Tàn Thứ Phẩm

Chương 149: Quyển 6Chương 149

Trước Sau
“Cút!” Lâm Tĩnh Hằng trong cơn thịnh nộ xoay tay lại thụi cậu một phát, “Buông tay!”

Nhưng cú này như thụi lên tường, vang lên một tiếng trầm đục, Lục Tất Hành ngay cả rên cũng chưa rên tiếng nào.

Trong đầu cậu một mạch máu sắp bục ra, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng ôm Lâm Tĩnh Hằng chặt hơn, cậu vùi mặt thật sâu vào vai hắn, ngửi được nhiệt độ cơ thể ngấm qua vải.

Độ ấm mỏng manh ùa vào xoang mũi cậu, như một cây gai, đâm vào ấn đường.

Trong lúc giãy giụa, Lục Tất Hành lảo đảo nửa bước, cẳng chân đập vào bàn tiếp khách, mớ ly trà nhỏ đơn giản đổ một loạt, hai người cùng ngã dúi vào chiếc sofa đơn.

Tư thế này quả thật bất nhã, Lâm Tĩnh Hằng nhất thời không bẻ tay cậu ra được, lại bị xương cổ tay rắn chắc ghì không thở nổi, hắn không thèm lựa lời cười gằn một tiếng: “Cái này? Lúc vượt ngục bị nổ, mẹ nó nổ thật không đúng chỗ, lên trên một chút nữa, thì cậu và Lâm Tĩnh Xu đều có thể yên tâm mà…”

Sắc mặt Lục Tất Hành chợt sầm xuống, giọng nói đổi điệu: “Anh nói lung tung gì thế!”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi không biết tôi trở về làm gì!”

Lục Tất Hành ngoài miệng rất bình tĩnh, có vẻ muốn “chia tay sớm bớt đau khổ”, lúc này tay nắm người còn lâu mới thoải mái được như thế: “Ở Mân Côi Chi Tâm là em chưa hề hỏi anh, là em tự tiện xông vào giữa bọn họ dẫn anh về, là em cố ý xem nhẹ anh năm đó không chút do dự để Bạch Ngân Thập Vệ cứu nguy cho liên minh trước, suýt nữa vây chết mình ở ngoài Thiên Hà Số 8! Là em không muốn trả anh lại cho liên minh, em tự chủ trương, em ép buộc, được chưa!”

Lâm Tĩnh Hằng cúi đầu, khéo léo bẻ tay Lục Tất Hành, các ngón tay kia bất đắc dĩ buông lỏng, lại tóm áo khoác của hắn theo bản năng, bị hụt – Lâm Tĩnh Hằng trực tiếp cởi áo khoác ném vào mặt cậu, khuy áo kim loại thân mật va chạm với mũi của Tổng trưởng.

Thân thể người mang chip là không có cảm giác với chút xíu đau vặt này, cậu chỉ cảm thấy khuy áo kia lạnh lẽo, giống như nhuộm một tầng… sương năm đó trên sao Bắc Kinh β mới có.

Vạt áo sơ mi của Lâm Tĩnh Hằng bị cậu kéo ra một nửa nhăn nhúm như mặt ông Harden, còn rơi mất vài khuy, hắn tức giận không kiềm nổi đứng cách vài bước, quần áo xốc xếch, dáng vẻ nhếch nhác.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, ngực từ phập phồng mạnh đến hít sâu kiềm chế, nhưng làm thế nào cũng giống như không thở nổi, thế là hắn hơi ngẩng đầu, gân gáy căng lên, đột ngột từ dưới da lộ ra dấu vết lởm chởm. Hắn tức muốn thăng thiên.

Lục Tất Hành cầm áo khoác của hắn, cắn đầu lưỡi ép mình bình tĩnh lại, cúi đầu kết thúc cuộc cãi vã trước: “Lâm, em… xin lỗi, em không có ý đó.”

Lâm Tĩnh Hằng từ phía trên nhìn xuống cậu, giọng đè trong cổ họng: “Vậy ý cậu là gì?”

Lục Tất Hành mím môi thành một đường, đôi tay chống trên đầu gối đan vào nhau, mười ngón không ngừng giày vò lẫn nhau.

Mặt nam giới trưởng thành hoặc nhiều hoặc ít đều có góc cạnh, thế nhưng trước kia xương Lục Tất Hành bao bên ngoài một tầng da thịt mỏng, mỏng hơn “mũm mĩm em bé” rất nhiều, không phải tướng thiếu niên chưa lớn, lại mạ một tầng êm dịu vừa đúng cho xương, bởi vì mặt mày giãn ra và khóe miệng luôn nhếch lên mà nhìn cậu có vẻ đặc biệt dịu dàng đa tình.

Nhưng có lẽ là chip đã tăng tốc sự trao đổi chất của cậu, hoặc đơn giản là tầng da thịt mỏng kia hiện giờ chỉ còn lại da, góc cạnh trở nên rõ nét, ngay cả ngũ quan cũng do đường nét sâu hơn mà trở nên sắc bén, lúc không cười lại có một chút không nổi giận mà tự có uy.

Lâm Tĩnh Hằng lui về sau một bước, dựa lên bức tường một bên phòng tiếp khách, nhắm mắt lại.

Gần đây, ở trước mặt hắn kỳ thật Lục Tất Hành đã thả lỏng hơn, thậm chí trỗi dậy một chút lòng hiếu kỳ quý giá, chủ động lừa gạt tiến sĩ Harden. Ngày ấy khi đội viễn chinh thành công xuyên qua Mân Côi Chi Tâm, ngành chi viện mặt đất toàn thể sôi trào, Lục Tất Hành xen lẫn trong đám đông, từ xa bật ngón cái với hắn… Khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí còn tưởng rằng, mình đã dần dần sửa được con đường thông đến quá khứ.

Không ngờ chưa kịp vui mừng, con đường nhỏ lờ mờ kia đã bị âm thanh đến từ liên minh cắt đứt.

Liên minh nguy cơ tứ phía, Thiên Hà Số 8 muốn chỉ lo thân mình.



Nếu Lâm Tĩnh Hằng chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao nhiêu, muốn giữ hắn lại sẽ trở nên hợp lý cỡ nào. Nhưng hắn đại diện cho Bạch Ngân Thập Vệ, Bạch Ngân Thập Vệ đấu với hải tặc Quân Đoàn Tự Do mười mấy năm, chỉ còn một đống sắt vụn đồng nát vẫn có thể thao túng chiến cục. Việc đi ở của hắn pha lẫn rất nhiều thứ khác, tình cảm cá nhân ở trong đó có thể xếp đến đâu?

Tính kỹ lại, kỳ thật vấn đề giữa họ ngay từ ban đầu đã tồn tại, cơ hồ là bắt đầu từ lúc còn ở căn cứ của Xú Đại Tỷ –

Khi đó Lâm Tĩnh Hằng do bản thân cũng cần sửa chữa trọng tam, vậy nên dưới tiền đề của “định luật trăm ngày”, miễn cưỡng thư thả cho Lục Tất Hành ba tháng, ba tháng chớp mắt đến hạn, căn cứ vẫn là bùn loãng không thể trát tường, Lâm sắp gọi Bạch Ngân Cửu chờ lâu ở vực ngoại, vứt bỏ ngàn vạn tên cặn bã trong căn cứ. Thầy Lục trẻ tuổi tiến thoái lưỡng nan, trù trừ trong đêm Giao thừa, không biết nên đứng ở bên nào.

Nhưng may sao Ares Phùng thân vương Cayley vừa vặn vì cái chết của Nguyên Dị Nhân mà phát hiện căn cứ, chặn ngang một gậy, giúp họ tránh được xung đột chính diện và lựa chọn lưỡng nan.

Lần thứ hai là virus Cầu Vồng biến chủng bùng nổ – nếu lúc ấy họ không có Hope hỗ trợ, sau cùng không thể lấy được kháng thể virus Cầu Vồng biến chủng, Lâm Tĩnh Hằng khoảnh khắc cuối cùng sẽ hạ lệnh, cho Turan dẫn Bạch Ngân Cửu rời khỏi Thiên Hà Số 8 sắp biến thành vùng đất chết chứ? Lâm Tĩnh Hằng từng trả lời rất rõ ràng là “sẽ”, là Lục Tất Hành cố chấp không chịu tin… Mà may mắn một lần nữa, khiến thần chết dừng bước trước khi họ phải nghiệm chứng đáp án này.

Lần thứ ba là Lâm Tĩnh Hằng bị lộ thân phận, Thiên Hà Số 8 tứ diện Sở ca, Lục Tất Hành đề xuất nổ hủy điểm nhảy vũ trụ, đóng cửa Thiên Hà Số 8. Lục Tất Hành cảm thấy mình đã nên nhận ra từ lâu, dù khi ấy Lâm trên danh nghĩa là “tư lệnh quân tự vệ Thiên Hà Số 8”, thực tế vẫn là Lâm thượng tướng của cứ điểm Bạch Ngân, kỳ thật không hề đồng ý tự mình nổ hủy điểm nhảy vũ trụ. Hắn không muốn phản liên minh, thậm chí sau khi nhận được tin tức của Bạch Ngân Thập Vệ, lập tức ra lệnh bọn họ bảo vệ tuyên ngôn tự do, mà không phải bản thân mình… Lâm Tĩnh Hằng lúc ấy không phản đối rõ ràng việc đóng cửa Thiên Hà Số 8, sợ rằng cũng chỉ bởi vì trên tay hắn chỉ có một nhóm lính tôm tướng cua, mà những người đó đều đang thúc ép hắn.

Sự thật chứng minh, cho dù như vậy, hắn vẫn suýt nữa chết vì liên minh.

Bây giờ nhớ lại, Lục Tất Hành nghĩ, nếu lúc ấy cậu nhạy bén hơn, suy nghĩ nhiều hơn một chút, phải chăng cậu có thể nhìn thấy đường vận mệnh lờ mờ kia, nhìn thấy vết nứt sâu đến rễ giữa hai người?

Vận mệnh đối xử với cậu không tệ, cho người thích ba phải này hai cơ hội trốn tránh, nhưng có một có hai không có ba, cậu không coi chúng là cảnh báo, thậm chí đắc ý với sự khôn lỏi luôn có thể “lưỡng toàn” của mình. Thế là vận mệnh cho cậu một bạt tai, đem mâu thuẫn không thể lảng tránh trần trụi chất dưới mũi cậu.

Hai người im lặng rất lâu, nhiệt độ không khí mới sôi sùng sục dần dần giảm xuống, như ngọn lửa cuốn qua, tro tàn sắp tắt.

Đồng hồ điện tử trên cửa phòng tiếp khách thong thả nhích từng giây, một tấc thời gian ấy dài đến gần như thảm thiết.

Lục Tất Hành rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn: “Mình không cãi nhau nữa được không? Hãy nghe em nói một câu.”

Lâm Tĩnh Hằng không ừ hữ gì cúi nhìn cậu.

“Tiến sĩ Harden nói, anh bị nhốt trong nhà tù vũ trụ, hơn hai ngàn lần cố gắng phá tan tín hiệu phong tỏa.” Lục Tất Hành nói, chút ít tình báo moi từ miệng tiến sĩ Harden đã đủ để cậu đoán ra bảy tám phần, “Em đã tính, từ lúc mạng tinh thần của Trạm Lư tiêu tan, đến lúc anh bị Quân Đoàn Tự Do vớt, trong đây ít nhất có nửa tiếng, người dưới tia vũ trụ sau vụ nổ không cách nào tồn tại lâu như vậy, thế nên em đoán, ắt là anh đã dùng phương pháp nào đó… thêm một vòng bảo vệ cho khoang sinh thái bị hủy, hơn nữa trong quá trình này bị chấn thương não nghiêm trọng, đám người ông Harden cũng cảm thấy anh bị thương không thể cứu chữa… Thế rốt cuộc nặng cỡ nào? Anh đã hôn mê bao lâu?”

“Hai năm,” Lâm Tĩnh Hằng trả lời bằng ngữ khí không hề lên xuống, liền sau đó, hắn lại nói giống như cố ý làm rõ điều gì, “Không dài như cậu nghĩ đâu, tôi nói là thời gian Votaw.”

Bốn chữ “thời gian Votaw” chói tai, Lục Tất Hành siết chặt các ngón tay hơn.

Phỏng đoán là phỏng đoán, vĩnh viễn cũng không đau lòng bằng chân tướng người kia chính miệng nói ra, giọng cậu khàn khàn: “Hai năm… người cứu anh không dùng bất cứ phương pháp nào có trợ giúp, Harden nói, cô ta muốn cho anh giữ nguyên hiện trạng.”

“Không đâu, nó đã dùng biện pháp,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Nó muốn biến tôi thành một tiêu bản.”

Khớp ngón tay Lục Tất Hành “Rắc” một tiếng.

Lâm Tĩnh Hằng ngửa đầu dựa lên tường, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, hoa văn của trần nhà đơn giản mà trang nhã, không có cảm xúc và biểu đạt dư thừa, là phòng tiếp khách của Tổng trưởng đúng tiêu chuẩn.

“Trước kia tôi cảm thấy, chỉ cần còn một hơi thở, có một người tôi không thể không gặp, có một nơi tôi không thể không về, có một hứa hẹn cũng không thể không thực hiện, thế nên tôi không dám chết, tôi phải bới từ trong kẽ hở ra một sinh cơ, dính ý thức trên mạng tinh thần còn sót lại cũng không dám tiêu tan, mượn một chút nhiễu loạn của bão hằng tinh khi tiểu hành tinh quay đến điểm gần mặt trời muốn tỉnh lại. Tôi còn phải vờ mất trí nhớ, vờ ngu, vờ hòa nhã, chỉ để lừa được một tẹo đường thở trong tay hải tặc… Lúc đóng kịch, thậm chí không dám suy nghĩ kỹ, ‘hải tặc’ này là em gái ruột.”

Lâm Tĩnh Hằng nói đến đây đột ngột ngậm miệng, mơ hồ cảm thấy phần sau tổn thương người ta, không nên nói. Nhưng những lời đó như nước chua khi nôn mửa đã trào lên cổ, thật sự không nhịn được, Lâm Tĩnh Hằng suýt nữa cắn nát răng, mới dừng được phần sau, không ngờ chưa kịp tự mình tiêu hóa, thì Lục Tất Hành bỗng nhiên tiếp lời: “Anh ‘trước kia cảm thấy’, bây giờ thì sao? Bây giờ cảm thấy, hết thảy đều không có ý nghĩa gì, đúng không – anh muốn nói như vậy, em nhìn ra được.”



Cậu quá giỏi xem xét sắc mặt và lời nói, đảo mắt qua, liền lôi ra những lời Lâm Tĩnh Hằng nhịn lại, bày trước mặt hai người.

“Em không đáng.” Lục Tất Hành lặng lẽ tiếp tục, “Em cũng không biết mình nên làm như thế nào, mới có thể không khiến những khổ đau anh phải chịu trong mười sáu năm này uổng phí, anh có thể nói cho em biết hay không? Tĩnh Hằng, em… em thật sự gánh không nổi… kỳ vọng nặng nề như vậy. Người anh thích kia, đã không còn tồn tại, em thật sự rất muốn trả hắn lại cho anh, nhưng chỉ có thể lấy đuôi chó nối đuôi chồn.”

Lâm Tĩnh Hằng quay đầu muốn nói gì đó, Lục Tất Hành lại lần nữa cắt ngang hắn.

Lục Tất Hành dịu giọng lại, giống như năm xưa kiên nhẫn nói đạo lý cho đám học sinh lì lợm, cậu nói: “Anh có thể đừng nói dối, bất kể em biến thành thế nào anh đều thích hay không.”

“Chúng ta hãy thẳng thắn đi, Tĩnh Hằng. Em biết anh… Ôi, quay ngược về ngày xưa, năm Độc Lập và năm Votaw em cũng tính không rõ nữa rồi – cứ xem như hơn hai mươi năm đi? Ở trên sao Bắc Kinh là quân tử chi giao, sau đó trong chiến loạn hoạn nạn, em bắt đầu quấn lấy anh… Sau đó nữa, anh đi rồi, em lôi hết thảy ghi chép về anh trên Trạm Lư ra xem đi xem lại, tới tới lui lui, em đơn phương làm bạn với anh từ đứa trẻ mười mấy tuổi lớn lên thành thượng tướng liên minh, bầu bạn… cũng trên dưới trăm lần rồi. Em hiểu anh, còn hiểu hơn anh tưởng.”

“Em bây giờ có phải thỉnh thoảng sẽ khiến anh nhớ tới Nguyên soái liên minh, và vị kia của Quân Đoàn Tự Do hay không? Thế anh nghĩ không sai đâu, trước kia em cũng cảm thấy hai người bọn họ đều là kẻ điên, mà bây giờ em càng ngày càng có thể hiểu họ.”

“Người anh thích là ‘hắn’, trước mặt em, anh không dám quay đầu nhìn lại, nhưng mà người anh thích chính là hắn, em biết, anh không thích một người luôn trăm phương ngàn kế, luôn khiến anh căng thẳng mệt mỏi, tương lai có khả năng sẽ bức bách anh như bọn họ, có phải không?”

Lục Tất Hành ngẩng đầu lên, trong mắt có thứ nào đó kinh tâm động phách, giống như một cơn bão không tiếng động nằm sâu trong tăm tối.

Sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở lại lần nữa lan ra.

Giây lát sau, Lâm Tĩnh Hằng đã thẳng thắn đúng như cậu mong muốn.

Hắn nói: “Phải.”

Một chữ này rốt cuộc xé rách sự thái bình tô son trát phấn.

Lâm Tĩnh Hằng nói: “Tôi không thích mỗi ngày suy đoán cậu đang nghĩ gì, cũng không thích phải thường xuyên suy nghĩ lời gì nên nói, lời gì không nên nói, tôi ghét mối quan hệ cá nhân như đi trên dây, cũng không kiên nhẫn làm mấy việc vặt vãnh như kiểu sửa chữa cơ giáp trọng tam, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.”

Con dao trên đoạn đầu đài chém xuống, nháy mắt khiến đầu mình tách rời.

Lục Tất Hành muốn gượng mỉm cười thoải mái, song thất bại. Cục hầu của cậu lăn tới tới lui lui vài lần, không phát ra một chút âm thanh, ngực lạnh lẽo, như đang sống sờ sờ mà đến gần cái chết.

Lâm Tĩnh Hằng mở cửa phòng tiếp khách đi ra ngoài, robot kiểm tu gia dụng canh ở cửa tiến vào, bắt tay vào gõ gõ đập đập kiểm tra trục cửa và mặt tường bị hắn phá hỏng, tạo ra một chút tạp âm nhỏ.

Lục Tất Hành nhắm mắt lại, trong bóng tối, tiếng bước chân người kia đi xa rõ mồn một, cậu muốn bất chấp tất cả mà lao tới, túm hắn lại như túm phao cứu mạng, nhưng chẳng có lấy một chút sức lực, giống như nước sông lạnh băng đã ngập đầu cậu, ướt hết tứ chi, không ngừng lôi cậu xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chết đuối.

“Nhưng tôi có thể làm thế nào?”

Lục Tất Hành giật mình, bỗng chốc mở mắt ra.

Lâm Tĩnh Hằng không rời khỏi nhà mà đi lên lầu. Hắn đứng trên cầu thang quanh co, đột nhiên quay đầu lại quát cậu một câu: “Tôi sống chỉ còn lại một chút ý nghĩa này, không thích là có thể không cần sao?”

Lục Tất Hành thẫn thờ, cậu không biết mình đứng dậy khi nào, lúc định thần lại, chỉ nghe thấy trên lầu có tiếng cửa kêu, Lâm Tĩnh Hằng đóng sầm cửa thư phòng, không chờ Lục Tất Hành quanh quẩn dưới cầu thang ra một kết quả, Lâm Tĩnh Hằng lại tự mình lạnh mặt ra khỏi thư phòng – hắn nhớ Lục Tất Hành là trưởng quan hành chính Thiên Hà Số 8, thường xuyên cần họp trực tuyến ở thư phòng, không chắc khi nào phải dùng, thế là trước ánh mắt chăm chú ngập ngừng muốn nói của Lục Tất Hành, hắn đi thẳng lên gác khóa cửa lại.

Hồ cá trong phòng khách lóe sáng lấp lánh, một con cá nhiệt đới sặc sỡ phun bong bóng thật to, một cuộc chiến tranh lạnh đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau