Quyển 2 Chương 25: Người sống sót căn cứ DT
Lại một tiếng nữa trôi qua, Đường Miểu mới cảm giác được Đường Tư Hoàng động đậy, vội vàng lách khỏi ngực y. Hai người cùng vào không gian rửa mặt thay đồ.
Đường Miểu vừa đánh răng vừa nói: "Mấy người tối qua bảo hôm nay sẽ đi vét đồ, chúng ta có nên thu xe vào luôn không, để làm như không có ai ở đây?"
"Nghe ý tứ thì bọn họ hẳn không phải người sống sót bình thường, cũng không phải người của căn cứ WH thị, có lẽ có thể nghe ngóng được tình hình những nơi khác từ bọn họ." Đường Tư Hoàng cạo sạch mấy sợi râu mới mọc lún phún, vốc nước rửa mặt.
Đường Miểu gật đầu, thay đồ xong thì đem Charles và Hắc Uy ra ngoài trước, lại vào không gian chuẩn bị bữa sáng, còn về đám người bên ngoài, nếu quét đến chỗ bọn họ thì cậu sẽ nghe được.
Đường Miểu vừa mới vo gạo xong, chợt bị người ôm lấy từ phía sau, Đường Miểu sững sờ, lúc phục hồi tinh thần lại thì cánh tay đã buông ra.
"Có thể đặt món không?" Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm đi tới bàn ngồi xuống.
Đường Miểu cười cười: "Được thôi, ngài đây muốn ăn gì?"
Đường Tư Hoàng chống cằm, bộ dáng đầy trầm ngâm, một lúc sau ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Cái món đủ màu con làm lúc vừa ra viện là cái gì?"
"Cơm chiên dương châu sao? Sáng ăn cơm chiên ngậy lắm, để con làm thêm canh gà nấu dứa với khổ qua." Đường Miểu không nghĩ tới Đường Tư Hoàng lại nhớ rõ một chuyện nhỏ như vậy, trong lòng vui vẻ nhảy nhót không thôi, động tác hái khổ qua cũng nhẹ nhàng như bay.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Đường Miểu vội vàng nắm lấy tay Đường Tư Hoàng cùng rời khỏi không gian. Phía ngoài có người đang gõ cửa, Charles cùng Hắc Uy sủa to.
"Ha ha ha...Đại ca, nghe tiếng thì đã biết hai con chó này nhất định rất cường tráng, đủ để chúng ta ăn no một bữa rồi!"
Vừa ra đã nghe thấy lời khiến người khác khó chịu, Đường Miểu tức giận lớn giọng hỏi: "Người nào bên ngoài?"
Bên ngoài yên lặng vài giây, một giọng nam ôn hòa vang lên, lời lẽ vô cùng khách khí.
"Xin chào, chúng tôi là người sống sót đi ngang qua, vừa rồi không biết bên trong có người nên mới mạo phạm. Không biết có thể mở cửa không?"
Cửa vừa mở ra, đám người bên ngoài đã thấy một thiếu niên bề ngoài anh tuấn lạnh nhạt nhìn bọn họ, trước cửa nhà chính có một nam nhân suất khí đang ngồi. Nam nhân nọ mặc áo da sát người, ngồi trên một cái ghế bành. Khí chất tôn quý, tư thái bình thản thong dong cùng cách ăn mặc của y hoàn toàn không phù hợp với căn nhà thôn quê này. (tạo dáng lẹ vãi =.,=)
"Gâu gâu..." Charles bước lên vài bước, tiếp tục lớn tiếng kêu, làm cho nam nhân đứng đầu bị dọa đến không dám vọng động. Vừa rồi bọn họ đập cửa quá ồn ào, nên làm Charles rất bất mãn.
Đường Miểu xoa đầu Charles, âm thầm dò xét người tới. Tổng cộng ba nữ chín nam, sắc mặt ai nấy đều xanh xao, tay cầm những vũ khí bất đồng, tạm thời không phát hiện thấy vũ khí nóng.
"Các người có chuyện gì?" Đường Miểu hỏi.
Một nam nhân khí chất văn nhã tiến lên vài bước, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên Quan Hồng. Hai vị sống ở đây sao? Chúng tôi hiện tại ở căn nhà thứ tư từ phía tây đếm qua, hy vọng tối qua không quấy rầy tới hai người."
Người nói chuyện này cũng có chút ý tứ, rõ ràng nhìn ra bọn họ không phải người ở đây, còn cố ý từ điểm này gợi ra chủ đề nói chuyện. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vốn cũng có ý muốn nghe ngóng tin tức từ họ, không để ý chút tâm tư nhỏ của hắn.
"Chúng tôi cũng là người sống sót mới tới đây hôm qua. Các người từ đâu tới?"
Quan Hồng thấy nam nhân ngồi trên ghế nãy giờ không hề lên tiếng, trái lại là đứa nhỏ này ra mặt nói chuyện, cũng không cảm thấy cậu dễ khi dễ, ngược lại càng thêm cẩn thận.
"Chúng tôi là người căn cứ DT. Còn hai người?"
Đường Miểu cười để lộ hai cái lúm đồng tiền: "Quan tiên sinh, không bằng vào trước rồi nói sau. Bất quá, chỗ hơi nhỏ, chỉ sợ không đủ cho nhiều người như vậy."
Quan Hồng hiểu rõ, gọi hai thuộc hạ vào cùng mình, bảo những người khác đứng đợi ở ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Động tác đó lại làm Đường Miểu rất thưởng thức.
"Đây là cha tôi, Đường Tư Hoàng." Đường Miểu giới thiệu.
"Đường tiên sinh, rất vui được gặp anh." Quan Hồng lần đầu tiên thấy có người sống thoải mái như vậy, có chút hâm mộ cùng ghen tị, đồng thời cũng đoán được hai người này không đơn giản.
"Xin chào, mời ngồi." Đường Tư Hoàng mỉm cười, ra hiệu mời ngồi, vẫn không đứng dậy nhưng khí tràng ưu nhã lại khiến người khác không cảm thấy phản cảm với hành vi của y.
"Cám ơn, không biết Đường tiên sinh cùng tiểu thiếu gia từ đâu tới?"
Đường Tư Hoàng không đáp hỏi trước: "Vừa rồi Quan tiên sinh nói là tới từ căn cứ DT, không biết cậu có biết hiện tại cả nước có bao nhiêu căn cứ không?"
Quan Hồng trong lòng có một tia không vui, nhưng lúc Đường Miểu từ trong nhà đi ra mang theo một tách trà nóng đặt lên bàn, không vui trong lòng gã liền lập tức biến mất không còn chút tăm hơi. Chỉ cần ngửi mùi trà là đã biết đây không phải loại trà bình thường. Huống chi, thế đạo bây giờ có mấy ai còn có cơ hội ngồi uống trà?
"Từ sau khi nguy cơ bộc phát, chúng tôi vẫn luôn ở căn cứ DT, ngẫu nhiên ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng đụng phải mấy người sống sót của các căn cứ khác. Theo như tôi biết thì ở mảnh đất Hoa Trung này, hình như có ba căn cứ. Chỉ là..." Quan Hồng cười khổ một tiếng, "Bốn ngày trước, căn cứ DT đã bị quần tang thi tới càn phá, chúng tôi cả đám năm chiếc xe chạy trốn tới đây, hiện tại chỉ còn có hai chiếc và mười hai người."
(Hoa Trung: bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc)
Đường Miểu kinh hãi.
"Có chuyện như vậy? Căn cứ của các cậu có bao nhiêu người?" Đường Tư Hoàng kinh ngạc hỏi.
Quan Hồng thở một hơi dài: "Hơn năm triệu người. Hiện tại còn sống chắc không đến 10%."
"Nơi này cách WH thị không xa, các cậu có thể tới đó." Đường Tư Hoàng chỉ bọn hắn một con đường.
Quan Hồng bưng tách trà, mặt vui mừng nói: "Chẳng lẽ hai người là từ WH thị tới đây? WH thị thật sự có căn cứ? Nếu không phải căn cứ DT gần hơn thì lúc trước bọn tôi cũng tính tới WH thị rồi."
Đường Miểu nói: "Tôi có thể vẽ cho các anh một tấm bản đồ."
Quan Hồng sững sờ: "Hai vị hôm nay không định trở về căn cứ?"
"Thôn này điều kiện không tệ, chúng tôi không định về hôm nay." Đường Miểu nói.
Quan Hồng cười xấu hổ, đặt tách trà xuống: "Chúng tôi mấy hôm nay bôn ba cả một đoạn đường dài, vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, cũng định tạm nghỉ ở thôn này. Đường tiên sinh, nếu các anh không ngại, chúng tôi muốn đi cùng hai người."
Đường Tư Hoàng nhấp một ngụm trà, hào phóng nói: "Đương nhiên có thể, bất quá bình thường chúng tôi luôn dùng tốc độ nhanh nhất bỏ qua tang thi. Tôi lo không biết xe của các cậu có thể đuổi theo hay không."
Chiếc Land Rover đã được cải tiến đậu trong sân, Quan Hồng đã sớm chú ý tới, cũng không cho rằng Đường Tư Hoàng nói mà không có lý do, thầm nghĩ quả thật có thể không theo kịp được, nhưng vẫn phải cố, gật đầu nói: "Nhất định không thành vấn đề."
Đường Tư Hoàng gật đầu.
Một thuộc hạ của Quan Hồng lúc này bước lên một bước, nói: "Đường tiên sinh, không biết hai người đã ăn sáng chưa? Sáng nay chúng tôi tìm được trong thôn không ít thứ tốt, hai người nếu chưa ăn thì cùng qua ăn đi."
Quan Hồng thầm mắng mình hồ đồ, cũng vội vàng mời: "Đúng đúng, trong đội tôi có một người là đầu bếp, tay nghề rất tốt."
Đường Tư Hoàng nói: "Cám ơn. Chúng tôi đã ăn rồi."
Quan Hồng biết mình nên cáo từ, vội vàng uống hết tách trà rồi đứng dậy.
"Cám ơn Đường tiên sinh, vậy chúng ta khi nào xuất phát?"
"7 giờ sáng mai."
"Được, vậy mai gặp."
Mấy người Quan Hồng rời đi, Đường Miểu liền đóng cửa lại, hai người hai chó tiến vào không gian. Ăn xong bữa sáng, cả hai cùng đến vườn trái cây hái nho. Những trái nho tím tròn căng mọng nước lóng lánh như phát sáng, trông vô cùng mê người.
Đường Tư Hoàng chỉ cần nói phương pháp làm rượu nho một lần, Đường Miểu đã hiểu. Hai người trước tiên đi hái mấy chùm nho bỏ vào giỏ, mỗi người chuyển một cái ghế tới cạnh bàn, tách từng trái nho ra, thịt, vỏ và hạt nho đều đem đi rửa sạch, để ráo nước rồi bỏ vào bình thủy tinh. Charles và Hắc Uy không giúp được gì, ngồi cạnh giúp vui, Đường Miểu thỉnh thoảng lại ném mấy trái nho cho chúng, hai con táp đến vang lên tiếng nước nhóp nhép. Chó ăn nho, kể ra đúng là kỳ quái.
Hai người bận rộn chừng một tiếng mới tách xong toàn bộ số nho, chứa đầy bình chừng 70%, đóng nắp lại nhưng không quá chặt. Bước đầu tiên hoàn thành. Bước thứ hai là, trong vòng bốn ngày, mỗi ngày dùng đũa ép vỏ nho xuống dịch rượu phía dưới hai lần, nắp cũng đóng lại.
Ủ rượu nho không phải chuyện chỉ một hai ngày là xong. Hai cha con chèo thuyền câu cá cả buổi sáng, chiều bắt đầu sửa sang chỉnh lý lại nhà kho. Bỏ những đồ vật thường dùng vào khay chứa đồ tìm được trước đó, lúc cần lấy cũng tiện, chủ yếu là vũ khí, thức ăn nhanh, món chính, gia vị và thuốc men, chất đầy bốn khay đồ dài. Sau đó, hai người lại thương lượng xem nên đem gì về cho đêm Trung thu.
Một hộp bánh Trung thu, một hộp bánh quy và kẹo, một thùng táo, một thùng nước uống. Tháng chín, tháng mười là thời điểm bán táo, lê và nhiều loại trái cây khác nên giờ mang về cũng không có gì kỳ quái, cứ nói là hái được trên núi, sẽ không ai hoài nghi. Ngoài ra còn có một bao lớn bắp cải, củ cải trắng, ớt xanh và một trái bí đao lớn.
"Cha, có muốn mang dê về luôn không?" Đường Miểu hỏi.
Đường Tư Hoàng lắc tay nói: "Bánh quy không cần lấy, kẹo chỉ lấy ra chừng hai cân, táo đổi thành lê, lần nào cũng mang táo về sẽ khiến người ta nghi ngờ, không có khả năng vận khí chúng ta lúc nào cũng tốt "tìm được táo dưới chân núi" như vậy." Dê thì không cần, mọi người gần đây sống quá an nhàn rồi, sống có gian nan, chết mới an nhàn."
Đường Miểu khó hiểu hỏi: "Ý cha là?"
Giọng Đường Tư Hoàng lạnh nhạt: "Sau khi nguy cơ tang thi bộc phát, mọi người gần như là chưa từng ăn khổ, trong tiềm thức bọn họ có thể sẽ hình thành cách nghĩ "tận thế cũng không có gì đáng sợ". Điều này về sau sẽ vô cùng bất lợi."
"Vẫn là cha chu đáo." Đường Miểu hiểu ra, bỏ toàn bộ mấy thứ dư thừa vào không gian, lòng thầm tự trách, đồng thời không khỏi nghĩ, cha cậu mà sinh ra ở cổ đại, nhất định sẽ là một đời đế vương.
Tiếp đó, hai người ra vườn hái lê, tận lực chọn những trái nhỏ nhất. Chỉ là hoàn cảnh sinh trưởng trong không gian quá tốt nên dù là trái nhỏ nhất cũng nặng hơn nửa cân.
Sáng hôm sau, tất cả đều dậy thật sớm, đúng bảy giờ xuất hiện ngoài cửa lớn. Một nữ nhân yểu điệu mỉm cười đi tới.
"Đường tiên sinh, buổi sáng tốt lành. Là thế này, người bên chúng tôi quá nhiều, nhưng lại chỉ có hai chiếc xe, không biết xe của hai người có thể chứa nhiều thêm một người không?"
******************************
Đường Miểu vừa đánh răng vừa nói: "Mấy người tối qua bảo hôm nay sẽ đi vét đồ, chúng ta có nên thu xe vào luôn không, để làm như không có ai ở đây?"
"Nghe ý tứ thì bọn họ hẳn không phải người sống sót bình thường, cũng không phải người của căn cứ WH thị, có lẽ có thể nghe ngóng được tình hình những nơi khác từ bọn họ." Đường Tư Hoàng cạo sạch mấy sợi râu mới mọc lún phún, vốc nước rửa mặt.
Đường Miểu gật đầu, thay đồ xong thì đem Charles và Hắc Uy ra ngoài trước, lại vào không gian chuẩn bị bữa sáng, còn về đám người bên ngoài, nếu quét đến chỗ bọn họ thì cậu sẽ nghe được.
Đường Miểu vừa mới vo gạo xong, chợt bị người ôm lấy từ phía sau, Đường Miểu sững sờ, lúc phục hồi tinh thần lại thì cánh tay đã buông ra.
"Có thể đặt món không?" Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm đi tới bàn ngồi xuống.
Đường Miểu cười cười: "Được thôi, ngài đây muốn ăn gì?"
Đường Tư Hoàng chống cằm, bộ dáng đầy trầm ngâm, một lúc sau ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Cái món đủ màu con làm lúc vừa ra viện là cái gì?"
"Cơm chiên dương châu sao? Sáng ăn cơm chiên ngậy lắm, để con làm thêm canh gà nấu dứa với khổ qua." Đường Miểu không nghĩ tới Đường Tư Hoàng lại nhớ rõ một chuyện nhỏ như vậy, trong lòng vui vẻ nhảy nhót không thôi, động tác hái khổ qua cũng nhẹ nhàng như bay.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Đường Miểu vội vàng nắm lấy tay Đường Tư Hoàng cùng rời khỏi không gian. Phía ngoài có người đang gõ cửa, Charles cùng Hắc Uy sủa to.
"Ha ha ha...Đại ca, nghe tiếng thì đã biết hai con chó này nhất định rất cường tráng, đủ để chúng ta ăn no một bữa rồi!"
Vừa ra đã nghe thấy lời khiến người khác khó chịu, Đường Miểu tức giận lớn giọng hỏi: "Người nào bên ngoài?"
Bên ngoài yên lặng vài giây, một giọng nam ôn hòa vang lên, lời lẽ vô cùng khách khí.
"Xin chào, chúng tôi là người sống sót đi ngang qua, vừa rồi không biết bên trong có người nên mới mạo phạm. Không biết có thể mở cửa không?"
Cửa vừa mở ra, đám người bên ngoài đã thấy một thiếu niên bề ngoài anh tuấn lạnh nhạt nhìn bọn họ, trước cửa nhà chính có một nam nhân suất khí đang ngồi. Nam nhân nọ mặc áo da sát người, ngồi trên một cái ghế bành. Khí chất tôn quý, tư thái bình thản thong dong cùng cách ăn mặc của y hoàn toàn không phù hợp với căn nhà thôn quê này. (tạo dáng lẹ vãi =.,=)
"Gâu gâu..." Charles bước lên vài bước, tiếp tục lớn tiếng kêu, làm cho nam nhân đứng đầu bị dọa đến không dám vọng động. Vừa rồi bọn họ đập cửa quá ồn ào, nên làm Charles rất bất mãn.
Đường Miểu xoa đầu Charles, âm thầm dò xét người tới. Tổng cộng ba nữ chín nam, sắc mặt ai nấy đều xanh xao, tay cầm những vũ khí bất đồng, tạm thời không phát hiện thấy vũ khí nóng.
"Các người có chuyện gì?" Đường Miểu hỏi.
Một nam nhân khí chất văn nhã tiến lên vài bước, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên Quan Hồng. Hai vị sống ở đây sao? Chúng tôi hiện tại ở căn nhà thứ tư từ phía tây đếm qua, hy vọng tối qua không quấy rầy tới hai người."
Người nói chuyện này cũng có chút ý tứ, rõ ràng nhìn ra bọn họ không phải người ở đây, còn cố ý từ điểm này gợi ra chủ đề nói chuyện. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vốn cũng có ý muốn nghe ngóng tin tức từ họ, không để ý chút tâm tư nhỏ của hắn.
"Chúng tôi cũng là người sống sót mới tới đây hôm qua. Các người từ đâu tới?"
Quan Hồng thấy nam nhân ngồi trên ghế nãy giờ không hề lên tiếng, trái lại là đứa nhỏ này ra mặt nói chuyện, cũng không cảm thấy cậu dễ khi dễ, ngược lại càng thêm cẩn thận.
"Chúng tôi là người căn cứ DT. Còn hai người?"
Đường Miểu cười để lộ hai cái lúm đồng tiền: "Quan tiên sinh, không bằng vào trước rồi nói sau. Bất quá, chỗ hơi nhỏ, chỉ sợ không đủ cho nhiều người như vậy."
Quan Hồng hiểu rõ, gọi hai thuộc hạ vào cùng mình, bảo những người khác đứng đợi ở ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Động tác đó lại làm Đường Miểu rất thưởng thức.
"Đây là cha tôi, Đường Tư Hoàng." Đường Miểu giới thiệu.
"Đường tiên sinh, rất vui được gặp anh." Quan Hồng lần đầu tiên thấy có người sống thoải mái như vậy, có chút hâm mộ cùng ghen tị, đồng thời cũng đoán được hai người này không đơn giản.
"Xin chào, mời ngồi." Đường Tư Hoàng mỉm cười, ra hiệu mời ngồi, vẫn không đứng dậy nhưng khí tràng ưu nhã lại khiến người khác không cảm thấy phản cảm với hành vi của y.
"Cám ơn, không biết Đường tiên sinh cùng tiểu thiếu gia từ đâu tới?"
Đường Tư Hoàng không đáp hỏi trước: "Vừa rồi Quan tiên sinh nói là tới từ căn cứ DT, không biết cậu có biết hiện tại cả nước có bao nhiêu căn cứ không?"
Quan Hồng trong lòng có một tia không vui, nhưng lúc Đường Miểu từ trong nhà đi ra mang theo một tách trà nóng đặt lên bàn, không vui trong lòng gã liền lập tức biến mất không còn chút tăm hơi. Chỉ cần ngửi mùi trà là đã biết đây không phải loại trà bình thường. Huống chi, thế đạo bây giờ có mấy ai còn có cơ hội ngồi uống trà?
"Từ sau khi nguy cơ bộc phát, chúng tôi vẫn luôn ở căn cứ DT, ngẫu nhiên ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng đụng phải mấy người sống sót của các căn cứ khác. Theo như tôi biết thì ở mảnh đất Hoa Trung này, hình như có ba căn cứ. Chỉ là..." Quan Hồng cười khổ một tiếng, "Bốn ngày trước, căn cứ DT đã bị quần tang thi tới càn phá, chúng tôi cả đám năm chiếc xe chạy trốn tới đây, hiện tại chỉ còn có hai chiếc và mười hai người."
(Hoa Trung: bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc)
Đường Miểu kinh hãi.
"Có chuyện như vậy? Căn cứ của các cậu có bao nhiêu người?" Đường Tư Hoàng kinh ngạc hỏi.
Quan Hồng thở một hơi dài: "Hơn năm triệu người. Hiện tại còn sống chắc không đến 10%."
"Nơi này cách WH thị không xa, các cậu có thể tới đó." Đường Tư Hoàng chỉ bọn hắn một con đường.
Quan Hồng bưng tách trà, mặt vui mừng nói: "Chẳng lẽ hai người là từ WH thị tới đây? WH thị thật sự có căn cứ? Nếu không phải căn cứ DT gần hơn thì lúc trước bọn tôi cũng tính tới WH thị rồi."
Đường Miểu nói: "Tôi có thể vẽ cho các anh một tấm bản đồ."
Quan Hồng sững sờ: "Hai vị hôm nay không định trở về căn cứ?"
"Thôn này điều kiện không tệ, chúng tôi không định về hôm nay." Đường Miểu nói.
Quan Hồng cười xấu hổ, đặt tách trà xuống: "Chúng tôi mấy hôm nay bôn ba cả một đoạn đường dài, vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, cũng định tạm nghỉ ở thôn này. Đường tiên sinh, nếu các anh không ngại, chúng tôi muốn đi cùng hai người."
Đường Tư Hoàng nhấp một ngụm trà, hào phóng nói: "Đương nhiên có thể, bất quá bình thường chúng tôi luôn dùng tốc độ nhanh nhất bỏ qua tang thi. Tôi lo không biết xe của các cậu có thể đuổi theo hay không."
Chiếc Land Rover đã được cải tiến đậu trong sân, Quan Hồng đã sớm chú ý tới, cũng không cho rằng Đường Tư Hoàng nói mà không có lý do, thầm nghĩ quả thật có thể không theo kịp được, nhưng vẫn phải cố, gật đầu nói: "Nhất định không thành vấn đề."
Đường Tư Hoàng gật đầu.
Một thuộc hạ của Quan Hồng lúc này bước lên một bước, nói: "Đường tiên sinh, không biết hai người đã ăn sáng chưa? Sáng nay chúng tôi tìm được trong thôn không ít thứ tốt, hai người nếu chưa ăn thì cùng qua ăn đi."
Quan Hồng thầm mắng mình hồ đồ, cũng vội vàng mời: "Đúng đúng, trong đội tôi có một người là đầu bếp, tay nghề rất tốt."
Đường Tư Hoàng nói: "Cám ơn. Chúng tôi đã ăn rồi."
Quan Hồng biết mình nên cáo từ, vội vàng uống hết tách trà rồi đứng dậy.
"Cám ơn Đường tiên sinh, vậy chúng ta khi nào xuất phát?"
"7 giờ sáng mai."
"Được, vậy mai gặp."
Mấy người Quan Hồng rời đi, Đường Miểu liền đóng cửa lại, hai người hai chó tiến vào không gian. Ăn xong bữa sáng, cả hai cùng đến vườn trái cây hái nho. Những trái nho tím tròn căng mọng nước lóng lánh như phát sáng, trông vô cùng mê người.
Đường Tư Hoàng chỉ cần nói phương pháp làm rượu nho một lần, Đường Miểu đã hiểu. Hai người trước tiên đi hái mấy chùm nho bỏ vào giỏ, mỗi người chuyển một cái ghế tới cạnh bàn, tách từng trái nho ra, thịt, vỏ và hạt nho đều đem đi rửa sạch, để ráo nước rồi bỏ vào bình thủy tinh. Charles và Hắc Uy không giúp được gì, ngồi cạnh giúp vui, Đường Miểu thỉnh thoảng lại ném mấy trái nho cho chúng, hai con táp đến vang lên tiếng nước nhóp nhép. Chó ăn nho, kể ra đúng là kỳ quái.
Hai người bận rộn chừng một tiếng mới tách xong toàn bộ số nho, chứa đầy bình chừng 70%, đóng nắp lại nhưng không quá chặt. Bước đầu tiên hoàn thành. Bước thứ hai là, trong vòng bốn ngày, mỗi ngày dùng đũa ép vỏ nho xuống dịch rượu phía dưới hai lần, nắp cũng đóng lại.
Ủ rượu nho không phải chuyện chỉ một hai ngày là xong. Hai cha con chèo thuyền câu cá cả buổi sáng, chiều bắt đầu sửa sang chỉnh lý lại nhà kho. Bỏ những đồ vật thường dùng vào khay chứa đồ tìm được trước đó, lúc cần lấy cũng tiện, chủ yếu là vũ khí, thức ăn nhanh, món chính, gia vị và thuốc men, chất đầy bốn khay đồ dài. Sau đó, hai người lại thương lượng xem nên đem gì về cho đêm Trung thu.
Một hộp bánh Trung thu, một hộp bánh quy và kẹo, một thùng táo, một thùng nước uống. Tháng chín, tháng mười là thời điểm bán táo, lê và nhiều loại trái cây khác nên giờ mang về cũng không có gì kỳ quái, cứ nói là hái được trên núi, sẽ không ai hoài nghi. Ngoài ra còn có một bao lớn bắp cải, củ cải trắng, ớt xanh và một trái bí đao lớn.
"Cha, có muốn mang dê về luôn không?" Đường Miểu hỏi.
Đường Tư Hoàng lắc tay nói: "Bánh quy không cần lấy, kẹo chỉ lấy ra chừng hai cân, táo đổi thành lê, lần nào cũng mang táo về sẽ khiến người ta nghi ngờ, không có khả năng vận khí chúng ta lúc nào cũng tốt "tìm được táo dưới chân núi" như vậy." Dê thì không cần, mọi người gần đây sống quá an nhàn rồi, sống có gian nan, chết mới an nhàn."
Đường Miểu khó hiểu hỏi: "Ý cha là?"
Giọng Đường Tư Hoàng lạnh nhạt: "Sau khi nguy cơ tang thi bộc phát, mọi người gần như là chưa từng ăn khổ, trong tiềm thức bọn họ có thể sẽ hình thành cách nghĩ "tận thế cũng không có gì đáng sợ". Điều này về sau sẽ vô cùng bất lợi."
"Vẫn là cha chu đáo." Đường Miểu hiểu ra, bỏ toàn bộ mấy thứ dư thừa vào không gian, lòng thầm tự trách, đồng thời không khỏi nghĩ, cha cậu mà sinh ra ở cổ đại, nhất định sẽ là một đời đế vương.
Tiếp đó, hai người ra vườn hái lê, tận lực chọn những trái nhỏ nhất. Chỉ là hoàn cảnh sinh trưởng trong không gian quá tốt nên dù là trái nhỏ nhất cũng nặng hơn nửa cân.
Sáng hôm sau, tất cả đều dậy thật sớm, đúng bảy giờ xuất hiện ngoài cửa lớn. Một nữ nhân yểu điệu mỉm cười đi tới.
"Đường tiên sinh, buổi sáng tốt lành. Là thế này, người bên chúng tôi quá nhiều, nhưng lại chỉ có hai chiếc xe, không biết xe của hai người có thể chứa nhiều thêm một người không?"
******************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất