm lên sàn nhà kiên cố, nhưng cả người anh cứ như đạp trên hư không.
"Kế hoạch của anh là?"
"Tôi nghĩ tôi không có cách nào ngăn cản đám người Trương Á Triết cứu Điền Hạc." Nói ra suy đoán của mình có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng lại có mấy người đồng ý tiếp nhận "chân tướng" hoang đường lại thiếu chứng cứ này đây?
"Tôi cũng nghĩ thế."
"...Cho nên tôi muốn gia nhập vào hành động của bọn họ."
"Vô dụng thôi."
"Tôi biết." Nguyễn Nhàn ôm chặt hai tay, "Ở lại nơi này không giải quyết được vấn đề gì, nhưng ít nhất trước khi rời đi, tôi..."
Đường Diệc Bộ đến gần mấy bước, dang rộng hai tay ra ôm lấy anh, bờ môi chạm nhẹ lên vành tai anh: "Anh còn phát hiện nhanh hơn tôi tưởng tượng. Không sao, tôi đã nói rồi, tôi sẽ dốc toàn lực ủng hộ anh."
"...Cảm ơn." Cho dù không phải cái ôm tâm ý tương thông, nhưng bây giờ đúng là anh cần một chút ấm áp.
"Vậy lần sau có thể chia khoai lang cho tôi không?"
"..."
Cho dù đang nằm nghiêng trên tấm phảng cứng, Nguyễn Nhàn cũng có thể cảm nhận được gian phòng nhỏ này tối tăm chật chội. Tấm phản cứng dưới người anh tản ra mùi gỗ mục nát, không khí lạnh băng sền sệt và tràn đầy mùi gỉ tanh giống vụn sắt ngâm nước. Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ giả, ngoại trừ thiết bị cung cấp oxi còn đang chạy ầm ầm trong góc phòng, nó rất giống một cái quan tài bị chôn sâu dưới đất.
Mùi bùn đất và rễ cây tràn đến từ bốn phương tám hướng. Mà vật còn sống ở gần anh nhất đang dùng giọng điệu không hề tán đồng để đánh giá "Nguyễn Nhàn".
Nguyễn Nhàn cảm giác vô cùng kỳ diệu. Nhìn chăm chú cặp mắt vàng kim kia, trong thoáng chốc anh chỉ cảm thấy mình đang sống chung phòng với một con thú dữ. Lúc này nó không đói khát, thậm chí còn nguyện ý xoay người để lộ ra cái bụng lông xù mềm mại.
Nhưng anh không có cách nào đọc được suy nghĩ của con thú "Đường Diệc Bộ" này giống như con người. Một giây trước nó còn rất ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng Nguyễn Nhàn chắc chắn - một khi để con dã thú này cảm giác được nguy hiểm, một giây sau nó sẽ nâng móng vuốt lên, dùng đầu ngón tay xé rách cổ họng của mình.
"Trì Lỗi và Quan Hải Minh đều đánh giá hắn rất cao." Nguyễn Nhàn cẩn thận tiếp tục chủ đề nguy hiểm này.
"Trì Lỗi là kỹ sư, Quan Hải Minh là nhân viên nghiên cứu khoa học. Những người này đánh giá hắn cao cũng không kỳ quái. Dù sao Nguyễn Nhàn có trí tuệ sánh ngang với MUL-01, ở trong mắt bọn họ, hắn giống như 'Thần' ở một ý nghĩa nào đó. Mà với lập trường đó, Nguyễn Nhàn cũng luôn cố gắng giúp đỡ loài người đối phó với MUL-01." Đường Diệc Bộ di chuyển đầu ngón tay từ mi tâm xẹt qua gương mặt, cuối cùng dừng ở cổ Nguyễn Nhàn: "... Anh đang khẩn trương."
"Phải. Dựa theo lời cậu nói, tôi là đạo cụ được Nguyễn Nhàn chuẩn bị sẵn. Mà dường như cậu không thích Nguyễn Nhàn." Nguyễn Nhàn không nhúc nhích. Anh chọn câu để nói, đề phòng mình trực tiếp nói dối.
"Không tính. Tôi không thèm để ý đến cách làm người của hắn, chỉ đưa ra đánh giá gần với sự thật nhất thôi." Đường Diệc Bộ lắc đầu, "Hợp tác chính là hợp tác. Ít nhất Nguyễn Nhàn sẽ không thiết lập cho anh nhiệm vụ "giúp đỡ não chủ", chúng ta không có xung đột lợi ích căn bản."
Nguyễn Nhàn lặng lẽ thở ra.
Một chuỗi thanh âm tích tích lạnh lẽo đột nhiên phá tan bóng tối, Đường Diệc Bộ xắn ống tay áo để lộ vòng kim loại trên cổ tay. Một cái màn hình nho nhỏ bắn ra trong không khí, thông tin ký hiệu đơn giản xoay tròn chính giữa màn hình.
"231, đến phòng làm việc của tôi một chút. Chỉnh sửa số liệu đột xuất." Giọng nói của Quan Hải Minh truyền đến từ trên màn hình, không đợi Đường Diệc Bộ trả lời hắn ta đã tắt cuộc gọi.
"Vừa vặn có thể tìm chút linh kiện ở bên kia. Thiết bị hacker mà anh yêu cầu sẽ có thể hoàn thành." Đường Diệc Bộ đứng lên. "...Nhưng có không ít số liệu bị hạn chế ở trong văn phòng của Quan Hải Minh, nếu như anh muốn xâm nhập vào kho số liệu hoàn chỉnh thì tốt nhất nên ra tay ở gần văn phòng của hắn ta."
"...Cậu biết nơi này đang xảy ra cái gì." Nguyễn Nhàn dùng hết sức bình tĩnh nói.
Đường Diệc Bộ dừng lại ở cửa.
"Dù sao cậu chắc chắn có thể bảo vệ tôi an toàn, cũng không lo lắng tôi sẽ phát hiện ra điều gì kỳ quặc trong kho số liệu."
"Đúng là tôi biết chân tướng." Đường Diệc Bộ kéo cửa ra một cái khe nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào nửa bên mặt hắn: "Tôi nghĩ anh cũng đã phát hiện ra nơi này không phải thế ngoại đào nguyên mà con người hướng đến. Tới đây tôi sẽ dẫn anh rời khỏi khu tránh nạn này."
"Nếu như tôi không muốn đi thì sao?" Nguyễn Nhàn xiết chặt chăn trong tay, ngồi dậy.
"Anh sẽ rời đi với tôi. Cho dù anh muốn cứu giúp con người hay muốn cứu giúp chính mình."
Đường Diệc Bộ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đây không phải nụ cười xán lạn mà hắn vẫn luôn sử dụng, nhưng trong đó cũng không có bao nhiêu cảm xúc. "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không muốn trở thành người truyền đạt tin tức xấu. Huống hồ chúng ta đều hiểu lẫn nhau, anh không có khả năng làm hết theo lời tôi nói."
"..." Đúng là như thế. Nguyễn Nhàn chuyển ánh mắt đi.
"Anh hãy đưa ra bảng giá của anh, tôi cũng sẽ biểu hiện ra thành ý của tôi. Nếu anh cứ khăng khăng muốn hiểu rõ chuyện về Trương Á Triết, tiếp theo cho dù kế hoạch của anh là gì, tôi đều sẽ phối hợp với anh - lấy tài năng của anh, sẽ không tốn quá lâu để phát hiện ra chân tướng."
Robot hình người kia đi vào từ cửa, hai tay đặt lên hai vai Nguyễn Nhàn, đôi mắt màu vàng óng mang theo một cảm giác thuần túy đáng sợ.
"Để chúng ta ở chung thật tốt đi, Nguyễn tiên sinh."
Cả đêm Đường Diệc Bộ không trở về, Nguyễn Nhàn cũng không chợp mắt. Lúc tiếng chuông báo trời sáng vang lên, anh mới mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Cưỡng ép kéo mình xuống giường, bật đèn trong phòng lên, trên gương đã sớm hiện ra công việc ngày hôm nay. vặn ra trong phòng đèn, trên gương sớm đã cho thấy an bài của hôm nay. Điểm này lại giống lúc còn ở phòng quan sát trước kia.
[Trong 24 giờ Nguyễn Lập Kiệt phải thức giấc trong khu tránh nạn, đội viên còn lại chấp hành nhiệm vụ bình thường. Tập hợp tại đồi Răng Nanh gần Mồ Hoang vào 13:00 hôm nay, dự tính 19:00 tập hợp trở về. Mỗi người thu về ít nhất 4 tấm giáp lục giác. Mồ Hoang là điểm mù tín hiệu, mong các thành viên đề cao nồng độ của chip phụ trợ trong cơ thể, giúp khu tránh nạn thu nhỏ phạm vi định vị, đảm bảo thu được ký ức hoàn chỉnh.]
Những chữ cái màu lam sáng lấp lóe trên mặt kính, sau chỉ lệnh là chữ ký như rồng bay phượng múa của Trương Á Triết.
Mình đang bị giam giữ. Nguyễn Nhàn tắt chỉ thị trên gương đi, mở vòi nước ra dội nước lạnh lên hai gò má.
[Tiểu Nguyễn, mời cậu đến chỗ Quan Hải Minh nhận "Điều lệ cơ bản của nhân viên thăm dò và phân tích ví dụ điển hình", xem hết trong hôm nay. Lúc về tôi sẽ kiểm tra. Trương Á Triết nhắn lại.] Sau khi tắt chỉ thị công khai kia đi, một tin nhắn riêng tư chậm rãi nổi lên mặt kính.
Nguyễn Nhàn nhổ nước súc miệng ra, đầu ngón tay dừng lại trên tên Trương Á Triết mấy giây rồi mới tắt khung thông báo đi lần nữa.
[Nguyễn tiên sinh, mời đến phòng ăn trước 9:00, tôi chờ anh ở đó.] Ngay sau đó lại hiện ra một tin nhắn đỏ tươi, nó bá đạo bao trùm hết giao diện thao tác, không có kí tên, chỉ để một ký hiệu mặt cười to đùng dưới cuối.
Tin nhắn của Đường Diệc Bộ.
Nguyễn Nhàn liếc qua rồi mặt đồng phục khu tránh nạn, bước ra khỏi phòng nhỏ. Trong đại sảnh còn chất đống máy móc lộn xộn, ba gian phòng còn lại đều trống không. Chắc hẳn những người khác trong đội của Trương Á Triết đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ, quen cửa quen nẻo đi đến phòng ăn.
Đường Diệc Bộ đang chờ anh trước một cái bàn, trên bàn để bữa sáng nóng hổi.
Robot hình người kia đưa một cái vòng tay kim loại qua, đôi mắt lập loè tỏa sáng: "Đây là tôi lấy danh nghĩa của anh để nhận, đã cải tiến hạn chế thông tin. Theo lý thuyết chỉ cần tìm được sóng ngắn và sơ hở là nó có thể kết nối với bất cứ thiết bị nào - Nhưng dù sao tính năng của nó vẫn có hạn chế, xin chú ý nhiều hơn."
"Cảm ơn."
"Hơn nữa nó không có bất kỳ chương trình hacker nào cả." Robot hình người gian xảo kia nháy mắt mấy cái, "Anh có cần không? Hay anh thích tự mình làm một cái hơn?"
"Không cần thăm dò, tôi có thể tự mình làm được." Nguyễn Nhàn bỏ trứng luộc trong tay xuống, lại đeo vòng kim loại lên tay, mở màn hình giống những người khác.
Đường Diệc Bộ gật đầu: "Thuận tiện nhắc luôn, xin nó đã tiêu hết tất cả điểm cống hiến của anh rồi, đây là bữa sáng bình thường cuối cùng của anh. Tiếp theo chỉ có dung dịch dinh dưỡng miễn phí."
"...Hy vọng lần sau cậu có thể thương lượng với tôi sớm hơn."
"Điều này sẽ không thay đổi quyết định của anh."
"Nhưng nó lại thay đổi cách ở chung giữa chúng ta." Nguyễn Nhàn hít sâu, nụ cười trên mặt co quắp hơn mấy phần. Giấc ngủ không đủ khiến anh không thể mạnh mẽ đưa ra kháng nghị - cuối cùng Nguyễn tiên sinh cầm lấy khoai lang sót lại trên bàn còn, nhìn chằm chằm hai mắt Đường Diệc Bộ rồi kiên định chậm rãi ăn hết nó.
Đường Diệc Bộ có vẻ rất đau lòng: "Tôi đã biết."
"Rất tốt." Nguyễn Nhàn lấy quả trứng luộc kia từ trong túi ra như làm ảo thuật, "Cầm đi."
"Tôi thích khoai lang hơn." Đường Diệc Bộ cẩn thận bóc vỏ trứng.
"...Đừng kén chọn."
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Nguyễn Nhàn mượn lý do đi lấy "Điều lệ cơ bản của nhân viên thăm dò và phân tích ví dụ điển hình" để chạy tới chỗ Quan Hải Minh, đáng tiếc không thể tìm được cơ hội tiếp cận kho số liệu.
Trong phòng Quan Hải Minh có khách, hành lang lại quá mức đáng chú ý - anh vừa đến đã đụng phải Trương Á Triết và Trì Lỗi.
"Đến mượn sách?" Giọng điệu của Trương Á Triết vẫn có chút cứng nhắc.
"Ừm." Nguyễn Nhàn ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm, chờ Tiểu Đinh tiêm chip phụ trợ xong, Quan Hải Minh sẽ rảnh." Trong mắt Trương Á Triết có mấy phần vui mừng. "Bây giờ đừng đi vào, Tiểu Quan không thích trong phòng có quá nhiều người."
Trì Lỗi ngậm thuốc lá xùy một tiếng. Thuốc của hắn ta không châm lửa, cũng không có ý định trò chuyện gì.
"Gần đây chỗ tôi thiếu một vị trí trợ lý." Giọng nói của Quan Hải Minh truyền ra từ trong cửa cách âm, rõ ràng như ở ngay bên tai. "Tiểu Đinh, đừng làm nhân viên thăm dò nữa, tôi cho cậu thù lao cao hơn."
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn thích làm nhân viên thăm dò hơn." Giọng nói của Đinh Trạch Bằng vẫn hoàn toàn như trước đây, lộ ra ý cười như ánh nắng.
"Nếu cậu đã không có hứng thú với mấy chuyện này, ngày nào cũng chạy đến chỗ tôi làm gì?" Nghe Quan Hải Minh nói có vẻ không vui.
"Bởi vì Hải Minh anh chỉ toàn trốn tránh, nhưng tôi cảm thấy anh vẫn rất muốn nói chuyện với người khác... Ôi nhẹ thôi, đừng siết cánh tay tôi-"
"Mỗi lần làm nhiệm vụ trở về đều bị thương, còn bảo tôi nhẹ? Muốn làm một nhân viên thăm dò hợp cách, cậu còn non lắm." Giọng nói của Quan Hải Minh lạnh lùng hơn mấy phần. "Tố chất cơ thể của Nguyễn Lập Kiệt kia không tệ, người ta lớn hơn cậu tám tuổi, cũng muốn làm nhân viên thăm dò. Có anh ta ở đó, cậu có thể cân nhắc lui về chuẩn bị thêm mấy năm."
"Sao có thể chứ, anh Nguyễn vẫn là người mới mà... Á, Hải Minh! Đau thật đấy! Dù sao tôi chỉ muốn làm nhân viên thăm dò, anh có thể làm gì được tôi chứ?"
"Làm gì được cậu ư? Tôi có thể tẩy hết ký ức gần đây của cậu. Dù sao chip phụ trợ của cậu chưa bao giờ đứt đoạn, trong hộp đen có toàn bộ ký ức của cậu. Cậu có thể bắt đầu làm trợ lý từ con số 0 mấy tháng, đến một lúc nào đó tôi sẽ khôi phục cho cậu... Cân nhắc đến tuổi của cậu, tôi nghĩ Trương Á Triết sẽ không có ý kiến gì."
"Quan Hải Minh, tôi sắp tức giận đấy!" Ý cười trong giọng nói của Tiểu Đinh biến mất. "Tôi cũng không phải vì thù lao, anh biết rất rõ tôi thích hợp làm nghề này. Nhân viên thăm dò có thể giúp mọi người ở mức độ lớn nhất, hơn nữa mỗi lần tôi đều mang về nhiều linh kiện nhất, sao anh có thể -"
"...Xin lỗi. Chip tiêm xong rồi, cậu đi đi."
"Ừm. Haiz, tôi cũng không tức giận thật đâu... Hải Minh, anh đừng tỏ ra như vậy."
"Cậu đi đi." Quan Hải Minh lạnh lùng nhắc lại.
Cửa mở, Đinh Trạch Bằng có chút tủi thân chui ra. Cậu ta vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nguyễn Nhàn, liền chua xót cười."Anh Nguyễn, anh tới tìm Hải Minh sao... Ặc, tốt nhất tối nay hẵng đến."
Cậu ta nói đúng. Nguyễn Nhàn vừa nghe Quan Hải Minh đập đồ đạc trong phòng vừa lặng lẽ gật đầu.
Sau khi tạm biệt Nguyễn Nhàn, đám người Trương Á Triết biến mất ở cuối hành lang. Nguyễn Nhàn thì dừng một lát ở cửa. Một tiếng rống đè nén thống khổ truyền đến từ trong cửa, rất giống một loại động vật nào đó đang bị thương.
Mà ngoài cửa cách âm người đến người đi, đám người đang mải trò chuyện hoàn toàn không biết gì cả.
Cuối cùng anh cũng không vào cửa mượn quyển sách kia.
"Không phá nổi tường lửa của Quan Hải Minh?" Thấy Nguyễn Nhàn trở lại phòng sớm, Đường Diệc Bộ có chút bất ngờ: "Đương nhiên, nếu như anh nhờ tôi giúp đỡ -"
"Tôi tạm thời không cần số liệu sâu như vậy." Nguyễn Nhàn ngồi trên giường, mở màn hình ra.
Tuy nói đều có tường lửa, nhưng số tầng thấp ở trong khu tránh nạn cũng không khó thu hoạch. Nguyễn Nhàn bỏ ra tầm mười phút để viết chương trình giải tường lửa, sau đó nhẹ nhàng phá giải nó đi.
"Ai nha." Thấy từng chuỗi số lượng nhảy ra, Đường Diệc Bộ xích lại gần chút.
"Đầu năm ngoái, tổng số lượng nhân viên thăm dò là 96 người, trong một năm mới tăng 8 người, chết 14 người. Tỉ lệ tử vong là cao nhất trong tất cả nghề nghiệp ở khu tránh nạn. Nhưng mà..."
Nguyễn Nhàn vung tay lên, tất cả hình ảnh báo cáo tử vong bay ra khỏi màn hình, bày ra trên không trung gần đó.
"...Những cái chết này có hai đặc điểm phổ biến. Thứ nhất, đa số người chết đều có "người chứng kiến". Thứ hai, năng lực của người chết cũng không cao."
Nguyễn Nhàn cắn môi, dường như anh đã tìm được biên giới chân tướng. Nó lạnh băng mà sắc bén, đã làm đau nhói ngón tay anh.
Anh phất tay lần nữa, càng nhiều báo cáo tử vong bay ra, lít nha lít nhít chật ních gian phòng không lớn này.
"Đây là tòan bộ ghi chép tử vong trong khu tránh nạn, tổng cộng 127 người, người chết cơ bản đều là người tầm thường. Chỉ có 1 ghi chép tử vong về một người có năng lực xuất sắc - lúc dùng cơm chết bởi vì nhồi máu cơ tim, chết trước mắt bao người."
Cho dù công việc nguy hiểm như thế nào, những tinh anh xuất sắc kia đã đi qua vô số nguy hiểm giống như được vận mệnh chúc phúc vậy.
Nhưng đây thật sự là chúc phúc sao? Khu tránh nạn này hoàn hảo vận hành nhiều năm, thật sự chỉ có mỗi mình Trương Á Triết bị thế lực không biết tác động, còn vừa vặn để mình bắt gặp?
Rốt cuộc có bao nhiêu người yên lặng chết đi, lại bị "mình" không biết đến từ nơi nào thay thế?
Nguyễn Nhàn để những báo cáo tử vong kia treo giữa không trung. Anh lại mở một phần số liệu ra cứ như kiên quyết muốn xé rách một vết thương vô cùng đau đớn.
"Những người chết này vốn nên khiến sức lao động trong khu tránh nạn giảm xuống." Giọng nói của anh run nhè nhẹ. "Nhưng chắc chắn sẽ có thêm người sống sót được phát hiện, hoặc là di chuyển từ khu tránh nạn khác tới. Số người ở đây vẫn luôn duy trì ở một con số tương đối ổn định... Ổn định đến mức quá đáng."
Chẳng biết tại sao, anh đột nhiên nhớ tới cái bể cá ở nhà mẹ nuôi.
Bể cá xinh đẹp chứa rất nhiều loại cá xinh đẹp. Anh đã từng rất thích một con cá màu vàng biết hút vách bể, nó trông rất xinh đẹp, cũng biết giúp đỡ xử lý rêu và tảo trong bể.
Một ngày nó chết đi.
"Lại mua một con khác là được." Trong trí nhớ, mẹ nuôi có chút cao tuổi sờ lên đầu anh. "Bà đảm bảo con mới sẽ giống con cũ, có được không?"
Nguyễn Nhàn duỗi một cái tay ra vuốt ve vách tường thô ráp của khu tránh nạn. Sau đó chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía báo cáo tử vong bay đầy không gian.
[Anh sẽ rời đi với tôi. Cho dù anh muốn cứu giúp con người hay muốn cứu giúp chính mình.] Robot hình người kia tối hôm qua đã từng nói như vậy.
Bây giờ anh chỉ thiếu một chứng cứ.
"Đường Diệc Bộ... tôi cần sự phối hợp của cậu." Nguyễn Nhàn mở miệng lần nữa, tuy lòng bàn chân đang dẫm lên sàn nhà kiên cố, nhưng cả người anh cứ như đạp trên hư không.
"Kế hoạch của anh là?"
"Tôi nghĩ tôi không có cách nào ngăn cản đám người Trương Á Triết cứu Điền Hạc." Nói ra suy đoán của mình có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng lại có mấy người đồng ý tiếp nhận "chân tướng" hoang đường lại thiếu chứng cứ này đây?
"Tôi cũng nghĩ thế."
"...Cho nên tôi muốn gia nhập vào hành động của bọn họ."
"Vô dụng thôi."
"Tôi biết." Nguyễn Nhàn ôm chặt hai tay, "Ở lại nơi này không giải quyết được vấn đề gì, nhưng ít nhất trước khi rời đi, tôi..."
Đường Diệc Bộ đến gần mấy bước, dang rộng hai tay ra ôm lấy anh, bờ môi chạm nhẹ lên vành tai anh: "Anh còn phát hiện nhanh hơn tôi tưởng tượng. Không sao, tôi đã nói rồi, tôi sẽ dốc toàn lực ủng hộ anh."
"...Cảm ơn." Cho dù không phải cái ôm tâm ý tương thông, nhưng bây giờ đúng là anh cần một chút ấm áp.
"Vậy lần sau có thể chia khoai lang cho tôi không?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất