Chương 113: Quyển 4Chương 113
Lần này trong thư tín trao đổi chính thức của phía chính phủ hai thiên hà, quân trung ương Thiên Hà Số 7 do An Crewe dẫn đầu hạ tư thái rất thấp, đầu tiên trịnh trọng xin lỗi vì hành vi chặn đường lần trước, sau đó rất cẩn thận giải thích nguyên nhân, tiền căn hậu quả các sự tình từ hải tặc Quân Đoàn Quang Vinh lọt ra chứng cứ Lâm Tĩnh Hằng ở Thiên Hà Số 8, đến liên minh nghi ngờ hắn không từ mà biệt là có hiềm nghi cấu kết với hải tặc, tất cả đều nói hết sức rõ ràng.
“An Crewe nói, quân trung ương Thiên Hà Số 7 bọn họ chỉ phụng lệnh làm việc, lúc chặn đường cũng không biết hải tặc Hiệp hội chống Utopia đang tới gần, suýt nữa tạo thành hậu quả nghiêm trọng.” Lâm Tĩnh Hằng đưa tay lướt trang trong thiết bị đọc, nói với Tổng trưởng Edward, “Họ muốn đưa ra một số bồi thường.”
Tổng trưởng mới xem xong báo cáo tài chính hàng tháng của chính phủ, bị khoản chi quân phí khổng lồ chọc đau xương đuôi, đang đứng ngồi không yên, lúc này nghe thấy hai chữ “bồi thường”, ông già người nghèo chí đoản, lập tức trợn mắt: “Bồi thường cái gì?”
Lục Tất Hành làm chủ tịch ủy ban đặc biệt bên cạnh vội vàng ho mạnh một tiếng, ý bảo Tổng trưởng chú ý tố chất cá nhân.
Tổng trưởng Edward định thần lại, khó khăn vận chuyển bộ não nghèo đến rỉ sét: “Việc này… Ông ta nói như vậy, cũng không nhất định là viện cớ, lúc ấy quân trung ương tuy là chặn đường, nhưng quả thật không ra tay, hơn nữa sau khi rút quân phát hiện có hải tặc Hiệp hội chống Utopia tới gần Thiên Hà Số 8, còn cố ý vòng về đá đít chúng – đúng rồi, bọn họ không nói… Đã là phụng lệnh liên minh, tại sao lại đột nhiên lui binh?”
“Có nói, An Crewe bảo rằng, lúc ấy lão một lòng chỉ muốn đánh đuổi Hiệp hội chống Utopia khỏi Thiên Hà Số 7, vốn không định để ý mấy mệnh lệnh vớ vẩn của liên minh, cho nên chỉ làm ra vẻ vậy thôi.” Lâm Tĩnh Hằng ngữ khí nhàn nhạt nói, “Mà đương khi lão đóng vai chướng ngại vật, Diệp Reeve người phụ trách cứ điểm Chim Ruồi của liên minh bất ngờ tự sát, đồng thời để lộ bằng chứng quản ủy hội Vườn Địa Đàng hãm hại tướng quân Lục Tín, bao gồm một loạt chứng cứ họ ngụy tạo, cùng với phi pháp thông qua Vườn Địa Đàng tiến hành kích thích nhẹ đối với người dân, dẫn dắt khuynh hướng ý kiến của dư luận và bồi thẩm đoàn toàn dân, quân trung ương các nơi phần lớn là cựu bộ của Lục Tín, lập tức tuyên bố thoát ly liên minh, An Crewe vui mừng cùng chung tiến thoái với các chiến hữu cũ, cho nên liền lui binh.”
Lâm Tĩnh Hằng nói xong, phát hiện tất cả những người cao tuổi trong phòng họp đều ngơ ngác nhìn hắn.
Tổng trưởng Edward sửng sốt một lúc lâu, thì thào: “Tức là… không phải họ xử oan cho ông ấy, mà là cố ý vu oan hãm hại… Tại sao? Ông ấy có tội lỗi tày đình gì, làm sao mà khiến người khác không tha thứ được?”
Độc Nhãn Ưng đập bàn, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi chúi xuống, tựa hồ đang chăm chú nhìn chéo áo Độc Nhãn Ưng bay lên, lại tựa hồ chẳng nhìn gì cả.
Hắn không trả lời, trầm mặc giây lát cùng mọi người, rồi hắn mới cụp mí mắt, không để cảm xúc lộ ra mà nói: “Ngại thật, những chuyện chó má này của liên minh để mọi người chê cười rồi.”
Lục Tất Hành là người duy nhất trong số này vừa nói chuyện được, vừa trẻ tuổi chưa tiếp xúc với Lục Tín, thấy mọi người đều không nằm trong trạng thái, cậu vội vàng sắp xếp sơ qua mạch suy nghĩ: “Trước khi thu thập được nhiều tin tức hơn, chỉ xét những lời này, em cảm thấy thuyết phục. Vậy An tướng quân này muốn cái gì đây?”
“Xét trên địa lý, liên hệ giữa Thiên Hà Số 7 và 8 còn chặt chẽ hơn Thiên Hà 6 và 7 một chút, vả lại tới gần phương hướng Thiên Hà Số 6 là địa bàn của Hiệp hội chống Utopia, An Crewe ít nhiều lực bất tòng tâm. Liên minh hiện tại chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều đang hỗn chiến, lão thân thiện với chúng ta, là muốn tìm kiếm đồng minh.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bao gồm nhưng không giới hạn trong nối liền mạng nội bộ Thiên Hà Số 7 và 8, thông tuyến đường song phương, ký kết hiệp nghị hỗ trợ quân sự, khôi phục mậu dịch vân vân, để bày tỏ thành ý, lão còn nói, lão biết Thiên Hà Số 8 cuộc sống khó khăn, sẵn lòng chi viện vật tư cho chúng ta.”
Lục Tất Hành hồ nghi hỏi: “Tốt như vậy, giúp đỡ người nghèo à?”
“Không phải, lão nói lão có thể tặng một số thiết bị y tế, thay cho lời xin lỗi vì đã cản đường, nhưng nếu còn muốn thứ khác, thì phải tính là khoản vay giữa hai thiên hà, có lãi, điều khoản cụ thể có thể để đến lúc đó thương lượng, nhưng phải nói rõ trước, thời chiến lãi suất không thể quá thấp, Thiên Hà Số 8 sau khi khôi phục sản xuất sẽ trả từ từ. Đương nhiên, vật tư chỉ có dân dụng, đồ quân dụng không cho.”
Lục Tất Hành chậm rãi gật đầu.
“Không thấp” trong ngôn ngữ ngoại giao cũng tương tự với vay nặng lãi, nhưng thời kỳ thế này, muốn cho vay nặng lãi cũng chẳng quá đáng. Điều kiện An Crewe đưa ra có thể nói là hợp tình hợp lý, nói rõ họ muốn gì, nêu giá công khai, khá là “mất lòng trước được lòng sau”, đồng thời, lão lại khéo léo biểu đạt sự tín nhiệm đối với Lâm Tĩnh Hằng và Thiên Hà Số 8 – nếu “chính phủ” Thiên Hà Số 8 này hai ba ngày đã giải tán, thế “lãi suất cao” hay “lãi suất thấp” đều là vô nghĩa.
Không thể bắt bẻ được.
“Nghe rất thật, có vẻ đáng tin hơn cơm trưa miễn phí,” Lục Tất Hành hỏi Lâm Tĩnh Hằng, “Anh nghĩ như thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái.
Lúc này Lục Tất Hành mới ngộ ra, mình đã hỏi một câu dư thừa – Lâm tướng quân bây giờ đã từ vai “kiếm tiền nuôi gia đình” của Thiên Hà Số 8, biến thành một vị nhà giàu phá của.
Mới đầu đi ăn cướp là kiếm tiền, sau đó theo chiến cục ngày càng hỗn loạn, chiến tranh ngày càng thảm thiết, “lấy chiến nuôi chiến” không ổn nữa. Thiên Hà Số 8 chỉ có thể loạng choạng phát triển ngành công nghiệp quân sự tự sản xuất tự sử dụng, mà công nghiệp quân sự như một hố đen nuốt tiền, số tân binh không ngừng kéo đến và trong một lúc chưa huấn luyện được càng tốn rất nhiều chi phí.
Là một kẻ “nhà giàu phá của”, biết được nguồn thu nhập có thể, Lâm Tĩnh Hằng không trực tiếp lao đến, đã nói rất rõ thái độ của hắn.
Tổng trưởng thò đầu hỏi: “Lâm tướng quân hình như không tin thành ý của An Crewe lắm, có phải vì nhân phẩm người này có vấn đề gì hay không?”
“Khó mà nói, An Crewe người này ta tiếp xúc không nhiều, không hiểu rõ lắm, lão bị điều đi từ rất sớm, sau đó lại trực tiếp tới quân trung ương Thiên Hà Số 7, nhiều năm qua chưa từng gây sự, không gây ra chuyện gì, cũng không có công tích gì, ấn tượng duy nhất của ta đối với lão chính là quan hệ với mọi người không tệ, chuyện này chủ yếu xem ý Tổng trưởng.” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, lại tiếp, “Nhưng ta quen dùng ác ý phỏng đoán người khác hơn, nên có hai việc cần nói ra cho các vị tham khảo -“
“Thứ nhất, lúc An Crewe chặn đường, tình hình khẩn cấp, chúng ta từng nhiều lần cố gắng thành lập liên hệ với lão, đối phương toàn bộ không đếm xỉa; thứ hai, nếu những chuyện lão nói đều là thật, thế chúng ta không khỏi quá may mắn rồi, ta thật sự chưa có kinh nghiệm gì đối với thứ gọi là ‘may mắn’ này.”
Tại Thiên Hà Số 8, đâu chỉ mình hắn chưa có kinh nghiệm “may mắn”? Vật họp theo loài, mỗi một vị ở đây đều là người xui xẻo có thâm niên, mọi người cùng nhau vây xem cái bánh to treo lủng lẳng trên trời chực rơi, không đợi há miệng đón, lại bị Lâm Tĩnh Hằng hắt một chậu nước lạnh vào mặt, vừa thèm nhỏ dãi vừa phập phồng lo sợ, hết sức khó chịu, đành phải lũ lượt ủ rũ tan họp.
Lục Tất Hành nhân lúc xung quanh không có ai, thoáng cái chạy tới bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, mó tay mó chân mà bóp chân đấm lưng cho hắn: “Tướng quân chạy qua chạy lại giữa chiến khu và sao thủ đô, vất vả rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng còn đang suy nghĩ chuyện Lục Tín, nghĩ nếu ông biết mình chết hơn ba mươi năm mới được giải oan, hơn nữa mang đến kết quả như thế, trong lòng chẳng biết sẽ có cảm giác gì, nhìn thấy Lục Tất Hành, ánh mắt hắn mới hơi dịu đi, giơ tay lướt qua tóc trên thái dương cậu thanh niên ấy, lại dùng mu bàn tay cọ cọ khóe mắt cậu… Nhưng năm giây sau, chút dịu dàng này liền tan tành, Lâm Tĩnh Hằng tóm tay Lục Tất Hành: “Sờ chỗ nào đó?”
Lục Tất Hành thuận thế nắm lòng bàn tay hắn: “Tướng quân, đừng nhọc lòng như vậy nữa, trang bị nổ điểm nhảy vũ trụ không phải đã lắp đặt xong hết rồi à? Trang bị nổ mới lần này có thể khống chế viễn trình, không cần tự mình chạy tới bắn đạn đạo, lỡ như An Crewe không có ý tốt, chúng ta sẽ cách ông ta một Sở hà Hán giới. Đến lúc ấy anh sẽ hoàn toàn là của em…”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái.
Lục Tất Hành mặt không đổi sắc sửa lại: “… Người của Thiên Hà Số 8 bọn em, mắc nợ không trả, quay đầu bỏ chạy, kích thích quá.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe con ruột của Lục Tín suốt ngày mong cắt đứt quan hệ với xã hội loài người, còn mật mưu lừa cựu bộ của ông, tính toán quỵt nợ, tâm trạng quả thật một lời khó nói hết.
Làm cha mẹ sao không yêu cầu chứng chỉ tư cách? Để những người này nhắm mắt đẻ bừa, đẻ ra thể loại nào cũng mặc kệ.
“Thầy Lục, đây là lời mà người làm gương tốt nên nói à?”
Thầy Lục buông tay: “Luyến tiếc con trẻ không bắt được sói, luyến tiếc bản thân không bắt được lưu manh.”
Lưu manh bị bắt nới lỏng cổ áo sơ mi, nói: “Cút.”
Thiên Hà Số 8 chậm chạp không đưa ra câu trả lời rõ ràng, vài ngày sau, An Crewe lại lần nữa lên tiếng, muốn đích thân đến thăm sao Khải Minh của Thiên Hà Số 8.
Lâm Tĩnh Hằng rất lịch sự đáp lại ông ta, chào mừng làm khách, nhưng cơ giáp quân dụng tuyệt đối không thể lái vào Thiên Hà Số 8, trên tàu vũ trụ không thể có võ trang, bao gồm súng lục, nhân viên hộ vệ không thể hơn mười người, sau khi đáp xuống sao Khải Minh, tất cả phải bị kiểm tra an ninh.
An Crewe nhận được câu trả lời không thân thiện này, lập tức giở mặt từ xa, tự mình nhảy qua người phát ngôn bên phía chính phủ Thiên Hà Số 7, nói mình sẽ cởi trần đi gặp, trước khi đến nhất định tắm rửa cạo lông, để tránh lông ngực quá dài chọc mù mắt chó yểu điệu của Lâm thiếu gia – có điều phát ngôn thiếu văn minh này vài phút sau đã bị phía Thiên Hà Số 7 rút về, quân trung ương Thiên Hà Số 7 bày tỏ, họ sẽ tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của hàng xóm, chờ mong gặp gỡ tại sao Khải Minh.
Thời kỳ đặc thù, không nhiều lễ nghi rườm rà, bốn ngày sau, An Crewe quả nhiên thực sự rất ngông nghênh đến một mình, ngay cả mười hộ vệ cũng không dẫn theo, chỉ dẫn hai thư ký phụ trách công tác văn thư và sinh hoạt thường ngày.
Bản thân An Crewe tuy rằng nói chuyện tục tĩu, hết sức thô lỗ, nhưng làm việc trong lỗ mãng có cẩn thận, rất chú trọng, ông ta tới Thiên Hà Số 8, trực tiếp dừng tàu vũ trụ ở bên ngoài, giao nhận vật tư y tế mang đến với quân tự vệ Thiên Hà Số 8, sau đó chủ động đề xuất muốn Tổng trưởng cho mượn xe riêng. Sau khi tiến vào Thiên Hà Số 8, ông ta cũng không đến thẳng tân đô sao Khải Minh, mà nán lại sao Cayley nửa ngày trước, mặc quần áo cách ly, đặt một bó hoa trên đất đai cháy sém của sao thủ đô Thiên Hà Số 8 ngày xưa để tưởng niệm, bấy giờ mới theo Tổng trưởng Edward trở về Ngân Hà Thành.
Tổng trưởng năm xưa ở quốc hội liên minh đã chịu đủ đám chính khách giả dối, khó được nhìn thấy một An Crewe tương đối phóng khoáng, trò chuyện rất vui vẻ, họp hành suốt một ngày, Tổng trưởng rất thích tích cách có gì nói đó của An Crewe, sắp coi ông ta là bạn luôn rồi, nếu không phải Lâm Tĩnh Hằng mặt lạnh ở kế bên, suýt nữa đã nhận lời đi thăm đáp lễ ngay tại đó.
Đoàn người hiệu suất rất cao hoàn thành cò kè mặc cả, do An Crewe và Tổng trưởng Edward lần lượt đại diện cho Thiên Hà Số 7 và 8, ký kết hiệp nghị hỗ trợ quân sự cùng hiệp nghị vay mượn số vật tư đầu tiên, giao hẹn song phương mỗi bên phái một đội hộ vệ, xây trạm bổ sung vũ trụ ở nơi giao giới hai thiên hà, nối liền tuyến đường giữa Thiên Hà Số 7 và 8.
Sau đó Tổng trưởng sắp xếp cho An Crewe tham quan Ngân Hà Thành, cứ thế đi lên quảng trường.
An Crewe nhìn bức tượng đá đồ sộ của Lục Tín, giống như hơi ngây người ra, ông ta dụi mắt, miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười mỉm, có chút lộn xộn mà nói với Tổng trưởng Edward: “Votaw ban đầu cũng có một bức, sau đó tượng đá bị bọn họ bỏ đi… đây… đây là thượng tướng Lục Tín sao? Tôi không nhận nhầm chứ?”
Tổng trưởng vỗ vai ông ta.
An Crewe gật đầu, hai gò má căng lên, như là cắn chặt răng, năm lần bảy lượt mở miệng muốn nói gì đó, lại đều mím về trong môi, ông ta cúi xuống ngẩng lên mấy lần, giống như không biết nên đối mặt với thủ trưởng cũ như thế nào, vành mắt từ từ đỏ lên, tia máu làm mờ mắt, An Crewe đứng im dưới tượng đá, cả năm phút không nói nên lời.
Tất cả những người từng đi theo Lục Tín tham gia cuộc kháng chiến của Thiên Hà Số 8 đều im lặng đứng trang nghiêm cùng ông ta.
Độc Nhãn Ưng tự dưng cay cay vành mắt, không thể nhịn được đi sang một bên, châm một điếu thuốc giấu mình vào trong đó, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm đứng kế bên, Trạm Lư hình người như một vệ binh bình thường đi theo hắn – do ghét nhau với An Crewe mà lúc giao nhận vật tư ở biên giới Thiên Hà Số 7 và 8 Lâm Tĩnh Hằng đã choảng nhau một trận, bởi vậy hắn không hề tham gia tiếp đãi, chỉ dẫn đội hộ vệ của Tổng trưởng đi theo không xa không gần, thường xuyên đề phòng An Crewe có mưu đồ xấu.
Độc Nhãn Ưng nói: “Chúng ta còn chưa nổ điểm nhảy vũ trụ, dù sao cũng phải giao lưu với bên ngoài, quân trung ương Thiên Hà Số 7 dẫu gì cũng tốt hơn hải tặc và chó săn liên minh chứ.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Bằng không lão còn có thể sống sót đứng ở đây à?”
Độc Nhãn Ưng hơi bất đắc dĩ: “Tao nói, có phải mấy năm nay mày đóng vai mặt đen quen rồi nên đóng khung vai diễn luôn không?”
Lâm Tĩnh Hằng thả lỏng tư thế đứng, khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường của ngõ nhỏ vòng ngoài quảng trường, nói khẽ: “Dù sao cũng phải có người hắt nước lạnh, và dù sao cũng phải có người phụ trách lòng dạ tiểu nhân. Vả lại hai nghi ngờ hôm đó tôi đưa ra trong cuộc họp, đối phương còn chưa có giải thích hợp lý – Trạm Lư, gửi một tin nhắn đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Tổng trưởng, bảo ông ta thừa cơ đề cập với An Crewe, cứ nói chúng ta muốn xem nguyên bộ tiết lộ ra sau khi Diệp Reeve tự sát có những gì, không nghe bản thuật lại… Hoặc lão ta không phải muốn nối mạng Thiên Hà Số 7 và 8 sao, bảo lão giao ra một mật khẩu thông tin viễn trình liên hệ với thiên hà khác trước đi.”
Độc Nhãn Ưng đột nhiên hỏi: “Thằng ranh con Lục Tất Hành kia đâu?”
“Thay Tổng trưởng đi tuần tra vệ tinh bố trí di dân rồi.”
Độc Nhãn Ưng nheo mắt nhìn tấm lưng còng của An Crewe, thấp giọng nói: “Mỗi người đều biết tượng Lục Tín đối với mình có ý nghĩa gì, chỉ có nó không biết.”
“Tôi đang muốn nói chuyện này với ông đây,” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên quét ánh mắt qua xung quanh, xác nhận quanh đây không có người ngoài, hắn mới mập mờ nói, “Trạm Lư, văn kiện mã hóa số ‘081’, chính là kết quả quét não bộ cậu ấy…”
Độc Nhãn Ưng ý thức được hắn đang nói gì, bỗng chốc quay đầu nhìn hắn.
Lâm Tĩnh Hằng: “Nghiền nát đi.”
Trạm Lư hỏi: “Tiên sinh, sau khi nghiền nát văn kiện tương quan, tôi sẽ không nhớ mình từng quét…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang: “Ừ, nghiền nát đi.”
Hắn dứt lời, trong con mắt thoạt nhìn không khác gì người thật của Trạm Lư, đồng tử đột nhiên khuếch tán, lộ ra màu nền chất vô cơ, vô số mã phức tạp lóe qua.
Độc Nhãn Ưng giật mình nhìn hắn.
“Ông anh, kể từ bây giờ, chuyện này ông biết, tôi biết, không được vào tai người thứ ba nữa.” Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng rất thấp.
Độc Nhãn Ưng nhìn An Crewe, lại nhìn hắn: “Mày không tin được…”
Lâm Tĩnh Hằng chậm rãi lắc đầu: “Mấy ngày nay tôi vẫn suy nghĩ một việc.”
“Việc gì?”
“Khi tôi đi tra xét tuyến đường ngầm Thiên Hà Số 8 thông đến vực ngoại, tại vành đai tiểu hành tinh đã tìm được một điểm nhảy vũ trụ phi pháp năm xưa Lục Tín để lại, tên là ‘Kinh Hỉ’, điểm nhảy vũ trụ này trong tài liệu phía chính phủ nội bộ liên minh… thậm chí trên Trạm Lư, đều không ghi lại gì.” Lâm Tĩnh Hằng nói khẽ, “Lúc thập đại danh kiếm được thiết kế ra, trị số tới hạn tinh thần cực cao, ít ai có thể kết hợp, Trạm Lư luôn là cho ông ấy dùng, đến sau khi ông ấy thăng lên thượng tướng, Trạm Lư qua đổi mới nâng cấp đã thêm khóa gien của ông ấy trở thành cơ giáp riêng… Ai đã xóa bộ nhớ của Trạm Lư? Nếu là ông ấy tự mình xóa, tại sao, ông ấy đang đề phòng ai?”
Bộ não Độc Nhãn Ưng nhất thời không theo kịp, tàn thuốc rơi xuống quên búng.
“Tôi có thể cảm giác được, trước khi xảy ra chuyện Lục Tín đã mất đi tín nhiệm với rất nhiều người.” Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng nặng nề nhìn An Crewe một cái, họ đã tế bái xong bức tượng tinh thần chung trên quảng trường, đoàn người cảm xúc giảm sút, đang định quay về tòa nhà hành chính của chính phủ, Lâm Tĩnh Hằng búng tay ra hiệu cho Trạm Lư đi theo, “Tôi cũng không tin ai, hợp tác thì có thể, nhưng phải giữ cảnh giác – Ông anh ạ, trừ phi một người chết rồi, không thể có định luận đóng nắp quan tài.”
Độc Nhãn Ưng hơi rùng mình, không nói ra lời.
An Crewe ký xong hiệp nghị, tối hôm ấy liền nhận được thông báo khẩn cấp của Thiên Hà Số 7, biết Hiệp hội chống Utopia chiếm đóng ở Thiên Hà Số 7 lại có dị động, cơm tối cũng chưa kịp ăn đã chào từ biệt trở về chủ trì công việc phòng ngự.
Lâm Tĩnh Hằng cho Turan hộ tống ông ta tới giao giới hai thiên hà, bàn giao An Crewe cho lính của chính ông ta, chờ họ rời khỏi tầm nhìn mới trở về phục mệnh.
An Crewe ném đống hiệp ước giữa các thiên hà cho thư ký đi chỉnh sửa, nói rằng mình phải nghỉ ngơi, cho mọi người lui đi hết.
Theo mật khẩu đặc thù, lão kết nối vào thông tin viễn trình thông đến cứ điểm Thành Thiên Sứ.
“Thiên Hà Số 8 đã hoàn thành cuộc đại di dân, nhìn từ trên phân bố phòng ngự trạm gác ven đường, ta đoán họ đã lắp trang bị nổ trên điểm nhảy vũ trụ vòng ngoài. Lâm Tĩnh Hằng người này cẩn thận đa nghi, không thể cho hắn có cơ hội đóng kín Thiên Hà Số 8. Thư ký trưởng Vương, lần này sợ rằng không bỏ ít vốn gốc thì không được, các ông có thể cho ta cái gì? Ta không cần lời hứa suông.”
“An Crewe nói, quân trung ương Thiên Hà Số 7 bọn họ chỉ phụng lệnh làm việc, lúc chặn đường cũng không biết hải tặc Hiệp hội chống Utopia đang tới gần, suýt nữa tạo thành hậu quả nghiêm trọng.” Lâm Tĩnh Hằng đưa tay lướt trang trong thiết bị đọc, nói với Tổng trưởng Edward, “Họ muốn đưa ra một số bồi thường.”
Tổng trưởng mới xem xong báo cáo tài chính hàng tháng của chính phủ, bị khoản chi quân phí khổng lồ chọc đau xương đuôi, đang đứng ngồi không yên, lúc này nghe thấy hai chữ “bồi thường”, ông già người nghèo chí đoản, lập tức trợn mắt: “Bồi thường cái gì?”
Lục Tất Hành làm chủ tịch ủy ban đặc biệt bên cạnh vội vàng ho mạnh một tiếng, ý bảo Tổng trưởng chú ý tố chất cá nhân.
Tổng trưởng Edward định thần lại, khó khăn vận chuyển bộ não nghèo đến rỉ sét: “Việc này… Ông ta nói như vậy, cũng không nhất định là viện cớ, lúc ấy quân trung ương tuy là chặn đường, nhưng quả thật không ra tay, hơn nữa sau khi rút quân phát hiện có hải tặc Hiệp hội chống Utopia tới gần Thiên Hà Số 8, còn cố ý vòng về đá đít chúng – đúng rồi, bọn họ không nói… Đã là phụng lệnh liên minh, tại sao lại đột nhiên lui binh?”
“Có nói, An Crewe bảo rằng, lúc ấy lão một lòng chỉ muốn đánh đuổi Hiệp hội chống Utopia khỏi Thiên Hà Số 7, vốn không định để ý mấy mệnh lệnh vớ vẩn của liên minh, cho nên chỉ làm ra vẻ vậy thôi.” Lâm Tĩnh Hằng ngữ khí nhàn nhạt nói, “Mà đương khi lão đóng vai chướng ngại vật, Diệp Reeve người phụ trách cứ điểm Chim Ruồi của liên minh bất ngờ tự sát, đồng thời để lộ bằng chứng quản ủy hội Vườn Địa Đàng hãm hại tướng quân Lục Tín, bao gồm một loạt chứng cứ họ ngụy tạo, cùng với phi pháp thông qua Vườn Địa Đàng tiến hành kích thích nhẹ đối với người dân, dẫn dắt khuynh hướng ý kiến của dư luận và bồi thẩm đoàn toàn dân, quân trung ương các nơi phần lớn là cựu bộ của Lục Tín, lập tức tuyên bố thoát ly liên minh, An Crewe vui mừng cùng chung tiến thoái với các chiến hữu cũ, cho nên liền lui binh.”
Lâm Tĩnh Hằng nói xong, phát hiện tất cả những người cao tuổi trong phòng họp đều ngơ ngác nhìn hắn.
Tổng trưởng Edward sửng sốt một lúc lâu, thì thào: “Tức là… không phải họ xử oan cho ông ấy, mà là cố ý vu oan hãm hại… Tại sao? Ông ấy có tội lỗi tày đình gì, làm sao mà khiến người khác không tha thứ được?”
Độc Nhãn Ưng đập bàn, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi chúi xuống, tựa hồ đang chăm chú nhìn chéo áo Độc Nhãn Ưng bay lên, lại tựa hồ chẳng nhìn gì cả.
Hắn không trả lời, trầm mặc giây lát cùng mọi người, rồi hắn mới cụp mí mắt, không để cảm xúc lộ ra mà nói: “Ngại thật, những chuyện chó má này của liên minh để mọi người chê cười rồi.”
Lục Tất Hành là người duy nhất trong số này vừa nói chuyện được, vừa trẻ tuổi chưa tiếp xúc với Lục Tín, thấy mọi người đều không nằm trong trạng thái, cậu vội vàng sắp xếp sơ qua mạch suy nghĩ: “Trước khi thu thập được nhiều tin tức hơn, chỉ xét những lời này, em cảm thấy thuyết phục. Vậy An tướng quân này muốn cái gì đây?”
“Xét trên địa lý, liên hệ giữa Thiên Hà Số 7 và 8 còn chặt chẽ hơn Thiên Hà 6 và 7 một chút, vả lại tới gần phương hướng Thiên Hà Số 6 là địa bàn của Hiệp hội chống Utopia, An Crewe ít nhiều lực bất tòng tâm. Liên minh hiện tại chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều đang hỗn chiến, lão thân thiện với chúng ta, là muốn tìm kiếm đồng minh.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bao gồm nhưng không giới hạn trong nối liền mạng nội bộ Thiên Hà Số 7 và 8, thông tuyến đường song phương, ký kết hiệp nghị hỗ trợ quân sự, khôi phục mậu dịch vân vân, để bày tỏ thành ý, lão còn nói, lão biết Thiên Hà Số 8 cuộc sống khó khăn, sẵn lòng chi viện vật tư cho chúng ta.”
Lục Tất Hành hồ nghi hỏi: “Tốt như vậy, giúp đỡ người nghèo à?”
“Không phải, lão nói lão có thể tặng một số thiết bị y tế, thay cho lời xin lỗi vì đã cản đường, nhưng nếu còn muốn thứ khác, thì phải tính là khoản vay giữa hai thiên hà, có lãi, điều khoản cụ thể có thể để đến lúc đó thương lượng, nhưng phải nói rõ trước, thời chiến lãi suất không thể quá thấp, Thiên Hà Số 8 sau khi khôi phục sản xuất sẽ trả từ từ. Đương nhiên, vật tư chỉ có dân dụng, đồ quân dụng không cho.”
Lục Tất Hành chậm rãi gật đầu.
“Không thấp” trong ngôn ngữ ngoại giao cũng tương tự với vay nặng lãi, nhưng thời kỳ thế này, muốn cho vay nặng lãi cũng chẳng quá đáng. Điều kiện An Crewe đưa ra có thể nói là hợp tình hợp lý, nói rõ họ muốn gì, nêu giá công khai, khá là “mất lòng trước được lòng sau”, đồng thời, lão lại khéo léo biểu đạt sự tín nhiệm đối với Lâm Tĩnh Hằng và Thiên Hà Số 8 – nếu “chính phủ” Thiên Hà Số 8 này hai ba ngày đã giải tán, thế “lãi suất cao” hay “lãi suất thấp” đều là vô nghĩa.
Không thể bắt bẻ được.
“Nghe rất thật, có vẻ đáng tin hơn cơm trưa miễn phí,” Lục Tất Hành hỏi Lâm Tĩnh Hằng, “Anh nghĩ như thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái.
Lúc này Lục Tất Hành mới ngộ ra, mình đã hỏi một câu dư thừa – Lâm tướng quân bây giờ đã từ vai “kiếm tiền nuôi gia đình” của Thiên Hà Số 8, biến thành một vị nhà giàu phá của.
Mới đầu đi ăn cướp là kiếm tiền, sau đó theo chiến cục ngày càng hỗn loạn, chiến tranh ngày càng thảm thiết, “lấy chiến nuôi chiến” không ổn nữa. Thiên Hà Số 8 chỉ có thể loạng choạng phát triển ngành công nghiệp quân sự tự sản xuất tự sử dụng, mà công nghiệp quân sự như một hố đen nuốt tiền, số tân binh không ngừng kéo đến và trong một lúc chưa huấn luyện được càng tốn rất nhiều chi phí.
Là một kẻ “nhà giàu phá của”, biết được nguồn thu nhập có thể, Lâm Tĩnh Hằng không trực tiếp lao đến, đã nói rất rõ thái độ của hắn.
Tổng trưởng thò đầu hỏi: “Lâm tướng quân hình như không tin thành ý của An Crewe lắm, có phải vì nhân phẩm người này có vấn đề gì hay không?”
“Khó mà nói, An Crewe người này ta tiếp xúc không nhiều, không hiểu rõ lắm, lão bị điều đi từ rất sớm, sau đó lại trực tiếp tới quân trung ương Thiên Hà Số 7, nhiều năm qua chưa từng gây sự, không gây ra chuyện gì, cũng không có công tích gì, ấn tượng duy nhất của ta đối với lão chính là quan hệ với mọi người không tệ, chuyện này chủ yếu xem ý Tổng trưởng.” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, lại tiếp, “Nhưng ta quen dùng ác ý phỏng đoán người khác hơn, nên có hai việc cần nói ra cho các vị tham khảo -“
“Thứ nhất, lúc An Crewe chặn đường, tình hình khẩn cấp, chúng ta từng nhiều lần cố gắng thành lập liên hệ với lão, đối phương toàn bộ không đếm xỉa; thứ hai, nếu những chuyện lão nói đều là thật, thế chúng ta không khỏi quá may mắn rồi, ta thật sự chưa có kinh nghiệm gì đối với thứ gọi là ‘may mắn’ này.”
Tại Thiên Hà Số 8, đâu chỉ mình hắn chưa có kinh nghiệm “may mắn”? Vật họp theo loài, mỗi một vị ở đây đều là người xui xẻo có thâm niên, mọi người cùng nhau vây xem cái bánh to treo lủng lẳng trên trời chực rơi, không đợi há miệng đón, lại bị Lâm Tĩnh Hằng hắt một chậu nước lạnh vào mặt, vừa thèm nhỏ dãi vừa phập phồng lo sợ, hết sức khó chịu, đành phải lũ lượt ủ rũ tan họp.
Lục Tất Hành nhân lúc xung quanh không có ai, thoáng cái chạy tới bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, mó tay mó chân mà bóp chân đấm lưng cho hắn: “Tướng quân chạy qua chạy lại giữa chiến khu và sao thủ đô, vất vả rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng còn đang suy nghĩ chuyện Lục Tín, nghĩ nếu ông biết mình chết hơn ba mươi năm mới được giải oan, hơn nữa mang đến kết quả như thế, trong lòng chẳng biết sẽ có cảm giác gì, nhìn thấy Lục Tất Hành, ánh mắt hắn mới hơi dịu đi, giơ tay lướt qua tóc trên thái dương cậu thanh niên ấy, lại dùng mu bàn tay cọ cọ khóe mắt cậu… Nhưng năm giây sau, chút dịu dàng này liền tan tành, Lâm Tĩnh Hằng tóm tay Lục Tất Hành: “Sờ chỗ nào đó?”
Lục Tất Hành thuận thế nắm lòng bàn tay hắn: “Tướng quân, đừng nhọc lòng như vậy nữa, trang bị nổ điểm nhảy vũ trụ không phải đã lắp đặt xong hết rồi à? Trang bị nổ mới lần này có thể khống chế viễn trình, không cần tự mình chạy tới bắn đạn đạo, lỡ như An Crewe không có ý tốt, chúng ta sẽ cách ông ta một Sở hà Hán giới. Đến lúc ấy anh sẽ hoàn toàn là của em…”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái.
Lục Tất Hành mặt không đổi sắc sửa lại: “… Người của Thiên Hà Số 8 bọn em, mắc nợ không trả, quay đầu bỏ chạy, kích thích quá.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe con ruột của Lục Tín suốt ngày mong cắt đứt quan hệ với xã hội loài người, còn mật mưu lừa cựu bộ của ông, tính toán quỵt nợ, tâm trạng quả thật một lời khó nói hết.
Làm cha mẹ sao không yêu cầu chứng chỉ tư cách? Để những người này nhắm mắt đẻ bừa, đẻ ra thể loại nào cũng mặc kệ.
“Thầy Lục, đây là lời mà người làm gương tốt nên nói à?”
Thầy Lục buông tay: “Luyến tiếc con trẻ không bắt được sói, luyến tiếc bản thân không bắt được lưu manh.”
Lưu manh bị bắt nới lỏng cổ áo sơ mi, nói: “Cút.”
Thiên Hà Số 8 chậm chạp không đưa ra câu trả lời rõ ràng, vài ngày sau, An Crewe lại lần nữa lên tiếng, muốn đích thân đến thăm sao Khải Minh của Thiên Hà Số 8.
Lâm Tĩnh Hằng rất lịch sự đáp lại ông ta, chào mừng làm khách, nhưng cơ giáp quân dụng tuyệt đối không thể lái vào Thiên Hà Số 8, trên tàu vũ trụ không thể có võ trang, bao gồm súng lục, nhân viên hộ vệ không thể hơn mười người, sau khi đáp xuống sao Khải Minh, tất cả phải bị kiểm tra an ninh.
An Crewe nhận được câu trả lời không thân thiện này, lập tức giở mặt từ xa, tự mình nhảy qua người phát ngôn bên phía chính phủ Thiên Hà Số 7, nói mình sẽ cởi trần đi gặp, trước khi đến nhất định tắm rửa cạo lông, để tránh lông ngực quá dài chọc mù mắt chó yểu điệu của Lâm thiếu gia – có điều phát ngôn thiếu văn minh này vài phút sau đã bị phía Thiên Hà Số 7 rút về, quân trung ương Thiên Hà Số 7 bày tỏ, họ sẽ tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của hàng xóm, chờ mong gặp gỡ tại sao Khải Minh.
Thời kỳ đặc thù, không nhiều lễ nghi rườm rà, bốn ngày sau, An Crewe quả nhiên thực sự rất ngông nghênh đến một mình, ngay cả mười hộ vệ cũng không dẫn theo, chỉ dẫn hai thư ký phụ trách công tác văn thư và sinh hoạt thường ngày.
Bản thân An Crewe tuy rằng nói chuyện tục tĩu, hết sức thô lỗ, nhưng làm việc trong lỗ mãng có cẩn thận, rất chú trọng, ông ta tới Thiên Hà Số 8, trực tiếp dừng tàu vũ trụ ở bên ngoài, giao nhận vật tư y tế mang đến với quân tự vệ Thiên Hà Số 8, sau đó chủ động đề xuất muốn Tổng trưởng cho mượn xe riêng. Sau khi tiến vào Thiên Hà Số 8, ông ta cũng không đến thẳng tân đô sao Khải Minh, mà nán lại sao Cayley nửa ngày trước, mặc quần áo cách ly, đặt một bó hoa trên đất đai cháy sém của sao thủ đô Thiên Hà Số 8 ngày xưa để tưởng niệm, bấy giờ mới theo Tổng trưởng Edward trở về Ngân Hà Thành.
Tổng trưởng năm xưa ở quốc hội liên minh đã chịu đủ đám chính khách giả dối, khó được nhìn thấy một An Crewe tương đối phóng khoáng, trò chuyện rất vui vẻ, họp hành suốt một ngày, Tổng trưởng rất thích tích cách có gì nói đó của An Crewe, sắp coi ông ta là bạn luôn rồi, nếu không phải Lâm Tĩnh Hằng mặt lạnh ở kế bên, suýt nữa đã nhận lời đi thăm đáp lễ ngay tại đó.
Đoàn người hiệu suất rất cao hoàn thành cò kè mặc cả, do An Crewe và Tổng trưởng Edward lần lượt đại diện cho Thiên Hà Số 7 và 8, ký kết hiệp nghị hỗ trợ quân sự cùng hiệp nghị vay mượn số vật tư đầu tiên, giao hẹn song phương mỗi bên phái một đội hộ vệ, xây trạm bổ sung vũ trụ ở nơi giao giới hai thiên hà, nối liền tuyến đường giữa Thiên Hà Số 7 và 8.
Sau đó Tổng trưởng sắp xếp cho An Crewe tham quan Ngân Hà Thành, cứ thế đi lên quảng trường.
An Crewe nhìn bức tượng đá đồ sộ của Lục Tín, giống như hơi ngây người ra, ông ta dụi mắt, miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười mỉm, có chút lộn xộn mà nói với Tổng trưởng Edward: “Votaw ban đầu cũng có một bức, sau đó tượng đá bị bọn họ bỏ đi… đây… đây là thượng tướng Lục Tín sao? Tôi không nhận nhầm chứ?”
Tổng trưởng vỗ vai ông ta.
An Crewe gật đầu, hai gò má căng lên, như là cắn chặt răng, năm lần bảy lượt mở miệng muốn nói gì đó, lại đều mím về trong môi, ông ta cúi xuống ngẩng lên mấy lần, giống như không biết nên đối mặt với thủ trưởng cũ như thế nào, vành mắt từ từ đỏ lên, tia máu làm mờ mắt, An Crewe đứng im dưới tượng đá, cả năm phút không nói nên lời.
Tất cả những người từng đi theo Lục Tín tham gia cuộc kháng chiến của Thiên Hà Số 8 đều im lặng đứng trang nghiêm cùng ông ta.
Độc Nhãn Ưng tự dưng cay cay vành mắt, không thể nhịn được đi sang một bên, châm một điếu thuốc giấu mình vào trong đó, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm đứng kế bên, Trạm Lư hình người như một vệ binh bình thường đi theo hắn – do ghét nhau với An Crewe mà lúc giao nhận vật tư ở biên giới Thiên Hà Số 7 và 8 Lâm Tĩnh Hằng đã choảng nhau một trận, bởi vậy hắn không hề tham gia tiếp đãi, chỉ dẫn đội hộ vệ của Tổng trưởng đi theo không xa không gần, thường xuyên đề phòng An Crewe có mưu đồ xấu.
Độc Nhãn Ưng nói: “Chúng ta còn chưa nổ điểm nhảy vũ trụ, dù sao cũng phải giao lưu với bên ngoài, quân trung ương Thiên Hà Số 7 dẫu gì cũng tốt hơn hải tặc và chó săn liên minh chứ.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Bằng không lão còn có thể sống sót đứng ở đây à?”
Độc Nhãn Ưng hơi bất đắc dĩ: “Tao nói, có phải mấy năm nay mày đóng vai mặt đen quen rồi nên đóng khung vai diễn luôn không?”
Lâm Tĩnh Hằng thả lỏng tư thế đứng, khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường của ngõ nhỏ vòng ngoài quảng trường, nói khẽ: “Dù sao cũng phải có người hắt nước lạnh, và dù sao cũng phải có người phụ trách lòng dạ tiểu nhân. Vả lại hai nghi ngờ hôm đó tôi đưa ra trong cuộc họp, đối phương còn chưa có giải thích hợp lý – Trạm Lư, gửi một tin nhắn đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Tổng trưởng, bảo ông ta thừa cơ đề cập với An Crewe, cứ nói chúng ta muốn xem nguyên bộ tiết lộ ra sau khi Diệp Reeve tự sát có những gì, không nghe bản thuật lại… Hoặc lão ta không phải muốn nối mạng Thiên Hà Số 7 và 8 sao, bảo lão giao ra một mật khẩu thông tin viễn trình liên hệ với thiên hà khác trước đi.”
Độc Nhãn Ưng đột nhiên hỏi: “Thằng ranh con Lục Tất Hành kia đâu?”
“Thay Tổng trưởng đi tuần tra vệ tinh bố trí di dân rồi.”
Độc Nhãn Ưng nheo mắt nhìn tấm lưng còng của An Crewe, thấp giọng nói: “Mỗi người đều biết tượng Lục Tín đối với mình có ý nghĩa gì, chỉ có nó không biết.”
“Tôi đang muốn nói chuyện này với ông đây,” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên quét ánh mắt qua xung quanh, xác nhận quanh đây không có người ngoài, hắn mới mập mờ nói, “Trạm Lư, văn kiện mã hóa số ‘081’, chính là kết quả quét não bộ cậu ấy…”
Độc Nhãn Ưng ý thức được hắn đang nói gì, bỗng chốc quay đầu nhìn hắn.
Lâm Tĩnh Hằng: “Nghiền nát đi.”
Trạm Lư hỏi: “Tiên sinh, sau khi nghiền nát văn kiện tương quan, tôi sẽ không nhớ mình từng quét…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang: “Ừ, nghiền nát đi.”
Hắn dứt lời, trong con mắt thoạt nhìn không khác gì người thật của Trạm Lư, đồng tử đột nhiên khuếch tán, lộ ra màu nền chất vô cơ, vô số mã phức tạp lóe qua.
Độc Nhãn Ưng giật mình nhìn hắn.
“Ông anh, kể từ bây giờ, chuyện này ông biết, tôi biết, không được vào tai người thứ ba nữa.” Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng rất thấp.
Độc Nhãn Ưng nhìn An Crewe, lại nhìn hắn: “Mày không tin được…”
Lâm Tĩnh Hằng chậm rãi lắc đầu: “Mấy ngày nay tôi vẫn suy nghĩ một việc.”
“Việc gì?”
“Khi tôi đi tra xét tuyến đường ngầm Thiên Hà Số 8 thông đến vực ngoại, tại vành đai tiểu hành tinh đã tìm được một điểm nhảy vũ trụ phi pháp năm xưa Lục Tín để lại, tên là ‘Kinh Hỉ’, điểm nhảy vũ trụ này trong tài liệu phía chính phủ nội bộ liên minh… thậm chí trên Trạm Lư, đều không ghi lại gì.” Lâm Tĩnh Hằng nói khẽ, “Lúc thập đại danh kiếm được thiết kế ra, trị số tới hạn tinh thần cực cao, ít ai có thể kết hợp, Trạm Lư luôn là cho ông ấy dùng, đến sau khi ông ấy thăng lên thượng tướng, Trạm Lư qua đổi mới nâng cấp đã thêm khóa gien của ông ấy trở thành cơ giáp riêng… Ai đã xóa bộ nhớ của Trạm Lư? Nếu là ông ấy tự mình xóa, tại sao, ông ấy đang đề phòng ai?”
Bộ não Độc Nhãn Ưng nhất thời không theo kịp, tàn thuốc rơi xuống quên búng.
“Tôi có thể cảm giác được, trước khi xảy ra chuyện Lục Tín đã mất đi tín nhiệm với rất nhiều người.” Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng nặng nề nhìn An Crewe một cái, họ đã tế bái xong bức tượng tinh thần chung trên quảng trường, đoàn người cảm xúc giảm sút, đang định quay về tòa nhà hành chính của chính phủ, Lâm Tĩnh Hằng búng tay ra hiệu cho Trạm Lư đi theo, “Tôi cũng không tin ai, hợp tác thì có thể, nhưng phải giữ cảnh giác – Ông anh ạ, trừ phi một người chết rồi, không thể có định luận đóng nắp quan tài.”
Độc Nhãn Ưng hơi rùng mình, không nói ra lời.
An Crewe ký xong hiệp nghị, tối hôm ấy liền nhận được thông báo khẩn cấp của Thiên Hà Số 7, biết Hiệp hội chống Utopia chiếm đóng ở Thiên Hà Số 7 lại có dị động, cơm tối cũng chưa kịp ăn đã chào từ biệt trở về chủ trì công việc phòng ngự.
Lâm Tĩnh Hằng cho Turan hộ tống ông ta tới giao giới hai thiên hà, bàn giao An Crewe cho lính của chính ông ta, chờ họ rời khỏi tầm nhìn mới trở về phục mệnh.
An Crewe ném đống hiệp ước giữa các thiên hà cho thư ký đi chỉnh sửa, nói rằng mình phải nghỉ ngơi, cho mọi người lui đi hết.
Theo mật khẩu đặc thù, lão kết nối vào thông tin viễn trình thông đến cứ điểm Thành Thiên Sứ.
“Thiên Hà Số 8 đã hoàn thành cuộc đại di dân, nhìn từ trên phân bố phòng ngự trạm gác ven đường, ta đoán họ đã lắp trang bị nổ trên điểm nhảy vũ trụ vòng ngoài. Lâm Tĩnh Hằng người này cẩn thận đa nghi, không thể cho hắn có cơ hội đóng kín Thiên Hà Số 8. Thư ký trưởng Vương, lần này sợ rằng không bỏ ít vốn gốc thì không được, các ông có thể cho ta cái gì? Ta không cần lời hứa suông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất