Chương 108: Quyển 4Chương 108
“Đây là tình huống gì?” Turan mù tịt hỏi, “Tướng quân, đây là viện quân ngài dẫn đến à?”
Không đợi Lâm Tĩnh Hằng trả lời, cô lại tự mình phủ định phỏng đoán này: “Ôi, nhìn rất có tiền, chắc chắn không phải.”
“Turan,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ngươi biểu diễn mất tiếng một nửa, còn nghỉ ngơi giữa màn à?”
Turan: “…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Mặc kệ bọn họ!”
Họ truy kích đằng sau, mà võ trang bất minh mới tới gia nhập chiến cuộc chặn ở phía trước, Hiệp hội chống Utopia trên đường rút lui bị nổ vào đầu, tàu chỉ huy bất hạnh tan xương nát thịt, đám ô hợp còn lại như ruồi nhặng không đầu mất đi tổ chức, bị quân tự vệ Thiên Hà Số 8 từ phía sau đuổi tới lần lượt bắn rơi.
Một cơ giáp Hiệp hội chống Utopia hoảng quá chạy lung tung rời đoàn, toan tính thu nhỏ mục tiêu của mình, còn không chờ hắn nhân loạn bỏ chạy, mạng tinh thần của Trạm Lư đã quét đến, người lái rớt mạng không kịp rên một tiếng, người lái dự phòng vội vàng ùa lên, liều mạng muốn đoạt lại mạng tinh thần, song Lâm Tĩnh Hằng trực tiếp dùng mạng tinh thần mở radio trên cơ giáp: “Làm tù binh hay muốn chết?”
Mấy người lái dự phòng sững sờ một giây, sau đó dùng hành động thực tế tỏ rõ – họ lựa chọn chết.
Vực ngoại, nơi nền văn minh nhân loại không đến, mỗi một hành tinh ở đó đều không phải là hành tinh thích hợp để sống, các tín đồ tự nhiên này chỉ có thể sống trong căn cứ nhân tạo lạnh lẽo, bị trục xuất khỏi hải dương và lục địa, đối mặt với vũ trụ mênh mang không chỗ dựa.
Người chưa từng chân chính giãy giụa trong tín ngưỡng và vũ trụ, sẽ không hiểu sự điên cuồng như bệnh tâm thần này.
Lâm Tĩnh Hằng dứt khoát nhanh nhẹn tác thành cho họ, khi họ vồ đến mạng tinh thần, trực tiếp viễn trình mở trang bị áp khí cường lực trên cơ giáp, trong vòng vài giây là có thể rút cạn toàn bộ không khí trong cơ giáp, mấy vị anh hùng thà chết không hàng tức khắc thành xác chết môi mắt nứt toác, tử trạng thê thảm, cơ giáp bị trọng tam cấp tốc vớt lên.
Sau khi võ trang mới gia nhập chiến cuộc, chẳng qua giây lát ngắn ngủi, Hiệp hội chống Utopia cơ hồ toàn quân bị diệt, tàn binh bại tướng bị tiêu diệt sạch sẽ. Quân tự vệ Thiên Hà Số 8 đụng thẳng vào võ trang bất minh.
Đối diện một loạt trọng giáp siêu thời không, lộng lẫy đến có thể lóa mù mắt người, hai bên so sánh, phía Thiên Hà Số 8 hệt như Cái Bang ra đường vậy.
Song phương không ai lên tiếng trước, cứ thế giằng co.
“Tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Cổng nối người cơ của một bộ phận cơ giáp trong đối phương không có ‘khe hở’, độ kết hợp người cơ là 100%, người lái không phải trí tuệ nhân tạo thì là người chip cải tạo.”
Là đám hải tặc Quân Đoàn Tự Do sao?
Nghi hoặc trong lòng Lâm Tĩnh Hằng ngày càng tăng, hắn tự dưng nhớ tới trạm không gian nhân tạo buôn bán “Nha Phiến” lúc trước thu được gần sao Cayley.
Turan thử gửi yêu cầu kết nối cho đối phương, nhưng đá chìm đáy biển, đối phương không tiếp.
Sau đó, đội ngũ võ trang thần bí này chia làm đôi, hậu đội biến thành tiền đội, mấy cơ giáp dẫn đầu chậm rãi rút khỏi từ đường này, ngay trước mắt bọn Lâm Tĩnh Hằng, tốc độ đều xuyên qua một điểm nhảy vũ trụ gần nhất, cứ thế đi mất, số cơ giáp còn lại ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, thô lố mắt nhìn nhau với quân tự vệ Thiên Hà Số 8.
Turan: “Đây là phiên bản vũ trụ của trò ‘một hai ba đứng im’ à? Tôi thấy… không thì bắn nhẹ bọn họ một phát thử xem?”
Lâm Tĩnh Hằng ngầm đồng ý đề nghị của phần tử bạo lực này, thế là Turan bắn “nhẹ” một phát pháo ion năng lượng cao tới một cơ giáp trước nhất.
Song, theo phát pháo ion năng lượng cao này tiêu trừ trên lồng phòng hộ kia, chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra – chỉ thấy số cơ giáp không hề nhúc nhích này đột nhiên tập thể giao ra quyền hạn mạng tinh thần!
Nhìn trên thị giác của mạng tinh thần, như một trận gió thổi qua, một loạt ngọn nến dần dần tắt lụi vậy.
Một tiên phong quân tự vệ cẩn thận tiến lên, tiếp quản mạng tinh thần một cơ giáp, nhìn trộm vào trong những cơ giáp kỳ lạ này: “Báo cáo trưởng quan, cơ giáp tính năng tốt, kho vũ khí đầy ắp.”
Turan hỏi: “Người lái thì sao?”
Tiên phong trả lời: “Trong cơ giáp không có dấu hiệu sinh mạng.”
Trạm Lư nói xen vào: “Cũng không có trí tuệ nhân tạo để trao đổi.”
Turan nổi hết da gà lên: “Thế ban nãy lái cơ giáp là ai, ma à?”
Lái cơ giáp quả thật là ma – họ mất cả mười mấy tiếng, quân tự vệ và đội công trình dốc hết sức lực, ngay cả Lục Tất Hành bị nhốt vào phòng tối cũng được thả ra, giống như tháo bom, cẩn thận tháo dỡ hết năm mươi trọng giáp siêu thời không mới tinh và tính năng tốt, phát hiện một xác chết trên mỗi một trọng giáp – khi xác chết bị lôi ra, tất cả đều thống nhất là tư thế dựa vào tường chết đứng, nguyên nhân cái chết chưa rõ.
Giống như trong truyện chí quái cổ đại, tập thể nháy mắt bị hút đi hồn phách.
Sau gáy mỗi một xác chết đều có chip sinh vật, rất giống “Nha Phiến”, nhưng lại có khác biệt rất nhỏ, khi lấy ra chip đã chết toàn bộ, không thể kiểm tra đo lường.
Mà kho vũ khí của cơ giáp cũng giống đội viên tiên phong đổ bộ trước hết đã nói, ngoại trừ khi nãy oanh tạc Hiệp hội chống Utopia đã dùng một ít, cơ hồ đều chứa đầy.
Trọng giáp chứa đầy là khái niệm gì?
Lúc đó Lâm Tĩnh Hằng đánh cướp sạch hai kho vật tư dự phòng của Xú Đại Tỷ, để an toàn đã đưa toàn bộ vật tư quân dụng trọng yếu lên trọng tam, còn thiếu một ít là đầy.
Turan cảm thấy như đang nằm mơ, một ngày trước cô còn tưởng rằng lần này số xui phải tổn thất mười mấy tiểu cơ giáp đang sửa chữa không thể lên không, đau lòng muốn chết đi sống lại, một ngày sau như trúng năm triệu, một đoàn trọng giáp siêu thời không tinh nhuệ từ trên trời rơi xuống, giàu to rồi!
Năm mươi trọng giáp này cực kỳ mới, kỹ thuật tiên tiến hơn xa trọng tam cũ rích của Lâm Tĩnh Hằng, có thể nói, so với Trạm Lư của liên minh năm ấy cũng chỉ kém một hạch cơ giáp thông minh mà thôi – quả thật trọng giáp bình thường đều có trí tuệ nhân tạo, nhưng số cơ giáp này lai lịch quỷ dị, nếu có trí tuệ nhân tạo, chỉ sợ bọn Lâm Tĩnh Hằng cũng không dám yên tâm dùng.
Bởi vì Thiên Hà Số 8 trước mắt không đủ khả năng sản xuất trọng giáp, trọng giáp họ hiện có đều là tước đoạt qua các đường, gom hết đống phế phẩm nghèo nàn trong nhà cũng chẳng có đội hình xa hoa này.
Hải tặc Quân Đoàn Tự Do, bọn họ ban đầu như một đám hề, không biết kiếm đâu ra một đống cơ giáp quèn, chất lượng và vẻ ngoài đều cọc cà cọc cạch, thời điểm mở rộng làm ăn ở Thiên Hà Số 8 còn hợp tác với tổ chức tà giáo phi chủ lưu như Độc Sào, đặc biệt thiếu đẳng cấp, so sánh với hai thế lực hải tặc lớn khác, gần như một gánh hát rong chắp vá lung tung.
Nhưng mỗi một lần gặp nhau, trang bị của Quân Đoàn Tự Do đều leo lên một tầng, đằng sau sự phát triển nhảy vọt này có cái gì, nghĩ kỹ lại thật sự khiến người ta sởn gai ốc.
Từ khi khai chiến đến bây giờ, thời gian chẳng qua hơn một năm, Nha Phiến ở bên trong liên minh rốt cuộc đã hoành hành đến nông nỗi nào, mới có thể cho tay trùm buôn thuốc phiện sau màn này vơ vét của cải như nổ hạt nhân?
“Trạm không gian lúc trước dù tốt dù xấu vẫn là đánh hạ, bây giờ hoàn toàn chính là tặng không rồi.” Lục Tất Hành do dự sán tới, dày mặt, giả vờ quên Lâm Tĩnh Hằng đang chiến tranh lạnh với cậu, tự mình gợi chuyện, “Nhân vật thần bí này rất thú vị đấy, không phải người nào thương thầm anh đó chứ? Là ai, anh đã biết chưa?”
Lâm Tĩnh Hằng chầm chậm lắc đầu, hắn nghĩ tới Laura Gurdon.
Trùm buôn lậu sau màn của Nha Phiến, nhất định là người cùng Laura… và bản thân hắn có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, mà người như vậy thật sự không nhiều.
Lâm Tĩnh Hằng ở liên minh, hằng ngày tiếp xúc phần lớn là cấp cao quân ủy, nếu là ai đó trong bọn họ, nhất định có thể nghĩ cách kiếm ra ít trang bị từ nhà máy công nghiệp quân sự của liên minh, không đến mức để Quân Đoàn Tự Do ban đầu nghèo nàn như thế.
Về phần Laura… Bà là người phụ trách Bạch Tháp, trên danh nghĩa thuộc về quản ủy hội.
Mà giữa Lâm Tĩnh Hằng với quản ủy hội, xưa nay chẳng được nửa câu hợp nhau, liên hệ cũng chỉ có…
Lục Tất Hành phát hiện sắc mặt hắn khác lạ, sợ hắn nghĩ ngợi lung tung, muốn đùa một chút cho qua đề tài này, thế là cậu đặt tay trên vai Lâm Tĩnh Hằng, chân tay táy máy dùng đầu ngón tay vén tóc và cằm hắn, ghé vào tai hắn nói: “Tướng quân, anh nhìn nghiêm trang, mà bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt không nhỏ đâu, phải chăng nên cho em một…”
Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ tay cậu.
Lục Tất Hành ngẩn ngơ, các ngón tay Lâm Tĩnh Hằng như muốn khảm vào xương cậu, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, ánh mắt rũ xuống lại khiến người ta tự dưng bất an, giống như có người xuyên thấu qua thân xác quất một roi thật mạnh trên linh hồn cậu vậy.
Lục Tất Hành: “Lâm, sao thế anh?”
Khi nhóm Độc Nhãn Ưng và Vu William đi đến các nơi của Thiên Hà Số 8 liên lạc chiến hữu xưa, đã bị một người bạn cũ bán đứng, khiến Quân Đoàn Tự Do do bị cướp Nha Phiến mà ghi hận trong lòng đuổi giết suốt dọc đường.
Độc Nhãn Ưng từng nói, lão và kẻ phản bội có giao tình vào sinh ra tử, từng ở trong cùng một cơ giáp vũ trụ trôi hơn năm mươi ngày… Lúc ấy hắn chế giễu Độc Nhãn Ưng, khẩu xuất cuồng ngôn mà nói, cho dù ở trong cùng một tử cung cũng chẳng chứng minh được điều gì.
Hắn nói lạnh lùng như vậy, như đinh đóng cột, giống như hắn sẽ không hối hận vậy.
“Tôi chỉ còn cậu thôi.” Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ tay khớp xương rõ ràng của Lục Tất Hành, như nắm phao cứu mạng.
Tại căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng, hai anh em họ Dương chào tạm biệt Lâm Tĩnh Xu.
“Chúng tôi không ngờ tin tức sẽ rơi vào tay Quân Đoàn Quang Vinh trước một bước, mà bọn chúng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế.” Poisson Dương nói, “Chuyện Lâm tướng quân ở Thiên Hà Số 8 mọi người đều đã biết, trung tâm dự phòng của chúng tôi cũng chẳng còn ý nghĩa, chúng tôi định mau chóng hội quân với Bạch Ngân Tam, chạy tới đó.”
Ngoài dự tính, Lâm Tĩnh Xu không giữ họ lại, cũng không có ý làm khó, còn chuẩn bị vật tư cho họ lên đường.
“Chỗ tôi có một cơ giáp đã ngụy trang, bây giờ tám đại thiên hà đều rất loạn, trên đường hãy cẩn thận, nghe nói các vị là ngành kỹ thuật hậu cần, chiến tranh hẳn cũng không cần xông ra tiền tuyến? Vậy nên đi chậm thôi, gặp phải vành đai phong tỏa quân sự thì vòng đường, an toàn làm đầu.” Lâm Tĩnh Xu dặn xong, dừng giây lát lại nói, “Anh tôi không làm những việc đó, tôi biết, sẽ không sao đâu.”
Hai câu này nói xong, cơ hồ sắp xua tan sự nghi ngờ của cặp sinh đôi với nàng.
“Đúng vậy,” Thomas Dương miễn cưỡng cười với nàng, “Để tên Lâm tướng quân đứng cạnh Tổng thống hải tặc gì đó cũng là sỉ nhục, nhưng có một số kẻ rắp tâm vu oan, một số người nghe gió tưởng mưa. Lâm tiểu thư, liên minh bây giờ vô cùng nguy hiểm, cô thật sự không đi theo chúng tôi? Trong cứ điểm Thành Thiên Sứ có nội gian, cô sẽ gặp nguy hiểm.”
Lâm Tĩnh Xu lắc đầu, khẽ và nhấn từng chữ lặp lại: “Không phải tôi nói rồi à, sẽ không sao đâu.”
Hai anh em họ Dương khuyên nhủ nhiều lần mà Lâm Tĩnh Xu đều từ chối, hết cách chỉ có thể tự mình đi khỏi.
Ngay khi họ vừa rời đi, hồi âm viễn trình của Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ ở gần Thiên Hà Số 1 nhất đã đến.
“Nói gì?” Lâm Tĩnh Xu hỏi.
“Không có tin tức gì quan trọng,” Một người mặc blouse trắng nói với nàng, “Chỉ là báo tọa độ của mình, cho biết mình đang chạy tới Thiên Hà Số 8, nguyên văn là ‘Phụng mệnh lệnh tướng quân tránh cứ điểm Chim Ruồi, chúng tôi dừng ở…”
“Cứ điểm Chim Ruồi,” Lâm Tĩnh Xu cắt ngang hắn, “Là kẻ kia… kẻ đó tên là gì?”
“Tướng quân Diệp Reeve, cựu bộ của Lục Tín năm xưa, có người nói lão vẫn ghi hận trong lòng đối với liên minh.”
“À, rất tốt, vậy thì lão đi.” Lâm Tĩnh Xu cúi đầu, như gọi đại vài món thức ăn, “Cựu bộ của Lục Tín, thời chiến tranh vị trí tế nhị, ngay cả anh ta cũng từng hoài nghi, hoàn mỹ. Bất kể có phải lão hay không, cứ để lão làm ‘ngòi nổ’ là được rồi.”
Blouse trắng cẩn thận nhìn nàng một cái: “Phu nhân, lỡ đâu lão vô tội…”
Lâm Tĩnh Xu vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn, hỏi ngược: “Việc đó liên quan gì đến ta?”
Blouse trắng hơi á khẩu, cúi đầu không ý kiến nữa.
Lâm Tĩnh Xu: “Đã đến bước binh qua chĩa vào nhau, còn tiếc rẻ trở mặt, dối trá lắm, cứ để ta làm kẻ xấu khuấy đục nước này là được rồi.”
“Phu nhân, thế bên phía Thành Thiên Sứ thì sao? Họ đã phát hiện thi thể hộ vệ của ngài và dấu vết đánh nhau ở hiện trường, bản thân ngài lại mất tích, bây giờ đã lên đầu đề khẩn cấp.”
Lâm Tĩnh Xu nheo mắt: “Thế ta cứ tiếp tục ‘mất tích’ là được rồi.”
Lúc này, cứ điểm “Chim Ruồi” đã quay đến vị trí xa mặt trời nhất, Diệp Reeve tâm sự nặng nề từ căn cứ quân sự trở về phủ của mình, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện sôi sùng sục mấy ngày hôm nay.
Không biết tại sao, tiếng những người đó chỉ trích Lâm Tĩnh Hằng, khiến lão nhớ tới năm ấy bọn họ nói Lục Tín như thế nào.
Những người đó thề thốt, nói chuyện chính xác, bằng chứng kinh điển nhất là Lục Tín lúc đòi quyền lợi cho Thiên Hà Số 8 liên tục thất bại lửa giận bốc lên đầu từng buột miệng nói một câu: “Các người nhìn xem Thiên Hà Số 8 thảm hại như thế, còn không bằng giao cho hải tặc quản!”
Lục Tín nổi danh quá sớm, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ cao, không khỏi hơi ngông cuồng, nhưng ông không hề là một kẻ ngốc ở trường hợp công khai không quản được miệng mình.
Câu này là ông nói lúc tán phét với phó quan trong một trạm bổ sung của tuyến đường dân dụng, khi dùng tàu vũ trụ cá nhân đi nghỉ phép, do là trường hợp riêng tư, ông lại uống ít rượu, hơi không biết giữ miệng, đã bị một thợ sửa robot phục vụ qua đường nghe thấy.
Thợ sửa chữa này là tín đồ trung thành bảo vệ tuyên ngôn tự do, mỗi một vụ biểu tình thị uy của chính nghĩa đều từng tham gia, căm ghét hải tặc vũ trụ như căm ghét kẻ thù giết cha – dù rằng hắn cũng chưa từng thấy hải tặc tròn méo ra sao.
Thợ sửa chữa nghe câu này, ban đầu còn cho rằng mình nhận nhầm người, lén chạy về lợi dụng công việc tra thông tin hành khách của Lục Tín, mới dám tin ông ta chính là “Lục Tín” kia. Kinh ngạc vì vị “cột sống liên minh” tay nắm trọng binh này lại có quan điểm chính trị không chính xác như vậy, người bảo vệ này vừa phẫn nộ vừa lo lắng, sau khi về nhà gào khóc một đêm, ngày hôm sau cắn chặt răng, bị ý thức trách nhiệm xã hội thôi thúc, cầm băng ghi âm đi tố cáo.
Họ nói Lục Tín phản bội liên minh, phản bội tín ngưỡng.
Họ nói ông đắc ý vênh váo, phẩm chất đạo đức cá nhân không theo kịp chức vị, dã tâm bành trướng, khống chế quân ủy thôi chưa đủ, còn mưu toan khống chế quốc hội liên minh, biến liên minh thành của nhà mình.
Họ còn nói ông làm màu, suốt ngày biểu diễn ân ái trước công chúng, kỳ thực cuộc hôn nhân với vợ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa, nhiều năm qua đều là mỗi người chơi phần mình – tỷ lệ kết hôn của thời đại Lịch Tân Tinh đã giảm xuống 15%, sinh mạng và thanh xuân dài lâu khiến mỗi một kẻ ngốc kích động chơi trò kết hôn đều kết thúc bằng mỗi người đi một ngả. Cả ngày khoe khoang mình chuyên chú gia đình, là “bạn đời trăm năm” gì đó, thứ chó má này nói ra bản thân có tin không?
Còn thắng lợi gì vĩ đại hơn vạch trần bộ mặt thật của người trên thần đàn, kéo ông ta xuống đạp một vạn phát?
Còn cái gì càng có thể thể hiện chân lý uy nghiêm và không sợ hơn việc này?
“Rót cho ta một ly Vodka.” Diệp Reeve hàm hồ nói với vệ binh, “Tiện thể đi hỏi xem thiết bị điều hòa nhiệt độ của cứ điểm có phải hỏng rồi hay không? Con mẹ nó lạnh thật.”
Vệ binh trả lời: “Thưa trưởng quan, nhiệt độ thực thời thể hiện 24 độ, không có biến động dị thường, ngài có cần khoang y tế kiểm tra thân thể một chút không?”
“Không,” Diệp Reeve bực dọc nói, “Cút ngay, ta muốn Vodka.”
Vệ binh vâng lời bưng rượu tới, rót cho lão một ly, Diệp Reeve ngậm một ngụm, vị cồn kích thích xộc thẳng lên đầu, lão lại bỗng nhiên chú ý tới vệ binh trước mắt là một khuôn mặt không quen lắm, Diệp Reeve phun ngụm rượu nhỏ kia ra, đẩy ly về phía trước: “Đi thêm đá cho ta… Ngươi trước kia không phải trong đoàn cận vệ à?”
“Không phải,” Vệ binh bình tĩnh nói, “Tôi trước kia làm người gác cổng ở căn cứ, gần đây trong đoàn cận vệ của ngài có người xin nghỉ ốm, tôi bỏ tiền chạy quan hệ mới chen vào được.”
Hắn nói như vậy, Diệp Reeve cũng có chút ấn tượng, mang máng nhớ tới vệ binh trẻ tuổi mỗi ngày đứng gác trước cổng căn cứ chào lão, vì thế lại hơi thả lỏng: “Thời buổi nào rồi mà còn muốn dùng mấy thủ đoạn vớ vẩn này bò lên trên, kiếm ít chiến công thực tế không tốt hơn à?”
Vệ binh trả lời: “Chiến công cửu tử nhất sinh, không bằng làm cận vệ cho ngài, an toàn, khởi điểm lại cao, còn có thể quen mặt với quan trên.”
“Ta ghét nhất đám phần tử đầu cơ trong nhà có chút tiền dơ bẩn các ngươi,” Diệp Reeve hầm hừ xua tay, “Không đi đường ngay.”
Vệ binh lành tính cười cười, bỏ thêm đá vào rượu cho lão, không phản bác.
Diệp Reeve nhìn hắn một cái thật sâu, nhờ chén rượu che, lặng lẽ mở thiết bị đầu cuối cá nhân, quét mặt vệ binh trẻ tuổi trước mắt, giống như không hề để ý mà hỏi: “Gia đình ngươi làm gì mà nhiều tiền dư để hối lộ quan trên như thế?”
Vệ binh qua loa trả lời: “Kinh doanh ạ.”
Diệp Reeve cúi xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua hồ sơ vừa mở, ngân dài giọng “À” một tiếng, lặng lẽ gửi một cảnh báo: “Kinh doanh gì?”
Vệ binh ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải Diệp Reeve, ánh mắt vệ binh ấy lạnh băng, đồng tử không biết chỗ nào không đúng mà nhìn không tự nhiên lắm, giống như động vật máu lạnh.
“Chip,” Hắn phun ra một chữ, “Tướng quân, rượu của ngài, không uống à?”
Trong hồ sơ mở ra trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Diệp Reeve, bên cạnh hình thẻ của vệ binh trẻ tuổi, rành rành ghi chú một dòng chữ “Mồ côi, không rõ ngày tháng năm sinh”.
Diệp Reeve chợt rút khẩu súng trên hông, nã một phát vào đầu gối vệ binh: “Láo toét!”
Diệp Reeve mặc dù chẳng ra gì, nhưng chinh chiến nhiều năm, bản lĩnh vẫn phải có, từ khoảng cách gần như vậy không thể bắn hụt, vốn định khiến đối phương mất khả năng hành động lại tiếp tục tra hỏi, ai ngờ vệ binh kia trúng một viên đạn vào đầu gối lại chỉ hơi loạng choạng tại chỗ, không hề xê dịch!
Hắn thậm chí cúi đầu thoáng nhìn ống quần thủng một lỗ to, xách quần giũ nhẹ, hành động không bị hạn chế chút nào mà đi tới Diệp Reeve.
Diệp Reeve kinh hãi: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Vệ binh chỉ cười không nói, biểu cảm vặn vẹo hết sức quỷ dị, từng bước một tới gần lão, Diệp Reeve toàn thân nổi da gà, nã mấy phát liền tới đối phương, đồng thời không nhịn được lại lần nữa nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân của mình – theo lý thuyết đoàn cận vệ của lão sau khi nhận được cảnh báo sẽ chạy tới trong vòng hai giây, thế nhưng…
“Đừng nhìn nữa, tướng quân, tín hiệu của ngài không gửi đi được, ống kính camera cũng sẽ không quay được cái gì.”
Diệp Reeve lui mãi đến góc tường: “Ngươi rốt cuộc là người của ai? Hiệp hội chống Utopia? Thành Thiên Sứ? Hay Tổng thống của Đoàn Quang Vinh?”
Khuôn mặt vệ binh từ từ biến dạng vặn vẹo, biến thành một khuôn mặt khác hẳn hoàn toàn, cứ điểm Chim Ruồi vô số người, vô số ống kính camera vậy mà đều không phát hiện: “Vấn đề này, ngài có thể hỏi Địa Ngục, vĩnh biệt.”
Ám sát, đây là giới hạn cuối cùng của nền văn minh hiện đại hoàn toàn vỡ nát.
Ba tiếng sau, vệ binh thay ca phát hiện xác Diệp Reeve.
Dấu vết trên xác chết và camera cho thấy, trước khi chết lão đã điên cuồng bắn phá văn phòng không một vật và gào thét gì đó giống như điên rồi, sau đó tự bắn vào huyệt thái dương mình.
Từ bệnh án của lão biết được, Diệp Reeve khi còn sống nghiện rượu, đồng thời dùng rất nhiều thuốc cảm xúc bị cấm, xung đột giữa cồn với thuốc cảm xúc là nhân tố chủ yếu dẫn đến điên cuồng, mà trong thiết bị đầu cuối cá nhân của lão còn có rất nhiều nhật ký cuộc gọi, người nói chuyện là Tổng thống của Quân Đoàn Quang Vinh.
Tin tức truyền ra, gần như cùng một thời gian, An Crewe của Thiên Hà Số 7 đã nhận được qua đường đặc thù.
Mà lúc này, An Crewe cơ hồ đã đứng trước mặt Lâm Tĩnh Hằng –
Đầu tháng Chín, Thiên Hà Số 8 trong tình huống loạn trong giặc ngoài, đột nhiên không biết kiếm từ đâu một đoàn trọng giáp siêu thời không, như cá muối trở mình, chợt đánh Hiệp hội chống Utopia một mạch ra khỏi Thiên Hà Số 8, Hiệp hội chống Utopia chỉ có thể cầu viện tổng bộ, việc đã đến nước này, không còn biện pháp nào khác ngoài tăng binh.
Cùng lúc đó, Thiên Hà Số 8 điều động rất nhiều cơ giáp quân dụng, bắt đầu di tản toàn bộ người dân gần tiền tuyến giao chiến.
Không đợi Lâm Tĩnh Hằng trả lời, cô lại tự mình phủ định phỏng đoán này: “Ôi, nhìn rất có tiền, chắc chắn không phải.”
“Turan,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ngươi biểu diễn mất tiếng một nửa, còn nghỉ ngơi giữa màn à?”
Turan: “…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Mặc kệ bọn họ!”
Họ truy kích đằng sau, mà võ trang bất minh mới tới gia nhập chiến cuộc chặn ở phía trước, Hiệp hội chống Utopia trên đường rút lui bị nổ vào đầu, tàu chỉ huy bất hạnh tan xương nát thịt, đám ô hợp còn lại như ruồi nhặng không đầu mất đi tổ chức, bị quân tự vệ Thiên Hà Số 8 từ phía sau đuổi tới lần lượt bắn rơi.
Một cơ giáp Hiệp hội chống Utopia hoảng quá chạy lung tung rời đoàn, toan tính thu nhỏ mục tiêu của mình, còn không chờ hắn nhân loạn bỏ chạy, mạng tinh thần của Trạm Lư đã quét đến, người lái rớt mạng không kịp rên một tiếng, người lái dự phòng vội vàng ùa lên, liều mạng muốn đoạt lại mạng tinh thần, song Lâm Tĩnh Hằng trực tiếp dùng mạng tinh thần mở radio trên cơ giáp: “Làm tù binh hay muốn chết?”
Mấy người lái dự phòng sững sờ một giây, sau đó dùng hành động thực tế tỏ rõ – họ lựa chọn chết.
Vực ngoại, nơi nền văn minh nhân loại không đến, mỗi một hành tinh ở đó đều không phải là hành tinh thích hợp để sống, các tín đồ tự nhiên này chỉ có thể sống trong căn cứ nhân tạo lạnh lẽo, bị trục xuất khỏi hải dương và lục địa, đối mặt với vũ trụ mênh mang không chỗ dựa.
Người chưa từng chân chính giãy giụa trong tín ngưỡng và vũ trụ, sẽ không hiểu sự điên cuồng như bệnh tâm thần này.
Lâm Tĩnh Hằng dứt khoát nhanh nhẹn tác thành cho họ, khi họ vồ đến mạng tinh thần, trực tiếp viễn trình mở trang bị áp khí cường lực trên cơ giáp, trong vòng vài giây là có thể rút cạn toàn bộ không khí trong cơ giáp, mấy vị anh hùng thà chết không hàng tức khắc thành xác chết môi mắt nứt toác, tử trạng thê thảm, cơ giáp bị trọng tam cấp tốc vớt lên.
Sau khi võ trang mới gia nhập chiến cuộc, chẳng qua giây lát ngắn ngủi, Hiệp hội chống Utopia cơ hồ toàn quân bị diệt, tàn binh bại tướng bị tiêu diệt sạch sẽ. Quân tự vệ Thiên Hà Số 8 đụng thẳng vào võ trang bất minh.
Đối diện một loạt trọng giáp siêu thời không, lộng lẫy đến có thể lóa mù mắt người, hai bên so sánh, phía Thiên Hà Số 8 hệt như Cái Bang ra đường vậy.
Song phương không ai lên tiếng trước, cứ thế giằng co.
“Tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Cổng nối người cơ của một bộ phận cơ giáp trong đối phương không có ‘khe hở’, độ kết hợp người cơ là 100%, người lái không phải trí tuệ nhân tạo thì là người chip cải tạo.”
Là đám hải tặc Quân Đoàn Tự Do sao?
Nghi hoặc trong lòng Lâm Tĩnh Hằng ngày càng tăng, hắn tự dưng nhớ tới trạm không gian nhân tạo buôn bán “Nha Phiến” lúc trước thu được gần sao Cayley.
Turan thử gửi yêu cầu kết nối cho đối phương, nhưng đá chìm đáy biển, đối phương không tiếp.
Sau đó, đội ngũ võ trang thần bí này chia làm đôi, hậu đội biến thành tiền đội, mấy cơ giáp dẫn đầu chậm rãi rút khỏi từ đường này, ngay trước mắt bọn Lâm Tĩnh Hằng, tốc độ đều xuyên qua một điểm nhảy vũ trụ gần nhất, cứ thế đi mất, số cơ giáp còn lại ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, thô lố mắt nhìn nhau với quân tự vệ Thiên Hà Số 8.
Turan: “Đây là phiên bản vũ trụ của trò ‘một hai ba đứng im’ à? Tôi thấy… không thì bắn nhẹ bọn họ một phát thử xem?”
Lâm Tĩnh Hằng ngầm đồng ý đề nghị của phần tử bạo lực này, thế là Turan bắn “nhẹ” một phát pháo ion năng lượng cao tới một cơ giáp trước nhất.
Song, theo phát pháo ion năng lượng cao này tiêu trừ trên lồng phòng hộ kia, chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra – chỉ thấy số cơ giáp không hề nhúc nhích này đột nhiên tập thể giao ra quyền hạn mạng tinh thần!
Nhìn trên thị giác của mạng tinh thần, như một trận gió thổi qua, một loạt ngọn nến dần dần tắt lụi vậy.
Một tiên phong quân tự vệ cẩn thận tiến lên, tiếp quản mạng tinh thần một cơ giáp, nhìn trộm vào trong những cơ giáp kỳ lạ này: “Báo cáo trưởng quan, cơ giáp tính năng tốt, kho vũ khí đầy ắp.”
Turan hỏi: “Người lái thì sao?”
Tiên phong trả lời: “Trong cơ giáp không có dấu hiệu sinh mạng.”
Trạm Lư nói xen vào: “Cũng không có trí tuệ nhân tạo để trao đổi.”
Turan nổi hết da gà lên: “Thế ban nãy lái cơ giáp là ai, ma à?”
Lái cơ giáp quả thật là ma – họ mất cả mười mấy tiếng, quân tự vệ và đội công trình dốc hết sức lực, ngay cả Lục Tất Hành bị nhốt vào phòng tối cũng được thả ra, giống như tháo bom, cẩn thận tháo dỡ hết năm mươi trọng giáp siêu thời không mới tinh và tính năng tốt, phát hiện một xác chết trên mỗi một trọng giáp – khi xác chết bị lôi ra, tất cả đều thống nhất là tư thế dựa vào tường chết đứng, nguyên nhân cái chết chưa rõ.
Giống như trong truyện chí quái cổ đại, tập thể nháy mắt bị hút đi hồn phách.
Sau gáy mỗi một xác chết đều có chip sinh vật, rất giống “Nha Phiến”, nhưng lại có khác biệt rất nhỏ, khi lấy ra chip đã chết toàn bộ, không thể kiểm tra đo lường.
Mà kho vũ khí của cơ giáp cũng giống đội viên tiên phong đổ bộ trước hết đã nói, ngoại trừ khi nãy oanh tạc Hiệp hội chống Utopia đã dùng một ít, cơ hồ đều chứa đầy.
Trọng giáp chứa đầy là khái niệm gì?
Lúc đó Lâm Tĩnh Hằng đánh cướp sạch hai kho vật tư dự phòng của Xú Đại Tỷ, để an toàn đã đưa toàn bộ vật tư quân dụng trọng yếu lên trọng tam, còn thiếu một ít là đầy.
Turan cảm thấy như đang nằm mơ, một ngày trước cô còn tưởng rằng lần này số xui phải tổn thất mười mấy tiểu cơ giáp đang sửa chữa không thể lên không, đau lòng muốn chết đi sống lại, một ngày sau như trúng năm triệu, một đoàn trọng giáp siêu thời không tinh nhuệ từ trên trời rơi xuống, giàu to rồi!
Năm mươi trọng giáp này cực kỳ mới, kỹ thuật tiên tiến hơn xa trọng tam cũ rích của Lâm Tĩnh Hằng, có thể nói, so với Trạm Lư của liên minh năm ấy cũng chỉ kém một hạch cơ giáp thông minh mà thôi – quả thật trọng giáp bình thường đều có trí tuệ nhân tạo, nhưng số cơ giáp này lai lịch quỷ dị, nếu có trí tuệ nhân tạo, chỉ sợ bọn Lâm Tĩnh Hằng cũng không dám yên tâm dùng.
Bởi vì Thiên Hà Số 8 trước mắt không đủ khả năng sản xuất trọng giáp, trọng giáp họ hiện có đều là tước đoạt qua các đường, gom hết đống phế phẩm nghèo nàn trong nhà cũng chẳng có đội hình xa hoa này.
Hải tặc Quân Đoàn Tự Do, bọn họ ban đầu như một đám hề, không biết kiếm đâu ra một đống cơ giáp quèn, chất lượng và vẻ ngoài đều cọc cà cọc cạch, thời điểm mở rộng làm ăn ở Thiên Hà Số 8 còn hợp tác với tổ chức tà giáo phi chủ lưu như Độc Sào, đặc biệt thiếu đẳng cấp, so sánh với hai thế lực hải tặc lớn khác, gần như một gánh hát rong chắp vá lung tung.
Nhưng mỗi một lần gặp nhau, trang bị của Quân Đoàn Tự Do đều leo lên một tầng, đằng sau sự phát triển nhảy vọt này có cái gì, nghĩ kỹ lại thật sự khiến người ta sởn gai ốc.
Từ khi khai chiến đến bây giờ, thời gian chẳng qua hơn một năm, Nha Phiến ở bên trong liên minh rốt cuộc đã hoành hành đến nông nỗi nào, mới có thể cho tay trùm buôn thuốc phiện sau màn này vơ vét của cải như nổ hạt nhân?
“Trạm không gian lúc trước dù tốt dù xấu vẫn là đánh hạ, bây giờ hoàn toàn chính là tặng không rồi.” Lục Tất Hành do dự sán tới, dày mặt, giả vờ quên Lâm Tĩnh Hằng đang chiến tranh lạnh với cậu, tự mình gợi chuyện, “Nhân vật thần bí này rất thú vị đấy, không phải người nào thương thầm anh đó chứ? Là ai, anh đã biết chưa?”
Lâm Tĩnh Hằng chầm chậm lắc đầu, hắn nghĩ tới Laura Gurdon.
Trùm buôn lậu sau màn của Nha Phiến, nhất định là người cùng Laura… và bản thân hắn có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, mà người như vậy thật sự không nhiều.
Lâm Tĩnh Hằng ở liên minh, hằng ngày tiếp xúc phần lớn là cấp cao quân ủy, nếu là ai đó trong bọn họ, nhất định có thể nghĩ cách kiếm ra ít trang bị từ nhà máy công nghiệp quân sự của liên minh, không đến mức để Quân Đoàn Tự Do ban đầu nghèo nàn như thế.
Về phần Laura… Bà là người phụ trách Bạch Tháp, trên danh nghĩa thuộc về quản ủy hội.
Mà giữa Lâm Tĩnh Hằng với quản ủy hội, xưa nay chẳng được nửa câu hợp nhau, liên hệ cũng chỉ có…
Lục Tất Hành phát hiện sắc mặt hắn khác lạ, sợ hắn nghĩ ngợi lung tung, muốn đùa một chút cho qua đề tài này, thế là cậu đặt tay trên vai Lâm Tĩnh Hằng, chân tay táy máy dùng đầu ngón tay vén tóc và cằm hắn, ghé vào tai hắn nói: “Tướng quân, anh nhìn nghiêm trang, mà bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt không nhỏ đâu, phải chăng nên cho em một…”
Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ tay cậu.
Lục Tất Hành ngẩn ngơ, các ngón tay Lâm Tĩnh Hằng như muốn khảm vào xương cậu, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, ánh mắt rũ xuống lại khiến người ta tự dưng bất an, giống như có người xuyên thấu qua thân xác quất một roi thật mạnh trên linh hồn cậu vậy.
Lục Tất Hành: “Lâm, sao thế anh?”
Khi nhóm Độc Nhãn Ưng và Vu William đi đến các nơi của Thiên Hà Số 8 liên lạc chiến hữu xưa, đã bị một người bạn cũ bán đứng, khiến Quân Đoàn Tự Do do bị cướp Nha Phiến mà ghi hận trong lòng đuổi giết suốt dọc đường.
Độc Nhãn Ưng từng nói, lão và kẻ phản bội có giao tình vào sinh ra tử, từng ở trong cùng một cơ giáp vũ trụ trôi hơn năm mươi ngày… Lúc ấy hắn chế giễu Độc Nhãn Ưng, khẩu xuất cuồng ngôn mà nói, cho dù ở trong cùng một tử cung cũng chẳng chứng minh được điều gì.
Hắn nói lạnh lùng như vậy, như đinh đóng cột, giống như hắn sẽ không hối hận vậy.
“Tôi chỉ còn cậu thôi.” Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ tay khớp xương rõ ràng của Lục Tất Hành, như nắm phao cứu mạng.
Tại căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng, hai anh em họ Dương chào tạm biệt Lâm Tĩnh Xu.
“Chúng tôi không ngờ tin tức sẽ rơi vào tay Quân Đoàn Quang Vinh trước một bước, mà bọn chúng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế.” Poisson Dương nói, “Chuyện Lâm tướng quân ở Thiên Hà Số 8 mọi người đều đã biết, trung tâm dự phòng của chúng tôi cũng chẳng còn ý nghĩa, chúng tôi định mau chóng hội quân với Bạch Ngân Tam, chạy tới đó.”
Ngoài dự tính, Lâm Tĩnh Xu không giữ họ lại, cũng không có ý làm khó, còn chuẩn bị vật tư cho họ lên đường.
“Chỗ tôi có một cơ giáp đã ngụy trang, bây giờ tám đại thiên hà đều rất loạn, trên đường hãy cẩn thận, nghe nói các vị là ngành kỹ thuật hậu cần, chiến tranh hẳn cũng không cần xông ra tiền tuyến? Vậy nên đi chậm thôi, gặp phải vành đai phong tỏa quân sự thì vòng đường, an toàn làm đầu.” Lâm Tĩnh Xu dặn xong, dừng giây lát lại nói, “Anh tôi không làm những việc đó, tôi biết, sẽ không sao đâu.”
Hai câu này nói xong, cơ hồ sắp xua tan sự nghi ngờ của cặp sinh đôi với nàng.
“Đúng vậy,” Thomas Dương miễn cưỡng cười với nàng, “Để tên Lâm tướng quân đứng cạnh Tổng thống hải tặc gì đó cũng là sỉ nhục, nhưng có một số kẻ rắp tâm vu oan, một số người nghe gió tưởng mưa. Lâm tiểu thư, liên minh bây giờ vô cùng nguy hiểm, cô thật sự không đi theo chúng tôi? Trong cứ điểm Thành Thiên Sứ có nội gian, cô sẽ gặp nguy hiểm.”
Lâm Tĩnh Xu lắc đầu, khẽ và nhấn từng chữ lặp lại: “Không phải tôi nói rồi à, sẽ không sao đâu.”
Hai anh em họ Dương khuyên nhủ nhiều lần mà Lâm Tĩnh Xu đều từ chối, hết cách chỉ có thể tự mình đi khỏi.
Ngay khi họ vừa rời đi, hồi âm viễn trình của Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ ở gần Thiên Hà Số 1 nhất đã đến.
“Nói gì?” Lâm Tĩnh Xu hỏi.
“Không có tin tức gì quan trọng,” Một người mặc blouse trắng nói với nàng, “Chỉ là báo tọa độ của mình, cho biết mình đang chạy tới Thiên Hà Số 8, nguyên văn là ‘Phụng mệnh lệnh tướng quân tránh cứ điểm Chim Ruồi, chúng tôi dừng ở…”
“Cứ điểm Chim Ruồi,” Lâm Tĩnh Xu cắt ngang hắn, “Là kẻ kia… kẻ đó tên là gì?”
“Tướng quân Diệp Reeve, cựu bộ của Lục Tín năm xưa, có người nói lão vẫn ghi hận trong lòng đối với liên minh.”
“À, rất tốt, vậy thì lão đi.” Lâm Tĩnh Xu cúi đầu, như gọi đại vài món thức ăn, “Cựu bộ của Lục Tín, thời chiến tranh vị trí tế nhị, ngay cả anh ta cũng từng hoài nghi, hoàn mỹ. Bất kể có phải lão hay không, cứ để lão làm ‘ngòi nổ’ là được rồi.”
Blouse trắng cẩn thận nhìn nàng một cái: “Phu nhân, lỡ đâu lão vô tội…”
Lâm Tĩnh Xu vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn, hỏi ngược: “Việc đó liên quan gì đến ta?”
Blouse trắng hơi á khẩu, cúi đầu không ý kiến nữa.
Lâm Tĩnh Xu: “Đã đến bước binh qua chĩa vào nhau, còn tiếc rẻ trở mặt, dối trá lắm, cứ để ta làm kẻ xấu khuấy đục nước này là được rồi.”
“Phu nhân, thế bên phía Thành Thiên Sứ thì sao? Họ đã phát hiện thi thể hộ vệ của ngài và dấu vết đánh nhau ở hiện trường, bản thân ngài lại mất tích, bây giờ đã lên đầu đề khẩn cấp.”
Lâm Tĩnh Xu nheo mắt: “Thế ta cứ tiếp tục ‘mất tích’ là được rồi.”
Lúc này, cứ điểm “Chim Ruồi” đã quay đến vị trí xa mặt trời nhất, Diệp Reeve tâm sự nặng nề từ căn cứ quân sự trở về phủ của mình, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện sôi sùng sục mấy ngày hôm nay.
Không biết tại sao, tiếng những người đó chỉ trích Lâm Tĩnh Hằng, khiến lão nhớ tới năm ấy bọn họ nói Lục Tín như thế nào.
Những người đó thề thốt, nói chuyện chính xác, bằng chứng kinh điển nhất là Lục Tín lúc đòi quyền lợi cho Thiên Hà Số 8 liên tục thất bại lửa giận bốc lên đầu từng buột miệng nói một câu: “Các người nhìn xem Thiên Hà Số 8 thảm hại như thế, còn không bằng giao cho hải tặc quản!”
Lục Tín nổi danh quá sớm, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ cao, không khỏi hơi ngông cuồng, nhưng ông không hề là một kẻ ngốc ở trường hợp công khai không quản được miệng mình.
Câu này là ông nói lúc tán phét với phó quan trong một trạm bổ sung của tuyến đường dân dụng, khi dùng tàu vũ trụ cá nhân đi nghỉ phép, do là trường hợp riêng tư, ông lại uống ít rượu, hơi không biết giữ miệng, đã bị một thợ sửa robot phục vụ qua đường nghe thấy.
Thợ sửa chữa này là tín đồ trung thành bảo vệ tuyên ngôn tự do, mỗi một vụ biểu tình thị uy của chính nghĩa đều từng tham gia, căm ghét hải tặc vũ trụ như căm ghét kẻ thù giết cha – dù rằng hắn cũng chưa từng thấy hải tặc tròn méo ra sao.
Thợ sửa chữa nghe câu này, ban đầu còn cho rằng mình nhận nhầm người, lén chạy về lợi dụng công việc tra thông tin hành khách của Lục Tín, mới dám tin ông ta chính là “Lục Tín” kia. Kinh ngạc vì vị “cột sống liên minh” tay nắm trọng binh này lại có quan điểm chính trị không chính xác như vậy, người bảo vệ này vừa phẫn nộ vừa lo lắng, sau khi về nhà gào khóc một đêm, ngày hôm sau cắn chặt răng, bị ý thức trách nhiệm xã hội thôi thúc, cầm băng ghi âm đi tố cáo.
Họ nói Lục Tín phản bội liên minh, phản bội tín ngưỡng.
Họ nói ông đắc ý vênh váo, phẩm chất đạo đức cá nhân không theo kịp chức vị, dã tâm bành trướng, khống chế quân ủy thôi chưa đủ, còn mưu toan khống chế quốc hội liên minh, biến liên minh thành của nhà mình.
Họ còn nói ông làm màu, suốt ngày biểu diễn ân ái trước công chúng, kỳ thực cuộc hôn nhân với vợ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa, nhiều năm qua đều là mỗi người chơi phần mình – tỷ lệ kết hôn của thời đại Lịch Tân Tinh đã giảm xuống 15%, sinh mạng và thanh xuân dài lâu khiến mỗi một kẻ ngốc kích động chơi trò kết hôn đều kết thúc bằng mỗi người đi một ngả. Cả ngày khoe khoang mình chuyên chú gia đình, là “bạn đời trăm năm” gì đó, thứ chó má này nói ra bản thân có tin không?
Còn thắng lợi gì vĩ đại hơn vạch trần bộ mặt thật của người trên thần đàn, kéo ông ta xuống đạp một vạn phát?
Còn cái gì càng có thể thể hiện chân lý uy nghiêm và không sợ hơn việc này?
“Rót cho ta một ly Vodka.” Diệp Reeve hàm hồ nói với vệ binh, “Tiện thể đi hỏi xem thiết bị điều hòa nhiệt độ của cứ điểm có phải hỏng rồi hay không? Con mẹ nó lạnh thật.”
Vệ binh trả lời: “Thưa trưởng quan, nhiệt độ thực thời thể hiện 24 độ, không có biến động dị thường, ngài có cần khoang y tế kiểm tra thân thể một chút không?”
“Không,” Diệp Reeve bực dọc nói, “Cút ngay, ta muốn Vodka.”
Vệ binh vâng lời bưng rượu tới, rót cho lão một ly, Diệp Reeve ngậm một ngụm, vị cồn kích thích xộc thẳng lên đầu, lão lại bỗng nhiên chú ý tới vệ binh trước mắt là một khuôn mặt không quen lắm, Diệp Reeve phun ngụm rượu nhỏ kia ra, đẩy ly về phía trước: “Đi thêm đá cho ta… Ngươi trước kia không phải trong đoàn cận vệ à?”
“Không phải,” Vệ binh bình tĩnh nói, “Tôi trước kia làm người gác cổng ở căn cứ, gần đây trong đoàn cận vệ của ngài có người xin nghỉ ốm, tôi bỏ tiền chạy quan hệ mới chen vào được.”
Hắn nói như vậy, Diệp Reeve cũng có chút ấn tượng, mang máng nhớ tới vệ binh trẻ tuổi mỗi ngày đứng gác trước cổng căn cứ chào lão, vì thế lại hơi thả lỏng: “Thời buổi nào rồi mà còn muốn dùng mấy thủ đoạn vớ vẩn này bò lên trên, kiếm ít chiến công thực tế không tốt hơn à?”
Vệ binh trả lời: “Chiến công cửu tử nhất sinh, không bằng làm cận vệ cho ngài, an toàn, khởi điểm lại cao, còn có thể quen mặt với quan trên.”
“Ta ghét nhất đám phần tử đầu cơ trong nhà có chút tiền dơ bẩn các ngươi,” Diệp Reeve hầm hừ xua tay, “Không đi đường ngay.”
Vệ binh lành tính cười cười, bỏ thêm đá vào rượu cho lão, không phản bác.
Diệp Reeve nhìn hắn một cái thật sâu, nhờ chén rượu che, lặng lẽ mở thiết bị đầu cuối cá nhân, quét mặt vệ binh trẻ tuổi trước mắt, giống như không hề để ý mà hỏi: “Gia đình ngươi làm gì mà nhiều tiền dư để hối lộ quan trên như thế?”
Vệ binh qua loa trả lời: “Kinh doanh ạ.”
Diệp Reeve cúi xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua hồ sơ vừa mở, ngân dài giọng “À” một tiếng, lặng lẽ gửi một cảnh báo: “Kinh doanh gì?”
Vệ binh ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải Diệp Reeve, ánh mắt vệ binh ấy lạnh băng, đồng tử không biết chỗ nào không đúng mà nhìn không tự nhiên lắm, giống như động vật máu lạnh.
“Chip,” Hắn phun ra một chữ, “Tướng quân, rượu của ngài, không uống à?”
Trong hồ sơ mở ra trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Diệp Reeve, bên cạnh hình thẻ của vệ binh trẻ tuổi, rành rành ghi chú một dòng chữ “Mồ côi, không rõ ngày tháng năm sinh”.
Diệp Reeve chợt rút khẩu súng trên hông, nã một phát vào đầu gối vệ binh: “Láo toét!”
Diệp Reeve mặc dù chẳng ra gì, nhưng chinh chiến nhiều năm, bản lĩnh vẫn phải có, từ khoảng cách gần như vậy không thể bắn hụt, vốn định khiến đối phương mất khả năng hành động lại tiếp tục tra hỏi, ai ngờ vệ binh kia trúng một viên đạn vào đầu gối lại chỉ hơi loạng choạng tại chỗ, không hề xê dịch!
Hắn thậm chí cúi đầu thoáng nhìn ống quần thủng một lỗ to, xách quần giũ nhẹ, hành động không bị hạn chế chút nào mà đi tới Diệp Reeve.
Diệp Reeve kinh hãi: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Vệ binh chỉ cười không nói, biểu cảm vặn vẹo hết sức quỷ dị, từng bước một tới gần lão, Diệp Reeve toàn thân nổi da gà, nã mấy phát liền tới đối phương, đồng thời không nhịn được lại lần nữa nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân của mình – theo lý thuyết đoàn cận vệ của lão sau khi nhận được cảnh báo sẽ chạy tới trong vòng hai giây, thế nhưng…
“Đừng nhìn nữa, tướng quân, tín hiệu của ngài không gửi đi được, ống kính camera cũng sẽ không quay được cái gì.”
Diệp Reeve lui mãi đến góc tường: “Ngươi rốt cuộc là người của ai? Hiệp hội chống Utopia? Thành Thiên Sứ? Hay Tổng thống của Đoàn Quang Vinh?”
Khuôn mặt vệ binh từ từ biến dạng vặn vẹo, biến thành một khuôn mặt khác hẳn hoàn toàn, cứ điểm Chim Ruồi vô số người, vô số ống kính camera vậy mà đều không phát hiện: “Vấn đề này, ngài có thể hỏi Địa Ngục, vĩnh biệt.”
Ám sát, đây là giới hạn cuối cùng của nền văn minh hiện đại hoàn toàn vỡ nát.
Ba tiếng sau, vệ binh thay ca phát hiện xác Diệp Reeve.
Dấu vết trên xác chết và camera cho thấy, trước khi chết lão đã điên cuồng bắn phá văn phòng không một vật và gào thét gì đó giống như điên rồi, sau đó tự bắn vào huyệt thái dương mình.
Từ bệnh án của lão biết được, Diệp Reeve khi còn sống nghiện rượu, đồng thời dùng rất nhiều thuốc cảm xúc bị cấm, xung đột giữa cồn với thuốc cảm xúc là nhân tố chủ yếu dẫn đến điên cuồng, mà trong thiết bị đầu cuối cá nhân của lão còn có rất nhiều nhật ký cuộc gọi, người nói chuyện là Tổng thống của Quân Đoàn Quang Vinh.
Tin tức truyền ra, gần như cùng một thời gian, An Crewe của Thiên Hà Số 7 đã nhận được qua đường đặc thù.
Mà lúc này, An Crewe cơ hồ đã đứng trước mặt Lâm Tĩnh Hằng –
Đầu tháng Chín, Thiên Hà Số 8 trong tình huống loạn trong giặc ngoài, đột nhiên không biết kiếm từ đâu một đoàn trọng giáp siêu thời không, như cá muối trở mình, chợt đánh Hiệp hội chống Utopia một mạch ra khỏi Thiên Hà Số 8, Hiệp hội chống Utopia chỉ có thể cầu viện tổng bộ, việc đã đến nước này, không còn biện pháp nào khác ngoài tăng binh.
Cùng lúc đó, Thiên Hà Số 8 điều động rất nhiều cơ giáp quân dụng, bắt đầu di tản toàn bộ người dân gần tiền tuyến giao chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất