Chương 33: Thu về
Ngũ quan của Minh Ương gần như đều di truyền từ Tạ Nhu, chỉ khác về khí chất, nhưng đôi mắt kia càng giống với Trịnh Mỹ Ngọc của ngày trước hơn Tạ Nhu.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, nơi Minh Thịnh Nhã xuất hiện nhiều nhất chính là nhà nhỏ ở hoa viên, ông nhìn Tạ Nhu vẽ tranh, nhìn bà chăm sóc một vườn hoa tường vi ở sau nhà.
Về sau một vườn hoa kia biến thành hoa hồng.
Mà nơi ánh mắt ông tiếp xúc đến cũng từ bóng lưng của Tạ Nhu đổi thành đôi mắt của bà.
Bắt đầu của một sai lầm thường là tiếp diễn của một sai lầm khác.
Giống như ông không thể bước qua ranh giới ở trong lòng mình kia, không có khả năng cho Tạ Nhu một kết quả.
Cũng không thể phát hiện Minh Chính Tân quá mức ỷ lại Tạ Nhu sớm hơn một chút.
Thậm chí có sai lầm Minh Ương này.
Tóm lại Minh Thịnh Nhã vẫn không thể làm gì Minh Ương, chỉ nhốt cậu vào ngôi nhà nhỏ ở hoa viên.
Đây là trừng phạt.
Hai vệ sĩ đưa Minh Ương xuống khỏi du thuyền kia sau khi trở về Minh trạch liền rời đi, Minh Ương muốn chạy mà nói kỳ thật rất dễ, nhưng cậu không chạy.
Về tới ngôi nhà ở hoa viên, Minh Ương đi thẳng lên lầu ba.
Kính viễn vọng ở trên cửa sổ vẫn duy trì góc độ kia, Minh Ương đi qua ngồi xuống bên cạnh.
Thiết kế của Lâm viên Tử Kính sơn trang thật sự bất phàm, khung cửa sổ như vòng ra một bức tranh phong cảnh, sắc trời dần sáng, u ám giữa núi rừng dần rút đi, kiến trúc đỏ trắng an tĩnh xa xưa cách đó không xa.
Chỉ là vườn hoa trụi lủi đằng sau phá hủy toàn bộ vẻ đẹp của phong cảnh này.
Nơi đó vốn là một cánh đồng hoa hồng, Minh Ương nhớ rõ trước kia Tạ Nhu thích ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn một đồng hoa hồng kia, cho nên bà vẽ nhiều hoa hồng như vậy.
Kể từ khi bà không thể vẽ ra màu sắc tươi mát xinh đẹp đó nữa, cánh đồng hoa hồng này liền trở thành ác mộng của bà.
Cũng trở thành ác mộng của Minh Ương.
Cho nên hiện tại nơi này đã trở thành một mảnh đất trống trụi lủi loang lổ.
Tạ Nhu giống như một Trịnh Mỹ Ngọc khác ở thế giới này, phong cách của hai người tương tự, sở thích tương tự, ngay cả vận mệnh đều cực kỳ tương tự.
Trầm cảm sau sinh phá hủy nguồn hứng sáng tác của hai người, chỉ là Tạ Nhu may mắn hơn Trịnh Mỹ Ngọc.
Ở hơn bốn mươi năm trước bệnh trầm cảm cũng không được phổ cập rộng rãi, chứng rối loạn cảm xúc của Trịnh Mỹ Ngọc chính là bị xem thành bệnh tâm thần, cho nên bà điên hẳn.
Có lẽ là có vết xe đổ, bệnh tình của Tạ Nhu được kiểm soát rất tốt, sau khi xuất viện còn có một khoảng thời gian xem như hòa bình với Minh Ương, cho nên mới sẽ xuất hiện chiếc nhẫn kia.
Cậu không nhớ rõ cậu lấy tài liệu từ đâu, mài ra một chiếc nhẫn bạc không tính đều, cậu cũng không nhớ rõ biểu tình của Tạ Nhu khi cậu đưa nhẫn cho Tạ Nhu.
Chỉ nhớ rõ sau ngày hôm đó, Tạ Nhu liền dẫn cậu đi sửa lại tên, sửa lại sinh nhật.
Minh Ương cho rằng cậu sẽ không còn nhớ đến những chuyện này, nhưng hôm nay lại chủ động nhắc đến nó với Bùi Vân Dã.
Thật ra cậu nghe được câu nói của Bùi Vân Dã khi ở trên du thuyền, cũng nghe rất rõ, nhưng cậu vẫn hỏi lại một cách giấu đầu lòi đuôi*.
(*此地无银 thử địa vô ngân: so sánh muốn che giấu chuyện gì đó nhưng kết quả vẫn bị bại lộ.)
“Cũng có thể là bà ấy cảm thấy ngày này không may mắn.”
Này thật sự không giống như lời Bùi Vân Dã sẽ nói ra, câu nói gần với an ủi.
An ủi, từ này cũng giống như đáng yêu, không hợp với Bùi Vân Dã lắm.
Nghĩ vậy, người đàn ông mặt không biểu tình ngồi ở trên cửa sổ chậm rãi cong môi, tia sáng buổi sớm xuyên qua tầng mây chiếu thẳng xuống, như xuân và nắng ấm, tuyết đông vừa tan*.
(*Nguyên văn 春和景明 xuân cùng cảnh minh: hình dung xuân phong ấm áp, ánh nắng tươi sáng. 冬雪初融: đông tuyết sơ dung: mua xuân đến, thời tiết dần ấm, tuyết chậm rãi tan.)
Minh Ương ở nhà nhỏ hoa viên hai ngày, thư ký đưa tới một loạt tư liệu kế hoạch phát triển kế tiếp của miếng đất B Thượng Nghi, tiếp theo cậu mở họp video, cho phòng kế hoạch làm ra một phần phương án đầu tư phát triển mới hoàn toàn, hơn nữa để cho các phòng liên quan thiết kế hợp đồng, đồng thời phòng tài vụ chuẩn bị tài chính sẵn sàng.
Theo như lời của Bùi Vân Dã, tuy rằng chủ mưu khiến hoàn vốn của Bùi thị mắc kẹt là Thiệu thị, nhưng Minh Ương thật sự động tay chân ở đằng sau.
Nếu cứ khăng khăng phải hỏi lý do cậu làm như thế, vậy hẳn là muốn ép cho Bùi Vân Dã chủ động liên lạc với cậu một lần, nhưng Bùi Vân Dã cố tình làm ngược lại với cậu.
Lần này Minh Ương cũng không còn hai mặt ba lòng, cũng là muốn hợp tác với Bùi Vân Dã một cách thật lòng thành ý, ngay cả các khoản lợi ích trong phương án cũng đều lấy Bùi thị làm ưu tiên.
Chỉ là cậu chuẩn bị tốt hết mọi thứ đưa đến trong tay Bùi Vân Dã, lại bị Bùi thị từ chối thẳng thừng.
Thậm chí đồ cũng chưa đưa vào tay Bùi Vân Dã, lúc tiến vào cổng của Bùi thị đã bị đẩy ra, nhân viên kỹ thuật đã từng hack máy tính của Bùi Vân Dã cũng vừa tới gần cao ốc Bùi thị đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát.
Mà tin nhắn, điện thoại của Minh Ương đều đá chìm đáy biển, Bùi Vân Dã ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.
Minh Ương nghe cấp dưới báo cáo ở đầu dây bên kia, đuôi lông mày khẽ động, hừ một tiếng, bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Này không phải giận, mà là không tính toán chơi với cậu.
Từ lúc bắt đầu Bùi Vân Dã đã biết toàn bộ hành vi của Minh Ương, hắn biết máy nghe trộm trong bức tranh lúc ban đầu kia là bút tích của Minh Ương, nhưng vẫn để Minh Ương vào văn phòng hắn có cơ hội đặt máy nghe trộm thứ hai.
Hắn mặc kệ Trần Diệc Minh nhận lấy 50 triệu kia, lại trả tiền về Thịnh Thế ở trước mặt mọi người, khiến Minh Ương không thể xuống đài*.
(*下不了台: không xuống đài được. trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý thế nào. Tiến thoái lưỡng nan.)
Đến sau Minh Ương đưa ra hợp tác với vẻ lấy lòng, rõ ràng Bùi Vân Dã có thể từ chối, nhưng vẫn tùy ý Minh Ương tới gần, tiếp nhận đề nghị của cậu.
Cách làm việc của Bùi Vân Dã thật sự là vô cùng tùy tâm sở dục.
Sau khi gặp lại, biết rõ tâm tư của cậu không đơn thuần, lại vẫn cam chịu phóng túng đối với tiếp cận của cậu.
Có lẽ đây là đang thử cậu, hoặc có lẽ là lúc cậu đang dùng thủ đoạn hãm hại Bùi Vân Dã ở trong sáng ngoài tối, khiến Bùi Vân Dã tìm thấy được một chút xíu thú vị.
Nhưng hiện tại… hình như Bùi Vân Dã rút về chút xíu hứng thú này rồi.
Giống như lời của Bùi Vân Dã, một chút hứng thú có thể có có thể không, đáng giá để loại người như bọn họ nhớ đến hay sao?
Hiển nhiên, Bùi Vân Dã cảm thấy không đáng, hơn nữa không cần thiết.
Chính là làm sao bây giờ, hiện tại cậu còn chưa muốn bỏ qua như vậy.
Mặc dù khác với tính thú* mà cậu muốn, Minh Ương cũng muốn có được sự chú ý của Bùi Vân Dã.
(*性趣 tính thú: hứng thú tình dục. Sói: từ này tui k chắc nghĩa lắm.)
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Bùi Vân Dã không tiếp nhận ủng hộ tài chính của Thịnh Thế, cũng không tìm bất cứ hợp tác nào khác.
Kỳ thật nguồn vốn bị Thiệu thị ảnh hưởng còn chưa đủ để Bùi thị lâm vào tuyệt địa, mắt thấy kỳ hạn sắp đến, Bùi Vân Dã lại tự mình lựa chọn đứng trong tuyệt địa.
Bùi thị chưa bổ sung xong tiền chuyển nhượng, trực tiếp tuyên bố từ bỏ miếng đất B Thượng Nghi đã tới tay.
Căn cứ theo quy định, công ty con tham gia đấu giá của Bùi thị trực tiếp tiến vào sổ đen, trong vòng hai năm không được tham dự đấu giá đất ở Nghi Lăng thị, hơn nữa tịch thu 3 tỷ tiền cọc.
Mà miếng đất B Thượng Nghi khiến mấy ông trùm thương nghiệp tranh giành chạy ngược chạy xuôi lại đến tay Thiệu thị
Còn vì cái gì không tới tay Thịnh Thế, này đương nhiên là bởi vì Minh Ương vẫn còn bị nhốt, mà Lục Minh đi đi lại lại trước mặt Minh Thịnh Nhã không ít.
Đối với Lục Minh mà nói, chỉ cần miếng bánh nướng này không ở trong tay Minh Ương, ở trong tay ai cũng vậy, mà gần đây anh và Thiệu thị thường xuyên hợp tác, Thiệu thị lấy được đất đối với anh mà nói dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Người người đều nói Thiệu thị nhặt được món hời, Thiệu thị cũng thật là nhặt được món hời.
Ngay sau đó phiên đấu giá miếng đất C của Lâm thị cũng bắt đầu tiến vào tuần thông báo, nhưng lần này không dùng hình thức đấu giá, mà trực tiếp tuyên bố văn kiện đấu thầu, các công ty đấu thầu trong thời gian quy định. Lúc sau lại căn cứ vào giá báo cùng với tổng hợp phương án phát triển từ các ngành liên quan để suy xét quyết định thuộc về nhà nào.
Hiển nhiên Lâm thị tương đố coi trọng quy hoạch miếng đất này, chính phủ cũng sẽ không keo kiệt về việc hỗ trợ phát triển sau này.
Miếng đất C của Lâm thị vốn là miếng đất trói chặt với miếng đất B Thượng Nghi thuộc về miếng đất đang hot, công ty cạnh tranh lần này dĩ nhiên không ít, Thiệu thị đã lấy được miếng B Thượng Nghi dĩ nhiên cũng phải tham gia, bất ngờ là Bùi Vân Dã cũng không vắng mặt.
Mặc dù lúc này công ty con của Bùi thị đã vào sổ đen của chính phủ, ở trong hoàn cảnh xấu.
Lần này Bùi Vân Dã từ bỏ tiền thanh toán bổ sung thật sự là khiến người mở rộng tầm mắt, không ít người đều nói Bùi Vân Dã lúc này là lòng tham không đủ rắn nuốt voi*, cuối cùng ngã nhào, ngay cả cổ phiếu của Bùi thị cũng rung chuyển một thời gian.
(*贪心不足蛇吞象 tham tâm bất túc xà thôn tượng: so sánh dục vọng của người k chiếm được thỏa mãn, liền sẽ làm ra loại chuyện rắn nuốt voi; chỉ người có lòng tham, liền sẽ bị dục vọng của bản thân làm hại.)
Trong lúc nhất thời càng có thêm nhiều người chế giễu.
Minh Ương lại không cho rằng như vậy.
Nếu như Bùi Vân Dã có thể đoán được toàn bộ tính toán của cậu ngay từ lúc đầu, sao sẽ không có phòng bị?
Dễ vàng thả bay vịt đã tới miệng như vậy, này không phù hợp với phong cách làm việc của Bùi Vân Dã.
Có lẽ Bùi Vân Dã còn có tính toán khác.
Nhưng bởi vì hiện tại Minh Ương đã bị Bùi Vân Dã kéo vào “sổ đen”, dĩ nhiên Minh Ương không thể nào biết được tính toán của Bùi Vân Dã, cậu đổi thẻ sim khác lại gọi vào dãy số kia, sau khi vang lên một tiếng liền bị cắt đứt.
Minh Ương xì một tiếng, ánh mắt chuyển từ màn hình di động đến lọ thuốc màu trắng đặt trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng dụ Bùi Vân Dã uống thuốc chống say ở trên thuyền ngày đó.
Thuốc chống say…
Minh Ương cầm lọ thuốc màu trắng kia, viên thuốc lắc lư tạo ra tiếng vang, ánh mắt cậu dừng ở trên lọ thuốc dần trở nên nghiền ngẫm.
Dùng chút thủ đoạn phi thường, cũng chưa chắc không thể ăn vào miệng.
Bùi Vân Dã hiếm khi bị té nhào dường như lúc này thật sự không trụ được, không chỉ có người bên ngoài sôi nổi, bên trong Bùi thị cũng có không ít giám đốc điều hành phê bình kín đáo. Bùi Vân Dã luôn luôn độc đoán* hiện tại cũng không ngăn cản mấy lời nói bậy đó, lần đầu tiên mặc kệ những người này phát ngôn bừa bãi trong cuộc họp.
(*一言堂 nhất ngôn đường: so sánh lãnh đạo thiếu tính dân chủ, chuyên quyền độc đoán. Cũng có so sánh làm việc sấm rền gió cuốn, nhất ngôn cửu đỉnh.)
Bởi vì đã có thất bại ở đấu giá miếng B Thượng Nghi trước đó, lúc này hắn còn muốn tham gia đấu giá của Lâm thị dĩ nhiên là chịu không ít trở ngại, một buổi họp cổ đông, Bùi Vân Dã gần như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Dù sao chuyện vào sổ đen của chính phủ thật sự có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của Bùi thị, mà hành vi liều mạng khư khư cố chấp của Bùi Vân Dã càng khiến người tức giận.
“Cũng không phải là chúng tôi không tin tưởng sức phán đoán của Bùi tổng, chỉ là trước mắt lỡ mất dịp tốt với B Thượng Nghi, có lấy miếng đất kia của Lâm thị cũng là mất nhiều hơn được,” Một vị giám đốc bụng phệ bên trong đó mở miệng.
“Trịnh tổng nói có lý.” Một giám đốc mắt xếch khác phụ họa, ông ta đưa mắt nhìn trộm vị Trịnh tổng kia, hai người trao đổi ánh mắt lại nói tiếp: “Huống hồ thẩm tra trình độ doanh nghiệp của Lâm thị bên kia vô cùng nghiêm khắc, bởi vì Bùi tổng vi phạm hợp đồng… khụ… như vậy chúng ta không hề có chút ưu thế nào.”
Ông ta bỏ bớt vế sau của vi phạm hợp đồng, nhưng người ở đây đều biết nói chính là cái gì, hai người nhìn như là đang thảo luận ưu khuyết điểm trong lần đấu giá này của Bùi thị, nhưng trong lời nói vẫn là trách móc nặng nề đối với Bùi Vân Dã.
Cố tình lời bọn họ nói đều là sự thật, không ít giám đốc đều gật đầu liên tục tỏ vẻ tán đồng, mấy vị cấp cao bình thường dùng Bùi Vân Dã như thiên lôi sai đâu đánh đó cũng không thể nói gì hơn.
“Kỳ thật cũng không thể nói quyết định của Bùi tổng là sai lầm,” Một người đàn ông trung niên khuôn mặt hàm hậu mở miệng, nói đỡ cho Bùi Vân Dã, “Nếu không phải đứa nhỏ Minh gia kia nhúng tay, giá cũng sẽ không đến mức cao như thế.”
Vị này chính là Tôn phó tổng thoạt nhìn hòa hòa khí khí, am hiểu nhất chính là ba phải*, Bùi Vân Dã nghe vậy nâng mắt nhìn thoáng qua Tôn phó tổng, Tôn phó tổng còn lộ ra nụ cười hiền lành với hắn.
(*和稀泥 Hòa hi nê: Trộn nước vào đất để làm cho nó mỏng. So sánh Làm việc không đắc tội ai, điều hòa tranh chấp, hòa giải một cách không có nguyên tắc.)
Chu tổng nghe vậy mặt lộ ra vẻ khinh miệt, xùy một tiếng không nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhiên có một vị khác nói nhỏ một câu: “Cho nên người trẻ tuổi chính là hành động theo cảm tính.”
Ồ, đây là nói hắn không nên tranh giành nhất thời với Minh Ương.
Bùi Vân Dã nghĩ thầm, hắn dùng ngón trỏ gõ hai cái, “Các vị nói đều đúng”, ánh mắt hắn lướt quanh một vòng, dừng khoảng hai giây mới tiếp tục dùng giọng điệu không thể nghi ngờ* để nói: “Nhưng tôi vẫn muốn lấy được miếng đất của Lâm thị.”
(*毋庸置疑 vô dong trí nghi: sự thật rõ ràng hoặc lý do đầy đủ, căn bản không có gì để có thể hoài nghi.)
Vừa dứt lời hắn liền tuyên bố buổi họp kết thúc, sau đó đứng dậy rời đi.
Để lại một đống giám đốc tức giận đến mức vỗ bàn đối với thái độ không coi ai ra gì không ai bì nổi của hắn, trong những tiếng la mắng tức giận cùng phát tiết bất mãn, cũng có người cong môi.
Bùi Vân Dã hoàn toàn không biết những thứ này, di động lại vang, hắn nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trên màn hình liền trực tiếp ấn ngắt, sau đó cho vào sổ đen, lúc sau không quá hai giây lại là một dãy số xa lạ, Bùi Vân Dã dứt khoát tắt di động ném lên bàn.
Không khác gì lúc trước, bình thường sau khi Bùi Vân Dã tắt máy, di động của Lâm Hiện liền sẽ vang lên, anh cũng không dám ngắt điện thoại của Minh Ương giống như Bùi Vân Dã, nhưng sau khi nghe máy, cho dù Minh Ương nói gì, anh cũng chỉ có thể ‘không thể báo cho’ và ‘sẽ chuyển lời thay ngài’ một cách lịch sự khách khí, tiếp đó sau khi vào cửa liền vẫn luôn ở vào trạng thái ngậm miệng, trừ khi Bùi Vân Dã hỏi tới.
Lâm Hiện bên cạnh liếc mắt nhìn di động màn hình đen thui kia, đặt một chồng tư liệu trong tầm tay Bùi Vân Dã, nâng mắt đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Dã, lúc anh mở miệng nói ngày mai sẽ gặp chính là mấy vị lãnh đạo nào của cục quản lý đất đai của Lâm thị, Bùi Vân Dã mới chớp mắt giống như hoàn hồn duỗi tay lấy những tài liệu kia.
Lâm Hiện ngoài miệng nói công việc, trong đầu lại bắt đầu phân tích hành vi của sếp.
Nghĩ nghĩ bỗng nhiên liền phát hiện vừa rồi khi Bùi Vân Dã rời mắt đi dường như ánh mắt lướt qua vị trí trên túi áo của anh.
Mà nơi đó để… di động của anh.
Một ý tưởng lớn mật hình thành ở trong đầu.
Tiếp theo anh bỗng nhiên nhớ tới cái đêm máy tính Bùi Vân Dã bị Minh Ương hack, sau khi nhận được đoạn video kia, anh thấy Bùi Vân Dã sau khi hoàn thành công việc, ngồi ở văn phòng lật xem tư liệu về Minh Ương và Tạ Nhu anh vừa sưu tầm được.
HIệu suất làm việc của Bùi Vân Dã cực cao, văn kiện xem qua một lần sẽ không xem lần thứ hai, ngay cả những tư liệu lật đổ Thôi Hoa Tích lúc trước, Bùi Vân Dã cũng không để ý chút nào, càng đừng nói vào lúc đang bận đến trời đất quay cuồng còn rảnh rỗi lật xem hồ sơ cá nhân không chút quan trọng hơn nữa hắn đã đọc qua một lần.
Như suy nghĩ của anh, hiếu kỳ của Bùi Vân Dã đối với Minh Ương dường như nhiều hơn một chút, trước giờ anh còn chưa từng thấy Bùi Vân Dã để bụng ai.
Nhưng hiện tại Bùi Vân Dã đã rút về lòng hiếu kỳ, từ sau khi ngả bài với Minh Ương vào ngày triển lãm tranh, hắn liền vạch rõ toàn bộ quan hệ với Minh Ương, hắn cũng không còn xem như không thấy mấy trò mèo kia của cậu, thật sự chính là không có hứng thú phản ứng tới kẻ điên này nữa.
Kỳ hạn hoàn vốn của Bùi thị đều là cơ mật của công ty, mà Thiệu Đông Khê có thể cản trở công ty kia trả tiền một cách đúng lúc, tất nhiên là có người để lộ thông tin.
Lúc tra được Minh Ương cũng đụng chạm ở trong đó, Bùi Vân Dã cũng từng hoài nghi Minh Ương quạt gió thêm củi, dù sao hắn đã trải qua chuyện của Bách Phong, còn có hai máy nghe trộm kia, nhưng sau khi điều tra một cách cẩn thận hắn liền biết không phải Minh Ương, vậy cũng chỉ có thể là người trong nội bộ Bùi thị xảy ra vấn đề.
Miếng đất B Thượng Nghi đã vào tay Thiệu thị như mong muốn của Thiệu Đông Khê, tất nhiên hắn sẽ ra sức cướp đoạt miếng đất C Lâm thị, mà Bùi Vân Dã muốn chen chân vào, cái đinh Thiệu thị chôn ở Bùi thị tất nhiên sẽ không ngồi yên, Bùi Vân Dã chờ chính là động tác của gã lớn hơn một chút.
Hiện tại miếng đất C Lâm thị chọn dùng hình thức đấu giá giống như dự đoán của Bùi Vân Dã, trải qua gây chuyện của Minh Ương, tất nhiên Minh Thịnh Nhã sẽ không để Thịnh Thế tham gia đấu giá đất một cách vô nghĩa nữa.
Lợi ích lớn nhất Bùi Vân Dã lấy được ở trên người Minh Ương đã đủ không sai biệt lắm, thật sự không cần tiếp tục chơi với Minh Ương nữa.
Về vì sao sẽ đi theo Minh Ương lên con thuyền kia, nếu Bùi Vân Dã cứ khăng khăng tìm ra một lý do, cũng có thể tìm được, ví dụ như hắn muốn ngả bài cho thấy lập trường với Minh Ương.
Cho nên về sau hắn không cần lãng phí thời gian ở trên người Minh Ương nữa, cũng không nên có thêm kiên nhẫn và những phản ứng hooc môn kỳ quái nữa.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, nơi Minh Thịnh Nhã xuất hiện nhiều nhất chính là nhà nhỏ ở hoa viên, ông nhìn Tạ Nhu vẽ tranh, nhìn bà chăm sóc một vườn hoa tường vi ở sau nhà.
Về sau một vườn hoa kia biến thành hoa hồng.
Mà nơi ánh mắt ông tiếp xúc đến cũng từ bóng lưng của Tạ Nhu đổi thành đôi mắt của bà.
Bắt đầu của một sai lầm thường là tiếp diễn của một sai lầm khác.
Giống như ông không thể bước qua ranh giới ở trong lòng mình kia, không có khả năng cho Tạ Nhu một kết quả.
Cũng không thể phát hiện Minh Chính Tân quá mức ỷ lại Tạ Nhu sớm hơn một chút.
Thậm chí có sai lầm Minh Ương này.
Tóm lại Minh Thịnh Nhã vẫn không thể làm gì Minh Ương, chỉ nhốt cậu vào ngôi nhà nhỏ ở hoa viên.
Đây là trừng phạt.
Hai vệ sĩ đưa Minh Ương xuống khỏi du thuyền kia sau khi trở về Minh trạch liền rời đi, Minh Ương muốn chạy mà nói kỳ thật rất dễ, nhưng cậu không chạy.
Về tới ngôi nhà ở hoa viên, Minh Ương đi thẳng lên lầu ba.
Kính viễn vọng ở trên cửa sổ vẫn duy trì góc độ kia, Minh Ương đi qua ngồi xuống bên cạnh.
Thiết kế của Lâm viên Tử Kính sơn trang thật sự bất phàm, khung cửa sổ như vòng ra một bức tranh phong cảnh, sắc trời dần sáng, u ám giữa núi rừng dần rút đi, kiến trúc đỏ trắng an tĩnh xa xưa cách đó không xa.
Chỉ là vườn hoa trụi lủi đằng sau phá hủy toàn bộ vẻ đẹp của phong cảnh này.
Nơi đó vốn là một cánh đồng hoa hồng, Minh Ương nhớ rõ trước kia Tạ Nhu thích ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn một đồng hoa hồng kia, cho nên bà vẽ nhiều hoa hồng như vậy.
Kể từ khi bà không thể vẽ ra màu sắc tươi mát xinh đẹp đó nữa, cánh đồng hoa hồng này liền trở thành ác mộng của bà.
Cũng trở thành ác mộng của Minh Ương.
Cho nên hiện tại nơi này đã trở thành một mảnh đất trống trụi lủi loang lổ.
Tạ Nhu giống như một Trịnh Mỹ Ngọc khác ở thế giới này, phong cách của hai người tương tự, sở thích tương tự, ngay cả vận mệnh đều cực kỳ tương tự.
Trầm cảm sau sinh phá hủy nguồn hứng sáng tác của hai người, chỉ là Tạ Nhu may mắn hơn Trịnh Mỹ Ngọc.
Ở hơn bốn mươi năm trước bệnh trầm cảm cũng không được phổ cập rộng rãi, chứng rối loạn cảm xúc của Trịnh Mỹ Ngọc chính là bị xem thành bệnh tâm thần, cho nên bà điên hẳn.
Có lẽ là có vết xe đổ, bệnh tình của Tạ Nhu được kiểm soát rất tốt, sau khi xuất viện còn có một khoảng thời gian xem như hòa bình với Minh Ương, cho nên mới sẽ xuất hiện chiếc nhẫn kia.
Cậu không nhớ rõ cậu lấy tài liệu từ đâu, mài ra một chiếc nhẫn bạc không tính đều, cậu cũng không nhớ rõ biểu tình của Tạ Nhu khi cậu đưa nhẫn cho Tạ Nhu.
Chỉ nhớ rõ sau ngày hôm đó, Tạ Nhu liền dẫn cậu đi sửa lại tên, sửa lại sinh nhật.
Minh Ương cho rằng cậu sẽ không còn nhớ đến những chuyện này, nhưng hôm nay lại chủ động nhắc đến nó với Bùi Vân Dã.
Thật ra cậu nghe được câu nói của Bùi Vân Dã khi ở trên du thuyền, cũng nghe rất rõ, nhưng cậu vẫn hỏi lại một cách giấu đầu lòi đuôi*.
(*此地无银 thử địa vô ngân: so sánh muốn che giấu chuyện gì đó nhưng kết quả vẫn bị bại lộ.)
“Cũng có thể là bà ấy cảm thấy ngày này không may mắn.”
Này thật sự không giống như lời Bùi Vân Dã sẽ nói ra, câu nói gần với an ủi.
An ủi, từ này cũng giống như đáng yêu, không hợp với Bùi Vân Dã lắm.
Nghĩ vậy, người đàn ông mặt không biểu tình ngồi ở trên cửa sổ chậm rãi cong môi, tia sáng buổi sớm xuyên qua tầng mây chiếu thẳng xuống, như xuân và nắng ấm, tuyết đông vừa tan*.
(*Nguyên văn 春和景明 xuân cùng cảnh minh: hình dung xuân phong ấm áp, ánh nắng tươi sáng. 冬雪初融: đông tuyết sơ dung: mua xuân đến, thời tiết dần ấm, tuyết chậm rãi tan.)
Minh Ương ở nhà nhỏ hoa viên hai ngày, thư ký đưa tới một loạt tư liệu kế hoạch phát triển kế tiếp của miếng đất B Thượng Nghi, tiếp theo cậu mở họp video, cho phòng kế hoạch làm ra một phần phương án đầu tư phát triển mới hoàn toàn, hơn nữa để cho các phòng liên quan thiết kế hợp đồng, đồng thời phòng tài vụ chuẩn bị tài chính sẵn sàng.
Theo như lời của Bùi Vân Dã, tuy rằng chủ mưu khiến hoàn vốn của Bùi thị mắc kẹt là Thiệu thị, nhưng Minh Ương thật sự động tay chân ở đằng sau.
Nếu cứ khăng khăng phải hỏi lý do cậu làm như thế, vậy hẳn là muốn ép cho Bùi Vân Dã chủ động liên lạc với cậu một lần, nhưng Bùi Vân Dã cố tình làm ngược lại với cậu.
Lần này Minh Ương cũng không còn hai mặt ba lòng, cũng là muốn hợp tác với Bùi Vân Dã một cách thật lòng thành ý, ngay cả các khoản lợi ích trong phương án cũng đều lấy Bùi thị làm ưu tiên.
Chỉ là cậu chuẩn bị tốt hết mọi thứ đưa đến trong tay Bùi Vân Dã, lại bị Bùi thị từ chối thẳng thừng.
Thậm chí đồ cũng chưa đưa vào tay Bùi Vân Dã, lúc tiến vào cổng của Bùi thị đã bị đẩy ra, nhân viên kỹ thuật đã từng hack máy tính của Bùi Vân Dã cũng vừa tới gần cao ốc Bùi thị đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát.
Mà tin nhắn, điện thoại của Minh Ương đều đá chìm đáy biển, Bùi Vân Dã ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.
Minh Ương nghe cấp dưới báo cáo ở đầu dây bên kia, đuôi lông mày khẽ động, hừ một tiếng, bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Này không phải giận, mà là không tính toán chơi với cậu.
Từ lúc bắt đầu Bùi Vân Dã đã biết toàn bộ hành vi của Minh Ương, hắn biết máy nghe trộm trong bức tranh lúc ban đầu kia là bút tích của Minh Ương, nhưng vẫn để Minh Ương vào văn phòng hắn có cơ hội đặt máy nghe trộm thứ hai.
Hắn mặc kệ Trần Diệc Minh nhận lấy 50 triệu kia, lại trả tiền về Thịnh Thế ở trước mặt mọi người, khiến Minh Ương không thể xuống đài*.
(*下不了台: không xuống đài được. trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý thế nào. Tiến thoái lưỡng nan.)
Đến sau Minh Ương đưa ra hợp tác với vẻ lấy lòng, rõ ràng Bùi Vân Dã có thể từ chối, nhưng vẫn tùy ý Minh Ương tới gần, tiếp nhận đề nghị của cậu.
Cách làm việc của Bùi Vân Dã thật sự là vô cùng tùy tâm sở dục.
Sau khi gặp lại, biết rõ tâm tư của cậu không đơn thuần, lại vẫn cam chịu phóng túng đối với tiếp cận của cậu.
Có lẽ đây là đang thử cậu, hoặc có lẽ là lúc cậu đang dùng thủ đoạn hãm hại Bùi Vân Dã ở trong sáng ngoài tối, khiến Bùi Vân Dã tìm thấy được một chút xíu thú vị.
Nhưng hiện tại… hình như Bùi Vân Dã rút về chút xíu hứng thú này rồi.
Giống như lời của Bùi Vân Dã, một chút hứng thú có thể có có thể không, đáng giá để loại người như bọn họ nhớ đến hay sao?
Hiển nhiên, Bùi Vân Dã cảm thấy không đáng, hơn nữa không cần thiết.
Chính là làm sao bây giờ, hiện tại cậu còn chưa muốn bỏ qua như vậy.
Mặc dù khác với tính thú* mà cậu muốn, Minh Ương cũng muốn có được sự chú ý của Bùi Vân Dã.
(*性趣 tính thú: hứng thú tình dục. Sói: từ này tui k chắc nghĩa lắm.)
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Bùi Vân Dã không tiếp nhận ủng hộ tài chính của Thịnh Thế, cũng không tìm bất cứ hợp tác nào khác.
Kỳ thật nguồn vốn bị Thiệu thị ảnh hưởng còn chưa đủ để Bùi thị lâm vào tuyệt địa, mắt thấy kỳ hạn sắp đến, Bùi Vân Dã lại tự mình lựa chọn đứng trong tuyệt địa.
Bùi thị chưa bổ sung xong tiền chuyển nhượng, trực tiếp tuyên bố từ bỏ miếng đất B Thượng Nghi đã tới tay.
Căn cứ theo quy định, công ty con tham gia đấu giá của Bùi thị trực tiếp tiến vào sổ đen, trong vòng hai năm không được tham dự đấu giá đất ở Nghi Lăng thị, hơn nữa tịch thu 3 tỷ tiền cọc.
Mà miếng đất B Thượng Nghi khiến mấy ông trùm thương nghiệp tranh giành chạy ngược chạy xuôi lại đến tay Thiệu thị
Còn vì cái gì không tới tay Thịnh Thế, này đương nhiên là bởi vì Minh Ương vẫn còn bị nhốt, mà Lục Minh đi đi lại lại trước mặt Minh Thịnh Nhã không ít.
Đối với Lục Minh mà nói, chỉ cần miếng bánh nướng này không ở trong tay Minh Ương, ở trong tay ai cũng vậy, mà gần đây anh và Thiệu thị thường xuyên hợp tác, Thiệu thị lấy được đất đối với anh mà nói dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Người người đều nói Thiệu thị nhặt được món hời, Thiệu thị cũng thật là nhặt được món hời.
Ngay sau đó phiên đấu giá miếng đất C của Lâm thị cũng bắt đầu tiến vào tuần thông báo, nhưng lần này không dùng hình thức đấu giá, mà trực tiếp tuyên bố văn kiện đấu thầu, các công ty đấu thầu trong thời gian quy định. Lúc sau lại căn cứ vào giá báo cùng với tổng hợp phương án phát triển từ các ngành liên quan để suy xét quyết định thuộc về nhà nào.
Hiển nhiên Lâm thị tương đố coi trọng quy hoạch miếng đất này, chính phủ cũng sẽ không keo kiệt về việc hỗ trợ phát triển sau này.
Miếng đất C của Lâm thị vốn là miếng đất trói chặt với miếng đất B Thượng Nghi thuộc về miếng đất đang hot, công ty cạnh tranh lần này dĩ nhiên không ít, Thiệu thị đã lấy được miếng B Thượng Nghi dĩ nhiên cũng phải tham gia, bất ngờ là Bùi Vân Dã cũng không vắng mặt.
Mặc dù lúc này công ty con của Bùi thị đã vào sổ đen của chính phủ, ở trong hoàn cảnh xấu.
Lần này Bùi Vân Dã từ bỏ tiền thanh toán bổ sung thật sự là khiến người mở rộng tầm mắt, không ít người đều nói Bùi Vân Dã lúc này là lòng tham không đủ rắn nuốt voi*, cuối cùng ngã nhào, ngay cả cổ phiếu của Bùi thị cũng rung chuyển một thời gian.
(*贪心不足蛇吞象 tham tâm bất túc xà thôn tượng: so sánh dục vọng của người k chiếm được thỏa mãn, liền sẽ làm ra loại chuyện rắn nuốt voi; chỉ người có lòng tham, liền sẽ bị dục vọng của bản thân làm hại.)
Trong lúc nhất thời càng có thêm nhiều người chế giễu.
Minh Ương lại không cho rằng như vậy.
Nếu như Bùi Vân Dã có thể đoán được toàn bộ tính toán của cậu ngay từ lúc đầu, sao sẽ không có phòng bị?
Dễ vàng thả bay vịt đã tới miệng như vậy, này không phù hợp với phong cách làm việc của Bùi Vân Dã.
Có lẽ Bùi Vân Dã còn có tính toán khác.
Nhưng bởi vì hiện tại Minh Ương đã bị Bùi Vân Dã kéo vào “sổ đen”, dĩ nhiên Minh Ương không thể nào biết được tính toán của Bùi Vân Dã, cậu đổi thẻ sim khác lại gọi vào dãy số kia, sau khi vang lên một tiếng liền bị cắt đứt.
Minh Ương xì một tiếng, ánh mắt chuyển từ màn hình di động đến lọ thuốc màu trắng đặt trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng dụ Bùi Vân Dã uống thuốc chống say ở trên thuyền ngày đó.
Thuốc chống say…
Minh Ương cầm lọ thuốc màu trắng kia, viên thuốc lắc lư tạo ra tiếng vang, ánh mắt cậu dừng ở trên lọ thuốc dần trở nên nghiền ngẫm.
Dùng chút thủ đoạn phi thường, cũng chưa chắc không thể ăn vào miệng.
Bùi Vân Dã hiếm khi bị té nhào dường như lúc này thật sự không trụ được, không chỉ có người bên ngoài sôi nổi, bên trong Bùi thị cũng có không ít giám đốc điều hành phê bình kín đáo. Bùi Vân Dã luôn luôn độc đoán* hiện tại cũng không ngăn cản mấy lời nói bậy đó, lần đầu tiên mặc kệ những người này phát ngôn bừa bãi trong cuộc họp.
(*一言堂 nhất ngôn đường: so sánh lãnh đạo thiếu tính dân chủ, chuyên quyền độc đoán. Cũng có so sánh làm việc sấm rền gió cuốn, nhất ngôn cửu đỉnh.)
Bởi vì đã có thất bại ở đấu giá miếng B Thượng Nghi trước đó, lúc này hắn còn muốn tham gia đấu giá của Lâm thị dĩ nhiên là chịu không ít trở ngại, một buổi họp cổ đông, Bùi Vân Dã gần như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Dù sao chuyện vào sổ đen của chính phủ thật sự có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của Bùi thị, mà hành vi liều mạng khư khư cố chấp của Bùi Vân Dã càng khiến người tức giận.
“Cũng không phải là chúng tôi không tin tưởng sức phán đoán của Bùi tổng, chỉ là trước mắt lỡ mất dịp tốt với B Thượng Nghi, có lấy miếng đất kia của Lâm thị cũng là mất nhiều hơn được,” Một vị giám đốc bụng phệ bên trong đó mở miệng.
“Trịnh tổng nói có lý.” Một giám đốc mắt xếch khác phụ họa, ông ta đưa mắt nhìn trộm vị Trịnh tổng kia, hai người trao đổi ánh mắt lại nói tiếp: “Huống hồ thẩm tra trình độ doanh nghiệp của Lâm thị bên kia vô cùng nghiêm khắc, bởi vì Bùi tổng vi phạm hợp đồng… khụ… như vậy chúng ta không hề có chút ưu thế nào.”
Ông ta bỏ bớt vế sau của vi phạm hợp đồng, nhưng người ở đây đều biết nói chính là cái gì, hai người nhìn như là đang thảo luận ưu khuyết điểm trong lần đấu giá này của Bùi thị, nhưng trong lời nói vẫn là trách móc nặng nề đối với Bùi Vân Dã.
Cố tình lời bọn họ nói đều là sự thật, không ít giám đốc đều gật đầu liên tục tỏ vẻ tán đồng, mấy vị cấp cao bình thường dùng Bùi Vân Dã như thiên lôi sai đâu đánh đó cũng không thể nói gì hơn.
“Kỳ thật cũng không thể nói quyết định của Bùi tổng là sai lầm,” Một người đàn ông trung niên khuôn mặt hàm hậu mở miệng, nói đỡ cho Bùi Vân Dã, “Nếu không phải đứa nhỏ Minh gia kia nhúng tay, giá cũng sẽ không đến mức cao như thế.”
Vị này chính là Tôn phó tổng thoạt nhìn hòa hòa khí khí, am hiểu nhất chính là ba phải*, Bùi Vân Dã nghe vậy nâng mắt nhìn thoáng qua Tôn phó tổng, Tôn phó tổng còn lộ ra nụ cười hiền lành với hắn.
(*和稀泥 Hòa hi nê: Trộn nước vào đất để làm cho nó mỏng. So sánh Làm việc không đắc tội ai, điều hòa tranh chấp, hòa giải một cách không có nguyên tắc.)
Chu tổng nghe vậy mặt lộ ra vẻ khinh miệt, xùy một tiếng không nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhiên có một vị khác nói nhỏ một câu: “Cho nên người trẻ tuổi chính là hành động theo cảm tính.”
Ồ, đây là nói hắn không nên tranh giành nhất thời với Minh Ương.
Bùi Vân Dã nghĩ thầm, hắn dùng ngón trỏ gõ hai cái, “Các vị nói đều đúng”, ánh mắt hắn lướt quanh một vòng, dừng khoảng hai giây mới tiếp tục dùng giọng điệu không thể nghi ngờ* để nói: “Nhưng tôi vẫn muốn lấy được miếng đất của Lâm thị.”
(*毋庸置疑 vô dong trí nghi: sự thật rõ ràng hoặc lý do đầy đủ, căn bản không có gì để có thể hoài nghi.)
Vừa dứt lời hắn liền tuyên bố buổi họp kết thúc, sau đó đứng dậy rời đi.
Để lại một đống giám đốc tức giận đến mức vỗ bàn đối với thái độ không coi ai ra gì không ai bì nổi của hắn, trong những tiếng la mắng tức giận cùng phát tiết bất mãn, cũng có người cong môi.
Bùi Vân Dã hoàn toàn không biết những thứ này, di động lại vang, hắn nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trên màn hình liền trực tiếp ấn ngắt, sau đó cho vào sổ đen, lúc sau không quá hai giây lại là một dãy số xa lạ, Bùi Vân Dã dứt khoát tắt di động ném lên bàn.
Không khác gì lúc trước, bình thường sau khi Bùi Vân Dã tắt máy, di động của Lâm Hiện liền sẽ vang lên, anh cũng không dám ngắt điện thoại của Minh Ương giống như Bùi Vân Dã, nhưng sau khi nghe máy, cho dù Minh Ương nói gì, anh cũng chỉ có thể ‘không thể báo cho’ và ‘sẽ chuyển lời thay ngài’ một cách lịch sự khách khí, tiếp đó sau khi vào cửa liền vẫn luôn ở vào trạng thái ngậm miệng, trừ khi Bùi Vân Dã hỏi tới.
Lâm Hiện bên cạnh liếc mắt nhìn di động màn hình đen thui kia, đặt một chồng tư liệu trong tầm tay Bùi Vân Dã, nâng mắt đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Dã, lúc anh mở miệng nói ngày mai sẽ gặp chính là mấy vị lãnh đạo nào của cục quản lý đất đai của Lâm thị, Bùi Vân Dã mới chớp mắt giống như hoàn hồn duỗi tay lấy những tài liệu kia.
Lâm Hiện ngoài miệng nói công việc, trong đầu lại bắt đầu phân tích hành vi của sếp.
Nghĩ nghĩ bỗng nhiên liền phát hiện vừa rồi khi Bùi Vân Dã rời mắt đi dường như ánh mắt lướt qua vị trí trên túi áo của anh.
Mà nơi đó để… di động của anh.
Một ý tưởng lớn mật hình thành ở trong đầu.
Tiếp theo anh bỗng nhiên nhớ tới cái đêm máy tính Bùi Vân Dã bị Minh Ương hack, sau khi nhận được đoạn video kia, anh thấy Bùi Vân Dã sau khi hoàn thành công việc, ngồi ở văn phòng lật xem tư liệu về Minh Ương và Tạ Nhu anh vừa sưu tầm được.
HIệu suất làm việc của Bùi Vân Dã cực cao, văn kiện xem qua một lần sẽ không xem lần thứ hai, ngay cả những tư liệu lật đổ Thôi Hoa Tích lúc trước, Bùi Vân Dã cũng không để ý chút nào, càng đừng nói vào lúc đang bận đến trời đất quay cuồng còn rảnh rỗi lật xem hồ sơ cá nhân không chút quan trọng hơn nữa hắn đã đọc qua một lần.
Như suy nghĩ của anh, hiếu kỳ của Bùi Vân Dã đối với Minh Ương dường như nhiều hơn một chút, trước giờ anh còn chưa từng thấy Bùi Vân Dã để bụng ai.
Nhưng hiện tại Bùi Vân Dã đã rút về lòng hiếu kỳ, từ sau khi ngả bài với Minh Ương vào ngày triển lãm tranh, hắn liền vạch rõ toàn bộ quan hệ với Minh Ương, hắn cũng không còn xem như không thấy mấy trò mèo kia của cậu, thật sự chính là không có hứng thú phản ứng tới kẻ điên này nữa.
Kỳ hạn hoàn vốn của Bùi thị đều là cơ mật của công ty, mà Thiệu Đông Khê có thể cản trở công ty kia trả tiền một cách đúng lúc, tất nhiên là có người để lộ thông tin.
Lúc tra được Minh Ương cũng đụng chạm ở trong đó, Bùi Vân Dã cũng từng hoài nghi Minh Ương quạt gió thêm củi, dù sao hắn đã trải qua chuyện của Bách Phong, còn có hai máy nghe trộm kia, nhưng sau khi điều tra một cách cẩn thận hắn liền biết không phải Minh Ương, vậy cũng chỉ có thể là người trong nội bộ Bùi thị xảy ra vấn đề.
Miếng đất B Thượng Nghi đã vào tay Thiệu thị như mong muốn của Thiệu Đông Khê, tất nhiên hắn sẽ ra sức cướp đoạt miếng đất C Lâm thị, mà Bùi Vân Dã muốn chen chân vào, cái đinh Thiệu thị chôn ở Bùi thị tất nhiên sẽ không ngồi yên, Bùi Vân Dã chờ chính là động tác của gã lớn hơn một chút.
Hiện tại miếng đất C Lâm thị chọn dùng hình thức đấu giá giống như dự đoán của Bùi Vân Dã, trải qua gây chuyện của Minh Ương, tất nhiên Minh Thịnh Nhã sẽ không để Thịnh Thế tham gia đấu giá đất một cách vô nghĩa nữa.
Lợi ích lớn nhất Bùi Vân Dã lấy được ở trên người Minh Ương đã đủ không sai biệt lắm, thật sự không cần tiếp tục chơi với Minh Ương nữa.
Về vì sao sẽ đi theo Minh Ương lên con thuyền kia, nếu Bùi Vân Dã cứ khăng khăng tìm ra một lý do, cũng có thể tìm được, ví dụ như hắn muốn ngả bài cho thấy lập trường với Minh Ương.
Cho nên về sau hắn không cần lãng phí thời gian ở trên người Minh Ương nữa, cũng không nên có thêm kiên nhẫn và những phản ứng hooc môn kỳ quái nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất