Tận Tình

Chương 15: Nhận thua

Trước Sau
Đèn đường hai bên đường lần lượt lóe sáng, như rồng lượn điểm xuyến trong đêm tối, Bùi Vân Dã nhìn ánh đèn neon lập lòe ở thành thị đằng xa, những bảng đèn xa lạ đủ mọi màu sắc dần trở nên có chút quen thuộc bởi vì những lời này của Minh Ương.

Hôn nồng nhiệt?

Buồn cười.

Nhưng cho dù nghĩ thế, Bùi Vân Dã vẫn bị gợi lên chút hồi ức một cách không thể khống chế.

Nhớ lại.. nụ hôn đột ngột vào hai năm trước.

Vào lúc Bùi Vân Dã vừa tiến vào trung tâm Bùi thị, Bùi Lăng Vân cùng với một đám thành viên hội đồng quản trị cũng không tôn sùng hắn bởi vì hắn là người thừa kế của Bùi thị, lại làm khó dễ cùng đối nghịch ở khắp mọi mặt, dù sao Bùi Vân Dã tuổi còn trẻ, khuyết thiếu kinh nghiệm nên bị thiệt không ít ở trên tay bọn họ.

Dưới áp lực nặng nề, cảm xúc Bùi Vân Dã dần trở nên táo bạo, đấm bao cát đã không cách nào khiến hắn phát tiết, cho nên mới sẽ cần đến nơi như Phá Phong này.

Nhặt Minh Ương về cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, mà ‘đáp lại’ của Minh Ương cho hắn cũng thật sự đáng giá Bùi Vân Dã liếc mắt nhiều hơn một chút. Minh Ương đủ tàn nhẫn cũng đủ mạnh, tuy rằng sau khi đánh với cậu Bùi Vân Dã cũng bị thương hơn nửa, thậm chí có mấy lần bị Minh Ương tháo khẩu trang xuống ở trước mặt mọi người, nhưng hắn vẫn hưởng thụ phát tiết cùng kích thích trong thoáng qua này.

Số lần Minh Ương xuất hiện ở Phá Phong bắt đầu trở nên nhiều, gần như mỗi lần Bùi Vân Dã đi đều có thế thấy cậu, cũng gần như là mỗi một lần, hai người đều sẽ có một trận đấu, nhưng trước sau vẫn không phân ra thắng bại.

Bất cứ một tên ngốc nào cũng có thể phát hiện mục đích Minh Ương tới Phá Phong chỉ có ‘Vân Dã’, huống chi Bùi Vân Dã cũng không ngốc, ngược lại hắn vô cùng nhạy bén, chỉ là hắn không để ý lắm, thân phận hoặc là mục đích của Minh Ương.

Bùi Vân Dã là điển hình cho tư duy đặt lợi ích trên cùng của thương nhân, nếu bỏ qua điểm Minh Ương xem như một đối thủ tốt, người này cũng chỉ có diện mạo còn đáng giá hắn liếc mắt nhiều hơn một chút.

Nhưng Minh Ương là đàn ông, cho nên điểm này không có tác dụng gì đối với Bùi Vân Dã.

Sau mấy lần Minh Ương đấu với ‘Vân Dã’, bảng tên của cậu cũng chỉ đứng sau ‘Vân Dã’, từ lúc bắt đầu Minh Ương lải nhải một mình, đến sau Bùi Vân Dã sẽ thỉnh thoảng đáp lại hai câu, nếu Minh Ương không làm ra hành động kéo khẩu trang của Bùi Vân Dã xuống khiến người ta ngoài ý muốn kia, có lẽ giữa hai người thật sự có thể sinh ra chút ảo giác ‘Thưởng thức lẫn nhau‘.

“Hình như hôm nay tâm tình của anh không tồi?” Minh Ương giơ tay đỡ lại nắm đấm Bùi Vân Dã vung tới, đau đớn ở cánh tay khiến cậu hơi nhíu mày, mà cảm xúc phập phồng hiếm khi có của Bùi Vân Dã hiển nhiên càng khiến cậu để ý hơn.

Nếu nói mấy lần trước Bùi Vân Dã là dã thú ngủ đông, như vậy hôm nay Bùi Vân Dã chính là thú dữ dỡ xuống phòng bị, động tác của hắn vẫn dứt khoát tàn nhẫn, lại có hơi khác với phát tiết áp lực lúc trước.

Bùi Vân Dã cũng có chút bất ngờ với sự nhạy bén của Minh Ương.

Tỷ lệ thắng của thỏa thuận cá cược giữa hắn và Bùi Lăng Vân gần như đã nghiêng về phía hắn, thậm chí còn tra được một vài thu hoạch ngoài ý muốn, tuy rằng không tính là tâm tình không tệ, nhưng quả thật là có chuyện tốt.

“Như vậy, chúng ta chơi gì đó đặc biệt hơn thì sao?” Minh Ương thu tay, đứng đối diện Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm vào hai mắt Bùi Vân Dã với tươi cười rạng rỡ.

Bùi Vân Dã cũng ngừng tay, nhìn cậu không tỏ ý kiến.

Trong khoảng thời gian đấu với nhau này, Minh Ương đã có một sự hiểu biết đại khái về Bùi Vân Dã.

Thực lực của người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, cho dù lúc nào cũng dùng một loại tư thế ngạo nghễ của kẻ trên, lại sẽ không làm cho người ta phản cảm, khiến người ta muốn thuần phục… hoặc là chinh phục, Minh Ương thuộc về loại người thứ hai không thể nghi ngờ.

Bùi Vân Dã cũng không phải kiểu nói nhiều, hành động của hắn càng có thể trực tiếp cho thấy ý tưởng hơn là nói chuyện, lúc này dừng tay chính là đang chờ đoạn sau của Minh Ương một cách vô cùng có kiên nhẫn.

“Lâu như vậy rồi, dường như chúng ta còn chưa phân ra thắng bại.”

Minh Ương kéo băng quấn cổ tay ra ném qua một bên, đề nghị: “Hôm nay đánh cuộc một trận được không?”

Bùi Vân Dã hơi nhướng mày, ánh mắt hắn dọc theo khuôn mặt Minh Ương, dường như đang suy xét trên người Minh Ương có thứ gì đáng giá để hắn lấy.

“Đánh cuộc một yêu cầu.” Minh Ương đến gần, giọng điệu trở nên ôn nhu, “Nếu tôi thắng, A Dã giúp tôi một chuyện thì sao?”

Bùi Vân Dã híp mắt, lúc nghe thấy câu này thầm nghĩ: Quả nhiên là cậu ta có âm mưu.

Hắn không biểu hiện bất mãn đối với xưng hô của Minh Ương, cũng không hỏi là việc gì, mà hỏi lại một cách kiêu căng: “Cậu có thể cho tôi cái gì?”

“Tôi sao,” Minh Ương lộ nụ cười sáng lạn với hắn, giọng điệu giảo hoạt, “Cái gì đều có thể cho anh.”

Bùi Vân Dã nhếch môi, cười một tiếng xem thường, đương nhiên hắn không cảm thấy có thứ gì cần Minh Ương ‘cho’ hắn, nhưng suy nghĩ hai giây cũng không từ chối vụ cá cược này.

Hắn muốn xem thử Minh Ương sẽ vì thắng hắn làm đến một bước nào, hay là muốn biết Minh Ương ở lại Phá Phong lâu như vậy, rốt cuộc là muốn thứ gì từ hắn.



Tiếng cười ồn ào dưới sàn đấu, Bùi Vân Dã cũng đã thật lâu không sinh ra loại cảm xúc hưng phấn thỏa thích thế này, sự nghiêm túc của Minh Ương, hoặc là dục vọng thắng thua hắn bị gợi lên, khiến trận đấu này tràn ngập kích thích.

Bùi Vân Dã vẫn mang bịt mặt, mà Minh Ương cũng là lần đầu tiên cột mái tóc dài của cậu lên, cả khuôn mặt cậu đều lộ ra dưới ánh đèn dây tóc ở trên trần, mặt mày thâm thúy, mắt ngậm sóng nước*, dưới mắt còn có vết thương chưa biến mất càng tăng thêm tính hoang dã.

(*秋波 thu ba: chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp.)

Trong khoảnh khắc tiếng còi vang lên, hai người giống như báo săn lấy đà chuẩn bị nhằm về phía đối phương, mấy lần đấu với nhau hai người đã có chút hiểu biết về đối phương, Bùi Vân Dã hoàn toàn không thích đánh đòn phủ đầu, hắn am hiểu căn cứ đối thủ đề điều chỉnh tấn công.

Mà Minh Ương thì ra đấm nhanh chóng, nháy mắt đỡ đòn xoay người giơ chân đá về phía Bùi Vân Dã, Bùi Vân Dã giống như hiểu biết ý đồ của cậu, tránh thoát một cách dễ dàng, nhân lúc chân phải Minh Ương rơi xuống đất sai chỗ, trực tiếp vung ra cú móc phải.

Hai người đánh qua đánh lại ai cũng không chiếm được chỗ tốt, Minh Ương ăn một đấm vào mặt, xương sườn dưới nách Bùi Vân Dã cũng đau râm ran.

Ngón cái Minh Ương cọ qua sườn mặt, nói giống như oán trách: “Thật sự ra tay tàn nhẫn.”

Đôi mắt Bùi Vân Dã giấu trong chỗ tối, lộ ra ý cười hiếm có.

“Tôi đây cũng không khách khí,” Minh Ương siết chặt tay, giọng điệu nguy hiểm: “A Dã anh cần phải coi chừng.”

Nói xong lại nhào tới Bùi Vân Dã, lúc này đây ra tay còn hung hiểm hơn lúc trước, mang theo hung ác chưa chết chưa thôi.

Bùi Vân Dã nhướng mày, hứng thú cũng bùng lên theo đó.

Hai người tới tới lui lui, tránh né, đỡ đòn, mỗi một lần va chạm tiếng gào dưới sàn đều cao hơn đợt trước.

Tiếng ầm ĩ vang vọng quanh sàn đấu, dòng người chen chúc xô đẩy, biểu tình trên mỗi khuôn mặt đều là vô cùng hưng phấn, ngoài ba người vạm vỡ vừa đi vào từ ngoài cửa ra, khuôn mặt của bọn họ nghiêm túc, mang theo tìm tòi nhìn quanh một vòng, đợi đến khi nhìn thấy hai người đang đánh nhau trên sàn, cầm đầu gật gật đầu với hai người khác, tiếp đó ba người liền chia ra hòa vào bên trong dòng người.

Lúc này trong mắt của hai người trên đài chỉ có lẫn nhau, cũng không để ý người tăm tăng thêm hay giảm bớt.

Thể lực tiêu hao nhanh chóng, tóc trán đều bị mồ hôi ướt nhẹp, lần này Bùi Vân Dã ra tay rõ ràng ác hơn lần trước, nhưng Minh Ương đối diện ngay cả nhíu mày đều rất ít, cậu giống như một con rắn độc giảo hoạt lại hung ác mạnh mẽ, khó chơi cũng khó thuần, điều này khiến ham muốn chinh phục ở sâu trong đáy lòng Bùi Vân Dã đạt tới đỉnh.

Bùi Vân Dã không thể không lấy ra toàn bộ tinh thần, thừa dịp Minh Ương có một nháy mắt thất thần đè chặt người vào rào chắn ở trên sàn đấu.

Đám người lại gào thét vang dội một trận.

Còn có giọng nói lạnh nhạt của Bùi Vân Dã.

“Cậu thua rồi.”

Cổ Minh Ương mắc ở trên dây thừng, sắc mặt càng lúc càng đỏ, nhưng khóe miệng cậu lại mang theo cười, y liếc mắt nhìn về phía Bùi Vân Dã muốn nói gì đó, lại phát hiện Bùi Vân Dã sau khi đảo mắt xuống dưới sàn đấu mày chợt nhíu, mà lực dùng ở chỗ cổ tay cũng hơi buông lỏng.

Chính là trong nháy mắt này, Minh Ương bắt được cơ hội bỗng nhiên xoay người thoát khỏi khống chế của Bùi Vân Dã, cậu nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Bùi Vân Dã, khóe mắt xẹt qua chỗ Bùi Vân Dã vừa nhìn đến, từng khuôn mặt bởi vì khàn giọng mà trở nên vặn vẹo, cho nên khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông kia đặc biệt chói mắt.

Một điểm nhỏ màu đỏ lóe lên, đồng tử Minh Ương co lại, nháy mắt nhìn chằm chằm vào nút hình tròn màu đen cài ở túi áo vét của kẻ cơ bắp kia.

Cameras mini.

Lại nhìn sắc mặt Bùi Vân Dã, thực hiển nhiên những người này tới là hướng về Bùi Vân Dã.

Thế nhưng bắt đầu trở nên thú vị.

Lúc này Bùi Vân Dã thật sự phân tâm, mấy người dưới sàn đấu khiến Bùi Vân Dã cảm thấy quen thuộc, gần như là trong nháy mắt hắn tìm kiếm những gương mặt kia trong ký ức, sau đó hình ảnh dừng ở một trong những vệ sĩ của một vị làm giả sổ sách vừa tra được hôm qua.

Khóe miệng Minh Ương mang theo nụ cười nghiền ngẫm, giơ tay lại đánh về phía Bùi Vân Dã, “A Dã đang nhìn gì vậy?”

Bùi Vân Dã lấy lại tinh thần, phản ứng nhanh chóng xòe tay nắm chặt cú đấm của cậu, đồng thời tay phải chém về phía khuỷu tay của Minh Ương.

Minh Ương xoay cổ tay tránh thoát, hỏi “Hướng vào anh?”

Bùi Vân Dã chau mày, cũng không trả lời.

Tiếp theo khóe miệng Minh Ương nhếch lên, tay phải tránh khỏi lòng bàn tay Bùi Vân Dã, hướng thẳng về phía cằm Bùi Vân Dã.

Bùi Vân Dã lập tức nghiêng đầu tránh, đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm Minh Ương, giống như uy hiếp.



Trước đây Minh Ương đã làm động tác này rất nhiều lần, trừ hai lần trước Bùi Vân Dã từng trốn tránh, lúc sau cũng đã tập mãi thành quen.

Mấy lần trước đó Minh Ương không thật sự có ý đồ muốn gỡ bịt mặt của Bùi Vân Dã xuống, nhưng lần này, cậu lại thông qua né tránh bé nhỏ không đáng kể của Bùi Vân Dã nhận ra rằng, giờ phút này, bịt mặt đã thành ‘Nhược điểm’ của Bùi Vân Dã.

Bởi vì mấy người dưới đài khiến Bùi Vân Dã sinh ra băn khoăn.

Bùi Vân Dã mang bịt mặt xuất hiện ở Phá Phong cũng không kỳ quái, thiếu gia của những thế gia này đó, khác với đứa con riêng không thể gặp người như cậu, mọi cử động của bọn họ phải theo tiêu chuẩn, thật giống như Minh Phong khi ở bên ngoài cũng là một hình tượng tinh anh nhân mô cẩu dạng, mà những hoạt động bỉ ổi không dám bày lên mặt bàn cũng chỉ có thể mang mặt nạ gặp người.

“Anh đang sợ?” Minh Ương giống như tìm được niềm vui mới, cậu tấn công về phía mặt Bùi Vân Dã một cách không biết mệt, mà thân hình thì chặn lại tầm mắt của mất kẻ to con kia.

Cổ tay đột nhiên bị nắm, đau đớn kịch liệt gần như khiến Minh Ương sinh ra ảo giác xương cổ tay sẽ bị bóp nát.

Ánh mắt của Bùi Vân Dã trở nên vô cùng sắc bén cũng bởi vì sự dây dưa của Minh Ương, lạnh băng trong đó cũng không làm Minh Ương khiếp sợ, lại khiến cho hứng thú của cậu như cỏ dại um tùm.

Bùi Vân Dã càng tức giận, càng để ý, Minh Ương liền càng hưng phấn.

Hai tay cậu đều bị Bùi Vân Dã giữ chặt, đầu gối hai người hạn chế lẫn nhau, thân hình gần như kề sát, Minh Ương đều có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Bùi Vân Dã trong tiếng ồn ào huyên náo.

Tươi cười trên mặt Minh Ương càng lúc càng lớn, đau đớn khiến cậu kích động, thậm chí bày ra một loại điên cuồng bí ẩn, mà đúng lúc này, Bùi Vân Dã cũng phạm vào một sai lầm nhỏ, thế cho nên mất đi cân bằng cả người loạng choạng.

Trong nháy mắt ngã xuống, Minh Ương mặc kệ đau đớn ở cổ tay, mạnh mẽ xoay chuyển tránh thoát kiềm chế của Bùi Vân Dã, mà trong nháy mắt hắn rời tay, cậu cũng không nhân cơ hội này hướng tới bịt mặt của Bùi Vân Dã, mà là kéo cổ áo Bùi Vân Dã.

Chỉ là động tác này không thể ngừng lại cú ngã của Bùi Vân Dã, ngược lại là khiến Minh Ương đè ở trên người Bùi Vân Dã cùng ngã xuống đất, mà bịt mặt bị nhằm vào kia cũng bỗng nhiên bị cọ rớt.

“Ầm” một tiếng, Minh Ương ngước mắt liền đâm vào bên trong con ngươi co chặt của Bùi Vân Dã, giống như trân châu đen rung động lòng người, trong khoảnh khắc đó gần như toàn bộ ánh sáng đều bị đôi mắt kia hút vào, tính cả điên cuồng của Minh Ương.

Bùi Vân Dã cảm thấy hô hấp chợt nhẹ, gió lốc hắn ấp ủ thật lâu còn chưa hướng về phía Minh Ương, một cái bóng nhanh chóng phủ tới, xúc cảm thô ráp của khẩu trang bị một mảnh mềm mại thay thế.

Tầm mắt của người xem sau lưng bị chắn đến kín mít, không nhìn được mảy may.

Ồn ào náo động dưới sàn đấu nháy mắt đạt tới đỉnh núi, tiếng vang như sấm nổ bên tai làm Bùi Vân Dã thất thần trong phút chốc, cũng khiến Minh Ương nhân cơ hội lợi dụng.

Đầu lưỡi trơn ướt mềm mại liếm láp bờ môi Bùi Vân Dã, sau đó biến thành gặm cắn xé rách, giữa răng môi quấn nhau lẫn vào mùi máu tươi thật nồng, hô hấp ướt nóng của bọn họ đan vào nhau, dường như máu toàn thân cũng sôi trào theo, không ngừng ồn ào náo động trong mạch máu.

Ồn ào lại khiến cho người ta phấn khởi.

Trước sau cũng chỉ có hai giây, đau đớn ở môi lưỡi khiến Bùi Vân Dã hoàn hồn, giơ tay nện mạnh vào ngực Minh Ương, trong nháy mắt cậu ăn đau lập tức trở tay hất tung người không biết sống chết này xuống đất.

Trên mặt Minh Ương vẫn mang theo cười, khuôn mặt cậu mang theo vết thương sưng đỏ, môi cũng là đỏ tươi như máu, thậm chí còn có ánh nước.

Theo từng cú đấm của Bùi Vân Dã, ánh nước càng nhiều, máu tươi uốn lượn xuống dọc theo khóe miệng, máu tanh vào bạo lực đan chéo, tăng thêm vẻ lộng lẫy nổi bật trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cậu.

Không biết là bởi vì bạo lực hay vì nguyên nhân gì khác khiến máu Bùi Vân Dã sôi trào, trong sự phẫn nộ tràn ngập đầu óc hắn không hiểu sao xuất hiện một loại kinh diễm cùng thưởng thức không dễ dàng phát hiện.

Ánh đèn sáng ngời vờn quanh Bùi Vân Dã, Minh Ương không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng thông qua lực tay của hắn để phán đoán, giờ phút này hẳn là tức giận không nhẹ, nghĩ vậy tươi cười của Minh Ương càng lớn hơn nữa.

Mùi vị cũng không tệ lắm.

Phẫn nộ này dựng lên vì cậu, khống chế cảm xúc của Bùi Vân Dã càng khiến người thống khoái hơn so với tưởng tượng của cậu, có phải khống chế hắn như vậy sẽ càng kích thích hơnhay không.

Minh Ương nghĩ đến mức gần như thất thần.

Bạo lực cũng không dừng lại, hắn mất khống chế sao?

Đầu óc Minh Ương trở nên có chút không rõ ràng, cậu chậm rãi nâng tay lên, bởi vì cổ tay gãy xương đầu ngón tay còn đang không ngừng run rẩy, nhưng cậu vẫn nâng lên một cách cố chấp.

Cũng không phải đánh trả, mà là vươn đầu ngón tay móc lên bịt mặt vẫn còn đeo ở sườn mặt Bùi Vân Dã, chậm rãi che lại khuôn mặt của hắn, chỉ để lại một đôi mắt đen nhánh, dường như có bóng dáng của cậu ở bên trong.

Khoảnh khắc công kích mưa rền gió dữ ngừng lại, Bùi Vân Dã nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Minh Ương.

“Tôi nhận thua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau