Quyển 1 Chương 27: Chuẩn bị (4) — Ra khỏi thành phố
Đường Hâm hoàn toàn không thể phản đối, khóe miệng hơi nhếch, nhún vai. Sự thật là Đường Miểu thấp hơn hắn, dù có đem quần áo cởi ra đổi cũng không thể nào được.
Đường Miểu chỉ vào ba balo lớn căng phồng trên chiếc sofa bên cạnh: “Đây là những thứ phải mang.” Vừa vặn mỗi người mang một cái.
Đường Tư Hoàng thảnh thơi, tay không đi ra ngoài: “Ta lái xe.”
Đường Miểu nghĩ thầm cha cậu thật giảo hoạt, tranh thủ thời gian chọn lấy cái balo nhẹ nhất rồi đuổi theo, Đường Hâm chậm một bước, bất đắc dĩ mang hai cái balo còn lại, chỉ thấy vô cùng nặng, lại một tiếng kháng nghị: “Đường Miểu, em nhét đá vào đây đó hả?”
Đường Miểu giúp Đường Xuân đuổi Charles và Hắc Uy vào nhà, vờ như không nghe, cười híp mắt. chính xác là híp cả mắt.
Chiếc Jeep màu đen duy nhất trong nhà xuất hiện khi ga-ra mở ra. Đường gia rất ít dùng đến xe Jeep này, còn chiếc Land Rover là Đường Tư Hoàng mua lúc y cùng bằng hữu tự mình lái xe du ngoạn.
Đường Tư Hoàng lái xe, Đường Miểu ngồi bên ghế phó lái chỉ đường. Đường Hâm nhìn thấy cậu móc ra từ ví tiền một tờ giấy vẽ, còn bất chợt dùng điện thoại để dò bản đồ, có chút ngạc nhiên, xem ra tiểu đệ của hắn vì chuyến đi này chuẩn bị không ít. Trong lòng ẩn ẩn thấy có chút cổ quái, lại nghĩ không ra là cổ quái ở chỗ nào, dứt khoát ngã ra sau ngủ.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Đường Miểu xuống xe mua bữa sáng cho cả ba người. Đường Tư Hoàng lái xe, không cầm đồ ăn được, Đường Miểu dứt khoát trực tiếp cầm bánh mì đút cho y ăn.
Sau khi xe ra khỏi thành phố, Đường Miểu nhịn không được ngứa tay, nói: “Cha, để con lái một đoạn đi.” Cậu còn chưa đủ tuổi thi bằng lái, nhưng kĩ thuật lái xe cũng không kém.
Đường Tư Hoàng không nói gì, hai người trao đổi vị trí. Ra khỏi thành phố, xe càng đi càng xa, hơn hai giờ sau đã như một hạt cát trên đường.
“Sao? Tới lượt anh à? “ Đường Hâm không biết đã tỉnh ngủ từ lúc nào.
“Không có việc gì.”
Lại đi về phía trước thêm nửa giờ, Đường Miểu mới dừng lại.
“Đến rồi hả?” Đường Hâm mở cửa sổ xe, “Không khí ở nông thôn quả nhiên mới mẻ.”
Ước chừng một dặm bên ngoài có một thôn trang nhỏ thấp thoáng trong rừng cây xanh ngắt. Từ việc theo khe hở của rừng cây không thấy bất cứ tòa nhà nào, có thể đoán ra trình độ sinh hoạt của thôn dân ở thôn trang này. Nhưng không thể không thừa nhận, không khí ở đây rất trong lành, hít một hơi, phổi như được rửa sạch một lần vậy. Từng cơn gió thanh mát thổi tới, vô cùng thoải mái.
“Chưa tới.” Đường Miểu tháo dây an toàn ra, “Cha, hai người ngồi đây chờ chút, con đi đi nghe ngóng tình hình ở đây đã.”
Đường Hâm nhìn Đường Miểu chạy càng ngày càng xa, nhịn không được hỏi Đường Tư Hoàng: “Papa, ba có thấy Đường Miểu có chút cổ quái không?”
Đường Tư Hoàng không trả lời, như có điều suy nghĩ mà nhìn ba cái balo, phân phó: “Nhìn xem bên trong có thứ gì.”
Đường Hâm lúc này mới nhớ đến, đi tới xem xét balo, kéo khóa ra, càng nhìn càng kinh ngạc: “Tiểu đệ để bên trong ba bình nước, còn có lều vải, nó định ngủ ngoài trời sao? Kỳ quái, sao còn mang chén theo? Trời a, còn có một cái chảo —— Papa, thằng nhóc này rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì đây?”
Đường Tư Hoàng cười cười, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thiếu niên ở phía xa: “ Đại khái chắc là muốn cắm trại dã ngoại.”
Cắm trại dã ngoại? Không biết vì sao, Đường Hâm bỗng có một dự cảm không lành.
Đường Miểu chỉ vào ba balo lớn căng phồng trên chiếc sofa bên cạnh: “Đây là những thứ phải mang.” Vừa vặn mỗi người mang một cái.
Đường Tư Hoàng thảnh thơi, tay không đi ra ngoài: “Ta lái xe.”
Đường Miểu nghĩ thầm cha cậu thật giảo hoạt, tranh thủ thời gian chọn lấy cái balo nhẹ nhất rồi đuổi theo, Đường Hâm chậm một bước, bất đắc dĩ mang hai cái balo còn lại, chỉ thấy vô cùng nặng, lại một tiếng kháng nghị: “Đường Miểu, em nhét đá vào đây đó hả?”
Đường Miểu giúp Đường Xuân đuổi Charles và Hắc Uy vào nhà, vờ như không nghe, cười híp mắt. chính xác là híp cả mắt.
Chiếc Jeep màu đen duy nhất trong nhà xuất hiện khi ga-ra mở ra. Đường gia rất ít dùng đến xe Jeep này, còn chiếc Land Rover là Đường Tư Hoàng mua lúc y cùng bằng hữu tự mình lái xe du ngoạn.
Đường Tư Hoàng lái xe, Đường Miểu ngồi bên ghế phó lái chỉ đường. Đường Hâm nhìn thấy cậu móc ra từ ví tiền một tờ giấy vẽ, còn bất chợt dùng điện thoại để dò bản đồ, có chút ngạc nhiên, xem ra tiểu đệ của hắn vì chuyến đi này chuẩn bị không ít. Trong lòng ẩn ẩn thấy có chút cổ quái, lại nghĩ không ra là cổ quái ở chỗ nào, dứt khoát ngã ra sau ngủ.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Đường Miểu xuống xe mua bữa sáng cho cả ba người. Đường Tư Hoàng lái xe, không cầm đồ ăn được, Đường Miểu dứt khoát trực tiếp cầm bánh mì đút cho y ăn.
Sau khi xe ra khỏi thành phố, Đường Miểu nhịn không được ngứa tay, nói: “Cha, để con lái một đoạn đi.” Cậu còn chưa đủ tuổi thi bằng lái, nhưng kĩ thuật lái xe cũng không kém.
Đường Tư Hoàng không nói gì, hai người trao đổi vị trí. Ra khỏi thành phố, xe càng đi càng xa, hơn hai giờ sau đã như một hạt cát trên đường.
“Sao? Tới lượt anh à? “ Đường Hâm không biết đã tỉnh ngủ từ lúc nào.
“Không có việc gì.”
Lại đi về phía trước thêm nửa giờ, Đường Miểu mới dừng lại.
“Đến rồi hả?” Đường Hâm mở cửa sổ xe, “Không khí ở nông thôn quả nhiên mới mẻ.”
Ước chừng một dặm bên ngoài có một thôn trang nhỏ thấp thoáng trong rừng cây xanh ngắt. Từ việc theo khe hở của rừng cây không thấy bất cứ tòa nhà nào, có thể đoán ra trình độ sinh hoạt của thôn dân ở thôn trang này. Nhưng không thể không thừa nhận, không khí ở đây rất trong lành, hít một hơi, phổi như được rửa sạch một lần vậy. Từng cơn gió thanh mát thổi tới, vô cùng thoải mái.
“Chưa tới.” Đường Miểu tháo dây an toàn ra, “Cha, hai người ngồi đây chờ chút, con đi đi nghe ngóng tình hình ở đây đã.”
Đường Hâm nhìn Đường Miểu chạy càng ngày càng xa, nhịn không được hỏi Đường Tư Hoàng: “Papa, ba có thấy Đường Miểu có chút cổ quái không?”
Đường Tư Hoàng không trả lời, như có điều suy nghĩ mà nhìn ba cái balo, phân phó: “Nhìn xem bên trong có thứ gì.”
Đường Hâm lúc này mới nhớ đến, đi tới xem xét balo, kéo khóa ra, càng nhìn càng kinh ngạc: “Tiểu đệ để bên trong ba bình nước, còn có lều vải, nó định ngủ ngoài trời sao? Kỳ quái, sao còn mang chén theo? Trời a, còn có một cái chảo —— Papa, thằng nhóc này rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì đây?”
Đường Tư Hoàng cười cười, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thiếu niên ở phía xa: “ Đại khái chắc là muốn cắm trại dã ngoại.”
Cắm trại dã ngoại? Không biết vì sao, Đường Hâm bỗng có một dự cảm không lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất