Chương 27: Mời
Tác phẩm hội họa Trịnh Mỹ Ngọc để lại bao gồm cả các loại bản thảo, tranh màu nước, tranh sơn dầu, tổng cộng gần hơn ba trăm bức.
Lúc Tạ Nhu chưa rời khỏi Minh gia, những bức tranh kia đều gửi ở nhà nhỏ trong hoa viên, tự bà chăm sóc sửa sang lại, Minh Thịnh Nhã thỉnh thoảng sẽ đến ngồi một lúc, xem Trịnh Mỹ Ngọc vẽ, cũng xem Tạ Nhu vẽ tranh.
Sau lại Tạ Nhu mang thai, sinh ra Minh Ương, Minh Thịnh Nhã liền hiếm khi đặt chân đến ngôi nhà ở hoa viên.
Mà Tạ Nhu sau khi sinh cảm xúc vô cùng không ổn định, sáng tác cũng chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, phong cách từ sáng ngời ở ban đầu trở nên âm u.
Từ đó về sau, Minh Thịnh Nhã gần như không còn đặt chân đến ngôi nhà ở hoa viên, ngoại trừ một bức tranh trên bức tường kia, những tác phẩm khác đều bị ông dời đi, không cần một người cảm xúc không ổn định chăm sóc những tác phẩm nghệ thuật đó.
Mỗi năm đều sẽ lựa ra một bộ phận trong những bức vẽ đó liên kết với một vài hiệp hội tranh sơn dầu tổ chức triển lãm và đấu giá từ thiện.
Đương nhiên tác phẩm của Trịnh Mỹ Ngọc sẽ không bán đấu giá.
Từ sau khi Minh Phong mua về một chiếc du thuyền tên là ‘Tầm Mộng 1958‘ ở năm năm trước, triển lãm tranh vẫn luôn tổ chức trên chiếc du thuyền này, năm nay cũng không có gì khác.
Địa vị của Minh gia ở Nghi Lăng tuy nói không đến mức được nhiều người ủng hộ, nhưng cũng là vô cùng có sức ảnh hưởng, người có chút mặt mũi ở Nghi Lăng đều sẽ được mời tới tham dự, cho dù là người không hề có hứng thú đối với triển lãm tranh, cũng đều đổ xô vào* chỉ vì một bức thư mời.
(*趋之若鹜: chạy tới thành đàn giống như vịt, so sánh nhiều người tranh nhau đuổi theo.)
Dù sao ở trong mắt những thương nhân đó, ở đâu cũng là chỗ xã giao.
Mà dĩ nhiên Bùi Vân Dã cũng ở trong danh sách được mời, nhưng bởi vì nguyên nhân cá nhân nào đó không thể nói ra hắn cảm thấy không thích du thuyền này, cho nên sau khi Minh gia sửa triển lãm tranh đến trên du thuyền, bản thân hắn liền không đến nữa, chỉ sẽ phái đại biểu đến đưa một phần quà tặng.
Lúc thư mời đưa tới, cao ốc Đế Tinh gần như là vội đến trời đất quay cuồng.
Từ lúc Bùi Vân Dã dùng nhiều tiền lấy được miếng đất B Thượng Nghi, các nhân viên trong ban tài chính của Bùi thị đều bận rộn cả ngày lẫn đêm, một nửa là bởi vì kiểm toán hàng quý, một nửa là bởi vì xoay vòng vốn khó khăn.
Bùi Vân Dã càng là họp hết buổi này đến buổi khác, ngay cả Bùi Lăng Phong đều nghe nói tới đây tham gia một trận. Nhưng thật mau đã được Bùi Vân Dã trấn an đưa trở về.
Bởi vì giá chênh lệch* siêu cao của mảnh đất này, cho nên thời gian nộp tiền chuyển nhượng đất bị rút ngắn đến một tháng, trừ cái này ra còn bị hạn chế thời gian phát triển không được vượt quá hai năm, này liền có nghĩa lô B Thượng Nghi ngoài 60 tỷ cần để chuyển nhượng ra, tiếp sau đó còn cần không dưới chục tỷ để tiến hành phát triển và xây dựng.
(*溢价 dật giới: giá giao dịch cao hơn giá gốc. Giá vượt ra ngoài quy định.)
Phương án ban đầu được đưa ra từ chỗ team của Trần Án, giá giao dịch hẳn là thấp hơn 55 tỷ mới là tốt nhất, bao gồm thời gian thanh toán bổ sung cũng sẽ thư thả hơn, này đối với xoay vòng vốn của bọn họ cũng liền đơn giản hơn, cũng sẽ không gặp phải khả năng bị phạt do quá hạn.
Này vốn không tính là gì, nhưng bởi vì một công ty hợp tác với Bùi thị xảy ra chút vấn đề cần hoãn lại thời gian hoàn vốn*.
(*Nguyên văn 回款 hồi khoản: một số công ty bán hàng theo hình thức ký gửi, việc bán hàng k thanh toán ngay mà ghi nợ, về sau kết khoản theo định kỳ, số tiền bên bán hàng trả lại được gọi là hồi khoản.)
Bùi Vân Dã mặt không biểu tình nghe giám đốc điều hành bên dưới tranh luận đến mặt đỏ tía tai, sửa lỗi nhau, phá đám nhau, chính là không ai đưa ra nên giải quyết thế nào.
Người phụ trách của đối phương nói sẽ lùi lại hai tuần, tuy rằng vượt qua thời hạn thanh toán tối thiểu, nhưng vẫn nằm trong thời gian chuyển tiền tối thiểu trong hợp đồng của bọn họ, Bùi thị không thể chất vấn truy cứu.
Nghe bọn họ ồn ào hết lượt này đến lượt khác, tranh luận với nhau đến miệng khô lưỡi khô, Bùi Vân Dã giơ tay lên, Lâm Hiện liền cho người đưa nước trà vào.
Nhóm giám đốc điều hành cũng thật sự là ồn ào đến mệt mỏi, cuối cùng hành quân lặng lẽ, lúc này Bùi Lăng Vân lại mỉm cười, nhìn Bùi Vân Dã nói: “Xem ra cháu cũng không nóng nảy, là có biện pháp?”
Bùi Vân Dã nhấp ngụm cà phê, “Không có.”
Bùi Lăng Vân nhướng mày: “Này không giống như phong cách của cháu nha.”
Từ hai năm trước Bùi Vân Dã trở về hoàn hảo toàn vẹn từ quỷ môn man, Bùi Lăng Vân liền hoàn toàn tán thành đứa cháu trai trò giỏi hơn thầy này, chèn ép ban đầu cũng biến thành nâng đỡ.
“Giá chênh lệch của miếng đất này quá cao, cháu nên biết quay hồi vốn tất nhiên sẽ chịu hạn chế, chẳng lẽ thật sự vì háo thắng* vỗ trán một cái* liền cướp?”
(*争口气 tranh khẩu khí: cố gắng đạt được, không nhường ai, lấy được vinh quang.)
(*一拍脑门 kiểu như bỗng nhận ra, bừng tỉnh đại ngộ.)
Bùi Vân Dã cong môi, chỉ cười không nói.
Trần Án đang lấy số liệu báo cáo ở bên cạnh Bùi Vân Dã có chút mất tập trung, có lẽ người khác không rõ lắm, nhưng anh vẫn luôn đi theo bên cạnh Bùi Vân Dã trong suốt quá trình đấu giá, anh biết ông chủ nhà mình không phải loại người sẽ xúc động, mà lúc anh nhận được phần phương án từ Thịnh Thế kia ngoại trừ dự đoán giá giao dịch không trùng với anh, những thứ như bước phát triển tiếp theo, thu hồi tài chính đều vô cùng tường tận.
Nếu Thịnh Thế thật sự có thể giống như hứa hẹn, cung cấp lượng lớn tài chính tham dự phát triển kế tiếp, như vậy bộ dạng yên tâm của Bùi Vân Dã cũng không kỳ quái, chỉ là lúc này đã qua mười ngày, Thịnh Thế bên kia không có chút động tĩnh nào.
Tóm lại không thể thảo luận ra kết quả gì, các vị giám đốc điều hành cũng liền xụ mặt đi ra khỏi phòng họp.
Trần Án do dự thật lâu vẫn là mở miệng với Bùi Vân Dã: “Bùi tổng, người phụ trách của Thịnh Thế bên kia vẫn luôn không đáp lại, tôi lo lắng có phải bọn họ...”
Anh còn chưa nói xong, Lâm Hiện liền đi đến, Bùi Vân Dã nâng tay, Trần Án cũng liền ngậm miệng.
Bùi Vân Dã tiếp nhận văn kiện Lâm Hiện đưa đến, biểu tình dần sinh ra chút ý cười, chỉ là chút ý cười này còn phải lạnh hơn gió ở bên ngoài.
“Không cần liên lạc với bên Thịnh Thế nữa.” Bùi Vân Dã nói với Trần Án, “Phối hợp với Gia Hối hoàn thành hợp đồng của lô G70 trước.”
Tuy rằng Trần Án khó hiểu, nhưng cũng biết nghe theo sắp xếp của Bùi Vân Dã tất nhiên sẽ không sai, vì thế nói câu “Vâng” liền đi trước.
Trần Án không biết vì sao Bùi Vân Dã không cho anh liên lạc với Thịnh Thế, Lâm Hiện lại rất rõ.
Từ lúc bắt đầu Bùi Vân Dã cũng đã không tính toán hợp tác với Thịnh Thế, hoặc là nói không tính toán với Minh Ương ‘quen tìm đường chết‘, lúc anh đưa phương án cho Trần Án, Bùi Vân Dã cũng phân phó anh tra cứu toàn bộ những người Minh Ương đã gặp sau khi trở về.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy ông chủ nhà mình để ý Minh thiếu gia quá nhiều, nhưng chờ tới khi anh tra được những chuyện này, liền biết vì sao Bùi Vân Dã đề phòng Minh Ương như thế.
Dựa theo ước định bên trong phương án của cậu, Minh Ương thật sự giúp Bùi Vân Dã nâng giá đất, khiến Thiệu thị không thể không bị loại.
Sau khi Thiệu thị từ bỏ Minh Ương vốn có thể thuận thế từ bỏ, để Bùi Vân Dã trực tiếp đấu giá thành công, nhưng khi ở lượt cuối cùng, giá cậu đưa ra cao hơn giá dự tính 1 tỷ.
Khi đó, Lâm Hiện liền biết dụng ý của Bùi Vân Dã ở đâu rồi.
Bùi Vân Dã buông văn kiện xuống, một tay chống cằm, tươi cười dần trở nên nghiền ngẫm.
Qua hai giây hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Gần đây Minh Ương đang bận cái gì?”
Lâm Hiện: “Là đang bận triển lãm tranh mỗi năm một lần của Minh thị, triển lãm tranh lần này ngoài việc sẽ trưng bày một bộ phận tác phẩm của phu nhân Trịnh Mỹ Ngọc ra, còn có một vài tác phẩm của tiểu thư Tạ Nhu.”
Lâm Hiện vốn không nên nói nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến lần trước Bùi Vân Dã giơ bảng muốn lấy bức ‘Bóng hồng’ kia, anh vẫn giải thích thêm vài câu.
Bùi Vân Dã gật đầu.
Khó trách trong khoảng thời gian này an tĩnh như vậy.
Lâm Hiện lại nói: “Thư mời đã đưa tới, liền ở ngày kia, ngài có tham gia không?”
“Không đi,” Bùi Vân Dã thu lại biểu tình, lúc ánh mắt đảo qua một góc xám bạc ở túi áo vest của Lâm Hiện thì ngừng lại một chớp mắt, qua hai giây hắn lại mở miệng hỏi: “Vẫn là ở trên ‘Tầm Mộng’?”
“Vâng.”
Bùi Vân Dã không nói gì nữa, vẫy tay để Lâm Hiện rời đi.
Lâm Hiện cầm văn kiện kia ra phòng họp
Anh rũ mắt nhìn văn kiện trong tay, càng cảm thấy Minh Ương khó có thể nắm bắt, này đều là một loạt ‘thao tác bẩn’ Minh thiếu gia nhằm vào Bùi thị mà anh điều tra được.
Ngay cả Phó Viễn nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến quyết định của Bách Phong, đều là Minh thiếu gia đưa đến trước mặt Thiệu Bân, đây là điều Lâm Hiện không nghĩ tới.
Lâm Hiện một bên cảm thấy tâm tư của đại thiếu gia Minh gia khó có thể nắm bắt, một bên lại cảm thấy ông chủ nhà mình cũng không đỡ hơn chỗ nào.
Rõ ràng bên trong ‘kẹo’ mỗi lần Minh Ương vội vàng đưa tới luôn sẽ lẫn vào một ít tạp chất không có ý tốt, nhưng cố tình Bùi Vân Dã luôn là cười tiếp nhận, sau đó tốn chút tinh lực nghiệm độc cho ‘kẹo‘ kia, cho dù giây tiếp theo hắn nếm cũng không nếm liền ném thẳng xuống.
Bùi Vân Dã cũng là loại người có tư tưởng vô cùng ích ỷ, theo đuổi lợi ích cao cùng hiệu suất cao, hắn chán ghét phiền toái, lại vẫn luôn mặc kệ quả bom hẹn giờ Minh Ương này rêu rao bên cạnh hắn.
Thật là kỳ quái.
Một ngày trước cuộc triển lãm tranh, chỗ thư ký chủ tịch của Bùi thị bỗng nổi lên một trận phong ba nhỏ.
Nguyên nhân gây ra là một phần phát chuyển nhanh, nhưng lần này không còn là nặc danh.
Thoạt nhìn giống như một phần chuyển phát nhanh khủng bố nặc danh hơn là bức thư, bởi vì trên phong thư màu đỏ dán một cái dao mở thư màu xám bạc, trên lưỡi dao màu bạc còn để lại vệt màu đỏ đã khô.
Lúc ấy Bùi Vân Dã còn đang mở họp ở phòng họp, vẫn là thảo luận những thứ lặp đi lặp lại kia, đại khái là bởi vì Bùi Vân Dã nắm quyền đến nay, Bùi thị rất ít khi sẽ lâm vào quẫn bách thiếu tiền, cho nên lúc này nhóm người cấp cao rốt cuộc tìm được chút sai sót của Bùi Vân Dã liền âm dương quái khí trong sáng ngoài tối không dừng không bỏ.
Đối với những người này Bùi Vân Dã trước sau không tỏ thái độ, tuy rằng Trần Án tranh luận với bọn họ, hắn một bên xoay bút trong tay một bên trầm mặc nghe nhân viên tài chính lặp đi lặp lại một câu ba lần không đổi.
“Bùi tổng, rốt cuộc ngài có tính toán gì, nhưng phải đưa ra một lời chắc chắn.”
“Đúng vậy, lỗ hổng tài chính lớn như vậy liền thật sự mặc kệ?”
“Quá hạn mà nói, phải trả lời phía bên chính phủ thế nào.”
Căn cứ quy định, xí nghiệp cầm đất quá hạn không thể bổ sung đầy đủ các khoản thanh toán liền sẽ bị kéo vào danh sách thất tín, tịch thu tiền đặt cọc, đồng thời trong vòng hai năm không được tham dự bất kỳ hoạt động mang tính chất mua bán đất.
Bùi Vân Dã không nói lời nào, ánh mắt tuần tra một vòng, biểu tình của mỗi người trong phòng họp đều không phải giống nhau.
“Tôi thấy mọi người đều ầm ĩ mệt mỏi rồi, cứ tạm thời như vậy đã.”
Nói xong Bùi Vân Dã liền tiên phong rời đi phòng họp.
Chờ hắn trở lại văn phòng của mình, liền thấy một thư ký lạ mặt mới tới, đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa văn phòng không biết làm sao.
Thư ký này vừa thấy khuôn mặt băng sơn của ông chủ liền khẩn trương, nói chuyện đều không đủ tự tin, “Bùi tổng, có một phần chuyển phát nhanh cho ngài.”
Từ lần trong bức tranh sơn dầu nặc danh lần trước xuất hiện máy nghe trộm, lúc sau toàn bộ chuyển phát nhanh đều sẽ được chỗ thư ký kiểm tra trước, lại từ Lâm Hiện quyết định có được đưa đến trong tay Bùi Vân Dã hay không.
Hôm nay Lâm Hiện không có ở đây, phần chuyển phát nhanh này chỉ liếc mắt thư ký nhỏ cũng không dám đưa vào văn phòng, nhưng cố tình cô thấy được tên họ người gửi bưu kiện, mà lại trùng hợp cô biết vị Minh thiếu gia này.
Cô đành phải đánh cuộc một lần.
“… Giống như một thư mời.”
Bùi Vân Dã đẩy cửa ra, sau khi nghe thấy câu này mới hạ tầm mắt xuống phong thư khiến người ta có chút sợ hãi kia, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra dao mở thư chính là cái lần trước Minh Ương lấy đi, thậm chí vẫn còn giữ lại vệt máu đỏ thẫm ở trên.
Thư ký nhỏ chờ ông chủ lấy chuyển phát nhanh đi, đợi hai ba giây lại chỉ đợi được một câu vô cùng lạnh lùng “Ném đi.”
“Cụp” một tiếng, cửa văn phòng khép lại, thư ký nhỏ như trút được gánh nặng ném ‘củ khoai lang phỏng tay’ này vào thùng rác.
Bùi Vân Dã ngồi xuống không lâu lắm, di động hắn đặt trên bàn liền sáng lên, màn hình khóa màu lam nhạt hiện ra ngày hôm nay, phía dưới còn có một chuỗi tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều đến từ một dãy số chưa được lưu.
“Nhận được thư mời rồi?”
“Anh có đến không.”
Bùi Vân Dã cầm thư mời in hình non xanh nước biếc ở trên bàn lên, Trịnh Mỹ Ngọc làm người tao nhã, cho nên thư mời cũng dùng những màu sắc tao nhã như trắng gạo và vàng nhạt, lam nhạt, phối hợp thành một bức tranh sơn thủy thiết kế đơn giản, tươi mát.
Hắn nhìn, trong đầu lại hiện lên phong thư đỏ thẫm vừa rồi.
Ánh lam chợt lóe trước mắt, thư mời màu trắng trở nên âm trầm.
Màn hình máy tính trước mắt Bùi Vân Dã chợt sáng lên, màn hình khóa ban đầu rung hai giây tiếp theo liền nhảy ra một bức ảnh mơ hồ.
Đồng thời trong loa phát ra tiếng dòng điện ‘xè xè’.
Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm bức ảnh đen trắng mơ hồ kia mày hơi chau, thẳng đến khi bức ảnh rõ ràng, gương mặt tuấn tú của Minh Ương xuất hiện ở giữa màn hình, tóc dài có chút lộn xộn, nhìn bối cảnh như là đang ở bên ngoài.
Bùi Vân Dã nhìn thấy cậu đang dựa vào một khối đá màu xám.
Dường như Minh Ương đang điều chỉnh góc độ, yết hầu hoạt động chợt lóe mà qua, tiếp theo hô tiếng “A Dã”.
Tiếng kêu xuyên qua loa truyền tới có vẻ khàn hơn ngày thường, thậm chí còn có chút dính nhớp không bình thường.
“Vì sao không để ý tới tôi?”
Cậu hỏi.
Sắc mặt Bùi Vân Dã âm trầm, hắn đối diện với biểu tình có chút mê ly khó hiểu của Minh Ương trên màn hình, đáy mắt thoáng cái hiện lên một chút tức giận không dễ phát hiện, sau đó duỗi tay cầm di động trên bàn.
Màn ảnh không ngừng đong đưa, Bùi Vân Dã nhìn thấy Minh Ương rốt cuộc không mặc áo màu đỏ, mà là một áo sơmi màu đen, màn hình một chốc là màu xám, một chốc màu trắng, thỉnh thoảng còn sẽ hiện lên vài nét bút lông màu đen.
Khi màn hình xẹt qua một mảng hoa hồng màu đỏ rực rỡ, giọng nói lại truyền tới.
“Anh nhận được thư mời chưa?”
Màn ảnh lại đối diện với khuôn mặt của Minh Ương, dường như phản chiếu ánh sáng ấm áp, trên làn da trắng nõn phủ một tầng màu mật ong, cậu cười cười, đuôi lông mày giơ lên trông có vẻ đắc ý.
“Tôi tự tay làm.”
Động tác gõ chữ trên tay Bùi Vân Dã ngừng lại, ngước mắt, ánh mắt rơi xuống một vệt màu tối ở đuôi mắt của Minh Ương trên màn hình.
Bởi vì tươi cười của cậu mà vết sẹo nhỏ kia trở nên vô cùng rõ ràng, như là đánh một dấu ấn lên nụ cười này, bỗng dưng một chút khác thường xẹt qua đáy lòng Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã không tắt máy tính, cũng không trả lời cậu, ánh sáng trên màn hình chiếu vào đáy mắt hắn, này khiến cho tầm mắt hắn thoạt nhìn đặc biệt chăm chú, chăm chú đến mức có chút rợn người.
Nhưng người trong màn hình không nhận ra, cậu vẫn còn thấp giọng nỉ non:
“Lần đầu tiên tôi ăn sinh nhật, hy vọng anh có thể đến.”
Khuôn mặt luôn mang theo đùa giỡn tùy ý lần đầu tiên xuất hiện vẻ chờ mong cùng loại với thiên chân.
Giống như lần Bùi Vân Dã nhìn thấy khi ở trước biển lửa.
“Anh đến đi, tôi muốn anh đến.”
Lúc Tạ Nhu chưa rời khỏi Minh gia, những bức tranh kia đều gửi ở nhà nhỏ trong hoa viên, tự bà chăm sóc sửa sang lại, Minh Thịnh Nhã thỉnh thoảng sẽ đến ngồi một lúc, xem Trịnh Mỹ Ngọc vẽ, cũng xem Tạ Nhu vẽ tranh.
Sau lại Tạ Nhu mang thai, sinh ra Minh Ương, Minh Thịnh Nhã liền hiếm khi đặt chân đến ngôi nhà ở hoa viên.
Mà Tạ Nhu sau khi sinh cảm xúc vô cùng không ổn định, sáng tác cũng chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, phong cách từ sáng ngời ở ban đầu trở nên âm u.
Từ đó về sau, Minh Thịnh Nhã gần như không còn đặt chân đến ngôi nhà ở hoa viên, ngoại trừ một bức tranh trên bức tường kia, những tác phẩm khác đều bị ông dời đi, không cần một người cảm xúc không ổn định chăm sóc những tác phẩm nghệ thuật đó.
Mỗi năm đều sẽ lựa ra một bộ phận trong những bức vẽ đó liên kết với một vài hiệp hội tranh sơn dầu tổ chức triển lãm và đấu giá từ thiện.
Đương nhiên tác phẩm của Trịnh Mỹ Ngọc sẽ không bán đấu giá.
Từ sau khi Minh Phong mua về một chiếc du thuyền tên là ‘Tầm Mộng 1958‘ ở năm năm trước, triển lãm tranh vẫn luôn tổ chức trên chiếc du thuyền này, năm nay cũng không có gì khác.
Địa vị của Minh gia ở Nghi Lăng tuy nói không đến mức được nhiều người ủng hộ, nhưng cũng là vô cùng có sức ảnh hưởng, người có chút mặt mũi ở Nghi Lăng đều sẽ được mời tới tham dự, cho dù là người không hề có hứng thú đối với triển lãm tranh, cũng đều đổ xô vào* chỉ vì một bức thư mời.
(*趋之若鹜: chạy tới thành đàn giống như vịt, so sánh nhiều người tranh nhau đuổi theo.)
Dù sao ở trong mắt những thương nhân đó, ở đâu cũng là chỗ xã giao.
Mà dĩ nhiên Bùi Vân Dã cũng ở trong danh sách được mời, nhưng bởi vì nguyên nhân cá nhân nào đó không thể nói ra hắn cảm thấy không thích du thuyền này, cho nên sau khi Minh gia sửa triển lãm tranh đến trên du thuyền, bản thân hắn liền không đến nữa, chỉ sẽ phái đại biểu đến đưa một phần quà tặng.
Lúc thư mời đưa tới, cao ốc Đế Tinh gần như là vội đến trời đất quay cuồng.
Từ lúc Bùi Vân Dã dùng nhiều tiền lấy được miếng đất B Thượng Nghi, các nhân viên trong ban tài chính của Bùi thị đều bận rộn cả ngày lẫn đêm, một nửa là bởi vì kiểm toán hàng quý, một nửa là bởi vì xoay vòng vốn khó khăn.
Bùi Vân Dã càng là họp hết buổi này đến buổi khác, ngay cả Bùi Lăng Phong đều nghe nói tới đây tham gia một trận. Nhưng thật mau đã được Bùi Vân Dã trấn an đưa trở về.
Bởi vì giá chênh lệch* siêu cao của mảnh đất này, cho nên thời gian nộp tiền chuyển nhượng đất bị rút ngắn đến một tháng, trừ cái này ra còn bị hạn chế thời gian phát triển không được vượt quá hai năm, này liền có nghĩa lô B Thượng Nghi ngoài 60 tỷ cần để chuyển nhượng ra, tiếp sau đó còn cần không dưới chục tỷ để tiến hành phát triển và xây dựng.
(*溢价 dật giới: giá giao dịch cao hơn giá gốc. Giá vượt ra ngoài quy định.)
Phương án ban đầu được đưa ra từ chỗ team của Trần Án, giá giao dịch hẳn là thấp hơn 55 tỷ mới là tốt nhất, bao gồm thời gian thanh toán bổ sung cũng sẽ thư thả hơn, này đối với xoay vòng vốn của bọn họ cũng liền đơn giản hơn, cũng sẽ không gặp phải khả năng bị phạt do quá hạn.
Này vốn không tính là gì, nhưng bởi vì một công ty hợp tác với Bùi thị xảy ra chút vấn đề cần hoãn lại thời gian hoàn vốn*.
(*Nguyên văn 回款 hồi khoản: một số công ty bán hàng theo hình thức ký gửi, việc bán hàng k thanh toán ngay mà ghi nợ, về sau kết khoản theo định kỳ, số tiền bên bán hàng trả lại được gọi là hồi khoản.)
Bùi Vân Dã mặt không biểu tình nghe giám đốc điều hành bên dưới tranh luận đến mặt đỏ tía tai, sửa lỗi nhau, phá đám nhau, chính là không ai đưa ra nên giải quyết thế nào.
Người phụ trách của đối phương nói sẽ lùi lại hai tuần, tuy rằng vượt qua thời hạn thanh toán tối thiểu, nhưng vẫn nằm trong thời gian chuyển tiền tối thiểu trong hợp đồng của bọn họ, Bùi thị không thể chất vấn truy cứu.
Nghe bọn họ ồn ào hết lượt này đến lượt khác, tranh luận với nhau đến miệng khô lưỡi khô, Bùi Vân Dã giơ tay lên, Lâm Hiện liền cho người đưa nước trà vào.
Nhóm giám đốc điều hành cũng thật sự là ồn ào đến mệt mỏi, cuối cùng hành quân lặng lẽ, lúc này Bùi Lăng Vân lại mỉm cười, nhìn Bùi Vân Dã nói: “Xem ra cháu cũng không nóng nảy, là có biện pháp?”
Bùi Vân Dã nhấp ngụm cà phê, “Không có.”
Bùi Lăng Vân nhướng mày: “Này không giống như phong cách của cháu nha.”
Từ hai năm trước Bùi Vân Dã trở về hoàn hảo toàn vẹn từ quỷ môn man, Bùi Lăng Vân liền hoàn toàn tán thành đứa cháu trai trò giỏi hơn thầy này, chèn ép ban đầu cũng biến thành nâng đỡ.
“Giá chênh lệch của miếng đất này quá cao, cháu nên biết quay hồi vốn tất nhiên sẽ chịu hạn chế, chẳng lẽ thật sự vì háo thắng* vỗ trán một cái* liền cướp?”
(*争口气 tranh khẩu khí: cố gắng đạt được, không nhường ai, lấy được vinh quang.)
(*一拍脑门 kiểu như bỗng nhận ra, bừng tỉnh đại ngộ.)
Bùi Vân Dã cong môi, chỉ cười không nói.
Trần Án đang lấy số liệu báo cáo ở bên cạnh Bùi Vân Dã có chút mất tập trung, có lẽ người khác không rõ lắm, nhưng anh vẫn luôn đi theo bên cạnh Bùi Vân Dã trong suốt quá trình đấu giá, anh biết ông chủ nhà mình không phải loại người sẽ xúc động, mà lúc anh nhận được phần phương án từ Thịnh Thế kia ngoại trừ dự đoán giá giao dịch không trùng với anh, những thứ như bước phát triển tiếp theo, thu hồi tài chính đều vô cùng tường tận.
Nếu Thịnh Thế thật sự có thể giống như hứa hẹn, cung cấp lượng lớn tài chính tham dự phát triển kế tiếp, như vậy bộ dạng yên tâm của Bùi Vân Dã cũng không kỳ quái, chỉ là lúc này đã qua mười ngày, Thịnh Thế bên kia không có chút động tĩnh nào.
Tóm lại không thể thảo luận ra kết quả gì, các vị giám đốc điều hành cũng liền xụ mặt đi ra khỏi phòng họp.
Trần Án do dự thật lâu vẫn là mở miệng với Bùi Vân Dã: “Bùi tổng, người phụ trách của Thịnh Thế bên kia vẫn luôn không đáp lại, tôi lo lắng có phải bọn họ...”
Anh còn chưa nói xong, Lâm Hiện liền đi đến, Bùi Vân Dã nâng tay, Trần Án cũng liền ngậm miệng.
Bùi Vân Dã tiếp nhận văn kiện Lâm Hiện đưa đến, biểu tình dần sinh ra chút ý cười, chỉ là chút ý cười này còn phải lạnh hơn gió ở bên ngoài.
“Không cần liên lạc với bên Thịnh Thế nữa.” Bùi Vân Dã nói với Trần Án, “Phối hợp với Gia Hối hoàn thành hợp đồng của lô G70 trước.”
Tuy rằng Trần Án khó hiểu, nhưng cũng biết nghe theo sắp xếp của Bùi Vân Dã tất nhiên sẽ không sai, vì thế nói câu “Vâng” liền đi trước.
Trần Án không biết vì sao Bùi Vân Dã không cho anh liên lạc với Thịnh Thế, Lâm Hiện lại rất rõ.
Từ lúc bắt đầu Bùi Vân Dã cũng đã không tính toán hợp tác với Thịnh Thế, hoặc là nói không tính toán với Minh Ương ‘quen tìm đường chết‘, lúc anh đưa phương án cho Trần Án, Bùi Vân Dã cũng phân phó anh tra cứu toàn bộ những người Minh Ương đã gặp sau khi trở về.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy ông chủ nhà mình để ý Minh thiếu gia quá nhiều, nhưng chờ tới khi anh tra được những chuyện này, liền biết vì sao Bùi Vân Dã đề phòng Minh Ương như thế.
Dựa theo ước định bên trong phương án của cậu, Minh Ương thật sự giúp Bùi Vân Dã nâng giá đất, khiến Thiệu thị không thể không bị loại.
Sau khi Thiệu thị từ bỏ Minh Ương vốn có thể thuận thế từ bỏ, để Bùi Vân Dã trực tiếp đấu giá thành công, nhưng khi ở lượt cuối cùng, giá cậu đưa ra cao hơn giá dự tính 1 tỷ.
Khi đó, Lâm Hiện liền biết dụng ý của Bùi Vân Dã ở đâu rồi.
Bùi Vân Dã buông văn kiện xuống, một tay chống cằm, tươi cười dần trở nên nghiền ngẫm.
Qua hai giây hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Gần đây Minh Ương đang bận cái gì?”
Lâm Hiện: “Là đang bận triển lãm tranh mỗi năm một lần của Minh thị, triển lãm tranh lần này ngoài việc sẽ trưng bày một bộ phận tác phẩm của phu nhân Trịnh Mỹ Ngọc ra, còn có một vài tác phẩm của tiểu thư Tạ Nhu.”
Lâm Hiện vốn không nên nói nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến lần trước Bùi Vân Dã giơ bảng muốn lấy bức ‘Bóng hồng’ kia, anh vẫn giải thích thêm vài câu.
Bùi Vân Dã gật đầu.
Khó trách trong khoảng thời gian này an tĩnh như vậy.
Lâm Hiện lại nói: “Thư mời đã đưa tới, liền ở ngày kia, ngài có tham gia không?”
“Không đi,” Bùi Vân Dã thu lại biểu tình, lúc ánh mắt đảo qua một góc xám bạc ở túi áo vest của Lâm Hiện thì ngừng lại một chớp mắt, qua hai giây hắn lại mở miệng hỏi: “Vẫn là ở trên ‘Tầm Mộng’?”
“Vâng.”
Bùi Vân Dã không nói gì nữa, vẫy tay để Lâm Hiện rời đi.
Lâm Hiện cầm văn kiện kia ra phòng họp
Anh rũ mắt nhìn văn kiện trong tay, càng cảm thấy Minh Ương khó có thể nắm bắt, này đều là một loạt ‘thao tác bẩn’ Minh thiếu gia nhằm vào Bùi thị mà anh điều tra được.
Ngay cả Phó Viễn nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến quyết định của Bách Phong, đều là Minh thiếu gia đưa đến trước mặt Thiệu Bân, đây là điều Lâm Hiện không nghĩ tới.
Lâm Hiện một bên cảm thấy tâm tư của đại thiếu gia Minh gia khó có thể nắm bắt, một bên lại cảm thấy ông chủ nhà mình cũng không đỡ hơn chỗ nào.
Rõ ràng bên trong ‘kẹo’ mỗi lần Minh Ương vội vàng đưa tới luôn sẽ lẫn vào một ít tạp chất không có ý tốt, nhưng cố tình Bùi Vân Dã luôn là cười tiếp nhận, sau đó tốn chút tinh lực nghiệm độc cho ‘kẹo‘ kia, cho dù giây tiếp theo hắn nếm cũng không nếm liền ném thẳng xuống.
Bùi Vân Dã cũng là loại người có tư tưởng vô cùng ích ỷ, theo đuổi lợi ích cao cùng hiệu suất cao, hắn chán ghét phiền toái, lại vẫn luôn mặc kệ quả bom hẹn giờ Minh Ương này rêu rao bên cạnh hắn.
Thật là kỳ quái.
Một ngày trước cuộc triển lãm tranh, chỗ thư ký chủ tịch của Bùi thị bỗng nổi lên một trận phong ba nhỏ.
Nguyên nhân gây ra là một phần phát chuyển nhanh, nhưng lần này không còn là nặc danh.
Thoạt nhìn giống như một phần chuyển phát nhanh khủng bố nặc danh hơn là bức thư, bởi vì trên phong thư màu đỏ dán một cái dao mở thư màu xám bạc, trên lưỡi dao màu bạc còn để lại vệt màu đỏ đã khô.
Lúc ấy Bùi Vân Dã còn đang mở họp ở phòng họp, vẫn là thảo luận những thứ lặp đi lặp lại kia, đại khái là bởi vì Bùi Vân Dã nắm quyền đến nay, Bùi thị rất ít khi sẽ lâm vào quẫn bách thiếu tiền, cho nên lúc này nhóm người cấp cao rốt cuộc tìm được chút sai sót của Bùi Vân Dã liền âm dương quái khí trong sáng ngoài tối không dừng không bỏ.
Đối với những người này Bùi Vân Dã trước sau không tỏ thái độ, tuy rằng Trần Án tranh luận với bọn họ, hắn một bên xoay bút trong tay một bên trầm mặc nghe nhân viên tài chính lặp đi lặp lại một câu ba lần không đổi.
“Bùi tổng, rốt cuộc ngài có tính toán gì, nhưng phải đưa ra một lời chắc chắn.”
“Đúng vậy, lỗ hổng tài chính lớn như vậy liền thật sự mặc kệ?”
“Quá hạn mà nói, phải trả lời phía bên chính phủ thế nào.”
Căn cứ quy định, xí nghiệp cầm đất quá hạn không thể bổ sung đầy đủ các khoản thanh toán liền sẽ bị kéo vào danh sách thất tín, tịch thu tiền đặt cọc, đồng thời trong vòng hai năm không được tham dự bất kỳ hoạt động mang tính chất mua bán đất.
Bùi Vân Dã không nói lời nào, ánh mắt tuần tra một vòng, biểu tình của mỗi người trong phòng họp đều không phải giống nhau.
“Tôi thấy mọi người đều ầm ĩ mệt mỏi rồi, cứ tạm thời như vậy đã.”
Nói xong Bùi Vân Dã liền tiên phong rời đi phòng họp.
Chờ hắn trở lại văn phòng của mình, liền thấy một thư ký lạ mặt mới tới, đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa văn phòng không biết làm sao.
Thư ký này vừa thấy khuôn mặt băng sơn của ông chủ liền khẩn trương, nói chuyện đều không đủ tự tin, “Bùi tổng, có một phần chuyển phát nhanh cho ngài.”
Từ lần trong bức tranh sơn dầu nặc danh lần trước xuất hiện máy nghe trộm, lúc sau toàn bộ chuyển phát nhanh đều sẽ được chỗ thư ký kiểm tra trước, lại từ Lâm Hiện quyết định có được đưa đến trong tay Bùi Vân Dã hay không.
Hôm nay Lâm Hiện không có ở đây, phần chuyển phát nhanh này chỉ liếc mắt thư ký nhỏ cũng không dám đưa vào văn phòng, nhưng cố tình cô thấy được tên họ người gửi bưu kiện, mà lại trùng hợp cô biết vị Minh thiếu gia này.
Cô đành phải đánh cuộc một lần.
“… Giống như một thư mời.”
Bùi Vân Dã đẩy cửa ra, sau khi nghe thấy câu này mới hạ tầm mắt xuống phong thư khiến người ta có chút sợ hãi kia, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra dao mở thư chính là cái lần trước Minh Ương lấy đi, thậm chí vẫn còn giữ lại vệt máu đỏ thẫm ở trên.
Thư ký nhỏ chờ ông chủ lấy chuyển phát nhanh đi, đợi hai ba giây lại chỉ đợi được một câu vô cùng lạnh lùng “Ném đi.”
“Cụp” một tiếng, cửa văn phòng khép lại, thư ký nhỏ như trút được gánh nặng ném ‘củ khoai lang phỏng tay’ này vào thùng rác.
Bùi Vân Dã ngồi xuống không lâu lắm, di động hắn đặt trên bàn liền sáng lên, màn hình khóa màu lam nhạt hiện ra ngày hôm nay, phía dưới còn có một chuỗi tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều đến từ một dãy số chưa được lưu.
“Nhận được thư mời rồi?”
“Anh có đến không.”
Bùi Vân Dã cầm thư mời in hình non xanh nước biếc ở trên bàn lên, Trịnh Mỹ Ngọc làm người tao nhã, cho nên thư mời cũng dùng những màu sắc tao nhã như trắng gạo và vàng nhạt, lam nhạt, phối hợp thành một bức tranh sơn thủy thiết kế đơn giản, tươi mát.
Hắn nhìn, trong đầu lại hiện lên phong thư đỏ thẫm vừa rồi.
Ánh lam chợt lóe trước mắt, thư mời màu trắng trở nên âm trầm.
Màn hình máy tính trước mắt Bùi Vân Dã chợt sáng lên, màn hình khóa ban đầu rung hai giây tiếp theo liền nhảy ra một bức ảnh mơ hồ.
Đồng thời trong loa phát ra tiếng dòng điện ‘xè xè’.
Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm bức ảnh đen trắng mơ hồ kia mày hơi chau, thẳng đến khi bức ảnh rõ ràng, gương mặt tuấn tú của Minh Ương xuất hiện ở giữa màn hình, tóc dài có chút lộn xộn, nhìn bối cảnh như là đang ở bên ngoài.
Bùi Vân Dã nhìn thấy cậu đang dựa vào một khối đá màu xám.
Dường như Minh Ương đang điều chỉnh góc độ, yết hầu hoạt động chợt lóe mà qua, tiếp theo hô tiếng “A Dã”.
Tiếng kêu xuyên qua loa truyền tới có vẻ khàn hơn ngày thường, thậm chí còn có chút dính nhớp không bình thường.
“Vì sao không để ý tới tôi?”
Cậu hỏi.
Sắc mặt Bùi Vân Dã âm trầm, hắn đối diện với biểu tình có chút mê ly khó hiểu của Minh Ương trên màn hình, đáy mắt thoáng cái hiện lên một chút tức giận không dễ phát hiện, sau đó duỗi tay cầm di động trên bàn.
Màn ảnh không ngừng đong đưa, Bùi Vân Dã nhìn thấy Minh Ương rốt cuộc không mặc áo màu đỏ, mà là một áo sơmi màu đen, màn hình một chốc là màu xám, một chốc màu trắng, thỉnh thoảng còn sẽ hiện lên vài nét bút lông màu đen.
Khi màn hình xẹt qua một mảng hoa hồng màu đỏ rực rỡ, giọng nói lại truyền tới.
“Anh nhận được thư mời chưa?”
Màn ảnh lại đối diện với khuôn mặt của Minh Ương, dường như phản chiếu ánh sáng ấm áp, trên làn da trắng nõn phủ một tầng màu mật ong, cậu cười cười, đuôi lông mày giơ lên trông có vẻ đắc ý.
“Tôi tự tay làm.”
Động tác gõ chữ trên tay Bùi Vân Dã ngừng lại, ngước mắt, ánh mắt rơi xuống một vệt màu tối ở đuôi mắt của Minh Ương trên màn hình.
Bởi vì tươi cười của cậu mà vết sẹo nhỏ kia trở nên vô cùng rõ ràng, như là đánh một dấu ấn lên nụ cười này, bỗng dưng một chút khác thường xẹt qua đáy lòng Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã không tắt máy tính, cũng không trả lời cậu, ánh sáng trên màn hình chiếu vào đáy mắt hắn, này khiến cho tầm mắt hắn thoạt nhìn đặc biệt chăm chú, chăm chú đến mức có chút rợn người.
Nhưng người trong màn hình không nhận ra, cậu vẫn còn thấp giọng nỉ non:
“Lần đầu tiên tôi ăn sinh nhật, hy vọng anh có thể đến.”
Khuôn mặt luôn mang theo đùa giỡn tùy ý lần đầu tiên xuất hiện vẻ chờ mong cùng loại với thiên chân.
Giống như lần Bùi Vân Dã nhìn thấy khi ở trước biển lửa.
“Anh đến đi, tôi muốn anh đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất