Quyển 1 Chương 43: Trùng phùng
Edit: Tiểu Tôm
Beta: Carly
Đường Miểu lo lắng mà tỉnh dậy, bụng trướng đau không thôi, bên trong ổ bụng xì xào một hồi vài tiếng kêu. Đường Miểu thầm nghĩ không ổn, vội vàng ôm bụng chạy thật nhanh ra khỏi không gian. May mắn là cậu ở trong WC công cộng mà tiến vào không gian, sột soạt một hồi, mùi hôi bốc lên ngập mũi (hự ~). Suýt nữa đem Đường Miểu xông đến nôn ra. Sau khi xả hết ra, Đường Miểu mới cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng dù đã dội nước, trong không khí vẫn để lại thoang thoảng một mùi hôi kinh khủng.
Đường Miểu hít hít cái mũi, lúc này mới phát giác được cái mùi kinh khủng kia bốc ra từ người mình, cúi đầu xem xét, trên xương quai xanh, cánh tay cùng bàn chân đều có một tầng vết bẩn đen xì như vết dầu mỡ, quần áo trên người cũng bẩn vô cùng.
Đường Miểu lập tức trợn tròn mắt. Đây là cái tình huống gì a? Cậu tranh thủ thời gian tiến vào không gian, chạy vào phòng tắm, dùng sức chà sát rửa sạch cơ thể, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai mắt lập tức mở to, vì cậu vô tình phát hiện thị lực của mình vậy mà tăng cường rồi. Qua cánh cửa sổ mở rộng, cậu trông thấy đằng xa xa một bé thỏ đang chui vào lòng đất. Không chỉ thế, chỉ cần cậu tĩnh tâm, ‘linh thức’ của cậu có thể cảm nhận được tất cả động tĩnh trong vòng 1 dặm. Chẳng lẽ nước giếng kia không phải nước giếng bình thường, mà là linh thủy được tinh chế có thể thanh lọc kinh mạch? Cái này thật là quá ảo rồi! Được rồi, bản thân cậu có một cái không gian cũng đủ ảo lòi rồi 囧.(C to T: sửa từ ‘huyền huyễn’ chút =]]])
Đường Miểu chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có nhiều thời gian để tự hỏi, không biết mình đã hôn mê bao lâu, cậu phải mau trở về thôi. Cậu mau chóng mặc quần áo rồi lập tức rời khỏi không gian.
Trong không khí ẩn ẩn bốc lên mùi hư thối, Đường Miểu có chút buồn bực, ý thức được xung quanh vô cùng yên tĩnh, không khỏi càng cảm thấy kì quái, vội vàng bước nhanh vài bước ra tới ngõ nhỏ. Bỗng nhiên, một cái bóng hiện lên bên cạnh chân cậu, làm Đường Miểu giật nảy, nhìn lại, nguyên lai là một con mèo lông xám lang thang. Mèo con như vừa lăn lộn trong nước bẩn, cả người dơ vô cùng, bộ lông còn có vài chỗ bị bết lại thành cục.
“Meow~…” Hai mắt mèo con yên tĩnh mà dõi theo cậu trong chốc lát, xoay người chạy đi rất nhanh. Cùng lúc đó cũng có mấy con mèo lao ra từ hẻm nhỏ, ‘meo meo’ kêu, chạy theo thật xa.
Đường Miểu kì quái nhìn xung quanh một chút. Nơi này cậu đã tới rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp nhiều mèo hoang đến vậy. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi? Cậu bỗng nhiên có một suy đoán không tốt. Điện thoại đã hết pin, cậu cũng không thể xác định ngày cùng giờ, chỉ còn cách là bước chân nhanh hơn ra khỏi ngõ nhỏ.
Con đường vô cùng vắng vẻ, không có lấy một người đi đường nào; đường đi lúc trước sạch sẽ bao nhiêu thì nay chỉ còn đống giấy lộn bay tán loạn; con đường phồn hoa ngày trước không còn nữa, chỉ còn lại những chiếc xe cong vẹo ven đường, còn có chiếc bị cháy đen thui. Bên trong các công trình kiến trúc u ám, thỉnh thoảng có một cái bóng đen quỷ dị lướt qua. Cách đó không xa, các tòa cao ốc sụp đổ chỉ còn lại bức tường tan hoang trơ trọi, mơ hồ có thể nhìn thấy máy bay bị nổ, cháy đen thui, chỉ còn lại những mảnh vỡ cháy đen của thân máy bay cùng cánh. Đường Miểu lập tức ngây dại. Cậu đến cùng đã hôn mê bao lâu? Như thế nào vừa tỉnh dậy lại như đã xuyên không đến thời đại khác a?
Lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc, càng lúc càng gần.
“Uông uông —— “
Đường Miểu nhìn lại, bóng đen đang hướng bên này chạy tới không phải là Charles đó sao?
“Charles!”
Charles lướt qua Đường Tư Hoàng, tăng tốc chạy tới hướng Đường Miểu.
Đường Tư Hoàng một thân đồ đen ôm sát người, chân đi giày quân nhân, tay trái cầm một thanh trường đao, mang theo Hắc Uy hướng bên này chạy tới, trên quần áo thấm đầy máu đen. Nhìn thấy Đường Miểu, Đường Tư Hoàng thở phào một hơi rõ ràng, ánh mắt rất nhanh lướt tới Đường Miểu cao thấp quét một lượt, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Beta: Carly
Đường Miểu lo lắng mà tỉnh dậy, bụng trướng đau không thôi, bên trong ổ bụng xì xào một hồi vài tiếng kêu. Đường Miểu thầm nghĩ không ổn, vội vàng ôm bụng chạy thật nhanh ra khỏi không gian. May mắn là cậu ở trong WC công cộng mà tiến vào không gian, sột soạt một hồi, mùi hôi bốc lên ngập mũi (hự ~). Suýt nữa đem Đường Miểu xông đến nôn ra. Sau khi xả hết ra, Đường Miểu mới cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng dù đã dội nước, trong không khí vẫn để lại thoang thoảng một mùi hôi kinh khủng.
Đường Miểu hít hít cái mũi, lúc này mới phát giác được cái mùi kinh khủng kia bốc ra từ người mình, cúi đầu xem xét, trên xương quai xanh, cánh tay cùng bàn chân đều có một tầng vết bẩn đen xì như vết dầu mỡ, quần áo trên người cũng bẩn vô cùng.
Đường Miểu lập tức trợn tròn mắt. Đây là cái tình huống gì a? Cậu tranh thủ thời gian tiến vào không gian, chạy vào phòng tắm, dùng sức chà sát rửa sạch cơ thể, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai mắt lập tức mở to, vì cậu vô tình phát hiện thị lực của mình vậy mà tăng cường rồi. Qua cánh cửa sổ mở rộng, cậu trông thấy đằng xa xa một bé thỏ đang chui vào lòng đất. Không chỉ thế, chỉ cần cậu tĩnh tâm, ‘linh thức’ của cậu có thể cảm nhận được tất cả động tĩnh trong vòng 1 dặm. Chẳng lẽ nước giếng kia không phải nước giếng bình thường, mà là linh thủy được tinh chế có thể thanh lọc kinh mạch? Cái này thật là quá ảo rồi! Được rồi, bản thân cậu có một cái không gian cũng đủ ảo lòi rồi 囧.(C to T: sửa từ ‘huyền huyễn’ chút =]]])
Đường Miểu chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có nhiều thời gian để tự hỏi, không biết mình đã hôn mê bao lâu, cậu phải mau trở về thôi. Cậu mau chóng mặc quần áo rồi lập tức rời khỏi không gian.
Trong không khí ẩn ẩn bốc lên mùi hư thối, Đường Miểu có chút buồn bực, ý thức được xung quanh vô cùng yên tĩnh, không khỏi càng cảm thấy kì quái, vội vàng bước nhanh vài bước ra tới ngõ nhỏ. Bỗng nhiên, một cái bóng hiện lên bên cạnh chân cậu, làm Đường Miểu giật nảy, nhìn lại, nguyên lai là một con mèo lông xám lang thang. Mèo con như vừa lăn lộn trong nước bẩn, cả người dơ vô cùng, bộ lông còn có vài chỗ bị bết lại thành cục.
“Meow~…” Hai mắt mèo con yên tĩnh mà dõi theo cậu trong chốc lát, xoay người chạy đi rất nhanh. Cùng lúc đó cũng có mấy con mèo lao ra từ hẻm nhỏ, ‘meo meo’ kêu, chạy theo thật xa.
Đường Miểu kì quái nhìn xung quanh một chút. Nơi này cậu đã tới rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp nhiều mèo hoang đến vậy. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi? Cậu bỗng nhiên có một suy đoán không tốt. Điện thoại đã hết pin, cậu cũng không thể xác định ngày cùng giờ, chỉ còn cách là bước chân nhanh hơn ra khỏi ngõ nhỏ.
Con đường vô cùng vắng vẻ, không có lấy một người đi đường nào; đường đi lúc trước sạch sẽ bao nhiêu thì nay chỉ còn đống giấy lộn bay tán loạn; con đường phồn hoa ngày trước không còn nữa, chỉ còn lại những chiếc xe cong vẹo ven đường, còn có chiếc bị cháy đen thui. Bên trong các công trình kiến trúc u ám, thỉnh thoảng có một cái bóng đen quỷ dị lướt qua. Cách đó không xa, các tòa cao ốc sụp đổ chỉ còn lại bức tường tan hoang trơ trọi, mơ hồ có thể nhìn thấy máy bay bị nổ, cháy đen thui, chỉ còn lại những mảnh vỡ cháy đen của thân máy bay cùng cánh. Đường Miểu lập tức ngây dại. Cậu đến cùng đã hôn mê bao lâu? Như thế nào vừa tỉnh dậy lại như đã xuyên không đến thời đại khác a?
Lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc, càng lúc càng gần.
“Uông uông —— “
Đường Miểu nhìn lại, bóng đen đang hướng bên này chạy tới không phải là Charles đó sao?
“Charles!”
Charles lướt qua Đường Tư Hoàng, tăng tốc chạy tới hướng Đường Miểu.
Đường Tư Hoàng một thân đồ đen ôm sát người, chân đi giày quân nhân, tay trái cầm một thanh trường đao, mang theo Hắc Uy hướng bên này chạy tới, trên quần áo thấm đầy máu đen. Nhìn thấy Đường Miểu, Đường Tư Hoàng thở phào một hơi rõ ràng, ánh mắt rất nhanh lướt tới Đường Miểu cao thấp quét một lượt, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất