[Tấn Thư/ôn Chu][Abo] Quy Khứ Lai Hề

Chương 54

Trước Sau
Lúc Chu Tử Thư tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trên giường ở Trọng Minh Uyển, y muốn đứng dậy lại không thể nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn xung quanh chỉ thấy rèm cửa rủ xuống, hương mai vờn quanh, trong nháy mắt lại cho rằng mọi chuyện trước kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha, mình chưa bao giờ rời đi, cũng chưa từng gặp Ôn Khách Hành. Y lại nằm một lát, chậm trãi cảm giác ngực có một trận tê dại, hô hấp không thông, nghĩ đến một kiếm kia của Hách Liên Dực dù sao cũng không có hạ sát chiêu chỉ là lá phổi trọng thương lại thêm độc trên người nên cũng có chút nghiêm trọng. Chu Tử Thư nằm bất động tự biết chuyến đi này trở về Tấn Châu những gì mình nên làm và có thể làm đều đã làm nên cũng không có gì tiếc nuối, Hách Liên Dực muốn giữ y một mạng, nghĩ đến đơn giản cũng là vì một chưởng kia của y mà thôi. Y nhắm mắt lại chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, biết mình trọng thương mất máu muốn đứng dậy uống nước lại quanh thân bủn rủn, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc nổi, khẽ vận khí nội tức chỉ cảm thấy đan điền bế tắc, nhưng tựa hồ nội lực vẫn còn nên hơi cảm thấy an tâm.

Liền vào lúc này Cao Ngũ Lang bưng một cái khay đi vào, trên khay là một chén nước sạch, hắn thấy Chu Tử Thư tỉnh lại liền quỳ xuống trước khi Chu Tử Thư sụp đổ, sau đó dùng thìa bạc đút cho Chu Tử Thư uống nước. Chu Tử Thư uống vài ngụm nước xong ngực bụng có chút thoải mái. Trước kia y cũng thường xuyên một thân thương bệnh trở về, Cao Ngũ Lang hầu hạ đã quen rồi cũng không biết cùng Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư ở Điện Lê Thuần gây ra bao nhiêu động tĩnh, thấy Chu Tử Thư đột nhiên trở về, vả lại là thân mang trọng thương liền giống như trước kia hầu hạ, cũng vì ở trong Vương phủ này đã lâu rất rõ ràng chừng mực không phải việc của mình thì tuyệt đối không mở miệng.

Chu Tử Thư lại nằm một lát, tứ chi tê dại dần dần đi tinh thần hơi chấn động, liền hỏi: "Vương gia đâu?"

Cao Ngũ Lang thong dong buông khay xuống, nhìn vết thương trước ngực Chu Tử Thư: "Điện hạ, Vương gia ở điện Lê Thuần. Thế tử ở bên ngoài chờ đợi, ngài nếu đã tỉnh có muốn gặp không?"

Chu Tử Thư ngẩn ra, y đã thẳng thắn với Hách Liên Dực rằng Hách Liên Tuần cũng không phải do mình sinh ra sao Cao Ngũ Lang còn gọi nó là Thế tử, chẳng lẽ mình hôn mê chưa lâu hoặc là thương thế của Hách Liên Dực quá nặng còn chưa kịp hạ chỉ sao? Tuy rằng y không phải cha đẻ của Hách Liên Tuần nhưng từ khi đứa bé kia còn nhỏ đã nuôi nấng nó lớn lên rốt cuộc cũng vướng bận, thử động đậy thân thể tựa hồ có chút tri giác liền kêu Cao Ngũ Lang đỡ mình ngồi dậy: "Mau gọi nó vào."

Cao Ngũ Lang đi, một lát sau liền nghe được một trận tiếng bước chân, hạ nhân mở rèm ra, Thế tử Hách Liên Tuần bước nhanh vào vẻ mặt hoảng sợ, Chu Tử Thư dặn dò mọi quy củ nuôi dưỡng lúc trước đều quên sạch, xông tới bên giường y bước chân xuống quỳ xuống: "Mẫu thân... Tuần Nhi rất nhớ người."

Chu Tử Thư thấy cậu đã cao hơn trước rất nhiều, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc qua, trong lòng thương tiếc. Y thiên tính như thế dù có tâm ngoan thủ lạt như thế nào, quyết định nhanh chóng như nào nhưng người vẫn rơi nước mắt. Trước kia đối với Hách Liên Dực, sau này đối với Tần Cửu Tiêu, Ôn Khách Hành, thậm chí Trương Thành Lĩnh, A Tương đều là như thế. Mắt thấy Hách Liên Tuần thương tâm như vậy trong lòng vừa đau vừa hối hận, miễn cưỡng giơ tay lên vuốt ve tóc tóc cậu: "Con ngoan, đừng khóc."

Hách Liên Tuần tôn quý, ngày thường ở trong Vương phủ này cũng không có người tri kỷ. Huynh đệ vì cậu là con trai trưởng mà kính trọng cậu, phụ thân Hách Liên Dực gần đây chỉ có giáo huấn, từ ái không nhiều lắm, sư phụ trong học đường từ trước đến nay chỉ có khuyên nhủ cằn nhằn, hạ nhân đối với cậu thì tất cung tất kính, ngoại trừ Chu Tử Thư ai cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Lúc nhỏ cậu oán Chu Tử Thư đối xử với cậu nghiêm khắc, nhưng mùa xuân vẫn may quần áo mới cho cậu, mùa hè mang theo cậu ngắm sen xem du ngư, mùa thu dạy cậu dùng cung tiễn, mùa đông ôm cậu đến dưới gốc cây hái hoa mai, mọi thứ như vậy đều là Chu Tử Thư làm. Lòng người ta ngưỡng mộ, từ trước đến nay không thay đổi, nhìn thấy Chu Tử Thư cậu mới cảm thấy trong lòng yên tâm. Cậu dán sát vào Chu Tử Thư, bởi vì biết phụ vương chỉ thích người hiếu thắng, nhiều năm chưa từng rơi nước mắt, hiện giờ lại nhịn không được, dù sao thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ nước mắt cuối cũng cũng nhịn không được chỉ chốc lát sau liền làm ướt xiêm y của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư thở dài, muốn ôm chặt cậu lại nửa chút khí lực cũng không có, để cho cậu dựa vào, khóc, ngược lại chính Hách Liên Tuần ngượng ngùng, rốt cuộc là tính tình được giáo dưỡng bao nhiêu năm nên sau khi thu nước mắt lại thập phần xấu hổ ngồi thẳng người: "Đã lâu không gặp mẫu thân, con thực thất thố. Mẫu thân, người có ổn không?"

Chu Tử Thư thấy chân tình của cậu lộ ra cũng chỉ trong chốc lát này, đảo mắt lại giống như tiểu đại nhân cố gắng cười: "Tốt, đều tốt, con cũng tốt chứ?"

"Con ổn. Công phu người giao phó không có tụt lùi xuống, trong học tập cũng tiến bộ, hiện giờ đi theo Lưu sư phụ, phụ vương cũng nói Lưu sư phụ học vấn rất tốt." Hách Liên Tuần quy củ trả lời, Chu Tử Thư trong lòng bất giác hổ thẹn. Y dạy Hách Liên Tuần đều là một ít võ công thô thiển, Hách Liên Tuần quý làm thế tử, Chu Tử Thư cũng không trông cậy vào cậu tập võ thành công, chẳng qua dạy cậu chút công phu cơ bản, cường thân kiện thể mà thôi. Võ công Tứ Quý sơn trang y chưa bao giờ dạy qua, biết hài tử này tương lai là người trong Kim Mã Ngọc Đường cần gì phải trông cậy vào y? Y vuốt ve bím tóc của Hách Liên Tuần, nhìn khuôn mặt thập phần tuấn tú của cậu, hai má vẫn còn lộ ra nước mắt mở miệng lại như triều đình tấu giọng điệu, trong lòng rất đau lòng, lại thấy Hách Liên Tuần mặt mang vẻ vui mừng tựa hồ mình thật sự là đi xa dưỡng bệnh hôm nay đã trở về.

Trong lòng y càng thêm cảnh tỉnh, Hách Liên Dực bất động thanh sắc lại có chủ ý gì? Y đánh Hách Liên Dực một chưởng, làm hắn cả đời đau ốm, cho dù là Vương phi nhưng cũng là phạm thượng ác nghịch, chính là cực kỳ bất kính, theo luật mà nói mặc dù Hách Liên Dực không giết y thì cũng tuyệt đối không có đạo lý đem y dời vào Trọng Minh Uyển này, làm bộ hết thảy chưa bao giờ phát sinh. Ngày đó trên điện Lê Thuần mặc dù chỉ có hai người họ nhưng Đoạn Bằng Cử cùng thị vệ Thiên Song ở ngoài điện đương nhiên biết tình hình trong điện, nếu Hách Liên Dực muốn che dấu việc này cũng không dễ dàng. Y nghĩ không ra quan khiếu trong đó, y bỏ Ôn Khách Hành đến Tấn Châu vốn là tồn tại ý niệm sẽ tử, nếu ở trên điện Lê Thuần liền chết cũng là chết đến nơi. Chỉ là bây giờ không chết không sống như vậy, bảy tám lần trong lòng ngược lại bất an. Mắt thấy Hách Liên Tuần đáng thương như thế trong lòng nhu tình lại sinh ra chỉ đành trấn an cậu trước. Ngôn Tình Hài

Liền vào lúc này tai nghe được bên ngoài lại là một trận tiếng bước chân, tiếng bước chân này lại thập phần phù phiếm, Chu Tử Thư đã nghe ra đây là tiếng bước chân của Hách Liên Dực liền nháy mắt với Hách Liên Tuần: "Con đi trước đi."

Hách Liên Tuần cũng nghe được tiếng bước chân kia, ngược lại ngẩn ra. Hách Liên Dực ở điện Lê Thuần "bệnh", thái y nói là đột nhiên bị bệnh tim chỉ nên tĩnh dưỡng, cậu là Thế tử đương nhiên tự mình phụng thang dược, một tấc cũng không rời, hôm nay thật dễ thấy Hách Liên Dực ngủ say mới vụng trộm đi tới Trọng Minh Uyển. Chu Tử Thư mới tỉnh lại không biết bên ngoài Trọng Minh Uyển đầy thị vệ cho dù mình tiến vào cũng không dễ dàng. Cậu biết chuyện này có vấn đề, Chu Tử Thư ngày đó nếu thật sự đi Côn Châu dưỡng bệnh như thế nào thư truyền hoàn toàn không có? Hiện giờ hồi phủ, nếu bệnh khỏi trở về lẽ ra phải chiêu cáo triều đình, trong phủ cũng nên có gia yến, càng đừng nói đến ngày đó mẫu thân cùng phụ vương gặp nhau trên điện Lê Thuần, sau đó phu vương bệnh nặng nằm liệt giường, mẫu thân lại còn mê man ba bốn ngày, Lê Thuần điện đám thị vệ thậm chí Đoạn Bằng Cử đều giữ miệng như bình. Hiện giờ thấy Chu Tử Thư hình thành cốt lập tướng, cùng một năm trước không có nửa điểm khác biệt, sắc mặt ngược lại càng kém một chút liền biết dưỡng bệnh vừa nói thật sự là vô căn cứ. Dù sao Hách Liên Tuần tuổi còn nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra có gì trong đó. Cậu nghe Hách Liên Dực một mình đi tới Trọng Minh Uyển trong lòng biết hắn tất nhiên sẽ có lời riêng tư muốn nói chuyện với Chu Tử Thư, nhìn sắc mặt Chu Tử Thư, liền hành lễ với y rồi lặng yên không một tiếng động vòng vào Noãn Các.

Thì ra ngày đó sau khi Chu Tử Thư trúng kiếm hôn mê thị vệ ngoài Điện Lê Thuần nghe được nội điện có tiếng liền nhao nhao xông vào lại không ngờ nhìn thấy Vương phi hộc máu ngất xỉu, Hách Liên Dực cũng chật vật không chịu nổi, mỗi người hồn phi phách tán. Đoạn Bằng Cử muốn đem Chu Tử Thư đến Quy Vân Các, Hách Liên Dực lại một phen bắt lấy hắn chen ra một câu "Không được đối xử hà khắc, không được giết người" liền ngất đi. Hắn bị Chu Tử Thư đả chưởng lực bị thương, tuy rằng thương thế không nhẹ nhưng cũng không trí mạng. Chu Tử Thư chỉ là muốn ngày sau hắn không rảnh cũng vô lực cùng Ôn Khách Hành gây khó dễ, cũng không phải là cố ý muốn tính mạng của hắn, nếu không hai người ở chung một phòng, Hách Liên Dực không thông võ công thượng thừa, Chu Tử Thư chấp chưởng thiên môn nhiều năm, mặc dù nội lực chịu chế cũng có một ngàn loại thủ đoạn có thể giết hắn. Lăng Hàn ám hương kình chưởng lực quỷ dị khó lường, chính là tuyệt học của Tứ Quý sơn trang, thái y trong Tấn Châu Vương phủ làm sao có thể chẩn trị ra liền nói là Vương gia đột nhiên bệnh tim.

Đoạn Bằng Cử mắt thấy Chu Tử Thư trúng kiếm trước ngực, hận không thể một kiếm đâm y, chỉ là Hách Liên Dực có lệnh không thể không tuân theo nên đành đưa y về Trọng Minh Uyển thỉnh y điều trị. Vết thương trên ngực Chu Tử Thư là ngoại thương, Hách Liên Dực cuối cùng lưu tình dưới kiếm cho nên vết thương kia cũng không trí mạng, chỉ là y vốn đã phát độc, thân thể gầy yếu, lại trúng một kiếm như vậy trọng thương mất máu, lại mê man ba bốn ngày mới tỉnh lại. Y thấy Hách Liên Tuần đi buông lòng xuống liền ngồi ngay ngắn trên giường bất động. Hách Liên Dực từ gian ngoài đi vào Noãn Các bước chân chậm trãi hoàn toàn không có dáng vẻ hào phóng như ngày xưa. Chu Tử Thư giương mắt nhìn hắn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, búi tóc nửa búi, tóc dài xõa ở phía sau, trên người chỉ mặc một bộ áo bông hoàn toàn không có hoa văn trang trí đi vào trong Noãn Các. Cao Ngọc Dung lót mấy lớp đệm da sói trên ghế trước giường Chu Tử Thư, đỡ Hách Liên Dực ngồi xuống rồi lôi kéo Cao Ngũ Lang lui ra.



Chu Tử Thư chỉ liếc mắt nhìn Hách Liên Dực một cái liền không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại không nhúc nhích tựa vào đầu giường, chỉ cảm thấy Hách Liên Dực đưa tay cầm lấy tay mình. Tay Hách Liên Dực thật lớn lại thập phần lạnh như băng, khớp xương kiên cố lòng bàn tay thô ráp, Chu Tử Thư muốn rút tay mình về lại liên lụy đến vết thương trước ngực, một trận đau đớn ập đến như muốn ngất xỉu chỉ đành thôi. Hách Liên Dực thở dài, hắn mê man hồi lâu sau khi tỉnh lại trong lòng mờ mịt thầm nghĩ muốn gặp Chu Tử Thư cùng y bình tĩnh nói mấy câu, hôm nay gặp y rồi lại không biết mở miệng như thế nào. Thấy Chu Tử Thư ngồi trên giường, dung mạo tiều tụy, giật mình phát hiện cả đời này có bao nhiêu lần gặp qua bộ dáng như vậy của Chu Tử Thư, đúng là đếm không được, mà lần này vết thương lại là do hắn tự tay gây ra. Hắn cúi đầu nhìn tay Chu Tử Thư, tay Chu Tử Thư cũng không tinh xảo tú mỹ, chính là tay của người tập võ, lòng bàn tay có kén cũng có vết sẹo. Hắn nhớ tới trên người Chu Tử Thư vốn là vết thương chồng chất, cũng không nhớ rõ là có lúc nào, vì sao lại có, cúi đầu nhìn thật lâu, lại đem tay kia của Chu Tử Thư cũng cầm, lúc này mới thấy cổ tay phải Chu Tử Thư có một vòng vết đỏ, ngược lại giống như vòng một vòng hồng tuyến, cũng chưa từng thấy qua dấu vết này.

Chu Tử Thư bị hắn nắm hai tay lại không muốn nhìn thẳng vào mặt hắn, liền nhìn hoa mai ngoài cửa sổ. Thời tiết Tấn Châu rét lạnh hoa mai lại nở rất tốt, từ năm này qua năm khác hoa tương tự, chỉ là sang năm ngày này, y lại sẽ không ở nhân gian nữa rồi. Giờ này khắc này nếu có Ôn Khách Hành ở bên người, y hoặc là còn có thể lộ ra vài phần bi thương, đối với Hách Liên Dực, trong lòng lại chỉ là một mảnh đờ đẫn. Hách Liên Dực nắm hai tay y, thật lâu sau mới nói: "Tử Thư, Tuần Nhi của chúng ta... Tuần Nhi chân chính, là như thế nào..."

Chu Tử Thư cúi đầu nhìn vân văn trên chăn gấm, nhớ tới trước khi Tấn Châu biến đổi người này cũng từng có ôn nhu, đặt cho đứa nhỏ chưa xuất thế kia tên một chữ Tuần. Tuần giả mỹ ngọc cũng vậy, hai người cũng từng đối với đứa nhỏ này trong lòng có kỳ vọng, nửa đời ân oán, một đời quân thần, hiện giờ duy trì hai người cũng chỉ có đứa nhỏ đã sớm mất kia. Chu Tử Thư vốn không phải là người sắt đá, năm đó chuyện cũ không ngày hay quên, gian phòng đầy máu tanh của thành Tây Trạch, khuôn mặt xanh tím còn mang theo máu của đứa bé, tiếng rên rỉ của Từ Hải Thành lúc sắp chết vẫn còn rõ ràng... Y hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn rút tay mình trở về, tràn đầy oán hận ai tuyệt, gác lại hơn mười năm hiện giờ cũng chỉ còn lại bốn chữ: "Tích lệnh tại nguyên*..."

*脊令在原: 脊令: Một loại chim nước, 在: ở, 原: Hoang dã. Ý câu này trong đây đại khái là đứa nhỏ sớm đã không còn nữa

Hách Liên Dực nghe xong một lúc lâu không nói, kỳ thật năm đó Tấn Châu biến đổi, y cửu tử nhất sinh làm sao có thể quên, đã sớm biết nếu mình chết người đầu tiên Hách Liên Tường không bỏ qua chính là Chu Tử Thư và con trai trưởng Thế tử. Ngày đó trong loạn cục hành động này của Chu Tử Thư thật sự là vạn bất đắc dĩ, hắn sau khi bị thương nằm yên hai ngày chậm trãi nghĩ thông suốt chi tiết này mọi phẫn nộ ghen ghét đều theo một kiếm kia tản đi, hôm nay gặp lại Chu Tử Thư trong lòng liền chỉ còn lại tràn đầy thê lương, mắt thấy Chu Tử Thư sắc mặt mệt mỏi, so với ngày đó rời đi càng nhiều hơn lại nhớ tới năm đó Sùng Vũ Môn y một người một kiếm liều chết thủ thành môn, trong mắt rơi lệ: "Đệ khi đó vì sao không nói cho ta biết?"

"Nói cho ngươi biết ngươi có chịu để Tuần Nhi sống sao?" Chu Tử Thư buồn bã cười, tự nghĩ không có mấy ngày sống tốt, ngày đó Điện Lê Thuần kháng cáo tất cả suy nghĩ trong lòng, hôm nay thấy Hách Liên Dực rơi lệ, biết hắn tuy rằng thiên tính lạnh bạc nhưng rốt cuộc vẫn là nhớ thương đứa nhỏ không còn kia. Giờ này khắc này, bọn họ cũng chẳng qua chỉ là một đôi cha mẹ tang tử, cần gì phải đối chọi gay gắt: "Biểu ca, người xưa nay lập đại sự không chỉ có tài siêu thế cũng tất có chí cứng cỏi bất bại, biểu ca cả đời đều đầy đủ, lại vây quanh Tấn Châu nhiều năm, không có tấc tiến, vì sao không nghĩ đến trong đó rốt cuộc là nguyên nhân gì?"

Hách Liên Dực bất ngờ y đột nhiên xưng hô như vậy, trong lòng khẽ động, thấy Sắc mặt Chu Tử Thư bình thản, rốt cục ngước mắt đối diện với mình, trong ánh mắt hoàn toàn không có nửa phần căm hận phẫn nộ giống như lúc Yến Nhĩ tân hôn ngày xưa, hai người ở trên điện Lê Thuần nhàn rỗi luận chính, khi đó giữa hai người vẫn không có lời nào không nói, mà nay Chu Tử Thư lại xưng hô với hắn như vậy chẳng lẽ là muốn đem đủ loại ngày xưa vứt bỏ sao? Lại nghe y lại nói: "Vương gia kế vị đã qua mà đứng, trong lòng có chí lớn chỉ là không khỏi vội vàng gần lợi, làm việc nghiêm khắc. Vương gia anh minh một đời há không biết trị đại quốc như nấu tiểu tươi? Vương gia nhận mệnh trong nguy nan phải ngăn cơn sóng dữ liền phải mạnh mẽ phong hành, vốn không có sai lầm lớn. Chỉ là sau khi địa vị Vương gia vững chắc cũng chưa từng có chút hòa hoãn. Vương gia làm sao quên, quân chi thị thần như tay chân thị thần coi quân như phúc tâm, quân chi thị thần như khuyển mã, thì thần thị quân như quốc nhân, quân chi thị thần như mù, thì thần coi quân như khấu cừu? Vương gia tự hỏi, những năm gần đây thân tín lương thần bên người, dần dần điêu linh, hiện giờ chỉ có Đoạn Bằng Cử có thể dùng được là Vương gia không được hiền minh, hay là Vương gia có lòng hà khắc không giữ được lương thần?"

Hách Liên Dực cúi đầu không nói, Chu Tử Thư cũng không phải vọng ngôn, lời nói tuy nói đâm tim nhưng những năm gần đây bên cạnh hắn có ai chịu nói với hắn những lời thật lòng này? Cho dù là Chu Tử Thư trước kia cũng chưa từng thẳng thắn như thế đem lời nói rõ ràng như vậy, hắn lại ngẩng đầu nhìn mặt Chu Tử Thư, trong lòng mơ hồ cảm thấy bộ dáng này của y giống như đang dặn dò hậu sự, quả nhiên nghe Chu Tử Thư nói: "Vương gia, ta sống không đến đầu xuân ta sẽ chết, lời nói cũng đúng chim sắp chết, tiếng kêu cũng ai. Vương gia nếu đã liệt định ba tội trạng lớn của ta minh chính điển hình cũng được, âm thầm ban chết cũng được, đối với ta mà nói cũng không có quá lớn khác biệt. Chỉ là Tuần Nhi dù sao cũng là cốt nhục của Vương gia, Vương gia nếu còn nhớ thương công lao Sùng Võ Môn năm xưa liền xin đối xử tử tế với nó một chút, mặc dù trong lòng nghi ngờ nó chỉ cho rằng nó vì ta nhận tội chiếm vị trí thế tử là được. Lui một vạn bước, cho dù nó không phải cốt huyết của Vương gia cũng là huyết mạch của Hách Liên gia, huynh đệ Vương gia hầu như không còn thật sự là trích tuyệt ôm mạn quy, hai chữ bất hiếu này cũng chặt đứt thanh danh vương gia."

Hách Liên Dực cười, trong lòng không thể không khâm phục lời nói này của Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy hắn từ từ tiến lên từng bước ép sát, tự nhiên chính là phong cách tranh thần trên điện Lê Thuần ngày xưa: "Tử Thư, rốt cuộc vẫn là đệ, từng câu từng chữ đâm tim, bốn góc chu toàn chính là muốn bảo vệ tính mạng Tuần Nhi?" Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Vết thương đinh trên người đệ chữa khỏi chưa?"

Chu Tử Thư gật gật đầu: "Chữa khỏi rồi lại trúng độc, giày vò một phen kết quả vẫn là chết ở Trọng Minh Uyển này, cũng không biết vì sao lại vậy." Y lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Vương gia, ta là thần không thể tận trung, là thê không thể toàn tiết, sau khi chết không nên vào Vương lăng tiến tông miếu, Vương gia làm toàn bộ thánh danh ngày sau trong sử sách đem ta một khoản xóa đi, đốt thành một nắm tro tản ra trong thiên địa này là được."

Sắc mặt Hách Liên Dực trầm xuống: "Tử Thư, đệ thật sự là mạng còn không lâu? Trong vương phủ y dược đều có, có cái gì độc nà trị không được cần gì phải nói ra lời này?"

Chu Tử Thư cười nhạt: "Chữa khỏi thì thế nào?"

Y hỏi như vậy Hách Liên Dực cũng giật mình, không khỏi cũng tự hỏi mình người này chữa khỏi thì như thế nào, sống sót thì như thế nào? Tựa như chính y nói y là thần không chung thủy, là đệ bất tuân, là thê bất tiết, chính mình liệt kê ba tội trạng lớn của y trên Điện Lê Thuần cũng đủ định chết rồi, chỉ riêng một chưởng này của y cũng là minh chính điển hình. Chỉ là trong lòng tuy rằng suy nghĩ rõ ràng, mắt thấy Chu Tử Thư ngồi ở trước mặt uyển chuyển nói chuyện chính trị, nói đến chuyện cũ, lại nhắc tới đứa nhỏ năm đó không còn, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy mặc dù y cùng người khác cẩu thả mặc dù y khi quân hắn nhưng chỉ cần y chịu trở về bên cạnh hắn vẫn có chỗ ngồi của y.

Chu Tử Thư không chịu tự mình làm tri kỷ của hắn, nhưng thế gian này hiểu mình nhất ngoại trừ Chu Tử Thư ra thì cũng không có người khác. Hách Liên Dực cũng không có nhân tâm, đời này cũng chưa từng do dự không quyết định như thế, nhưng nhắc tới chuyện của Chu Tử Thư lại khó quyết định, có lẽ sau khi một kiếm kia đâm ra liền đem lửa giận trong lòng hắn đều trút đi hiện giờ cũng chỉ còn lại bốn chữ nản lòng thoái chí. Nói đến đây lại là bế tắc, lại nói tiếp khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương như trên điện Lê Thuần ngày đó, Hách Liên Dực ho khan vài tiếng, tự giác ngực buồn bực, Chu Tử Thư nghe tiếng ho của hắn liền thản nhiên nói: "Vương gia, ngày đó ta đánh ngươi một chưởng, chính là công phu độc truyền của sư môn ta, hiện giờ trên đời này ngoại trừ ta cũng chỉ có... Sư đệ ta giải được. Vương gia nếu muốn cùng hắn khó xử liền cần cân nhắc một phen tính mạng của mình xem có đáng hay không."

Kỳ thật Ôn Khách Hành tuy rằng là đệ tử thứ hai của Tứ Quý sơn trang nhưng hắn bái nhập môn hạ Tần Hoài Chương không quá một hai ngày, một thân võ công cùng Tứ Quý sơn trang không có nửa điểm quan hệ. Ngày đó Chu Tử Thư dạy hắn võ công Tứ Quý sơn trang nguyên cũng chỉ là hí ngữ. Y nói như vậy chẳng qua là vì Ôn Khách Hành và Trương Thành Lĩnh giải trừ hậu hoạn, thời gian của y không nhiều có thể làm cũng đều làm, tương lai như thế nào thì cũng bất chấp rất nhiều, nói nửa ngày này đơn giản là vì Hách Liên Tuần và Ôn Khách Hành, hiện giờ lời đã nói hết, ngực đau nhức chống đỡ không nổi liền ở trên gối đầu nghiêng xuống.



Sắc mặt Hách Liên Dực âm trầm thấy y đến nước này còn nhớ mãi không quên quỷ chủ kia trong lòng nhu tình dần dần biến mất, oán hận đồ sinh chỉ là lúc này tâm tình thê lương, không có nửa phần sát ý, chỉ là vịn lưng ghế gian nan đứng lên: "Tử Thư, rốt cuộc vẫn là đệ, coi như không bỏ sót kế sách, một lòng hướng ra ngoài... Đệ nói cô vương có lòng hà khắc nhưng những năm gần đây đệ cũng chưa bao giờ cho cô vương nửa phần chân tâm." Hắn nhớ tới ánh mắt của Chu Tử Thư nhìn thấy trên điện Lê Thuần, thành hôn nhiều năm người này chưa từng nhìn qua mình như vậy, cũng không muốn nói gì nữa giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cao giọng nói: "Cao Ngọc Dung!"

Cao Ngọc Dung cúi đầu tiến vào đỡ Hách Liên Dực đi ra ngoài, Chu Tử Thư chỉ nghe hắn phân phó Cao Ngọc Dung muốn mời thái y đến xem mạch cho mình cũng mặc kệ, nhắm mắt lại dưỡng thần. Cao Ngũ Lang thấy mọi người đều đi, cũng lặng lẽ tiến vào đỡ y nằm xuống: "Điện hạ cần gì?"

Chu Tử Thư nhắm mắt thở dốc một hồi lâu, rốt cục mới có khí lực thấp giọng nói: "Ngươi ra ngoài bẻ một cành hoa mai mang vào đây."

Cao Ngũ Lang ứng lệnh đi không bao lâu mang về một cành bạch mai, Chu Tử Thư nhìn cành mai này quả nhiên là băng cơ ngọc cốt, ám hương trôi nổi lại không biết thái chi dục di ai, nhìn một lúc lâu liền lộ ra một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ may mắn hắn đã quên ta, bằng không tương lai ngay cả một cái mộ tưởng niệm cũng không có, với tình cảm của hắn chẳng phải thật sự muốn phát điên sao? Lại nhớ tới ngày hai người định tình ở trong tòa miếu rách nát bên hồ Động Đình rút thăm, lại hóa ra nhân quả sớm đã có thiên định. Thiếu thời đọc sách chỉ cảm thấy cổ nhân giả tạo, xuân hoa thu nguyệt đều có suy nghĩ, hoa nở hoa tạ ơn đều là sầu khổ, hiện giờ đã trải qua nỗi lo lâu, núi cùng thủy tận mới hiểu được tình cảm "ta có niệm người cách xa quê hương" cũng không phải là giả tạo, quả thật đáp ứng câu "Ngư trầm nhạn thiền thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ". Hôm nay nói rất nhiều lời này với Hách Liên Dực có thật có giả, nếu tinh tế luận lại vẫn là thật tâm chiếm đa số chỉ là có thể có mấy phần hiệu quả cũng khó đoán trước được. Hắn muốn cùng mình hao tổn vậy liền hao tổn một cái mạng này dù sao cũng chỉ còn lại mấy ngày nay, có thể lấy tấm thân vô dụng này làm chút việc có tác dụng cũng coi như giảm bớt một ít tội nghiệt. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao thì sau khi trọng thương quanh thân vô lực nắm cành hoa mai kia mà dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hách Liên Tuần một mình rời Trọng Minh Uyển, đi không bao lâu liền thấy Uyển Nương mang theo một đám thị thiếp không nhanh không chậm đi tới, thấy Hách Liên Tuần liền nói: "Thế tử gia sao lại một mình không có người hầu hạ?" Hách Liên Tuần xa xa nhìn thấy các nàng liền lau đi nước mắt, cường đả tinh thần hành lễ nói: "Di nương đây là đi đâu?"

"Nghe nói điện hạ tỉnh, bệnh điện hạ mới khỏi thật không dễ dàng mới trở lại, không ngờ lại bị phong hàn, chúng ta còn chưa từng đi nghênh đón qua, hiện giờ đương nhiên phải đi xem một chút." Uyển Nương duyên dáng nói, Hách Liên Tuần nghe nàng nói thân thiết như vậy trong lòng lại chỉ là một trận rét run, nhẹ giọng nói: "Phụ vương cũng đang ở Trọng Minh Uyển, di nương hiện tại đi cũng là bất tiện." Nói xong cũng không đợi nàng trả lời chính mình vội vàng đi. Uyển Nương thấy thần sắc cậu khác thường, nháy mắt với thị nữ bên cạnh bảo các nàng đi theo Thế tử, ngẩng đầu thấy Trọng Minh Uyển bên ngoài đều là thị vệ, suy nghĩ một chút liền quay lại cước bộ: "Nếu Vương gia ở đây chúng ta cũng có chút ánh mắt không nên đi quấy rầy cho Vương gia." Mọi người vốn cũng nghe nàng phân phó, nàng đã nói như vậy liền cùng nhau quay lại. Uyển Nương từ Trọng Minh Uyển trở về, xa xa thấy Hách Liên Dao đứng ở một chỗ giả sơn thạch liền nháy mắt với hắn, cùng mọi người nói qua loa vài câu rồi xắn tay áo Hách Liên Dao hai mẹ con cùng đi.

Bên ngoài thành Tấn Châu có một trấn nhỏ gọi là Ngư Lương, chính là con đường tất yếu đi Tấn Châu. Trấn nhỏ này bởi vì quan đạo đi tới Tấn Châu này mà hết sức phồn hoa, lúc này mặc dù là mùa đông lạnh lẽo nhưng trong trấn nhỏ vẫn nhộn nhịp như trước, cực kỳ náo nhiệt. Trấn Đông có một miếu đất lớn lâu năm thất tu hương khói cũng đã sớm bị chặt đứt, ngày thường không có người hỏi thăm, lúc này trong miếu lại đốt một đống lửa, trong miếu những bàn thờ rách nát màn che cũ lều bạt, đều bị lấy ra châm lửa, trong khoảnh khắc liền cháy sạch sẽ. Bên cạnh đống lửa có mấy người kỳ trang dị phục chính là thập đại ác quỷ trong Quỷ Cốc, chỉ là ngày đó Bạch Vô Thường bị Ôn Khách Hành giết hiện giờ lại không gom được mười đầu lĩnh ác quỷ. Vô Thường Quỷ cầm đầu sắc mặt xanh ố vàng bên cạnh đống lửa, bên cạnh hắn vài bước xa xa ngồi một nam tử hói đầu đang gặm một khối xương thịt trong tay, cũng không biết là xương heo hay xương trâu, tay đầy vết dầu mỡ nói to một tiếng: "Thời tiết lạnh chết nương này đem chúng ta phơi ở địa phương quỷ quái này lên không được, xuống cũng không được, Hạt Vương cũng không phúc hậu. Ôn điên không dễ chọc, Nam Man kia càng không phải người tốt."

Vô Thường Quỷ trầm mặc không nói, ngày đó trên Quân Sơn một đám ác quỷ này ẩn thân trong mọi người mắt thấy Ôn Khách Hành rơi xuống vách núi sau đó bọn họ đem Động Đình Hồ lật xuống đáy ngược trời vẫn không thể tìm được thi thể Ôn Khách Hành trong lòng đều là lo sợ bất an. Ôn Khách Hành khi còn là thiếu niên liền thượng vị thủ đoạn thống trị đám người Quỷ Cốc so với quỷ chủ trước kia chỉ có tàn nhẫn hơn, nếu không làm sao hắn ngồi ở vị trí quỷ chủ này được đến tám chín năm, các đời quỷ chủ lại không quá hai ba năm liền bị người bên ngoài soán ngôi trừ bỏ? Bọn họ nhớ tới thủ đoạn của Ôn Khách Hành tru sát dị kỷ trong Quỷ Cốc liền sinh lòng e ngại. Vô Thường Quỷ ở dưới chân núi Quân Sơn tìm được thi thể của Quỷ Tôn Đỉnh Hỉ Tang, thấy cổ họng Tôn Đỉnh kia bị nhân sinh bóp đứt không phải là hạ thủ của Ôn Khách Hành lại có thể ai được cơ chứ? Tôn Đỉnh sắp chết, Ôn Khách Hành đương nhiên biết mười đại ác quỷ này đều đã phản loạn, nếu hắn còn sống trên nhân thế mỗi người bọn họ đều là chữ chết, đi theo Độc Hạt nói không chừng còn có vài phần trông cậy, huống chi đám ác quỷ này gia nhập Độc Hạt liền bị Hạt Vương đút xuống độc cổ, lúc này người ở trong cục cũng không có lựa chọn nào khác. Vô Thường Quỷ thấy hán tử ăn thịt kia lớn tiếng ồn ào trong lòng càng thêm phiền muộn, lạnh lùng nói: "Thực Thi Quỷ, chúng ta đều là vì hoàn dương làm người bất đắc dĩ mới đi theo Hạt Vương, chuyện đã đến nước này từng con đường đi tới hắc ám, nếu ngươi chán sống không sợ độc cổ phát tác hiện tại liền cút đi."

Thực Thi Quỷ hừ lạnh một tiếng: "Đi theo Ôn Điên hiện tại sống không được, đi theo Độc Hạt tương lại cũng sống không được——" Lời còn chưa dứt mọi người liền nghe được bên ngoài miếu hoang truyền đến một trận tiếng cười lớn. Một đám ác quỷ hai mặt nhìn nhau, nghe được tiếng cười kia chỉ sợ tới mức tay chân dã dời ngay cả khí lực đứng lên chạy trối chết cũng không có. Xương thịt trong tay Thực Thi Quỷ lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, sắc mặt Vô Thường Quỷ trắng bệch gắt gao nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng cười kia, đám ác quỷ còn lại cũng giống như hắn nhìn cửa miếu hoang. Bên ngoài miếu lại không biết từ khi nào tuyết rơi dày trên vùng hoang dã này, không có nhân khí, bông tuyết rơi xuống đất càng dễ tích lũy. Không bao lâu trong thiên địa đã là một mảnh trắng xóa mênh mông, trong băng thiên tuyết địa lại có một người chậm trãi đi tới. Người này một thân hồng y như máu cẩm bào đỏ thon như vậy vốn là lúc mới cưới mới mặc, ngày thường mặc không khỏi có vẻ bất luân bất đắc loại, hết lần này tới lần khác người này thân dài ngọc lập, dáng đi thong dong lại tôn lên thân cẩm y diễm lệ phi thường. Trong tay hắn cầm một cây quạt giấy, mái tóc dài trắng như tuyết xõa trên vai, đầu cài một cái kim quan nhỏ, khóe mắt mang theo nụ cười, mặt mày hàm tình rõ ràng chính là Quỷ Cốc chi chủ, thống soái ba ngàn lệ quỷ.

Ôn Khách Hành thấy chư quỷ sợ tới mức mất hồn mất vía liền chậm trãi tiến vào miếu hoang, hắn khinh công rất tốt phía sau cơ hồ không thấy dấu chân, chân chính đạp tuyết vô ngân vào miếu hoang liền đứng trước đống lửa hướng về phía Quỷ Vô Thường nói: "Lão Vô Thường, ngươi có chủ tử mới nhưng cũng không được sủng ái nhiều cho lắm?" Ánh lửa phản chiếu hồng y trên người hắn càng thêm tươi sáng chói mắt, trên gương mặt vốn tái nhợt cũng mang theo một tia huyết sắc. Chư quỷ nào dám đối mặt với hắn, nhao nhao co thân thể lại sợ không cẩn thận bị hắn nhìn thấy liền sẽ chết tại chỗ. Ôn Khách Hành đối với bọn họ không để ý tới, y ngồi xuống bên đống lửa, từ trong ngực lấy ra một cái bầu rượu bạc thập phần tinh xảo nhấp một ngụm nhỏ: "Tuyết rơi rất tốt, các ngươi nghĩ đến là ở đây chờ Hạt Vương kia, bổn tọa không có việc gì để làm liền bồi các ngươi chờ một chút."

Một đám ác quỷ thấy hắn quả nhiên chưa chết lại không biết vì sao tóc bạc, nghĩ đến sau khi Quân Sơn rơi xuống vách núi bị trọng thương cũng không biết, nhưng nhìn thân pháp vừa rồi mới đạp tuyết mà đến, võ công chẳng những không tổn hại tựa hồ càng thịnh hơn ngày xưa, chẳng lẽ sau Quân Sơn lại có kỳ ngộ khác? Trong đoàn người này rốt cuộc vẫn là Quỷ Vô Thường theo hắn lâu ngày, hơi chưởng được thấy hắn ngồi bên đống lửa uống rượu thần sắc cũng không có tức giận, mặc dù không biết hắn tìm tới Ngư Lương trấn như thế nào, lại là vì sao đến nhưng nhớ tới ngày đó phá thệ xuất cốc là hắn đồng ý cho mọi người ở trong giang hồ tùy ý vọng hành cần phải tìm được năm khối lưu ly giáp, hiện giờ hắn hiện thân ở đây làm sao biết không phải là vì lưu ly giáp mà đến? Vô Thường Quỷ trong lòng liền nghĩ, ngươi giả điên giả ngu động một chút liền hành hung giết người, nhưng hóa ra vẫn là muốn thiên hạ Võ Khố, có cầu liền có nhược điểm, chúng ta những người này ở đây chẳng lẽ không khống chế được tiểu tử nhũ thối chưa khô như ngươi. Mặc dù nghĩ như thế nhưng trong lòng biết rõ Ôn Khách Hành xa mới ra mắt thiếu niên lâu ngày dưới dâm uy chỉ có thể cung kính nói: "Thuộc hạ không biết Cốc chủ đến đây—"

"Thuộc hạ? Lão Vô Thường, ngươi bây giờ là thuộc hạ của ai?" Ôn Khách Hành cao giọng cười to: "Hảo huynh đệ Tôn Đỉnh của ngươi đã bị bổn tọa đưa đi gặp quỷ, như thế nào, có phải ngươi cũng muốn đi gặp hắn?"

Sắc mặt Vô Thường Quỷ trầm xuống còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy một bàn tay lạnh như băng đè lại cổ họng mình, khuôn mặt Ôn Khách Hành gần trong gang tấc, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt mình, trong nháy mắt Quỷ Vô Thường chỉ cảm thấy cả người rét run tựa như bị một con ác lang gắt gao nhìn chằm chằm. Hắn chỉ một chiêu liền bị Ôn Khách Hành bóp chặt mệnh môn, nhất thời cả người run rẩy, cơ hồ quên mất hô hấp như thế nào, trong lòng biết tên điên trước mắt này một lời không hợp sẽ lấy tính mạng của mình. Chỉ là ánh mắt Ôn Khách Hành trong suốt hoàn toàn không có nửa phần điên rồ, cùng Quỷ Vô Thường nhìn nhau một lát cười ha ha liền buông tay ra, đột nhiên lại lui về bên cạnh đống lửa, thân pháp thật sự giống như quỷ mị: "Ngồi xuống, chờ chủ tử mới của ngươi đến."

Hắn đã nói như vậy chúng quỷ nào còn dám mở miệng, đều từ xa ngồi xuống bên kia đống lửa cũng không dám nhìn hắn một cái. Vô Thường Quỷ càng là tâm thần bất ninh, hai tay run rẩy, mặt như màu đất. Đoàn người ở trong miếu hoang giằng co một lúc liền nghe được bên ngoài có người đạp tuyết mà đến. Ôn Khách Hành giương mắt nhìn lại quả nhiên thấy Độc Hạt một thân hắc y cầm một cái ô giấy dầu nhẹ nhàng mà đến, Độc Bồ Tát kia rạp vào bên cạnh hắn, trong ngày tuyết rơi dày đặc này, vẫn chỉ mặc một thân sa y diễm sắc dường như hoàn toàn không sợ lạnh. Hai người vào miếu hoang Hạt Vương thấy Ôn Khách Hành hồng y tóc bạc tựa hồ có chút ngoài ý muốn: "Quỷ chủ?"

"Hạt Vương." Ôn Khách Hành gật gật đầu với hắn, Hạt Vương thấy trên mặt hắn màu trắng như tuyết, tuy rằng không có huyết sắc nhưng cũng không có tướng trúng độc, trong lòng âm thầm tính toán ngày tháng, hơi cảm thấy kinh ngạc:"Các hạ nếu ở đây, nghĩ đến là vì Chu điện hạ?"

Ôn Khách Hành nheo hai mắt lại, vẻ mặt hơi buồn ngủ: "Chu điện hạ? Người này là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau