Quyển 2 Chương 28: Quyển 2 Chương 149
"Con chỉ cần nhớ kỹ một điều, ta là papa của con, Đường Miểu là em trai con, thế là đủ rồi." Đường Tư Hoàng xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh lại sắc bén liếc hắn một cái rồi cất bước rời đi.
Đường Hâm trong lòng thoáng kinh ngạc, có cái gì đó lóe lên trong đầu hắn nhưng lại bị hắn vô thức xem nhẹ, nhún nhún vai, tiếp tục tập bắn tên. Kỳ thật hắn vẫn luôn nghi ngờ papa và Đường Miểu hình như đang có bí mật gì đó, bất quá bọn họ đều là người một nhà, sẽ không làm gì tổn hại đến hắn. Vừa nghĩ thế, cái gọi là "bí mật" kia cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Đường Tư Hoàng trở về phòng, không đẩy cửa vào, biết Đường Miểu lại tiến vào không gian, thì quay người xuống lầu.
Bởi vì cứ luôn làm "vệ sĩ" cho Đường Tư Hoàng, nên cơ hội để Đường Miểu luyện tập ít đến đáng thương, hiện tại tinh thần lực của cậu vẫn còn dừng lại ở trình độ sơ cấp. Bất quá, so với người bình thường thì cậu cũng đã được xem như một cao thủ. Chỉ là hiện tại tang thi tiến hóa ngày càng nhiều, nên cảm giác nguy cơ cũng càng lúc càng nặng, thực lực càng sớm tăng lên, đối với cậu lại càng có lợi.
Cậu vào không gian đến tận khi Đường Tư Hoàng gọi, mới phát hiện đã là sáng hôm sau, đã đến phiên tổ một và tổ hai đi làm nhiệm vụ.
Đến tòa hành chính, Đường Miểu đi ra xem bảng thông báo trước, nhiệm vụ treo giải cao nhất lại thay đổi.
"Thu thập hạt giống..."
Bên cạnh có một người đang xếp hàng ôm tay đáp lời Đường Miểu: "A, tôi biết cậu, thân thủ của cậu rất lợi hại. Cậu trong quân đoàn hoa quả đúng không?"
Đường Miểu từ chối cho ý kiến cười cười, đoán chừng người này chắc đã gặp cậu ở quảng trường âm nhạc.
Người nọ là một tên thích tán phét, mặt có chút vui mừng: "Nhiệm vụ xếp thứ nhất này có không ít người nhận đấy. Nghe nói căn cứ định khai khẩn ruộng đồng trồng rau trồng lương thực. Mọi người đều rất chờ mong, nên người nhận nhiệm vụ cũng đặc biệt nhiều, trước các cậu đã có ba tiểu đội sinh tồn nhận nhiệm vụ này rồi."
Đường Miểu thấy gã biết không ít tin tức, móc một điếu thuốc trong bao thuốc ra, đưa cho gã rồi hỏi: "Trên đó viết "Địa điểm chỉ định: D thị", chẳng lẽ vì D thị vốn đã có cơ sở hạt giống gì đó?"
"Gã nói nhiều" mừng rỡ tiếp nhận niềm vui ngoài ý muốn này, nhìn chằm chằm thuốc lá, thần sắc vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn lập tức "rút lui" lại muốn ở lâu thêm một lúc, miệng lại càng nhiệt tình: "Đúng thế, bên đó trước kia có một công ty con chuyên sản xuất hạt giống khá lớn. Nếu các cậu muốn nhận nhiệm vụ này thì có thể qua bên kia lĩnh một tấm bản đồ miễn phí. Tôi vừa thấy có người qua lấy rồi đó."
Đường Miểu nói cám ơn gã một tiếng, có chút động tâm, trở về bên người Đường Tư Hoàng: "Cha, không bằng chúng ta cũng đi đi, có thể mang về một chút hạt giống rồi tự trồng."
"Đúng thế." Đường Văn cũng nghĩ nên đi một chuyến, "Nếu không trồng trọt, thức ăn trên địa cầu đang càng lúc càng ít đi, một ngày nào đó sẽ cạn kiệt không còn gì nữa."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Đường Hâm, con với Phùng Dã đi nhận bản đồ địa hình đi."
Hiện tại 99% các nhà xưởng đã ngừng sản xuất, bản đồ trong tay Đường Hâm là vẽ bằng tay, tuy thô ráp nhưng lại đơn giản dễ nhìn, có ghi rõ những tiêu chí chính yếu. D thị nằm ở phía bắc WH thị, một đường chạy đi phải băng qua hơn hai mươi thôn trang, ba thị trấn nhỏ. Thôn trấn nhiều có nghĩa là khả năng gặp phải tang thi lớn, Đường Tư Hoàng cho Đường Thất trở về lấy thêm tên và đạn, lại mang thêm thức ăn cần trong hai ngày, ba chiếc xe lúc đó mới rời khỏi căn cứ. Kỹ thuật lái xe của Đường Hâm không tệ, vừa nhanh lại ổn định, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng căn cứ phía sau.
Trời xanh mây trắng, một cơn gió thổi qua, mang tới cảm giác man mát khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu. Cây cối đã sớm khô héo, lá khô theo làn gió nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động, trước khi chạm đất còn xoay vài vòng giữa không trung. Đây thật ra có thể là khoảng thời gian vô cùng dễ chịu — nếu không phải ngẫu nhiên thấy được những tang thi nằm bất động ven đường, hoặc là cụt tay, hoặc là mất đầu, hoặc là trên người có cắm dao găm, ngực thủng một lỗ máu lớn, lộ ra phần máu thịt hư thối máu me be bét.
Trong căn cứ và thế giới bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, có lẽ bọn họ vẫn chưa thật sự thích ứng được cái "tận thế" này, có lẽ vì nội tâm bọn họ vẫn còn mềm lòng, cho đến giờ, mỗi lần ra vào căn cứ, bọn họ cứ như bay từ một thế giới này qua một thế giới khác, nên luôn cần một hai phút trầm mặc để thích ứng.
So ra, Đường Miểu lại như vô tâm vô phế, nằm ở băng ghế sau cầm MPS xem phim.
Đường Hâm qua kính chiếu hậu nhìn ra sau một cái, lòng thầm than một tiếng, có đôi khi hắn thật sự rất hâm mộ Đường Miểu luôn vô ưu vô lự.
Đương nhiên, hắn không biết được rằng Đường Miểu cũng không phải thật sự không buồn lo gì, mà là cậu hiểu được, dù nghĩ nhiều cũng vô dụng, hơn nữa, là vì cậu có nơi để ỷ lại, nhất là người mình yêu nhất cũng ở bên cạnh, nên áp lực phải chịu cũng nhỏ hơn nhiều so với người khác.
Hơn 3 giờ chiều, trời đột nhiên tối sầm. Mây đen tụ lại càng lúc càng nhiều, Đường Hâm hơi nôn nóng, sợ trời mưa nên chạy nhanh hơn.
Không đến năm phút, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng sét vang dội. Đường Miểu giật mình bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa to như trút nước. Mấy người trong xe đều gần như ngay lập tức cảm giác được nhiệt độ giảm xuống. Mưa to đến nỗi như có một bức màn ngăn phía trước, bên ngoài nhanh chóng trở nên tối mịt mờ, tựa như trời đất hợp thành một thể, mông lung một mảnh, nhìn không thấy ranh giới.
"Papa, không thể tiếp tục đi nữa, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường đi." Đường Hâm phải nói lớn tiếng mới có thể làm Đường Tư Hoàng nghe thấy.
Đường Tư Hoàng nhìn bản đồ: "Tiếp tục đi đi, chạy chậm một chút, còn 5, 6 dặm nữa là đến Trình gia thôn."
Bầu trời âm u mờ tối như mới rạng sáng 6 giờ, trong làn mưa bụi đột nhiên xuất hiện vài bóng đen lưng còng xuống, lắc la lắc lẻo di động, giữa cơn mưa to càng tăng thêm vẻ quỷ dị. Đường Hâm không dám dừng xe, tăng tốc một chút chạy thẳng về trước, bánh xe lăn qua những ổ gà, làm nước bùn trong đó văng tung tóe.
Lòng đầy kinh hãi chạy chừng 10 phút, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thôn trang cách đó không xa, nó đứng bất động trong mưa, tựa như một con quái thú đang ngủ đông. Cuộc sống của người dân trong thôn này không tệ, phòng ốc trên cơ bản đều là nhà hai tầng, phía sau có sân nhỏ. Sau khi vào thôn, Đường Hâm từ từ giảm tốc, chọn một căn nhà rồi dừng lại.
Mưa lạnh thấu tim. Mọi người đậu xe, lưng mang ba lô vọt vào mái hiên, cả người gần như ướt sũng, nhịn không được rùng mình một cái. Charles cùng Hắc Uy giũ người, nước văng ra đầy đất.
Trong nhà tối om, Đường Thất cùng Phùng Dã cầm đèn pin nhẹ nhàng đẩy cửa vào, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, không phát hiện có nguy hiểm, lúc này tất cả mới vào nhà.
Cơn mưa này rất lớn, mọi người tuy đã chạy nhanh vào nhưng vẫn bị ướt. Đường Võ ra sau nhà, tìm được một đống củi khô trong nhà bếp, lại kiếm được một cái chậu inox, bỏ củi vào chậu, nhóm lửa lên xem như chậu than.
"Con lên lầu xem có quần áo sạch không." Đường Hâm nói.
"Cha, cha lau trước đi." Đường Miểu lấy một cái khăn khô ra đưa cho Đường Tư Hoàng xong liền cướp đường chạy lên cầu thang trước, "Em đi cho."
Đường Hâm còn cảm thấy thằng em nhà mình rốt cuộc cũng biết tôn kính anh trai, híp mắt cười, thần sắc có chút vui mừng.
Đường Tư Hoàng nhìn cầu thang u tối, nói với Đường Miểu: "Nhớ cẩn thận dưới chân."
"Dạ."
Chỉ một lúc sau, Đường Miểu người mặc một cái áo len tay dài màu cà phê và quần dài, tay ôm một đống quần áo xuống lầu. Mọi người thay đồ khô, vừa sưởi ấm, vừa đem quần áo vắt lên cành cây hong khô.
Đèn pin mở mức lớn nhất đặt lên bàn. "Loảng xoảng", cửa sổ đột nhiên bị thổi bung ra, cơn gió mạnh thổi vào mang theo nước mưa, khí lạnh đập vào mọi người. Phùng Dã vội vàng chạy tới đóng kín cửa sổ lại, cài chốt cửa.
"Nếu cứ như vậy thì đêm nay khẳng định phải qua đêm ở chỗ này rồi." Đường Miểu phát cho mỗi người một cái khăn, vừa lau tóc vừa nói.
Đường Văn nhận lấy rồi quan sát: "Khăn này là khăn mới, vẫn còn giữ nguyên giá tiền này, có thể giữ lại tiếp tục dùng."
Đường Thất lo lắng nhìn sắc trời mờ tối: "Mùa này nhiều gió ít mưa, đúng ra cơn mưa này không nên lớn đến vậy. Xem ra không hết liền được đâu."
"Cũng chỉ đành đợi vậy." Đường Võ lên tiếng.
Đường Miểu đi xem hết toàn bộ các căn phòng, tầng trệt có một phòng có giường, hai phòng ở tầng trên chỉ một phòng có giường, nếu lấy hết toàn bộ đệm trong nhà ra thì cũng đủ cho bảy người ngủ. Cậu mở cửa sổ lầu hai, cầm ống nhòm nhìn ra ngoài. Mưa vẫn to như thác đổ, chỉ có thể thấy được trong mưa mấy cái bóng lờ mờ ở căn nhà cách đó không xa, không thể nhìn rõ thứ gì. Bỗng nhiên, con đường lớn phía nam xuất hiện hai đốm sáng đang di động, Đường Miểu nhìn chăm chú, thấy một chiếc xe đang chạy nhanh về phía này, liền cầm lấy bộ đàm.
"Cha, phía nam của thôn có xe tới gần. Hết."
Một lúc sau, trong bộ đàm truyền tới giọng Đường Tư Hoàng: "Mấy chiếc? Có thể thấy rõ là ai không? Hết."
"Một chiếc xe con, một chiếc xe tải. Không thấy rõ được. Hết."
Nói đến thật đúng là trùng hợp, nhóm người này chẳng phải ai khác, chính là Hắc Lang đội. Hắc Lang ngồi ở xe đầu, bỗng nhiên có cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm. Hơn mười năm lăn lộn trong hắc đạo cũng chẳng phải để trưng chơi, lập tức cảnh giác.
Đúng lúc này, tên đàn em Phương Tử ngồi bên ghế lái cả kinh nói: "Lão đại, anh nhìn chiếc xe đằng trước đi! Đó chẳng phải chiếc Land Rover của quân đoàn hoa quả sao?"
"Hử?" Hắc Lang cũng lộ vẻ ngoài ý muốn, tập trung nhìn, quả nhiên là thế.
"Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp!" Phương Tử giận dữ nghiêng đầu, "Quân đoàn hoa quả gần đây chia tổ hoạt động, hiện tại khẳng định rất ít người. Lão đại, chúng ta nhân cơ hội tiêu diệt bọn nó đi! Thế nào?"
"Câm miệng!" Hắc Lang đập đầu tên kia một cái, "Suốt ngày chỉ biết "tiêu diệt" "tiêu diệt"! Tiếp tục chạy đi, tối nay chúng ta sẽ ở căn nhà phía tây bọn họ."
"Dạ, lão đại." Phương Tử xoa đầu, tiếp tục lái.
Bên cửa sổ lầu hai, đám Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thấy hai chiếc xe kia đi ngang qua cửa nhà bọn họ, dừng lại trước căn nhà bên phải. Mười bốn, mười lăm người từ hai chiếc xe đi xuống, đội mưa vọt vào nhà.
"Là Hắc Lang đội. Cha, bọn hắn như thế là có ý gì?" Đường Miểu cau mày hỏi. Bố cục nhà ở thôn này khá có quy tắc, toàn bộ đều tọa bắc triều nam, có tổng cộng ba dãy, bị con đường quốc lộ đi từ phía bắc xuôi xuống chia ra làm hai. Vị trí của bọn họ ở ngay dãy thứ nhất bên trái quốc lộ bắc, phía đông bên này còn hai căn nhà nữa, cả hai đều nằm cạnh quốc lộ. Nhiều nhà như vậy, Hắc Lang đội lại chọn ngay căn kế bên bọn họ.
"Cứ mặc kệ bọn họ định làm gì, bây giờ sắp xếp người lên lầu hai trực đi, nhớ chú ý kỹ động tĩnh xung quanh. Tối nay toàn bộ ngủ ở lầu một." Đường Tư Hoàng nói.
———————————
*********************************
Đường Hâm trong lòng thoáng kinh ngạc, có cái gì đó lóe lên trong đầu hắn nhưng lại bị hắn vô thức xem nhẹ, nhún nhún vai, tiếp tục tập bắn tên. Kỳ thật hắn vẫn luôn nghi ngờ papa và Đường Miểu hình như đang có bí mật gì đó, bất quá bọn họ đều là người một nhà, sẽ không làm gì tổn hại đến hắn. Vừa nghĩ thế, cái gọi là "bí mật" kia cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Đường Tư Hoàng trở về phòng, không đẩy cửa vào, biết Đường Miểu lại tiến vào không gian, thì quay người xuống lầu.
Bởi vì cứ luôn làm "vệ sĩ" cho Đường Tư Hoàng, nên cơ hội để Đường Miểu luyện tập ít đến đáng thương, hiện tại tinh thần lực của cậu vẫn còn dừng lại ở trình độ sơ cấp. Bất quá, so với người bình thường thì cậu cũng đã được xem như một cao thủ. Chỉ là hiện tại tang thi tiến hóa ngày càng nhiều, nên cảm giác nguy cơ cũng càng lúc càng nặng, thực lực càng sớm tăng lên, đối với cậu lại càng có lợi.
Cậu vào không gian đến tận khi Đường Tư Hoàng gọi, mới phát hiện đã là sáng hôm sau, đã đến phiên tổ một và tổ hai đi làm nhiệm vụ.
Đến tòa hành chính, Đường Miểu đi ra xem bảng thông báo trước, nhiệm vụ treo giải cao nhất lại thay đổi.
"Thu thập hạt giống..."
Bên cạnh có một người đang xếp hàng ôm tay đáp lời Đường Miểu: "A, tôi biết cậu, thân thủ của cậu rất lợi hại. Cậu trong quân đoàn hoa quả đúng không?"
Đường Miểu từ chối cho ý kiến cười cười, đoán chừng người này chắc đã gặp cậu ở quảng trường âm nhạc.
Người nọ là một tên thích tán phét, mặt có chút vui mừng: "Nhiệm vụ xếp thứ nhất này có không ít người nhận đấy. Nghe nói căn cứ định khai khẩn ruộng đồng trồng rau trồng lương thực. Mọi người đều rất chờ mong, nên người nhận nhiệm vụ cũng đặc biệt nhiều, trước các cậu đã có ba tiểu đội sinh tồn nhận nhiệm vụ này rồi."
Đường Miểu thấy gã biết không ít tin tức, móc một điếu thuốc trong bao thuốc ra, đưa cho gã rồi hỏi: "Trên đó viết "Địa điểm chỉ định: D thị", chẳng lẽ vì D thị vốn đã có cơ sở hạt giống gì đó?"
"Gã nói nhiều" mừng rỡ tiếp nhận niềm vui ngoài ý muốn này, nhìn chằm chằm thuốc lá, thần sắc vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn lập tức "rút lui" lại muốn ở lâu thêm một lúc, miệng lại càng nhiệt tình: "Đúng thế, bên đó trước kia có một công ty con chuyên sản xuất hạt giống khá lớn. Nếu các cậu muốn nhận nhiệm vụ này thì có thể qua bên kia lĩnh một tấm bản đồ miễn phí. Tôi vừa thấy có người qua lấy rồi đó."
Đường Miểu nói cám ơn gã một tiếng, có chút động tâm, trở về bên người Đường Tư Hoàng: "Cha, không bằng chúng ta cũng đi đi, có thể mang về một chút hạt giống rồi tự trồng."
"Đúng thế." Đường Văn cũng nghĩ nên đi một chuyến, "Nếu không trồng trọt, thức ăn trên địa cầu đang càng lúc càng ít đi, một ngày nào đó sẽ cạn kiệt không còn gì nữa."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Đường Hâm, con với Phùng Dã đi nhận bản đồ địa hình đi."
Hiện tại 99% các nhà xưởng đã ngừng sản xuất, bản đồ trong tay Đường Hâm là vẽ bằng tay, tuy thô ráp nhưng lại đơn giản dễ nhìn, có ghi rõ những tiêu chí chính yếu. D thị nằm ở phía bắc WH thị, một đường chạy đi phải băng qua hơn hai mươi thôn trang, ba thị trấn nhỏ. Thôn trấn nhiều có nghĩa là khả năng gặp phải tang thi lớn, Đường Tư Hoàng cho Đường Thất trở về lấy thêm tên và đạn, lại mang thêm thức ăn cần trong hai ngày, ba chiếc xe lúc đó mới rời khỏi căn cứ. Kỹ thuật lái xe của Đường Hâm không tệ, vừa nhanh lại ổn định, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng căn cứ phía sau.
Trời xanh mây trắng, một cơn gió thổi qua, mang tới cảm giác man mát khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu. Cây cối đã sớm khô héo, lá khô theo làn gió nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động, trước khi chạm đất còn xoay vài vòng giữa không trung. Đây thật ra có thể là khoảng thời gian vô cùng dễ chịu — nếu không phải ngẫu nhiên thấy được những tang thi nằm bất động ven đường, hoặc là cụt tay, hoặc là mất đầu, hoặc là trên người có cắm dao găm, ngực thủng một lỗ máu lớn, lộ ra phần máu thịt hư thối máu me be bét.
Trong căn cứ và thế giới bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, có lẽ bọn họ vẫn chưa thật sự thích ứng được cái "tận thế" này, có lẽ vì nội tâm bọn họ vẫn còn mềm lòng, cho đến giờ, mỗi lần ra vào căn cứ, bọn họ cứ như bay từ một thế giới này qua một thế giới khác, nên luôn cần một hai phút trầm mặc để thích ứng.
So ra, Đường Miểu lại như vô tâm vô phế, nằm ở băng ghế sau cầm MPS xem phim.
Đường Hâm qua kính chiếu hậu nhìn ra sau một cái, lòng thầm than một tiếng, có đôi khi hắn thật sự rất hâm mộ Đường Miểu luôn vô ưu vô lự.
Đương nhiên, hắn không biết được rằng Đường Miểu cũng không phải thật sự không buồn lo gì, mà là cậu hiểu được, dù nghĩ nhiều cũng vô dụng, hơn nữa, là vì cậu có nơi để ỷ lại, nhất là người mình yêu nhất cũng ở bên cạnh, nên áp lực phải chịu cũng nhỏ hơn nhiều so với người khác.
Hơn 3 giờ chiều, trời đột nhiên tối sầm. Mây đen tụ lại càng lúc càng nhiều, Đường Hâm hơi nôn nóng, sợ trời mưa nên chạy nhanh hơn.
Không đến năm phút, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng sét vang dội. Đường Miểu giật mình bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa to như trút nước. Mấy người trong xe đều gần như ngay lập tức cảm giác được nhiệt độ giảm xuống. Mưa to đến nỗi như có một bức màn ngăn phía trước, bên ngoài nhanh chóng trở nên tối mịt mờ, tựa như trời đất hợp thành một thể, mông lung một mảnh, nhìn không thấy ranh giới.
"Papa, không thể tiếp tục đi nữa, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường đi." Đường Hâm phải nói lớn tiếng mới có thể làm Đường Tư Hoàng nghe thấy.
Đường Tư Hoàng nhìn bản đồ: "Tiếp tục đi đi, chạy chậm một chút, còn 5, 6 dặm nữa là đến Trình gia thôn."
Bầu trời âm u mờ tối như mới rạng sáng 6 giờ, trong làn mưa bụi đột nhiên xuất hiện vài bóng đen lưng còng xuống, lắc la lắc lẻo di động, giữa cơn mưa to càng tăng thêm vẻ quỷ dị. Đường Hâm không dám dừng xe, tăng tốc một chút chạy thẳng về trước, bánh xe lăn qua những ổ gà, làm nước bùn trong đó văng tung tóe.
Lòng đầy kinh hãi chạy chừng 10 phút, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thôn trang cách đó không xa, nó đứng bất động trong mưa, tựa như một con quái thú đang ngủ đông. Cuộc sống của người dân trong thôn này không tệ, phòng ốc trên cơ bản đều là nhà hai tầng, phía sau có sân nhỏ. Sau khi vào thôn, Đường Hâm từ từ giảm tốc, chọn một căn nhà rồi dừng lại.
Mưa lạnh thấu tim. Mọi người đậu xe, lưng mang ba lô vọt vào mái hiên, cả người gần như ướt sũng, nhịn không được rùng mình một cái. Charles cùng Hắc Uy giũ người, nước văng ra đầy đất.
Trong nhà tối om, Đường Thất cùng Phùng Dã cầm đèn pin nhẹ nhàng đẩy cửa vào, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, không phát hiện có nguy hiểm, lúc này tất cả mới vào nhà.
Cơn mưa này rất lớn, mọi người tuy đã chạy nhanh vào nhưng vẫn bị ướt. Đường Võ ra sau nhà, tìm được một đống củi khô trong nhà bếp, lại kiếm được một cái chậu inox, bỏ củi vào chậu, nhóm lửa lên xem như chậu than.
"Con lên lầu xem có quần áo sạch không." Đường Hâm nói.
"Cha, cha lau trước đi." Đường Miểu lấy một cái khăn khô ra đưa cho Đường Tư Hoàng xong liền cướp đường chạy lên cầu thang trước, "Em đi cho."
Đường Hâm còn cảm thấy thằng em nhà mình rốt cuộc cũng biết tôn kính anh trai, híp mắt cười, thần sắc có chút vui mừng.
Đường Tư Hoàng nhìn cầu thang u tối, nói với Đường Miểu: "Nhớ cẩn thận dưới chân."
"Dạ."
Chỉ một lúc sau, Đường Miểu người mặc một cái áo len tay dài màu cà phê và quần dài, tay ôm một đống quần áo xuống lầu. Mọi người thay đồ khô, vừa sưởi ấm, vừa đem quần áo vắt lên cành cây hong khô.
Đèn pin mở mức lớn nhất đặt lên bàn. "Loảng xoảng", cửa sổ đột nhiên bị thổi bung ra, cơn gió mạnh thổi vào mang theo nước mưa, khí lạnh đập vào mọi người. Phùng Dã vội vàng chạy tới đóng kín cửa sổ lại, cài chốt cửa.
"Nếu cứ như vậy thì đêm nay khẳng định phải qua đêm ở chỗ này rồi." Đường Miểu phát cho mỗi người một cái khăn, vừa lau tóc vừa nói.
Đường Văn nhận lấy rồi quan sát: "Khăn này là khăn mới, vẫn còn giữ nguyên giá tiền này, có thể giữ lại tiếp tục dùng."
Đường Thất lo lắng nhìn sắc trời mờ tối: "Mùa này nhiều gió ít mưa, đúng ra cơn mưa này không nên lớn đến vậy. Xem ra không hết liền được đâu."
"Cũng chỉ đành đợi vậy." Đường Võ lên tiếng.
Đường Miểu đi xem hết toàn bộ các căn phòng, tầng trệt có một phòng có giường, hai phòng ở tầng trên chỉ một phòng có giường, nếu lấy hết toàn bộ đệm trong nhà ra thì cũng đủ cho bảy người ngủ. Cậu mở cửa sổ lầu hai, cầm ống nhòm nhìn ra ngoài. Mưa vẫn to như thác đổ, chỉ có thể thấy được trong mưa mấy cái bóng lờ mờ ở căn nhà cách đó không xa, không thể nhìn rõ thứ gì. Bỗng nhiên, con đường lớn phía nam xuất hiện hai đốm sáng đang di động, Đường Miểu nhìn chăm chú, thấy một chiếc xe đang chạy nhanh về phía này, liền cầm lấy bộ đàm.
"Cha, phía nam của thôn có xe tới gần. Hết."
Một lúc sau, trong bộ đàm truyền tới giọng Đường Tư Hoàng: "Mấy chiếc? Có thể thấy rõ là ai không? Hết."
"Một chiếc xe con, một chiếc xe tải. Không thấy rõ được. Hết."
Nói đến thật đúng là trùng hợp, nhóm người này chẳng phải ai khác, chính là Hắc Lang đội. Hắc Lang ngồi ở xe đầu, bỗng nhiên có cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm. Hơn mười năm lăn lộn trong hắc đạo cũng chẳng phải để trưng chơi, lập tức cảnh giác.
Đúng lúc này, tên đàn em Phương Tử ngồi bên ghế lái cả kinh nói: "Lão đại, anh nhìn chiếc xe đằng trước đi! Đó chẳng phải chiếc Land Rover của quân đoàn hoa quả sao?"
"Hử?" Hắc Lang cũng lộ vẻ ngoài ý muốn, tập trung nhìn, quả nhiên là thế.
"Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp!" Phương Tử giận dữ nghiêng đầu, "Quân đoàn hoa quả gần đây chia tổ hoạt động, hiện tại khẳng định rất ít người. Lão đại, chúng ta nhân cơ hội tiêu diệt bọn nó đi! Thế nào?"
"Câm miệng!" Hắc Lang đập đầu tên kia một cái, "Suốt ngày chỉ biết "tiêu diệt" "tiêu diệt"! Tiếp tục chạy đi, tối nay chúng ta sẽ ở căn nhà phía tây bọn họ."
"Dạ, lão đại." Phương Tử xoa đầu, tiếp tục lái.
Bên cửa sổ lầu hai, đám Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thấy hai chiếc xe kia đi ngang qua cửa nhà bọn họ, dừng lại trước căn nhà bên phải. Mười bốn, mười lăm người từ hai chiếc xe đi xuống, đội mưa vọt vào nhà.
"Là Hắc Lang đội. Cha, bọn hắn như thế là có ý gì?" Đường Miểu cau mày hỏi. Bố cục nhà ở thôn này khá có quy tắc, toàn bộ đều tọa bắc triều nam, có tổng cộng ba dãy, bị con đường quốc lộ đi từ phía bắc xuôi xuống chia ra làm hai. Vị trí của bọn họ ở ngay dãy thứ nhất bên trái quốc lộ bắc, phía đông bên này còn hai căn nhà nữa, cả hai đều nằm cạnh quốc lộ. Nhiều nhà như vậy, Hắc Lang đội lại chọn ngay căn kế bên bọn họ.
"Cứ mặc kệ bọn họ định làm gì, bây giờ sắp xếp người lên lầu hai trực đi, nhớ chú ý kỹ động tĩnh xung quanh. Tối nay toàn bộ ngủ ở lầu một." Đường Tư Hoàng nói.
———————————
*********************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất