Quyển 3 Chương 20: Mộng
Lúc trở lại căn cứ thì đã hơn năm giờ, mấy người Đường Miểu trong lòng đã nguội lạnh — cửa vẫn đóng chặt, trên đầu tường cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Không ít người giống bọn họ bị nhốt ngoài căn cứ, đậu xe đầy trước cửa, tất cả đều trốn trong xe, cũng không cách nào nghe ngóng được tình huống bên trong hiện tại.
"Đợi đến sáng mai hẳn là đủ rồi." Đường Tư Hoàng lên tiếng.
"Ừm." Đường Miểu không yên lòng đáp.
Đường Tư Hoàng quay đầu qua: "Vẫn còn giận?"
"Không có." Đường Miểu vờ như không có gì, quyết định phải cố nghĩ ra cách để Đường Tư Hoàng hoàn toàn thay đổi cách nhìn về mình.
Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hơn 20 phút sau, y vẫn không có hành động gì.
Đường Miểu trong lòng cười khan hai tiếng. Không thể nào, đây là...tức giận sao? Cậu nhẹ nhàng di chuyển, qua kính cửa xe lén nhìn biểu tình của Đường Tư Hoàng. Trong lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Tư Hoàng trên kính, tim cậu không khỏi đập lệch một nhịp, không được tự nhiên thu tầm mắt lại, trong lòng có chút chua xót. Tâm tư thầm yêu đau khổ này đến chừng nào mới chấm dứt đây?
Bầu không khí trong xe có chút băng lãnh. Đường Miểu không rõ có phải chỉ có cậu có cảm giác này không, cầm lấy bộ đàm thử chỉnh một chút, vẫn không dùng được.
Cậu thả bộ đàm lại, gượng gạo đến nỗi muốn nện đất. Nên làm gì để không khí hòa hoãn xuống đây? Hỏi cha đói chưa? Hay là vờ thấy lạnh, trực tiếp nhích qua dựa lên người cha?
"Khụ...cha, cổ cha có nhức mỏi không?"
Đường Tư Hoàng nghiêng đầu trừng cậu một cái, Đường Miểu cả kinh rụt người lại.
Đường Tư Hoàng đưa tay nói: "Nước."
Bất kể thế nào, bầu không khí cuối cùng cũng không còn cứng nhắc nữa. Đường Miểu thầm bĩu môi, bên ngoài lại cười tươi với y, lấy chai nước ra đưa cho y.
Đường Tư Hoàng lắc lắc cổ, hình như thấy không thoải mái lắm. Đường Miểu vội vàng sáp qua, đấm bóp mát-xa cho y. Dù trong xe có mở hệ thống sưởi nhưng tại sao nhiệt độ trên đầu ngón tay lại cao đến bất thường đến vậy? Trong lòng Đường Miểu cũng dâng lên một ngọn lửa, nhưng không dám làm gì xằng bậy, ra vẻ tự nhiên thu tay lại, cười cười dựa trên người Đường Tư Hoàng, đưa cho y một hộp dâu.
"Cha, cha đói không? Con đi làm cơm."
Bọn Đường Võ bên kia chỉ có thể chịu khổ một chút, nhịn thêm một đêm. Chỉ hy vọng sẽ có người kích phát ra dị năng không gian, thế thì về sau đồ trong không gian của cậu có thể để mọi người cùng hưởng rồi.
Đường Tư Hoàng đưa tay chọc chọc vào lúm đồng tiền của cậu một chút mới nói: "Không cần làm nhiều, làm chút canh nóng là được."
"Dạ..." Đường Miểu che má, tức giận mà không dám nói gì.
Cơm tối cậu không làm quá phức tạp, dùng tôm đã bóc vỏ, cà rốt, hạt bắp, xúc xích, trứng gà, đậu Hà Lan làm thành món cơm chiên Dương Châu, cùng với món súp thịt bò.
Ăn cơm xong, hai người không ra ngoài. Đường Miểu đi rửa chén đĩa, ở trong không gian quan sát bên ngoài, không phát hiện thấy động tĩnh gì, liền trực tiếp đi rửa mặt. Bước ra từ trong phòng tắm, Đường Tư Hoàng đã thay áo ngủ, nằm trên giường rồi.
Cha hôm nay quả thật rất mệt na, không chỉ phải giết tang thi, còn phải đánh một trận với đồng loại. Đường Miểu đứng bên giường nhìn một lúc, kéo màn lại, cũng leo lên giường.
"Cha?"
Đường Tư Hoàng thở đều đều, ngủ rất say.
Đường Miểu cẩn thận từng chút một dịch người qua, nhìn chằm chằm vào hàng mi vừa đen vừa dày một lúc, nhẹ nhàng chạm môi lên môi Đường Tư Hoàng, tim đập nhanh như nổi trống, nhiệt độ từ môi mà lan truyền ra toàn thân. Cậu nhịn thở, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào nằm lên khuỷu tay Đường Tư Hoàng, lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra, nâng một tay lên ôm lấy eo Đường Tư Hoàng, không kìm được mà siết chặt.
Nếu có đánh thức Đường Tư Hoàng, cậu sẽ giả vờ như không cẩn thận.
Nhắm mắt lại, các giác quan lại càng thêm mẫn cảm, cánh tay của cậu có thể cảm nhận được áo ngủ của Đường Tư Hoàng bị vén lên, ngón tay khẽ động đậy, có thể chạm được phần eo trơn láng lại rắn chắc. Cậu vờ như lơ đãng chợt nhúc nhích, đầu ngón tay quả nhiên cảm nhận được một mảnh bóng loáng, nhưng lập tức cậu như chấn kinh mà rụt tay về.
Nhưng nhiệt độ nơi đầu ngón tay lại nhất quyết không chịu thối lui, Đường Miểu nhớ lại cái đêm mình hỗn loạn của mình cùng Đường Tư Hoàng, toàn thân trên dưới liền thấy khô nóng không thôi. Yết hầu và môi đều có chút khô khốc, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa dừng lại trên môi Đường Tư Hoàng, nhịn không được từ từ nhích đầu, không tiếng động kề sát vào, đôi môi nhẹ nhàng liếm môi Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng vẫn ngủ rất say. Đường Miểu khẽ mút một cái mới lui lại.
Đường Tư Hoàng bỗng nhiên động đậy, Đường Miểu bị dọa tới nỗi suýt nữa từ trên giường nhảy xuống. Chỉ thấy Đường Tư Hoàng chỉ là mệt mỏi trở mình, nằm ngửa ra, nhích về phía cậu, lần nữa lâm vào giấc ngủ say.
Đường Miểu nghi là vừa rồi tim mình xém nữa đã nhảy ra khỏi họng rồi, miễn cưỡng trấn tĩnh lại.
"Cha..." Đường Miểu ghé vào trước ngực Đường Tư Hoàng, hôn một cái lên bờ môi đỏ của người đàn ông trước mắt, động tác rất mạnh, tựa như tỏ rõ quyết tâm của cậu.
Đường Tư Hoàng mở mắt ra, mơ hồ nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cong môi cười, một tay siết chặt lấy eo cậu, tay kia giữ lấy ót cậu, môi cũng áp tới.
Đường Miểu gần như cả người mềm nhũn, kinh ngạc mở to mắt, tuy cậu không biết tại sao cha đột nhiên làm vậy nhưng đây chẳng phải là điều cậu luôn tha thiết chờ mong sao? Nghĩ thế, cậu liền thả lỏng người tựa lên người Đường Tư Hoàng, nâng hai tay câu lấy cổ y, chủ động há miệng, đem lưỡi vói vào trong miệng Đường Tư Hoàng.
Môi Đường Tư Hoàng lập tức ngậm lấy nó, hút mạnh. Đường Miểu đáp lại kịch liệt, cả người nóng hừng hực. Khí tức cả hai trộn lẫn vào nhau.
"Cha..."
"Reng—" tiếng đồng hồ báo thức đúng 7 giờ 30 reo lên.
Đường Miểu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình nằm mơ...Cậu chật vật nhảy xuống giường, thiếu chút nữa bị chăn làm trượt chân, nhanh chóng đứng vững rồi chạy vào phòng tắm, run rẩy một chút, khóa cửa lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mở vòi nước xả nước, luồn tay vào trong quần ngủ...
Nửa tiếng sau, cậu mới thỏa mãn thở ra một hơi, đi tới chỗ vòi sen tắm rửa. Haizz~, cậu và cha đến tột cùng là có thể đến với nhau hay không đây? Cậu không nhìn ra được cha thích đàn ông, nhưng thoạt nhìn có vẻ như cha cũng không có bao nhiêu nhiệt tình với phụ nữ. Đến căn cứ đã lâu rồi mà cha không hề đi tìm phụ nữ, điểm này cậu có thể khẳng định.
"Rầm rầm", cửa phòng tắm bị gõ vài cái.
"Đường Miểu, xong chưa?"
Đường Miểu vội vàng lau người, lần nữa mặc lại áo ngủ, nhanh chóng mở cửa ra, rồi hoàn toàn ngây dại.
Cha cậu Đường Tư Hoàng đang một tay chống tường, nghiêng người đứng trước cửa, quần ngủ rộng rãi rõ ràng phồng lên thứ gì đó.
Đường Tư Hoàng theo ánh mắt của cậu mà cúi đầu nhìn lại, đầy thâm ý cười cười: "Sao? Đàn ông buổi sáng không phải đều thế này sao? Chẳng lẽ con vừa rồi ở trong này lâu như vậy là vì—"
"Con không có!" Đường Miểu theo bản năng phủ nhận, cảm thấy quẫn bách không thôi. Tuy cậu thường bị Đường Tư Hoàng làm cho mặt nóng lên nhưng cũng không phải người dễ xấu hổ, song lần này cậu dám khẳng định mặt mình đã đỏ chét rồi.
"Ha ha...cái này thì không được rồi. Lần trước không phải đã dạy con rồi sao, chẳng lẽ còn chưa học được?" Đường Tư Hoàng cười khẽ vài tiếng, nâng tay ôm lấy vai cậu kéo vào ngực, hai người cùng tiến vào phòng tắm hơi nước nóng hầm hập.
Đường Tư Hoàng kéo quần ngủ cậu xuống...
Đường Miểu không khỏi khẽ ngâm một tiếng, ỡm ờ tựa vào ngực y. Cậu lẽ ra phải nói "Cha, thật ra con sẽ DIY, hoặc là "Cha, mỗi sáng con cũng có phản ứng đó, con rất bình thường", nhưng mà, cậu không muốn nói.
"Cha, thật ra con..."
"Hửm?"
Thích cha. Đường Miểu chỉ dám nói trong lòng, ôm chặt lấy eo Đường Tư Hoàng, hai bóng người kề sát nhau trong màn hơi nước.
Tay Đường Tư Hoàng di chuyển lên xuống, mắt hơi nheo lại nhưng vẫn nhìn chăm chú thiếu niên trong ngực mình, lòng vừa ngọt ngào lại chua xót. Y sao lại không nhìn ra được tâm tư của đứa con út với mình? Chỉ là đứa con này không biết, chính y đã để ý cậu từ lâu. Nhưng y không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải một kích tất trúng. Mà đứa con này của y mới 16 tuổi thôi, y không tin một đứa nhỏ 16 tuổi sẽ hiểu được loại cảm tình mà y chờ mong kia. Y sẽ không đánh trận chiến mà mình không nắm chắc.
Dưới thân trướng đến phát đau, y áp thiếu niên lên tường, cúi người ôm chặt...
Lại nửa tiếng sau, hai người tự đi lấy khăn của mình.
Lần đầu Đường Miểu còn có chút không được tự nhiên, nhưng lần thứ hai thì Đường Miểu đã không còn phản ứng gì nữa, cảm thấy hiển nhiên như đánh răng mỗi sáng. Hai người mặc quần áo chỉnh tề, cùng ra khỏi không gian.
Đường Nhất đập cửa xe đến tê rần, người bên trong cuối cùng cũng mở cửa ra.
"Xin lỗi, ngủ say quá." Đường Miểu cười áy náy với hắn.
"Không sao cả. Tiên sinh, tiểu thiếu gia, cửa căn cứ đã mở rồi." Ngữ khí Đường Nhất mang theo niềm vui sướng kiềm nén.
Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua cửa ra vào: "Ừm."
Đường Miểu cũng thấy được, những người bị nhốt ngoài căn cứ trước đó đang xếp hàng đợi kiểm tra. Trên đầu tường vẫn như trước kia có binh lính đứng canh gác.
Hai chiếc xe của quân đoàn hoa quả cũng nhanh chóng lái qua xếp hàng. Gần nửa tiếng sau, sáu người Đường Miểu thông qua kiểm tra, vừa vào đã thấy bọn Đường Xuân sắc mặt sốt ruột đứng chờ, thấy hai chiếc xe của bọn họ mới hiện ra biểu tình vui đến muốn khóc. Chắc hai ngày nay, bọn họ cũng trải qua không dễ chịu mấy.
Đường Văn và Đường Hâm lên xe Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nhanh chóng thuật lại đầy đủ tình hình hai hôm nay.
Lúc bão Mặt trời bộc phát, trừ Xuân thẩm và Đường Xuân dọn dẹp trong bếp thì những người khác rèn luyện ngoài sân đều dính phải nắng. Tuy chỉ mấy phút nhưng mọi người vẫn biến sắc chạy vội vào nhà. Đường Xuân và Xuân thẩm không biết nên làm thế nào mới phải. Đường Văn nghĩ ra một cách, bảo mọi người trừ Đường Xuân và Xuân thẩm mỗi người tự nhốt mình trong phòng, rồi để Đường Xuân và Xuân thẩm khóa ngoài lại. May mà đội viên của quân đoàn hoa quả đều là người lý trí, hơn nữa cũng rất đoàn kết, cũng tin cậy lẫn nhau, liền làm theo lời Đường Văn nói. Mỗi bữa Đường Xuân và Xuân thẩm đều làm cơm đưa tới cho từng người bọn họ.
******************************
"Đợi đến sáng mai hẳn là đủ rồi." Đường Tư Hoàng lên tiếng.
"Ừm." Đường Miểu không yên lòng đáp.
Đường Tư Hoàng quay đầu qua: "Vẫn còn giận?"
"Không có." Đường Miểu vờ như không có gì, quyết định phải cố nghĩ ra cách để Đường Tư Hoàng hoàn toàn thay đổi cách nhìn về mình.
Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hơn 20 phút sau, y vẫn không có hành động gì.
Đường Miểu trong lòng cười khan hai tiếng. Không thể nào, đây là...tức giận sao? Cậu nhẹ nhàng di chuyển, qua kính cửa xe lén nhìn biểu tình của Đường Tư Hoàng. Trong lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Tư Hoàng trên kính, tim cậu không khỏi đập lệch một nhịp, không được tự nhiên thu tầm mắt lại, trong lòng có chút chua xót. Tâm tư thầm yêu đau khổ này đến chừng nào mới chấm dứt đây?
Bầu không khí trong xe có chút băng lãnh. Đường Miểu không rõ có phải chỉ có cậu có cảm giác này không, cầm lấy bộ đàm thử chỉnh một chút, vẫn không dùng được.
Cậu thả bộ đàm lại, gượng gạo đến nỗi muốn nện đất. Nên làm gì để không khí hòa hoãn xuống đây? Hỏi cha đói chưa? Hay là vờ thấy lạnh, trực tiếp nhích qua dựa lên người cha?
"Khụ...cha, cổ cha có nhức mỏi không?"
Đường Tư Hoàng nghiêng đầu trừng cậu một cái, Đường Miểu cả kinh rụt người lại.
Đường Tư Hoàng đưa tay nói: "Nước."
Bất kể thế nào, bầu không khí cuối cùng cũng không còn cứng nhắc nữa. Đường Miểu thầm bĩu môi, bên ngoài lại cười tươi với y, lấy chai nước ra đưa cho y.
Đường Tư Hoàng lắc lắc cổ, hình như thấy không thoải mái lắm. Đường Miểu vội vàng sáp qua, đấm bóp mát-xa cho y. Dù trong xe có mở hệ thống sưởi nhưng tại sao nhiệt độ trên đầu ngón tay lại cao đến bất thường đến vậy? Trong lòng Đường Miểu cũng dâng lên một ngọn lửa, nhưng không dám làm gì xằng bậy, ra vẻ tự nhiên thu tay lại, cười cười dựa trên người Đường Tư Hoàng, đưa cho y một hộp dâu.
"Cha, cha đói không? Con đi làm cơm."
Bọn Đường Võ bên kia chỉ có thể chịu khổ một chút, nhịn thêm một đêm. Chỉ hy vọng sẽ có người kích phát ra dị năng không gian, thế thì về sau đồ trong không gian của cậu có thể để mọi người cùng hưởng rồi.
Đường Tư Hoàng đưa tay chọc chọc vào lúm đồng tiền của cậu một chút mới nói: "Không cần làm nhiều, làm chút canh nóng là được."
"Dạ..." Đường Miểu che má, tức giận mà không dám nói gì.
Cơm tối cậu không làm quá phức tạp, dùng tôm đã bóc vỏ, cà rốt, hạt bắp, xúc xích, trứng gà, đậu Hà Lan làm thành món cơm chiên Dương Châu, cùng với món súp thịt bò.
Ăn cơm xong, hai người không ra ngoài. Đường Miểu đi rửa chén đĩa, ở trong không gian quan sát bên ngoài, không phát hiện thấy động tĩnh gì, liền trực tiếp đi rửa mặt. Bước ra từ trong phòng tắm, Đường Tư Hoàng đã thay áo ngủ, nằm trên giường rồi.
Cha hôm nay quả thật rất mệt na, không chỉ phải giết tang thi, còn phải đánh một trận với đồng loại. Đường Miểu đứng bên giường nhìn một lúc, kéo màn lại, cũng leo lên giường.
"Cha?"
Đường Tư Hoàng thở đều đều, ngủ rất say.
Đường Miểu cẩn thận từng chút một dịch người qua, nhìn chằm chằm vào hàng mi vừa đen vừa dày một lúc, nhẹ nhàng chạm môi lên môi Đường Tư Hoàng, tim đập nhanh như nổi trống, nhiệt độ từ môi mà lan truyền ra toàn thân. Cậu nhịn thở, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào nằm lên khuỷu tay Đường Tư Hoàng, lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra, nâng một tay lên ôm lấy eo Đường Tư Hoàng, không kìm được mà siết chặt.
Nếu có đánh thức Đường Tư Hoàng, cậu sẽ giả vờ như không cẩn thận.
Nhắm mắt lại, các giác quan lại càng thêm mẫn cảm, cánh tay của cậu có thể cảm nhận được áo ngủ của Đường Tư Hoàng bị vén lên, ngón tay khẽ động đậy, có thể chạm được phần eo trơn láng lại rắn chắc. Cậu vờ như lơ đãng chợt nhúc nhích, đầu ngón tay quả nhiên cảm nhận được một mảnh bóng loáng, nhưng lập tức cậu như chấn kinh mà rụt tay về.
Nhưng nhiệt độ nơi đầu ngón tay lại nhất quyết không chịu thối lui, Đường Miểu nhớ lại cái đêm mình hỗn loạn của mình cùng Đường Tư Hoàng, toàn thân trên dưới liền thấy khô nóng không thôi. Yết hầu và môi đều có chút khô khốc, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa dừng lại trên môi Đường Tư Hoàng, nhịn không được từ từ nhích đầu, không tiếng động kề sát vào, đôi môi nhẹ nhàng liếm môi Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng vẫn ngủ rất say. Đường Miểu khẽ mút một cái mới lui lại.
Đường Tư Hoàng bỗng nhiên động đậy, Đường Miểu bị dọa tới nỗi suýt nữa từ trên giường nhảy xuống. Chỉ thấy Đường Tư Hoàng chỉ là mệt mỏi trở mình, nằm ngửa ra, nhích về phía cậu, lần nữa lâm vào giấc ngủ say.
Đường Miểu nghi là vừa rồi tim mình xém nữa đã nhảy ra khỏi họng rồi, miễn cưỡng trấn tĩnh lại.
"Cha..." Đường Miểu ghé vào trước ngực Đường Tư Hoàng, hôn một cái lên bờ môi đỏ của người đàn ông trước mắt, động tác rất mạnh, tựa như tỏ rõ quyết tâm của cậu.
Đường Tư Hoàng mở mắt ra, mơ hồ nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cong môi cười, một tay siết chặt lấy eo cậu, tay kia giữ lấy ót cậu, môi cũng áp tới.
Đường Miểu gần như cả người mềm nhũn, kinh ngạc mở to mắt, tuy cậu không biết tại sao cha đột nhiên làm vậy nhưng đây chẳng phải là điều cậu luôn tha thiết chờ mong sao? Nghĩ thế, cậu liền thả lỏng người tựa lên người Đường Tư Hoàng, nâng hai tay câu lấy cổ y, chủ động há miệng, đem lưỡi vói vào trong miệng Đường Tư Hoàng.
Môi Đường Tư Hoàng lập tức ngậm lấy nó, hút mạnh. Đường Miểu đáp lại kịch liệt, cả người nóng hừng hực. Khí tức cả hai trộn lẫn vào nhau.
"Cha..."
"Reng—" tiếng đồng hồ báo thức đúng 7 giờ 30 reo lên.
Đường Miểu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình nằm mơ...Cậu chật vật nhảy xuống giường, thiếu chút nữa bị chăn làm trượt chân, nhanh chóng đứng vững rồi chạy vào phòng tắm, run rẩy một chút, khóa cửa lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mở vòi nước xả nước, luồn tay vào trong quần ngủ...
Nửa tiếng sau, cậu mới thỏa mãn thở ra một hơi, đi tới chỗ vòi sen tắm rửa. Haizz~, cậu và cha đến tột cùng là có thể đến với nhau hay không đây? Cậu không nhìn ra được cha thích đàn ông, nhưng thoạt nhìn có vẻ như cha cũng không có bao nhiêu nhiệt tình với phụ nữ. Đến căn cứ đã lâu rồi mà cha không hề đi tìm phụ nữ, điểm này cậu có thể khẳng định.
"Rầm rầm", cửa phòng tắm bị gõ vài cái.
"Đường Miểu, xong chưa?"
Đường Miểu vội vàng lau người, lần nữa mặc lại áo ngủ, nhanh chóng mở cửa ra, rồi hoàn toàn ngây dại.
Cha cậu Đường Tư Hoàng đang một tay chống tường, nghiêng người đứng trước cửa, quần ngủ rộng rãi rõ ràng phồng lên thứ gì đó.
Đường Tư Hoàng theo ánh mắt của cậu mà cúi đầu nhìn lại, đầy thâm ý cười cười: "Sao? Đàn ông buổi sáng không phải đều thế này sao? Chẳng lẽ con vừa rồi ở trong này lâu như vậy là vì—"
"Con không có!" Đường Miểu theo bản năng phủ nhận, cảm thấy quẫn bách không thôi. Tuy cậu thường bị Đường Tư Hoàng làm cho mặt nóng lên nhưng cũng không phải người dễ xấu hổ, song lần này cậu dám khẳng định mặt mình đã đỏ chét rồi.
"Ha ha...cái này thì không được rồi. Lần trước không phải đã dạy con rồi sao, chẳng lẽ còn chưa học được?" Đường Tư Hoàng cười khẽ vài tiếng, nâng tay ôm lấy vai cậu kéo vào ngực, hai người cùng tiến vào phòng tắm hơi nước nóng hầm hập.
Đường Tư Hoàng kéo quần ngủ cậu xuống...
Đường Miểu không khỏi khẽ ngâm một tiếng, ỡm ờ tựa vào ngực y. Cậu lẽ ra phải nói "Cha, thật ra con sẽ DIY, hoặc là "Cha, mỗi sáng con cũng có phản ứng đó, con rất bình thường", nhưng mà, cậu không muốn nói.
"Cha, thật ra con..."
"Hửm?"
Thích cha. Đường Miểu chỉ dám nói trong lòng, ôm chặt lấy eo Đường Tư Hoàng, hai bóng người kề sát nhau trong màn hơi nước.
Tay Đường Tư Hoàng di chuyển lên xuống, mắt hơi nheo lại nhưng vẫn nhìn chăm chú thiếu niên trong ngực mình, lòng vừa ngọt ngào lại chua xót. Y sao lại không nhìn ra được tâm tư của đứa con út với mình? Chỉ là đứa con này không biết, chính y đã để ý cậu từ lâu. Nhưng y không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải một kích tất trúng. Mà đứa con này của y mới 16 tuổi thôi, y không tin một đứa nhỏ 16 tuổi sẽ hiểu được loại cảm tình mà y chờ mong kia. Y sẽ không đánh trận chiến mà mình không nắm chắc.
Dưới thân trướng đến phát đau, y áp thiếu niên lên tường, cúi người ôm chặt...
Lại nửa tiếng sau, hai người tự đi lấy khăn của mình.
Lần đầu Đường Miểu còn có chút không được tự nhiên, nhưng lần thứ hai thì Đường Miểu đã không còn phản ứng gì nữa, cảm thấy hiển nhiên như đánh răng mỗi sáng. Hai người mặc quần áo chỉnh tề, cùng ra khỏi không gian.
Đường Nhất đập cửa xe đến tê rần, người bên trong cuối cùng cũng mở cửa ra.
"Xin lỗi, ngủ say quá." Đường Miểu cười áy náy với hắn.
"Không sao cả. Tiên sinh, tiểu thiếu gia, cửa căn cứ đã mở rồi." Ngữ khí Đường Nhất mang theo niềm vui sướng kiềm nén.
Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua cửa ra vào: "Ừm."
Đường Miểu cũng thấy được, những người bị nhốt ngoài căn cứ trước đó đang xếp hàng đợi kiểm tra. Trên đầu tường vẫn như trước kia có binh lính đứng canh gác.
Hai chiếc xe của quân đoàn hoa quả cũng nhanh chóng lái qua xếp hàng. Gần nửa tiếng sau, sáu người Đường Miểu thông qua kiểm tra, vừa vào đã thấy bọn Đường Xuân sắc mặt sốt ruột đứng chờ, thấy hai chiếc xe của bọn họ mới hiện ra biểu tình vui đến muốn khóc. Chắc hai ngày nay, bọn họ cũng trải qua không dễ chịu mấy.
Đường Văn và Đường Hâm lên xe Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nhanh chóng thuật lại đầy đủ tình hình hai hôm nay.
Lúc bão Mặt trời bộc phát, trừ Xuân thẩm và Đường Xuân dọn dẹp trong bếp thì những người khác rèn luyện ngoài sân đều dính phải nắng. Tuy chỉ mấy phút nhưng mọi người vẫn biến sắc chạy vội vào nhà. Đường Xuân và Xuân thẩm không biết nên làm thế nào mới phải. Đường Văn nghĩ ra một cách, bảo mọi người trừ Đường Xuân và Xuân thẩm mỗi người tự nhốt mình trong phòng, rồi để Đường Xuân và Xuân thẩm khóa ngoài lại. May mà đội viên của quân đoàn hoa quả đều là người lý trí, hơn nữa cũng rất đoàn kết, cũng tin cậy lẫn nhau, liền làm theo lời Đường Văn nói. Mỗi bữa Đường Xuân và Xuân thẩm đều làm cơm đưa tới cho từng người bọn họ.
******************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất