Chương 46: Quyển 2Chương 46
Lâm Tĩnh Hằng liếm môi một chút.
Môi nứt ra, mùi máu tanh và đau đớn rất nhẹ khiến tinh lực hắn hơi tập trung, nếu nói sốt cao do kháng thể tạo thành và tinh thần lực quá tải vấn đề còn đều chưa lớn, vậy mất nước thì hơi phiền rồi.
Hắn lôi công cụ sửa chữa khẩn cấp trong cơ giáp ra, kiểm tra hệ thống động lực – bình thường.
Nguyên Dị Nhân còn muốn để hắn dẫn đường, đương nhiên không thể cho hắn một cơ giáp chạy không nổi.
Lâm Tĩnh Hằng nhanh nhẹn tháo một trong mười sáu tấm tản nhiệt.
Mỗi một tấm tản nhiệt trên cơ giáp dài rộng đều là hai mét, dày khoảng ba milimet, góc phải bên trên gắn chip điều chỉnh thông minh, xé ra là nhìn thấy bên trong có một lõi tản nhiệt rất đặc biệt, mỗi một lõi tản nhiệt to khoảng bằng bàn tay, có thể duy trì nhiệt độ siêu thấp mấy tháng liền, sau khi hết hạn sẽ bị chip thông minh trong tấm tản nhiệt gom qua một bên, định kỳ loại ra.
Lõi tản nhiệt chắc chắn là không thể tiếp xúc trực tiếp với da, trái lại lõi tản nhiệt sau khi hết hạn chưa kịp loại bỏ thân thiện hơn, bình thường khoảng âm mười độ.
Lâm Tĩnh Hằng tháo mấy lõi tản nhiệt đã hết hạn nhưng còn chưa kịp loại ra, trực tiếp áp lên người, gói mình thành một túi chườm nước đá hình người, ép buộc hạ nhiệt độ.
Điểu thiếu niên ngồi chồm hổm kế bên nhìn, trong ánh mắt thoáng nét u buồn, hoài nghi cái người mình chẳng dễ gì cứu ra sợ là mạng không còn dài nữa.
“Không sao,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tốc độ này, không đến một ngày là có thể quay về tuyến đường, trên đường có điểm bổ sung.”
Mà một ngày sau, Nguyên Dị Nhân cảm thấy virus Cầu Vồng trên người hắn phát bệnh, nhất định sẽ xuất hiện.
Lâm Tĩnh Hằng: “Ngươi tên gì?”
Điểu thiếu niên nghĩ nghĩ, dường như khó có thể mở miệng mà lắc đầu – cũng đúng, Nguyên Dị Nhân đối với gã chắc là có xưng hô, nhưng ắt hẳn không phải là xưng hô tôn trọng gì… Về phần tên của chính gã, đoán rằng cũng đã quên từ lâu rồi.
Lâm Tĩnh Hằng lại hỏi: “Biết chữ không?”
Điểu thiếu niên vẫn lắc đầu, sau đó há miệng nói câu gì đó không ra tiếng.
Hiển nhiên, gã biết nói tiếng người, nhưng đầu lưỡi và họng biến dị khiến gã không phát ra âm thanh bình thường, chỉ có thể làm khẩu hình. Nối đoạn trước với đoạn sau, Lâm Tĩnh Hằng có thể nhìn hiểu từ đơn, nhưng thành câu dài thì vấn đề hơi lớn. Hai người nhìn nhau một lát, không cách nào trao đổi, điểu thiếu niên chán nản co mình lại, cánh tay dẹp vòng qua đầu gối, cúi đầu giấu mình trong cánh như chú chim thiếu cảm giác an toàn.
Lâm Tĩnh Hằng thử một câu nửa thật nửa giả: “Ngươi đã biết Xú Đại Tỷ, chẳng lẽ không biết ta là ai?”
Điểu thiếu niên lắc đầu, khó khăn giơ hai ngón tay, sau đó cố gắng lặp lại khẩu hình một từ, khi lặp lại đến lần thứ ba, Lâm Tĩnh Hằng dùng đôi mắt sốt phát đau nhìn hiểu, gã nói là “cứu mạng”.
“Hắn đã cứu ngươi hai lần?”
Lắc đầu.
“Hắn đã cứu mạng ngươi, nhưng ngươi chỉ gặp hắn hai lần.”
Lần này, điểu thiếu niên gật đầu.
Hai người ông gà bà vịt, vừa đoán vừa mò trầy trật trao đổi giây lát, Lâm Tĩnh Hằng đã hiểu đại khái một chuyện không biết đúng hay không, cũng không biết thật hay giả – rất nhiều năm trước do nguyên nhân nào đó Xú Đại Tỷ từng cứu điểu thiếu niên này một lần, mà không lâu trước Xú Đại Tỷ do việc làm ăn đã gặp Nguyên Dị Nhân thích đi chợ đen tại vực ngoại, điểu thiếu niên đi theo bên cạnh Nguyên Dị Nhân nhận ra hắn, cho Xú Đại Tỷ nhắc nhở mức độ nào đó, cho hắn biết tin tức hải tặc sắp xâm phạm.
Lâm Tĩnh Hằng làm bộ choàng tỉnh ngộ, kỳ thực không tin.
Hắn cảm thấy chuyện này nghe hơi giống tiểu thuyết vỉa hè kiểu giả cổ, “hiệp nghĩa” “báo ân” chắp vá sứt sẹo, chủ đề thông thường là thuật lại người cổ đại nghĩa bạc vân thiên như thế nào, lương tâm người hiện đại ngày càng trôi đi như thế nào.
Không nói đến chuyện báo ân này quá kịch, chỉ riêng việc Nguyên Dị Nhân cho phép điểu thiếu niên tiếp xúc với Lâm Tĩnh Hằng và thả cả hai đi, tuyệt đối không thể là một sự trùng hợp.
Lâm Tĩnh Hằng giả vờ không đủ tinh lực, thoát mạng tinh thần, mở chương trình lái tự động, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không rõ qua bao lâu, điểu thiếu niên cảm thấy hắn ngủ rồi, mới cẩn thận tới gần, quan sát giây lát, giơ tay thử trán và hơi thở hắn một hồi, lại không biết lấy từ đâu ra một tấm chăn, hết sức do dự, chẳng biết có nên đắp cho người dựa vào lõi tản nhiệt hạ nhiệt độ hay không.
Cuối cùng, điểu thiếu niên cuốn chăn nhỏ lại, đặt trên bụng hắn, sau đó dùng khăn sạch cẩn thận lau mồ hôi li ti trên mặt “Hải Xà”, cuốn khăn lót nhẹ sau cổ hắn, như đã quen chăm sóc người khác rồi.
Làm xong những việc này, điểu thiếu niên xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh trên vách cabin cơ giáp, nhìn vũ trụ mờ mịt, trên mặt vẫn là vẻ lo lắng, vẫn rầu rĩ không vui.
Cơ giáp tự động lái đến gần vành đai tiểu hành tinh bên ngoài sao Sodo, mà hai mươi mấy tiếng đã chóng vánh trôi qua.
Bất luận là sao Sodo lực hút mạnh hay vành đai tiểu hành tinh hỗn loạn, đều thuộc về đoạn đường nguy hiểm. Tới gần nơi kiểu này, cơ giáp tự nhiên vang lên cảnh báo, điểu thiếu niên nghe tiếng báo động mà hoang mang lo sợ, đành phải thử lay “Hải Xà”, Hải Xà một lúc lâu mới mở mắt ra, cơ hồ không chuẩn tiêu cự, chân vừa chạm đất, cả người liền nhũn ra đó, hình như sốt càng cao hơn.
Điểu thiếu niên sợ quá rít lên một tiếng, cố gắng muốn đỡ hắn, song “Hải Xà” không đứng dậy nổi, mỗi một khúc xương rắn chắc đều biến thành bánh nướng rỗng ruột, tay chân nặng như đổ chì.
Điểu thiếu niên quýnh quáng đi quanh hắn, mình gã kêu mà như cả đám người đua nhau nói, Lâm Tĩnh Hằng nghe đau hết cả đầu, gân xanh suýt nữa nhảy ra, vì hình tượng của Hải Xà, hắn vất vả quản cái miệng nóng nảy, moi ruột gan ra một chút dịu dàng nhỏ nhoi: “Suỵt – ngoan, đừng kêu nữa, chuẩn bị nhảy, một lần là đến ngay.”
Song lúc này, độ kết hợp người cơ đã giảm xuống 52%, cơ giáp đưa ra cảnh cáo lạnh băng: “Cảnh cáo, độ kết hợp mạng tinh thần thấp hơn 60%, thực hiện bước nhảy vũ trụ có thể sẽ dẫn đến người cơ tách ra, người lái hãy thao tác cẩn thận -“
Điểu thiếu niên căng thẳng nói: “Chiêm chiếp chiêm chiếp!”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Chẳng trách năm ấy cứ điểm Bạch Ngân có một thiếu gia khăng khăng muốn nuôi vẹt kim cương, suýt nữa cùng chiến hữu hàng xóm lôi nhau lên tòa án quân sự.
Hắn cắn răng: “Kết nối điểm nhảy vũ trụ, xác nhận chuẩn bị nhảy.”
Cơ giáp trả lời: “Tọa độ phi pháp, xác nhận hay không?”
Nguyên Dị Nhân trên trọng giáp hải tặc rướn cổ – vành đai tiểu hành tinh của Sodo, năm xưa Lục Tín chính là vào từ gần chỗ này, nơi này quá nhạy cảm đối với cựu bộ Vệ đội thân vương Cayley.
Chẳng lẽ nơi này còn có tuyến đường ngầm ẩn giấu?
Ngay sau đó, theo một tiếng “xác nhận” khàn khàn của Hải Xà, bên ngoài điểm sáng nhỏ trên thiết bị định vị theo dõi của Nguyên Dị Nhân đột nhiên tản ra vòng năng lượng, họ đã tiến vào điểm nhảy vũ trụ, thiết bị định vị lập tức điên cuồng tìm kiếm tín hiệu, đánh dấu một lần nữa, năm phút sau một tọa độ mới xuất hiện trên màn hình của Nguyên Dị Nhân.
Đó là một điểm nhảy vũ trụ chưa từng đánh dấu.
Thuộc hạ bên cạnh nhìn nhau, giây lát sau một hải tặc đi tới nhỏ giọng nói: “Nó nhìn giống điểm nhảy của liên minh, số hiệu là… ‘Kinh Hỉ’.”
Nguyên Dị Nhân gằn từ kẽ răng ra hai chữ: “Lục, Tín.”
Trong thiết bị nghe trộm, trục trặc tín hiệu do bước nhảy vũ trụ dẫn đến khiến âm thanh gián đoạn giây lát, rất nhanh, tiếng thét rõ ràng của điểu thiếu niên một lần nữa truyền đến, mà tiếng một người khác lại không nghe thấy.
Nghe như virus Cầu Vồng hoàn toàn phát bệnh, còn nhanh hơn mong đợi, đại khái là thiếu chất dinh dưỡng do lênh đênh vũ trụ một thời gian dài đã ảnh hưởng hệ miễn dịch của hắn.
Nguyên Dị Nhân nhẹ nhàng vung tay: “Chuẩn bị nhảy.”
“Hải Xà” hoàn thành lần nhảy cuối cùng, quả nhiên rớt mạng tinh thần, mất đi ý thức, mạng tinh thần không người điều khiển lộn xộn nổi trong cơ giáp, mà họ đang nằm sâu bên trong vành đai tiểu hành tinh nguy hiểm, điểu thiếu niên sốt ruột phát điên, ra sức lay hắn, nhưng chẳng ăn thua gì. Mà đồng thời, cơ giáp đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, điểu thiếu niên lập tức ngẩng đầu lên – chẳng cần mạng tinh thần, gã dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hạm đội hải tặc đông nghìn nghịt đang từ trong điểm nhảy vũ trụ không ngừng ùa ra!
Cơ giáp không ai điều khiển nhanh chóng bị hải tặc khống chế viễn trình, đồng thời, màn hình truyền tin trong cabin sáng lên, khuôn mặt pha trộn hiền lành và quỷ dị của Nguyên Dị Nhân cơ hồ chiếm hết màn hình, ánh mắt như rắn độc từ trong màn hình bắn ra, thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm người hôn mê, điểu thiếu niên đứng dậy, toan dùng cơ thể bé teo che cho “Hải Xà”.
“Kinh hỉ, thật sự rất kinh hỉ. Thì ra đây là di chỉ con đường năm xưa chó liên minh xâm nhập Thiên Hà Số 8. Lại bị con rệp Spencer kia tìm được, may mà lần này vận mệnh đứng bên chúng ta.” Nguyên Dị Nhân nhìn điểu thiếu niên, “Chim bói cá nhỏ, lần này mi làm rất tốt.”
Điểu thiếu niên hoảng sợ trợn mắt.
“Mi thích hắn à? Không sao, về sau hắn sẽ do mi quản,” Nguyên Dị Nhân nói, “Bây giờ, đem chiến lợi phẩm của mi về, chúng ta đi phun ít thuốc diệt côn trùng vào ổ rệp… Ôi ôi ôi, người trẻ tuổi, thoải mái nào, đừng kích động như thế.”
“Hải Xà” không biết tỉnh lại khi nào, nghe thấy trọn vẹn cuộc đối thoại của cả hai, nắm cổ điểu thiếu niên.
Sốt cao và thiếu nước hai mươi mấy tiếng đã khiến hắn sắp mất nước, virus Cầu Vồng thế tới rào rạt rút nốt một chút sức lực sau cùng trên người hắn, nhìn hắn loạng choạng muốn ngã, hoàn toàn dựa vào một hơi cuối cùng cầm cự.
Trong cổ họng điểu thiếu niên phun ra tiếng “chiếp chiếp” tội nghiệp, gã tựa hồ muốn giải thích gì, Hải Xà – Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc có cơ hội phun ra từ hắn đã nhịn một ngày: “Câm miệng.”
“Đừng ngoan cố chống cự nữa,” Nguyên Dị Nhân nói, “Cơ giáp của ngươi nằm trong tay bọn ta, bản đồ của ngươi cũng nằm trong tay bọn ta, ngươi bây giờ lại tự tay mở cánh cửa này thay bọn ta… Thế nào, mùi vị của virus Cầu Vồng dễ chịu chứ?”
Cả người “Hải Xà” hơi loạng choạng: “Cái gì?”
Nguyên Dị Nhân cười một tiếng, ngay sau đó, cơ giáp bị hải tặc xâm lấn mạng tinh thần không thể tự khống chế trượt vào hạm đội hải tặc. “Hải Xà” phí công muốn đoạt lại quyền khống chế mạng tinh thần, nhưng phản kháng ngày càng yếu ớt, hắn đến cả đứng cũng sắp đứng không vững.
Lúc này, tất cả cơ giáp hải tặc hoàn thành bước nhảy vũ trụ, từ trong điểm nhảy “Kinh Hỉ” bay ra, Nguyên Dị Nhân không phí lời với món đồ trong bàn tay nữa, cấp tốc so đối bản đồ, tràn trề tự tin dẫn đầu đi trên tuyến đường ngầm “chưa biết”.
Tuyến đường an toàn trong vành đai tiểu hành tinh rất hẹp, chiến đội máy móc của hải tặc không giãn ra được, chỉ có thể từ “chúng tinh phủng nguyệt” ban đầu biến thành một tung đội hẹp dài.
Lần này, đội tiền trạm phụ trách vớt cơ giáp đoạn hậu, cơ giáp cỡ trung lúc trước vớt cơ giáp “Bắc Kinh” quen tay hay việc, lại lần nữa giơ lưới vớt tới bọn “Hải Xà”… Hải tặc chấp hành nhiệm vụ vớt không nhìn thấy, trong kho chứa phế liệu, trên tiểu cơ giáp Bắc Kinh sắp hỏng kia, một “giá đỡ bình hoa” im ắng rơi xuống đất, biến thành hình người.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ chợt xảy ra.
Điểu thiếu niên cảm thấy bàn tay nóng hôi hổi bóp trên cổ đột nhiên ngừng run rẩy, người nọ cười khẽ một tiếng ngay bên tai gã.
Ngay sau đó, trên cơ giáp cỡ trung vừa căng lưới vớt đột nhiên có một mạng tinh thần cực kỳ hùng mạnh trải ra, cơ hồ trong khoảnh khắc đã bao trùm đội tiên phong hải tặc đoạn hậu.
Sáu cơ giáp chiến đấu cỡ trung cùng một thời gian bị cướp mạng tinh thần, cắn ngược tàn bạo khiến người lái cơ hồ không đường phản ứng, hoặc đứng hoặc ngồi mất đi ý thức, mà những người khác trên cơ giáp không mảy may phát hiện.
Tiếp đó, sáu cơ giáp cỡ trung cùng một thời gian toàn bộ lên nòng đạn đạo. Cho đến khi mệnh lệnh “bắn đạn đạo” phát ra, bọn hải tặc trên cơ giáp mới ý thức được khác thường, nhưng đã không còn kịp.
Tiểu cơ giáp của Lâm Tĩnh Hằng tông lên lưới vớt, cơ giáp cỡ trung vớt hắn trong nháy mắt bắt hắn lập tức chấp hành lệnh nhảy, cùng lúc đó, thiết bị theo dõi trên người điểu thiếu niên bị Trạm Lư chặn hoàn toàn, họ tan biến vào hư không ngay trước mắt Nguyên Dị Nhân!
Ba mươi phát đạn đạo đã bắn ra cùng một thời gian đâm vào điểm nhảy “Kinh Hỉ”, điểm nhảy vũ trụ dự trữ năng lượng khổng lồ bị đạn đạo dẫn cháy, tạo thành vụ nổ khó tưởng tượng nổi, cả vành đai tiểu hành tinh đều bị khuấy lên, trong cự ly ngắn thậm chí dẫn đến thời không sụp đổ, hạm đội hải tặc co cụm thành một đường khoảnh khắc bị càn quét quá nửa, mấy chục cơ giáp căn bản không kịp căng lồng phòng hộ, đã tan thành khói bụi trong vụ nổ!
Lục Tất Hành chạy tới nơi cơ giáp Bắc Kinh biến mất.
Lâm từng nán lại đây một lúc, tựa hồ phát hiện điều gì khác lạ, nhưng bất kể hắn phát hiện cái gì, đều tuyệt đối không trong phạm vi mạng nội bộ, nếu không trung tâm liên lạc của căn cứ cũng sẽ có phản ứng, nhất định là hắn đã cho Trạm Lư lợi dụng điểm nhảy gần đó tiến hành quét viễn trình.
Nguyên lý trong vũ trụ lợi dụng điểm nhảy tiến hành quét viễn trình cũng tương tự nguyên lý truyền tin viễn trình, Lục Tất Hành rất quen thuộc, vấn đề duy nhất là cậu không có Trạm Lư.
“Khoa học gia đương đại dùng trí tuệ nhân tạo quét, người nguyên thủy đương đại đành phải dùng phương pháp Brute Force lần lượt loại trừ, ôi khoa học kỹ thuật, thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận.” Lục Tất Hành cảm khái một câu, không quản ngại mệt nhọc lấy vị trí Lâm mất tích làm trung tâm, tự mình đến mỗi một điểm nhảy xung quanh tra một lượt, lặp đi lặp lại nhảy qua thời không khiến cậu hơi buồn nôn, cậu không nhịn được trách móc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không thể gửi một tin nhắn à? Đồ lầm lì đáng ghét.”
Nhưng vũ trụ mênh mang, trong tay Lục Tất Hành chỉ có một tiểu cơ giáp tội nghiệp, phạm vi quét ước chừng chỉ to bằng một cái ô, dù quét viễn trình cũng chỉ có thể quét đến nơi không xa điểm nhảy, cậu tìm hơn chục điểm nhảy mà phí công vô ích, đương khi Lục Tất Hành sầu vô cùng, cơ giáp đột nhiên bắt được một tia sóng năng lượng quỷ dị.
Lục Tất Hành giật mình – sóng năng lượng kiểu này, chí ít là tiểu hành tinh nổ, hoặc là… có người dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ.
Là ai? Điên rồi à?
Lâm Tĩnh Hằng động nhẹ mấy ngón tay, điểu thiếu niên liền bị hắn bóp ngất đi: “Trạm Lư, ‘khử trùng’ giúp ta.”
Vừa dứt lời, bên trong cơ giáp cỡ trung bị khống chế, tất cả khoang cứu sinh và cửa thoát hiểm cùng đóng lại, khí thể kịch độc trong vòng nửa phút giết chết toàn bộ các sinh vật carbon trên cơ giáp.
Lâm Tĩnh Hằng xách điểu thiếu niên mất đi tri giác lên cơ giáp hải tặc xác nằm la liệt, tiếng Trạm Lư vang lên: “Tiên sinh, tình hình của ngài rất không tốt, liên tục mất nước…”
“Tiêm vào tĩnh mạch đường glu-cô và nước điện giải là được,” Lâm Tĩnh Hằng cho một cánh tay vào khoang y tế, nhếch khóe miệng lên, “Còn chưa kết thúc đâu.”
Một cuộc đồ sát đã bắt đầu.
Môi nứt ra, mùi máu tanh và đau đớn rất nhẹ khiến tinh lực hắn hơi tập trung, nếu nói sốt cao do kháng thể tạo thành và tinh thần lực quá tải vấn đề còn đều chưa lớn, vậy mất nước thì hơi phiền rồi.
Hắn lôi công cụ sửa chữa khẩn cấp trong cơ giáp ra, kiểm tra hệ thống động lực – bình thường.
Nguyên Dị Nhân còn muốn để hắn dẫn đường, đương nhiên không thể cho hắn một cơ giáp chạy không nổi.
Lâm Tĩnh Hằng nhanh nhẹn tháo một trong mười sáu tấm tản nhiệt.
Mỗi một tấm tản nhiệt trên cơ giáp dài rộng đều là hai mét, dày khoảng ba milimet, góc phải bên trên gắn chip điều chỉnh thông minh, xé ra là nhìn thấy bên trong có một lõi tản nhiệt rất đặc biệt, mỗi một lõi tản nhiệt to khoảng bằng bàn tay, có thể duy trì nhiệt độ siêu thấp mấy tháng liền, sau khi hết hạn sẽ bị chip thông minh trong tấm tản nhiệt gom qua một bên, định kỳ loại ra.
Lõi tản nhiệt chắc chắn là không thể tiếp xúc trực tiếp với da, trái lại lõi tản nhiệt sau khi hết hạn chưa kịp loại bỏ thân thiện hơn, bình thường khoảng âm mười độ.
Lâm Tĩnh Hằng tháo mấy lõi tản nhiệt đã hết hạn nhưng còn chưa kịp loại ra, trực tiếp áp lên người, gói mình thành một túi chườm nước đá hình người, ép buộc hạ nhiệt độ.
Điểu thiếu niên ngồi chồm hổm kế bên nhìn, trong ánh mắt thoáng nét u buồn, hoài nghi cái người mình chẳng dễ gì cứu ra sợ là mạng không còn dài nữa.
“Không sao,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tốc độ này, không đến một ngày là có thể quay về tuyến đường, trên đường có điểm bổ sung.”
Mà một ngày sau, Nguyên Dị Nhân cảm thấy virus Cầu Vồng trên người hắn phát bệnh, nhất định sẽ xuất hiện.
Lâm Tĩnh Hằng: “Ngươi tên gì?”
Điểu thiếu niên nghĩ nghĩ, dường như khó có thể mở miệng mà lắc đầu – cũng đúng, Nguyên Dị Nhân đối với gã chắc là có xưng hô, nhưng ắt hẳn không phải là xưng hô tôn trọng gì… Về phần tên của chính gã, đoán rằng cũng đã quên từ lâu rồi.
Lâm Tĩnh Hằng lại hỏi: “Biết chữ không?”
Điểu thiếu niên vẫn lắc đầu, sau đó há miệng nói câu gì đó không ra tiếng.
Hiển nhiên, gã biết nói tiếng người, nhưng đầu lưỡi và họng biến dị khiến gã không phát ra âm thanh bình thường, chỉ có thể làm khẩu hình. Nối đoạn trước với đoạn sau, Lâm Tĩnh Hằng có thể nhìn hiểu từ đơn, nhưng thành câu dài thì vấn đề hơi lớn. Hai người nhìn nhau một lát, không cách nào trao đổi, điểu thiếu niên chán nản co mình lại, cánh tay dẹp vòng qua đầu gối, cúi đầu giấu mình trong cánh như chú chim thiếu cảm giác an toàn.
Lâm Tĩnh Hằng thử một câu nửa thật nửa giả: “Ngươi đã biết Xú Đại Tỷ, chẳng lẽ không biết ta là ai?”
Điểu thiếu niên lắc đầu, khó khăn giơ hai ngón tay, sau đó cố gắng lặp lại khẩu hình một từ, khi lặp lại đến lần thứ ba, Lâm Tĩnh Hằng dùng đôi mắt sốt phát đau nhìn hiểu, gã nói là “cứu mạng”.
“Hắn đã cứu ngươi hai lần?”
Lắc đầu.
“Hắn đã cứu mạng ngươi, nhưng ngươi chỉ gặp hắn hai lần.”
Lần này, điểu thiếu niên gật đầu.
Hai người ông gà bà vịt, vừa đoán vừa mò trầy trật trao đổi giây lát, Lâm Tĩnh Hằng đã hiểu đại khái một chuyện không biết đúng hay không, cũng không biết thật hay giả – rất nhiều năm trước do nguyên nhân nào đó Xú Đại Tỷ từng cứu điểu thiếu niên này một lần, mà không lâu trước Xú Đại Tỷ do việc làm ăn đã gặp Nguyên Dị Nhân thích đi chợ đen tại vực ngoại, điểu thiếu niên đi theo bên cạnh Nguyên Dị Nhân nhận ra hắn, cho Xú Đại Tỷ nhắc nhở mức độ nào đó, cho hắn biết tin tức hải tặc sắp xâm phạm.
Lâm Tĩnh Hằng làm bộ choàng tỉnh ngộ, kỳ thực không tin.
Hắn cảm thấy chuyện này nghe hơi giống tiểu thuyết vỉa hè kiểu giả cổ, “hiệp nghĩa” “báo ân” chắp vá sứt sẹo, chủ đề thông thường là thuật lại người cổ đại nghĩa bạc vân thiên như thế nào, lương tâm người hiện đại ngày càng trôi đi như thế nào.
Không nói đến chuyện báo ân này quá kịch, chỉ riêng việc Nguyên Dị Nhân cho phép điểu thiếu niên tiếp xúc với Lâm Tĩnh Hằng và thả cả hai đi, tuyệt đối không thể là một sự trùng hợp.
Lâm Tĩnh Hằng giả vờ không đủ tinh lực, thoát mạng tinh thần, mở chương trình lái tự động, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không rõ qua bao lâu, điểu thiếu niên cảm thấy hắn ngủ rồi, mới cẩn thận tới gần, quan sát giây lát, giơ tay thử trán và hơi thở hắn một hồi, lại không biết lấy từ đâu ra một tấm chăn, hết sức do dự, chẳng biết có nên đắp cho người dựa vào lõi tản nhiệt hạ nhiệt độ hay không.
Cuối cùng, điểu thiếu niên cuốn chăn nhỏ lại, đặt trên bụng hắn, sau đó dùng khăn sạch cẩn thận lau mồ hôi li ti trên mặt “Hải Xà”, cuốn khăn lót nhẹ sau cổ hắn, như đã quen chăm sóc người khác rồi.
Làm xong những việc này, điểu thiếu niên xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh trên vách cabin cơ giáp, nhìn vũ trụ mờ mịt, trên mặt vẫn là vẻ lo lắng, vẫn rầu rĩ không vui.
Cơ giáp tự động lái đến gần vành đai tiểu hành tinh bên ngoài sao Sodo, mà hai mươi mấy tiếng đã chóng vánh trôi qua.
Bất luận là sao Sodo lực hút mạnh hay vành đai tiểu hành tinh hỗn loạn, đều thuộc về đoạn đường nguy hiểm. Tới gần nơi kiểu này, cơ giáp tự nhiên vang lên cảnh báo, điểu thiếu niên nghe tiếng báo động mà hoang mang lo sợ, đành phải thử lay “Hải Xà”, Hải Xà một lúc lâu mới mở mắt ra, cơ hồ không chuẩn tiêu cự, chân vừa chạm đất, cả người liền nhũn ra đó, hình như sốt càng cao hơn.
Điểu thiếu niên sợ quá rít lên một tiếng, cố gắng muốn đỡ hắn, song “Hải Xà” không đứng dậy nổi, mỗi một khúc xương rắn chắc đều biến thành bánh nướng rỗng ruột, tay chân nặng như đổ chì.
Điểu thiếu niên quýnh quáng đi quanh hắn, mình gã kêu mà như cả đám người đua nhau nói, Lâm Tĩnh Hằng nghe đau hết cả đầu, gân xanh suýt nữa nhảy ra, vì hình tượng của Hải Xà, hắn vất vả quản cái miệng nóng nảy, moi ruột gan ra một chút dịu dàng nhỏ nhoi: “Suỵt – ngoan, đừng kêu nữa, chuẩn bị nhảy, một lần là đến ngay.”
Song lúc này, độ kết hợp người cơ đã giảm xuống 52%, cơ giáp đưa ra cảnh cáo lạnh băng: “Cảnh cáo, độ kết hợp mạng tinh thần thấp hơn 60%, thực hiện bước nhảy vũ trụ có thể sẽ dẫn đến người cơ tách ra, người lái hãy thao tác cẩn thận -“
Điểu thiếu niên căng thẳng nói: “Chiêm chiếp chiêm chiếp!”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Chẳng trách năm ấy cứ điểm Bạch Ngân có một thiếu gia khăng khăng muốn nuôi vẹt kim cương, suýt nữa cùng chiến hữu hàng xóm lôi nhau lên tòa án quân sự.
Hắn cắn răng: “Kết nối điểm nhảy vũ trụ, xác nhận chuẩn bị nhảy.”
Cơ giáp trả lời: “Tọa độ phi pháp, xác nhận hay không?”
Nguyên Dị Nhân trên trọng giáp hải tặc rướn cổ – vành đai tiểu hành tinh của Sodo, năm xưa Lục Tín chính là vào từ gần chỗ này, nơi này quá nhạy cảm đối với cựu bộ Vệ đội thân vương Cayley.
Chẳng lẽ nơi này còn có tuyến đường ngầm ẩn giấu?
Ngay sau đó, theo một tiếng “xác nhận” khàn khàn của Hải Xà, bên ngoài điểm sáng nhỏ trên thiết bị định vị theo dõi của Nguyên Dị Nhân đột nhiên tản ra vòng năng lượng, họ đã tiến vào điểm nhảy vũ trụ, thiết bị định vị lập tức điên cuồng tìm kiếm tín hiệu, đánh dấu một lần nữa, năm phút sau một tọa độ mới xuất hiện trên màn hình của Nguyên Dị Nhân.
Đó là một điểm nhảy vũ trụ chưa từng đánh dấu.
Thuộc hạ bên cạnh nhìn nhau, giây lát sau một hải tặc đi tới nhỏ giọng nói: “Nó nhìn giống điểm nhảy của liên minh, số hiệu là… ‘Kinh Hỉ’.”
Nguyên Dị Nhân gằn từ kẽ răng ra hai chữ: “Lục, Tín.”
Trong thiết bị nghe trộm, trục trặc tín hiệu do bước nhảy vũ trụ dẫn đến khiến âm thanh gián đoạn giây lát, rất nhanh, tiếng thét rõ ràng của điểu thiếu niên một lần nữa truyền đến, mà tiếng một người khác lại không nghe thấy.
Nghe như virus Cầu Vồng hoàn toàn phát bệnh, còn nhanh hơn mong đợi, đại khái là thiếu chất dinh dưỡng do lênh đênh vũ trụ một thời gian dài đã ảnh hưởng hệ miễn dịch của hắn.
Nguyên Dị Nhân nhẹ nhàng vung tay: “Chuẩn bị nhảy.”
“Hải Xà” hoàn thành lần nhảy cuối cùng, quả nhiên rớt mạng tinh thần, mất đi ý thức, mạng tinh thần không người điều khiển lộn xộn nổi trong cơ giáp, mà họ đang nằm sâu bên trong vành đai tiểu hành tinh nguy hiểm, điểu thiếu niên sốt ruột phát điên, ra sức lay hắn, nhưng chẳng ăn thua gì. Mà đồng thời, cơ giáp đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, điểu thiếu niên lập tức ngẩng đầu lên – chẳng cần mạng tinh thần, gã dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hạm đội hải tặc đông nghìn nghịt đang từ trong điểm nhảy vũ trụ không ngừng ùa ra!
Cơ giáp không ai điều khiển nhanh chóng bị hải tặc khống chế viễn trình, đồng thời, màn hình truyền tin trong cabin sáng lên, khuôn mặt pha trộn hiền lành và quỷ dị của Nguyên Dị Nhân cơ hồ chiếm hết màn hình, ánh mắt như rắn độc từ trong màn hình bắn ra, thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm người hôn mê, điểu thiếu niên đứng dậy, toan dùng cơ thể bé teo che cho “Hải Xà”.
“Kinh hỉ, thật sự rất kinh hỉ. Thì ra đây là di chỉ con đường năm xưa chó liên minh xâm nhập Thiên Hà Số 8. Lại bị con rệp Spencer kia tìm được, may mà lần này vận mệnh đứng bên chúng ta.” Nguyên Dị Nhân nhìn điểu thiếu niên, “Chim bói cá nhỏ, lần này mi làm rất tốt.”
Điểu thiếu niên hoảng sợ trợn mắt.
“Mi thích hắn à? Không sao, về sau hắn sẽ do mi quản,” Nguyên Dị Nhân nói, “Bây giờ, đem chiến lợi phẩm của mi về, chúng ta đi phun ít thuốc diệt côn trùng vào ổ rệp… Ôi ôi ôi, người trẻ tuổi, thoải mái nào, đừng kích động như thế.”
“Hải Xà” không biết tỉnh lại khi nào, nghe thấy trọn vẹn cuộc đối thoại của cả hai, nắm cổ điểu thiếu niên.
Sốt cao và thiếu nước hai mươi mấy tiếng đã khiến hắn sắp mất nước, virus Cầu Vồng thế tới rào rạt rút nốt một chút sức lực sau cùng trên người hắn, nhìn hắn loạng choạng muốn ngã, hoàn toàn dựa vào một hơi cuối cùng cầm cự.
Trong cổ họng điểu thiếu niên phun ra tiếng “chiếp chiếp” tội nghiệp, gã tựa hồ muốn giải thích gì, Hải Xà – Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc có cơ hội phun ra từ hắn đã nhịn một ngày: “Câm miệng.”
“Đừng ngoan cố chống cự nữa,” Nguyên Dị Nhân nói, “Cơ giáp của ngươi nằm trong tay bọn ta, bản đồ của ngươi cũng nằm trong tay bọn ta, ngươi bây giờ lại tự tay mở cánh cửa này thay bọn ta… Thế nào, mùi vị của virus Cầu Vồng dễ chịu chứ?”
Cả người “Hải Xà” hơi loạng choạng: “Cái gì?”
Nguyên Dị Nhân cười một tiếng, ngay sau đó, cơ giáp bị hải tặc xâm lấn mạng tinh thần không thể tự khống chế trượt vào hạm đội hải tặc. “Hải Xà” phí công muốn đoạt lại quyền khống chế mạng tinh thần, nhưng phản kháng ngày càng yếu ớt, hắn đến cả đứng cũng sắp đứng không vững.
Lúc này, tất cả cơ giáp hải tặc hoàn thành bước nhảy vũ trụ, từ trong điểm nhảy “Kinh Hỉ” bay ra, Nguyên Dị Nhân không phí lời với món đồ trong bàn tay nữa, cấp tốc so đối bản đồ, tràn trề tự tin dẫn đầu đi trên tuyến đường ngầm “chưa biết”.
Tuyến đường an toàn trong vành đai tiểu hành tinh rất hẹp, chiến đội máy móc của hải tặc không giãn ra được, chỉ có thể từ “chúng tinh phủng nguyệt” ban đầu biến thành một tung đội hẹp dài.
Lần này, đội tiền trạm phụ trách vớt cơ giáp đoạn hậu, cơ giáp cỡ trung lúc trước vớt cơ giáp “Bắc Kinh” quen tay hay việc, lại lần nữa giơ lưới vớt tới bọn “Hải Xà”… Hải tặc chấp hành nhiệm vụ vớt không nhìn thấy, trong kho chứa phế liệu, trên tiểu cơ giáp Bắc Kinh sắp hỏng kia, một “giá đỡ bình hoa” im ắng rơi xuống đất, biến thành hình người.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ chợt xảy ra.
Điểu thiếu niên cảm thấy bàn tay nóng hôi hổi bóp trên cổ đột nhiên ngừng run rẩy, người nọ cười khẽ một tiếng ngay bên tai gã.
Ngay sau đó, trên cơ giáp cỡ trung vừa căng lưới vớt đột nhiên có một mạng tinh thần cực kỳ hùng mạnh trải ra, cơ hồ trong khoảnh khắc đã bao trùm đội tiên phong hải tặc đoạn hậu.
Sáu cơ giáp chiến đấu cỡ trung cùng một thời gian bị cướp mạng tinh thần, cắn ngược tàn bạo khiến người lái cơ hồ không đường phản ứng, hoặc đứng hoặc ngồi mất đi ý thức, mà những người khác trên cơ giáp không mảy may phát hiện.
Tiếp đó, sáu cơ giáp cỡ trung cùng một thời gian toàn bộ lên nòng đạn đạo. Cho đến khi mệnh lệnh “bắn đạn đạo” phát ra, bọn hải tặc trên cơ giáp mới ý thức được khác thường, nhưng đã không còn kịp.
Tiểu cơ giáp của Lâm Tĩnh Hằng tông lên lưới vớt, cơ giáp cỡ trung vớt hắn trong nháy mắt bắt hắn lập tức chấp hành lệnh nhảy, cùng lúc đó, thiết bị theo dõi trên người điểu thiếu niên bị Trạm Lư chặn hoàn toàn, họ tan biến vào hư không ngay trước mắt Nguyên Dị Nhân!
Ba mươi phát đạn đạo đã bắn ra cùng một thời gian đâm vào điểm nhảy “Kinh Hỉ”, điểm nhảy vũ trụ dự trữ năng lượng khổng lồ bị đạn đạo dẫn cháy, tạo thành vụ nổ khó tưởng tượng nổi, cả vành đai tiểu hành tinh đều bị khuấy lên, trong cự ly ngắn thậm chí dẫn đến thời không sụp đổ, hạm đội hải tặc co cụm thành một đường khoảnh khắc bị càn quét quá nửa, mấy chục cơ giáp căn bản không kịp căng lồng phòng hộ, đã tan thành khói bụi trong vụ nổ!
Lục Tất Hành chạy tới nơi cơ giáp Bắc Kinh biến mất.
Lâm từng nán lại đây một lúc, tựa hồ phát hiện điều gì khác lạ, nhưng bất kể hắn phát hiện cái gì, đều tuyệt đối không trong phạm vi mạng nội bộ, nếu không trung tâm liên lạc của căn cứ cũng sẽ có phản ứng, nhất định là hắn đã cho Trạm Lư lợi dụng điểm nhảy gần đó tiến hành quét viễn trình.
Nguyên lý trong vũ trụ lợi dụng điểm nhảy tiến hành quét viễn trình cũng tương tự nguyên lý truyền tin viễn trình, Lục Tất Hành rất quen thuộc, vấn đề duy nhất là cậu không có Trạm Lư.
“Khoa học gia đương đại dùng trí tuệ nhân tạo quét, người nguyên thủy đương đại đành phải dùng phương pháp Brute Force lần lượt loại trừ, ôi khoa học kỹ thuật, thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận.” Lục Tất Hành cảm khái một câu, không quản ngại mệt nhọc lấy vị trí Lâm mất tích làm trung tâm, tự mình đến mỗi một điểm nhảy xung quanh tra một lượt, lặp đi lặp lại nhảy qua thời không khiến cậu hơi buồn nôn, cậu không nhịn được trách móc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không thể gửi một tin nhắn à? Đồ lầm lì đáng ghét.”
Nhưng vũ trụ mênh mang, trong tay Lục Tất Hành chỉ có một tiểu cơ giáp tội nghiệp, phạm vi quét ước chừng chỉ to bằng một cái ô, dù quét viễn trình cũng chỉ có thể quét đến nơi không xa điểm nhảy, cậu tìm hơn chục điểm nhảy mà phí công vô ích, đương khi Lục Tất Hành sầu vô cùng, cơ giáp đột nhiên bắt được một tia sóng năng lượng quỷ dị.
Lục Tất Hành giật mình – sóng năng lượng kiểu này, chí ít là tiểu hành tinh nổ, hoặc là… có người dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ.
Là ai? Điên rồi à?
Lâm Tĩnh Hằng động nhẹ mấy ngón tay, điểu thiếu niên liền bị hắn bóp ngất đi: “Trạm Lư, ‘khử trùng’ giúp ta.”
Vừa dứt lời, bên trong cơ giáp cỡ trung bị khống chế, tất cả khoang cứu sinh và cửa thoát hiểm cùng đóng lại, khí thể kịch độc trong vòng nửa phút giết chết toàn bộ các sinh vật carbon trên cơ giáp.
Lâm Tĩnh Hằng xách điểu thiếu niên mất đi tri giác lên cơ giáp hải tặc xác nằm la liệt, tiếng Trạm Lư vang lên: “Tiên sinh, tình hình của ngài rất không tốt, liên tục mất nước…”
“Tiêm vào tĩnh mạch đường glu-cô và nước điện giải là được,” Lâm Tĩnh Hằng cho một cánh tay vào khoang y tế, nhếch khóe miệng lên, “Còn chưa kết thúc đâu.”
Một cuộc đồ sát đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất