Chương 50: Trận chiến đại mãng xà [2]
Thừa lúc Tiếu Dịch đứng trước mặt đại mãng xà hấp dẫn lực chú ý, Vương Dương cầm đao lặng lẽ vòng qua sau lưng đại mãng xà, bước chân rón rén, cố gắng không phát ra âm thanh. Cậu ngày càng tới gần đại mãng xà, xem càng rõ ràng trên người đại mãng xà chằng chịt vằn đan chéo nhau.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua kẽ lá, vảy đại mãng xà lấp lánh ánh sáng bảy màu. Cho dù vẻ ngoài của đại mãng xà lóe sáng cỡ nào, chỉ nghĩ nó có thói quen ăn thịt người đủ khiến người ta muốn giết. Không diệt nó thì chính mình chết, đây là cách sinh tồn trong rừng.
Chân mạnh đạp một cái, Vương Dương nhảy lên sau cổ đại mãng xà, hai tay ôm thân thể nó, vốn trong tay cầm đao vì để phương tiện chuyển sang ngậm trong miệng.
Đại mãng xà cảm nhận được có thứ gì ở phía sau nó, vặn vẹo thân thể muốn cong đuôi lên đánh. Đúng lúc này, vẫn đứng ở phía trước hấp dẫn chú ý Tiếu Dịch, nhanh chóng rút đao mạnh cắm phập vào giữa đuôi đại mãng xà, đóng chặt trên mặt đất.
Xxxx nó…Thấy Tiếu Dịch thoải mái dùng đao đâm xuyên qua đuôi đại mãng xà, làm Vương Dương tâm tình vô cùng buồn rầu không cam lòng. Vì sao cậu chặt chém cỡ nào nó cũng không trầy một chút? Tuy biết rằng Tiếu Dịch khác với bọn họ, nhưng tâm lý vẫn là bất bình.
Nhân lúc đại mãng xà bị thương, Vương Dương nhanh chóng buông ra một tay cầm thanh đao dùng sức đâm về phía trước. Thanh đao cắm vào con mắt to bự của đại mãng xà. Sợ đại mãng xà có thể bắn ngược ra, Vương Dương tiếp tục xoáy đao sâu vào mắt đại mãng xà, trên tay dính đầy chất lỏng phun ra từ mắt đại mãng xà.
Như vậy còn chưa đủ, cánh tay Vương Dương vói vào mắt rắn quấy qua lại, mong đem đến thương tổn cho đại mãng xà lớn một ít.
Đại mãng xà dưới sự tấn công của hai người, rốt cuộc thống khổ há to miệng, thuận lợi phun ra vẫn bị ngậm trong đó Lâm Kiệt. May mắn Lâm Kiệt vì muốn sống mà ra sức giãy dụa, mới không bị đại mãng xà nuốt sâu trong họng. Nhưng mà trong lúc vùng vẫy bị nanh rắn xẹt qua da, máu tươi chảy ròng. Lâm Kiệt té trên mặt đất, đầu đầy chất dịch, hơn nữa toàn thân vết máu, thật sự là chật vật.
Thừa dịp khe hở, Kiều Phi Vũ rón rén đi qua đem còn chưa kịp thở dốc Lâm Kiệt, kéo tới khu vực an toàn rời xa phạm vi công kích của đại mãng xà. Gã cùng với Phương Chí Hoành, Lý Du lấy thuốc trong ba lô ra giúp Lâm Kiệt rửa sạch và chữa trị.
Đại mãng xà phun ra thực vật, cái đuôi bị đóng chặt, mắt bị Vương Dương đâm thủng, phẫn nộ đau đớn muốn nằm trên đất lăn lộn quăng ra người dính trên mình nó, sau đó nó sẽ đè chết người này.
Vương Dương một tay ôm chặt đại mãng xà cùng nó trên mặt đất lăn quay. Miệng vết thương sau lưng đụng trúng tảng đá, làm cậu đau đớn thét một tiếng. Khốn kiếp, con súc sinh này…
Tay Vương Dương còn kẹt trong mắt đại mãng xà, cậu dùng sức toàn bộ cánh tay đều đâm xuyên qua con mắt, thanh đao sục lên sục xuống. Con mắt rắn không chỉ chảy ra chất lỏng, màu đỏ máu tươi cũng theo hốc mắt tuôn ra.
Đại mãng xà đau nhức càng thêm quay cuồng vặn vẹo. Vương Dương chỉ có thể ôm một tay, không thể cố định thân thể. Cậu hơi sơ ý, đã bị đại mãng xà một cái cong lưng xoay tròn quăng ra ngoài.
“A–! Á?” Vương Dương mở mắt ra, thấy mình được nhanh tay lẹ mắt Tiếu Dịch chụp lấy, mới không chật vật ngã cạp đất. Được rồi, kỳ thật cậu đã thói quen thường thường được Tiếu Dịch cứu.
“Cảm ơn, ha ha, lỡ sơ ý đã bị văng ra.” Vương Dương vỗ trên người đầy lá khô do vật lộn với đại mãng xà. Cậu phun ngụm nước miếng, một con súc sinh, không tin sẽ không thu phục được mi…
“Tôi tấn công phần đầu, ông lo phần đuôi. Chúng ta mau chóng giải quyết nó.” Vương Dương bàn bạc với Tiếu Dịch.
“Một mình tôi có thể xử nó.” Tiếu Dịch liếc Vương Dương một cái, lộ ra vẻ mặt khinh thường làm Vương Dương cực kỳ khó chịu.
“Xì, đừng tưởng ông khác người thường thì giỏi lắm ~ tôi cũng không phải tay vừa!” Không cam lòng thua người, Vương Dương nắm trong tay đao trước tiên xông lên, tấn công đại mãng xà đang đau đớn quay cuồng.
Bốn người đứng ngoài khoảng cách an toàn, nhìn đại mãng xà nâu đen dài hơn mười thước, bị hai kẻ mạnh hợp sức dùng hai thanh đao giết đến da tróc thịt bong.
Vương Dương ở trước đầu rắn đâm thủng cả hai mắt. đại mãng xà há to miệng định táp đã bị cậu dùng thanh gỗ chắn, lại nhặt lên đao đâm vào non mềm khoan miệng. Phân nhánh đầu lưỡi bị Vương Dương chém đứt, máu tươi văng khắp nơi.
Còn Tiếu Dịch công kích đuôi rắn, động tác diệt rắn càng vô cùng máu me. Không uổng hắn có lực lượng siêu cường biến dị, đại mãng xà vốn có cái vảy cứng rắn, hắn dễ dàng từ cái đuôi xẻ hướng lên trên. Đem thân rắn xẻ thành hai nửa, trong bụng nội tạng hồng hồng xanh xanh rớt đầy đất.
Đại mãng xà bị hai người kia ép buộc đến hết nhúc nhích nổi, chỉ có thể nằm trên đất dựa vào bản năng và ý chí, cố gắng vặn vẹo ý đồ nâng thân mình.
Vương Dương nhìn đại mãng xà còn chưa chết hẳn, nâng tay xoa mặt dính đầy máu và chất lỏng từ miệng rắn. Cậu ngoái đầu liếc mắt Tiếu Dịch, toàn thân hắn thế nhưng không dính chút vết máu vết bẩn nào. Rõ ràng hắn chém đại mãng xà máu thịt tung tóe cả lên, làm sao có thể không dính chút gì?
Chỉ chỉ đại mãng xà nằm trên đất, Vương Dương liếm môi hào hứng bàn với Tiếu Dịch.
“Con rắn này nhiều thịt ghê, hay là nướng ăn thử?”
Không đợi Tiếu Dịch mở miệng trả lời, đằng sau đám Kiều Phi Vũ thấy đã an toàn tiến lên xem đại mãng xà hiếm thấy, nghe Vương Dương nói thì Kiều Phi Vũ lập tức khoát tay kiên quyết cự tuyệt.
“Con rắn này trước giờ chưa thấy qua, ai biết thịt nó có độc hay không. Hơn nữa nó to như vậy, chắc chắn không chỉ nuốt một người mà thôi? Con rắn ăn thịt người, cậu còn muốn ăn nó vào bụng?”
Lý Du nghe xong, tưởng tượng đến con rắn ăn thịt người, rồi để bọn họ ăn lại, dạ dày liền sôi sùng sục, sắc mặt xanh mét kéo vạt áo Phương Chí Hoành. Lý Du ánh mắt sợ hãi biểu đạt tâm tình nhất quyết không muốn nếm thử.
“Xì, làm mất hứng…Nhiều thịt như vậy bỏ ở đây không ăn, không thấy phí à?” Vương Dương cảm thấy thật đáng tiếc, mùi vị thịt rắn nghe người từng ăn có nói là ngon lắm. Không biết thịt đại mãng xà so với thịt rắn thông thường có gì khác nhau.
Đang lúc mọi người náo nhiệt bàn luận, dường như Tiếu Dịch phát giác có chuyện lạ, giang hai tay ý bảo đoàn người lui về phía sau.
“Ưm? Làm sao vậy? Có chuyện gì ư?” Vương Dương thấy Tiếu Dịch vẻ mặt cảnh giác xua bọn họ đi, có chút kỳ quái hỏi. Chắc không phải con rắn này có vợ hay chồng? Sắp tới một con khác chứ?
Tiếu Dịch chỉ vào thân thể đại mãng xà nằm trên đất, cái kia bị thật dày lá cây khe khuất, thấp giọng nói.
“Phệ Huyết Đột Tỳ…”
“A? Đó là cái gì?”
Mọi người nhìn theo hướng Tiếu Dịch chỉ. Trên mặt đất khô vàng lá cây mục rữa, có mấy cái chân từ bên trong thò ra. Sau đó nhanh chóng ló ra một con sâu tròn cỡ trái bóng bàn, xác ngoài màu đỏ tươi lồi ra, chân dài thân ngắn, hàm hình chữ nhật.
“Tỳ? Chẳng phải đó là ký sinh trùng hút máu chỉ chừng mấy li thước? Làm sao có thể to như vậy…” Lâm Kiệt hơi nghiên cứu về sâu, kinh ngạc mở miệng hỏi.
Lâm Kiệt trên người bị đại mãng xà cắn thương, may mắn chỉ là trầy da, hơn nữa răng nanh đại mãng xà không có độc tính. Sau khi rửa sạch băng bó, Lâm Kiệt lại khôi phục bộ dáng vui vẻ.
“Loại trùng hút máu này thích tập thể hành động, chúng ta mau rời khỏi đây.” Tiếu Dịch nhíu mày nhìn chằm chằm mới chui ra một con Phệ Huyết Đột Tỳ, đáp lời Lâm Kiệt.
Trước kia hắn từng nghe qua loại trùng Phệ Huyết Đột Tỳ. Biết Phệ Huyết Đột Tỳ này thích một đoàn hành động, sẽ bị mùi máu tươi hấp dẫn, khi hút máu còn có thể công kích sinh vật gần đó, hút hết máu.
Chắc là đại mãng xà đổ máu quá nhiều, mùi máu hấp dẫn chúng nó lại đây. Bây giờ nếu họ không mau rời khỏi, có khả năng sẽ bị đàn Phệ Huyết Đột Tỳ thấy máu mà nổi điên tấn công hút máu.
Mới dứt lời, mọi người đã thấy đất xung quanh đại mãng xà, lục tục chui ra rất nhiều Phệ Huyết Đột Tỳ toàn thân màu đỏ giáp lồi màu đen thân thể bán trong suốt. Chúng nó điên cuồng theo vết máu leo lên các miệng vết thương bị chém lộ ra thịt hồng nhạt, ra sức hút máu. Thân thể màu đen nửa trong suốt dần dần phình lên, toàn bộ thân mình trở nên tròn xoe, cũng hết trong suốt.
Đột nhiên xuất hiện hàng trăm con Phệ Huyết Đột Tỳ không ngừng toát ra, đông nghịt bò lên toàn thân đại mãng xà. Làm mấy người đứng nhìn nổi đầy da gà, cảm giác cả người ngứa muốn gãi.
Đại mãng xà bị nhiều Phệ Huyết Đột Tỳ vây quanh hút máu, càng thống khổ là nó còn chưa chết hẳn. Nó cố gắng muốn vùng vẫy nhưng làm không được, bị trên người Phệ Huyết Đột Tỳ điên cuồng dùng miệng đâm vào da thịt, hút đi máu quý giá.
Những con Phệ Huyết Đột Tỳ chỉ cần bám vào người đại mãng xà, sẽ biến thành giống như thuốc dán da chó, có lộn xộn cỡ nào đều không thể vùng thoát. Chỉ có thể mặc chúng nó bám lấy, cho đến khi toàn bộ máu bị hút hết mới thôi.
“A…” Nhìn thấy tình cảnh làm người ta mát da đầu, Kiều Phi Vũ chịu không nổi tra tấn thị giác, còn có nỗi sợ hãi trên thân thể. Gã không hy vọng chúng nó sẽ bu trên người mình.
Hiện tại đại mãng xà như là bị những điểm màu đỏ vây quanh, nhìn kỹ sẽ thấy, những viên màu đỏ này đều là mỗi một con Phệ Huyết Đột Tỳ hút máu tròn vo tạo thành….rất ghê tởm.
“Chúng ta mau đi nhanh!”
Rốt cuộc không muốn nhìn thêm nữa, mọi người xoay lại lùi về sau, muốn mau chóng rời khỏi đây. Rời xa đại mãng xà muốn chết mà không thể, thống khổ giãy dụa. Cùng với đàn Phệ Huyết Đột Tỳ khủng bố khiến người rét run.
Vương Dương đi ở phía trước, ngoái đầu tràn đầy lưu luyến nhìn thoáng qua đại mãng xà, tiếc nuối chưa ăn được thịt.
“Xì, bị chúng nó cướp mất rồi, thịt của tôi…”
“…..”
“…..”
“…..”
“…..”
Mấy người nghe Vương Dương còn có rảnh lộ ra bộ dáng thâm tình chấp nhất không muốn xa rời thịt, trên trán nhảy gân xanh, hết nói nổi.
Chỉ có Tiếu Dịch, đột nhiên trong lúc mọi người lặng im này, thần kỳ mở miệng nói.
“Đợi lát nữa tôi đi tìm thịt.”
“Ha ha ~~~ anh bạn, ông tốt nhất!” Vương Dương khóe miệng lập tức giơ cao, trong mắt phát ra tia sáng chói mắt. Cánh tay gác vai Tiếu Dịch, ôm cái cổ thanh mảnh kia, cười to cảm kích nói.
Dưới ánh mặt trời loang lổ chiếu xuyên qua lá cây, càng làm khuôn mặt Vương Dương thêm điển trai phóng đãng mà mê người. Sợi tóc quăn khi thân thể cậu chuyển động, nhè nhẹ bay lên.
Vì thế, Tiếu Dịch không khách sáo nhấc tay, xoa mái tóc quăn.
“Ông nội! Giết đại mãng xà có lau tay chưa hả?”
Kiều Phi Vũ thấy phía trước hai người vui cười giỡn dường như không có sầu lo, nhìn không ra một người là biến dị kỳ quái thần bí, một người là bị cắn bị nhiễm bệnh độc vốn nên sợ hãi…Cái này căn bản là thanh xuân người yêu chơi xuân tản bộ, liếc mắt đưa tình mới đúng.
Yên lặng theo sau, nhìn hai người đùa giỡn tranh chấp sự việc xoa đầu, Kiều Phi Vũ kiềm chế không được trong lòng muốn xỉa xói một phen.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua kẽ lá, vảy đại mãng xà lấp lánh ánh sáng bảy màu. Cho dù vẻ ngoài của đại mãng xà lóe sáng cỡ nào, chỉ nghĩ nó có thói quen ăn thịt người đủ khiến người ta muốn giết. Không diệt nó thì chính mình chết, đây là cách sinh tồn trong rừng.
Chân mạnh đạp một cái, Vương Dương nhảy lên sau cổ đại mãng xà, hai tay ôm thân thể nó, vốn trong tay cầm đao vì để phương tiện chuyển sang ngậm trong miệng.
Đại mãng xà cảm nhận được có thứ gì ở phía sau nó, vặn vẹo thân thể muốn cong đuôi lên đánh. Đúng lúc này, vẫn đứng ở phía trước hấp dẫn chú ý Tiếu Dịch, nhanh chóng rút đao mạnh cắm phập vào giữa đuôi đại mãng xà, đóng chặt trên mặt đất.
Xxxx nó…Thấy Tiếu Dịch thoải mái dùng đao đâm xuyên qua đuôi đại mãng xà, làm Vương Dương tâm tình vô cùng buồn rầu không cam lòng. Vì sao cậu chặt chém cỡ nào nó cũng không trầy một chút? Tuy biết rằng Tiếu Dịch khác với bọn họ, nhưng tâm lý vẫn là bất bình.
Nhân lúc đại mãng xà bị thương, Vương Dương nhanh chóng buông ra một tay cầm thanh đao dùng sức đâm về phía trước. Thanh đao cắm vào con mắt to bự của đại mãng xà. Sợ đại mãng xà có thể bắn ngược ra, Vương Dương tiếp tục xoáy đao sâu vào mắt đại mãng xà, trên tay dính đầy chất lỏng phun ra từ mắt đại mãng xà.
Như vậy còn chưa đủ, cánh tay Vương Dương vói vào mắt rắn quấy qua lại, mong đem đến thương tổn cho đại mãng xà lớn một ít.
Đại mãng xà dưới sự tấn công của hai người, rốt cuộc thống khổ há to miệng, thuận lợi phun ra vẫn bị ngậm trong đó Lâm Kiệt. May mắn Lâm Kiệt vì muốn sống mà ra sức giãy dụa, mới không bị đại mãng xà nuốt sâu trong họng. Nhưng mà trong lúc vùng vẫy bị nanh rắn xẹt qua da, máu tươi chảy ròng. Lâm Kiệt té trên mặt đất, đầu đầy chất dịch, hơn nữa toàn thân vết máu, thật sự là chật vật.
Thừa dịp khe hở, Kiều Phi Vũ rón rén đi qua đem còn chưa kịp thở dốc Lâm Kiệt, kéo tới khu vực an toàn rời xa phạm vi công kích của đại mãng xà. Gã cùng với Phương Chí Hoành, Lý Du lấy thuốc trong ba lô ra giúp Lâm Kiệt rửa sạch và chữa trị.
Đại mãng xà phun ra thực vật, cái đuôi bị đóng chặt, mắt bị Vương Dương đâm thủng, phẫn nộ đau đớn muốn nằm trên đất lăn lộn quăng ra người dính trên mình nó, sau đó nó sẽ đè chết người này.
Vương Dương một tay ôm chặt đại mãng xà cùng nó trên mặt đất lăn quay. Miệng vết thương sau lưng đụng trúng tảng đá, làm cậu đau đớn thét một tiếng. Khốn kiếp, con súc sinh này…
Tay Vương Dương còn kẹt trong mắt đại mãng xà, cậu dùng sức toàn bộ cánh tay đều đâm xuyên qua con mắt, thanh đao sục lên sục xuống. Con mắt rắn không chỉ chảy ra chất lỏng, màu đỏ máu tươi cũng theo hốc mắt tuôn ra.
Đại mãng xà đau nhức càng thêm quay cuồng vặn vẹo. Vương Dương chỉ có thể ôm một tay, không thể cố định thân thể. Cậu hơi sơ ý, đã bị đại mãng xà một cái cong lưng xoay tròn quăng ra ngoài.
“A–! Á?” Vương Dương mở mắt ra, thấy mình được nhanh tay lẹ mắt Tiếu Dịch chụp lấy, mới không chật vật ngã cạp đất. Được rồi, kỳ thật cậu đã thói quen thường thường được Tiếu Dịch cứu.
“Cảm ơn, ha ha, lỡ sơ ý đã bị văng ra.” Vương Dương vỗ trên người đầy lá khô do vật lộn với đại mãng xà. Cậu phun ngụm nước miếng, một con súc sinh, không tin sẽ không thu phục được mi…
“Tôi tấn công phần đầu, ông lo phần đuôi. Chúng ta mau chóng giải quyết nó.” Vương Dương bàn bạc với Tiếu Dịch.
“Một mình tôi có thể xử nó.” Tiếu Dịch liếc Vương Dương một cái, lộ ra vẻ mặt khinh thường làm Vương Dương cực kỳ khó chịu.
“Xì, đừng tưởng ông khác người thường thì giỏi lắm ~ tôi cũng không phải tay vừa!” Không cam lòng thua người, Vương Dương nắm trong tay đao trước tiên xông lên, tấn công đại mãng xà đang đau đớn quay cuồng.
Bốn người đứng ngoài khoảng cách an toàn, nhìn đại mãng xà nâu đen dài hơn mười thước, bị hai kẻ mạnh hợp sức dùng hai thanh đao giết đến da tróc thịt bong.
Vương Dương ở trước đầu rắn đâm thủng cả hai mắt. đại mãng xà há to miệng định táp đã bị cậu dùng thanh gỗ chắn, lại nhặt lên đao đâm vào non mềm khoan miệng. Phân nhánh đầu lưỡi bị Vương Dương chém đứt, máu tươi văng khắp nơi.
Còn Tiếu Dịch công kích đuôi rắn, động tác diệt rắn càng vô cùng máu me. Không uổng hắn có lực lượng siêu cường biến dị, đại mãng xà vốn có cái vảy cứng rắn, hắn dễ dàng từ cái đuôi xẻ hướng lên trên. Đem thân rắn xẻ thành hai nửa, trong bụng nội tạng hồng hồng xanh xanh rớt đầy đất.
Đại mãng xà bị hai người kia ép buộc đến hết nhúc nhích nổi, chỉ có thể nằm trên đất dựa vào bản năng và ý chí, cố gắng vặn vẹo ý đồ nâng thân mình.
Vương Dương nhìn đại mãng xà còn chưa chết hẳn, nâng tay xoa mặt dính đầy máu và chất lỏng từ miệng rắn. Cậu ngoái đầu liếc mắt Tiếu Dịch, toàn thân hắn thế nhưng không dính chút vết máu vết bẩn nào. Rõ ràng hắn chém đại mãng xà máu thịt tung tóe cả lên, làm sao có thể không dính chút gì?
Chỉ chỉ đại mãng xà nằm trên đất, Vương Dương liếm môi hào hứng bàn với Tiếu Dịch.
“Con rắn này nhiều thịt ghê, hay là nướng ăn thử?”
Không đợi Tiếu Dịch mở miệng trả lời, đằng sau đám Kiều Phi Vũ thấy đã an toàn tiến lên xem đại mãng xà hiếm thấy, nghe Vương Dương nói thì Kiều Phi Vũ lập tức khoát tay kiên quyết cự tuyệt.
“Con rắn này trước giờ chưa thấy qua, ai biết thịt nó có độc hay không. Hơn nữa nó to như vậy, chắc chắn không chỉ nuốt một người mà thôi? Con rắn ăn thịt người, cậu còn muốn ăn nó vào bụng?”
Lý Du nghe xong, tưởng tượng đến con rắn ăn thịt người, rồi để bọn họ ăn lại, dạ dày liền sôi sùng sục, sắc mặt xanh mét kéo vạt áo Phương Chí Hoành. Lý Du ánh mắt sợ hãi biểu đạt tâm tình nhất quyết không muốn nếm thử.
“Xì, làm mất hứng…Nhiều thịt như vậy bỏ ở đây không ăn, không thấy phí à?” Vương Dương cảm thấy thật đáng tiếc, mùi vị thịt rắn nghe người từng ăn có nói là ngon lắm. Không biết thịt đại mãng xà so với thịt rắn thông thường có gì khác nhau.
Đang lúc mọi người náo nhiệt bàn luận, dường như Tiếu Dịch phát giác có chuyện lạ, giang hai tay ý bảo đoàn người lui về phía sau.
“Ưm? Làm sao vậy? Có chuyện gì ư?” Vương Dương thấy Tiếu Dịch vẻ mặt cảnh giác xua bọn họ đi, có chút kỳ quái hỏi. Chắc không phải con rắn này có vợ hay chồng? Sắp tới một con khác chứ?
Tiếu Dịch chỉ vào thân thể đại mãng xà nằm trên đất, cái kia bị thật dày lá cây khe khuất, thấp giọng nói.
“Phệ Huyết Đột Tỳ…”
“A? Đó là cái gì?”
Mọi người nhìn theo hướng Tiếu Dịch chỉ. Trên mặt đất khô vàng lá cây mục rữa, có mấy cái chân từ bên trong thò ra. Sau đó nhanh chóng ló ra một con sâu tròn cỡ trái bóng bàn, xác ngoài màu đỏ tươi lồi ra, chân dài thân ngắn, hàm hình chữ nhật.
“Tỳ? Chẳng phải đó là ký sinh trùng hút máu chỉ chừng mấy li thước? Làm sao có thể to như vậy…” Lâm Kiệt hơi nghiên cứu về sâu, kinh ngạc mở miệng hỏi.
Lâm Kiệt trên người bị đại mãng xà cắn thương, may mắn chỉ là trầy da, hơn nữa răng nanh đại mãng xà không có độc tính. Sau khi rửa sạch băng bó, Lâm Kiệt lại khôi phục bộ dáng vui vẻ.
“Loại trùng hút máu này thích tập thể hành động, chúng ta mau rời khỏi đây.” Tiếu Dịch nhíu mày nhìn chằm chằm mới chui ra một con Phệ Huyết Đột Tỳ, đáp lời Lâm Kiệt.
Trước kia hắn từng nghe qua loại trùng Phệ Huyết Đột Tỳ. Biết Phệ Huyết Đột Tỳ này thích một đoàn hành động, sẽ bị mùi máu tươi hấp dẫn, khi hút máu còn có thể công kích sinh vật gần đó, hút hết máu.
Chắc là đại mãng xà đổ máu quá nhiều, mùi máu hấp dẫn chúng nó lại đây. Bây giờ nếu họ không mau rời khỏi, có khả năng sẽ bị đàn Phệ Huyết Đột Tỳ thấy máu mà nổi điên tấn công hút máu.
Mới dứt lời, mọi người đã thấy đất xung quanh đại mãng xà, lục tục chui ra rất nhiều Phệ Huyết Đột Tỳ toàn thân màu đỏ giáp lồi màu đen thân thể bán trong suốt. Chúng nó điên cuồng theo vết máu leo lên các miệng vết thương bị chém lộ ra thịt hồng nhạt, ra sức hút máu. Thân thể màu đen nửa trong suốt dần dần phình lên, toàn bộ thân mình trở nên tròn xoe, cũng hết trong suốt.
Đột nhiên xuất hiện hàng trăm con Phệ Huyết Đột Tỳ không ngừng toát ra, đông nghịt bò lên toàn thân đại mãng xà. Làm mấy người đứng nhìn nổi đầy da gà, cảm giác cả người ngứa muốn gãi.
Đại mãng xà bị nhiều Phệ Huyết Đột Tỳ vây quanh hút máu, càng thống khổ là nó còn chưa chết hẳn. Nó cố gắng muốn vùng vẫy nhưng làm không được, bị trên người Phệ Huyết Đột Tỳ điên cuồng dùng miệng đâm vào da thịt, hút đi máu quý giá.
Những con Phệ Huyết Đột Tỳ chỉ cần bám vào người đại mãng xà, sẽ biến thành giống như thuốc dán da chó, có lộn xộn cỡ nào đều không thể vùng thoát. Chỉ có thể mặc chúng nó bám lấy, cho đến khi toàn bộ máu bị hút hết mới thôi.
“A…” Nhìn thấy tình cảnh làm người ta mát da đầu, Kiều Phi Vũ chịu không nổi tra tấn thị giác, còn có nỗi sợ hãi trên thân thể. Gã không hy vọng chúng nó sẽ bu trên người mình.
Hiện tại đại mãng xà như là bị những điểm màu đỏ vây quanh, nhìn kỹ sẽ thấy, những viên màu đỏ này đều là mỗi một con Phệ Huyết Đột Tỳ hút máu tròn vo tạo thành….rất ghê tởm.
“Chúng ta mau đi nhanh!”
Rốt cuộc không muốn nhìn thêm nữa, mọi người xoay lại lùi về sau, muốn mau chóng rời khỏi đây. Rời xa đại mãng xà muốn chết mà không thể, thống khổ giãy dụa. Cùng với đàn Phệ Huyết Đột Tỳ khủng bố khiến người rét run.
Vương Dương đi ở phía trước, ngoái đầu tràn đầy lưu luyến nhìn thoáng qua đại mãng xà, tiếc nuối chưa ăn được thịt.
“Xì, bị chúng nó cướp mất rồi, thịt của tôi…”
“…..”
“…..”
“…..”
“…..”
Mấy người nghe Vương Dương còn có rảnh lộ ra bộ dáng thâm tình chấp nhất không muốn xa rời thịt, trên trán nhảy gân xanh, hết nói nổi.
Chỉ có Tiếu Dịch, đột nhiên trong lúc mọi người lặng im này, thần kỳ mở miệng nói.
“Đợi lát nữa tôi đi tìm thịt.”
“Ha ha ~~~ anh bạn, ông tốt nhất!” Vương Dương khóe miệng lập tức giơ cao, trong mắt phát ra tia sáng chói mắt. Cánh tay gác vai Tiếu Dịch, ôm cái cổ thanh mảnh kia, cười to cảm kích nói.
Dưới ánh mặt trời loang lổ chiếu xuyên qua lá cây, càng làm khuôn mặt Vương Dương thêm điển trai phóng đãng mà mê người. Sợi tóc quăn khi thân thể cậu chuyển động, nhè nhẹ bay lên.
Vì thế, Tiếu Dịch không khách sáo nhấc tay, xoa mái tóc quăn.
“Ông nội! Giết đại mãng xà có lau tay chưa hả?”
Kiều Phi Vũ thấy phía trước hai người vui cười giỡn dường như không có sầu lo, nhìn không ra một người là biến dị kỳ quái thần bí, một người là bị cắn bị nhiễm bệnh độc vốn nên sợ hãi…Cái này căn bản là thanh xuân người yêu chơi xuân tản bộ, liếc mắt đưa tình mới đúng.
Yên lặng theo sau, nhìn hai người đùa giỡn tranh chấp sự việc xoa đầu, Kiều Phi Vũ kiềm chế không được trong lòng muốn xỉa xói một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất