Tang Thế Sinh Tồn

Chương 12: Tình chị em

Trước Sau
“Ưm…”

Nghe được sau lưng truyền đến tiếng vang, Phương Chí Hoành vui mừng kêu đi bên cạnh Trầm Phương. “Dường như chị cô tỉnh rồi, tôi nghe chị cô ra tiếng.”

Trầm Phương nghe vậy vội vàng thụt lùi lại sau lưng Phương Chí Hoành, nghiêng đầu cẩn thận xem xét, nhẹ giọng kêu.

“Chị? Chị? Chị tỉnh rồi?”

Nằm úp sấp trên lưng Phương Chí Hoành, để đầu tóc ngắn Trầm Lệ mi mắt giật giật, một lát sau mới gian nan trợn mắt.

“Ưm…Trầm Phương? Chúng ta đang ở đâu?”

“Chúng ta còn trong thương xá, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Chị bị thương rất nặng, phải đi tìm bác sĩ chuyên nghiệp đến khám.” Trầm Phương lấy ra khăn tay nhẹ lau mồ hôi trên trán chị, giải thích nói.

“Các người đi ra ngoài đã rất nguy hiểm, còn muốn kéo thêm tôi. Vậy sao được? Nếu tôi làm các người bị chúng bắt thì nên làm sao đây? Không cần lo cho tôi.” Trầm Lệ trong lòng vô cùng áy náy, giãy dụa muốn tự đứng dậy. Cô có thể nghe thấy xung quanh tiếng súng và cương thi tru lên. Tất cả đều chứng minh hiện tại tình trạng rất nguy cấp. Vậy mà bọn họ còn phải mang theo cô, lúc chạy trốn nhất định sẽ làm giảm tốc độ.

“Ai! Trầm Lệ, chân cô đã gãy xương, xương sườn cũng đứt, không biết có hay không đâm vào nội tạng, đã nguy hiểm như vậy thì đừng nên lộn xộn. Dù không nghĩ tới chính mình cũng phải nghĩ cho em gái chăm sóc cô không dám chợp mắt.” Phương Chí Hoành bất đắc dĩ khuyên nhủ. Cõng một người lớn xuống thang lầu đã khó khăn, người này còn lộn xộn giãy dụa.

“Chị của Trầm Phương, cô không cần áy náy. Chúng tôi giúp cô cũng chỉ là tiện tay, sẽ không vướng víu cái gì. Cô đừng nhúc nhích nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bên cạnh Lý Du cũng nhanh chóng ổn định Trầm Lệ đang muốn đi xuống, tận tình khuyên bảo.

“Nhưng mà…nhưng mà tôi như thế này chỉ là gánh nặng, cái này…” Trầm Lệ vẫn là muốn xuống.

Trầm Phương đột nhiên bụm mặt khóc không thành tiếng nói.

“Chị! Em làm sao có thể bỏ mặc chị ở đây, để cương thi tươi sống giết! Từ nhỏ đến lớn chị đều lo nghĩ cho em. Nếu không tại em, chị sẽ không té thành bộ dạng này. Vậy mà chị còn muốn em thả chị xuống dưới? Thế thì không phải chính em hại chết chị sao? Chị muốn em hối hận cả đời? Chị, đừng nhúc nhích nữa. Để bọn em mang chị đi ra ngoài, giúp chị tìm bác sĩ chữa trị, được không?”

Trầm Phương khẩn cầu nói, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chị gái.

Nếu không phải cái ngày bùng nổ cương thi, cô vừa lúc tới thương xá tìm chị, có lẽ sẽ không biến thành như vậy. Cô nhớ rõ vừa lên thang cuốn, nhìn thấy ở đầu cầu thang chị gái cười đứng chờ mình. Cô vui vẻ chạy tới, đã thấy chị nguyên bản vui sướng tươi cười biến thành nghi hoặc hoảng sợ, hô to nguy hiểm rồi xông tới đẩy cô sang một bên. Đợi cô nhìn lại, thấy sau lưng mình một cương thi sắp nhào tới. Sau đó chị gái đẩy cô ra, bị cương thi ôm lưng cùng nhau lăn xuống thang cuốn.

Chờ cô kịp phản ứng chạy xuống lầu, cương thi đã bị những người khác diệt, còn chị cô thì nằm trên mặt đất không có động tĩnh. Cô lo lắng đỏ hồng vành mắt, vội vàng khẩn cấp cứu trị nửa ngày mới miễn cưỡng cảm nhận được yếu ớt hô hấp của chị.

Hiện tại chị lại muốn cô đi? Như thế có khác gì muốn chết? Chị cả người bị thương, đứng vững còn là vấn đề chứ nói gì tự bảo vệ mình.

Trầm Lệ thấy em gái từ nhỏ đã được mình cưng chiều nhưng lớn lên trưởng thành hiểu chuyện, hiện tại lại khóc giống như lúc còn bé, khiến người ta đau lòng. Trầm Lệ thở dài, ngừng giãy dụa, không còn muốn ra đi nữa.

“Vậy mau đi nhanh, nếu gặp tình huống nguy hiểm cũng đừng quan tâm tôi.”

“Chị nói gì kỳ vậy.” Gặp Trầm Lệ rốt cuộc thỏa hiệp, Trầm Phương lau nước mắt vui vẻ nói. “Mọi người sẽ bảo vệ chị, chỉ cần chị đừng lộn xộn nữa là được.”

“Phải đó, Trầm Phương nên nói rõ với chị cô, nếu còn nhúc nhích là tôi buông tay thật à, khi đó mọi người đều ngã xuống.” Thấy Trầm Phương thuyết phục được Trầm Lệ, Phương Chí Hoành thả lỏng tâm, dắt tay Trầm Lệ khoác lên trên, nói giỡn.

“Cố gắng thêm chút nữa thôi, chúng ta đã tới lầu ba rồi, lập tức có thể đi ra ngoài.” Lý Du cúi xuống nhìn quanh, thấy hướng cửa tầng trệt đám người Vương Dương đã tiêu diệt rất nhiều cương thi, dần dần lộ ra con đường. Tình huống so với ban đầu ở đỉnh tầng nhìn thấy đỡ hơn nhiều, tỷ lệ lao ra vòng vây khá lớn.

Vừa cười nói xong, Lý Du ngước mắt tùy ý liếc bên trái lầu ba, kinh hãi.



Tầng trệt cương thi ít đi một là do bị nhóm Vương Dương giải quyết, nguyên nhân khác là một bộ phận cương thi lục tục khuếch tán leo lên lầu…

Cửa thoát hiểm tầng này bị khóa bởi xiềng xích nay rất nhiều cương thi đều thông qua đó tiến vào. Một số cương thi không lọt vào được thì xuyên thấu qua khe hở loạn vung hai tay. Lý Du đang ôm cây xẻng bằng thiết và gậy bóng chày cầm giùm Phương Chí Hoành, giật mình kinh sợ, tay không cầm chắc buông ra.

*Đinh!*

*Loảng xoảng!!!*

*Khuông lang!!!!!*

Đồ thiết đập xuống đá cẩm thạch âm thanh vang lên rõ to. Lý Du hấp tấp ngồi xuống, run rẩy nhặt vội vũ khí. Mặt trắng như tuyết nay sợ tới xanh mét, trời sinh lông mi cong vút chớp lên mang theo vài giọt trong suốt nước mắt.

Lý Du nhìn thấy đám cương thi nghe thanh âm tìm đến đúng mục tiêu, từ cửa vọt tiến vào, nghẹn ngào nhìn Phương Chí Hoành.

“Xin, xin lỗi. Em, em nên làm gì đây? Làm gì đây hả? Chí Hoành?” Không có chủ kiến Lý Du hướng Phương Chí Hoành cầu cứu.

“Nhanh! Nhanh chạy xuống! cương thi số lượng quá nhiều!” Phương Chí Hoành cõng Trầm Lệ sắc mặt trở nên không tốt, nhìn đám cương thi chui ra cửa càng lúc càng nhiều, chẳng biết bây giờ chạy có hay không trốn thoát.

“Du cùng Trầm Phương đi trước, tôi cõng Trầm Lệ sợ sẽ làm hai người chậm lại. Đi xuống trước đi!” Thang cuốn diện tích hẹp không thể chứa hai người song song tiến lên. Phương Chí Hoành phân phó bọn họ chạy trước, chính mình cõng Trầm Lệ theo sau.

“Em…em…” Lý Du sợ hãi khóc nức nở, ngơ ngẩn nhìn Phương Chí Hoành.

Trầm Phương lo lắng chị mình. “Thế chị tôi sẽ làm sao đây?”

“Tiểu Phương, yên tâm đi, chị không sao. Các người mau chạy đi!” Trầm Lệ biết hiện giờ tình huống nguy cấp, thật sự không phải thời điểm giằng co, hướng bọn họ hô to. “Mau đi đi! Hai chúng ta không sao đâu. Chỉ cần các người đi phía trước thật nhanh, đừng ngã xuống chặn đường là được!”

Trầm Phương do dự lưu luyến nhìn chị ở sau lưng Phương Chí Hoành, cô cắn răng cầm chắc con dao dài làm vũ khí, trước tiên lao xuống lầu.

Sau khi nghe Phương Chí Hoành luôn mãi khẳng định thuyết phục, Lý Du mới cầm gậy bóng chày gã đưa, rưng rưng quay đầu đi xuống.

Phương Chí Hoành một tay cầm cây xẻng chờ hai người kia đi rồi mới quay người tập kích con cương thi xông lên trước. Chỉ mới một khoảnh khắc thôi đã đủ cho đám cương thi lục tục bao vây. Kêu hai người kia đi trước không chỉ bởi vì gã cõng người đi có vẻ chậm, tất cả chỉ là lấy cớ. Bởi vì so sánh cương thi tốc độ và số lượng, hoàn toàn có thể đuổi kịp cả bọn.

Phương Chí Hoành chỉ là muốn ở lại chặn đường, kéo dài được phút nào hay phút ấy. Chỉ cần nhóm Lý Du có thể an toàn xuống lầu, ở đó có đám Vương Dương cầm súng, như vậy chắc là Lý Du có thể an toàn nhiều chút?

Phương Chí Hoành kỳ thật đã có tâm lý hy sinh khi quyết định ở lại ngăn đón cương thi. Dùng sinh mệnh của mình vì Lý Du tranh thủ càng nhiều thời gian, chỉ hy vọng Lý Du có thể bình an sống sót. Đập xong một con cương thi, Phương Chí Hoành nhân khe hở nhẹ nhàng buông Trầm Lệ, nói với cô.

“Xin lỗi, chậm trễ cô một chút. Tôi sợ để cô đi cùng sẽ làm nhóm Lý Du hoài nghi. Hãy tha thứ tôi ích kỷ lợi dụng cô. Chắc là cô có thể tự xuống lầu được? Tôi sẽ ở đây chống đỡ, cô mau chạy nhanh đi.”

Trầm Lệ tựa vào thành lan can, chỉ nhìn Phương Chí Hoành, không hé răng. Lồng ngực truyền đến từng đợt đau đớn, đau đến thở dốc, chỉ cần hít thở liền rất đau. Xương chân gãy làm cô đứng thẳng đã chảy ròng mồ hôi. Nhịn xuống đau chân, Trầm Lệ bình tĩnh hỏi gã.

“Anh muốn chịu chết sao? Chỉ vì kéo dài vài phút đồng hồ?”

Phương Chí Hoành cười. “Chỉ cần hắn an toàn, tôi có thể chống đỡ phút nào hay phút ấy. Cô mau đi đi, tôi sợ chặn không được bao lâu.”

Gã nói xong xoay người sang chỗ khác, dùng cây xẻng đập cương thi, đau đầu đám cương thi lớp sau tiếp lớp trước.



Gã nghe thấy từ phía sau truyền đến thanh âm bình tĩnh của Trầm Lệ.

“Một mình anh thì sao làm được, để tôi hỗ trợ.”

Trầm Lệ nhặt lên cái vá bằng thiết đứng bên cạnh Phương Chí Hoành, đập vào một nữ cương thi đang nhào tới há mồm muốn cắn.

“Cô…có thể cử động?” Phương Chí Hoành giật mình.

“Sao không thể chứ.” Trầm Lệ ra vẻ thoải mái cười cười, nuốt trở về máu tươi mỗi khi nhúc nhích muốn trào ra cổ họng, cảm giác trong miệng tràn đầy vị sắt.

Hai người hợp sức đánh gục bọn cương thi thoát ra từ cửa thoát hiểm. Trầm Lệ đè cửa muốn đem cái vá chặn ngang tay nắm cửa.

“Mau! Giúp tôi chặn cửa.”

Dưới sự trợ giúp của Phương Chí Hoành, cái vá thuận lợi nhét vào tay cầm. Bên trong cương thi liên tục đụng cửa muốn đem nó văng ra.

“Tốt lắm, như vậy thì cương thi sẽ không ra được.” Trầm Lệ thở phào buông lỏng bàn tay cầm chặt cái vá.

“Ừm, chúng ta đi xuống thôi.” Phương Chí Hoành không nghĩ sẽ may mắn như vậy, có thể giữ tính mạng, gã thật cảm kích ông trời phù hộ.

“Á?!”

“Có chuyện gì?” Phương Chí Hoành nghe Trầm Lệ kêu lên, vội vàng quay đầu hỏi.

Chỉ thấy Trầm Lệ buông ra tay che ngực, một bàn tay gầy đen thui dính máu khô lộ ra từ ngực Trầm Lệ, còn tại không trung ngọ nguậy. Thì ra cái vá rất nhẹ, bị đụng vài cái liền méo lệch, khe cửa hở ra, bên trong mấy bàn tay liền thừa cơ vươn ra tập kích Trầm Lệ sau lưng không hề phòng bị. Thẳng tắp từ sau lưng xuyên thấu đằng trước.

“Cô không sao chứ?’ Phương Chí Hoành lo lắng muốn kéo Trầm Lệ.

Trầm Lệ thống khổ cau mày, khoát tay ý bảo tự mình làm. Cô cắn răng kéo thân thể rời đi cái tay kia. Cơ thể đã bị xuyên thủng một lỗ hổng, Trầm Lệ dường như không thèm bận tâm lại đem cái vá chen vào tay cầm cửa thoát hiểm. Hai tay cô cầm hai bên cái vá không để nó bị va chạm lệch ra, dùng chính tay mình giữ chặt cửa.

“Anh mau đi đi, tôi sẽ giữ cửa, sẽ không để nó mở ra.”

“Cô…..vết thương của cô…”

Phương Chí Hoành nhìn Trầm Lệ biểu tình lạnh nhạt, sắc mặt đã tái xanh, tay vẫn cầm chặt cái vá, toàn thân đè nặng cánh cửa không ngừng nhúc nhích. Phương Chí Hoành há hốc mồm không biết nên nói cái gì. Hiểu được cô bị thương nặng như thế, dù bác sĩ có giỏi cỡ nào cũng cứu không được. Vào lúc nguy hiểm như thế này, một cô gái mảnh mai dùng chính thân thể làm tấm chăn ngăn cản cương thi.

“Anh có người muốn bảo vệ, tôi cũng có. Tôi muốn cho em gái sống thật tốt. Con bé là sinh viên đầu tiên trong nhà, có tiền đồ rộng mở. Con bé còn trẻ, không nên chết sớm.” Máu cho dù cố gắng nuốt xuống cũng ngăn không được trào ra khóe miệng. Trầm Lệ nhớ tới em gái hiền lành nghe lời, ánh mắt biến nhu hòa.

“Giúp tôi nói với con bé, kêu nó phải sống thật tốt.” Trầm Lệ cố gắng nở rộ ra nụ cười sáng lạn nhất. Tựa như pháo hoa trong nháy mắt xinh đẹp lóa mắt, rồi lại rất nhanh tan biến.

“Đi mau!!!”

Phương Chí Hoành chỉ có thể mang theo lòng cảm kích, cuối cùng nhìn thoáng qua cô gái kiên cường làm người ta kính nể, nhấc chân xoay người rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Trầm Lệ. Cô tựa vào cánh cửa, nắm chặt cái vá ngăn chặn cửa thoát hiểm, không cho nó mở ra. Sắc mặt bởi vì mất máu mà trắng bệch. Ý thức bắt đầu hỗn loạn, cô cắn mạnh đầu lưỡi, lắc lắc đầu cố gắng duy trì thanh tỉnh. Không thể chết được, mình còn không thể chết, phải kiên trì, kiên trì lâu một chút…lâu một chút….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau