Tàng Phong – Thiết Bản Bì Đản Hoa

Chương 12

Trước Sau
Hang núi im lặng đến gần như tĩnh mịch, thật lâu sau, Dung Thất mới mở miệng nói: “Đi thôi.”

“... Về bằng đường cũ à?” Hoài Cốc hỏi.

Dung Thất dừng chân, mặt mày đăm chiêu nhìn hắn một cái, đoạn lắc đầu nói: “Không, Phong gia hay chủ nhân của cái khăn tay đều có quan hệ với sơn trang, ta nghĩ mật đạo này không dừng ở đây đâu, rất có thể nó thông thẳng đến trong trang.”

Hoài Cốc gật đầu đồng ý: “Nếu như vậy thì chúng ta tìm lối ra đó thôi.”

Hai người cầm cây đuốc lòng vòng hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy ở một góc khuất có mảng tường đá sạch sẽ như cửa động kia, Dung Thất làm lại trò cũ, Hoài Cốc cứ thế theo sau tiến vào.

Thông đạo này khô ráo hơn một chút, vách tường chỗ nào cũng có dấu vết màu đỏ sậm loang lổ.

Dung Thất nhìn lướt qua, mặt trầm xuống.

Đây là vết máu, rõ là có người giãy dụa vùng vẫy ở nơi này, hơn nữa còn cực kỳ thảm thiết.

Hai người đi dọc theo hầm mật, đường càng ngày càng hẹp, đuốc của Dung Thất đã tắt hẳn, y lấy từ bên hông một cuốn sổ nhỏ, xé giấy đốt. Ít lâu sau, cả hai đã đi tới cuối, nhưng lại không tìm được cửa đá như hồi nãy.

Hoài Cốc quay đầu nhìn khoảng không gian chẳng đủ duỗi tay duỗi chân: “Chẳng lẽ là đường cụt à?”

“Không có khả năng,“ Dung Thất gõ gõ bốn vách tường, lộc cộc gõ cả phía trên, lắng nghe chốc lát liền nói, “Ở trên đầu.”

Hoài Cốc nghĩ đến thân thủ của Dung Thất, vội nói: “Ta và ngươi đi cùng nhau.”

Dung Thất thuận thế nhìn sang, ghi nhớ hết vẻ mặt của Hoài Cốc vào trong đáy mắt. Dọc đường này y cố ý sờ soạng đi phía trước, toàn thân tỏ vẻ khôgn tập trung không phòng bị, thậm chí còn dẫn hắn đi vào cái động này, chỉ để thử phản ứng của hắn, xem lời nói của hắn là thật hay giả.

Nếu là người có âm mưu, vừa rồi cơ hội ra tay không hề ít, nhưng hắn lại không hề động thủ. Thế này chẳng rõ hắn không nói dối hay là kiểu thâm tàng bất lộ.

Mặt đất phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, một luồng sáng nhàn nhạt chiếu xuống.

Lúc hai người nhảy ra mới phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng, tảng đá nãy họ đẩy ra nằm ở dưới gầm giường, bởi vì rung lắc quá mạnh nên chăn gối rơi cả xuống đất.

Bấy giờ sắc trời đã muộn, ánh trăng thăm thẳm phủ một vầng sáng nhàn nhạt xuống nhân gian.

“Đây là...” Dung Thất nhanh mắt rút một tấm lụa tơ tằm dưới gối, cùng là một loại phong lan xanh.

Hoài Cốc nhìn các loại thuốc vương vãi trên đất với kiểu bài trí quen thuộc: “Không đúng, đây là.... Đây là phòng của Minh Lan.”

Trong lòng Dung Thất căng thẳng, hai người liếc nhau.

“Nguy rồi!”

“Yến Tử, tỉnh tỉnh.” Minh Lan nhỏ giọng gọi, nhìn nhìn xung quanh, nơi này mới vừa rồi còn nhao nhao tiếng nói cười mà giờ chỉ còn một khoảng rừng im ắng, có vài tiếng hít thở rất nhỏ, tất cả đều ngủ say.

Minh Lan cẩn thận đặt thân thể Yến Tử lên mặt đất, đứng dậy. Hôm nay nàng mặc xiêm y màu thiên thanh, màu nàng thích nhất. Trang dung tinh tế, mi mày như mục, má đỏ ửng như ráng chiều. Nàng xưa nay vốn là người đoan trang, ngày hôm nay chăm chút lại càng xinh đẹp hẳn ngày thường.

Ta cũng có chút cảm tình với muội. Minh Lan nghĩ thầm, lấy dao găm từ trong ngực.

Chỉ là ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu. Nàng ra tay lưu loát, chỉ có vài giọt máu bắn lên mặt.

Chết lúc ngủ sẽ không còn đau khổ nữa, đây là cách tốt nhất mà nàng nghĩ ra, cho nên thần sắc nàng dịu dàng như nước chẳng khác mọi ngày, chỉ có tay là điên cuồng hạ thủ.

Mùi tanh nồng nặc trong không khí, Tinh Hà mơ màng nghĩ, ta đang... ở đâu đây, cậu cố gắng mở mắt, phía trước cậu một bóng dáng loáng lên, cùng với tiếng rúc rích như động vật. Tinh Hà giãy dụa nửa người trên, bên cạnh cậu là một vạt áo vàng quen thuộc.

Là Yến Tử.

Tinh Hà quơ lấy Yến Tử, người nàng ưm một tiếng, “Tỉnh tỉnh” Tinh Hà khàn giọng hét, cổ họng rát như có lửa.

“Ơ, làm sao thế.” Động tác Yến Tử chậm chạp nhíu mày.

Tinh Hà vừa định trả lời, phía sau bỗng truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng bay bổng, chẳng khác lời ma lời quỷ.

“Tỉnh rồi?”

Tinh Hà quay đầu, nháy mắt liền tỉnh táo lại.



“Tiếc thật, còn muốn cho các ngươi chết êm ái một chút.” Minh Lan dịu dàng nói, máu ròng ròng trên thân dao nhỏ từng giọt, cả mặt cả người nàng đều đỏ bừng màu máu, nhìn như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

“Minh Lan tỷ tỷ, vì sao lại thế!” Yến Tử trợn mắt, giọng không thể tin.

“Phía sau tỷ, tỷ, tỷ lại——” Giọng Yến Tử run run.

“Yến Tử muội muội, đừng hận ta.”

Minh Lan nói xong thì giơ dao găm đâm thẳng xuống, nửa đường lại bị một cành cây chặn lại.

Nguy rồi, hôm nay không mang kiếm. Tinh Hà nghĩ.

“Suýt nữa thì quên ngươi có chút công phu.” Minh Lan cười nói, giọng âm trầm mãnh liệt, “Vậy ta giải quyết ngươi trước.”

Nói xong dao găm chuyển hướng, nhằm thẳng về phía Tinh Hà.

“Yến Tử chạy mau!”

Tinh Hà nhanh chóng bật dậy, cầm nhánh cây đỡ chiêu của Minh Lan.

“Không... Không đâu...” Yến Tử lắc đầu, mặt nàng đầy nước mắt, “Minh Lan tỷ tỷ...”

“Đừng vùng vẫy nữa.” Minh Lan chém đứt cành cây, nhanh như gió chém một nhát vào tay Tinh Hà.

“Trong người ngươi vẫn còn mê hồn hương của ta, dù cho có tỉnh lại, toàn thân cũng mất hết sức lực.” Minh Lan từng bước tiến lại gần, “Cứ ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ để các ngươi bớt đau đớn một chút.”

Tinh Hà lui về sau, quỳ một gối xuống đất, chống cành cây xuống thở hồng hộc. Cậu cực kỳ mệt mỏi, chờ đến khi Minh Lan đứng trước mặt cậu, mới miễn cưỡng ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Xem ra hôm nay khó lòng trốn thoát, nếu ông trời bắt ta phải chết, ta cũng đành chấp nhận. Chỉ có điều, Minh Lan tỷ tỷ, ta vẫn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, trong quá khứ chúng ta ở chung cũng còn chút tình nghĩa, cho dù chết ta cũng muốn chết trong minh bạch.”

“Chết trong minh bạch?” Bỗng nhiên Minh Lan cười rộ lên, “Còn không hiểu à, mấy ngày nay ngươi cứ mãi điều tra cái gì.”

“Điều tra?... Chiếc khăn tay đó! Ngươi... ngươi chính là người nấp ở hang động hôm đó ư?!” Tinh Hà giật mình bừng tỉnh.

“Nói ra thì hai thầy trò các ngươi vốn chỉ mấy ngày nữa là rời trang, chỉ tại cái tên Ngân Trúc kia là đồ lỗ mãng, lại để các ngươi phát hiện sợ tồn tại của thông đạo, hiện giờ hắn đã rời đi, đành phải để ngươi chết thôi.” Lúc này, Minh Lan nhẹ nhàng a một tiếng, vẻ mặt hiền lành đến mức gần như giả dối trên mặt cuối cùng cũng thay đổi, biểu cảm nhuốm vài phần trào phúng.

“Lỗi của người này gây ra nhưng lại khiến người kia phải chết, đúng là vận mệnh bất công, thiên hạ này rặt một lũ lừa người gạt mình.”

“Minh Lan tỷ tỷ!”

Một tiếng khóc nức run run cắt ngang câu nói của Minh Lan, Tinh Hà nhìn lại, thấy Yến Tử vẫn chưa đi, giờ này nàng vịn lấy thân cây run rẩy đứng lên.

“Đều là lỗi của ta, là ta kéo Tinh Hà đi tìm Tiểu Trúc Tử, tỷ muốn chém muốn giết thì cứ nhằm vào ta, hắn, bọn họ chỉ là người dưng lướt qua trang mà thôi, cầu xin tỷ tha cho hắn, ta xin tỷ!”

Yến Tử than khóc, nhưng đến khi nàng nhìn thấy sắc mặt Minh Lan, cảm giác lạnh lẽo cứ dâng lên trong lòng nàng.

Đây là gương mặt như nào thế, thế gian này sao lại có người như vậy, rõ là hành động như ác quỷ nhưng từ mi mắt đến ánh nhìn lại hiền từ như tượng phật trong miếu thần.

Minh Lan cong khóe môi: “Yến Tử muội muội, ta biết muội thích thằng nhóc kia, yên tâm, sau này ta có gặp nhất định sẽ tặng hắn xuống bầu bạn với muội, tất sẽ không để muội đi đường cô đơn. Nghe nói dưới hoàng tuyền gió lớn, muội cứ đi từ từ.”

“Tỷ, tỷ——”

“Đừng có mơ!”

Tinh Hà chớp thời cơ, lấy cành cây vạch một đường trên đất, thổi tung cát bụi mù mịt.

“Ngươi!”

Minh Lan lập tức nhắm chặt hai mắt, lùi về phía sau. Tinh Hà thuận thế lao về phía trước, vận sức hướng về phía huyệt đạo của Minh Lan.

Không ngờ lại bị tay nàng chế ngự.

“Ài, nghé con không sợ cọp, đáng tiếc là... Ta hận nhất bọn người võ lâm!”

Dứt lời tay trái nàng vung cao, giơ dao găm đâm thẳng xuống người Tinh Hà.

“Đừnggg——!”

Chỉ nghe một tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên, Tinh Hà đã chuẩn bị tinh thần bị đâm thủng bụng, nhưng cả người lại bị đẩy mạnh sang một bên. Góc váy màu vàng nhàn nhạt chậm rãi ngã xuống trước mặt cậu, thứ chất lỏng ấm áp tung toeé trong không trung, nở bung như đóa mai giữa tiết trời tháng chạp.



“Xong một người,“ Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa, “Tiếp theo, đến lượt ngươi.”

Tinh Hà lảo đảo lao đến, ôm lấy cả người Yến Tử vào lòng, tuyệt vọng nhắm mắt.

—— Xin lỗi.

Trong rừng truyền đến tiếng xé gió, ngay thời khắc dao găm sắp chạm đến lưng Tinh Hà, một thứ ánh sáng sắc bén vút đến ghim chặt Minh Lan lên thân cây.

“Tinh Hà!” Dung Thất chạy nhanh về phía trước, quan sát tình hình của cậu.

Hoài Cốc cũng theo sát phía sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thật lâu cũng không nói lên lời.

“Khụ khụ.” Máu tràn ra từ khóe môi Yến Tử, “Tinh Hà.... Xin lỗi ngươi, đều tại ta, nếu hôm nay ta không nhất quyết bắt ngươi đi cùng, mọi người sẽ không, sẽ không bị hại.”

“Không liên quan đến ngươi.” Tinh Hà ôm chặt bả vai Yến Tử, hai mắt đỏ bừng.

“Đến khi xuống dưới đó rồi, đến lượt ta nhận lỗi với bọn họ, để ta xách đồ cho họ, khụ khụ... Tinh Hà, nếu sau này, ngươi, gặp lại Ngân Trúc, đừng, đừng nói ta chết rồi, nói với cậu ta, ta ra ngoài rồi, vẫn sống tốt, không đi cùng cậu ta lên, lên núi bắt sâu được.”

“Ngươi không sao đâu, có thần y ở đây, nhất định hắn sẽ chữa khỏi cho ngươi, Ngân Trúc cũng chờ ngươi mà.”

“Vô dụng thôi, ta, ta, cảm giác được.” Yến Tử chậm rãi giơ tay bắt lấy không trung, “Từ nhỏ ta không cha không mẹ, sau này mới gặp được sư phụ, trải qua những ngày tháng yên bình, sống cùng mọi người trong trang, chữa bệnh, cứu người, dưới chân núi còn có rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều cảnh đẹp, còn nhiều nơi chưa từng đặt chân tới...”

Hoài Cốc nắm lấy tay Yến Tử nhẹ nhàng an ủi: “Có thể mà, chúng ta còn có thể đi tới nhiều nơi nữa.”

“Cảm, cảm ơn.” Yến Tử nhếch môi, từng giọt máu tươi uốn lượn chảy xuống, “Sau này, xin các ngươi hãy nhìn cảnh sắc thế gian này thay phần của ta, nhìn nhiều một chút, núi non, khe suối...”

“Ta, ta thật sự——” Giọng Yến Tử yếu dần, Tinh Hà phải dí sát tai lại mới nghe rõ ba chữ cuối cùng của nàng.

—— không muốn chết.

Thân hình trong lòng cậu bắt đầu lạnh dần, Tinh Hà lại vẫn duy trì tư thế nửa quỳ không hề nhúc nhích, máu đỏ tươi nhiễu đầy tay đầu người cậu, mang theo độ ấm đang giảm dần, ngưng thành một mảng băng trong tay, cả người cậu lạnh lẽo, như người đi bộ ngã xuống dòng sông đầy băng tuyết, buốt đến tận xương tủy.

Đến tận khi Hoài Cốc vuốt mắt cho Yến Tử, Tinh Hà mới như rùng mình một cái, trở về cảnh rừng âm u tăm tối trước mặt.

Thân hình người nọ đơn bạc vẫn thẳng tắp như trước, vững trãi như một cánh cửa sắt, ngăn mọi gió sương đêm trường tăm tối.

“Sư phụ——”

Tinh Hà nhìn từng tấc trên người Dung Thất, y khoanh tay đứng đó, vẻ mặt không vui không buồn.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên Tinh Hà hiểu được thế nào bi thương trong mắt y.

Bọn họ lập một ngôi mộ cho Yến Tử trong rừng trúc thanh tĩnh trên sườn núi, nơi ấy vừa nhìn được cảnh tưởng phồn hoa dưới chân núi, vừa ngửi được mùi hoa mai thơm ngát.

Tinh Hà đứng ở nơi này một lúc lâu, Dung Thất không biết xuất hiện sau lưng cậu từ bao giờ, còn mang thêm một bầu rượu.

“Từ biệt lần cuối đi.” Y nói.

“Máu còn nóng mà thân thể đã lạnh rồi, trong lòng chỉ còn bất lực.” Tinh Hà nhìn Dung Thất, “Cảm giác này sư phụ đã từng trải qua rồi ư?”

“Đây là chuyện mà ai cũng phải trải qua.” Dung Thất trả lời, “Mặc dù con người có tự xưng là giống loài ưu việt trong vạn vật đi chăng nữa thì sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, làm gì có nỗi đau nào trong ngũ khổ con người có thể kiểm soát được.”

“Chuyện sống chết chỉ là một khoảnh khắc, đến hôm nay mới nhận ra nhân sinh như giấc mộng.”

“Nhân dịp này tất cả rượu đều để lại đây đi.”

Vừa dứt lời, Dung Thất ném bình rượu lên không trung, rút một thanh kiếm khảm hoa văn đẹp đẽ, đưa cho Tinh Hà, từng giọt nước trong suốt chảy trên thân kiếm, hòa vào chiêu thức, tinh khiết như ngọc châu.

Trong rừng trúc gió thổi hiu hiu, từng chiếc lá rụng xuống hòa chung điệu múa với gió trời, theo mũi kiếm rơi rơi, lẫn vào trong bụi đất.

- ------------------------------

Lời tác giả:

Người đầu tiên sinh ly tử biệt, là Yến Tử đáng iêu....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau