Chương 6: Đồ đỏ
Hẻm Hành Thủy rời xa trung tâm thành phố Nghi Lăng, mặt tiền đơn sơ, chung cư lụp sụp, nhà trệt thấp bé cũ xưa lung tung rối loạn, đây là mặt hoang vắng của thành thị phồn hoa.
Các câu lạc bộ giải trí thanh sắc khuyển mã*, xa hoa trụy lạc không thể công khai san sát nhau, lại bởi vì thế lực tạo thành phức tạp, tốt xấu lẫn lộn** xem như vùng đất không có người quản.
(*声色犬马: cách sống hoang dâm vô sỉ của giai cấp bóc lột.)
(**鱼龙混杂 ngư long hỗn tạp.)
Không thiếu đám người lâu lâu gây sự, nhưng cho tới nay cũng không làm ra mạng người, ZF cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ nó phát triển, còn có thể tạo ra thuế.
Lúc đi ra khỏi Phá Phong nắng sớm mờ mờ, hẻm dài phủ một tầng sương mù trở nên mông lung, ánh đèn cũng bắt đầu trở nên kiều diễm.
Bùi Vân Dã sau khi lên chiếc Audi màu đen bóng loáng kia cũng không lái đi ngay, Thi Nhượng đứng tại chỗ trong lòng bồn chồn, cửa kính màu đen không nhìn thấy gì bên trong, nhưng không hiểu sao Thi Nhượng lại cảm thấy tầm mắt của Bùi Vân Dã vẫn là hướng vào bên trong ngõ hẻm.
Thậm chí hôm nay lửa giận cùng lệ khí Bùi Vân Dã mang theo trên người, này cũng khác với Vân Dã trước kia, lại giống với Bùi Vân Dã gã biết ở hai năm trước.
Ánh đèn neon màu sắc rực rỡ ở trên một khoảng màu đen thâm trầm, không khỏi khiến Thi Nhượng nhớ tới cái đêm gió lạnh gào thét ở hai năm trước.
Cái đêm gã nhìn thấy Bùi Vân Dã không đeo khẩu trang lần đầu tiên.
Rạng sáng là khoảng thời gian phòng đấm bốc Phá Phong ồn ào náo nhiệt nhất, mà hẻm dài bên ngoài lại là an tĩnh, gió lạnh quét ngang, tiếng lá khô xào xạc đặc biệt rõ ràng trong an tĩnh, chỉ có một chiếc lá lắc lư trên nền đất loang lổ ở hành lang, cuối cùng vương lại ở trên một ống thép dính máu còn tính sạch sẽ ở bên cạnh một đống đồ vứt đi.
Có người đuổi theo quát tháo, cuối ngõ nhỏ truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, từng bóng đen thon dài lướt qua đầu hẻm, tiếp đó chính là tiếng kim loại va chạm không ngừng, tiếng thở dốc hổn hển, còn thỉnh thoảng có tiếng người kêu rên.
Loại tiết mục trả thù tàn nhẫn này chẳng có gì lạ ở hẻm Hành Thủy, nhưng khiến Thi Nhượng dừng bước trốn sau cửa sắt của Phá Phong xem náo nhiệt vẫn là bởi vì bóng người màu đỏ xẹt qua đáy mắt gã một cách mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, đuôi tóc nhếch lên bởi vì chạy trốn đều mang theo sức hấp dẫn tiêu sái, dung nhan chỉ một cái nhìn thoáng qua* liền khiến người kinh diễm.
(*惊鸿一瞥: ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.)
Bóng dáng màu đỏ kia vừa rẽ ngang liền dừng, bốn năm người đàn ông cao to mặc đồ đen lập tức tiến lên vây quanh, bọn họ cũng không tiến lên ngay mà là có chút kiêng kỵ giằng co với cậu ta cách một hành lang vắng vẻ.
Mượn ánh đèn lập lòe, vệt đỏ sậm kia được nhuộm đến lóa mắt, cũng để Thi Nhượng thấy rõ bộ dạng của mỹ nhân đồ đỏ.
Vóc dáng rất cao, thon chắc lại không gầy yếu, tóc dài ngang vai đã ướt đẫm, từng sợi tóc mái rũ ở trên lông mày, vệt máu đỏ tươi uốn lượn mà xuống, tràn qua đuôi mắt của cô, giữa mặt mày xinh đẹp là hung ác được máu nhuộm ra, mà khóe miệng bị rách của cô thế nhưng vẫn mang theo ý cười, cái này khiến cho cả người cô đều có một loại sức hút yêu dã.
Áo sơmi màu đỏ trên người dường như đã bị phá bởi vì đánh nhau, vừa lúc khiến Thi Nhượng nhìn thấy…. cơ ngực bằng phẳng trước ngực của cô?
Là nam?
Không đợi gã kinh ngạc xong, người bên kia đã bắt đầu ra tay tiếp, cho dù lấy một địch năm, vị soái ca tóc dài này cũng không bị lép vế bao nhiêu, động tác của cậu lão luyện, chiêu thức tiêu sái, cho dù là đón đỡ hay là ra chiêu đều mang theo sức mạnh tàn nhẫn.
Cho dù Thi Nhượng xem đủ loại người ẩu đả mỗi ngày, cũng bị trận đánh nhau đặc sắc này hấp dẫn toàn bộ tầm mắt, càng đừng nói đến vai chính còn có một khuôn mặt yêu nghiệt.
“Khuyên mày đừng chống trả vô ích.”
Đám người bắt đầu mở miệng la hét, người đàn ông bị bao vây lấy một nụ cười nhạo xem thường, cậu ta nhanh nhẹn tránh thoát một gậy thép tên to con kia đánh tới, hất tay chính là dùng gậy đánh ngã một người.
“Bọn mày còn chưa đủ tư cách.”
Giọng nói này rất nhẹ, vốn nên thanh thúy như ngọc thạch, lúc này lại lạnh băng như trời đông giá rét.
Màn đêm dần lui, màu chàm dần lộ ra chút ánh sáng, lại bị sương mù buổi sáng bao phủ, một vệt màu đỏ kia là màu sắc di động qua lại duy nhất trong hẻm sâu, Thi Nhượng xem đến ngây ngốc, cũng không để ý đến một chiếc xe việt dã màu đen xuất hiện ở đầu hẻm.
Mặc dù mỹ nam đồ đỏ kia rất mạnh, nhưng dù sao cũng là năm đánh một, khó tránh khỏi cũng bị chảy máu, tuy rằng đối diện xuống tay tàn nhẫn, nhưng dường như vẫn băn khoăn tránh đi chỗ hiểm của mỹ nam áo đỏ. Nhưng mỹ nam áo đỏ cũng không tri kỷ như vậy, có vũ khí liền càng thêm không kiêng nể gì, cậu ta cũng không để ý có thể sẽ đánh chết người hay không, mỗi chiêu đều tàn nhẫn.
Người đàn ông lúc nãy buông lời hung ác đã bị cậu ta giơ chân đá lăn xuống đất, cậu ta dẫm lên cánh tay người đó đột nhiên cắm ống thép xuống, tiếng kêu đau chợt kéo dài, tươi cười trên mặt mỹ nam đồ đỏ càng sâu, cậu ta chống ống thép cúi đầu nhìn người đàn ông la hét dưới chân, cười dữ tợn nói một câu.
Cách quá xa, Thi Nhượng không nghe rõ, hình như là “Không sợ sao? Tiền của Minh gì đó cho có đủ mua mạng của mày không?”
Mấy chữ ‘Mua mạng của mày’ này khiến người nghe sợ hãi, Thi Nhượng không dám xem tiếp, muốn dịch chân lại phát hiện gã căn bản không thể động đậy.
Trơ mắt nhìn người đàn ông dưới đất giãy giụa trong vô ích, mấy tên đứng một bên kiêng kỵ vây coi muốn tiến lên lại bị mỹ nam đồ đỏ dùng một ánh mắt ép lui lại.
“Khuyên bọn mày đừng nhúc nhích,” Cậu nói một cách thản nhiên: “Tôi xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.”
Gió đêm nổi lên, lạnh lẽo trong sương mù gần như xông vào từng khớp xương.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống từ đế ống thép, không lâu lắm dưới đất liền đọng lại một vũng máu.
“Bọn mày tới bắt tao, ông già kia biết không?” Cậu ta lại hỏi.
Không ai trả lời cậu, sau một hồi yên tĩnh hít thở không thông, dường như mỹ nam đồ đỏ cũng cảm thấy không còn sức, cậu ta dùng vẻ mặt lãnh đạm rút ống thép ra, trong tiếng hít hà thê lương của người đàn ông, dùng ống thép thấm máu thong thả xẹt qua sườn mặt của người đàn ông giống như Tu La, như là đang dùng bút miêu tả một bức tranh máu tươi đầm đìa.
“Nhân lúc tao chưa muốn mạng của bọn mày, cút.”
Vừa dứt lời, mấy người kia giống như mới tỉnh khỏi mộng, do dự một lúc liền đỡ người bị thương nặng kia lên, rời đi ngõ nhỏ.
Thi Nhượng cũng bị khiếp sợ, còn chưa kịp hít sâu một hơi, liền thấy sát thần bễ nghễ vốn phát ra toàn bộ khí tràng cũng bỏ đi khí tràng, ống thép rơi xuống đất, trong tiếng leng keng của kim loại, còn có tiếng thân người ngã mạnh xuống đất.
Người đàn ông trong sương đêm ngã quỵ xuống giống như một bông hồng đã cháy hết, sống hay chết không rõ lắm.
Thi Nhượng không phải loại người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, quy tắc chuẩn xác nhất để sinh tồn ở trong hẻm Hành Thủy của gã chính là rời xa thị phi, bo bo giữ mình. Nhưng giờ phút này, gã lại sinh ra xúc động muốn đi xem người nọ.
Nhưng còn chưa bước chân ra, khóe mắt nhìn thoáng qua bãi máu còn chưa khô dưới đất, gã vội đánh mất ý tưởng này.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Vào lúc gã kéo hai chân run run rẩy rẩy tính toán rời đi, nghe thấy cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân, Thi Nhượng không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống như là vệ sĩ đi tới từ đầu ngõ, mà phía sau bọn họ là một người đàn ông khiến cho Thi Nhượng kinh diễm.
Một đôi mắt lá liễu sáng chói, đuôi mắt hơi nhếch, đôi mắt nên là đa tình lại lãnh đạm như hồ băng, mũi cao thẳng, hình dạng môi mỏng mà no đủ, hoàn mỹ không có chỗ nào mà không phải là gãi đúng chỗ ngứa. Hắn cũng không mặc tây trang đen, chỉ là đồ thể thao đơn giản màu đen, khí tràng cả người lại mạnh hơn hai vệ sĩ võ trang đầy đủ kia gấp mấy lần.
Hai ‘vệ sĩ’ kia đi đến bên cạnh mỹ nam đồ đổ khom lưng kiểm tra một phen, sau đó nói với người đàn ông đằng sau: “Bùi thiếu, tạm thời ngất rồi, bị thương không nhẹ.”
Người đàn ông được xưng là Bùi thiếu rũ mắt nhìn người dưới đất, vẻ mặt còn đạm mạc hơn ánh mắt của mỹ nam dưới đất trước đó, không có đồng tình, cũng không có tò mò, giống như là vô tình đảo qua một con chó hoang kề cận tử vong ở ven đường.
“Đánh thức.” Giọng điệu cũng lạnh lùng ngạo mạn giống như người.
Thi Nhượng nghe thấy hai chữ quen thuộc, đứng im tại chỗ giống như bị sét đánh, bắp chân vẫn luôn run rẩy ngừng nghỉ trong chốc lát bởi vì khiếp sợ.
Đó là giọng của… Vân…. Vân Dã.
Ở Phá Phong lúc Vân Dã đánh người ngất xỉu, nói nhiều nhất chính là hai chữ này, người trà trộn vào Phá Phong không một ai không quen.
Mỹ nam đồ đỏ bên kia đã bị gọi tỉnh, Thi Nhượng cũng không dám nghe trộm nữa.
Cho dù là mỹ nam hung ác đột nhiên xuất hiện đánh nhau, hay là khuôn mặt thật của Vân Dã thần bí đánh trăm trận trăm thắng, cũng không phải là bí mật tay đấm nhỏ như Thi Nhượng có thể nhìn trộm.
Gã gần như là dùng hết tự chủ mới khiến mình không phát ra tiếng, ép buộc hai đùi mất đi tri giác của mình ngoan ngoãn nâng lên, dẫm lên mặt đất, chậm rãi rời đi khỏi nơi thị phi này.
Đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vân Dã, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ương.
Tia nắng ban mai nơi xa rốt cuộc lướt qua màn sương gieo xuống một chùm sáng màu vàng cam, không trung nổi lên màu trắng bạc, đèn neon vẫn rực rỡ, mà trong ngõ hẻm cũng không còn lóa mắt.
Chiếc xe Audi màu đen rốt cuộc khởi động máy, Bùi Vân Dã lái xe nghiền qua nắng sớm rời khỏi ngõ hẻm an tĩnh.
Từ đường xi măng cũ nát đến đường nhựa rộng lớn, thái dương đằng xa cũng ló đầu ra khỏi tầng mây mỏng, chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng sắc mặt của Bùi Vân Dã.
Di động đặt ở chỗ ngồi bắt đầu rung lên, Bùi Vân Dã ấn cửa sổ lên ngăn cách tiếng gió gào thét, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến sau đó ấn nghe.
“Bùi tổng, cầu thang ở Hoa Nhạn Đình đã được dọn dẹp rồi.” Giọng của Lâm Hiện truyền tới.
Trước giờ Lâm Hiện báo cáo công tác đều dùng câu từ tương đối ngắn gọn, rất ít khi dùng thêm trợ từ ‘rồi’ ở cuối câu, lúc này không chỉ bỏ thêm trợ từ, thậm chí còn mang theo chút do dự thăm dò.
Nếu là bình thường Bùi Vân Dã chỉ sẽ trực tiếp ngắt máy, nhưng lúc này sau khi phát tiết tinh thần có chút mệt, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, lại là ngầm đồng ý cho Lâm Hiện thời gian hai giây để nói tiếp câu sau.
“Sau khi ngài rời đi mười phút, Minh thiếu tự mình rời đi, đi đường thoạt nhìn không có gì đáng ngại…”
Không trung nơi xa dần sáng, tầng mây mỏng đã không thể che khuất ánh vàng của thái dương, chiếc xe quẹo vào đô thị sầm uất, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào kính chắn gió, Bùi Vân Dã theo bản năng híp mắt, giữa mày hiện lên chút bực bội.
Hắn không nghe nữa, trầm giọng cắt ngang báo cáo của Lâm Hiện, “Cuộc họp 8h chuyển đến 9h30, bảo Quản lý bộ phận làm chuẩn bị một chút.”
Lâm Hiện lập tức ngậm miệng, “Vâng”.
Lúc này Lâm Hiện mới đi ra khỏi Hoa Nhạn Đình đứng ở ven đường đón gió lạnh nhạy bén phát hiện, qua một đêm, tâm tình của ông chủ nhà mình cũng không chuyển biến tốt đẹp nửa phần, ngược lại có xu thế càng lúc càng bốc hỏa.
Hơn phân nửa vẫn là bởi vì đêm qua gặp được người nọ.
Tối hôm qua lúc Lâm Hiện trở vào Hoa Nhạn Đình bữa tiệc đã gần kết thúc, anh dạo một vòng đến chỗ cầu thang, ngoại trừ phát hiện một áo khoác tây trang màu đỏ dính bụi dưới đất, cũng không nhìn thấy gì.
Lâm Hiện nhặt áo khoác lên, tiếp đó đi thẳng đến phòng camera, bởi vì đã liên hệ với người phụ trách Tiền Thanh của Hoa Nhạn Đình trước đó, phòng camera đã có nhân viên công tác đang đợi anh. Lâm Hiện vừa đến, Tiền Thanh cũng tới theo, dán Lâm Hiện nói bóng nói gió.
Người lui tới Hoa Nhạn Đình hầu hết đều không phải người thường, tuy rằng mọi nơi đều có camera, nhưng vì bảo vệ riêng tư của những người này, tuy rằng phòng camera mở ra nhưng một vài vị trí kín đáo cũng sẽ không có người thật sự quan sát.
Chuyện kiểm tra camera này vốn không bình thường, huống chi người tới còn là thư ký Lâm Hiện của Bùi Vân Dã, Tiền Thanh chỉ cần tưởng tượng lớp người xuất hiện hôm nay một chút liền không thể không đặt chuyện này ở trong lòng.
Lâm Hiện là người nào, tuy rằng anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng câu ‘dọn sạch’ Bùi Vân Dã để lại trước khi đi kia chính là bảo anh tới dọn sạch camera hoặc là rác rưởi không biết tốt xấu nào đó, cho dù là gì đều không thể lộ ra ngoài.
Sau khi dùng hai ba câu tống cổ Tiền Thanh, mình thì ở lại phòng camera xử lý lịch sử ghi chép của mười lăm phút chợt sáng chợt tối kia.
Mấy năm này Bùi Vân Dã phát triển đã khiến người ta không thể khinh thường, lấy thân phận của hắn không ai sẽ đối nghịch chính diện với hắn.
Cho nên khi camera biểu hiện có người can đảm theo dõi Bùi Vân Dã thậm chí ra tay với hắn lông mày của Lâm Hiện không khống chế được giật giật, không nghĩ tới người này không chỉ ra tay, còn động tay động chân, đè ông chủ nhà mình ở trên vách tường với một tư thế quái dị lại thân mật.
Thấy một màn như vậy bảng nhịp tim của Lâm Hiện bỗng chốc lên cao, yên lặng thắp một cây nến cho người này.
Lá gan của người này thật sự rất lớn, Lâm Hiện hiếm khi nổi lên lòng hiếu kỳ, phóng lớn video nhìn rõ người không biết sống chết này. Sau đó Lâm Hiện liền cảm thấy đồ thị phập phồng không chừng trong lòng mình kia đột nhiên bị san bằng, sau đó rắc một tiếng đứt đoạn.
……
Minh Ương,
Minh thiếu gia của hiện tại.
Trận hành hung đơn phương dài năm phút kế tiếp, Lâm Hiện xem đến hãi hùng khiếp vía. Nhìn thấy người ngã xuống đất bất động lại loạng choạng đứng lên ở mười phút sau đó, Lâm Hiện rốt cuộc thở phào một hơi, ngọn nến trong lòng cũng tắt.
Người đàn ông trong màn hình hơi khom người che lại ngực, một tay bám tường đi ra ngoài, gương mặt kia dường như có vết máu, mày nhíu lại, nhưng khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười.
Còn may tên điên này không bị đánh chết, Lâm Hiện nghĩ.
Các câu lạc bộ giải trí thanh sắc khuyển mã*, xa hoa trụy lạc không thể công khai san sát nhau, lại bởi vì thế lực tạo thành phức tạp, tốt xấu lẫn lộn** xem như vùng đất không có người quản.
(*声色犬马: cách sống hoang dâm vô sỉ của giai cấp bóc lột.)
(**鱼龙混杂 ngư long hỗn tạp.)
Không thiếu đám người lâu lâu gây sự, nhưng cho tới nay cũng không làm ra mạng người, ZF cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ nó phát triển, còn có thể tạo ra thuế.
Lúc đi ra khỏi Phá Phong nắng sớm mờ mờ, hẻm dài phủ một tầng sương mù trở nên mông lung, ánh đèn cũng bắt đầu trở nên kiều diễm.
Bùi Vân Dã sau khi lên chiếc Audi màu đen bóng loáng kia cũng không lái đi ngay, Thi Nhượng đứng tại chỗ trong lòng bồn chồn, cửa kính màu đen không nhìn thấy gì bên trong, nhưng không hiểu sao Thi Nhượng lại cảm thấy tầm mắt của Bùi Vân Dã vẫn là hướng vào bên trong ngõ hẻm.
Thậm chí hôm nay lửa giận cùng lệ khí Bùi Vân Dã mang theo trên người, này cũng khác với Vân Dã trước kia, lại giống với Bùi Vân Dã gã biết ở hai năm trước.
Ánh đèn neon màu sắc rực rỡ ở trên một khoảng màu đen thâm trầm, không khỏi khiến Thi Nhượng nhớ tới cái đêm gió lạnh gào thét ở hai năm trước.
Cái đêm gã nhìn thấy Bùi Vân Dã không đeo khẩu trang lần đầu tiên.
Rạng sáng là khoảng thời gian phòng đấm bốc Phá Phong ồn ào náo nhiệt nhất, mà hẻm dài bên ngoài lại là an tĩnh, gió lạnh quét ngang, tiếng lá khô xào xạc đặc biệt rõ ràng trong an tĩnh, chỉ có một chiếc lá lắc lư trên nền đất loang lổ ở hành lang, cuối cùng vương lại ở trên một ống thép dính máu còn tính sạch sẽ ở bên cạnh một đống đồ vứt đi.
Có người đuổi theo quát tháo, cuối ngõ nhỏ truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, từng bóng đen thon dài lướt qua đầu hẻm, tiếp đó chính là tiếng kim loại va chạm không ngừng, tiếng thở dốc hổn hển, còn thỉnh thoảng có tiếng người kêu rên.
Loại tiết mục trả thù tàn nhẫn này chẳng có gì lạ ở hẻm Hành Thủy, nhưng khiến Thi Nhượng dừng bước trốn sau cửa sắt của Phá Phong xem náo nhiệt vẫn là bởi vì bóng người màu đỏ xẹt qua đáy mắt gã một cách mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, đuôi tóc nhếch lên bởi vì chạy trốn đều mang theo sức hấp dẫn tiêu sái, dung nhan chỉ một cái nhìn thoáng qua* liền khiến người kinh diễm.
(*惊鸿一瞥: ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.)
Bóng dáng màu đỏ kia vừa rẽ ngang liền dừng, bốn năm người đàn ông cao to mặc đồ đen lập tức tiến lên vây quanh, bọn họ cũng không tiến lên ngay mà là có chút kiêng kỵ giằng co với cậu ta cách một hành lang vắng vẻ.
Mượn ánh đèn lập lòe, vệt đỏ sậm kia được nhuộm đến lóa mắt, cũng để Thi Nhượng thấy rõ bộ dạng của mỹ nhân đồ đỏ.
Vóc dáng rất cao, thon chắc lại không gầy yếu, tóc dài ngang vai đã ướt đẫm, từng sợi tóc mái rũ ở trên lông mày, vệt máu đỏ tươi uốn lượn mà xuống, tràn qua đuôi mắt của cô, giữa mặt mày xinh đẹp là hung ác được máu nhuộm ra, mà khóe miệng bị rách của cô thế nhưng vẫn mang theo ý cười, cái này khiến cho cả người cô đều có một loại sức hút yêu dã.
Áo sơmi màu đỏ trên người dường như đã bị phá bởi vì đánh nhau, vừa lúc khiến Thi Nhượng nhìn thấy…. cơ ngực bằng phẳng trước ngực của cô?
Là nam?
Không đợi gã kinh ngạc xong, người bên kia đã bắt đầu ra tay tiếp, cho dù lấy một địch năm, vị soái ca tóc dài này cũng không bị lép vế bao nhiêu, động tác của cậu lão luyện, chiêu thức tiêu sái, cho dù là đón đỡ hay là ra chiêu đều mang theo sức mạnh tàn nhẫn.
Cho dù Thi Nhượng xem đủ loại người ẩu đả mỗi ngày, cũng bị trận đánh nhau đặc sắc này hấp dẫn toàn bộ tầm mắt, càng đừng nói đến vai chính còn có một khuôn mặt yêu nghiệt.
“Khuyên mày đừng chống trả vô ích.”
Đám người bắt đầu mở miệng la hét, người đàn ông bị bao vây lấy một nụ cười nhạo xem thường, cậu ta nhanh nhẹn tránh thoát một gậy thép tên to con kia đánh tới, hất tay chính là dùng gậy đánh ngã một người.
“Bọn mày còn chưa đủ tư cách.”
Giọng nói này rất nhẹ, vốn nên thanh thúy như ngọc thạch, lúc này lại lạnh băng như trời đông giá rét.
Màn đêm dần lui, màu chàm dần lộ ra chút ánh sáng, lại bị sương mù buổi sáng bao phủ, một vệt màu đỏ kia là màu sắc di động qua lại duy nhất trong hẻm sâu, Thi Nhượng xem đến ngây ngốc, cũng không để ý đến một chiếc xe việt dã màu đen xuất hiện ở đầu hẻm.
Mặc dù mỹ nam đồ đỏ kia rất mạnh, nhưng dù sao cũng là năm đánh một, khó tránh khỏi cũng bị chảy máu, tuy rằng đối diện xuống tay tàn nhẫn, nhưng dường như vẫn băn khoăn tránh đi chỗ hiểm của mỹ nam áo đỏ. Nhưng mỹ nam áo đỏ cũng không tri kỷ như vậy, có vũ khí liền càng thêm không kiêng nể gì, cậu ta cũng không để ý có thể sẽ đánh chết người hay không, mỗi chiêu đều tàn nhẫn.
Người đàn ông lúc nãy buông lời hung ác đã bị cậu ta giơ chân đá lăn xuống đất, cậu ta dẫm lên cánh tay người đó đột nhiên cắm ống thép xuống, tiếng kêu đau chợt kéo dài, tươi cười trên mặt mỹ nam đồ đỏ càng sâu, cậu ta chống ống thép cúi đầu nhìn người đàn ông la hét dưới chân, cười dữ tợn nói một câu.
Cách quá xa, Thi Nhượng không nghe rõ, hình như là “Không sợ sao? Tiền của Minh gì đó cho có đủ mua mạng của mày không?”
Mấy chữ ‘Mua mạng của mày’ này khiến người nghe sợ hãi, Thi Nhượng không dám xem tiếp, muốn dịch chân lại phát hiện gã căn bản không thể động đậy.
Trơ mắt nhìn người đàn ông dưới đất giãy giụa trong vô ích, mấy tên đứng một bên kiêng kỵ vây coi muốn tiến lên lại bị mỹ nam đồ đỏ dùng một ánh mắt ép lui lại.
“Khuyên bọn mày đừng nhúc nhích,” Cậu nói một cách thản nhiên: “Tôi xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.”
Gió đêm nổi lên, lạnh lẽo trong sương mù gần như xông vào từng khớp xương.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống từ đế ống thép, không lâu lắm dưới đất liền đọng lại một vũng máu.
“Bọn mày tới bắt tao, ông già kia biết không?” Cậu ta lại hỏi.
Không ai trả lời cậu, sau một hồi yên tĩnh hít thở không thông, dường như mỹ nam đồ đỏ cũng cảm thấy không còn sức, cậu ta dùng vẻ mặt lãnh đạm rút ống thép ra, trong tiếng hít hà thê lương của người đàn ông, dùng ống thép thấm máu thong thả xẹt qua sườn mặt của người đàn ông giống như Tu La, như là đang dùng bút miêu tả một bức tranh máu tươi đầm đìa.
“Nhân lúc tao chưa muốn mạng của bọn mày, cút.”
Vừa dứt lời, mấy người kia giống như mới tỉnh khỏi mộng, do dự một lúc liền đỡ người bị thương nặng kia lên, rời đi ngõ nhỏ.
Thi Nhượng cũng bị khiếp sợ, còn chưa kịp hít sâu một hơi, liền thấy sát thần bễ nghễ vốn phát ra toàn bộ khí tràng cũng bỏ đi khí tràng, ống thép rơi xuống đất, trong tiếng leng keng của kim loại, còn có tiếng thân người ngã mạnh xuống đất.
Người đàn ông trong sương đêm ngã quỵ xuống giống như một bông hồng đã cháy hết, sống hay chết không rõ lắm.
Thi Nhượng không phải loại người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, quy tắc chuẩn xác nhất để sinh tồn ở trong hẻm Hành Thủy của gã chính là rời xa thị phi, bo bo giữ mình. Nhưng giờ phút này, gã lại sinh ra xúc động muốn đi xem người nọ.
Nhưng còn chưa bước chân ra, khóe mắt nhìn thoáng qua bãi máu còn chưa khô dưới đất, gã vội đánh mất ý tưởng này.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Vào lúc gã kéo hai chân run run rẩy rẩy tính toán rời đi, nghe thấy cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân, Thi Nhượng không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống như là vệ sĩ đi tới từ đầu ngõ, mà phía sau bọn họ là một người đàn ông khiến cho Thi Nhượng kinh diễm.
Một đôi mắt lá liễu sáng chói, đuôi mắt hơi nhếch, đôi mắt nên là đa tình lại lãnh đạm như hồ băng, mũi cao thẳng, hình dạng môi mỏng mà no đủ, hoàn mỹ không có chỗ nào mà không phải là gãi đúng chỗ ngứa. Hắn cũng không mặc tây trang đen, chỉ là đồ thể thao đơn giản màu đen, khí tràng cả người lại mạnh hơn hai vệ sĩ võ trang đầy đủ kia gấp mấy lần.
Hai ‘vệ sĩ’ kia đi đến bên cạnh mỹ nam đồ đổ khom lưng kiểm tra một phen, sau đó nói với người đàn ông đằng sau: “Bùi thiếu, tạm thời ngất rồi, bị thương không nhẹ.”
Người đàn ông được xưng là Bùi thiếu rũ mắt nhìn người dưới đất, vẻ mặt còn đạm mạc hơn ánh mắt của mỹ nam dưới đất trước đó, không có đồng tình, cũng không có tò mò, giống như là vô tình đảo qua một con chó hoang kề cận tử vong ở ven đường.
“Đánh thức.” Giọng điệu cũng lạnh lùng ngạo mạn giống như người.
Thi Nhượng nghe thấy hai chữ quen thuộc, đứng im tại chỗ giống như bị sét đánh, bắp chân vẫn luôn run rẩy ngừng nghỉ trong chốc lát bởi vì khiếp sợ.
Đó là giọng của… Vân…. Vân Dã.
Ở Phá Phong lúc Vân Dã đánh người ngất xỉu, nói nhiều nhất chính là hai chữ này, người trà trộn vào Phá Phong không một ai không quen.
Mỹ nam đồ đỏ bên kia đã bị gọi tỉnh, Thi Nhượng cũng không dám nghe trộm nữa.
Cho dù là mỹ nam hung ác đột nhiên xuất hiện đánh nhau, hay là khuôn mặt thật của Vân Dã thần bí đánh trăm trận trăm thắng, cũng không phải là bí mật tay đấm nhỏ như Thi Nhượng có thể nhìn trộm.
Gã gần như là dùng hết tự chủ mới khiến mình không phát ra tiếng, ép buộc hai đùi mất đi tri giác của mình ngoan ngoãn nâng lên, dẫm lên mặt đất, chậm rãi rời đi khỏi nơi thị phi này.
Đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vân Dã, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ương.
Tia nắng ban mai nơi xa rốt cuộc lướt qua màn sương gieo xuống một chùm sáng màu vàng cam, không trung nổi lên màu trắng bạc, đèn neon vẫn rực rỡ, mà trong ngõ hẻm cũng không còn lóa mắt.
Chiếc xe Audi màu đen rốt cuộc khởi động máy, Bùi Vân Dã lái xe nghiền qua nắng sớm rời khỏi ngõ hẻm an tĩnh.
Từ đường xi măng cũ nát đến đường nhựa rộng lớn, thái dương đằng xa cũng ló đầu ra khỏi tầng mây mỏng, chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng sắc mặt của Bùi Vân Dã.
Di động đặt ở chỗ ngồi bắt đầu rung lên, Bùi Vân Dã ấn cửa sổ lên ngăn cách tiếng gió gào thét, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến sau đó ấn nghe.
“Bùi tổng, cầu thang ở Hoa Nhạn Đình đã được dọn dẹp rồi.” Giọng của Lâm Hiện truyền tới.
Trước giờ Lâm Hiện báo cáo công tác đều dùng câu từ tương đối ngắn gọn, rất ít khi dùng thêm trợ từ ‘rồi’ ở cuối câu, lúc này không chỉ bỏ thêm trợ từ, thậm chí còn mang theo chút do dự thăm dò.
Nếu là bình thường Bùi Vân Dã chỉ sẽ trực tiếp ngắt máy, nhưng lúc này sau khi phát tiết tinh thần có chút mệt, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, lại là ngầm đồng ý cho Lâm Hiện thời gian hai giây để nói tiếp câu sau.
“Sau khi ngài rời đi mười phút, Minh thiếu tự mình rời đi, đi đường thoạt nhìn không có gì đáng ngại…”
Không trung nơi xa dần sáng, tầng mây mỏng đã không thể che khuất ánh vàng của thái dương, chiếc xe quẹo vào đô thị sầm uất, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào kính chắn gió, Bùi Vân Dã theo bản năng híp mắt, giữa mày hiện lên chút bực bội.
Hắn không nghe nữa, trầm giọng cắt ngang báo cáo của Lâm Hiện, “Cuộc họp 8h chuyển đến 9h30, bảo Quản lý bộ phận làm chuẩn bị một chút.”
Lâm Hiện lập tức ngậm miệng, “Vâng”.
Lúc này Lâm Hiện mới đi ra khỏi Hoa Nhạn Đình đứng ở ven đường đón gió lạnh nhạy bén phát hiện, qua một đêm, tâm tình của ông chủ nhà mình cũng không chuyển biến tốt đẹp nửa phần, ngược lại có xu thế càng lúc càng bốc hỏa.
Hơn phân nửa vẫn là bởi vì đêm qua gặp được người nọ.
Tối hôm qua lúc Lâm Hiện trở vào Hoa Nhạn Đình bữa tiệc đã gần kết thúc, anh dạo một vòng đến chỗ cầu thang, ngoại trừ phát hiện một áo khoác tây trang màu đỏ dính bụi dưới đất, cũng không nhìn thấy gì.
Lâm Hiện nhặt áo khoác lên, tiếp đó đi thẳng đến phòng camera, bởi vì đã liên hệ với người phụ trách Tiền Thanh của Hoa Nhạn Đình trước đó, phòng camera đã có nhân viên công tác đang đợi anh. Lâm Hiện vừa đến, Tiền Thanh cũng tới theo, dán Lâm Hiện nói bóng nói gió.
Người lui tới Hoa Nhạn Đình hầu hết đều không phải người thường, tuy rằng mọi nơi đều có camera, nhưng vì bảo vệ riêng tư của những người này, tuy rằng phòng camera mở ra nhưng một vài vị trí kín đáo cũng sẽ không có người thật sự quan sát.
Chuyện kiểm tra camera này vốn không bình thường, huống chi người tới còn là thư ký Lâm Hiện của Bùi Vân Dã, Tiền Thanh chỉ cần tưởng tượng lớp người xuất hiện hôm nay một chút liền không thể không đặt chuyện này ở trong lòng.
Lâm Hiện là người nào, tuy rằng anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng câu ‘dọn sạch’ Bùi Vân Dã để lại trước khi đi kia chính là bảo anh tới dọn sạch camera hoặc là rác rưởi không biết tốt xấu nào đó, cho dù là gì đều không thể lộ ra ngoài.
Sau khi dùng hai ba câu tống cổ Tiền Thanh, mình thì ở lại phòng camera xử lý lịch sử ghi chép của mười lăm phút chợt sáng chợt tối kia.
Mấy năm này Bùi Vân Dã phát triển đã khiến người ta không thể khinh thường, lấy thân phận của hắn không ai sẽ đối nghịch chính diện với hắn.
Cho nên khi camera biểu hiện có người can đảm theo dõi Bùi Vân Dã thậm chí ra tay với hắn lông mày của Lâm Hiện không khống chế được giật giật, không nghĩ tới người này không chỉ ra tay, còn động tay động chân, đè ông chủ nhà mình ở trên vách tường với một tư thế quái dị lại thân mật.
Thấy một màn như vậy bảng nhịp tim của Lâm Hiện bỗng chốc lên cao, yên lặng thắp một cây nến cho người này.
Lá gan của người này thật sự rất lớn, Lâm Hiện hiếm khi nổi lên lòng hiếu kỳ, phóng lớn video nhìn rõ người không biết sống chết này. Sau đó Lâm Hiện liền cảm thấy đồ thị phập phồng không chừng trong lòng mình kia đột nhiên bị san bằng, sau đó rắc một tiếng đứt đoạn.
……
Minh Ương,
Minh thiếu gia của hiện tại.
Trận hành hung đơn phương dài năm phút kế tiếp, Lâm Hiện xem đến hãi hùng khiếp vía. Nhìn thấy người ngã xuống đất bất động lại loạng choạng đứng lên ở mười phút sau đó, Lâm Hiện rốt cuộc thở phào một hơi, ngọn nến trong lòng cũng tắt.
Người đàn ông trong màn hình hơi khom người che lại ngực, một tay bám tường đi ra ngoài, gương mặt kia dường như có vết máu, mày nhíu lại, nhưng khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười.
Còn may tên điên này không bị đánh chết, Lâm Hiện nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất