[Tấn Thư/ôn Chu][Abo] Quy Khứ Lai Hề

Chương 13

Trước Sau
Trọng Minh Uyển từ trước đến nay yên tĩnh, hạ nhân đều nói Vương phi thân thể yếu ớt, không người nào dám cao giọng ồn ào, nơi này vốn lại ở trong góc kín nhất Vương phủ liền càng thêm an tĩnh. Lúc này chính là sáng sớm, trong viện yên tĩnh đến mức ngay cả thanh âm một cây kim rơi trên mặt đất cũng rõ ràng có thể nghe thấy. Chu Tử Thư nghiêng người trên giường, thân mặc áo khoác tóc xõa tung, phía sau dựa vào Hách Liên Dực đang đưa tay ôm mình thần sắc thập phần lo lắng. Trước giường rũ rèm châu che khuất thân ảnh hai người đến kết rắn chắc, Chu Tử Thư một cổ tay vươn ra ngoài rèm, một thái y đang quỳ xuống giúp y bắt mạch. Thái y kia cau mày, sắc mặt có chút sầu lo, lắng nghe hơn nửa ngày mới nói với Hách Liên Dực: "Vương gia, hạ quan to gan muốn nhìn mặt Vương phi."

Chu Tử Thư không lên tiếng, Hách Liên Dực gật gật đầu, một nội thị tới đây vén rèm châu lên, thái y này liếc mắt một cái, mắt thấy vị Tấn vương phi này tuổi không quá mười chín tuổi, mặt mày tuấn tú quả nhiên có vẻ thiên nhân, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt, không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu: "Mời Vương gia dời bước."

Từ lúc thái y bắt mạch, sau khi xem xong mạch tượng liền muốn đến thư trai ở một bên bẩm báo bệnh tình với Hách Liên Dực, lại viết mạch án bắt phương thuốc, Hách Liên Dực buông bả vai Chu Tử Thư ra, thập phần không nỡ vuốt ve tóc y: "Tử Thư, nghỉ ngơi một lát, cô vương đi rồi sẽ về." Đêm qua y lẻn ra Trọng Minh Uyển đi thăm nhóm cũ của Tứ Quý sơn trang, trời sáng mới trở về cũng thật sự là rất mệt mỏi, chỉ là Hách Liên Dực ở đây lại không tiện liền ngủ, dứt khoát vận công nghe xem thái y kia nói cái gì. Thái y kia cung kính theo Hách Liên Dực vào thư trai, Hách Liên Dực tự mình ngồi xuống ghế thái sư hàng ngày của Chu Tử Thư, nội thị đưa đến trà điểm, hắn cũng không có tâm lý dùng mà nhìn chằm chằm thái y kia hỏi: "Vương phi tuổi còn trẻ, bệnh lâu không khỏi, là chuyện gì xảy ra?"

Thái y theo quy củ quỳ xuống trả lời: "Hồi vương gia, mạch của Vương phi trầm tế vô định, chính là tạng phủ suy yếu, khí huyết không sung, cần bổ sung nhiều hơn, không nên tức giận."

Chu Tử Thư nghe xong trong bụng cười thầm không ngừng, y lấy đâu ra cái gì tạng phủ suy yếu, khí huyết không sung? Người tập võ cả ngày luyện chính là kinh mạch nội tức, chu thiên vận chuyển, y thuở nhỏ bái nhập Tứ Quý sơn trang tự xưng chính là thủ đồ của ân sư, muốn làm gương cho sư đệ sau này, từ trước đến nay luôn cần cù học tập chăm chỉ không dám nhất thời nhàn rỗi. Tâm pháp nội gia của Tứ Quý sơn trang y lên tay không khó, rất dễ tu luyện, hiện giờ cũng thuộc dạng cao thủ. Thái y trong cung này học thức có hạn, lại hiểu được phương pháp ấp rùa tức cái gì? Giả bệnh thứ nhất là tâm tính của đứa nhỏ, thứ hai cũng là tìm cớ, bảo Hách Liên Dực buổi tối đừng tới tìm y bồi thị để y ra ngoài cũng tiện hơn một chút. Nghe thái y kia quả nhiên bị mình hù dọa, trong lòng đắc ý. Chu Tử Thư bên này hăn bông trùm đầu, đang muốn ngủ ngon một giấc thì thái y kia lại nói: "Nhưng mà hôm nay nhìn thấy khí sắc Vương phi, lại so với lần trước tốt hơn một chút, tiểu nhân to gan vừa lúc mới vì Vương phi bắt mạch chỉ cảm thấy thiếu âm vi động, giống như có tượng mang thai, nhưng mạch tượng không hiển rõ, tiểu nhân không dám chuyên tâm, cầu Vương gia ân chuẩn qua một thời gian nữa lại khám bệnh lần nữa mới có thể kết luận."

Chu Tử Thư cả kinh, y biết rõ những thái y này đi giữa cung đình, ai nấy đều tu luyện thành tinh ngoan ngoãn giảo hoạt nhất, không có thập phần nắm chắc thì sẽ không bẩm báo chuyện có thai với Hách Liên Dực. Y ngây người một lúc lâu, làm sao còn ngủ được nữa, kinh ngạc ngồi dậy, một tay sờ lên bụng trên dưới lại hoàn toàn không biết nơi này từ khi nào đã châu thai ám kết, nhất thời thế nhưng có chút bối rối. Thành hôn hai năm, y đối đãi với Hách Liên Dực tuy rằng cũng không phải hoàn toàn vô tình nhưng cũng tuyệt không phải ái duyệt quyến luyến. Tuy rằng làm Vương phi, nhưng trong lòng mơ hồ luôn cảm thấy có một ngày sư đệ Cửu Tiêu trưởng thành, đủ để đảm đương sơn trang chi chủ liền có thể đem đại sự phó thác cho sư đệ, chính mình cũng tốt dỡ giáp quy điền. Nhưng chưa từng nghĩ tới muốn ở lại trong Tấn vương phủ. Lại không ngờ hôm nay gọi thái y chẩn đoán mạch tượng lại nhưu này, nếu sinh ra đứa nhỏ này như vậy từ nay về sau cả đời sẽ dây dưa không rõ với Hách Liên Dực, tháo gỡ không được, thật sự không phải là điều y mong muốn. Huống hồ nếu là Vương phi, đứa nhỏ này chính là con trai trưởng của Tấn vương, tương lai vương vị có phần, sinh ra liền muốn bị vây ở giữa cột ngọc điêu lan cùng Hách Liên Dực lớn lên, phần tội này thật sự là ngẫm lại cũng khó chịu. Y nắm lấy tẩm y trên người, nhất thời tâm loạn như ma, nghĩ trước nghĩ sau đột nhiên mở hai mắt ra, một lát sau thất thần mới không biết lại là nhất mộng Nam Kha.

____

Chu Tử Thư giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, lại là chuyện cũ ở Tấn Châu. Ngồi yên một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy sửa sang lại quần áo. Y vốn không muốn dịch dung nữa nhưng nghĩ lại Hách Liên Dao ở trong sơn trang của Triệu Kính, Cao Ngọc Nô đi theo đối với mình là quen thuộc nhất, nếu bị hai người hắn phá vỡ hành tung, thật sự gây họa không cạn, bất đắc dĩ liền vội vàng cải trang, có điều là lần này cũng không cần cố ý giả xấu, chỉ bôi vàng da mặt, dính râu, hơi thay đổi cốt tướng liền trở thành một hào sĩ giang hồ tầm thường. Lúc này thiệp mời đại hội anh hùng Ngũ Hồ Minh trải rộng khắp thiên hạ, nhân mã chư phương đều mang quỷ thai, Ngũ Hồ một vùng người đông đúc, y thay đổi tướng mạo này trà trộn vào trong đám người liền không hề dễ thấy. Sau khi chuẩn bị dừng lại, y liền ở sâu trong đội ngũ chờ Triệu Kính ra cửa, không ngờ Triệu Kính kia ước chừng kéo dài đến ngày thứ ba mới xuất phát. Chu Tử Thư đầu đội nón, từ xa nhìn đoàn xe của Triệu Kính, thấy đoàn người của hắn chẳng những áo mã, vả lại mang theo rất nhiều đồ vật của tôi tớ, phô trương hào phóng, hoàn toàn không giống nhân vật giang hồ, cũng không giống muốn đi tham gia đại hội anh hùng, lại giống như cả nhà dời đi. Chu Tử Thư cải trang thành một hào khách giang hồ tầm thường, xa xa đi theo đoàn xe của Triệu Kính đương nhiên cũng không ai để ý tới y. Mấy ngày nay y không gặp Trương Thành Lĩnh trong lòng rất lo lắng, lại nghĩ nếu để cậu nhóc ở bên cạnh Triệu Kính, Triệu Kính này cùng phụ thân cậu là huynh đệ kết bái, dù sao cũng nên có chút hương khói liền nhẫn nại án binh bất động. Đoàn người Triệu Kính này đi dạo dừng lại, một đường nạp lương nghỉ ngơi thực trậm, cũng không biết ngày nào mới có thể đi tới Nhạc Dương. Chu Tử Thư thấy lo lắng, mắt thấy một đường thái bình hôm nay dứt khoát một mình khoái mã tăng roi chạy tới Nhạc Dương.

Càng gần Ba Lăng, khí hậu càng nóng, càng gần Côn Châu. Chu Tử Thư gần như sợ hãi, đêm đến đinh thương lại thỉnh thoảng phát tác, mấy ngày nay bên cạnh không có Ôn Khách Hành nháo sự cư nhiên lại có chút tịch mịch, chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Một ngày này y đi vào Mích La, thấy nơi này tuy không phồn hoa bằng Nhạc Dương thành nhưng cũng là sơn minh cảnh tú liền muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày. Lần này đi Nhạc Dương chỉ có một con quan đạo, Triệu Kính kia mang theo rất nhiều nhân mã, nhất định từ nay về sau đi ngang qua sẽ không bỏ lỡ. Y xuống quan đạo, thấy bên đường có một mảnh rừng hoa phượng hoàng, hoa rậm rạp không khỏi giật mình, bất ngờ trên đời ngoại trừ Tứ Quý sơn trang ra lại còn có thể ở nơi khác nhìn thấy cảnh hoa phượng hoàng nở rộ này, lập tức động tâm niệm nhớ nhà, liền tản bộ đi vào trong rừng hoa.

Đi vài bước, hoa nở càng thêm diễm, y đứng ở một chỗ rộng rãi nhìn biển hoa trước mắt bỗng nhiên liền nhớ tới ngày sư đệ Cửu Tiêu tuổi trăng tròn, trong sơn trang cũng là hoa phượng hoàng nở rộ như vậy, sư phụ ngày đó cao hứng, đại yến tân khách quên tình, ở trên một vách núi trên vách núi thủ thư viết lên ba chữ lớn "Bất Tư Quy". Tần Hoài Chương vốn là văn võ song toàn, ba chữ Bất Tư Quy thừa dịp tửu hưng, đoan địa là long phi phượng vũ, đầy đặn tròn trịa khí thế thiên thành. Chu Tử Thư nhớ lại chuyện cũ, trong lòng đau xót. Không nghĩ về nó nữa, không nghĩ về nữa... Từ khi chôn Cửu Tiêu xong, ta cũng không có trở về... Sư phụ nếu dưới suối vàng có biết, tất nhiên cũng không nhận đệ tử không trung bất tiếu như ta... Tình cảnh này thương tổn quá mức Chu Tử Thư không thể không cười khổ lẩm bẩm nói: "Tại sao giải ưu, chỉ có Đỗ Khang thôi..." Liền cầm lấy hồ lô bên cạnh, đợi muốn uống vài ngụm, ai ngờ một đường đi tới, hồ lô kia sớm đã bị y uống một cái ngửa trời, không thể làm gì được, đành phải đem hồ lô đừng quay về bên hông.

Đúng vào lúc này, Chu Tử Thư mơ hồ nghe được phía sau một trận tiếng phá không, thanh thế gấp gáp cũng không phải ám khí tầm thường, không nghĩ nhiều eo thấp xuống tránh đi, lại là một cây quạt bạch ngọc như tuyết bay qua đỉnh đầu y. Chiếc quạt kia ở giữa không trung vòng quanh, lại xoay quanh mà đến, lại giống như sinh ra đôi mắt trực tiếp nhìn vào bên hông Chu Tử Thư, Chu Tử Thư tâm niệm vừa động, biết người dùng quạt này hồi phục rất tốt, lập tức tiềm vận nội tức, dưới chân triển khai Lưu Vân Cửu Cung Bộ nhẹ nhàng nhảy lên một gốc phượng hoàng mộc. Phượng hoàng hoa nở rậm rạp như lửa, y một thân trường bào màu trắng phiêu nhiên đứng trong trăm bách hoa, thân mặc dù ý chuyển nhẹ nhàng phiêu dật tùy hoa cành hoa nhẹ nhàng rung động, nếu không phải trên mặt dịch dung, quả thật có vài phần tiên phong đạo cốt. Chiếc quạt bạch ngọc kia đột nhiên không thấy. Chu Tử Thư trượng ỷ kiếm ngưng thần, tai nghe được chiếc quạt này từ phía sau mình chuyển ra, lập tức rút Bạch Y kiếm ra, nhìn chuẩn xu hướng của quạt mà nhẹ nhàng đè trường kiếm lên lưng quạt, dùng xảo lực. Chiếc quạt kia vốn đang bay rất gấp, bị y đè lên như vậy, mượn lực đả lực liền rơi xuống đất. Chu Tử Thư thu kiếm vào thắt lưng, lạnh lùng nói: "Ôn Khách Hành, lăn ra đây! Bằng không lão tử không khách khí."

Ôn Khách Hành cười hì hì từ phía sau một gốc gỗ phượng hoàng hiện thân, hắn một thân cẩm bào màu xanh đậm, đứng ở giữa biển hoa đỏ thẫm này phối hợp với khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc tất nhiên là tuấn mỹ phong lưu nói không hết. Vừa thấy Chu Tử Thư, hắn liền nhíu mày: "Thấy quỷ rồi, A Nhứ, đang yên đang lành, sao lại dịch dung?"

Chu Tử Thư nhìn hắn liền tức giận, nhẹ nhàng nhảy xuống thân cây: "Sao ngươi lại ở đây?"



"A Nhứ, huynh thật không có lương tâm, lúc ta đi không phải là cùng huynh hẹn gặp mặt ở Nhạc Dương thành sao?" Ôn Khách Hành nhặt quạt lên, từ trên xuống dưới đánh giá Chu Tử Thư: "Chậc chậc, A Nhứ, ta từ xa nhìn thấy bóng lưng của huynh liền nhận ra là huynh, huynh dịch dung ta xem không cần cũng được." Chu Tử Thư không để ý tới hắn, xoay người đi, Ôn Khách Hành khẽ mở quạt ra liền hướng bên cạnh mặt y mà phất đi. Chu Tử Thư giống như sau lưng sinh đôi mắt, hai chân đứng yên bất động, thắt lưng hơi nghiêng sang một bên, tránh né hắn phất một cái lạnh lùng nói: "Ngươi lại phát điên cái gì vậy?"

"Chẳng lẽ huynh là trách ta ngày đó không nói lời tạm biệt?" Ôn Khách Hành phất không được, tay kia liền đi chặn bên cạnh Chu Tử Thư, giống như Chu Tử Thư muốn đụng vào trong ngực hắn. Chu Tử Thư bộ pháp tinh kỳ nhẹ nhàng từ trong ngực hắn trượt ra xoay người trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành, một tay ấn chuôi kiếm bên hông, rất có khí thế muốn một kiếm cắt cổ hắn: "Ngươi luôn đi theo ta làm gì?"

"Huynh không phải cũng luôn để cho ta đi theo sao?" Ôn Khách Hành thu hồi chiết phiến cười nói: "Được rồi được rồi, không chọc huynh nữa. A Nhứ, Cao Sùng minh chủ ở Nhạc Dương triệu tập đại hội anh hùng thảo phạt Quỷ Cốc, lão nhân gia hắn đức cao vọng trọng lên cao hô một tiếng quần hùng đều hưởng ứng, ta đương nhiên phải đến xem náo nhiệt. Đúng rồi, huynh có biết hay không, thì ra Lục gia Đan Dương Hồ kia đã sớm bị người ta san bằng đất rồi."

Chu Tử Thư nghe xong cũng không cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc, cứ như vậy lưu ly giáp y tìm được từ hộp tơ Quấn Hồn lại là đến từ Lục gia. Lưu ly giáp trương gia nếu không có tung tích, như vậy Trương Thành Lĩnh vẫn đang trong nguy hiểm, y cũng không trả lời liền xoay người rời đi, Ôn Khách Hành ăn mặt lạnh của Chu tử Thư quen rồi vội vàng bước nhanh đuổi theo, hai người sóng vai tiến về phía Mịch La thành. Chu Tử Thư không muốn nói chuyện, liền buồn bực chạy đi hai người chân đều nhanh, không tới một canh giờ liền vào thành. Huyện thành Mộc La tuy không lớn nhưng cũng xem như là náo nhiệt, đại hội anh hùng sắp tới trong tiểu huyện thành chật ních khách chạy tới Nhạc Dương thành, họ đều ở đây tụ tập đánh cược đem một huyện thành nhỏ chen chúc đến nước chảy không thông, hai ba nhà khách điếm đều treo biển hiệu khách đầy, Chu Tử Thư đang lo lắng có nên tìm nhà miếu hoang an thân hay không thì Ôn Khách Hành lại một phen giữ chặt ống tay áo của y: "Không lao A Nhứ huynh phí tâm, ta đã sớm chuẩn bị xong, đến đây." Nói rồi liền kéo y vào một khách điếm gọi là Tụ Phúc Lão, thì ra hắn đã sớm có chuẩn bị, sớm đã đặt chỗ thượng phòng. Chu Tử Thư thấy hắn vui vẻ làm đông, liền cảm thấy bất cần, công khai vào bên trong ngồi xuống, không ngờ Ôn Khách Hành cũng đi theo vào phòng, y liền trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi không về phòng của mình, đến nơi này làm cái gì?"

"A Nhứ, nơi này chính là phòng của ta a." Ôn Khách Hành phân phó tiểu nhị đưa thức ăn nước nóng đi vào, thuận tay ném một khối bạc, tiểu nhị kia liền vui vẻ đi. Chu Tử Thư trợn mắt nhìn hắn, Ôn Khách Hành cười nói: "A Nhứ, huynh xem trong thành chật ních người, làm sao còn đặt được hai gian phòng chứ, chỉ riêng gian này, vẫn phải tốn gấp mười lần giá tiền mới có được. Chúng ta đồng sinh cộng tử giao tình, cũng không cần so đo nhiều như vậy chứ?"

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng, hai người bọn họ ngày đó ở trong dòng sông ngầm nương tựa lẫn nhau, về sau Ôn Khách Hành lại thay y chữa thương hút độc, cái gì Khôn Trạch phòng ngự xem như sụp đổ không còn một mảnh. Y nghĩ mình bị thương trong người, tín kỳ cũng đã lâu không gặp liền không khác gì nam tử bình thường, cùng Ôn Khách Hành cùng ngủ cũng không tính là đại sự gì. Trước kia ở Tứ Quý sơn trang, ở trong quân Tấn Châu cũng thường cùng sư đệ Tần Cửu Tiêu ngủ chung, từ trước đến nay cũng không kiêng dè như vậy liền ngồi xuống một cái ghế, nhắm mắt dưỡng thần thầm nghĩ ngủ như thế chỉ một đêm, chung quy so với ngủ ngoài đường an toàn hơn một chút. Tiểu nhị quán được thưởng nhiều nên thập phần ân cần bưng đồ ăn nhẹ đến, lại nâng rất nhiều rơm rạ phơi khô trải dưới đất, Chu Tử Thư liếc mắt một cái, Ôn Khách Hành ngồi ở một cái ghế khác nhìn quán tiểu nhị: "A Nhứ, trên người huynh có vết thương, đêm nay nhường giường cho huynh, nghỉ ngơi cho tốt là được."

"Như thế nào? Ôn đại thiện nhân, hiện giờ ngươi lại là chính nhân quân tử?"

"Quân tử tuy chưa nói tới nhưng cũng không tính là tiểu nhân." Ôn Khách Hành cười, tự mình rót cho Chu Tử Thư một chén rượu: "Nào, A Nhứ, trúc diệp thanh hai mươi năm, huynh sẽ nhiên thích."

Chu Tử Thư ngửi được mùi rượu làm sao còn nhịn được, xoay đến bên cạnh bàn ngồi xuống bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Ôn Khách Hành cười hỏi: "Thế nào?"

Chu Tử Thư quay lại mỉm cười: "Rượu ngon."

Ôn Khách Hành thập phần tri kỷ lại rót cho y một chén: "A Nhứ quả nhiên là người hiểu rượu. A Nhứ a, huynh lần này trở về thành Nhạc Dương quả nhiên là không yên lòng đứa nhỏ Thành Lĩnh kia, hay là có chuyện quan trọng khác?"

"Còn ngươi thì sao?" Ta và Thành Lĩnh xưa nay cùng ngươi cũng giống nhau, ngàn dặm bôn ba là vì cái gì?"

"Ta? Không phải nói rồi sao, ta là người bình sinh không có sở thích gì, việc thích làm nhất chính là góp vui. Ngũ Hồ Minh lúc này thanh thế thật lớn, minh chủ Cao Sùng kia nghĩ đến là muốn thăng đạt nhanh chóng, mượn danh tiếng đại hội anh hùng xưng bá võ lâm. Cảnh tượng thịnh vượng như vậy nếu bỏ qua, chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Chu Tử Thư thấy hắn nói nhưng trong lời nói, đối với phái Ngũ Hồ hoàn toàn không có kính ý, ngược lại mơ hồ có loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Nói đến cũng kỳ quái, Ôn Khách Hành võ công cao cường giết người không chớp mắt tuyệt đối không phải nhân sĩ danh môn chính phái, nhưng Chu Tử Thư ở chung với hắn so với Ngũ Hồ Minh, cái gì Cái Bang đều tự tại nhiều hơn, cũng không biết là bởi vì hai người phá lệ hợp duyên hay là cái gì khác. Y rót cho Ôn Khách Hành một chén rượu: "Nói như vậy, sở thích của ngươi chính là bôn ba khắp nơi xem náo nhiệt, hả hê khi người gặp họa?"



"Nhưng không phải sao? A Nhứ, lúc rảnh rỗi huynh không xem náo nhiệt, lại làm cái gì?"

Chu Tử Thư ngẩn ra, y ở Tấn Châu khổ tâm làm việc mười năm, chưa từng có một lát rảnh rỗi. Thiếu niên đương gia thỉnh thoảng có thời gian, không phải đốc thúc Cửu Tiêu luyện công chính là tự mình tu luyện, về sau cùng Hách Liên Dực thành thân, ngoài Thiên Song, thân ở vị trí Vương phi nuôi nấng Thế tử và thứ tử, trong Vương phủ đại sự chuyện nhỏ, ít nhiều đều phải phân tâm chiếu cố, mười năm qua đúng là không có hơn nửa ngày thư tâm, lao thân mệt tâm cho dù không đóng bảy cái đinh thúc mệnh này, nghĩ đến cũng sẽ sống không lâu, lập tức mệt mỏi cười: "Ta cũng không có sở thích gì, luyện công có tính không?"

"Huynh thật đúng là một thánh nhân, phụ thân ta nếu còn sống tất nhiên sẽ trúng ý huynh." Ôn Khách Hành nâng chén rượu mỉm cười với Chu Tử Thư: "Ta khi còn bé cũng không cần học chăm chỉ chăm chỉ như Chu thánh nhân. Cha mẹ ta ép ta luyện công, ta lại luôn muốn chuồn ra ngoài chơi. Phụ thân nói còn nhỏ không nhọc công lao, lớn rồi sẽ thương bi, ta lại nói chính là lớn lên, lại muốn lên cây móc chim, xuống sông mò cá, nhưng cũng đã muộn. Ai ngờ sau này muốn học võ công, nhưng cũng không ai dạy nữa."

Chu Tử Thư trong lòng khẽ động, đây là lần đầu tiên Ôn Khách Hành nói đến chuyện riêng của mình, mắt thấy hắn kinh ngạc nhìn ly rượu trong tay, ánh mắt mê ly, thần thái không giống ngụy trang, hiển nhiên là chạm đến hồi ức trong quá khứ. Y đã quen với bộ dáng Ôn Khách Hành phóng khoáng rồi, ngược lại đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thổ lộ tâm sự như vậy, mắt thấy ánh mắt Ôn Khách Hành, liền cảm thấy trong lòng một trận bi thương, tựa hồ là tình cảm Ôn Khách Hành đều trút xuống trong lòng y. Thật lâu sau Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Nhân sinh không như ý đến tám chín phần. Lão Ôn, có một số việc, quá khứ cũng để cho nó qua đi."

"Để nó qua đi?" Ôn Khách Hành cười lạnh: "Đúng vậy, dễ dàng như vậy, liền để cho nó đi qua? Như vậy A Nhứ, huynh nói cho ta biết, quá khứ của huynh, huynh cũng chịu để nó qua đi như vậy?"

Chu Tử Thư nhấp một ngụm rượu, biết mình tất nhiên chọc trúng tâm sự của Ôn Khách Hành, chọc cho hắn giương nanh múa vuốt cũng muốn đến chọc vào trái tim mình liền bình tĩnh nhìn Ôn Khách Hành, trong lòng cũng đang suy nghĩ mình thật sự liền buông xuống sao? Ngày đó khi rời Tấn Châu hết thảy vẫn còn rõ ràng trước mắt, y cùng Hách Liên Dực hơn mười năm gút mắc, ở giữa kẹp Thế tử Hách Liên Tuần, kẹp sư đệ đã chết Tần Cửu Tiêu của mình, kẹp Thiên Song, kẹp vương quyền, nếu nói là không buông xuống được, y đã quyết tuyệt đến đây, nhưng nếu nói là buông xuống, nửa đêm mộng về chuyện cũ Tấn Châu vẫn quanh quẩn trong lòng, nhất thời tâm tư hỗn loạn, thật lâu sau mới nói: "Ngươi nói có đạo lý, khuyên người bên ngoài luôn dễ dàng một chút, sự tình rơi vào trên đầu mình, mới biết được khó xử."

Chu Tử Thư lúc này dịch dung Ôn Khách Hành nhìn không ra sắc mặt của y, nhưng thấy thần sắc trong mắt y, muôn vàn ai oán, ngàn loại sầu muộn, tất cả đều mang theo trong đôi mắt trong suốt, trong lòng bất giác hối hận. Chia tay nhiều năm, nếu mọi việc y đều như ý muốn thì hôm nay sẽ không một mình ở đây, ta cần gì phải làm cho y nhớ tới quá khứ vô ích thương tổn? Liền ôn nhu nói: "A Nhứ, là ta không tốt, chúng ta nói những lời nhàm chán này chẳng phải là lãng phí rượu ngon sao? Đến đây, trong thành Nhạc Dương ngày tất nhiên sẽ có một hồi phong ba lớn, chúng ta chỉ cần bảo vệ Thành Lĩnh chu toàn, những thứ bên cạnh cũng không cần quản." Nói xong liền thay Chu Tử Thư rót rượu, Chu Tử Thư cũng cảm thấy mình có chút thất thố liền cười nói: "Như thế nào, ngươi náo nhiệt cũng không muốn xem?"

"Náo nhiệt vẫn là muốn xem, chẳng qua sau khi xem náo nhiệt xong, chúng ta liền mang theo Thành Lĩnh cao chạy xa bay, huynh nói có được hay không?"

Chu Tử Thư phốc xuy một tiếng bật cười: "Ôn đại thiện nhân, chúng ta có quan hệ gì? Dựa vào cái gì cùng ngươi mang theo Thành Lĩnh cao chạy xa bay?"

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nâng ly rượu lên đụng vào ly rượu trong tay Chu Tử Thư: "Đúng vậy, A Nhứ, huynh nói xem, chúng ta có quan hệ gì?"

Chu Tử Thư cười, nói đến cũng kỳ quái, y rõ ràng dịch dung cải trang nhưng trong lúc cười này, Ôn Khách Hành nhìn thấy tựa như là bộ mặt vốn có của y, trong phút chốc lại rốt cuộc không nhìn thấy tầng da mặt ngụy trang kia, chỉ có ánh mắt mạch mạch kia ôn nhu như nước, trong suốt thanh minh. Chu Tử Thư thấy hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt mình, quay đầu uống một ly rượu: "Quan hệ giữa hai chúng ta a, lão Ôn, đó chính là hai chữ 'không quen'." Hai người nhìn nhau cười, đều biết lời này của Chu Tử Thư chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi. Nhất thời tàn tửu đã hết, Chu Tử Thư liên tục đi đường trên người lại có thương tích vốn đã mệt mỏi không chịu nổi, cũng không cùng Ôn Khách Hành sáo bèn lên giường liền ngủ. Ôn Khách Hành nhìn y ngủ thập phần thản nhiên, bất giác buồn cười đem đống rơm rạ khô kia tụ lại cũng nằm xuống. Phòng này vốn thập phần nhỏ hẹp, đống rơm rạ trải trước giường Chu Tử Thư, nội công của hai người đều vô cùng thâm hậu, hô hấp dài nhất thời trong căn phòng im ắng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hào khách giang hồ bên ngoài khách điếm vẫn uống rượu đàm nhạc.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, Ôn Khách Hành lại nhìn xà nhà xuất thần. Đèn đã tắt, trong bóng tối tất cả đều mông lung, mơ hồ ngửi thấy mùi trên người nhau, mùi hương trên người Chu Tử Thư tựa như bạch mai nở rộ trong tuyết, loáng thoáng câu lòng người. Ôn Khách Hành như ánh nắng ấm áp của mùa thu, miên miên không ngừng, không có ngự. Hai người đắm chìm trong hơi thở của nhau bất tri bất giác, phảng phất trở lại đêm cùng thuyền cùng nhau giúp đỡ, hai người dựa vào nhau, nằm trên bè, bị vây dưới lòng đất hắc ám ẩm ướt, không biết thiên địa, không hỏi giang hồ. Ôn Khách Hành từ sau bảy tám tuổi đã không còn có một đêm yên tĩnh ngủ yên như vậy. Chu Tử Thư cũng là như thế, hai người tuy rằng một người ngủ trên giường một người ngủ dưới đất nhưng trong lòng lại cảm thấy một trận thân mật trước nay chưa từng có. Một lúc lâu sau Chu Tử Thư nhẹ nhàng mở miệng: "Lão Ôn, ngươi ngủ chưa?"

Ôn Khách Hành đang muốn trả lời lại nghe thấy trên nóc nhà một trận tiếng bước chân cực nhẹ, ngoài cửa sổ mơ hồ sáng lên mấy ngọn đèn, hiển nhiên là có người xẹt qua, nghe tiếng bước chân của người này, công phu khinh thân không kém, Ôn Khách Hành còn chưa mở miệng, Chu Tử Thư đã nhảy lên phi thân ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau